Hắc Đản bay đến vùng trời của Tiểu Viêm Dương cung rồi nhìn xuống phía dưới, nó liền thấy có mấy người đang vây công một tu sĩ, đánh đến rối tinh rối mù. Tiểu Viêm Dương cung chỉ đơn thuần dừng lại để điều chỉnh phương hướng, sau đó liền trực tiếp bay ngang qua đầu mấy kẻ đang đánh nhau.
Hắc Đản run cánh lên, nhanh chóng bay về báo cáo, không ngờ lúc nó mới vừa bay đến trước cửa sổ liền thấy Cố Vân Quyết đã ngồi ở bên người Mục Thần, y vừa thay hắn lăn lộn quả trứng kia, vừa nói: "Có rất nhiều người biết đây là con đường nhất định phải đi qua sau khi trở về từ bí cảnh, họ cảm thấy mình có thể gặp được vài tu sĩ bị thương rồi tranh thủ cháy nhà hôi của một phen, cho nên có chút ồn ào."
Mục Thần nhàn nhạt ừm một tiếng, biệt nữu muốn ôm lại quả trứng, không thèm nhìn Cố Vân Quyết.
Hắc Đản trừng mắt nhìn họ, tuy rằng nó cảm thấy đây không phải là việc của mình, ngoại trừ ấp trứng, ngay cả việc canh gác nó cũng không cần phải làm, cuộc đời của một con chim hoàn toàn méo mó đến nỗi có chút không bình thường. Nhưng lúc nó ngủ trong túi linh sủng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hình thức ở chung của đôi thầy trò này có gì đó hơi sai sai?
Thực sự là hiếu kỳ muốn chết chim!
Cố Vân Quyết hiển nhiên không có ý định trả quả trứng lại cho Mục Thần, hai thầy trò bốn cái tay, một bên muốn chiếm chút lợi lộc, một bên lại muốn né tránh, hai người họ lôi lôi kéo kéo không ai thèm bận tâm đến quả trứng trong tay, rốt cục Cố Vân Quyết cũng toại nguyện bắt được hai tay của Mục Thần, nhưng mà lực tay của y có hơi mạnh, một tiếng "crắc" vang lên, vỏ trứng phát ra một tiếng vang giòn, không biết là do họ bóp bể trứng, hay là do đã đến thời gian phá xác, tóm lại là có lòng trắng trứng chảy ra.
Mục Thần hất tay ném cho Cố Vân Quyết, Cố Vân Quyết liền nghiêng người, trứng bay đến trước người Hắc Đản, vỏ trứng rốt cục nứt ra, bên trong có một sinh vật dáo dác ngó ra ngoài.
Sau khi nhìn rõ là con gì, Mục Thần lập tức trợn mắt lên, biểu tình như bị sét đánh, quên luôn cả việc tay của mình đang bị Cố Vân Quyết nắm lấy, đầy đầu hắn đều là không có lông không có lông không có lông...
Hắc Đản vừa cúi đầu nhìn xuống, toàn thân chim cũng liền biểu hiện Con mẹ nó! Thân là một Thâm Uyên Ác Ma Tam Túc Kim Ô giống đực, nó ấp ra một con vật có mai!
Cố Vân Quyết trừng mắt nhìn, lại nhìn ánh mắt khiếp sợ của Mục Thần, y không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng: "Thế mà lại là một con rùa đen!"
Mục Thần giật giật mí mắt, sự thất vọng lộ rõ trên mặt.
Con rùa mới vừa nở ra, trên lưng có một cái mai với đường kính khá lớn, tứ chi tráng kiện, đầu, đuôi và tứ chi đều có vảy nhỏ, trên cổ và mặt nó mang hoa văn sọc màu nâu, thoạt nhìn giống như một hình vẽ có quy luật nào đó. Mai rùa vàng óng ánh, ánh mặt trời vừa chiếu vào liền tỏa ra ánh sáng lập lòe, hệt như một khối vàng đang phát sáng.
Rùa con dựng thẳng đầu lên để nhìn Hắc Đản đang đứng gần nó nhất, nhận ra đây chính là "mẫu thân" vẫn luôn ấp mình, vì vậy nó bò chậm ~ rì ~ rì đến gần, thân mật cọ cọ vào bụng Hắc Đản.
Hắc Đản kinh sợ đến nỗi túm lông vàng trên đỉnh đầu đều dựng lên, tình huống chết tiệt gì thế?!
Khóe miệng của Mục Thần giật giật, dằn vặt lâu như vậy, thế mà lại nở ra một con rùa ngốc không rõ giống loài gì, lại còn có tính chậm chạp. Nhưng mà hai con vật này sáp lại với nhau, thật sự trông rất tức cười.
