DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
Chương 34: Tạp niệm vấn vương (trung) 1

Phan Phượng Thuật dừng trước cổng thành, miệt mài đi rồi miệt mài về, vừa đến biên cương còn chưa ấm chỗ đã phải hối hả quay lại kinh sư. Hắn phóng ngựa một đường, cũng không thay đổi y phục mà vào thẳng Cấm Thành.

Phan Phượng Thuật vòng qua Càn Thanh cung yết kiến Vĩnh Thành Đế, chỉ là khi đang đợi bên ngoài, hắn liền thấy một bạch y nam tử lạ mặt thong thả ra ngoài. Phan Phượng Thuật có chút bất nhã chăm chú nhìn, nam tử kia bắt gặp ánh mắt liền ôn nhuận mỉm cười:

- Tại hạ Lý Tiên Lạc, Tướng bang Mạt Quốc, không rõ các hạ là ai?

Phan Phượng Thuật tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ mà đáp lại:

- Ta họ Phan, chỉ là một Tướng lĩnh bình thường!

Lý Tiên Lạc sau khi chào hỏi thì rời đi, Phan Phượng Thuật hơi nhìn theo bóng hắn ta rồi mới vào trong. Phan Phượng Thuật quay về vốn là để giải quyết mối hôn cùng Hòa Tâm Công chúa, nếu hắn chủ động hủy hôn, thanh danh Hòa Tâm sẽ mất hết, còn nếu để Hòa Tâm từ chối hôn sự với hắn như ngày trước Thanh Uyên Công chúa đã làm, thì khả năng xấu nhất là cả đời này hắn không cưới được thê tử. Hiển nhiên không cưới thê tử với Phan Phượng Thuật chính là đặc ân chứ không phải là thiệt thòi gì.

- Tham kiến Hoàng thượng!

Trên án thư bày bút mực giấy trắng, Vĩnh Thành Đế đang luyện chữ, Phan Phượng Thuật ngắm từng nét bút mềm mại thanh thoát mà hữu lực hiện dần lên, lại nghe Hoàng đế nói:

- Ngươi đi đường có quá vất vả!

Phan Phượng Thuật lắc đầu, hắn thật sự chưa từng nghỉ ngơi một ngày nào, hiện tại toàn thân xương cốt đều ê ẩm rã rời, nhưng dù sao cũng không muốn khiến Hoàng đế lo lắng:

- Mạc tướng đã quen! Tạ Hoàng thượng quan tâm.

Vĩnh Thành Đế thở dài, chuyện của Phùng Hậu và Hòa Tâm quá rõ ràng, bây giờ Hòa Tâm lại hoài thai, không thể cứ thế mà lấy hoàng quyền ép buộc Phan Phượng Thuật phải gánh chịu, nhưng lại càng không thể làm mất đi uy nghiêm hoàng thất.

- Khanh nghĩ sao? Trong thư Trẫm cũng đã nói rõ!

Phan Phượng Thuật thì ngược lại, cho rằng loại chuyện này đơn giản vô cùng.

- Hoàng thượng cứ để Công chúa đến Tông Tự, Tông Miếu hoặc tịnh xá nào đó chịu tang, vừa tránh đi ánh mắt soi mói lại thuận tiện cho việc khai hoa! Sau khi hết tang kỳ, Công chúa quay về liền tổ chức hôn lễ cùng Phùng Hậu, vẹn cả đôi đường!

Vĩnh Thành Đế không hiện ra tia nhu hòa nào, phượng mâu vẫn ẩn hiện suy nghĩ:

- Còn ngươi!

Phan Phượng Thuật phất phất tay áo:

- Mạc tướng chỉ cần làm ra vài chuyện thiêu thân thì Công chúa liền có cớ hủy hôn...

Nhẫn ngọc gõ lên bàn tạo ra âm thanh khô khốc, Vĩnh Thành Đế hừ nhẹ:

- Không được!

Phan Phượng lúng túng ngạc nhiên, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, lại không được chấp nhận:

- Hoàng thượng, người vẫn muốn mạc tướng cưới Hòa Tâm? Người cũng biết mạc tướng là loại không ra gì, không thể như Phùng Hậu đối đãi với nàng được!

