DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 41

Liễu Dật nói không rõ ràng cảm giác này, Thẩm Ninh nhìn không thấy đương nhiên càng không rõ nhưng cậu cũng không còn để ở trong lòng, dù sao bức tranh này cũng không thể xuất ra đi bán, cậu để ở nhà cũng nhìn không thấy, nếu Liễu Dật thích vậy tặng anh ta là tốt nhất.

"Anh thích thì lấy về đi, mấy ngày hôm trước bức tranh anh mà ưa thích cũng cầm đi, dù sao tôi cũng nhìn không thấy, đặt ở phòng vẽ tranh cũng chính chiếm diện tích phương mà thôi." Ngay cả thú vui thỏa mãn tự mình thưởng thức đều làm không được.

"Sẽ không, bức tranh của cậu thật sự đều rất tuyệt, cho ta quá lãng phí." Liễu Dật cự tuyệt nói: "Cậu phải tin tưởng ánh mắt tôi, tôi rất ít khi đối với các loại tác phẩm nghệ thuật nào cảm thấy hứng thú, ngay cả tôi đều nói tốt thì nhất định là thật sự là tốt."

Thẩm Ninh nhún nhún vai: "Chỉ là tôi lưu lại cũng không dùng."

"Cậu không hiểu." Liễu Dật đem bức tranh của Thẩm Ninh lên ngắm nghía tỏ ra quý trọng tác phẩm.

Thẩm Ninh nói: "Anh biết, ngay cả tôi dùng màu sắc gì cũng không biết còn phải nhờ anh hỗ trợ đánh số các màu sắc, anh thật sự hiểu à.

Mỗi ngày của Thẩm Ninh cứ trôi qua như vậy, cậu rất là bình tĩnh, từ khi Hạ Lập Nhân đáp ứng chia tay sau này cũng không tiếp tục quấy rầy trong lòng cậu trống vắng nhưng là đồng thời lại cảm thấy như vậy mới là tốt nhất, thời gian trôi đi hai người đều phải buông tay không phải ai là rời đi thì người kia không thể sống được.

Hạ Lập Nhân không tới tìm Thẩm Ninh, Hàn Văn Quân cũng không có, lúc trước cô tìm mua tranh của Thẩm Ninh nhưng Thẩm Ninh không bán cô cũng không có biện pháp.

Trong lòng cô không phải không nghĩ tới nói ra chuyện Thẩm Ninh bị mù nhưng ngẫm lại thì thấy rất tiện nghi Thẩm Ninh cô quyết định chờ thêm một thời gian đợi Thẩm Ninh lộ ra dấu vết.

Hơn nữa Liễu Kiệt cũng phân tích qua, nói Thẩm Ninh nhìn không thấy nhưng tác phẩm khẳng định giá trị con người về sau cậu không thể vẽ thì danh khí khẳng định càng lớn.

Hàn Văn Quân làm sao có thể nhịn loại chuyện này, cô cần Thẩm Ninh mất hết danh dự, giá trị con người thì có ý nghĩa gì chứ!

Vì thế cô liều mạng chịu đựng không vạch trần bí mật này, bây giờ chỉ lo chuyện kết hôn, ngày kết hôn của cô và Liễu Kiệt đã sắp đến.

Trước khi kết hôn có nhiều việc cần phải làm, phải lo áo cưới rồi chụp ảnh, phải cái làm này phải làm cái kia, Hàn Văn Quân rất là để ý. Cô cảm giác mình gả cho Liễu Kiệt rất là ủy khuất, đương nhiên cần phải ở phương diện bù đủ, hôn lễ nhất định phải hợp tâm ý cần phải xứng với địa vị thân phận của cô.

Cô kỳ thật muốn có một hôn lễ như Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo. Cô cảm thấy ngay cả hai hôn lễ của hai người đàn ông có thể làm long trọng như vậy thì sao cô lại không thể?

Nhưng khách sạn cũng không có đại sảnh lớn như vậy, ra ngoại quốc bao một tiểu đảo cũng không dễ dàng vì sẽ có rất nhiều khách không đến được do phải đi xa nên quy mô khẳng định không lớn, bao một sân bãi to ở gần thì không thể sánh với hôn lễ của Trịnh Cảnh Đồng.

