DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tan Chảy
Chương 8

Tôi ngồi ở thư phòng, lật hình tốt nghiệp và xấp thư liên tiếp thời học sinh.

Thần kỳ ở chỗ, tối hôm qua tôi còn là bộ dạng không thể chịu đựng nổi, mà hôm nay đã không sao. Với tôi mà nói, Tiểu Trạch chính là linh đan diệu dược, tôi phát hiện mỗi lần nhìn thấy cậu, tâm trạng tôi đều không tệ.

“Vì vậy, những vết thương trên cổ tay anh là vì anh… Ừm, tự sát vì tình?”

“Ừ.” Tiểu Trạch như con cún con nhìn tôi, khá dè dặt cẩn trọng.

“Người anh yêu, từ nhỏ sống bên anh, vì gặp tai nạn máy bay…”

“Đừng nói nữa.”

“Anh không sao! Nhưng anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, một con người lạc quan xán lạn như anh sao lại có thể…”

Tiểu Trạch nhúc nhích môi, nhưng không nói gì.

“Có rắm thì thả!” Tôi không kiên nhẫn ra lệnh cho cậu.

Cậu suy nghĩ, rốt cục nói có phần bất đắc dĩ: “Năm ngoái, trong nhà anh xảy ra vài việc không tốt, anh với bọn họ ầm ĩ mấy lần, không qua lại nữa.”

“…Rồi sao?”

“Chuyện của anh ta làm anh bạo phát. Anh bỏ việc, nhốt mình trong nhà. Một tháng sụt đi chừng 5kg.”

“…”

“Khi đó, có lẽ anh đã bị trầm cảm. Anh rất ít khi ra ngoài, nhưng một khi ra ngoài thì không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ, đi tìm mấy tên lưu manh đánh nhau, hoặc là băng ngang qua đường…”

“…” [kuroneko3026]

“Sau này, anh không ăn không uống, không nhận điện thoại. Mỗi ngày chỉ nói chuyện với con cá vàng.”

Tôi nghe không vào, tiếp lời: “Cuối cùng, lấy bộ dạng bộ xương khô đi tự sát?”

“…A Cảnh, đều đã qua, bây giờ anh đã tốt hơn rồi.”

“Yên tâm, anh không có chuyện gì.”

Tôi buồn bực nhìn xấp ảnh chụp trong tay, lật xem thật lâu, nhận ra vài gương mặt quen thuộc, rồi hơi nghi hoặc hỏi: “Mà nè, nhóc, sao không thấy cưng trong đây?”

Cậu trả lời: “Em không phải bạn học của anh.”

“Vậy rốt cục em là cái gì của anh?”

“…Thì, là người yêu.”

“Có tin anh đạp em một đạp không?”

“Khụ khụ.”

“Trả lời đàng hoàng cho anh, trước đây hai ta có quan hệ gì? Người thân? Bạn bè?”

Cậu thở dài: “Xem như em là người ở chung với anh đi.”

“Hai ta ở chung??? ( ⊙ o ⊙)”

“A em phải đi nấu ăn đây!”

Nói xong, cậu bỏ đi.

Người ở chung?

Chẳng lẽ… Mình với nhóc con… thật là loại quan hệ đó?

Sao mình lại đi ở chung với một đứa nhỏ? Trước đây mình có người yêu rồi mà? Mình không thể bắt cá hai tay đó chứ…

Hoặc chỉ là ở ghép? Không phải, mình không nhớ có cho ai khác thuê phòng!

Tôi thấy cậu nhóc lại lừa tôi rồi… Đến cùng là thận phận gì mà thần thần bí bí, chẳng lẽ là con trai của lão đại hắc bang? Là hoàng tử điện hạ của vương quốc nào đó?

Đọc truyện chữ Full