DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 23

Chương 23

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Sau khi một hồi bàn luận đề tài "Ai truy ai", Tinh Dịch liền để trong lòng, từ đó về sau luôn luôn suy nghĩ, nếu hắn thật sự muốn chủ động theo đuổi ai đó, thì hắn... phải làm thế nào ta?

Ở phương diện phong nguyệt này hắn không biết nhiều cho lắm, lúc đó hắn chỉ lo xử lý công sự và đi xem Tiểu Phượng Hoàng vài lần, nghe y muốn đi ra ngoài chơi thì dắt y đi chơi; Tiểu Phượng Hoàng đau chân, hắn để y ở doanh trướng nghỉ ngơi thật tốt; Tiểu Phượng Hoàng nhu thuận hiểu chuyện, mà hắn thì cũng không nói nhiều, có đôi khi hai người cứ như vậy mà ngây ngô cả ngày, không ai nói năng gì.

Hết lần này đến lần khác đều như vậy, nhưng tiểu hài tử kia vẫn có thể vui vẻ. Tinh Dịch suy nghĩ nhiều lần vẫn không tìm ra được hướng giải quyết, nghĩ hồi lâu cũng chỉ đưa ra được cái kết luận: chỉ là một người bình thường mà lại có vận khí tốt như vậy, trên thế gian này chắc chỉ có mỗi phu nhân nhà hắn mà thôi.

Nếu bắt hắn bồi thường, kỳ thực hắn cũng không biết cụ thể phải làm thế nào.

Vừa nghĩ vừa đi hỏi ý kiến vài người, cuối cùng cũng chốt được bốn chữ: đầu kỳ sở hảo*.

*thuận theo ý muốn (của bé chim)

Tiểu Phượng Hoàng thích gì, hắn liền đi làm ngay, hắn luôn muốn tiểu vương phi của hắn hài lòng.

Có cái ý niệm này rồi, lần đầu tiên Tinh Dịch tự điều động tư quyền của mình làm việc: hắn tìm người chở thật nhiều anh đào từ Liêu Dương xa ngàn dặm đến đây. Tiểu Phượng Hoàng rất thích ăn đào, loại quả ở Giang Nam rất hiếm nhưng Tinh Dịch đã từng ăn qua, chỉ cảm thấy toàn là vị chua.

Anh đào ở phương bắc đều là tháng năm tháng sáu mới chín, toàn bộ được hái xuống liền cất vào hầm trữ đông, thu đông lại xuất ra, bán cho các quan lại quý nhân. Hôm nay hắn im hơi lặng tiếng thu mua toàn bộ đào ở Liêu Dương về tồn kho, khiến cho nhiều người phải chạy tới tận nhà hắn chất vấn vì cho rằng hắn lén đầu cơ trục lợi.

Khi anh đào được đưa đến, Tiểu Phượng Hoàng thật cao hứng. Tuy nhóm đào này đều bị đông lạnh, chất lượng không còn được tốt, nhưng mùa đông khắc nghiệt lại được ăn trái cây thì Tiểu Phượng Hoàng cũng đã thõa mãn rồi. Mỗi tối hằng ngày, y đều nấu anh đào chua chua cùng với bách hợp ngọt ngào thành một chén dùng để khai vị, y sẽ ăn thêm nhiều hơn một chén cơm. Thỉnh thoảng Tinh Dịch cũng sẽ uống ké y một miếng, lâu lâu nếm thử cũng thấy ngon lắm.

Hắn cho rằng như vậy thật tốt.

Tiểu Phượng Hoàng thích ăn này nọ kia thì hắn đều đem về được, thời gian còn lại thì làm những chuyện khác. Kế hoạch của Tinh Dịch lúc nào cũng phải có tiết mục dắt tiểu phu nhân đi ra ngoài chơi một hồi, thế nhưng hắn vẫn không thể làm đúng giờ được.

