*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày tiếp theo, tuy không quá muốn gặp mặt Bạch Đỗ Quyên và nhóm người phái Hoa Sơn, nhưng vì lo lắng Yến Vô Quá sẽ không tuân thủ lời hứa, Viên Khuyết Thủy đành phải lê hai chân quay lại khách điếm hỏi thăm, sau khi hỏi trướng phòng, biết được Bạch Đỗ Quyên và nhóm người phái Hoa Sơn đã quay lại, cậu an tâm lập tức thanh toán tiền phòng rời đi.
Cậu sợ đụng phải nhóm người Bạch Đỗ Quyên, bởi vì sau khi chạm mặt, cậu thực sự không biết nên nói những gì với bọn họ. Vì tránh xấu hổ, cậu lựa chọn cách lặng lẽ rời đi.
Sự việc đã xảy ra được ba ngày, Trần Mặc từ Viên gia trang quay lại, đi theo dấu hiệu Khuyết Thủy đã lưu cho y, tìm thấy cậu trong một sơn thôn nhỏ hẻo lánh cách Côn Sơn trăm dặm.
“Sao đệ lại chốn ở chỗ này?” Trần Mặc đánh giá tứ phía đới viện nông hộ được xây dựng trong vùng núi hẻo lánh này, thầm tán thưởng Khuyết Thủy tìm được một nơi tốt.
Nông hộ này bởi vì nằm trong vùng núi hẻo lánh, cách những căn nhà khác trong thôn một khoảng cách không nhỏ, hơn nữa còn tương đối an tĩnh bí mật.
Vào thởi điểm Trần Mặc tới, Khuyết Thủy đang ngồi trong viện ăn cháo. Y không cần hỏi cậu vì sao lại ăn cháo, vừa nghĩ tới chuyện này, y liền muốn chém tên Yến Vô Quá kia hai đao! Giọng nói khàn khàn đã lâu không nghe thấy, giờ gặp lại không biết thân quen tới nhường nào, cậu bé đột nhiên cảm thấy mũi xon xót, Khuyết Thủy vội vàng đặt bát đũa xuống, mở miệng che giấu tâm tình của mình.
Thì ra bản thân hoàn toàn không như những gì cậu vẫn nghĩ, không hề để tâm tới chuyện nọ.
Không biết vì sao ở trước mặt Trần Mặc, cậu đột nhiên có cảm giác không được tự nhiên.
Nếu Trần Mặc biết cậu có tính sự với người khác, lại còn là nam nhân… Cậu có thể tự coi bản thân như bị chó cắn một cái, nhưng Trần Mặc sẽ nhìn cậu như thế nào? Khuyết Thủy không dám tưởng tượng Trần Mặc sẽ đối xử với cậu ra sao, tự nhiên cậu cũng không dám đối diện với ánh mắt của Trần Mặc.
Đáng tiếc Trần Mặc không nhận ra Khuyết Thủy không được tự nhiên.
“Đệ muốn bế quan luyện công.”
“Sao tự nhiên lại bế quan?” Trần Mặc không hiểu, bước qua xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
“Đệ, công lực của đệ thụt lùi rồi.”
Bàn tay ấm áp dán sát trên đỉnh đầu, câu trả lời của Khuyết Thủy cũng biến thành lắp bắp.
“Thụt lùi?” Hửm.
Khuyết Thủy gật đầu, không dám tiếp tục nói nữa.
Chuyện mất mặt như vậy cậu thề chính mình tuyệt đối không bao giờ tiết lộ cho Trần Mặc một câu! Huống hồ cậu cũng cảm thấy việc công lực của bản thân thụt lùi rất có thể có liên quan tới hành vi vô sỉ của Yến Vô Quá tối hôm đó, tuy cậu không thể khẳng định, nhưng cũng đủ để cậu giữ yên lặng với Trần Mặc.
“Đúng rồi, huynh tình cờ gặp Bạch Đỗ Quyên ở trên đường, thấy cô ấy đi cùng Liễu Như Phi, đệ không để bụng?” Trần Mặc thấy cậu không muốn nói thì không gặng hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu chuyển đề tài.
“Đệ chẳng những không để bụng mà còn chúc phúc cho bọn họ.” Khuyết Thủy bật cười. Cậu thực lòng cảm thấy vui mừng cho hai người Bạch, Liễu.
“Phụ thân đệ nói như thế nào?”
“Ý của đệ là phản ứng của phụ thân đệ khi nghe nói Yến Vô Quá biết Âm Tuyệt Công? Ừm… Đệ có biết, khi đệ nói với huynh đệ đụng phải đại thủ lĩnh của Phi Ưng Xã biết Âm Tuyệt Công, vị đương gia họ Yến đó đang tổ chức hôn yến ở tổng đàn Phi Ưng Xã?”
Khuyết Thủy kinh ngạc, “Huynh nói… Lẽ nào Yến Vô Quá kia là giả mạo?” Cậu thử suy nghĩ cũng cảm thấy rất có khả năng.
“Nói như vậy gã không phải là Yến Vô Quá thật, mà là người mặt quỷ thực rồi.”
“Người mặt quỷ gì, đệ đang nói đến người của Lưu Yến Cốc? Đệ vì sao lại cho rằng Yến Vô Quá chính là người mặt quỷ?” Khuyết Thủy đem chuyện cậu đi cứu Bạch Đỗ Quyên, đụng độ người mặt quỷ nói cho Trần Mặc nghe, khi nói tới đoạn cậu dùng biện pháp như thế nào trao đổi Bạch Đỗ Quyên thì cố ý dùng ngữ khí mơ hồ lướt qua.
