Lão hoàng đế quy tiên, thân là Thái tử, Bách Lý Vô Cực đương nhiên phải lưu lại túc trực bên linh cữu cùng các vị hoàng tử khác, trong nguyên tác, lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt cũng là vào đêm hôm khuya khoắt trong mấy ngày này. Dựa vào định luật bất thành văn của tiểu thuyết xuyên không, nữ chính vào một buổi tối bốn bề vắng lặng, trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó xui xẻo thế nào đụng trúng nam chính, vì thế một đoạn tình yêu tương ái tương sát cứ vậy mở ra.
Cho nên, việc hiện tại Phó Diệc Sâm phải làm, chính là chờ đến lúc đêm khuya yên tĩnh, tốt nhất sau khi nữ chính ra ngoài, rồi mới tìm đến thăm dò Tô ảnh đế, chủ yếu nhìn phản ứng của y đối với nữ chính. Về phần ký ức của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm vẫn có chút không cam lòng, phải tự mình nghiệm chứng rồi mới hết hy vọng.
Nhưng Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ, hắn còn chưa xuất phát, người ta đã chủ động dâng tới cửa, cái kiểu “vừa định đi ngủ liền có người mang gối đến” có cảm giác rất không chân thật, làm Phó Diệc Sâm trở tay không kịp. Đêm hôm khuya khoắt, hoàng cung yên ắng, Phó Diệc Sâm thần không biết quỷ không hay rời khỏi tẩm điện, sau đó một thân bạch y chẳng khác gì quỷ dạ xoa, vọt lên nóc nhà, lấy thân thủ của nam phụ, ở thế giới này gần như là vô địch, cho nên Phó Diệc Sâm hoàn toàn không kiêng nể gì.
Vốn tính toán trước khi nam nữ chính gặp mặt, tới ngự thiện phòng đợi sẵn, kết quả vừa xoay người đã bị thân ảnh lấp ló sau phiến đá ngoài cửa điện phủ quốc sư làm cho giật mình, thiếu chút nữa lảo đảo, sau khi ổn định thân thể liền tập trung quan sát, kia không phải là Tô Trạm Tô ảnh đế hắn tâm tâm niệm niệm?
Lúc này, Phó Diệc Sâm đầu tiên là sững sờ, tiếp đó không kiềm chế nổi mừng như điên, ngoại trừ ý tưởng “Tô Trạm có ký ức, tìm đến mình”, Phó Diệc Sâm không thể nghĩ ra khả năng khác. Phó Diệc Sâm thậm chí còn xác định lại lần nữa với hệ thống, mới chắc chắn nam chính không nên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa ngự thiện phòng hoàn toàn ở hướng ngược lại với điện quốc sư.
Vì thế, Phó Diệc Sâm mang tâm tình cực kỳ chờ mong xuất hiện phía sau Tô Trạm, nếu không phải bởi vì cốt truyện đưa ra hạn chế, Phó Diệc Sâm sợ rằng mình sẽ không nhịn được thốt ra một tiếng Tô Trạm, hoặc tiến lên ôm chầm lấy y.
“Đã trễ thế này, Thái tử điện hạ sao lại đến đây?” Trong bóng đêm, nơi con ngươi sâu thẳm của Phó Diệc Sâm dường như lóe sáng, không rõ ý tứ. Hắn cứ vậy vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Tô Trạm, rồi sau đó khống chế giọng nói của mình nghe sao cho có vẻ bình thản, nhưng thật ra, đã chuẩn bị sẵn sàng tiến đến ôm một cái.
Nhưng Phó Diệc Sâm không biết, bạn học Tô bị đưa lưng về phía hắn bị dọa sợ, thiếu chút nữa đã kêu lên thất thanh.
Tô Trạm vừa quay đầu, liền thấy một đôi mắt đen như mực đang gắt gao nhìn chằm chằm y, một thân bạch y mờ ảo như tiên, hai tay thì chắp sau lưng, một bộ thản nhiên nhàn nhã, dáng người cao gầy nhìn không sót thứ gì, hơn nữa tóc đen buộc lên tùy ý, trong gió nhẹ nhàng phiêu tán, quả thực… đẹp mắt a.
Tô Trạm không kìm nổi liền nghĩ đến cảnh tượng mơ hồ trong mộng, các tư thế kabe-don, bị cưỡng hôn, còn có loại chuyện kia. Khống chế không được, trái tim gay của Tô Trạm lại bắt đầu nóng lên, đập mạnh như trống. Nhưng thân là một diễn viên, hàng ngày đều phải rèn luyện, cho dù trong lòng Tô Trạm kinh hoàng đến độ nào, trên mặt vẫn là một bộ hoàn toàn ngược lại, huống chi, tính y còn rụt rè.
