Tô Trạm thấy ý cười trên miệng đối phương ngày càng đậm nét, thậm chí mang theo vài phần trêu trọc, giống như cái mặt vừa nãy đen thành đáy nồi không phải của hắn vậy, thế nên sinh ra bực bội. Vốn cảm thấy ảo não vì hành động của mình rồi, lúc này có chút thẹn quá hóa giận.
Vì thế Tô Trạm quyết đoán quay đầu, bỏ của chạy lấy người, xem như vừa rồi mình bị thần kinh.
Phó Diệc Sâm liếc thấy khóe môi đối phương mấp máy vài cái, rồi đáy mắt trở nên càng ngày đen trầm, sau đó dứt khoát xoay người, có ý định rời đi, Phó Diệc Sâm liền nhanh chóng tiến lên vài bước giữ lấy, “Sao thế, tôi mới là người nên tức giận.”
Phó Diệc Sâm quả thật dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy thế giới nội tâm của Tô ảnh đế thật sự là mưa nắng thất thường, mặc dù trên mặt không có một tia biểu tình, nhưng không chừng trong nội tâm đã xoay chuyển mấy lần.
Trong phút chốc xoay người, cổ tay lại bị kéo lấy, Tô Trạm hoàn toàn cứng đờ, sau đó trong lòng nhảy dựng, không phải vì xúc cảm trên cổ tay làm người rung động, mà bởi vì giọng điệu tràn đầy sủng nịch của đối phương. Điều này nháy mắt làm trái tim Tô Trạm run lên, xao động khó hiểu cộng thêm một loại ảo giác quỷ dị, rằng bọn họ vốn nên dùng hình thức này để ở chung.
Thân thể phản ứng trước cả đại não, Tô Trạm hơi lui về phía sau tránh thoát, tuy rằng cước bộ tạm ngừng, nhưng ánh mắt lại thủy chung không dừng trên người Phó Diệc Sâm, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn, “Lê đại thiếu, cậu có phải quên những gì lần trước tôi đã nói.”
Trên mặt không gợn sóng thậm chí còn mang theo chút xa cách cao cao tại thượng, nhưng thực tế, trong lòng có bao nhiêu kích động chỉ mình Tô Trạm biết, cảm thấy chính mình đang lâm vào tình trạng đáng báo động, thế công từ người này gần như không có, nhưng y phát hiện mình hoàn toàn không chịu nổi.
Quả nhiên, vẫn là do mình không có kinh nghiệm yêu đương, Tô Trạm thầm nghĩ.
Đương nhiên, cũng không phải y muốn biện hộ, tuy rằng y nhát gan, nhưng lá gan nhỏ của y không phải chưa từng ảo tưởng về một người đàn ông khiến y rung động trên mọi phương diện, nếu ở thế giới thật có thể gặp được người như vậy, nói không chừng y cũng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để điên cuồng một lần, nhưng quan trọng người trước mặt này chỉ là một nhân vật hư ảo, y không có lựa chọn nào khác.
Phó Diệc Sâm thấy y tránh khỏi tay mình, cũng không tiếp tục dây dưa, thậm chí cũng không để ý dáng vẻ lạnh lùng xa cách của y, khẽ nhếch bên miệng, “Tôi cũng không phải người già hay quên.”
Tô Trạm một chút cũng không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng, đại khái là bị những lời này của Phó Diệc Sâm làm cho vui vẻ, bất quá giây tiếp theo liền nhanh chóng thu liễm trở lại, còn tưởng rằng không bị phát hiện. Trên mặt y không tự chủ dịu đi rất nhiều, nhưng rất nhanh đáy mắt lại hiện lên vài tia do dự, há miệng, lại chỉ nói một chữ, “Tôi…”
Phó Diệc Sâm đoán rằng y đang định giải thích, ví dụ như hành động bảo vệ nữ chính vừa rồi, hoặc là y có điều khó nói vân vân. Bất quá rối rắm một hồi cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ mấp máy môi vẻ mặt phức tạp.