Trần Mặc nhìn cậu, gật đầu tiếp nhận ý tứ mơ hồ không rõ của cậu.
“Minh chủ bảo đệ lưu ý hành tung của Yến Vô Quá giả kia, nếu nhận thấy gã có hành vi bất chính, giết không tha!”
Khuyết Thủy gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Trần Măc, huynh có thể giúp đệ một việc không?” Cậu thử suy nghĩ, quyết định nhờ Trần Mặc một việc.
Những ngày tiếp theo, Khuyết Thủy lưu lại sơn thôn nhỏ bế quan khổ luyện Cửu Dương Chân Công.
Trần Mặc thì thường ra ngoài tìm hiểu tin tức giang hồ, thởi gian một tháng nhanh chóng trôi qua.
Theo tin tức Trần Mặc tìm hiểu được, hành vi giết người vơ vét của cải của Lưu Yến Cốc càng ngày càng ngang ngược, hơn nữa hành sự tàn nhẫn, thường diệt sạch toàn gia, vơ vét của cải, không để lại nhân chứng.
Người mặt quỷ đứng đầu Lưu Yến Cốc cũng chính thức xuất hiện trên giang hồ, bởi ngoài hành vi tàn ác, gã còn mang dung mạo đáng sợ nên bị mọi người thầm đặt danh xưng “Tà Quỷ”.
Trong thời gian đó Trần Mặc còn nghe được tin tức Bạch Đỗ Quyên cùng với phái Hoa Sơn lãnh đạo nhân sĩ võ lâm quay lại núi Triệu Lăng báo thù nhưng tốn công vô ích, theo những gì bọn họ nói, Lưu Yến Cốc có vẻ như đã vứt bỏ căn cứ này.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không dễ dàng bỏ qua như vậy, về sau với Liễu Như Phi đứng đầu, tổ chức bạch đạo này chuyên tìm đám người Lưu Yến Cốc để làm phiền.
***
Ngày hai mươi ba tháng mười một.
Chính ngọ, Khuyết Thủy ngồi xếp bằng trên giường luyện công đến giai đoạn quan trọng.
Bởi vì địa điểm nơi này bí mật, trừ Trần Mặc thì không có ai biết, vì vậy cậu có thể yên tâm để chính mình tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong*.
- Cảnh giới vật ngã lưỡng vong: cái này như kiểu mọi ng hay thấy trong phim chưởng khi các cao thủ chuyên tâm tu luyện, quên hết tất cả mọi thứ á.
Quanh thân bồng bềnh làn khí mông lung, tựa như hơi nước, lại tựa như huyễn vụ, gương mặt nhuận hồng, tướng mạo nghiêm trang, nhìn như không hề có sơ hở, kì thực lúc này là thời điểm cậu yếu ớt nhất trong ngày, giờ đây có khi chỉ cần cái đẩy thật nhẹ của một đứa trẻ cũng có thể khiến cậu trọng thương.
Điểm huyền diệu của Cửu Dương Chân Công so với nội công thông thường khác là nếu tu luyện tới tầng mười, cho dù bước đi, ngồi, nằm, lúc nào cũng có thể vận hành khí huyết toàn thân, không cần lo lắng khi luyện công bị kẻ thù ám toán.
Nhưng trước khi tu luyện tới tầng mười, thời điểm tu luyện cũng chính là lúc phòng ngự yếu ớt nhất.
Trước khi Khuyết Thủy xuất trang, cậu vốn đã tu luyện tới tầng mười, nhưng sau một đêm đó với Yến Vô Quá, không hiểu vì sao nội công của cậu đột nhiên có hiện tượng thụt lùi, cậu cẩn thận kiểm tra mới phát hiện nội công không chỉ lùi lại một tầng, điều này khiến cậu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy chán nản, không khỏi cố ý tìm kiếm nguyên nhân bí ẩn khiến cậu mất đi nội công bản thân chăm chỉ luyện tập.
Có người đứng ở bên ngoài cửa sổ, một cao thủ tuyệt đỉnh nội công không hề kém hơn cậu.
Cậu biết nhưng cậu lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ thể bị động chờ hành động kế tiếp của người nọ.
May mắn sao người nọ tựa như tạm thời không có ý tiến vào.
Nam nhân bên ngoài cửa sổ có thân thể thon dài mạnh mẽ giống như thanh tùng, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân trắng đến gần như trong suốt, một tầng âm khí như ẩn như hiện giữa mi, đôi song mâu đen tuyền tựa như hắc diệu thạch lộ ra vẻ tà mị không nói nên lời.
Nam nhân cong miệng, nở nụ cười thèm muốn tựa như đối với món ăn mỹ vị gã tìm kiếm đã lâu nay cuối cùng cũng tìm thấy.
Mắt thấy Khuyết Thủy đã công hành mười hai chu thiên*, đang hấp khí thu công, khí quy đan điển, đúng lúc này, nam nhân đẩy cửa tiến vào phòng, gã giống như quay về nhà của mình, ung dung thoải mái bước tới trước mộc sàng.
- Công hành mười hai chu thiên: vòng tròn tuần hoàn mười hai tiểu chu thiên, có thể hiểu đơn giản là Khuyết Thủy vận hành nội khí toàn thân. Nếu muốn biết rõ hơn bạn có thể search gg tìm hiểu về tiểu chu thiên và đại chu thiên.
“Tiểu Khuyết Thủy, ngươi khiến ta tìm ngươi thực khó khăn. Không nghĩ tới ngươi không hề rời khỏi ngoài trăm dặm Côn Sơn! Ngươi bảo sao? Thứ ngay dưới mí mắt là thứ dễ dàng bỏ qua nhất?” Nụ cười của nam tử tuấn mỹ tựa như đóa anh túc nở rộ, vừa tà ác lại vừa mị hoặc.
