DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 91: Quân phiệt tranh bá văn [1]

Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy hoảng hốt, sau đó nghe tiếng hò hét ầm ĩ bên tai, cùng với ngay bụng đột nhiên bị trúng một đòn nghiêm trọng, toàn thân giật lùi ra sau mấy bước.

"Bành nhị thiếu, sau này còn dám lo chuyện thừa của Bạch mỗ nữa, thì đừng trách Bạch mỗ không nên mặt Bành phu nhân." Người đàn ông mặc quân trang gọn gàng bị chưởng quỹ quán trà chặn lại, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Thiệu Khiêm ngồi dưới đất xoa bụng.

"Cám ơn đã nhắc nhở. Bành mỗ ghi nhớ." Thiệu Khiêm ho khan hai tiếng được một người dìu đứng lên, hắn trở tay phủi bụi trên bụng lạnh lùng nói: "Như nhau, Bành mỗ cũng nhớ ơn một đá này của phó quan Bạch."

Người đàn ông họ Bạch hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hất tay chưởng quỹ đi ra ngoài.

"Thiếu gia, anh có đau không?" Gã sai vặt dìu Thiệu Khiêm sợ đến nỗi giọng nói đều có hơi run. Nếu trở về bị phu nhân biết thiếu gia nhà mình bị đánh, cậu... đau khổ da thịt thì cậu cũng không cần nói rồi, lỡ như thiếu gia bị đánh mạnh quá, nói không chừng sẽ trực tiếp bỏ mạng. Nghĩ đến đây, gã sai vặt còn run dữ hơn.

"Cậu run cái gì thế. Tôi không sao." Thiệu Khiêm đang xoa bụng, đồng thời đã bao trùm lực linh hồn lên, hôm nay bụng cũng chỉ để lại một vệt máu bầm mà thôi.

"Thiếu gia, anh tự dưng khiêu khích phó quan Bạch đó làm gì chớ." Giọng của gã sai vặt cũng chứa nức nở: "Anh cũng không phải không biết, phó quan Bạch là thân tín của đại soái Lãnh, cho dù là phu nhân gặp anh ta cũng phải nhường ba phần."

"Được rồi được rồi, chúng ta trở về trước rồi nói. Đau chết thiếu gia." Thiệu Khiêm cố ra vẻ không kiên nhẫn ôm bụng thúc giục gã sai vặt nhanh đi về. Hiện tại hắn còn chưa tiếp nhận kịch tình, đối với cảm giác luống cuống trước mắt luống cuống không tốt cho lắm. Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là đón nhận kịch tình, cũng biết bước kế tiếp nên đi thế nào.

"Vâng." Gã sai vặt nghe vậy vội vàng dìu thiếu gia nhà cậu rời đi. Bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng thiếu gia của cậu, vẫn mau về phủ để bác sĩ kiểm tra mới được.

Thiệu Khiêm để gã sai vặt dẫn vào từ cửa hông, hai người đi rón rén như trộm trở về phòng. Sau đó Thiệu Khiêm kêu gã sai vặt giữ cửa, ai cũng không thể vào.

Gã sai vặt đứng ngoài cửa coi chừng khóc không ra nước mắt. Nhưng mà thiếu gia, anh vừa gây ra chuyện lớn như vậy, không chừng đã có người hồi báo cho phu nhân rồi, giờ kêu tiểu nhân ngăn thế nào được.

Bây giờ Thiệu Khiêm thâm nâu hai mắt, đâu biết bị phu nhân sẽ làm gì? Hắn cởi ngoại bào trực tiếp trực tiếp nằm lên giường, vẫn thả ra một ít lực linh hồn lực coi như cảnh giác, rồi sau đó toàn thân đắm chìm vào kịch tình.

Nguyên chủ là nhị thiếu gia được sủng ái của Bành gia, mà lão gia phu nhân của Bành gia, đó quả là đối với với nhị thiếu gia này ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Theo giải thích của họ chính là, lão đại là dùng để chèo chống quản lý gia tộc mặt ngoài, đứa con thứ hai sinh ra thì phải hưởng phúc cưng chiều.