“Tôi hiểu, ” Phó Diệc Sâm cười cười, hắn hiểu rõ, hiểu hết từ đầu đến đuôi, “Anh không cần giải thích.” Thực tế, Phó Diệc Sâm còn có chút lo lắng trong phút xúc động y sẽ đem sự thật nói ra khỏi miệng, vậy thì có khi biến khéo thành vụng, làm không tốt thế giới này lại sụp đổ, tất cả đều trở nên uổng phí.
Phó Diệc Sâm thế nhưng không biết, lời này của hắn chui vào tai Tô Trạm liền trở thành dòng nước ấm áp vô tận. Trăm triệu không ngờ tới nam phụ lại là người si tình đến vậy, cư nhiên có thể vì y mà nhẫn nhịn đến mức này, dù sao nếu người đàn ông mà y thích thân thiết với phụ nữ khác, y phỏng chừng đã sớm tức điên.
Vì thế không tự chủ được, Tô Trạm từ trong tức giận chậm chạp trở về trạng thái chột dạ như lúc đầu, người ta một lòng hướng về mình, thậm chí còn vì mình mà chịu đựng được việc mình kết hôn với một người phụ nữ, nhưng mình không những cự tuyệt còn hết lần này đến lần khác thương tổn, quả thật xấu xa hết chỗ nói.
Vì thế kỳ lạ, từ chột dạ bắt đầu chuyển sang áy náy. Không thể phủ nhận, năng lực não bổ của Tô Trạm quả thật không ai bằng, nếu Phó Diệc Sâm biết bây giờ y đang nghĩ những gì, không chừng nghẹn cười đến nội thương.
Sau đó, Phó Diệc Sâm chỉ thấy sắc mặt Tô Trạm từ từ trở nên vặn vẹo, ít nhất hắn không đoán được suy nghĩ bên trong y thế nào, có hơi khó xử, còn kèm theo áy náy không rõ từ đâu mà đến… Tóm lại, Tô Trạm tức giận, không được tự nhiên ban nãy, đã offline. Phó Diệc Sâm như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (1), chỉ cảm thấy thế giới nội tâm của Tô ảnh đế quả nhiên muôn màu muôn vẻ, ít nhất hắn hiện tại vẫn không thể thấu hiểu toàn bộ.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】
…
Mức độ hảo cảm ngược lại liên tục tăng lên, Phó Diệc Sâm vui như mở cờ. Rồi sau đó, chợt nghe Tô Trạm không được tự nhiên thốt ra một câu, “Cậu chẳng lẽ không để ý?” Thấy Phó Diệc Sâm vẻ mặt nghi hoặc, Tô Trạm có chút chột dạ cứng ngắc bổ sung, “Chu Thiển Thiển.”
Phó Diệc Sâm nhíu mày, nhưng dù sao cũng get đến chỗ ngứa, thì ra là vì vậy, bất quá nếu đã bị hiểu lầm, Phó Diệc Sâm cũng cứ dựa vào điểm đó mà xuống tay. Vì thế, Phó Diệc Sâm rất là bất đắc dĩ lắc tay, trong mắt thậm chí xen lẫn một chút thống khổ nói không nên lời, “Đương nhiên để ý, nhưng để ý thì có tác dụng gì?”
Tô Trạm quả nhiên bị một câu của Phó Diệc Sâm làm cho á khẩu không trả lời được, áy náy trên mặt ngày càng rõ ràng, hai mắt phức tạp nhìn Phó Diệc Sâm, nhưng không có ý giải thích.
Vừa vặn đúng lúc này, nữ chính ngồi trong xe Tô Trạm đợi không được, liền luống cuống xuống xe. Sắc mặt của hai người lúc này đều thay đổi, Phó Diệc Sâm là đen mặt, còn Tô Trạm thì một bên chột dạ quan sát Phó Diệc Sâm, một bên trừng mắt nhìn nữ chính đang chạy lại đây.