Mà Liễu gia cũng không thích hợp lo liệu hoạt động lớn như vậy không thể nhận thầu một ngọn núi giống như Trịnh gia.

Thật ra Hàn gia cũng có sân bãi rất lớn nhưng hôn lễ sao lại để bên đàn gái lo liệu, bên gia đình Hàn Văn Quân cũng không đồng ý, trong lòng cô buồn bực nói không nên lời.

Nhưng ngày kết hôn đã đến gần cô không thể không thỏa hiệp, trên thiệp mời viết hôn lễ tổ chức ở Liễu gia, thời gian là ngày mồng một tháng năm.

...

Rất nhanh đã tới ngày thành hôn hiện trường vô cùng náo nhiệt, Liễu Lăng Phong đối với đứa con dâu như Hàn Văn Quân là vạn phần vừa lòng, ông cảm thấy con trai lớn dù cố gắng thế nào cũng không tìm được đối tượng kết hôn tốt như vậy, sau này gia sản xem ra là phải trông cậy vào đứa con trai nhỏ này.

Hôn lễ quy mô rất lớn, tuy rằng so ra kém hôn lễ của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo nhưng vì những năm gần đây ít có hôn lễ hoành tráng, Liễu Lăng Phong còn mời không ít phóng viên, hai nhà kết Tần Tấn chuyện tốt rất đáng giá phải tuyên truyền một phen, đối với chuyện phát triển công ty của hai nhà cũng có lợi thật lớn.

Hàn gia đối với hôn lễ này tương đối hài lòng, ít nhất Liễu gia cũng rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

Nhưng Hàn Văn Quân cũng không hài lòng, hôn lễ quy mô tuy rằng rất lớn nhưng rất nhiều người được mời đều không có mặt, Trịnh gia Hạ gia Phó gia ba nhà quyền thế nhất nói là không rảnh tới không được. Mời được ba nhà này xem như là có được danh tiếng có trọng lượng nặng nhất, ba nhà không tới thật sự là thất sắc không ít.

Tới tham gia không ít khách còn bí mật nghị luận chuyện này, chuyện này cũng rất lạ, ba nhà sao cũng không ai đến, đặc biệt là Hạ gia. Hạ gia cùng Hàn gia hợp tác rất nhiều, Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân là thanh mai trúc mã, hai người quan hệ rất tốt mọi người đều biết, bạn tốt thành hôn cũng không tới là sao, thiệp mời hai tháng trước đã được gửi thật sự sắp xếp không được sao, cho dù đến tham gia một hai giờ cũng được mà.

Việc này không chỉ khách cảm thấy kỳ quái, người của Liễu gia cũng không hiểu được. Bọn họ đều nghĩ Hàn Văn Quân và Hạ Lập Nhân quan hệ rất tốt, Hàn Văn Quân còn giúp Hạ Lập Nhân nhiều việc lớn như vậy, hiện giờ Hàn Văn Quân kết hôn sao Hạ Lập Nhân cũng không đến để giữ thể diện cho cô, còn kỳ quái ở chỗ không chỉ người không có tới, thậm chí cả lời nhắn gửi cũng không có.

Liễu Lăng Phong ngạc nhiên nghĩ có khi nào Hạ gia và Hàn gia chào hỏi không nói cho bọn họ, tuy nói Liễu gia và Hạ gia cũng có hợp tác nhưng hiển nhiên không bằng Hàn gia có phân lượng, cho nên này việc này cũng có thể lý giải.

Vì thế Liễu Lăng Phong liền hỏi con trai việc này.

Liễu Kiệt cũng mơ hồ hắn căn bản không có nghe ở chỗ Hàn Văn Quân nói gì về chuyện của Hạ Lập Nhân, hắn thật không dám hỏi, hắn đối với Hàn Văn Quân luôn luôn chỉ có nghe lời chưa bao giờ dám nghi ngờ, hai người yêu nhau hơn nửa năm, hắn cũng đã quen loại hình thức này.

Trong lòng hắn nói thầm, Hàn Văn Quân vì người bạn như Hạ Lập Nhân ra sức không ít, còn lo chuyện của Thẩm Ninh bên ngoài..., Hàn Văn Quân còn thay bạn báo thù, sao Hạ Lập Nhân còn không có cảm kích.

Nghi thức đã xong mọi người mới tạm thời đi nghỉ ngơi, Liễu Kiệt thật sự nhịn không được hỏi vấn đề này.