Sau khi trở về, công vụ của hắn không tính là nhàn rỗi, tuy chuyện khắp cả nước không gì quan trọng hơn chiến sự, nhưng hắn phụ trách việc nuôi quân ở Giang Lăng, luôn trong tình trạng sẵn sàng mỗi khi có chiến trận. Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng hắn liền thức dậy, thúc ngựa chạy hơn mười dặm đường ra ngoài vùng hoang dã hẻo lánh, chạng vạng mới có thể trở về, vào đông thì quay về khi trời đã tối mịt, mỗi khi hắn về nhà liền có thể thấy Tiểu Phượng Hoàng cầm một ngọn đèn đứng trước cửa chờ hắn, mặc kệ trời có đổ tuyết hay không, chờ không biết mệt mỏi, y chỉ yên tĩnh ngồi trước cửa chống má nhìn trời.

Tinh Dịch về sẽ kéo y đứng dậy, hai tay của Tiểu Phượng Hoàng nhất định sẽ bị lạnh. Lúc đầu hắn sợ Tiểu Phượng Hoàng sẽ bị cảm lạnh nên ra lệnh cấm hạ nhân cho hắn y ra ngoài, kết quả là Tiểu Phượng Hoàng nói cho hắn biết từ bé đến lớn y chưa bao giờ bị bệnh, dù có thì cũng chỉ cần một thang thuốc là xong, thân thể vô cùng khỏe mạnh.

Thật đúng là khỏe mạnh thật...

Sau đó Tinh Dịch mới chính là người bị phong hàn, cả người nóng rần lên, Tiểu Phượng Hoàng căng thẳng gấp gáp cho hắn uống thuốc, cả đêm ngồi trong bếp canh lửa, cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn tốt lắm. Không chỉ có vậy, Tiểu Phượng Hoàng còn giáo huấn hắn: "Phu quân, lang trung nói cho ta biết, mỗi ngày ngươi đều luyện binh đến vã mồ hôi, lại còn phóng ngựa vượt gió trở về, cho nên mới bị phong hàn. Sau này ngươi không được chạy gấp như vậy về nữa."

Tinh Dịch khàn giọng nói: "Sau này ngươi không được đợi ta nữa thì ta mới chậm rãi trở về."

Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn một hồi, suy nghĩ một chút: "Được. Ta không đợi ngươi nữa, ngươi cũng không được chạy như thế, sau này phải ở bên đó tắm rửa, thay đổi y phục rồi ngồi xe ngựa trở về."

Lúc Tinh Dịch khỏi bệnh, nghĩ đến lời hứa với Tiểu Phượng Hoàng, hắn chần chờ một lúc lâu, quyết định không về nhà ngay mà ngoan ngoãn tắm rửa thay y phục, bảo phó quan đánh xe đưa hắn về Giang Lăng thành. Nơi bọn họ luyện binh là một vùng hẻo lánh trên núi cao, trước đây Tinh Dịch kỵ mã nên không thấy đường xa, nay đổi thành một thùng xe ngựa ấm áp, một đường đinh đang lắc lư, nửa ngày sau thò đầu ra nhìn thì mới tới được nửa sườn núi thôi...

Mà trăng cũng đã lên cao rồi.

Người ngồi trong xe thường không rõ thời gian, phó quan nỗ lực nói cho hắn nghe: "Đại nhân, chúng ta xuống núi cũng không tới một nén nhang đâu, ngài không cần gấp gáp như vậy.

Tinh Dịch hếch cằm, ý bảo phó quan nhìn sắc trời: "Trước khi đi thì trời vẫn chưa tối, giờ trăng lên đỉnh đầu rồi, ít nhất cũng đã qua hai canh giờ."

Phó quan: "..."

Tinh Dịch nói: "Dừng lại đi, ta kỵ mã chạy về."

Mã xa của họ là hai con ngựa kéo. Phó quan còn chưa kịp khuyên can, Tinh Dịch cũng đã vén rèm lên đi về phía trước, lưu loát ngăn cản được phó quan, tự mình dắt một con ngựa ra.

Hắn lấy bộ yên ngựa, hàm thiếc và dây cương, mượn lực đạp một cái ngồi lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, sưu một tiếng liền phóng ngựa rời khỏi.

Còn lại phó quan và xa phu hai mặt nhìn nhau.

Phó quan nghiêm túc nói: "Ta thề, thời gian chúng ta xuống núi chắc chắn không quá một nén nhang!"

Xa phu vuốt tay: "Lòng quan, ai có thể thấu được?"

