DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 44

Mục Thần một hơi bay ra khỏi Đan Thành, lửa giận trong lòng khó nén, ngoài miệng dường như còn mang theo mùi vị vừa quen biết lại vừa xa lạ kia, mạnh mẽ kích thích thần kinh của hắn. Ngoại trừ tức giận, Mục Thần còn có chút mờ mịt, đệ tử mà hắn dùng cả tấm lòng để sủng ái nay đã lớn rồi, còn có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, rốt cuộc là hắn dạy không đúng chỗ nào?

Hài tử đã từng ôm chân hắn làm nũng không muốn xa rời, cho tới thiếu niên bây giờ dám cưỡng hôn hắn, tương phản to lớn này khiến cho Mục Thần mờ mịt thất thố.

Trần Mặc xa xa đi theo phía sau Mục Thần, không nghĩ tới lần thứ hai nhìn thấy thân ảnh bất lực của hắn. Hơi nghi hoặc một chút nhìn xung quanh Mục Thần, cái tên đồ đệ vẫn luôn dùng ánh mắt rất sủng nịch để bao dung tính tình trẻ con của Mục Thần thế mà không đi theo?

Mục Thần nhận ra được có người theo dõi mình, lạnh lùng quay đầu lại, sau khi thấy rõ người tới thì kinh ngạc hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Trần Mặc tức giận: "Ta theo ngươi cả một đường mà bây giờ ngươi mới phát hiện ta, nếu như là địch nhân không chừng ngươi sớm đã mất mạng, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Mục Thần cụp mắt, "Bản lãnh của ngươi, còn chưa giết được ta."

Trần Mặc: "..." Lời nói này thật khó tránh khỏi khiến lòng người thấy thốn, hắn bất đắc dĩ nói: "Ta đang đi nửa đường thì nhìn thấy một bóng người như ngươi, lúc này mới đuổi theo nhìn một chút, làm sao vậy? Đồ nhi của ngươi đâu?"

Mục Thần biến sắc mặt, không hề trả lời.

"Giận dỗi?" Trần Mặc kinh ngạc, tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng dáng dấp của Cố Vân Quyết chính là kiểu đồ đệ nhị thập tứ hiếu, rất khó tưởng tượng y sẽ chọc cho Mục Thần nổi giận.

Mục Thần cúi đầu, có chút thoát lực hỏi: "Ngươi nói thử xem, một tên nhóc mười mấy tuổi, tại sao có thể suy nghĩ những chuyện đại nghịch bất đạo như thế?"

Trần Mặc tìm một cục đá rồi ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh mình, ra hiệu Mục Thần lại đây ngồi, mang trên mặt mấy phần ý cười, ý vị sâu xa nói: "Nam hài tử mười mấy tuổi chính là thời điểm dễ kích động, ngươi khi đó cũng giống vậy, phẫn nộ nóng nảy lại liều mạng, ngay cả từ đường của tổ tông cũng dám xông vào, hiện tại cũng không phân nặng nhẹ rõ ràng? Suy nghĩ sai lầm thì từ từ dạy dỗ, cũng không phải làm chuyện ngỗ nghịch kinh thiên động địa gì, còn chưa muộn."

Mục Thần sờ sờ khóe môi của mình, mơ hồ có chút đau đầu, bây giờ sửa lại có còn kịp không?

Bởi vì Cố Vân Quyết mới vừa bị tập kích, ngay cả địch nhân là ai hắn cũng không biết, lại nghĩ đến an nguy và thương tích trên người của đối phương, Mục Thần cũng có chút hối hận, mình liều mạng chạy đi, dựa vào tính tình mẫn cảm của Cố Vân Quyết, không chừng trong lòng của y đang suy nghĩ gì đó, nếu như tư tưởng lại vặn vẹo giống như đời trước, vậy mười năm nay công hắn nuôi dạy chẳng phải đã uổng phí hay sao?

Trong lúc Mục Thần do dự có nên quay về xem xét hay không, ở trong khách sạn cao nhất Đan Thành kia đột nhiên truyền đến gợn sóng ma khí mạnh mẽ.