"Chuyện này, là do Hắc Đản ấp nở ra, sau này cứ để Hắc Đản phụ trách." Mục Thần trực tiếp tuyên bố.
"Không muốn đâu Cung Chủ! Con Kim Quy này ăn cái gì đây? Chẳng lẽ ta phải đi bắt sâu cho nó hả?" Hắc Đản gào đến mất sức, nó nghĩ tới chuyện mình phải giống như một con chim Hoàng Yến bay ra khỏi hốc cây đi tìm sâu về cho một con... rùa nhỏ đang khóc lóc đòi ăn! Toàn bộ thân chim đều thấy không khỏe.
Mục Thần còn chưa lên tiếng, Cố Vân Quyết đã mở miệng, "Đây nhất định là do quá trình ấp của ngươi xảy ra vấn đề, sư tôn bảo ngươi nuôi, vậy ngươi cứ nuôi đi, ở đâu ra nhiều dị nghị như thế?"
Sau khi Hắc Đản trầm mặc mấy giây, nó oán niệm nhìn Cố Vân Quyết một cái, rồi lại yên lặng ngậm đuôi nhỏ của Kim Quy, lắc lư trái phải lôi đi. Bóng lưng của con vịt lộ ra dáng vẻ "chết không còn gì hối tiếc" đầy sâu sắc, có một chủ nhân sủng sư tôn đến tận trời cao vô điều kiện như thế, nó tuyệt đối là Thượng Cổ Thần Thú oan ức nhất trong lịch sử, không ai sánh bằng!
Hắc Đản mới vừa đi mấy bước, liền nghe Cố Vân Quyết ở phía sau đột nhiên nói: "Sư tôn, có muốn đặt tên cho nó không?"
Mục Thần trầm ngâm một chút, "Cứ gọi Kim Đản đi."
Thanh âm của Cố Vân Quyết đầy nghiêm túc, "Đặt tên rất phù hợp với tướng mạo của nó, rất hay."
Hắc Đản cảm giác mình bước đi có chút co giật, chủ nhân đã điên rồi!
Một đường đi về phía bắc, hình thể của Kim Đản vẫn không tăng trưởng gì mặc dù nó ăn cũng không ít, Hắc Đản cho cái gì nó cũng ăn, cá và thịt đương nhiên không cần phải nói, nhưng mà cho rau dại nó cũng ăn, đói bụng thì ngay cả vỏ cây nó cũng gặm nốt. Hắc Đản thường xuyên ngậm đuôi nhỏ của nó, chỉ lo cây Lãnh Hương mà Mục Thần trồng cũng bị nó gặm luôn.
Nhưng họ cũng có thể nhìn ra được con rùa này không phải vật phàm, Hắc Đản đã từng ngậm nó bay lên cao khoảng vạn thước rồi thả cho nó rơi tự do rơi xuống đất, vậy mà mai rùa không bị chút tổn thương nào. Hơn nữa mai rùa còn có thể cởi ra như áo khoác, có lúc Kim Đản mơ mơ màng màng còn mặc ngược mai. Hắc Đản còn dạy nó một bộ Ô Quy Vương Bát Quyền, để nó vận động cho đừng béo. Nhưng mà, Kim Đản không hề bị lay động, có lúc nói với nó một câu mà nửa ngày sau nó mới phản ứng lại.
Trí thông minh này làm Hắc Đản tức đến muốn rụng lông, nó luôn cảm thấy con đường xán lạn "xưng vương xưng bá, Phượng Hoàng thấy cũng phải gọi cha" của nó đang quay lưng đi mất.
Nhưng mà chủ nhân bất lương lại cho nó một sự đả kích trí mạng, dọc theo đường đi, Cố Vân Quyết cứ nhìn thấy linh sủng đáng yêu là mua, muốn mấy chân cũng có, có một lần thậm chí mua về một tổ gà con, chỉ cần Mục Thần gật đầu, Hắc Đản lập tức thu nạp thêm một hoặc nhiều tiểu đệ, hiện tại Hắc Đản nghiễm nhiên trở thành tiểu đội trưởng linh sủng, một vú em toàn năng.
Bởi vì muốn nhanh chóng tìm được Băng Phách Châu, dọc theo đường đi ngoại trừ lúc Mục Thần cần phải nghỉ ngơi, lúc còn lại hắn đều không trì hoãn thời gian, cứ như vậy, Mục Thần không ngừng gấp rút lên đường. Trên cổ Hắc Đản treo một túi linh sủng, cuối cùng vẫn là Mục Thần không nhìn nổi, ra lệnh cưỡng chế Cố Vân Quyết không được tùy tiện mua đồ, cũng phóng sinh toàn bộ linh sủng, chỉ để lại một mình Kim Đản, lúc này mới cứu vớt được cuộc đời của một vú em Thâm Uyên Ác Ma.