"..."

Tinh Dịch một đường phóng ngựa chạy như bay xuống núi, khi chạm được đất bằng liền hòa cùng với gió trở về. Trong thành người đến người đi, con phố chỉ vừa mới lên đèn rực rỡ, đây còn chưa là thời điểm náo nhiệt trong thành, Tinh Dịch một chút cũng không để ý. Khi chạy tới Vương phủ, cả đám còn chưa kịp phản ứng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn không nói một lời nhảy xuống ngựa, đạp cửa, trực tiếp hướng Đông viện chạy đi.

Trước cửa không có thiếu niên cầm đèn chờ hắn.

Tiểu bại hoại này, sao lại không chờ hắn chứ!

Tinh Dịch không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Tiểu Phượng Hoàng mạo hiểm ngồi trong tuyết chờ hắn, hắn yêu thương; không chờ hắn nữa, hắn liền buồn lo vô cớ. Mãi cho đến khi hắn đẩy cửa vào, thấy Tiểu Phượng Hoàng đang vùi đầu chăm chú ăn cơm thì cái khối đè nặng trong ngực kia liền như tảng đá rơi xuống đất.

Tinh Dịch trấn định ho khan vài tiếng: "Ta về trễ."

Mà Tiểu Phượng Hoàng vừa hồi phục lại tinh thần, từ một bàn đồ ăn ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: "Vi Kiêm, sao ngươi về sớm vậy? Ngươi lại kỵ mã trở về ư?"

"Sớm?" Tinh Dịch ngây ra.

Kỳ thực phó quan nói không sai, thực sự chỉ qua một nén nhang mà thôi mà hắn cho rằng đã khuya lắm rồi, ra roi thúc ngựa thì về sớm hơn mấy hôm trước rất nhiều.

Tiểu Phượng Hoàng ném đũa, chu môi: "Ta giận rồi, Vi Kiêm, ta thực sự rất tức giận!! Ngươi nói không giữ lời. Ngươi chạy nhanh như vậy, vách núi toàn là đá với đá, lỡ ngươi trượt chân té xuống thì ta phải làm sao bây giờ?"

Tinh Dịch nhanh chóng tiến lên dỗ vợ, thế nhưng nói cái gì y cũng không nguôi giận. Tiểu hài tử thở phì phò bới cơm, rót trà cho hắn, còn mình thì trèo lên giường, mặt xoay vào tường, không thèm để ý tới hắn nữa.

Tinh Dịch vô pháp, dùng cơm và rửa mặt xong xuôi, sau đó cũng leo lên giường ngủ, từ phía sau ôm Tiểu Phượng Hoàng vào lòng, nhỏ giọng dỗ: "Sau này ta... không bao giờ như vậy nữa, được không?"

Tiểu Phượng Hoàng nói: "Hứ."

Tinh Dịch nhẹ giọng: "Ta chạy về nhanh thế này là có một tin tốt muốn nói cho ngươi biết, ta nói xạo với bệ hạ, hắn liền cho ta nghỉ nửa tháng, ta nghĩ nhân cơ hội này mang ngươi ra ngoài đi du ngoạn."

Lúc này Tiểu Phượng Hoàng không còn lớn tiếng nữa: "Hứ."

Tinh Dịch hôn lên cổ y: "Muốn không?"

Hai người dính với nhau một lát, sau đó ai cũng không khống chế được nữa. Tiểu Phượng Hoàng hồ hồ đồ đồ bị hắn đè xuống một lần lại một lần, triền miên không biết mệt mỏi, khí tức ấm áp. Tinh Dịch hôn trán y, dụ dỗ y gọi phu quân tới phu quân lui, ấy vậy mà Tiểu Phượng Hoàng rất ngoan mà kêu, càng kêu càng khiến hắn thượng hỏa. Tiếc là ngày mai Tinh Dịch phải dậy sớm, hắn phải nhịn dù không muốn, cho nên hắn phải dỗ Tiểu Phượng Hoàng đi ngủ.

Hắn ôm y, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi thật dài của Tiểu Phượng Hoàng, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Tiểu Phượng Hoàng vừa nghe hắn nói lời này, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngọ ngoạy ở trong ngực hắn, mặt như đưa đám nói: "Không được, Vi Kiêm, ngươi phạm quy, rõ ràng là ta còn giận ngươi."