Nụ cười diễm lệ vô song kia khiến nội tâm Khuyết Thủy chấn động, không phải là cậu bị mê hoặc mà là… Hoảng sợ.
Yến Vô Quá! Sự việc cách đây nửa tháng, khuôn mặt tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng bầu không khí xung quanh thân thể gã, còn cả đôi mắt của Yến Vô Quá, so với sự khủng khiếp lần trước còn nhiều thêm ba phần âm tà.
Khiến gã nhìn qua giống như là… “Tà Quỷ!”
“Tà Quỷ? Đây là biệt danh thân mật mới ngươi dành cho ta sao? Ha ha, Tà Quỷ cũng được, người mặt quỷ cũng được, Yến Vô Quá cũng được, tùy ngươi gọi, ngươi muốn gọi ta là Yến ca ca ta cũng không phản đối.”
Yến Vô Quá tà mị cười ngồi xuống mép giường, vươn tay xoa lên gò má của thiếu niên.
“Ngươi gầy đi một chút.”
“Đa tạ quan tâm. Ngươi tới làm cái gì?” Khuyết Thủy tránh khỏi tay gã cảnh giác hỏi.
Cậu không hiểu gã tới đây làm gì, lại càng không hiểu gã làm cách nào tìm tới tận đây.
Nếu gã muốn giết cậu, vì sao vừa nãy gã không xuống tay? Vừa nãy cậu luyện công đang trong giai đoạn quan trọng, chỉ cần Yến Vô Quá vươn một ngón tay đẩy nhẹ một cái, cậu sẽ khí huyết nghịch lưu mà chết.
Nếu không muốn giết cậu vậy gã tới đây làm gì? Luận võ? Dường như không phải.
Khuyết Thủy không thể hiểu nổi hành vi của người này, cũng không muốn hiểu rõ gã! Cậu chỉ thầm hy vọng sự việc lần trước sẽ không tái diễn, đương nhiên cậu sẽ không cho gã cơ hội! Lúc trước cậu đã cảm thấy người này có chút không đúng, đến hôm nay cậu càng chắc chắn điều này.
Âm Tuyệt Công quả nhiên không phải loại võ công nên luyện, nó tuy có thể khiến công lực của người luyện tăng lên nhanh chóng, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn!
Mắt Yến Vô Quá mở lớn, gã cực kì kinh ngạc nói: “Tiểu Khuyết Thủy, ngươi tới bây giờ vẫn không biết ta tới tìm ngươi làm gì à? Hơn một tháng không gặp, ngươi thế nào lại ngốc đi rồi.”
“Ngươi!” Khuyết Thủy nén giận, nhẹ giọng nói: “Ngươi tốt nhất là đừng luyện Âm Tuyệt Công nữa, ngươi biết ngươi hiện tại nhìn qua so với quỷ còn giống hơn không?” Khuyết Thủy chân thành khuyên giải, đồng thời âm thầm đề khí hộ thể.
“Ngươi đang quan tâm ta? Thực khiến ta cảm động mà! Ta không luyện Âm Tuyệt Công thì luyện cái gì? Hay ngươi truyền thụ bí quyết Cửu Dương cho ta nhé?”
“Đó là điều không thể!” Khuyết Thủy không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
“Vậy thì không cần nói nữa.” Yến Vô Quá buông tay, “Ngươi muốn trước tiên tỉ thí với ta một chút, hay muốn trực tiếp lên giường?”
Khuyết Thủy sửng sốt, “Ngươi tới tìm ta chính là vì tỉ thí với ta…”
“Đương nhiên không phải!” Yến Vô Quá nghiêng đầu mỉm cười khiến cậu nổi gai ốc. “Khuyết Thủy, ngươi không biết những ngày tháng không có ngươi, ta sống thống khổ bao nhiêu đâu! Sau này tốt nhất là ngươi cứ cách bảy ngày thì chủ động xuất hiện trước mặt ta một lần, miễn cho ta tốn thời gian đi tìm ngươi.”
“Vì sao?” Thiếu niên ngơ ngác hỏi.
“Vì sao? Ngươi không nghe ta vừa nói cái gì à?”
“A, ngươi… Thích nam nhân?” Khuyết Thủy đột nhiên cảm thấy ngồi cùng trên một chiếc giường với Yến Vô Quá cảm giác không tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu không tự nhiên, cậu nhún người một cái, chân trần giẫm trên nền đất.
“Ta cũng hy vọng ngươi là nữ nhân á, đáng tiếc ta chưa từng nghe có nữ nhân nào luyện Cửu Dương Chân Công.” Yến Vô Quá tỏ vẻ cực kì tiếc hận.
“Ngươi muốn cùng ta… Chính là vì ta luyện Cửu Dương Chân Công?” Khuyết Thủy dường như đã mơ hồ hiểu được.
“Đúng rồi, ngươi chắc chắn sẽ không truyền dạy bí quyết Cửu Dương cho ta, ngươi cũng biết Âm Tuyệt Công sau khi luyện đến giai đoạn sau sẽ càng ngày càng thống khổ, còn có nguy hiểm phá công bị âm độc công tâm, mà ta còn rất nhiều việc chưa làm, cũng không muốn chết. Vậy nên chỉ đành tìm ngươi biết Cửu Dương Chân Công tới giúp ta điều hòa âm dương thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta đì tìm cha ngươi?” Nam nhân khoanh hai tay trước ngực, mặt hiện vẻ dĩ nhiên.
Khuyết Thủy bị gã nói vậy, nhất thời ngược lại không biết nên nói gì.