Hàn Văn Quân cười nói: "À, anh ấy có nói với em rồi, bảo hôm nay thật sự là có việc không thể bỏ, em cũng không thể để cho anh ta làm lỡ việc của mình, hôn lễ của chúng ta cũng chỉ là nghi thức, không tham gia cũng không có gì."

Cô giả bộ rất khá, kỳ thật trong lòng không yên, cô hoàn toàn bịa chuyện, Hạ Lập Nhân không có khả năng tới tham gia hôn lễ của cô.

Hàn Văn Quân nói như vậy Liễu Kiệt cũng không nói thêm cái gì, trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, người không đến thì cũng phải tặng quà hoặc là ân cần thăm hỏi chẳng hạn, Hạ Lập Nhân lại không thiếu tiền, không lên ngay cả tặng quà cũng không có.

Hơn nữa hắn cẩn thận ngẫm lại, hắn và Hàn Văn Quân yêu đương lâu như vậy, Hàn Văn Quân cũng chưa một lần giới thiệu hắn cho Hạ Lập Nhân, lúc trước hắn cảm thấy có thể Hạ Lập Nhân chướng mắt hắn, không thích cùng hắn kết giao, nhưng bây giờ là Hàn Văn Quân kết hôn sao cũng không tỏ vẻ quan tâm gì cả.

Hàn Văn Quân biết quan hệ của mình và Hạ Lập Nhân cũng sẽ có một ngày bị lộ ra, mọi người sẽ biết bọn họ kỳ thật cũng không có tốt như vậy.

Nhưng cô cũng không quá lo lắng, sau khi cô kết hôn thì đã là mệnh phụ phu nhân nên với nam giới giữ một khoảng cách cũng là hợp tình hợp lý, chỉ cần Hạ Lập Nhân không công khai trở mặt thì cơ bản cũng không có vấn đề lớn gì, Hàn gia và Hạ gia vẫn còn hợp tác ai cũng sẽ không hoài nghi.

Trong buổi tiệc kết hôn này người vui vẻ nhất là Nghê Minh Nguyệt và Liễu Dật, có thể nói hai người này thậm chí còn vui vẻ hơn mẹ con Liễu Kiệt không hay biết gì và cả Liễu Lăng Phong.

Nụ cười của hai người này cũng rất thật khiến cho khách đều hoài nghi hai người này bị đánh tráo, họ cao hứng chúc phúc không giống như là giả, hai người kia không bị gì chứ? Không lý gì lại vui vẻ như vậy, Liễu Kiệt và Hàn Văn Quân kết hôn, vậy sau này gia sản Liễu gia sẽ nằm trong tay Liễu Kiệt rõ ràng là đứa con trong giá thú Liễu Dật sẽ bị tổn thất nặng!

Nhưng Liễu Dật không một chút khó chịu, cùng khách chuyện trò vui vẻ cũng không tỏ vẻ mình bị ủy khuất.

Mấy người bạn bình thường rất thân với Liễu Dật cũng ngạc nhiên thấp giọng hỏi: "Sao mà anh lại vui vẻ như vậy khiến cho người ta còn tưởng hôm nay anh kết hôn, anh không biết Hàn gia Đại tiểu thư kết hôn với em trai tốt của anh, không phải anh, anh cao hứng như vậy làm cái gì, uống lộn thuốc đi?"

"Mẹ anh cũng vậy, sao bà lại cũng cao hứng như thế, ba của anh đã xem Liễu Kiệt là bảo bối, bảo bối nếu mới mở miệng anh và mẹ anh sẽ gặp chuyện không vui đâu..."

"Đúng đó, anh có thấy vẻ mặt của cha anh không, rất đắc thắng, trong mắt của ông ấy chỉ có Liễu Kiệt là con."

"Ông ấy thật sự thiên vị, theo lý Hàn Văn Quân nên gã cho anh mới đúng, ông ấy gạt anh để Liễu Kiệt trộm theo đuổi Hàn tiểu thư được chuyện mới công bố, thật sự là tiện nghi cho tên nhóc đó."

"Đúng a, một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu!"