Dựa theo lệ cũ, mấy động vật kỳ kỳ quái quái đều yêu thích Mục Thần, tiểu Kim Đản này cũng không ngoại lệ, không có chuyện gì liền thích nằm nhoài bên chân của Mục Thần để ngủ, nó không phá cũng không nghịch, Mục Thần thấy nó ngoan ngoãn nên cũng mặc nó nằm.
Trải qua mấy trận pháp nhảy không gian, lại trải qua hai tháng lặn lội đường xa, thầy trò hai người mang theo hai linh sủng rốt cục đi đến bên ngoài Tuyết thành.
Bởi vì nhiệt độ quá lạnh, Hắc Đản và Kim Đản không chịu được, tự động bò về túi linh sủng, Mục Thần treo chúng nó ở trên eo Cố Vân Quyết, nhìn về phía tuyết vực ở trước mắt.
Tuyết trắng mênh mông, núi băng nối dài, bên ngoài Tuyết thành nhìn mãi chẳng thấy bờ, phảng phất như sắp chạm đến chân trời. Đứng ở nơi càng cao nhìn xuống phía dưới, lại càng không nhìn thấy một chút thực vật, thứ đập vào mắt chỉ là một màu trắng. Nhìn ra ngọn núi cao nhất ở phía xa xa, bên trong sương trắng lượn lờ mơ hồ có thể thấy được một tòa thành trì, càng tới gần, Mục Thần càng cảm giác được hỏa độc ngủ đông trong cơ thể càng có dấu hiệu bị áp chế, trên mặt hắn không khỏi lộ ra mấy phần vui vẻ.
Trên vai đột nhiên có thêm một cái áo choàng liền mũ, Mục Thần lập tức nhìn thấy ngón tay có khớp xương rõ ràng của Cố Vân Quyết đang linh hoạt buộc dây áo trước ngực hắn, thuận tiện lấy áo choàng phủ kín.
Mục Thần nghi hoặc nghiêng đầu, có chút không rõ.
"Lần đầu tiên chúng ta tới nơi này, lại có âm mưu với Thành Chủ, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn." Cố Vân Quyết không thay đổi sắc mặt mà chụp mũ lên đầu Mục Thần, bộ pháp y này có thể ngăn cách thần thức điều tra của người khác, chỉ cần Mục Thần không tự bỏ xuống, sẽ không ai thấy được gương mặt tuyệt sắc này của hắn.
Mục Thần sờ sờ vải lông màu trắng trên mũ, lại nhìn Cố Vân Quyết, phát hiện đối phương đang cười ôn hòa, cũng không nghĩ nhiều, ngữ khí có chút vui vẻ nói: "Đi thôi, vào thành."
Đi mấy bước, Mục Thần đột nhiên dừng lại, đưa tay về phía Cố Vân Quyết.
Mục Thần cảm thấy, bản thân hắn làm sư tôn, lẽ ra nên là người chủ động nắm giữ khoảng cách giữa hai người, mà ở trước mặt Cố Vân Quyết đầy "nhiệt tình", hắn vẫn luôn vô cùng bị động, lâu dài sẽ làm tổn hại đến mặt mũi sư tôn. Dù sao nếu hắn không vươn tay ra, tên khốn này cũng sẽ dính tới, lại còn nháo đòi hắn chịu trách nhiệm, nếu hắn làm lơ, y sẽ nói hắn là kẻ phụ tâm bạc tình gì đó, so với chuyện đó, không bằng hắn chủ động hơn một chút.
Cố Vân Quyết cong cong khóe miệng, thuận theo đặt tay lên, mười ngón đan vào nhau chặt chẽ, vừa nhìn ánh mắt của Mục Thần liền biết hắn đang suy nghĩ gì, đương nhiên y phải nghe lời một chút.
Dảng vẻ hiện tại của Cố Vân Quyết vẫn khiến Mục Thần rất hài lòng.
Biết thân biết phận là tốt rồi, làm đồ đệ, phải ngoan một chút mới được người ta yêu thích.
Mục Thần đang muốn nhân cơ hội giáo dục vài câu, liền thấy xa xa có một quả cầu tuyết đang lăn xuống từ trên núi, càng lăn càng lớn, càng lăn tốc độ càng nhanh, đi kèm theo đó là một tiếng khóc đầy tục tằng, quả cầu không sai lệch đang lăn về hướng của Mục Thần.
Cách càng ngày càng gần, quả cầu kia đã lăn to tới mười mấy mét, va va chạm chạm, có lúc còn bắn lên mấy lần, đồng thời tiếng khóc kia lại vang lên: Ôi, nha, ui, đau đau!
Hai thầy trò liếc mắt nhìn nhau, nắm tay cùng lóe lên, thân thể họ rơi trên mặt đất, đồng thời nhấc chân, đạp!
