"Anh ở bên ngoài, chờ về rồi giải thích em sau." Thấy Hồng gia ở đằng xa nhìn sang, Ngu Dương mặt lạnh gật đầu chào hỏi gã.
Hồng gia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, vẻ mặt dữ tợn đôi mắt tam giác gian tà, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng lóng lánh, đi ở dưới ánh mặt trời, tuyệt đối có thể chói mù mắt người ta.
"Nói cho em biết địa chỉ, em đi tìm anh." Thiệu Khiêm nói ngay vào trọng điểm. Hắn lại không quên bạn đời nhà mình kiếp này làm xã hội đen, mặc dù biết y là nhân vật chính của thế giới này, cũng không phải đơn giản có thể bị người giết chết. Nhưng, hắn chung quy vẫn sẽ sợ người này bị thương, sẽ gặp phải hiểm cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
"Không được." Ngu Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Thiệu Khiêm, sao y có thể để người yêu nhà mình lâm vào hiểm cảnh với y? Tuy là lần đàm phán này lấy vị trí trung tâm, nhưng ai có thể bảo đảm tên Hồng cáo già này có phái người mai phục hay không?
"Lý do." Nếu như, tên này dám nói cái gì lộn xộn, hắn nhất định khiến y đẹp mặt.
"Em bị thương, anh sẽ đau lòng." Lúc Ngu Dương nói câu này giọng nhỏ đi không ít, sau khi đổi điện thoại sang tay, tay phải đút túi quần.
"Đạo lý như nhau, anh bị thương em cũng sẽ đau lòng." Thiệu Khiêm cười khẽ: "Nói cho em biết anh đang ở đâu, em đi tìm anh. Hơn nữa, thân thủ của em chưa chắc kém hơn anh."
Ngu Dương nghe vậy cảm thấy trong lòng rất ấm, cảm giác được người quan tâm thế này thật tốt, làm cho y sa vào trong đó không muốn đi ra.
"Ngu Dương, anh có nghe không đó?" Thiệu Khiêm cách điện thoại không thấy biểu tình của Ngu Dương, chẳng qua chỉ thấy tự dưng y không nói gì, trong lòng có chút nóng nảy.
"Anh ở trang trại trà Thắng Lợi trên đường Thiên Nguyên." Biểu tình của Ngu Dương ôn nhu không ít: "Ở đầu hẻm có người coi chừng, em kêu hắn dẫn em vào là được."
"Được." Sau khi Thiệu Khiêm cúp điện thoại, ghi nhớ số điện thoại của Ngu Dương trong lòng, chào anh em Lâm gia sau đó đi ra ngoài.
Thiệu Khiêm ra đầu hẻm, liền thấy một chiếc Santana màu đen đậu ở ven đường, hắn đi tới đập đập cửa sổ, nam nhân đang nghe điện thoại lập tức xuống xe cung kính mời Thiệu Khiêm lên xe.
Nơi này rất gần trang trại trà Thắng Lợi, chỉ mất gần mười phút đã đến nơi, Thiệu Khiêm vừa xuống xe đã dùng lực linh hồn bao trùm quanh chu vi trang trại trà này, trong ngoài trang trại trà đều có người, nghĩ chắc cũng là đàn em của Ngu Dương và người đàm phán.
Trương Ấn vẫn ở ngoài cửa chờ Thiệu Khiêm, sau khi thấy hắn qua đây lập tức tiến lên bắt chuyện: "Hứa tiên sinh, Ngu tiên sinh đang chờ anh."
Anh Hồng ngồi đối diện Ngu Dương híp đôi mắt tam giác cười nói: "Cháu trai, từ ban đầu chú đã thấy cháu có chút không yên lòng, chẳng lẽ trong bang có chuyện gì?"
Ngu lão đại vào ngục giam, bây giờ bang hội của hắn chỉ sợ cũng là loạn trong giặc ngoài không ngừng, chỉ dựa vào một tiểu bối không có bất kỳ kinh nghiệm nào thế này, gã quả thật không tin có thể quản lý tốt bang phái.
"Hồng gia nói đùa." Ngu Dương cười cười với Hồng gia: "Tuy cha tôi bị giam đột ngột, nhưng chuyện nên bàn giao, đều nói rõ ràng cả rồi."
"Như vậy, chú cũng yên tâm." Hồng gia nhếch cái miệng đầy răng vàng cười cười với Ngu Dương: "Sau này nếu như có chuyện gì khó xử, cháu cứ việc tìm chú, có thể giúp một tay nhất định sẽ giúp ngay."
Ngu Dương mới vừa định nói chuyện, liền nghe phía sau có tiếng đẩy cửa, y theo bản năng quay đầu, khi thấy người tiến vào thì đến đón: "Đến rồi sao không nói cho anh một tiếng, anh đi đón em."
"Tự em đi vào không giống à." Thiệu Khiêm trực tiếp hôn lên mặt Ngu Dương một cái: "Tại sao không gọi em dậy?"