Gián: Hết H, ha ha ha....T_T

- -------------------------------------------------------------

"Ngươi nói ngươi muốn theo đuổi Đế quân? Cái gì? Thì ra cái người không mặc quần áo hôm đó là ngươi hả lão đại! Thì ra là ngươi!! Oa oa oa làm ta sợ muốn chết, ta thu lại câu nói trước đó, ta đồng ý hôn sự này!!! Hoàn toàn đồng ý!!!! Thì ra là ngươi, lão đại, lão đại thật là đẹp mà!!!!!"

Kim sí điểu kích động đập cánh đứng dậy, đập luôn cục nắm tròn vo bông xù trước mặt lăn mấy vòng, đầu hướng xuống dưới đâm vào trong tuyết.

Tiểu Phượng Hoàng đạp đạp móng vuốt nhỏ, nỗ lực nửa ngày mới từ trong tuyết đứng dậy được, sau đó xấu hổ ho khan vài tiếng: "Là ta."

Kim sí điểu nở nụ cười thần bí: "Vậy còn theo đuổi là sao? Ta thấy Đế quân... Hắc hắc hắc, hắn, hắc hắc hắc, hẳn là rất thích ngươi, hắc hắc hắc..."

Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực bác bỏ tin đồn: "Kỳ thực không phải như vậy đâu, chỉ là lúc đó ta đột nhiên biến thân, lại không có mặc y phục, cho nên mới bị đồn như vậy đấy."

Nói xong, nó cúi đầu ủ rũ nói, "Sau đó hắn bảo ta biến về, ta biến không được, chỉ có thể lâu lâu biến vê, rồi lại lâu lâu biến thành người. Kỳ thực ta thấy hình người của ta cũng dễ nhìn mà, nhưng mà Vi Kiêm hắn không thích."

Kim sí điểu mắng: "Đế quân cặn bã! Đại móng heo! Cả người ngươi đều bị hắn nhìn thấy hết rồi mà còn không phụ trách, hứ, ngươi theo cái gì mà theo, lão đại, ta thấy phải ngược lại mới đúng, thiệt là không công bằng mà."

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một hồi: "Thế nhưng, lúc ở nhân gian hắn chủ động theo đuổi ta, đời này ta chủ động theo đuổi hắn, hình như cũng không thể không được, như vầy là huề nhau."

Kim sí điểu nghĩ nghĩ: "Cũng được, nhưng mà cũng đã đến nước này rồi, ta cảm thấy sự tình thì cứ để nó nước chảy thành sông đi. Ngươi có biết là bên ngoài đã đồn câu chuyện đến hình dạng nào rồi không? Ngươi không biết cũng tốt, kỳ thực đối với ngươi cũng có lợi, tất cả mọi người không dám nghĩ đến Đế quân thì cũng dám nghĩ đến ngươi đã ở chung với Đế quân đó."

Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ xoa xoa cái bụng tròn vo, cái hiểu cái không: "À... Thế rốt cuộc là tốt hay không? Không chừng Vi Kiêm sẽ tức giận, dù sao ta cũng muốn theo đuổi hắn mà."

Kim sí điểu thân thiết vỗ cái ót nó: "Lão đại à, lời đồn dù thật hay giả, đừng giải thích, ngươi nghĩ đi, đã là thần tiên thì toàn là dân trí thức, vậy ngươi lo lắng gì nữa? Không bằng bỏ thời gian tìm cách theo đuổi Đế quân, phải rèn sắt khi còn nóng, theo đuổi không dừng! Không cua được Đế quân thì phượng hoàng sẽ không là phượng hoàng tốt!"

Tiểu Phượng Hoàng được nó cổ vũ: "Đúng! Ta là một con phượng hoàng tốt!."

Nó dùng cánh nhỏ ôm đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ tới bốn chữ: Đầu kỳ sở hảo.