Vĩnh Thành Đế đến gần cửa sổ, trời nắng trong dịu, từng cánh hoa mùa hạ trong lác đác rơi theo không khí:

- Hai lần khanh bị hoàng thất hủy hôn, khanh có thể chịu được, nhưng Phan gia thì không. Phan gia ngoài khanh còn có Đoan phi, có Mộc Hộ Bá gia, thậm chí có cả Tam Hoàng tử! Khanh càng làm ra chuyện mất mặt, ảnh hưởng xấu đến người thân càng nhiều! Huống hồ mẫu hậu yêu thương khanh như hài tử ruột thịt, thì làm sao chấp nhận được chuyện khanh trong một thời gian ngắn liền bị từ hôn hai lần liên tiếp vậy?

Phan Phượng Thuật cúi mặt đáp:

- Hoàng thượng, người thực sự muốn chặt đứt tơ hồng sao? Phùng Hậu cùng Hòa Tâm tình cảm đều rất tốt!

Vĩnh Thành Đế mệt mỏi ánh nhìn nhưng giọng nói lại hiện rõ nộ khí:

- Lần trước Hoàng hậu cũng một câu nói này để gả Thanh Uyên cho Phùng Dư, lần này ngươi lại một câu nói muốn gả Hòa Tâm cho Phùng Hậu?

Phan Phượng Thuật im lặng, đã là người thì không ai không có điểm yếu, cho dù là thiên tử cũng như vậy, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu tình cảm có nhiều uất ẩn, cho nên người không muốn nhìn thấy kẻ khác lặp lại, chỉ là hết lần này đến lần khác lợi dụng nhược điểm để được lợi là không nên.

Vĩnh Thành Đế xoa xoa mi tâm, long bào rộng thoảng hương thơm thảo dược nhàn nhạt phấp phới trong gió:

- Khanh hồi phủ đi!

Mạt Quốc.

Nắng gió kinh hồng theo dấu ngựa phi. Thiên Huyên sau bao ngày miệt mài cũng về đến được Ung Đô - kinh thành Mạt Quốc.

Khi ra đi, nàng vốn dĩ cô độc, khi hồi cung, nàng lại càng cô độc hơn, xa gần năm năm, bây giờ quay lại, mọi thứ khác biệt đến không thể nhận ra nổi. Nàng vẫn biết Lý Tiên Lạc là kẻ sùng Nho học, nhưng có thể biến Hãn Thành giống như một bản sao của Cấm Thành thì thật khiến người khác khâm phục.

Thiên Huyên đi theo một nữ nô váy xanh ngắn ngang gối, cổ chân, bắp chân đều quấn dải lụa cùng màu, dáng điệu nàng ta uyển chuyển đến kinh ngạc. Loại phục trang này đối với người trung nguyên tuy kì quặc nhưng lại là truyền thống của Mạt Quốc, thích hợp cưỡi ngựa săn bắn, thoải mái vận động.

Thiên Huyên vòng vèo qua bao nhiêu đoạn hành lang, nàng vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra bốn bề đều là tháp canh binh lính. Nhưng chưa kịp hỏi qua thì đã đến được Mai Lâm các - nơi ở ngày trước của mẫu phi, thâm tâm Thuyên Huyên dâng lên nghẹn ngào.

- Hoàng nữ, nơi này luôn được Lý đại nhân cho người dọn dẹp sạch sẽ, hương khói quanh năm! Để nô tì chuẩn bị nước tắm y phục cho người!

Thiên Huyên lau nước mắt, gật gật đầu, cung điện này từ nhỏ nàng đã sống cùng mẫu phi và biểu ca, có vô vàn kỷ niệm. Mạt Quốc không có nhiều lễ nghi, phi tần sinh hài tử đều nuôi dưỡng bên người, nam nữ lại càng không quá phân biệt như trung nguyên, cho nên Lý Tiên Lạc vẫn ở nơi này đến khi trưởng thành mới ra ngoài lập phủ đệ.

Thiên Huyên quanh quẩn nhìn từng bức tranh nho nhã trên tường, đoạn bình phong thêu hai mặt tinh tế, kể cả những cuốn sách cũ mèm ố vàng kia, đều nguyên vẹn như ngày nàng rời khỏi, như sau khi mẫu phi mất.