Rồi sau đó, ngay lúc nữ chính chạy chậm về phía này, Tô Trạm rất nhanh phun ra một câu, “Cậu cũng thấy đấy, chúng ta không có khả năng.” Nói xong không dám nhìn thẳng Phó Diệc Sâm, sải bước đi về hướng nữ chính, chỉ có điều không liếc mắt nhìn nữ chính một cái, mà trực tiếp đi thẳng đến cạnh xe, nữ chính vẻ mặt ngây ngẩn, đành phải quay đầu vòng trở lại.
Thẳng đến khi ngồi trên xe, Tô Trạm mới trộm nhìn vào kính chiếu hậu quan sát bóng dáng người nào đó, kết quả thấy người nọ mặt không đổi sắc đứng yên bất động, chỉ là ánh mắt như thanh lợi kiếm, tựa hồ muốn xuyên thủng xe y.
“Lái xe.” Tô Trạm cảm thấy mình thật sự rất khốn nạn, không còn mặt mũi nào đối diện với thâm tình của hắn.
Phó Diệc Sâm: … Chạy nhanh như vậy làm gì?
Từ sau sự kiện ở trường, nội tâm nữ chính liền xảy ra biến đổi hỗn loạn, xem như điểm đột phá trong tuyến tình cảm của hai người, thêm nữa là quan hệ đính hôn giữa hai người, vì thế về sau mọi chuyện càng ngày trở nên ám muội.
Mà nam chính tuy rằng chẳng khác nào khối băng di động, nhưng thái độ trước mặt nữ chính cũng chậm rãi xảy ra biến hóa, thậm chí mấy lần không kiềm chế được, giải phóng dục hỏa suốt hơn hai mươi năm trên thân thể nữ chính gì đó, nhiều lần thuận lý thành chương phát sinh quan hệ, dù sao lần đầu tiên cũng thực tủy biết vị.
Đương nhiên, đây là trong nguyên tác, Phó Diệc Sâm tin tưởng Tô Trạm tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nói cách khác, đoạn thời gian kế tiếp lại không có việc cho Phó Diệc Sâm, dù sao đây cũng là khoảng thời gian nam nữ chính ngọt ngào trước giông tố, chỉ khi tặng cho nữ chính hạnh phúc hoàn mỹ nhất, lúc ngã đau mới ngược đến thích, đều được tính toán hết rồi.
Cho nên, Phó Diệc Sâm chỉ cần chờ, chờ đợi thời khắc mâu thuẫn trở nên gay gắt, cũng chính là tình tiết cao trào, hủy bỏ hôn ước. Sau đó mới đến phiên hắn biểu diễn.
Quả nhiên, sau hơn nửa tháng nhàm chán chờ đợi, cao trào đã đến. “Đế vương thương nghiệp” oai phong một cõi đột nhiên không hề báo trước tuyên bố hủy bỏ hôn ước, vì thế toàn bộ thế giới đều chấn động, đây là tin tức chấn động thế giới ngay sau “đế vương thương nghiệp đột nhiên tuyên bố đính hôn”.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng không ai kinh ngạc bằng đương sự Chu Thiển Thiển, bởi vì vào lúc này cô đã hoàn toàn yêu nam chính, hơn nữa tác giả dường như đều đem mọi sự ngược dồn vào lúc này.
Cô bị em gái nữ phụ tính kế, nói là không phải con ruột của Chu thị, đương nhiên lúc này, ông nội yêu thương và hiểu rõ cô nhất vẫn chưa trở về, vì thế nữ chính bị đuổi ra khỏi nhà, thêm nữa cô còn bị từ hôn, người ta đuổi không chút kiêng nể gì.
Đương nhiên, vụ mang thai sẽ không tồn tại, nếu không cô còn thảm hại hơn nhiều. Bị thân nhân đuổi ra khỏi cửa, người đàn ông cô yêu sâu sắc lại đột nhiên từ hôn, không có bất luận dấu hiệu gì, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt cô. Trong một đêm, thiên kim hào môn từ trên đỉnh danh vọng ngã xuống đáy cốc, từ người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian biến thành một cô gái đáng thương không nơi để trở về, người người thóa mạ.