Mọi người bàn tán nói cái gì cũng có, dù sao cũng đồng tình với Liễu Dật, cảm thấy Liễu Lăng Phong làm cha rất bất công, tổng kết cuối cùng có một người nói: "Ta chỉ muốn nói Hàn Văn Quân và Liễu Dật mới xứng, Liễu Kiệt là một đứa xuất thân hạ lưu, hắn dựa vào cái gì?"

Liễu Dật quả thực muốn phun một ngụm rượu ra, anh chờ một lúc lâu mới khoát tay nói: "Đừng, các người đừng đoán mò, tôi với Hàn Văn Quân một chút cũng không xứng, cô ấy và Liễu Kiệt mới là một đôi, thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi, suy nghĩ của ba mấy năm gần đây tôi càng ngày càng đoán không ra, nhưng chỉ có chuyện này tôi cảm thấy ông làm rất tốt!" Như vậy ý nói là chỉ có em trai của anh ta xứng, anh không xứng với Hàn Văn Quân mà cũng không dám xứng.

Vài người vây quanh anh ta đều xem anh ta giống như bị bệnh thần kinh: đầu óc của anh bị vào bao nhiêu nước mới có thể nói được ra những lời như vậy? Đây cũng là quá với trái lương tâm chứ.

Liễu Dật đi rồi mấy người còn nghị luận, nói có thể gần đây công ty của Liễu Dật phát triển không tồi, còn đoạt trong tay của Liễu Kiệt một vụ làm ăn cho nên mới vui vẻ như vậy, không thể tưởng được lòng dạ của anh ta còn rất rộng lớn cũng không mang thù đâu.

Hình tượng Liễu Dật lập tức trở nên tốt hơn, đừng nhìn người nầy bình thường cà lơ phất phơ phong lưu thật sự, không thể tưởng tượng được còn đạt đến cảnh giới giác ngộ này, trước kia thật sự là xem thường anh ta rồi.

Tuy vẫn cảm thấy đầu óc anh ta chắc cũng bị nước vào.

Tình huống ở chỗ Nghê Minh Nguyệt cũng không sai biệt lắm, khách đến dự tiệc đều là người thượng lưu, tham dự trường hợp này đương nhiên đều là những bà vợ đứng đắn trong nhà, đối với Nghê Minh Nguyệt đương nhiên là đồng tình, các bà đều cũng có con chỉ suy nghĩ một chút nếu con của các bà bị nghiệt chủng của hồ ly tinh bên ngoài chèn éo làm sao có thể yên tâm, ngẫm lại tức điên lên đó chứ.

Cho nên bọn họ không hiểu được thái độ của Nghê Minh Nguyệt sao lại thế này chồng bà cưới Hàn gia Đại tiểu thư cho đứa con riêng không phải cưới cho con của bà vậy bà cao hứng như thế làm cái gì? Đây là tức giận đến choáng váng phải không?

"Minh Nguyệt, bà không sao chứ?" Chị em tốt của Nghê Minh Nguyệt đều lo lắng khi thấy thái độ của Nghê Minh Nguyệt như vậy.

"Tôi rất tốt." Nghê Minh Nguyệt là người gặp việc vui thì tinh thần rất thoải mái, bà biết rốt cục chuyện này đã định, cái nhà này im lặng lâu như vậy, rốt cục có thể "Gà bay chó chạy" bà thật muốn nhìn đứa con của tiện nhân kia có thể có tiền đồ ra sao!

Vài người cũng không rõ Nghê Minh Nguyệt thật vui vẻ hay là miễn cưỡng cười vui.

Mọi người cũng không nghĩ ra lý do để Nghê Minh Nguyệt vui vẻ, hôn lễ đi qua có lẽ vị trí của người thừa kế đã định, bằng không Hàn gia khẳng định phải làm cho con gái của mình là nữ chủ nhân chứ không để cho người khác, bà làm mẹ sao lại cao hứng như vậy?

Nhưng nói bà miễn cưỡng cười vui thì nhìn cũng không giống, bà có vẻ rất vui mừng thần thái dương dương tự đắc, tinh thần trạng thái thật sự không lừa được người, tuyệt đối không giống như miễn cưỡng cười vui, dù sao mọi người cũng khẳng định giả bộ cũng không ra được cái dạng này.

Mọi người nghĩ mãi cũng không rõ, chỉ có thể lý giải là Nghê Minh Nguyệt bị choáng váng, con trai bị ép đến nước này còn không biết tranh thủ, ai...