Hương hoa cỏ trong nước ấm thơm dịu dàng, Thiên Huyên cũng vào tịnh phòng trút y phục, lại nhìn nữ nô đang hầu hạ mình chú tâm:

- Ngươi tên gì?

Nữ nô kia khựng lại một chút, rồi lắc đầu:

- Nô tì chưa có tên!

Nô lệ không được đi theo chủ nhân thì không được ban tên, rất nhiều nữ nô ở Hãn Thành đến hết đời cũng chỉ là một kẻ vô danh không tên không họ.

Thiên Huyên ngâm mình tận hưởng làn nước mềm mại vỗ về thân thể, nhìn y phục sạch sẽ gấp gọn một bên, trên có dải thắt lưng đỏ tươi tựa máu, nàng liền thấy khó thở, cái màu đỏ này, thật khiến người khác phiền chán. Thiên Huyên cắn môi, nhìn nữ nô kia:

- Vậy ngươi đi theo ta, gọi là Thanh Thanh đi!

Có một Thanh Thanh, có lẽ sẽ trung hòa bớt sắc huyết y tràn ngập trong tâm tưởng nàng mỗi ngày.

Thiên Huyên đã quen với phục sức nữ nhân khuê các nơi Đại Quốc, bây giờ có quay lại thảo nguyên này, nàng vẫn như cũ, mỗi ngày đều là lượt xiêm y thêu hoa, tóc vấn hoặc phi tiên, đạm nguyệt hay mẫu đơn đầu, cài thêm rất nhiều châu thoa rung rinh lấp lánh.

Ngày đầu tiên hồi cung, Thiên Huyên liền đi thắp hương cho mẫu phi, ngày thứ hai đi yết kiến phụ hoàng. Chỉ là nghe đến đó, Thanh Thanh có chút ngập ngừng:

- Hoàng nữ, không được đâu, Quốc Vương đã nhiều ngày bị bệnh rất nặng, Đại Hoàng nữ cấm tất cả mọi người ra vào!

Thiên Huyên hơi cau mày:

- Đại Hoàng nữ? Nàng ta vẫn chưa gả đi sao?

Cách đây năm năm, Thiên Huyên nhớ rõ người tỉ tỉ này đã có hôn ước với một tướng quân Miên tộc. Mạt Quốc không giống như những nơi khác, nếu không còn Hoàng tử thì Công chúa vẫn có tư cách lên ngôi nếu thống lĩnh được toàn bộ quân binh. Vị Đại Hoàng nữ này chân chính cũng là một cao thủ, chỉ là nữ nhi gả đi đương nhiên mất quyền đoạt đích, nàng ta không chịu xuất giá, hẳn cũng có âm mưu đi.

Thanh Thanh lắc đầu:

- Đại Hoàng nữ đã xuất giá đến Miên tộc, cách đây nhiều năm, vừa rồi phu quân nàng bạo bệnh qua đời. Đại Vương thì lâm trọng bệnh nên nàng mới quay về!

Thiên Huyên nhàn nhạt cười, trên đời có loại chuyện trùng hợp đến độ này hay sao, tên Miên Tướng quân kia sớm không mất muộn không mất lại mất đúng lúc phụ hoàng nàng vừa liệt giường.

- Có chuyện như vậy sao?

Thanh Thanh vừa dẫn đường, vừa tiếp lời:

- Đại Hoàng nữ còn có một hài tử, là Miên Bảo công tử đã được ba tuổi!

Thiên Huyên ghi nhớ từng lời một, Thanh Thanh theo lệnh mải miết kể những chuyện xảy ra trong bốn năm qua, tựu chung lại vẫn là sau khi Lịnh Hồ Vương tử trận, các lạc tộc rục rịch muốn đoạt ngôi báu, mà chính trong nội bộ Thiên tộc cũng âm thầm ra tay trừ khử lẫn nhau.

Thiên Huyên chậm rãi đi, thoáng chốc cũng đến Xích Long điện, đây vốn là nơi thường ngày Quốc Vương xử lý chính vụ, triệu kiến đại thần cũng như nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại bốn bề vắng lặng, binh lính canh giữ nghiêm ngặt, từ xa vừa thấy Thiên Huyên, bọn chúng vội vàng đứng chắn thành hàng trước cửa điện.