Mấy ngày nay, nó một mực học cách khống chế sự biến hóa, thế nhưng không được như ý muốn. Tinh Dịch phát hiện một quy luật, đó là mỗi ban ngày, lúc Tinh Dịch thanh tỉnh, Tinh Bàn bị hắn áp chế, Tiểu Phượng Hoàng liền hóa thành hình người; tới khi Tinh Dịch đi ngủ, Tinh Bàn tự do chuyển động, Tiểu Phượng Hoàng không thể khống chế lực lượng này liền bùm một cái biến thành tiểu chim ú.

Cái quy luật này không chính xác tuyệt đối nhưng phần lớn thì đều đúng.

Tinh Dịch nhìn thiếu niên nằm trên tháp, như có điều suy nghĩ: "Nói cách khác, lúc ta tỉnh ngươi không thể dùng hình chim, bởi vì lúc đấy ngươi là người sống. Lúc ta ngủ là lúc ta có thể sờ sờ, thế nhưng ta KHÔNG ĐƯỢC SỜ vì lúc ấy ta đang ngủ."

Tiểu Phượng Hoàng hết sức chăm chú lắng nghe.

Tinh Dịch giấu một tia tiếu ý vào mắt, trên mặt vẫn là thần thái đạm mạc, cứ như vậy quăng ra một cái kết luận: "Không thể cho chủ nhân sờ sờ lông mao thì chim nhỏ không còn là chim nhỏ nữa, không bằng ném đi."

Tiểu Phượng Hoàng lập tức leo đến bên cạnh hắn, vén lên một nhúm tóc của mình cho hắn xem: "Ngươi sờ ngươi sờ, là người cũng sờ được mà, tóc của ta xúc cảm cũng tốt lắm."

Sau đó lại đỏ mặt khả nghi: "Với lại... ngươi cũng có thể sờ chỗ khác nữa, ta đặc biệt chỉ cho phép Vi Kiêm sờ thôi, cái này là đãi ngộ đặc thù của phu quân."

Tinh Dịch: "..."

Hắn lại xoa xoa huyệt Thái dương.

Kỳ thật từ đó đến giờ hắn vẫn chưa thích ứng kịp tiểu chim ú nhà hắn đột nhiên biến thành người. Kết giới vẫn còn đó, Tiểu Phượng Hoàng cứ leo cửa sổ cũng muốn thông thạo luôn rồi, Tinh Dịch cũng lười quản, mặc kệ y mỗi đêm cứ rúc vào ngực hắn ngủ.

Chỉ là có chút thói quen không đổi được.

Ví dụ như hồi trước, lúc mà Tinh Dịch trong thời điểm nửa tỉnh nửa mê hoặc trợn mắt không ngủ được, thì hắn chỉ muốn sờ sờ Tiểu Phượng Hoàng một cái.

Cái thói quen này đã lâu lắm rồi.

Mỗi ngày Tiểu Phượng Hoàng đứng ở đỉnh đầu hắn hót, âm điệu từ thấp đến cao, rồi từ cao xuống thấp thúc giục hắn rời giường, từ đó về sau Tinh Dịch không thể lấy lý do để miễn tảo triều là "Ta nuôi một con Tiểu Phượng Hoàng quá dính người, không cho ta vào triều, mà trái lại mỗi ngày bị Tiểu Phượng Hoàng đánh thức, số lần vào triều của hắn cao gấp mấy lần.

Ngọc đế nghe nói việc này, cao hứng đến lão lệ tung hoành, cho rằng Phượng hoàng Minh tôn và Nguyệt Lão đã làm công tác tư tưởng cho hắn vô cùng thành công, còn tăng lương cho Nguyệt Lão, lại tặng cho đại gia Minh tôn thư cảm ơn.

Tinh Dịch luôn muốn trả thù Tiểu Phượng Hoàng, nhưng vừa mới quay đầu một cái là hắn liền quên, chỉ có thể mỗi ngày trước khi tỉnh dậy bắt lấy con chim ú, tiến hành một hồi hỗn chiến ta bóp ngươi chạy. Cuộc hỗn chiến này tất nhiên Tinh Dịch giành thắng lợi hoàn toàn, hắn đem Tiểu Phượng Hoàng vào tay không lưu tình chà xát xoa bóp, bóp qua bóp lại, bóp cho đến khi Tiểu Phượng Hoàng nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ thì hắn mới thỏa mãn.