“Ngươi, ngươi đừng luyện Âm Tuyệt Công nữa là được rồi! Ngươi có rất nhiều việc muốn làm? Muốn báo thù toàn võ lâm? Oan gia nên giải không nên kết, sự việc của Thiên Hành giáo đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, trong võ lâm cũng vì việc đó mà thương vong rất nhiều, ngươi cần gì phải tiếp tục kéo dài cừu hận? Chỉ cần ngươi hành sự đoan chính, ta cũng không có ý định thảo phạt ngươi.”
“Chẳng qua, Lưu Yến Cốc kia của ngươi vẫn nên sớm kết thúc thì hơn, hiện tại tiếng xấu của nó đã đủ rồi, còn tiếp tục như vậy, ngươi chẳng khác nào nối tiếp giẫm lên vết xe đổ của Thiên Hành giáo ngày đó.”
Yến Vô Quá nhàm chán ngáp một cái, nâng thân dậy.
“Được rồi, đừng tiếp tục dong dài nữa, ngươi chỉ cần đánh bại ta, kết thúc sinh mệnh của ta, võ lâm tự nhiên sẽ yên ổn. Nếu ngươi không thể liền dùng thân mình giúp ta luyện công. Ta không có nhiều thời giờ rảnh rỗi để tiêu phí với ngươi!”
Học trò gặp nhà phải binh có lý mà không thể nói, Khuyết Thủy biết cậu chẳng thể dùng lời nói thuyết phục người này, tâm tính của Yến Vô Quá đã chẳng thể nói lý như người bình thường.
Khuyết Thủy xoay người mở cửa bước vào trong sân, làm một thế thỉnh.
Bước chân Yến Vô Quá thong thả, vừa bước vào trong sân, đến nói cũng chẳng buồn mở miệng, lập tức đánh về phía Khuyết Thủy.
Từng chiêu tàn nhẫn không lưu tình đánh xuống! Khuyết Thủy càng đánh càng kinh ngạc, nội công của Yến Vô Quá so với lần trước giao thủ với cậu càng thêm thâm sâu vài phần.
Mặt trời dần ngả về tây, hai người quyền chưởng tương giao đã trên năm trăm chiêu.
Lúc ban đầu, cả hai còn cố ý bảo tồn thực lực, sau sáu trăm chiêu Khuyết Thủy dần cảm thấy mệt mỏi, cậu ra một hư chiêu, nhảy tới góc tường nắm lấy mộc côn bình thường cậu hay dùng để luyện võ, một lần nữa đối diện với Yến Vô Quá.
Yến Vô Quá khẽ bật cười, rút yêu đái bên hông ra phiêu nhiên nghênh đón.
Đánh từ trên mặt đất lên nóc nhà, từ nóc nhà lại trở xuống mặt đất, mặt trời ngả về phía tây, mặt trăng mọc lên từ phía đông.
Chẳng một người nào biết hai cao thủ tuyệt đỉnh đại biểu cho phái chính tà trong võ lâm quyết đấu trận chiến sinh tử trong một nông hộ ở một sơn thôn nhỏ như vậy.
Lúc mặt trăng vượt quá đầu cành, hơi thở của Khuyết Thủy bắt đầu rối loạn, tình hình của Yến Vô Quá tựa như cũng chẳng khá hơn cậu là bao, sắc mặt của gã trắng bệch hệt như người chết.
Lại thêm một trăm chiêu nữa, làn da trên mặt Yến Vô Quá đột nhiên co rút.
Gã biết bản thân bởi dùng sức quá độ khiến âm độc bắt đầu phát tác, thời gian đã không cho phép gã kéo dài thêm nữa, gã hấp khí ngưng tụ công lực toàn thân thi xuất triền tự quyết, gã muốn khiến Khuyết Thủy mệt mỏi.
Chưa bao giờ Khuyết Thủy cảm thấy mệt mỏi như vậy, hai tay hai chân nặng trịch tựa như đeo chì, chiêu thức cũng không thể thi triển trọn vẹn.
Khuyết Thủy ngầm hiểu rõ Yến Vô Quá đánh trên bảy trăm chiêu sẽ có cơ hội dồn cậu vào tử huyệt, gã không hạ độc thủ hiển nhiên là muốn cậu còn sống.
Mồ hôi theo hàng mi chảy vào trong mắt, Khuyết Thủy chớp chớp mắt.
Cao thủ so chiêu, một khắc sơ sảy liền định thắng thua! Ngay trong nháy mắt này, yêu đái của Yến Vô Quá hệt như rắn quấn lấy mắt cá chân của Khuyết Thủy, vừa kéo vừa thu, “Phanh” một tiếng, thiếu niên ngã nhào xuống mặt đất.
Thân mình vừa ngã xuống nền đất, phần lưng và bụng của cậu lập tức dụng lực tựa như lí ngư (cá chép) quẫy mình muốn thoát khỏi hiểm cảnh.
Đáng tiếc cậu nhanh, kẻ địch so với cậu còn nhanh hơn, một cái quét chân xuất sử, cậu còn chưa đứng vững đã bị hất ngã trở lại.
Hộc… Hộc… Thiếu niên té ngã trên mặt đất hổn hển thở muốn động đậy lại chẳng thể động được.
Cảm giác mệt mỏi như bài sơn đảo hải xâm chiếm toàn thân cậu, chiêu thức cá chép quẫy mình vừa rồi tựa như hao hết toàn bộ sức lực còn lại của cậu, nếu có thể, cậu muốn cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ thật say.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”
Nam nhân chẳng thèm để ý tới cậu, gã bắt lấy hai chân cậu kéo cậu vào trong phòng.