Vẻ mặt thống khổ, bi thương, thậm chí còn có chút rầu rĩ, mê man nói không nên lời, rồi sau đó, suy sụp thở dài, “Thì ra là quốc sư.” Nói xong lại thở dài một tiếng, lần này không có đau thương, cũng không có vẻ mê man.
Phó Diệc Sâm cũng hoàn toàn ngây ngẩn, vẻ mặt ăn năn hối hận này là có ý gì, quan trọng là, hắn không thấy trong mắt Tô Trạm có bất kỳ một ẩn ý hay ám hiệu nào khác, hắn cao hứng phấn chấn nãy giờ, nhưng đổi lại được một câu này?
Mà Phó Diệc Sâm nghi ngờ nhất là, nếu Tô Trạm có ký ức về hắn, vậy thì độ hảo cảm đáng nhẽ không nên thế này. Quả thật là hướng đi quá mức quen thuộc.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 20】
Phó Diệc Sâm nhíu mày, lập tức khôi phục lại thần sắc, hoặc nên nói, hắn vốn chưa từng biểu lộ ra điểm không hợp lý, “Thái tử điện hạ có tâm sự?”
Tóm lại, bất kể Tô Trạm có nhớ ra mình hay không, Phó Diệc Sâm khẳng định bây giờ y đang diễn trò, nếu là nằm trong kịch bản, vậy Phó Diệc Sâm phải có nghĩa vụ phối hợp. Nhưng đồng thời, cũng nhịn không được trong đầu xác nhận với hệ thống, [ Rác rưởi, có cảm ứng được hệ thống khác không? ]
【 Di? Trạm Trạm nam thần, 】 Rác rưởi theo bản năng tiến vào trạng thái hoa si, phản ứng đầu tiên vĩnh viễn là Tô Trạm, 【 Tạ ơn kí chủ đã thả tôi ra, hi hi hi Trạm Trạm nam thần vẫn đẹp trai như trước. 】
[ Nói chuyện chính. ] Không thể phủ nhận, hiện tại hệ thống nói năng lưu loát hơn rất nhiều.
【 Đồng loại đồng loại, 】 Rác rưởi lập tức kích động, 【 Kí chủ kí chủ, có một hệ thống ở ngay đây, Trạm Trạm nam thần! A a a Trạm Trạm nam thần quả nhiên lợi hại, Trạm Trạm nam thần đẹp trai nhất. 】 Bất quá, hiện tại hệ thống đã thành tinh, hoa si cũng không quên vuốt mông ngựa Phó Diệc Sâm, 【 Kí chủ cũng rất bảnh. 】
Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, nhưng hòn đá nặng trịch trong lòng cuối cùng đã rơi xuống, điều này chứng minh suy đoán lúc trước của hắn, cái hệ thống kia đang ở trên người Tô Trạm. Chỉ là không biết tột cùng là hệ thống gì, so với rác rưởi khác nhau chỗ nào.
Bất quá, tiếp đó cũng nổi lên lo lắng. Căn cứ vào hướng đi của bài viết kia, cộng với sự phát triển của cốt truyện vài thế giới gần đây, Phó Diệc Sâm không thể không hoài nghi, Tô Trạm sở hữu hệ thống Mary Sue, là hệ thống hoàn toàn đối lập với của mình. Nếu thật như vậy, sẽ gây sức ép lên mối quan hệ của bọn họ.
Tựa như trong một cuốn Mary Sue nào đó, mình thì muốn thay đổi kết cục, nhưng Tô Trạm lại muốn hoàn thành kịch bản, hoàn toàn tương phản nhưng đều là vì mục đích cuối cùng là thoát khỏi đây, nói thật, lần trước Phó Diệc Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý đặt cược tính mạng, đây không phải chuyện dễ dàng gì.
Còn nữa, nếu như là hệ thống Mary Sue đối lập với mình, mà Tô Trạm lại không biết đến sự thật về mình, tình huống lúc này e rằng hơi phức tạp.
Phó Diệc Sâm tâm tư luân chuyển, Tô Trạm cũng áp xuống tính toán trong lòng, phát huy tài năng diễn xuất chinh phục khán giả của y, một bên liếc trộm quốc sư, một bên duy trì nét mặt bi thương, thậm chí còn giả bộ muốn nói lại thôi.