"Không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của em." Ngu Dương ôm eo Thiệu Khiêm đi tới ngồi lên sô pha: "Anh chỉ tùy tiện tâm sự với Hồng gia thôi, em nói coi em chạy tới đây một chuyến làm cái gì?"
Câu này mặc dù nghe là trách cứ, nhưng ngọt ngào trong giọng điệu làm thế nào cũng không che giấu được. Nói này Ngu tiên sinh, đã bảo là không bại lộ nhược điểm trước mặt kẻ địch rồi cơ mà? Được rồi, Thiệu Khiêm không phải nhược điểm, là một trùm bá vương giấu mình.
"Bởi chú mới nói sao cháu trai lại không có hứng thú với oanh oanh yến yến, hóa ra là vì thế này." Từ khi thấy Ngu Dương, gã liền phát hiện trên cổ đối phương có vài dấu hôn rồi. Đối với thể loại tiểu tử cha vừa mới đi tù, đã bừa bãi bên ngoài thế này, gã thật sự không để vào mắt.
Hơn nữa, bọn họ bàn "chuyện làm ăn", sao có thể để cái thứ không ra gì này qua đây?
"Hồng gia." Ngu Dương nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi: "An là người quan trọng của tôi, so với bản thân tôi còn quan trọng hơn."
Hồng gia nghe vậy thì nhấc tay làm ra tư thế đầu hàng: "Được rồi, là Hồng gia không tốt. Nói bậy."
Chỉ là, trong lòng cũng châm biếm hành vi ngu ngốc để lộ nhược điểm của Ngu Dương. Quả thật không thể so sánh với thằng cha của nó, mình còn chưa thăm dò, cũng đã lộ nhược điểm ra rồi.
Ngu Dương nghe vậy, quả thực trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, điều này làm cho Hồng gia lại thêm mừng thầm trong lòng, càng là thể loại không có tâm cơ càng tốt, người có nhược điểm thường dễ đối phó nhất.
Hồng gia sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian trên một thứ đồ chơi, mục đích của hôm nay, vừa rồi gã vẫn chưa nói hết: "Chuyện vừa rồi Hồng gia nói cho cháu, cháu suy nghĩ đi."
Gã và Ngu khốn nạn đã đấu hơn nửa đời người rồi, hết cách rồi nên mới muốn mấy đường dây thuốc phiên trong tay Ngu khốn nạn. Kết quả Ngu khốn nạn không minh bạch đi tù không nói, mình còn phải bàn chuyện hợp tác với một tiểu bối như vậy, đúng là không thể sốt ruột hơn nữa.
Ngu Dương để Thiệu Khiêm ngồi bên cạnh mình, sau đó cong ngón tay chỉnh tay áo tây trang ngay ngắn, rồi khách khí cười với anh Hồng: "Hồng gia, chúng ta người thẳng thắn không nói tiếng lóng, lão gia tử nhà tôi thích ma tuý không sai, nhưng tôi không thích. Cho nên, cũng không có ý định thực hiện mối làm ăn này."
Anh Hồng nghe vậy cười nói: "Cháu trai cứ nói đùa, Ngu gia của cháu hầu như nắm trong tay thị trường buôn lậu thuốc phiện cả thành phố R, hiện tại cháu nói cho chú cháu không làm? Đây là nói đùa Hồng gia đấy à?"
Nếu như nói Ngu gia không kinh doanh ma túy thì anh Hồng không tin, dù sao Ngu gia gần như chiếm lĩnh thị trường ma túy của thành phố R, hiện tại Ngu Dương làm lão đại, lại bảo với tao là không buôn lậu ma tuý? Quả thực còn khó tin hơn chuyện Ngu khốn nạn ra tù nữa là.
"Hồng gia muốn thì cứ muốn, tôi đều bán hết mấy đường dây này cho chú." Ngu Dương như không có xương dựa ghế lười biếng nói.
"Mấy đường dây này chú không nhất định có thể mua không nổi." Hồng gia nhếch miệng lộ ra một hàm răng vàng: "Trước đây chú muốn mua một đường từ lão gia tử của cháu, hắn đều đòi chú ba chục triệu. Giờ cháu bán cả năm đường, thế chẳng phải muốn chú táng gia bại sản?"
"Hồng gia nói đùa, chút tiền ấy đối với Hồng gia mà nói không phải chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát thôi à." Ngu Dương tự nâng cóc trà lên uống, sau đó đưa nước trà cho Thiệu Khiêm: "Uống cũng được."
Thiệu Khiêm cũng không có nhận lấy cốc trà, liền cầm tay Ngu Dương nghiêng người uống vài hớp: "Cũng không tệ lắm."
"Hiện tại người... cháu quan tâm thế này cũng không nhiều." Hồng gia vốn muốn nói đồ chơi, chỉ là đến bên môi thì đổi giọng mà thôi. Xì gà trong tay gã bún vào gạt tàn: "Cháu trai, chúng ta nói rõ đi, mấy đường dây này cháu ra giá, chú cân nhắc thử, nếu như Hồng gia chú có thể chấp nhận, vậy mối làm ăn chúng ta hợp tác. Nếu như không được... buôn bán không thành tình nghĩa còn đó."