Ngày tiếp theo cứ mỗi lần bị Tiểu Phượng Hoàng đánh thức, thì hắn cứ bóp cục nắm lông nhung nhung này một lần.

Mãi cho đến hôm nay, hắn quên mất chuyện Tiểu Phượng Hoàng đã biến thành người được. Ngày hôm nay hắn ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh, nhưng tinh thần vẫn còn có chút buồn ngủ, theo bản năng không muốn đứng dậy, vươn tay sờ hai bên trái phải, muốn xác định đồng hồ báo thức Tiểu Phượng Hoàng có bị hư hay không.

Vừa sờ một cái liền sờ tới vài sợi tóc trên trán Tiểu Phượng Hoàng, sờ xuống xíu nữa là gò má trắng nõn mềm mịn. Tinh Dịch thấy cảm xúc có gì đó sai sai, theo bản năng hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Bị bệnh rụng lông hết rồi hả?"

Tiểu Phượng Hoàng cũng là nửa mê nửa tỉnh, bị hắn sờ sờ một trận, mơ hồ nói: "Không có bệnh, Vi Kiêm, đừng động nữa mà, vì ngươi là phu quân của ta nên ta mới đặc biệt cho phép ngươi đánh thức ta, nhưng mà sau này phải hạn chế nhé."

Tinh Dịch nhắm mắt trả lời: "Tiền đồ, vậy mà ngươi dám nói chuyện này với ta. Ngươi sinh bệnh thật này, lông chạy đâu hết rồi? Là muốn nhổ lông để ta nướng sao?"

Hắn sờ soạng nửa ngày, vuốt lên liền chạm tới tóc, công nhận là mềm thật, thế nhưng sờ tóc không giống như sờ lông, vẫn cảm thấy sai sai. Càng sờ xuống lại càng thấy trơn mịn, sờ tới mũi thì thấy cứng rắn, sờ tới môi thì lại thấy mềm mềm.

Sau đó sờ xuống...

Tinh Dịch đột nhiên triệt để thanh tỉnh. Hắn giật mình, mình đã sờ đến nơi nào rồi.

Tay hắn run một cái, sau đó rất nhanh thu tay lại. Hắn mở mắt ra, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn hai bên một chút.

Tiểu Phượng Hoàng túm vạt áo trước ngực che lại, lén lén nhìn hắn, mắt chớp chớp. Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn một hồi có chút xấu hổ: "Phu quân, ngươi thật chủ động."

Tinh Dịch: "..."

Tinh Dịch hít một hơi thật sâu, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.

Hắn cảm thấy sau này chuyện như vầy sẽ còn phát triển tiếp.

Tiểu Phượng Hoàng hình chim thấy vậy thôi chứ tốt lắm, tuy nó là một con chim ú hư hỏng không nghe lời, nhưng nó được cái chịu cho hắn bóp bóp. Nhưng mỗi ngày Tiểu Phượng Hoàng đều biến thành người nằm bên cạnh hắn thế này, đã bị nhiều cung nhân thấy vài lần, Phù Lê cung còn tám được, nói chi đến người ngoài nói đến như thế nào nữa.

Tinh Dịch bắt được tay Tiểu Phượng Hoàng, nói: "Mấy ngày nay khách phòng đã dọn dẹp xong, ngươi qua kia ngủ đi."

Tiểu Phượng Hoàng lập tức nước mắt lưng tròng đứng dậy - con chim nhỏ này dù là người hay chim đều rất giỏi giả vờ, nước mắt cứ gọi là đến: "Ta rất đáng thương, ta sợ bóng tối, còn sợ ma, ngươi biết lá gan chúng chim rất nhỏ mà."

Tinh Dịch cố gắng nói tiếp: "Ta qua kia ngủ."

Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu kéo ngón tay.

Tinh Dịch nhìn bộ dáng này của y, thở dài, vươn tay xoa đầu y: "Ta biết ngươi muốn làm Đế hậu của ta, đúng không? Thế nhưng việc này phải bàn bạc kỹ lưỡng. Ta là lão thần tiên sống mấy vạn tuổi rồi, còn ngươi đến lông cũng chưa mọc đủ, cả người cứ lông nhung nhung mềm như tiểu hài tử, không nên yêu sớm. Suốt ngày chỉ muốn yêu đương, ta sẽ không để một Tiểu Phượng Hoàng không tiền đồ như thế làm Đế hậu."