Ma tu!

Mục Thần rùng mình trong lòng, không kịp suy xét sâu hơn, thân ảnh thoáng cái liền biến mất tại chỗ.

Trần Mặc cũng đuổi theo, bị Mục Thần đang nóng ruột bỏ lại thật xa.

Trở lại vùng trời của khách sạn, Mục Thần còn chưa kịp xuống, liền thấy Cố Vân Quyết người đầy vết máu đứng trên mái nhà sắp bị một bóng người màu đen đánh vào đỉnh đầu, trong đầu Mục Thần trống rỗng, quăng toàn bộ cái gì đại nghịch bất đạo, cái gì cả gan làm loạn ra sau đầu, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ: Đồ nhi sẽ chết!

Thân thể phản ứng so với đại não càng nhanh hơn, Mục Thần trực tiếp ra tay, hai loại linh lực một tiên một ma tuyệt nhiên bất đồng lập tức đụng vào nhau, ầm một tiếng, khí lưu cường đại hất văng Cố Vân Quyết xuống dưới, nhìn thân thể đồ nhi của mình như con diều đứt dây, tính mạng của y ngàn cân treo sợi tóc, yếu đuối đến mức một cơn gió cũng có thể thổi y bay đi, Mục Thần trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Cố Vân Quyết, cánh tay ôm lấy đồ nhi tay còn đang run rẩy.

Ma tu kia thấy Mục Thần trở về cũng không ham chiến, thoáng cái liền biến mất ở bên trong bóng đen, Mục Thần giờ đây cũng không có tâm tra xét, mọi thứ trong mắt đều là Cố Vân Quyết cả người đầy vết máu, tâm hoảng ý loạn.

Run tay rót linh lực rót tiến vào trong cơ thể Cố Vân Quyết, sau khi biết được kinh mạch của y không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Vân Quyết nhìn ánh mắt lo lắng của Mục Thần, đột nhiên nở nụ cười, bên trong con ngươi đen nhánh hiện ra sắc mặt vui mừng khôn kể, trước khi hôn mê, y nhẹ giọng nói: "Ta cược thắng rồi, ta biết mà, ngươi không buông tay ta được."

Mục Thần căng thẳng ôm lấy Cố Vân Quyết, căn bản không để ý bên trong câu nói không đầu không đuôi kia của Cố Vân Quyết có thâm ý gì, Trần Mặc ở phía sau hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết dần dần lạnh xuống, lộ ra nồng đậm tra xét.

Người tập kích Cố Vân Quyết vẫn mãi chưa tìm được, Mục Thần nửa bước cũng không dám rời đi, nhưng đáng tiếc quan hệ của hai thầy trò dường như hạ xuống điểm âm, Mục Thần vẫn luôn mặt lạnh không nói lời nào, ngoại trừ xem xét vết thương cho Cố Vân Quyết ra, những thời gian khác đều an vị đọc sách bên cửa sổ.

Cố Vân Quyết cũng biết điều mà giữ yên lặng, giống như đêm đó người điên cuồng biểu lộ không phải y, điều này làm cho Mục Thần thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút lo lắng, tiểu đồ đệ chôn hết thảy mọi thứ ở trong lòng mới khiến hắn lo lắng nhất, không cẩn thận sẽ vặn vẹo.

Sau ba ngày hai thầy trò chiến tranh lạnh, thương tổn của Cố Vân Quyết cũng tốt hơn phân nửa, thương thế còn lại đều là thương tích mà lúc trước Mục Thần gây ra, cũng không đáng lo ngại.

Mục Thần mặt lạnh, thấy tiểu đồ đệ biểu tình trầm tĩnh, ngồi ở bên giường lạnh lùng nói: "Chúng ta đàm luận."

Cố Vân Quyết gật đầu, thần sắc vẫn cưng chiều như trước, biểu hiện "ngươi nói cái gì chính là cái đó".

Sắc mặt của Mục Thần càng ngày càng lạnh, hắn dùng mặt nghiêm túc nói: "Ngươi còn nhỏ, có rất nhiều tình cảm mà ngươi còn chưa hiểu, chờ ngươi lớn thêm mấy tuổi nữa thì sẽ biết tình cảm hiện tại chỉ là kích động, ta là sư tôn của ngươi, hiểu chưa?"