"Lăng Phong ông rất được nha, tôi thấy vợ và con trai lớn của ông đều rất cao hứng, làm sao ông thu phục được vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay bọn họ cũng không có tới, còn thay ông lo lắng một phen, rốt cuộc ông làm sao thu phục được cả hai mẹ con?" Bạn bè của Liễu Lăng Phong cảm thấy bản thân của Liễu Lăng Phong thật sự rất giỏi việc này có thể sắp xếp ổ thỏa, nhà bọn họ nếu phát sinh loại chuyện này tuyệt đối sẽ náo loạn ngất trời, khẳng định ngay cả hôn lễ cũng không cho tham gia, miễn cho bị phá hư, không thể tưởng được Liễu gia còn quá hài hoà, Liễu Lăng Phong biết cách trị mọi người trong nhà! Nhất định phải học tập.

Liễu Lăng Phong cũng không rõ ràng tình huống này, người khác hỏi ông ông cũng không có kinh nghiệm gì có thể truyền thụ, bản thân ông cũng như lọt vào trong sương mù.

Liễu Kiệt và Hàn Văn Quân yêu đương quả thật tương đương với ném một quả bom vào trong nhà, lúc đầu Nghê Minh Nguyệt cũng không tốt như vậy, sau này không biết tại sao Nghê Minh Nguyệt lại đột nhiên không nói gì cả.

Mà đứa con lớn từ đầu tới đuôi cũng không nói gì cả thậm chí còn tự động rời khỏi tổng công ty tự mình thành lập một công ty khác, một chút cũng không muốn cùng Liễu Kiệt tranh giành tài sản của Liễu gia cũng coi như chủ động nhường nhịn, đến bây giờ ông cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao lại như vậy.

Vợ cả cùng con lớn đều thức thời, thậm chí còn đưa ra đề nghị giúp đỡ tổ chức để hôn lễ trở nên tốt hơn. Vợ con mẫu mực như vậy một câu ông cũng nói không nên lời, biểu hiện như vậy sao ông không cho hai người này tham gia hôn lễ?

Lúc mới bắt đầu hôn lễ ông cũng có chút khẩn trương, sợ hai người đột nhiên làm khó dễ, sau lại phát hiện bản thân ông lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hai người này luôn an phận còn cười híp mắt thay ông chào hỏi khách khứa, thái độ cao hứng vừa nhìn là biết không phải giả vờ.

Trong lòng Liễu Lăng Phong không phải không đắc ý, vô hình trung thỏa mãn lòng hư vinh của ông. Vợ lớn vợ nhỏ và con riêng lại có thể hài hoà ở chung, thấy thế nào cũng là Liễu Lăng Phong ông có bản lĩnh!

Vì thế lúc mấy vị bạn già xin lãnh giáo ông đắc ý thừa nước đục thả câu nói: "Loại chuyện này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, nói các ông cũng không hiểu."

Mọi người thầm mắng ông nhưng trong lòng vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.

Mẹ của Liễu Kiệt cũng mở mày mở mặt, hôm nay con của bà kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với Hàn gia Đại tiểu thư, có thể cũng coi như là khắc phục được khó khăn, trước kia những trường hợp thế này Liễu Lăng Phong cũng sẽ không dẫn bà theo, ngày hôm nay là đám cưới của con trai thì bà đến cũng là chuyện đương nhiên, bình thường những người khinh thường bà cũng đến cười nói chúc phúc, trong lòng bà vô cùng thoải mái.

Bà còn muốn rất nhiều hiện tại tuy rằng bà không có danh phận, nhưng tin tưởng sẽ không giống như lúc trước, bà cảm giác mình cách vị trí Liễu phu nhân không xa.

Tóm lại, trừ bỏ vài vị khách trọng yếu không có tới thì hôn lễ này phi thường hoàn mỹ, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.

Trong hôn lễ phong phạm tiểu thư khuê các của Hàn Văn Quân hiện rõ vô cùng, khí chất cao nhã, mỹ mạo động lòng người, ngay cả đổi mấy bộ lễ phục đều vô cùng đặc sắc, ở đây có không ít vị nhìn Liễu Kiệt hâm mộ lẫn ghen tị.