“Thả ta ra! Ngươi… Cách xa ta một chút!” Khuyết Thủy muốn phản kháng lại chẳng thể quẫy động chút nào, chỉ có thể mặc nam nhân kéo cậu vào trong buồng.
Yến Vô Quá vứt cậu trên mặt đất, sờ đá đánh lửa ở trên bàn châm ngọn đèn dầu trên đó lên.
“Ngươi nói ngươi… Dùng ta để điều hòa âm dương và giải trừ âm độc, có đúng không…” Khuyết Thủy gắng hết sức vận khí điều hòa, hy vọng có thể nhanh chóng hồi phục một chút.
Yến Vô Quá bước tới vô thanh gỡ bỏ phát kết của cậu, áp nửa thân trên của cậu lên mộc sàng.
“Đây chẳng phải chính là… Thải dương bổ âm…” Khuyết Thủy dựa theo việc công lực của bản thân không tiến mà lùi, Yến Vô Quá một tháng không gặp công lực càng thêm xảo diệu, đồng thời còn phải đấu tranh với đôi tay đang muốn thoát y phục của chính mình.
Vì thế cậu càng không thể tĩnh tâm vận công khôi phục công lực.
“Có phần không giống, nhưng theo mặt chữ ngươi cũng có thể hiểu như vậy.”
Yến Vô Quá tựa như đang trêu đùa cậu, gã không hề điểm huyệt của cậu, mặc cậu giãy giụa, gã đang hưởng thụ Khuyết Thủy không có cách nào chống cự tăng thêm lạc thú cho gã.
Ngoại y bị kéo mở, lần này Yến Vô Quá tựa hồ cực kì hứng thú đối với việc lột sạch Khuyết Thủy, từng kiện từng kiện y vật trên người cậu bị xả xuống.
“Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện!” Khuyết Thủy cố hết chút sức còn lại lớn tiếng mắng.
Yến Vô Quá không khách khí kéo nốt kiện y vật cuối cùng trên người cậu, vén y bào của chính mình lên, “Đê tiện? Nếu ta mỗi lần luyện công đều cực kì đau đớn, có thể sẽ không tìm kiếm phương thức giải trừ hoặc giảm bớt thống khổ không? Giả như giống như lúc này… Hửm?” Yến Vô Quá xấu xa tựa hồ có ý định muốn khiến Khuyết Thủy chịu khổ, không hề có bất luận tiền hí hay trơn tề chuẩn bị, gã đĩnh lưng cường ngạnh cắm mũi dao lạnh như băng vào.
Khuyết Thủy khẽ run lên, cơ thể căng cứng vọng tưởng chống lại sự xâm lấn độc địa kia.
Yến Vô Quá nhắm thẳng một quyền vào bên eo của cậu.
“A… Đừng…” Nội tạng một trận co rút, thân thể mệt mỏi đến cực điểm chẳng thể tiếp nhận một kích nặng nề như vậy, Khuyết Thủy cảm thấy một quyền này thiếu chút nữa đã đánh nát xương cốt toàn thân cậu.
Yến Vô Quá ở phía sau cậu phát ra tiếng thở dốc tựa như dã thú, bàn tay áp chế thắt lưng của cậu bắt đầu run rẩy từ rất nhẹ đến dữ dội, hiển nhiên một quyền do bản thân ngông cuồng dùng lực ban nãy cũng mang lại cho gã hậu quả không tốt.
Âm độc của người này phát tác rồi.
Khuyết Thủy biết đây là cơ hội phản kháng tốt nhất của cậu, nhưng một quyền vừa rồi của Yến Vô Quá đã chấn đắc hoàn toàn chút khí lực cậu vừa mới tụ hợp được.
Hai người đều đang chờ đợi, chờ đợi xem ai sẽ là người khôi phục lại trước.
Ý chí cầu sinh của Yến Vô Quá mạnh mẽ đến đáng sợ! Rõ ràng thân thể bị âm độc công kích đau đớn không chịu nổi, gã lại chẳng hề vật lộn, ép mở đùi của Khuyết Thủy, cố nén đau đớn truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể, cứng rắn đem chính mình từng chút từng chút nhét vào trong thân thể của Khuyết Thủy.
Đau đớn dài không bằng đau đớn nhất thời, Yến Vô Quá biết chỉ có làm như vậy gã mới có thể nhanh chóng hồi phục, giải trừ đau đớn.
Khó khắn lắm mới chôn chính mình vào được một nửa, mồ hôi của Yến Vô Quá thấm ướt y phục, không thể chịu nổi thêm nữa tê liệt ngã xuống trên lưng Khuyết Thủy.
Lông mày Khuyết Thủy nhíu chặt, từng đợt hàn khí từ nơi tư mật của bản thân truyền tới lục phủ ngũ tạng.
Thực sự quá lạnh, vừa lạnh vừa đau! Khuyết Thủy dùng hết tất cả ý chí dồn khí vào đan điền, muốn dùng chân hỏa trong cơ thể chống lại âm độc đang ăn mòn thân thể cậu.
Phía sau cậu, Yến Vô Quá mang vẻ mặt mệt mỏi đắc ý mỉm cười.
Động tác của Khuyết Thủy hệt như dự đoán của gã, thứ gã muốn chính là cậu dùng chân hỏa trong thân thể giúp gã kháng lại âm độc.
Gã tạm thời nằm úp sấp trên người Khuyết Thủy, thừa dịp lúc Khuyết Thủy dùng chân hỏa trong thân thể áp chế âm độc, Yến Vô Quá điều hòa nội tức của bản thân, tới lúc khí huyết có thể vận hành bình thường, gã có thể thoải mái tận tình hưởng thụ mỹ vị dưới thân rồi.