Cố Vân Quyết gật đầu.

Mục Thần khẽ thở ra một hơi, lại thấy Cố Vân Quyết đột nhiên nhào đến, đồng dạng nghiêm túc nhìn vào mắt của hắn, nghiêm túc hỏi: "Mỗi ngày nhìn thấy ngươi đều không nhịn được muốn hôn ngươi, thậm chí muốn xé rách cả thân y phục chướng mắt này của sư tôn, cái này cũng là kích động sao?"

Mục Thần: "... Nghiệp chướng!"

Mục Thần giận đến sắc mặt đỏ lên, ngay cả phần cổ cũng nhiễm phải một tầng đỏ hồng, hắn giơ tay lên một cái, lại có loại kích động muốn một chưởng vỗ chết cái tên vô liêm sỉ này cho xong hết mọi chuyện, Cố Vân Quyết lúc này lại ho kịch liệt, dường như động đến thương tích trong cơ thể, phảng phất như một giây sau còn có thể ho ra máu nữa.

Mục Thần cuối cùng không cam lòng đập chết người mình đã nuôi mười năm, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, tầng tầng đóng cửa lại, lại xếp đặt tám tầng kết giới, chặt chẽ khóa Cố Vân Quyết ở trong phòng, mắt không thấy tâm không phiền!

Nhưng mà, ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn rất khó chịu, sau khi ra cửa, Mục Thần giận đến nỗi vành mắt đỏ hồng, đến cùng thì hắn đã nuôi cái tên nghiệp chướng này thế nào, dám nói với hắn loại lời nói hạ lưu này, Mục Thần hắn làm người hai đời, đều không dạy dỗ tốt cùng một người.

Mím chặt đôi môi mỏng, Mục Thần mơ hồ đè xuống buồn bực trong lòng, muốn đi ra ngoài, không ngờ lại có một bóng người màu xanh đứng phía dưới chặn đứng đường đi của hắn, đối phương khẽ cười nói: "Ta tưởng là ai, nguyên lai là đệ tử đắc ý của tiên tôn Đan Dương Tử."

Vốn dưới lầu đang huyên náo, nhưng bởi vì này câu nói này liền đột nhiên yên tĩnh lại.

Danh tiếng của Đan Dương Tử quá lớn, tiên giới đệ nhất Đan sư, Đan sư đầu tiên phi thăng thần giới, cũng là người phi thăng thần giới trong thời gian gần đây nhất, không ít người đã gặp qua hắn, người nghe qua danh tiếng của hắn lại càng nhiều. Muốn tìm hắn để tu tiên vấn đạo, hỏi cầu trường sinh, cũng có người muốn tranh một chút tiếng tăm.

Muốn đạt được nhiều tài nguyên hơn, muốn trở thành kẻ trên người khác, vậy thì bất cứ lúc nào cũng phải có tâm thế chuẩn bị cho cái chết. Đan tu không giống với những tu sĩ khác, bọn họ muốn dương danh nói khó cũng khó, nói dễ dàng cũng dễ dàng.

Khó chính là rất dễ dàng bị người khác xoá bỏ, căn bản không sống được tới lúc nổi bật hơn mọi người.

Dễ dàng chính là trải qua một cuộc tỷ thí, nếu như bản lĩnh thật sự cao hơn người khác, hoặc là được một gia tộc nào đó mời về trở thành khách khanh, tiếp nhận cung phụng.

Mà Mục Thần chính là đệ tử của đệ nhất Đan sư, là người cạnh tranh mạnh nhất lần luyện đan đại hội này, xác thực có thể nói là đối thủ!

Tiếp thu được đông đảo thần thức dò xét có chứa địch ý, vốn tâm tình đang không tốt, giữa hai lông mày của Mục Thần càng lộ ra vẻ bực dọc, thậm chí có chút táo bạo.