Nhưng kỳ thật Liễu Kiệt cũng không phải kém cỏi, Liễu Kiệt vóc dáng rất cao, ngũ quan cũng rất đoan chính nhưng hơi có chút nữ khí nên thua Liễu Dật một đoạn, điểm ấy có thể vì hắn rất giống mẹ, nhưng hôm nay hắn mặc âu phục rất sang trọng, người gặp việc vui tinh thần thư thích, nên hôm nay trạng thái của hắn rất là tốt.

Cho nên cũng miễn cưỡng coi là trai tài gái sắc.

...

Hôn lễ theo kiểu Âu Tây, hình thức cũng gần giống như hôn lễ của Trịnh Cảnh Đồng, tổ chức vào giữa trưa, sau đó là buổi party, ba bốn chiều thì toàn bộ kết thúc.

Hôn lễ vừa kết thúc Liễu Dật đi đến những Thẩm Ninh, tâm tình của anh ta rất vui muốn mau chóng chia sẻ với Thẩm Ninh chuyện vui này.

"Hôn lễ có thuận lợi không?" Thẩm Ninh cười nói: "Tôi nghe ngữ khí của anh chỉ biết tâm tình của anh tốt lắm, hôn lễ khẳng định rất thuận lợi?" Liễu Dật luôn mong Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt có thể kết hôn, hôn lễ thuận lợi tự nhiên tâm tình vui vẻ.

"Đó là đương nhiên, thuận lợi vô cùng!" Liễu Dật cao hứng vô cùng nói: "Buổi tối mời cậu ăn bữa tiệc lớn, cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói."

Thẩm Ninh cũng không khách khí, nói mấy món mình thích ăn, hai người hàn huyên chuyện hôn lễ, tự nhiên nói đến Hạ Trịnh Phó ba nhà không có tới dự tiệc.

"Lập Nhân không đi tôi hiểu được, anh ấy chắc chắn sẽ không đi, Trịnh gia không đi cũng bình thường, Trịnh Cảnh Đồng và Lập Nhân là bạn bè nên sẽ không đi, nhưng Phó gia vì sao lại không đi?" Thẩm Ninh cảm thấy rất lạ.

"Cậu có hồ đồ hay không, con trai nhỏ của Phó gia là vợ của Trịnh Cảnh Đồng! Hai người cũng có con!" Liễu Dật cũng thật sự không hiểu Thẩm Ninh.

"À..à, đúng!" Vừa nói như thế Thẩm Ninh cũng kịp phản ứng, Trịnh Phó hai nhà đám hỏi đúng lúc ánh mắt của cậu sảy ra vấn đề, nên anh đối với việc này không chú ý, thiếu chút nữa quên đi.

"Coi như cậu đã quên, nhưng em của Lập Nhân cậu cũng không thể quên chứ? Cô cùng con trai lớn của Phó gia là Phó Trạch Văn đang yêu nhau." Liễu Dật vừa ăn vừa trào phúng: "Việc này tin tức có nói tới, nói hai nhà sắp làm đám hỏi."

"..." Thẩm Ninh sững sờ trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói, "Tôi nhìn không thấy tin tức."

Không ai nói với cậu chuyện này, cậu chỉ có thể nghe một chút tin tức trên TV hoặc là nghe radio, hoặc là nhờ mấy bảo mẫu đọc báo chí tạp chí chẳng hạn, nhưng Hạ Tình và Phó Trạch Văn lại không phải là đại minh tinh trong giới giải trí, tin tức thông thường sẽ không đưa tin, đều là các tin tức buôn bán cậu không có hứng thú, cho nên căn bản không có cách gì để biết.

Liễu Dật đã quên mất chuyện này.

Bên trong xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi Liễu Dật đang ăn cơm chợt ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình của Thẩm Ninh không chút gợn sóng cuối cùng thở dài một hơi cũng không nói gì nữa giống như nói cái gì cũng dư thừa.

"Ăn cơm đi." Thẩm Ninh tiếp tục bưng bát ăn cơm, đồ ăn của cậu đều do bảo mẫu hoặc Liễu Dật gắp cho để vào trong bát.

"Được rồi." Liễu Dật mấp máy miệng, sau đó gắp cho Thẩm Ninh một khối bông cải xanh: "Ăn bông cải xanh rất tốt cho thân thể."

"Được."

Hết chương 41.

Đọc truyện chữ Full