Quả cầu tuyết kia rốt cục bị chặn đứng lại, thuận tiện bị hai cái chân đạp nát tan, lộ ra một tên mập trắng như tuyết đang nằm ở giữa.
Mục Thần chậc một tiếng, nghi ngờ hỏi: "Đây chẳng lẽ là Tuyết Trư trong truyền thuyết?"
Cố Vân Quyết nhịn cười lắc đầu, "Vậy con heo này nhất định ăn uống không ít, mập như quả cầu luôn rồi."
"A phi phi!" Tên mập bò lên khỏi đống tuyết, lau bọt tuyết trên mặt, đầu còn chưa ngẩng lên đã vội phản bác: "Các ngươi nói cái gì đó? Nói ai là heo hả?"
"Ngươi chứ ai." Cố Vân Quyết cười nhạt, âm thầm suy đoán lai lịch của người có vẻ như lăn xuống từ hướng Tuyết Thành này.
"Ngươi mới là..." Đối phương hung ác rống lên, lời nói mới vừa vang lên phân nửa đã lập tức ngừng lại, hắn há to mồm nhìn dung mạo của Cố Vân Quyết, chậm rãi đỏ mặt, thanh âm cũng thấp xuống, "Thôi, nể tình dung mạo của ngươi dễ nhìn, ta không so đo với ngươi nữa."
Cố Vân Quyết hé mắt, Mục Thần nắm chặt quả đấm, tên mập này, đang trêu ghẹo đồ nhi của hắn đấy à?
Một giây sau, thực tế liền chứng minh Mục Thần không hề "suy nghĩ nhiều", người kia đứng lên, chiều cao cũng chỉ đến ngực của Cố Vân Quyết, tướng người ngũ đoản*, thoạt nhìn có vài phần buồn cười, ngoại hình không thể nói là khó coi, nhưng cũng chẳng đẹp mắt chỗ nào, chỉ có thể nói là ngũ quan bình thường thường. Tóm lại, mắt của đối phương đang tỏa ra ánh sáng mà nhìn Cố Vân Quyết: "Vị công tử này, ngươi kết hôn chưa?"
(Ngũ đoản: Là tướng của người có đầu, mặt, tay, chân và thân người đều ngắn. Là tập hợp của năm cái xấu nhưng lại là tướng phú quý, ngũ hành hài hòa.)
Mục Thần đá qua một cước, trực tiếp giẫm đối phương vào trong đống tuyết, sắc mặt của Mục Thần đã đen thui, sớm biết người này mặt dày như vậy thì đã không cứu!
Buồn bực đạp lên sau gáy đối phương, Mục Thần nổi giận đùng đùng giẫm giẫm giẫm, "Người đã mập mà miệng còn vô duyên, ngoại hình đã không soái lại còn chẳng có tiền, ngươi hỏi kỹ như thế làm cái gì! Mơ mộng hảo huyền!"
Lại là một trận giẫm đạp tàn nhẫn!
Cố Vân Quyết bị miệng lưỡi của Mục Thần làm kinh ngạc vài giây, trong nháy mắt y liền thấy vui vẻ, biểu hiện ghen tuông của tiểu sư tôn quả nhiên không bình thường, lúc thường chưa từng thấy miệng của hắn dùng tốt như vậy, bây giờ chỉ có thể dùng từ "độc miệng" để hình dung.
Tuy rằng Mục Thần nổi giận, nhưng hắn cũng không định lấy mạng của đối phương, nên Mục Thần chẳng dùng linh lực, chỉ dùng khí lực của thân thể để đá đối phương mấy cái cho hả giận. Vừa giẫm, Mục Thần vừa phát hiện chỗ không đúng, con ngươi của hắn lóe lóe, lập tức gia tăng mấy phần cường độ, sau khi phát hiện đối phương không tổn hại đến một sợi tóc, hai thầy trò liếc nhìn nhau, sau đó họ trao đổi ánh mắt "người này, có vấn đề".
~~~
Đang được nghỉ một tháng nên sẽ cố gắng edit đều hơn
Nhân tiện cho Bel xin cảm ơn những bạn đã bình chọn, comt cũng như những bạn đã góp ý sửa lỗi type và lỗi dùng từ để bản edit của mình hoàn thiện hơn, vì comt hơi nhiều cho nên mình không thể rep hết được cũng như có thể đọc sót, cho nên hy vọng mấy bạn thông cảm.
Nếu các bạn nhìn thấy lỗi type hay lỗi dùng từ thì cứ comt giúp mình nhé, có thể mình không kịp đọc comt ngay lúc đó nhưng chắc chắn khi nhìn thấy mình sẽ sửa lỗi lại ngay. Love you all ~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 66
Chương 66