Lần trước gã chỉ thoáng thử chút xíu, lần thải dương đó không chỉ giúp gã thuận lợi chữa thương hồi phục công lực mà còn giúp bảy ngày sau gã luyện công không bị âm độc tra tấn, khí huyết trong thân thể được âm dương điều hòa nhờ đó tu vi của gã còn tăng thêm một bậc.
Điều này biểu thị cách làm của gã là chính xác.
Có lẽ không cần phải có bí quyết Cửu Dương, lợi dụng thân thể của Khuyết Thủy, gã có thể tránh được nguy cơ phá công, không chừng còn có thể tu luyện tới cảnh giới âm dương hợp nhất.
Mà trước khi gã đạt được mục đích của mình, Khuyết Thủy nhất định phải sống sót! Gã không thể để cậu hứng khởi tự phế võ công của bản thân, thậm chí có ý niệm tự hại ở trong đầu, điểm này gã phải suy nghĩ biện pháp.
Tư thế giống như lần trước, thống khổ giống như lần trước, chỉ khác là lần này huyệt đạo của cậu không bị chế trụ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng chân khí xuất ra trong nội thể đang bị xói mòn từng chút, chẳng còn cách nào, nếu cậu không vận hành chân khí bao bọc luồng khí băng lãnh đó, Khuyết Thủy không biết bản thân cậu có thể chống đỡ được bao lâu.
Huyết dịch chảy ra từ nơi liên kết chật hẹp tựa như bị ngưng kết, Khuyết Thủy cảm giác như thân thể cậu đã hợp nhất làm một với Yến Vô Quá.
Dầu cạn đèn tắt, một luồng khói trắng phiêu đãng từ ngọn đèn bay lên, thiên không xuất hiện vệt trắng bạc, ngày mới đã đến rồi.
Bên trong nhà gỗ mơ hồ có thể nhìn thấy một làn sương trắng trên mặt đất, bên trong làn sương trắng là một người cực kì khôi ngô đang ngồi xếp bằng, tỉ mỉ nhìn kĩ mới phát hiện đây là hai người đang ngồi cùng một chỗ, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy người ngồi ở phía trên phát ra từng tiếng rên rỉ như có như không.
Sương trắng dần thu lại, chúng bị người ngồi phía dưới hút vào trong thân thể, nhân ảnh cũng dần trở nên rõ nét, đây là hai nam nhân hoàn toàn xích lõa.
Người ngồi phía trên sắc mặt trắng bệch, môi thâm tím, hai mắt nhắm nghiền, hai tay vô lực rũ xuống hai bên thân thể, người ngồi phía dưới khuôn mặt tuy cũng trắng như tuyết nhưng là trắng tới mức trong suốt, cơ bắp trên người ôn nhuận sáng bóng mà cứng rắn hữu lực.
Trong mông lung, Khuyết Thủy cảm thấy bản thân được đặt lên giường… Chính vào lúc Khuyết Thủy cho rằng khổ nạn đã kết thúc rồi, khổ nạn mới chính thức bắt đầu.
Có người phát ra tiếng cười gian tà bên tai cậu, cắn lấy tai cậu nỉ non: “Khuyết Thủy, ngươi nghĩ sau khi Trần Mặc ca ca của ngươi trở lại, nhìn thấy thân thể bị nam nhân đùa bỡn của ngươi sẽ có phản ứng gì? Ta muốn xem thử, y sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi còn có thể quý trọng như trước ngươi không. Hiện tại… Hãy để chúng ta vui vẻ một chút đi.”
Khuyết Thủy nếu không phải toàn thân vô lực, đầu óc mê man, cậu nhất định sẽ một cước đạp gã xuống hố phân! Tên tà ma ngoại đạo vô lại này! Phụ thân nói không sai, loại người này hễ nhìn thấy là phải giết! Một kẻ cũng không thể tha! Khuyết Thủy cho rằng bản thân nhiều lắm lại tiếp tục chịu một vòng tra tấn băng hàn nữa, khoảng thời gian kế tiếp, cậu bị bức hiểu rõ ý nghĩa của từ “đùa bỡn” này.
***
Sơ tẩy sạch sẽ thân thể cho cậu, thay nội y khô mát cho cậu, Trần Mặc ôm Khuyết Thủy cẩn thận đặt cậu lên trên giường. Kéo chăn cho cậu, vắt khô khăn ướt đắp trên vầng trán nóng bừng của cậu, khom người ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường.
Khuyết Thủy… Trong miệng Trần Mặc chua sót.
Buổi chiều hôm nay y vội vã trở về, đẩy cửa liền nhìn thấy cậu tứ chi hỗn độn nằm ở trên giường, bên trong phòng tản ra mùi tanh tưởi nồng nặc đặc biệt sau phòng sự.
Y không tin Khuyết Thủy sẽ tùy tiện quan hệ nam nữ như vậy, cũng không tin cậu sẽ không mảnh vải che thân ngủ say tới mức không biết chuyện gì như thế.
Đến khi y tới trước mặt cậu, đến khi y nhìn thấy rõ ràng dấu vết trên người cậu… Trần Mặc cười khổ, y không thể tin nổi chính mình đã phẫn nộ tới thế nào, người vẫn luôn lãnh tĩnh biết kiềm chế như y vậy mà lại xông ra ngoài cửa, chém đổ bảy, tám cây đại thụ mới có thể một lần nữa quay về phòng đối diện với sự thực.
Khuôn mặt không chút huyết sắc loang lổ vệt nước mắt, trên ngực che kín dấu răng, nhũ đầu sưng tấy rướm máu, hạ thân xanh tím, giữa hai đùi chẳng thể khép lại là một mảng hỗn độn.