Hắn ngẩng đầu nhìn người ngăn cản mình, đối phương cũng đang nhìn hắn, sau khi thấy rõ dung mạo của Mục Thần, người kia hiển nhiên sửng sốt một chút rồi mỉm cười, một tia dục vọng dâm tà lóe lên một cái trong mắt rồi biến mất. Đã thấy nhiều nam nhân tuấn mỹ mặc áo trắng, lại chưa từng thấy ai có thể mặc màu sắc sạch sẽ này ra mùi vị như vậy, quả nhiên không dính một hạt bụi, ánh mắt nhìn Mục Thần càng thêm nóng rực mấy phần.

Tuyệt thế tuấn nhan mang chút nhợt nhạt, làn da nhẵn nhụi lại xinh đẹp động nhân, vốn là dung mạo để người ôm vào trong ngực tỉ mỉ thương yêu, nhưng cố tình khí chất lại thanh lãnh như ngọc, một thân cao ngạo, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm trỗi dậy dục vọng chinh phục của gã.

Khẽ mỉm cười che giấu thâm ý nơi đáy mắt, người áo xanh than thở: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tại hạ là Ứng Lập Tuần, cũng là một gã Đan sư, có thể nể mặt mũi uống một chén với ta được không?"

Quân tử nhẹ nhàng, ôn văn nhĩ nhã, Ứng Lập Tuần là một người giỏi giao tiếp, biết nói sao mới tạo được hảo cảm, lúc trước, khi những người khác nghe đến thân phận Đan sư của gã đều sẽ nể mặt mấy phần, sau đó chỉ cần dùng chút thủ đoạn, bất kỳ mỹ nhân nào cũng ngoan ngoãn đi cùng gã.

Song lần này, xông tới trước mặt gã thế nhưng là một cây trường kiếm màu đỏ thẫm!

Mục Thần hừ lạnh một tiếng, bởi vì dùng sức, trên mu bàn tay trắng nõn mơ hồ hiện ra gân xanh nhạt sắc, năm ngón tay nhỏ dài, trắng hồng tương phản càng thêm hấp dẫn ánh mắt kẻ khác. Ứng Lập Tuần nhất thời chưa kịp phản ứng, vẻ si mê trong mắt kia bị Mục Thần thấy rõ.

Sát ý trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, Mục Thần giương tay, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã trực tiếp đánh vào bả vai của đối phương, trực tiếp đánh đối phương rớt xuống thang lầu. Con mắt lãnh đạm hơi thoáng nhìn, mang theo sát ý thấu xương và vẻ khinh thường trừng người bên dưới, trong nháy mắt khiến Ứng Lập Tuần cứng người tại chỗ.

Hắn lạnh lùng nói: "Một thân mùi máu tanh, cũng không biết đã tạo bao nhiêu sát nghiệt, vạn vật có linh, đừng coi những thứ có lông thì đều là súc sinh, cút!"

Mục Thần chán ghét nhất là Luyện Đan Sư giết linh thú để lấy yêu đan đem đi luyện đan, hơn nữa ánh mắt của đối phương làm cho hắn rất khó chịu, hiện tại chỉ muốn chém người!

"Khẩu khí thật là lớn, " người dưới lầu nghe được ý tứ của Mục Thần, xì cười một tiếng, "Có lông mà không phải súc sinh, vậy thì là cái gì?"

Mục Thần chỉ nhíu nhíu mày lại, miệng lưỡi của hắn luôn luôn không gọn gàng bằng động tác trên tay, bị người đáp lại nhất thời cũng không tìm được lời nói để phản bác, đối phương còn tưởng rằng hắn trầm mặc là đã chịu thua, nhất thời cảm thấy lời đồn bên ngoài không quá chính xác, lập tức khiêu khích nói: "Đã sớm muốn thỉnh giáo danh đồ của đệ nhất Đan sư, nhưng không biết ngươi có can đảm để tỉ thí một phen với ta hay không"

Mục Thần còn chưa đáp lời, lại có một thanh âm già nua bá đạo nói: "Thù hận cũ của Lão phu và Đan Dương Tử vẫn còn chưa giải, nhất định lão phải báo mối thù ngày đó, hôm nay ngươi muốn đi cũng không đi được!"