Đối với mấy đường dây này của Ngu gia Hồng ca rất thèm. Dù sao mấy đường dây này tiền kiếm được trong một năm qua còn nhiều hơn tiền gã thu phí bảo kê nhiều. Mặc kệ thằng thiếu tâm nhãn chỉ biết có tiền, hay là có ý gì khác, chỉ cần mấy đường dây này nằm trong tay mình rồi, vậy còn có thể chạy à~?
Hơn nữa, với thể loại tiểu quỷ Ngu Dương lông còn chưa dài đủ này, chờ thu tài nguyên trong tay nó vào tay, thế chẳng phải là mình muốn giết nó thế nào, liền giết nó thế ấy sao?
Ngu Dương lại còn khôn khéo hơn cha y nhiều, chỉ nhìn Hồng ca có đảo mắt không là biết, gã này không có tâm tư gì tốt. Có điều y cũng không quan tâm, cha y trước đây có thể đè đầu anh Hồng, tự nhiên cũng không dựa vào chút tiền này là có thể làm được.
"Hồng gia nói đùa, thương người yêu của mình là điều hiển nhiên." Ngu Dương cười cười mở miệng: "Hồng gia, hiện nay trong bang người phục tôi ít, sau khi cha tôi đi tù, không ít người đều muốn tự lập môn hộ hoặc là thẳng thắn giết chết tôi rồi làm lão đại. Dù gì tôi cũng phải lấy một ít lợi ích để trấn an an hem của tôi chứ."
Hồng ca vừa nghe thế nhất thời cười ha ha, trong lòng càng thêm coi thường Ngu dương. Chuyện riêng tư như thế cũng dám nói ra, thật sự không có đầu óc. Có điều, thằng Ngu Dương này càng như vậy, đối với gã càng có lợi.
"Trở lại chuyện chính, cháu cứ nói đi, năm đường dây này cháu muốn bao nhiêu tiền?" Anh Hồng dụi tắt nửa điếu xì gà để vào hộp: "Hiện tại cha cháu bị người hãm hại vào tù, một mình cháu quản lý một bang phái lớn không dễ dàng, quả thật là nên cho các anh em một vài lợi ích, đương nhiên, cháu cũng không thể chào giá không như thế, dù sao chúng ta về sau cũng phải liên hệ mà?"
Nụ cười trên mặt Ngu Dương càng thêm sâu, chỉ là trong lòng cũng cười nhạt, đồ chơi này cho rằng mình đã cùng đường? Còn chưa nói mấy đường dây cho gã, cũng đã bắt đầu uy hiếp mình?
Chỉ là, y cứ thích bị người khinh thường, mày càng khinh thường tao, thì càng không đề phòng tao, đến lúc tao muốn chơi chết mày, mới càng đơn giản hơn.
"Hồng gia, trước đây cha tôi ra giá ba chục triệu là đắt." Ngu Dương sầu mi khổ kiểm nhíu mày: "Hầy, chú nói đi, hiện tại anh em trong bang đều đang chờ ăn cơm đây, cha tôi đã khóa kho tiền rồi, một đồng tôi cũng không lấy ra được."
Anh Hồng vừa nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, xem ra Ngu khốn nạn này chưa giao tiền cho con trái, vậy gã tuyệt đối phải giảm mạnh giá tiền xuống.
"Cháu trai, chú đoán chắc con cũng không rõ giá thị trường, nếu không như vậy đi, chú cho cháu cái giá, cháu so sánh thử?" Hồng gia lúc này tỏ rõ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của.
"Chuyện này..." Ngu Dương cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó thở dài gật đầu: "Hồng gia cứ nói đi, tôi cũng suy nghĩ xem."
"Năm đường dây 50 triệu. Cái giá này Hồng gia lại nâng cao rồi đấy." Hồng gia vẻ mặt nhức nhối mày chiếm hời rồi đấy.
Ngu Dương vừa nghe nhất thời cười nhạt trong lòng, lão già khốn nạn lòng tham không đáy, giá tiền này vậy mà cũng dám nói.
"Hồng gia, chú làm ăn như vậy lại không thực tế rồi." Câu này cũng không phải là Ngu Dương nói, là Thiệu Khiêm ngồi bên cạnh Ngu Dương nói.
Bản thân Hồng gia khinh thường Thiệu Khiêm, bây giờ nghe thấy hắn nói chuyện thì có chút không thích: "Cháu trai, cháu mang theo người này... tới thì thôi đi, sao lại không dạy cho hắn một ít quy tắc?"
"An An nhà tôi bị tôi làm hư rồi, Hồng gia bỏ qua cho." Ngu Dương cưng chiều hôn nhẹ chóp mũi Thiệu Khiêm: "Có điều, An An nhà tôi nói gì, tôi liền nghe cái đó."
==
cứ tưởng tết nhất là rảnh vl nhưng lại bận bất ngờ >< tuy hơi muộn nhưng chúc mọi người một năm mới hạnh phúc~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 67: Đô Thị Sủng Nịch Văn [7]
Chương 67: Đô Thị Sủng Nịch Văn [7]