Nhãn tình Tiểu Phượng Hoàng sáng lên: "Nói như vậy, chỉ cần ta làm ra chút sự nghiệp, là ngươi có thể lấy ta về nhà sao?"

Tinh Dịch một bên lạnh lùng sửa sang lại vạt áo cho y, hắn nghiêm túc gật đầu, nói: "Nói sau."

Vì vậy đêm nay, Tinh Dịch đi ra khách phòng ngủ.

Buổi tối hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng thừa dịp hắn ngủ liền chạy tới khách phòng, sau đó bị Tinh Dịch ném trở về tẩm điện.

Buổi tối hôm sau nữa, Tiểu Phượng Hoàng đàng hoàng không chạy lung tung nữa, Tinh Dịch lại bị giường khách nhỏ hẹp làm khó chịu, lăn lộn cả đêm không ngủ được. Sáng sớm, hắn trở về tẩm điện liền thấy một con tiểu chim ú tuyết trắng nằm giữa giường hắn, chỏng vó ngủ ngon lành.

Hắn mặt không thay đổi đẩy con chim ú vào trong, còn mình thì xốc chăn nằm xuống ngủ. Mới vừa tiến vào mộng đẹp, Tinh Dịch lại mơ hồ cảm thấy Tiểu Phượng Hoàng lại trở về thành người, nhưng lần này hắn không muốn nghĩ nửa, uể oải trực tiếp kéo người vào trong lòng, miễn cho con chim hư này lại loạn động.

Những chuyện mờ ám này người ngoài không biết được, vì bọn họ đã tách nhau ba ngày, không có một cơ hội tiếp xúc thân mật nào.

Đối với tình huống này Tinh Dịch tương đối hài lòng, hắn tiện tay bắt một tiên nga đến hỏi: "Ta và Tiểu Phượng Hoàng đã ngủ riêng ba ngày rồi, như vậy các ngươi cũng đã rõ, ta và y không phải là loại quan hệ đó. Mấy ngày này bên ngoài nói thế nào?"

Tiên nga cúi đầu: "Nói ngài mấy ngày nay hoang dâm vô độ, đem tiểu công tử chơi đùa đến sập giường, cho nên tiểu công tử mới ngủ ở khách phòng."

Red: =]]]]]]]]]]]]]z

Tinh Dịch cho rằng mình nghe lầm: "Ngươi nói lại lần nữa?"

Tiên nga thập phần vô tội: "Quân thượng, ngài buông tha thôi, từ lúc ngài thay đổi mạch suối nước nóng một lần, các tiên gia đều nói các ngài ở trong nước suối du long hí phượng, như keo như sơn, việc này có rửa cũng không sạch đâu ạ."

Hơn nửa ngày Tinh Dịch không nói nên lời.

Tiên nga tiếp tục bổ sung: "Còn nữa, lần trước chuyện ngài xuống núi tìm Tiểu Phượng Hoàng, các tiên gia đều biết có một đám yêu tinh bị người cho hóa thành tro bụi, bởi vì bọn nó dám đụng đến người trong lòng của ngài; còn có Nguyệt Lão đang buồn chán thì phát hiện ra bầu trời có thêm một vì sao, lại rất giống Tiểu Phượng Hoàng, ai nhìn vào cũng thấy được ngài là một người tận tình tận tâm; lại còn mấy ngày trước ngài...ngài ở trên đại điện, thật sự ngài không cần ngượng ngùng đâu, Tham Lang nói cho chúng ta biết hết rồi, nghe nói rất kịch liệt, ngay cả cột đá hoa đều bị làm sập."

Tiên nga nhìn vẻ mặt của hắn, cẩn thận nói một câu cuối cùng: "Tuy ta không tin, thế nhưng... Đế quân, ngài phải bảo trọng thân thể nha, Phượng Hoàng tròn tròn mới biến hóa được, sợ rằng có chút còn suy yếu. Ngài... chú ý tiết chế ạ!"

Hết chương 23

Đọc truyện chữ Full