Sau khi xuống lầu, Mục Thần thấy đông đảo thực khách đều đang nhìn mình, một lão giả râu bạc trong đó lại có nhiều sát khí hơn hẳn, hắn cười lạnh nói: "Sư tôn ta có nhiều kẻ thù, ngươi là kẻ nào?"

"Tiểu nhi vô tri, bản tọa chính là Thanh Vân đảo Huyễn Chân Đạo Tổ!"

"Chưa từng nghe nói, " Mục Thần mặt lạnh ngạo nghễ nói, "Thù oán với sư tôn của ta, có bản lĩnh thì cứ phi thăng đến thần giới để tìm hắn báo thù, nếu như muốn tìm ta, vậy ta liền dùng phương pháp của chính mình để nhận." Đôi mắt lạnh lẽo của Mục Thần quét một vòng, "Còn ai có thù oán với sư tôn của ta nữa?"

Quả nhiên thật sự có mười mấy người nhận là kẻ thù cũ, suy cho cùng thù này là thật hay giả đã không có cách nào kiểm chứng, nhưng nếu ngày hôm nay họ đánh bại Mục Thần thì chính là đánh bại truyền nhân của Đan sư đệ nhất thiên hạ, có thể dương danh lập vạn.

Có thể Mục Thần không nhìn ra tâm tư của bọn họ, mắt lạnh liếc nhìn chưởng quỹ, hắn hỏi: "Nghe nói Đan Thành không cho phép động võ, vậy có cấm luận bàn hay không?"

Chưởng quỹ lắc đầu một cái, điều này quả thật chưa nói.

Mục Thần chậc một tiếng, trường kiếm vung một cái, sát khí dày đặc nói: "Các ngươi đã muốn so tài, vậy ta liền không khách khí."

Chém một tên cũng là chém, chém một đám cũng là chém, chém một lượt còn tiết kiệm thời gian!

————

Mục Thần đi rồi, Cố Vân Quyết nhìn màn giường, mấy phần ý cười từ đáy mắt trào ra, mặc dù y biết rõ Mục Thần sẽ không dễ dàng tiếp thu như thế, nhưng kết quả đã tốt hơn dự đoán của y nhiều, danh phận thầy trò này nằm ngang giữa hai người, cho dù Mục Thần có tình cảm sâu hơn với y, hắn cũng sẽ không dễ dàng vượt qua. Cũng may Mục Thần chưa hề trục xuất y khỏi sư môn, cũng không tiếp tục chiến tranh lạnh với y nữa, hắn còn cùng y nói chuyện, chỉ cần Mục Thần mở miệng, thì vẫn còn cứu vãn được.

Đối với Mục Thần, y có kiên trì, y có thể chậm rãi mà dây dưa với hắn, mười năm không được thì trăm năm, trăm năm không đủ thì ngàn năm, chỉ cần y còn sống, y sẽ vĩnh viễn dây dưa với Mục Thần. Giả như y chết, y liền lôi Mục Thần theo cùng nhau tái thế đầu thai, đời sau tiếp tục dây dưa, quyết không để cho hắn sống một mình.

Cụp mắt che giấu thâm tình ẩn hàm bên trong, ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào cửa sổ, thế nhưng nhiệt độ trong phòng lại đột nhiên hạ thấp, Cố Vân Quyết nhếch khóe miệng, lẳng lặng mà suy tư: Người mà y coi trọng, bất luận sinh tử hay luân hồi, đều chạy không thoát.

Lúc này, một cái bóng màu đen hóa thành một đạo hắc tuyến chui vào từ ngoài cửa sổ, thoáng qua hóa thành một người áo đen, hai tay nâng một cái hộp gấm, cung kính nói: "Chủ nhân, Ngọc Dung Chi đã mua đến tay."

Cố Vân Quyết cầm lấy nhìn nhìn, tán dương: "Làm không tệ."

Hắc y nhân lần thứ hai hóa thành một cái bóng, ẩn giấu trong bóng tối nơi góc tường, tiếp tục trầm ổn nói: "Trần Mặc mấy ngày nay vẫn luôn ra vào Vọng Thần các, muốn tìm hiểu thân phận của ngài."