Đáng lý ra ấy, dưới tình huống như vậy, lão đại chắc sẽ không phục, dựa vào cái gì tôi liều sống liều chết làm việc, chỉ vì nuôi một tên nhị thế tổ?

Nhưng mà ấy, người nhà họ Bành này không giống người khác cho lắm. Lão đại Bành gia thương thằng hai này còn hơn Bành lão gia cùng với Bành phu nhân nữa, khi hai anh em còn nhỏ, đại thiếu gia đã đưa nhị thiếu gia về phòng mình, ai dám chuyển chỗ nhị thiếu gia, đó chính là đoán trước gặp hẳn lưỡi dao.

Lần đó khiến nhị lão Bành gia lo muốn chết, lão đại này nhỏ như vậy đã biết cầm dao, vậy lớn rồi đừng bảo sẽ lên núi làm sơn tặc chớ?

Vừa nghĩ như vậy, Bành phu nhân lập tức nóng nảy, bà còn trông cậy vào lão đại nhà mình mau chóng thừa kế gia tộc, bà và lão gia có thể dẫn con út cưng ra ngoài chơi kìa. Nếu lão đại lỡ nghĩ không thông, thật chạy lên núi làm sơn tặc, như vậy Bành gia biết làm sao đây?

Cuối cùng Bành phu nhân nghĩ trước nghĩ sau một phen, về thẳng nhà mẹ một chuyến, ngày hôm sau đã dẫn theo anh ba của bà khiêng Bành lão đại đi...

Không phải thích cầm dao cầm súng sao? Được, ra quân đội rèn luyện cho bà, làm không tốt xem bà đây có lột da mày không.

Ban đầu bị khiêng đi Bành đại thiếu khóc rất là thê thảm, xe của cậu ba cũng chạy thật là xa rồi, người nhà họ Bành vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của anh.

Nhưng mà Bành phu nhân vui, bà vẫy khăn tay nhìn con trai bị anh ba nhà mình khiêng đi, hơn nữa tối hôm đó đạp bước nhỏ ôm con út cưng về phòng mình. Mặc dù, không thấy đại ca Bành nhị thiếu khóc cũng rất thê lương, nhưng rất nhanh đã bị một xâu kẹo hồ lô thu mua.

Sau đó nữa, Bành nhị thiếu trưởng thành, được cưng chiều quá cũng có chút không rành thế sự, tính tình cũng không tốt lắm, bình thường mặc dù sẽ không ức hiếp nam dụ dỗ nữ gì, nhưng là đụng phải người mình không ưa, hắn cũng không thể im hơi lặng tiếng.

Còn như hôm nay tại sao lại bị đánh, thì cũng có nguyên nhân. Phó quan của đại soái Lãnh không phải thứ gì tốt, Bành nhị thiếu vừa mới tới quán trà, đã thấy phó quan Bạch đang đùa giỡn nha đầu hát hí. Đời này Bành nhị thiếu không thích thấy nhất chính là dạng người cặn bã như vậy, có bản lĩnh thì anh khiến người ta cam tâm tình nguyện đi theo anh, cố ý muốn kéo người ta vào ngực anh cũng đủ mặt dày.

Vì vậy, nhìn không vừa mắt Bành nhị thiếu bèn trực tiếp lên, sau đó bị phó quan Bạch đánh. Bành nhị thiếu bị đánh Bành gia có thể để yên như vậy? Dĩ nhiên không thể, mặc dù Bành phu nhân rất cố kỵ đại soái Lãnh, nhưng đối với một phó quan bà chưa chắc đã coi ra gì. Lúc trước gã sai vặt nói nể ba phần kia, chỉ là làm bộ cho người ngoài nhìn thôi.

Sau đó Bành phu nhân trực tiếp tìm đến đại soái Lãnh, tố cáo tên phó quan tác phong không đúng kia.

Nếu như nói, chuyện này không có bóc trần dưới mí mắt đại soái Lãnh, vậy ông tuyệt đối sẽ không quan tâm, nhưng giờ khác rồi, đã bị người tố cáo ngày trước mặt ông, người tố cáo lại là tiểu thư Trầm gia ôm đồm quân thương hai giới, hiện nay là Bành phu nhân.