Thiên Huyên chau mày bước tới, lại bị một tên ngăn chặn:

- Hoàng nữ, phiền người hồi cung, nơi này không ai được phép ra vào!

Thiên Huyên hừ nhẹ, không từ bỏ ý định:

- Bản Công chúa cũng không?

Tên tướng lĩnh kia vóc người tầm thước không cao không thấp, trên mặt một vết sẹo dài:

- Đại Hoàng nữ đã hạ lệnh, không một ai được đến gần Quốc Vương đề phòng bệnh truyền nhiễm!

Thiên Huyên càng khó chịu, nếu nói như vậy thì bản thân hoàng tỉ nàng chính là đao thương bất nhập, loại bệnh tật này không tính là gì. Thiên Huyên cười khẩy, nhược lăng hai đoạn tiến đến siết cổ kẻ đối diện:

- Ngươi còn dám vô lễ!

Thiên Huyên coi hắn như rối nước, điều khiển dải lụa đập mạnh đầu hắn xuống nền đá, máu me loang trên sân tanh hôi khó tả.

Náo động quá lớn, cửa đại điện cũng mở, Thiên Huyên thu lại nhược lăng, nhếch môi nhìn nữ tử một thân tinh tế lụa thêu kim tuyến, người này đích xác là hoàng tỉ nàng, Thiên Hoa Công chúa. Tên tướng lĩnh kia ôm đầu be bét máu chạy đến nấp hẳn sau lưng Thiên Hoa, không ngờ lại bị chính Thiên Hoa một cước đá vào hạ bộ, văng ngược ra ngoài, chết ngay tại chỗ:

- Ngươi dám vô lễ với Nhị Hoàng nữ! Thật khiến người làm chủ nhân như ta phải mất mặt!

Thiên Huyên trong lòng nảy sinh chấn động, vốn dĩ biết Thiên Hoa tính cách tàn nhẫn, nhưng lại không ngờ sau mấy năm, hoàng cung Mạt Quốc hiện tại cũng giả nhân giả nghĩa hệt như đang ở Cấm Thành. Cái này, xem ra là công của Lý Tiên Lạc.

- Hoàng tỉ! Ta xa phụ hoàng đã lâu, trong lòng thương nhớ khôn nguôi, nay gấp gáp quay về, liền muốn ngày ngày giống tỉ bồi bên cạnh, nửa bước chẳng rời tỏ lòng hiếu thảo!

Thiên Hoa thong thả đi đến, quạt giấy trên tay phe phẩy dịu dàng, tựa hồ người vừa một cước đá chết thủ hạ kia không phải là nàng:

- Ta chính là lo lắng cho muội muội, rời quê lâu như vậy da thịt đổi khác, họa may xảy ra chuyện gì, người trong thiên hạ không hiểu lại cho rằng ta có dã tâm với muội muội mình!

Thiên Huyên lạnh nhạt ánh nhìn, một lời đại tỉ nàng nói ra, chính là muốn cảnh báo nàng đã đi quá lâu, hoàng cung này vốn không còn là nhà của nàng nữa, ở đây không có ai nghe lệnh nàng, thậm chí nếu nàng cố tình chống đối, liền nhận phải cái chết. Thiên Huyên trấn áp nộ khí trong lòng, dù sao nàng cũng chỉ vừa hồi cung, vả lại Lý Tiên Lạc không lâu nữa liền quay về, khi ấy nàng coi như có chỗ dựa.

Thiên Huyên mỉm cười, quyết định nhượng bộ:

- Vậy thì còn phiền đại tỉ nhiều! Tỉ từng gả đi, học được không ít nữ công nữ hồng, liền biết cách chăm sóc phụ hoàng hơn!

Thiên Hoa cứng lưỡi, nhìn bóng Thiên Huyên khuất sau vạt nắng. Quốc Vương chỉ còn duy nhất hai người con là đôi tỉ muội nàng, vương vị này, cũng chỉ có thể truyền lại cho một trong hai. Ý của Thiên Huyên là muốn khẳng định nàng đã gả đi, không có tư cách ngồi lên ngai vàng nữa. Mắt Thiên Hoa dần híp lại.

Đọc truyện chữ Full