"Đã bị hắn ngửi được manh mối rồi sao?" Lòng bàn tay hướng lên trên, Cố Vân Quyết nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đồng tâm trên ngón tay mình, ôn nhu trong mắt hóa thành một vũng nước sâu, dường như có thể nhấn chìm người ta trong đó, làm người say mê, lại mang theo nguy cơ trí mạng, "Khó xử quá, phải làm sao đây? Nói thế nào cũng là đại biểu ca, vẫn không thể giết chết, " Tiếng nói ôn nhuận cứ tiếp tục độc thoại, người đang quỳ gối nơi góc tường lại không có một chút nào mất kiên nhẫn, mãi đến khi Cố Vân Quyết đột nhiên ngồi xuống, cái bóng màu đen mới lung lay một chút.

"Trước tiên không nên động đến hắn, tiếp tục giám thị, đợi đến lúc hắn tra ra chân tướng thì nhốt hắn lại." Trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười ác liệt, ngón tay dài nhọn khẽ xoa vào nhau, hờ hững cười nói: "Đúng, chính là nhốt lại, nhất định chiêu đãi hắn ăn uống thật tốt, thuận tiện gọi thêm mấy mỹ nhân đến tiếp khách, nhất định phải nuôi mập mới được."

Bóng đen khó giải thích được run lên, trầm giọng nói vâng, sau đó hắn nghiêng tai làm ra động tác đang lắng nghe, giây lát sau, đối phương cung kính nói: "Chủ nhân, mới vừa rồi ảnh nhị truyền đến tin tức, cung chủ ở dưới lầu xảy ra tranh đấu với người khác."

Mâu sắc của Cố Vân Quyết chìm xuống, kéo cái chăn mỏng trên người xuống, phủ thêm ngoại bào cho mình rồi đi tới cửa, liền thấy tám đạo kết giới mà Mục Thần bố trí ở ngoài cửa. Y bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, bị Mục Thần làm cho dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là lo lắng cho an nguy của y hay là lo lắng y đi ra ngoài làm cho hắn ngột ngạt?

Cũng may y nuôi hai cái bóng này đều không có thân thể chân thực, bằng không họ muốn báo cáo tình huống cho y cũng là cả một vấn đề.

Giơ tay, một chưởng đẩy ra kết giới trước mắt, Cố Vân Quyết nhanh chân đi ra ngoài, mấy cái kết giới kế tiếp cũng đồng dạng bị y dùng một chưởng đẩy ra, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn luôn là bộ dáng nhẹ như mây gió, phảng phất cái gì cũng không thể trở ngại bước chân của y, ngạo nghễ mà đi.

Đi xuống lầu, y liền nhìn thấy Mục Thần đang dùng vỏ kiếm quất bay một ông già, bạch y tung bay, động tác tiêu sái lại gọn gàng, trong mắt Cố Vân Quyết mang nét vui vẻ, không chịu thiệt là tốt rồi.

Mục Thần tự nhiên cảm ứng được Cố Vân Quyết đến, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu đồ đệ sắc mặt còn chưa tốt đang khoác ngoại bào đứng ở trên lầu, một dáng vẻ khí định thần nhàn, Mục Thần lạnh lùng thoáng nhướn mi, tuy rằng không biết tiểu hỗn đản này sao lại chạy đến, thế nhưng hắn lại vô cùng muốn đồng thời đánh luôn cả y.

Cố Vân Quyết nhếch miệng lên, cho Mục Thần một nụ cười mỉm ôn nhu, cưng chiều nơi đáy mắt khiến cho cả người Mục Thần căng thẳng, chặt chẽ nắm chặt nắm đấm, lúc này hắn lại muốn đánh chết cái tên nghiệt đồ kia!

Ngay tại lúc này, một thanh âm khàn khàn nhàn nhạt vang lên: "Tiểu sư đệ, nhiều năm không gặp, tính khí vẫn nóng như thế."

Đọc truyện chữ Full