Khi bị toàn thế giới vứt bỏ, đúng lúc này, nam phụ lên sân khấu. Dù sao cũng là nam phụ, cơ hội cùng nam chính phân cao thấp, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Âm thầm đem nữ chính mang về nhà, cho dù toàn thế giới phản đối nhưng cũng không được quay lưng với nữ chính, đương nhiên, lúc này hoa hoa đại thiếu đã biến thành bạn trai thâm tình cấp max, thậm chí còn có nam ba, nam bốn tranh nhau ra mặt vì nữ chính. Lúc cô bị nam chính vứt bỏ, chỉ có nam phụ số hai, số ba, số bốn, sẵn sáng vì cô mà quay lưng với thế giới, lúc này mới mang đến hy vọng cho nữ chính.
Phó Diệc Sâm sờ sờ mũi, phun ra một ngụm máu, rồi sau đó mới quay đầu liếc mắt xem xét nữ chính ngồi trên ghế sa lông, hai mắt vô thần, vẻ mặt không muốn sống, “Về sau cô ở lại đây, bao lâu cũng được.”
Đây là khu nhà cấp cao thuộc sở hữu của nam phụ, không thể không nói, tác phẩm Mary Sue vô cùng tô (2), dù sao còn có hai vị đệ đệ nam ba, nam bốn đang điên cuồng tìm kiếm cô, đương nhiên trong nguyên văn, còn có nam chính bên ngoài lãnh khốc tuyệt tình, bên trong luôn âm thầm lo lắng.
Bất quá, nữ chính đang chìm trong ác ý từ thế giới, không có chút phản ứng nào với Phó Diệc Sâm. Đương nhiên, cũng không thể có chuyện Phó Diệc Sâm theo nguyên tác lặp đi lặp lại lời kịch sến sẩm của Quỳnh Dao. Dứt khoát đứng dậy, “Yên tâm ở lại đây, tôi sẽ kêu vài người đến chăm sóc cô.”
Phó Diệc Sâm tin rằng, loại chi tiết nhỏ như “tự mình cẩn thận chăm sóc”, không nhất thiết phải làm theo, bất quá hắn cũng không có ý định tách khỏi cốt truyện, ví dụ như tình tiết kế tiếp, hắn không thể không làm, hơn nữa còn vô cùng vừa lòng đi hoàn thành.
Trong nguyên tác, sau khi nữ chính hủy bỏ hôn ước rồi bị Chu gia đuổi khỏi cửa, tại thời điểm cô tuyệt vọng, bất lực nhất, là được nam phụ yêu sâu sắc cô giúp đỡ, sau đó còn vì cô mà tự mình đến chất vấn nam chính, thậm chí, còn không để ý hậu quả đánh nhau với nam chính một trận.
Đó là tình huống vô cùng thông thường trong phim thần tượng, vì nữ chính, nam chính nam phụ luôn phải giải quyết bằng bạo lực một lần. Cho nên, đây là chuyện hiện tại Phó Diệc Sâm muốn đi làm, trực tiếp vọt tới văn phòng tổng tài tập đoàn Cố thị, sau đó náo loạn một hồi.
Nhiều ngày không thấy, Phó Diệc Sâm quả thật có chút nóng lòng không thể chờ nổi, nhưng Phó Diệc Sâm trăm triệu không nghĩ tới, “lửa giận ngập trời” là hắn đây thì không phát hỏa, ngược lại Tô ảnh đế là người nổi giận trước.
“Lê Hạo!” Tô Trạm gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu dám đùa giỡn tôi.”
Phó Diệc Sâm:???
Chú thích:
(1) Hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: tìm hiểu nhưng vẫn mơ hồ.
(2) Tô: nghĩa là Sue trong Mary Sue hoặc Tom Sue, có các nhân vật vạn năng, giàu có, tài giỏi,… vô cùng nhiều ưu điểm.
Ritt: Đoán xem chuyện gì xảy ra:>
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 58
Chương 58