“Bổn cung… trong lòng khó chịu, ra ngoài một chút, ” Nói xong, còn tự giễu mỉm cười, vẻ mặt chua xót, “Không nghĩ bất giác lại đến trước cửa quốc sư.”
Thực tế, Tô Trạm xuất hiện ở nơi này trong trạng thái hoàn toàn mơ hồ. Nội dung kịch bản y biết rõ, biết rằng đêm nay sẽ gặp mặt nữ chính ở ngự thiện phòng, cho nên, nếu muốn vứt bỏ nữ chính, đương nhiên phải nghĩ cách né tránh tình tiết. Vì thế tính toán thời gian, Tô Trạm trước đó trốn ra ngoài, cứ đi ngược hướng với ngự thiện phòng.
Rồi sau đó, trong đầu không tự chủ được nhớ tới quốc sư, hơn nữa những cảnh tượng trong mơ không ngừng lặp lại, Tô Trạm càng nghĩ càng thấy mặt nóng lên, dù sao, qua nhiều năm như vậy, từ khi lần đầu y ý thức được mình là gay, hơn nữa còn thuần thụ, từ những ngày đầu sống trong ảo tưởng, rồi lăn lộn mười năm trong giới giải trí, không những kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn trống rỗng, ngay cả ảo tưởng cũng biến thành hi vọng xa vời. Thứ nhất là do ở giới giải trí không thể tìm được người phù hợp, thứ hai là y cũng không dám.
Mà hiện tại, y bị ném tới một thế giới hư ảo, y không cần làm Tô Trạm cũng không cần phải giữ mình nữa, quan trọng là, y có lý do chính đáng để tiếp xúc với người đàn ông khác. Vì thế, mặc dù trong nội tâm vẫn vô cùng buồn bực bởi vớ phải loại chuyện quái đản này, nhưng vẫn nhịn không được có chút vui vẻ.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại tới trước cửa điện quốc sư, tuy rằng trong lòng Tô Trạm có dụng ý, nhưng không đến mức giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến trước cửa nhà người ta, có xoát độ tồn tại cũng không cần gấp đến vậy. Nhưng xấu hổ ở chỗ, người này thế nhưng đêm không ngủ lại ra ngoài, hơn nữa còn thình lình xuất hiện sau lưng y.
Vì thế trên mặt Tô Trạm một bộ bi thương, thật ra trong lòng đã lúng túng thành một đoàn. Một là bởi vì chột dạ, hai là, y nhát gan, thật sự bị dọa.
Trong lòng khó chịu? Trong bóng đêm, Phó Diệc Sâm không nhịn được co rút khóe miệng, đây là đang giả bộ? Có ý đồ gì? Trong nguyên tác, nam chính thật ra là một kẻ có dã tâm, mà lão hoàng đế hoàn toàn là một kẻ xấu xa, chín năm trước từ khi nữ chính mới sinh ra, lão hoàng đế đã phế truất chức vị hoàng hậu của mẫu thân nam chính, dự định đem hậu vị cấp cho đứa bé mới sinh, không nói nguyên tắc, cũng không nói tình cảm.
Cho nên theo lý thuyết, lão hoàng đế chết, Thái tử đương nhiên cao hứng, ít nhất sẽ cao hứng trong lòng. Nhưng dù sao người chết cũng là hoàng đế, phụ thân của y, cho nên Bách Lý Vô Cực phải biểu hiện ra thống khổ trước mặt văn võ bá quan, thậm chí trước dân chúng toàn thiên hạ. Nhưng cho dù như vậy, Tô Trạm cũng không cần phải đêm hôm khuya khoắt chạy tới trước cửa nhà hắn diễn kịch nhỉ? Lỡ may mình không xuất môn, y diễn cho ai nhìn?
Nhất thời, Phó Diệc Sâm càng hoang mang, không tìm ra manh mối. Nhưng trước khi mọi việc được làm sáng tỏ, hắn không thể làm gì khác ngoài phối hợp diễn kịch với y.
Vì thế, Phó Diệc Sâm đành mở miệng an ủi, “Thái tử điện hạ đừng quá khổ sở, thân thể quan trọng, huống chi bây giờ mọi chuyện còn phải dựa vào điện hạ, gánh vác giang sơn xã tắc, trọng trách đang ở trên vai điện hạ.”
Lời nói xem như ý vị sâu xa, khi nói chuyện, Phó Diệc Sâm cũng chưa từng rời mắt khỏi Tô Trạm, thái độ nghiêm cẩn, ánh mắt vô cùng chân thành. Dù sao xét về năng lực diễn xuất, Phó Diệc Sâm vốn có sẵn, huống chi còn trải qua nhiều lần trau dồi như vậy.