Dù là một kẻ không hiểu thế sự cũng rõ ràng trên người Khuyết Thủy xảy ra chuyện gì.
Khi y rửa sạch cho cậu, những dấu vết rõ ràng khắc sâu kia nói cho y biết Khuyết Thủy thậm chí đã bị tra tấn tròn một ngày một đêm, hơn nữa người chà đạp cậu chỉ vừa mới rời đi không lâu, *** của người kia lưu lại trên thân thể Khuyết Thủy vẫn còn chưa khô.
Nếu ta có thể quay về sớm một chút… Trần Mặc không thể tưởng tượng nổi y sẽ đối xử ra sao với người nọ.
Người nọ cố ý để y nhìn thấy tất cả, bằng không trên thân thể Khuyết Thủy sẽ không có rất nhiều dấu vết lưu lại này.
Đây là lần thứ mấy rồi? Vào lúc y không hề hay biết, người nọ đã chạm vào Khuyết Thủy mấy lần rồi? Chỉ là nếu gã dùng thân thể của Khuyết Thủy để luyện công, trên thân thể Khuyết Thủy sẽ không lưu lại dấu vết, chỉ cần cậu không muốn nói bản thân sẽ chẳng thể biết được.
Trần Mặc vươn tay dịu dàng vuốt ve hai gò má của cậu, cảm xúc trong tâm trầm nổi không rõ.
Y biết rõ đứa trẻ này đặc biệt đối với y.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, chính mình đang ngồi trên ghế gọt táo, cậu vừa luyện công xong, đầu đầy mồ hôi chạy vào trong phòng y, mở to cặp nhãn châu đen bóng nhìn chằm chằm quả táo rồi lại nhìn y, dáng vẻ muốn ăn nhưng chẳng dám mở miệng.
Chính mình nhất thời thuận tay đưa quả táo đã gọt xong cho cậu.
Khi đó nhóc con tay cầm quả táo cười vui vẻ tới mức mặt mày sáng bừng, cậu cắn một miếng táo ngọt ngào nói: Mặc ca ca, huynh hôm nay đối với đệ thật tốt!
Trong đêm đông nhìn thấy cậu vừa ngủ gà ngủ gật vừa học bài, nhất thời không nhẫn tâm ôm cậu vào lòng, để cậu ngồi lên đùi của mình học nốt phần còn lại.
Nhóc con quay đầu lại, ngơ ngác nhìn y thật lâu, đột nhiên quay người ôm lấy cổ y khóc lớn.
Sau đó y mới biết, cha mẹ nhóc con vì muốn cậu sớm tự lập, từ khi cậu biết đi đã bắt đầu không ôm cậu nữa.
Nhóc con có hôm ôm gối xuất hiện trước cửa phòng của y, ậm ừ hỏi y: Mặc ca ca, tối nay đệ có thể ngủ cùng huynh không? Y cũng không hiểu xuất phát từ tâm tình gì, bản thân tiếp nhận cậu, mở ổ chăn cùng cậu chia sẻ ấm áp.
Kết quả nhóc con này buổi tối ngày đó nằm trong ổ chăn của y hưng phấn suốt cả một đêm, chỉ đơn giản là bởi trước đây y nói y không thích thân thể nóng bừng của trẻ con, rất hiếm khi đồng ý cho cậu chui vào trong chăn của mình.
Nhóc con thích mang những thứ cậu yêu quý tặng cho y.
Sau đó lại nói với y: Khuyết Thủy thích Mặc ca ca nhất!
Nhóc con thích quấn quýt lấy y, đi tới đâu cũng đều phải quay đầu lại xem y có phải đang ở bên cạnh cậu hay không; Nhóc con dựa dẫm vào y, chuyện gì cũng đều hỏi ý kiến của y; Nhóc con tin tưởng y, trừ tâm pháp Cửu Dương Chân Công ra, võ công Viên gia không truyền ra ngoài cậu cơ hồ đều âm thầm truyền cho y.
Y biết, y biết thứ nhóc con giao cho y là chân tâm thật ý hồn nhiên nhất! Nhân tâm do thịt mà thành, đứa trẻ này từng chút lớn lên bên cạnh y, từ lúc gọi y là Mặc ca ca tới khi gọi y là Trần Mặc, đoạn thời gian dài lâu đó khiến tình cảm y dành cho đứa trẻ này ngày một sâu thêm, sâu tới nỗi y đã quên mất cái họ thật của mình là gì.
Tới hôm nay bọn họ đều đã lớn rồi, tuy vận mệnh định sẵn số phận của bọn họ sau này sẽ không giống nhau, nhưng y thực sự không muốn làm tổn thương cậu, nếu có thể, y hy vọng có thể lừa gạt cậu để đạt được mục đích vốn có của mình.
Y ích kỉ hy vọng bản thân vĩnh viễn là Trần Mặc trong lòng đứa trẻ này.
Nếu nói trên thế giới này có người nào khiến y không đành lòng hạ thủ tổn thương, trừ người nọ ra còn có cậu đi.
Y hy vọng bản thân vĩnh viễn không phải có lúc đặt hai người lên bàn cân so sánh, tuy y biết rõ ngày này đang ngày một gần hơn.
***
Chạng vạng ngày thứ hai, Khuyết Thủy từ trong mê man tỉnh lại.
“Đệ tỉnh rồi?” Trần Mặc bỏ chiếc khăn ướt trên trán cậu ra, giọng nói khàn khàn dịu dàng hỏi.
“Ôi, đệ làm sao vậy?” Khuyết Thủy lắc đầu nâng nửa thân trên dậy.