Lần này, đại soái Lãnh muốn giả vờ như không biết cũng không được, cùng ngày ông bèn cố ra vẻ tức giận mắng, sau đó kêu người đánh phó quan Bạch một trận, lột quân trang tịch thu súng, rồi trực tiếp ném ra ngoài.

Bị ném ra ngoài phó quan Bạch có thể nuốt trôi cục tức này? Tất nhiên không thể. Nhưng, nếu người này có thể làm đến vị trí phó quan của đại soái Lãnh, tất nhiên không phải đèn cạn dầu gì rồi, gã trực tiếp mang cơ thể đầy vết thương ra khỏi thành, không biết dùng biện pháp gì tránh thoát đuổi giết của Bành gia, không quá vài ngày đã cấu kết với sơn tặc trên núi.

Lần nữa có súng phó quan Bạch có thể bỏ qua cho Bành nhị thiếu? Tất nhiên không thể nào, phó quan Bạch kêu mấy người nằm vùng, thăm dò địa điểm Bành nhị thiếu thường xuyên ra vào, trói người đem về.

Rơi vào tay phó quan Bạch Bành nhị thiếu còn sống tốt? Tất nhiên là không thể, toàn thân bị ngược đãi không ra hình dáng, cuối cùng phó quan Bạch chơi đã rồi, nhất quyết buộc hắn kêu cha.

Bành nhị thiếu mặc dù được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, nhưng dù gì cũng là nam tử hán từ thế gia quân chính, hắn trực tiếp phun một búng máu lên mặt phó quan Bạch.

Phó quan Bạch bị phun mặt đầy, cũng trực tiếp bùng nổ, súng trên tay chỉ vào ngực Bành nhị thiếu ngực rồi bấm còi, trực tiếp bắn thủng tim thành cái lỗ.

Bành đại thiếu lúc này vừa vặn dẫn người xông vào, tận mắt nhìn thấy em trai bảo bối nhà mình bị người dùng một phát súng bắn chết, lúc ấy anh đã điên rồi, cầm súng bắn phó quan Phó quan Bạch thành cái rỗ.

Nhưng, cho dù anh có nổi điên, Bành nhị thiếu cũng không sống được nữa.

Lần này thời gian Thiệu Khiêm xuyên việt so với lần trước thì sớm hơn một chút, năm đó xuyên tới, đúng ngay lúc Bành nhị thiếu bị phó quan Bạch đánh một trận rồi được đưa về nhà, Bành phu nhân thấy con trai bị đánh mặt mũi hư hao hoàn toàn, liền trực tiếp xù lông đi tìm Lãnh đại soái lý luận.

Mà lần này, thời gian Thiệu Khiêm xuyên qua sớm hơn một chút, Bành nhị thiếu vừa bị đá một cái, hắn đã xuyên qua rồi, lúc ấy nếu phó quan Bạch không có bị quản lý ngăn lại, không chừng hắn có thể trực tiếp đánh người này rồi.

Tiếp nhận xong kịch tình Thiệu Khiêm có chút phiền não ngồi dậy cào tóc, nếu có thể sớm biết kịch tình, hắn nhất định sẽ cho cho phó quan Bạch một chút màu sắc ở quán trà rồi.

Đang lúc Thiệu Khiêm nghĩ làm sao làm chết tên phó quan Bạch này, bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới, hắn vừa ngồi dậy mò lấy ngoại sam, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đạp ra, ngay sau đó Bành phu nhân mặt đầy khẩn trương vọt vào, tiến lên không nói hai lời đã trực tiếp vén áo Thiệu Khiêm lên.

"Mẹ." Thiệu Khiêm tiếp nhận xong kịch tình, tất nhiên biết mỹ phụ mặt lộ vẻ lo lắng này chính là Bành phu nhân rồi: "Con không sao."