Cho nên, chúng ta không sợ đóng kịch. Chỉ là phản ứng của Tô ảnh đế, thật sự rất quái.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
Phó Diệc Sâm nhướng mày, rồi sau đó vô cùng nghiêm túc xem tên này tinh thần phân liệt. Rõ ràng nội tâm không ngừng nhảy nhót, trên mặt không thừa nhận, lại còn dở vẻ bi thương khổ sở, chẳng lẽ là do hệ thống kia yêu cầu y làm gì đó?
Không ngờ đến, nghe được lời an ủi từ Phó Diệc Sâm, Tô Trạm lại càng thêm thống khổ, rồi sau đó mang theo ánh mắt mong chờ được công nhận nhìn về phía Phó Diệc Sâm.
“Quốc sư cho rằng, bổn cung có thể đảm đương trọng trách này?” Nghe có vẻ không tự tin, nhưng lại sốt sắng muốn khẳng định.
Thực tế, Tô Trạm thật cảm thấy mình sắp tâm thần đến nơi rồi, vừa rồi bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của quốc sư thật sự quá soái, rồi sau đó trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, nếu muốn đẩy ngã nam phụ, đương nhiên phải tiếp xúc nhiều với y, mà trong ba mươi chương đầu, quốc sư là một sự tồn tại vừa cường đại lại không thiếu thần bí, nhưng hắn lại không nhúng tay vào chính sự, cũng không ủng hộ bất luận kẻ nào, cho nên, y có nên mặt dày đeo bám? Trước đem người giữ bên mình mới là vương đạo.
Phó Diệc Sâm đầu tim nhảy dựng, lời này có ý gì? Chẳng lẽ tới tìm quốc sư che chở?
Lão hoàng đế vừa mới chết, sau lưng tân hoàng không có thế lực chống đỡ, cộng thêm vài vị hoàng tử khác như hổ rình mồi, thứ duy nhất Bách Lý Vô Cực có thể dựa vào, chính là thân phận Thái tử, bởi vì y là trưởng hoàng tử, nhi tử của hoàng hậu tiền nhiệm, những cái khác đều là nhân tố không ổn định.
Cho nên, quốc sư thần bí được vạn người kính ngưỡng tuyệt đối là một cánh tay đắc lực. Nhưng quan trọng ở chỗ, trong nguyên tác đâu có phức tạp như vậy, không chỉ não tàn phi logic, cũng không có quá nhiều cuộc chiến tranh giành quyền lực. Cho nên, đây chẳng lẽ là nhiệm vụ của cái hệ thống kia?
Phó Diệc Sâm có chút hoài nghi, đồng thời bắt đầu sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, đặc biệt thú vị, nhất là Tô Trạm còn cố ý tiếp cận, cố ý yếu thế trước mặt hắn, điều này làm cho hắn tràn ngập mong chờ vào tương lai.
Phó Diệc Sâm không nhịn được nhếch miệng, “Đương nhiên là có thể.”
Quốc sư vốn luôn vân đạm phong khinh (1), xem thường hết thảy, đột nhiên lại khẽ dương khóe miệng, ý cười kia mang đến ấn tượng cực mạnh, trực tiếp khiến Tô Trạm diễn xuất đến thiên y vô phùng (2) cũng phải thất thố hai giây, rồi sau đó không khống chế được mặt nóng lên.
Phó Diệc Sâm chỉ thấy ánh mắt Tô Trạm vốn dĩ đang bi thương, đột nhiên lóe lên hai cái, rồi sau đó y vội vàng cúi gằm, nhưng Phó Diệc Sâm cách y rất gần, nên thấy được rõ ràng hai má y ửng đó, hơn nữa, trong đầu còn vang lên âm gợi ý mức độ hảo cảm.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 2】
Không tự chủ, Phó Diệc Sâm lại khẽ nhếch miệng, đáng tiếc Tô Trạm vì che dấu xấu hổ mà làm bộ cúi đầu, căn bản không phát hiện ra.
Chú thích:
(1) Vân đạm phong khinh: Mưa gió điềm nhiên, bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, xem thường khó khăn.
(2) Thiên y vô phùng: Áo trời không cần cắt may, không khâu dính nên không có dấu vết chắp nổi, nghĩa đen ý là hoàn toàn tự nhiên, hoàn mĩ không tìm ra lỗi sai, không chê vào đâu được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 70
Chương 70