“Đệ phát sốt, sốt một ngày một đêm.” Trần Mặc chú ý tới vẻ mặt của Khuyết Thủy.
Đôi mắt của Khuyết Thủy từ hoảng hốt dần biến thành trấn tĩnh, tiếp đó tràn ra thống khổ, cậu nhớ lại những việc đã trải qua trong mấy ngày nay sao?
“A…” Khuyết Thủy a một tiếng thật dài, gãi gãi đầu, ánh mắt cụp xuống xấu hổ cười nói: “Ngày đó trời mưa, đệ lại tham ăn trèo lên vách núi phía sau hái trái cây, kết quả rơi xuống dưới, sau khi trở về cảm thấy không thoải mái liền ngủ quên.”
“Y phục cũng không mặc?” Trần Mặc không hiểu bản thân vì sao phải hỏi câu hỏi sắc bén như vậy.
“Hì hì, chúng đều bị thủng và ướt nên đệ cởi ra vứt đi.” Khuyết Thủy ngượng ngịu cười, né tránh ánh mắt dò xét của Trần Mặc.
Tiếp theo đó, “A, Trần Mặc, có gì để ăn không? Bụng của đệ thực đói!”
Bản thân Trần Mặc cũng không cảm giác được vẻ mặt của y hiện tại dịu dàng biết bao nhiêu.
Y cười xoa xoa gò má Khuyết Thủy, “Có cháo, màn thầu, còn có thanh tiêu thổ đậu ti (khoai tây thái sợi xào ớt chuông xanh)đệ thích ăn nhất.”
Khuyết Thủy cười đến mức giống như một đứa trẻ, thúc giục Trần Mặc nhanh chóng bưng đồ ăn tới cho cậu ăn.
Cậu không dám xuống giường, vừa rồi khi ngồi dậy đau đớn từ sâu trong thân thể truyền tới nói cho cậu biết xuống giường đi lại sẽ chỉ khiến cậu xấu mặt.
Tầm mắt Khuyết Thủy dõi theo Trần Mặc bước ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cậu, phỏng đoán y có phải đã biết được việc gì rồi, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của y lại không giống.
Cậu có cần đem chuyện Yến Vô Quá tìm tới đây nói cho y biết không? Nếu y biết rồi y sẽ thấy cậu như thế nào? Vẻ mặt chán ghét của Trần Mặc chợt hiện lên trong đầu, tâm Khuyết Thủy đột nhiên co rút đau đớn, cậu quyết định giấu kín tới cùng chuyện này!
Đáng tiếc Viên Chính Tiếu chỉ tâm tâm niệm niệm bồi dưỡng nhi tử thành một hào kiệt, một cao thủ tuyệt thể, lại quên mất phải dạy dỗ nhi tử những điều thực sự xảy ra trên dưới giang hồ, khiến Khuyết Thủy không hề có chút kinh nghiệm nào trên phương diện kia, cũng chẳng thể so sánh sự khác biệt giữa dấu vết do bị ngã với dấu vết sau phòng sự, kết quả Trần Mặc nói cái gì cậu liền tin cái đó, thực sự cho rằng đã giấu diếm được chuyện này.
Có thể trong mắt cậu kiểu phòng sự bạo ngược này cũng chẳng khác gì thụ hình đi.
Khi ăn cơm, Trần Mặc nói với Khuyết Thủy y tìm được một nơi bí mật để cậu an tâm luyện công, chờ sau khi “vết thương do ngã” của Khuyết Thủy khá hơn liền thay đổi sang bên kia.
***
Viên Khuyết Thủy mất tích rồi.
Không một ai biết tung tích của cậu, kể cả phụ thân của cậu.
Cốc chủ Lưu Yến Cốc ba lần bốn lượt đơn độc sát phạt Viên gia trang yêu cầu Minh chủ võ lâm đương nhiệm Viên Chính Tiếu giao ra tâm pháp Cửu Dương Chân Công và nhi tử của ông.
Viên Chính Tiếu ứng địch, không địch lại được bị thua thân thể trọng thương.
Sau đó Trần Mặc kịp thời ứng cứu, phối hợp với đồng đạo võ lâm hợp lực đánh đuổi Tà Quỷ.
Viên Chính Tiếu công bố sự thực cốc chủ Lưu Yến Cốc chính là truyền nhân Âm Tuyệt Công, lại thêm việc giao dịch của Lưu Yến Cốc càng ngày càng đường hoàng, người chết đa phần là đại hào một phương, Tà Quỷ hành sự vừa thâm độc, cách làm người vừa tàn bạo khiến đồng đạo võ lâm sản sinh tâm lý bài xích cực độ đối với Lưu Yến Cốc, mà Tà Quỷ dần dần mất đi nhân tính, cuối cùng trở thành kẻ bị toàn thể võ lâm chỉ trích!
————————————
Pi ẹt cái món em Khuyết Thủy thích *măm măm*
1, Khoai tây sau khi thái sợi, ngâm trong nước một chút.
2, Ớt chuông xanh thái sợi, tỏi thái miếng.
3, Đun nóng dầu, cho khoai tây và tỏi vào đảo.
4, Cho thêm giấm trắng vừa đủ, khi khoai chín cho ớt chuông vào.
5, Đảo thêm vài lần, cho muối và một chút mì chính vào đảo đều rồi bắc ra.
( Có một số trang còn dạy dùng hoa tiêu trung quốc thay tỏi, có thể cho thêm ớt khô nếu ăn được cay.)
Món này có vẻ dễ ghê, hnao làm thử ăn xem thế nào =))) klq nhưng mình thích ăn khoai tây =))