(Đây là thời đại dân quốc nửa cổ đại nửa hiện đại, sẽ có mấy từ ngữ cổ đại nên mọi người thông cảm nha, mình sẽ xem xét chuyển đổi cho hợp lý)

"Còn nói không sao." Ngón tay Bành phu nhân có chút run rẩy muốn đi chạm vệt máu bầm ở bụng Thiệu Khiêm, nhưng lại sợ khiến hắn đau, ngón tay run run cách bụng hắn một khoảng nhỏ, rồicũng không dám tiến về trước nữa.

"Thật sự không sao." Thiệu Khiêm vui vẻ nắm tay bà đặt lên bụng mình: "Chỗ này chỉ trông có chút dọa người thôi, trên thực tế không có chuyện gì cả. Con trắng hơn người thường, lúc trước bị đụng đầu còn xanh một mảng lớn kìa."

"Sao có thể so cái này với đụng đầu?" Bành phu nhân nhíu chân mày lá liễu, tay ngọc thon dài trực tiếp ấn trán Thiệu Khiêm: "Con nói con kìa, bình thường trông thật lanh lợi, sao hôm nay lại đánh nhau với phó quan Bạch rồi?"

"Người đó hiếp người quá đáng." Thiệu Khiêm nói rõ ngọn nguồn sự việc một lần. Thật ra ấy, cho dù hắn không nói, Bành phu nhân cũng biết rồi.

"Con còn lý luận?" Bành phu nhân hận sắt không rèn thành thép dùng sức ấn trán con trai: "Con nói đi một thư sinh yếu đuối như con, con có thể vác súng giống gã sao? Con lại không thể trực tiếp về nhà tìm người, một người mình không đánh lại gã, dẫn theo hai mươi gia đinh vẫn không thắng?"

Thiệu Khiêm xoa bị ấn trán dở khóc dở cười: "Mẹ, bị mẹ dạy dỗ như vậy, con còn chưa trưởng thành lệch thì tuyệt đối là do gien tốt."

"Đương nhiên." Bành phu nhân nghe vậy thì cảm thấy rất tự hào: "Đương nhiên rồi, con lại không thấy ba người cậu của con khi còn bé, ông ngoại con dạy như thế đó, có ai đánh con, thì cứ đánh lại cho ông, một người đánh không thắng, thì ba người cùng tiến lên. Nếu như ba người cũng đánh không thắng, còn có ông đây mà."

Thiệu Khiêm nghe vậy thì trực tiếp phun cười, cho nên, tính cách bao che của người nhà họ Bành và người nhà họ Trầm gia là di truyền đời đời?

Nhưng nghĩ tới bao che, nụ cười trên mặt Thiệu Khiêm cũng phai nhạt đi. Hắn nghĩ tới kết cục của Bành gia và Trầm gia trong nguyên tác, năm đó sau khi Bành nhị thiếu chết, Bành gia và Trầm gia thầm điều tra rất lâu, mới biết đại soái Lãnh và phó quan Bạch vẫn âm thầm liên lạc, cái chết của Bành nhị thiếu tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với đại soái Lãnh.

Nổi cơn giận dữ Bành Trầm hai nhà liên hiệp đối phó đại soái Lãnh, nhưng, đại soái Lãnh có quyền có tiền, Bành Trầm hai nhà cộng lại cũng không thể lay chuyển được ông ta, cha mẹ và ba người cậu của nguyên chủ vào lúc sắp chết đưa Bành đại thiếu đi, kêu anh cố nhịn, lúc nào có thể cắn đại soái Lãnh một miếng thịt, lúc ấy mới trở về báo thù cho họ.

Mà Bành đại thiếu cũng không phụ lời dặn dò của hai nhà, lúc anh chạy trốn được nhân vật chính của thế giới này cứu, dựa vào năng lực của mình trở thành trợ thủ đắc lực của nhân vật chính, lại trợ giúp nhân vật chính thâu tóm đại soái Lãnh.

Nói là trợ giúp nhân vật chính thâu tóm đại soái Lãnh, trên thực tế cũng chỉ là được cái mình muốn mà thôi. Sau khi giết đại soái Lãnh, Bành đại thiếu chặt đầu ông ta đặt lên bàn thờ, lấy nó tế bái hồn thiêng của hai nhà Bành Trầm.

Đọc truyện chữ Full