DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 107-108: Cổ đại bá sủng văn [1-2]

Chương 107: Cổ đại bá sủng văn [1]

Trước mắt Thiệu Khiêm thoáng cái trở về tinh hải, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút chua xót, hắn nhìn trước mặt điểm sáng không ngừng nhấp nháy, muốn học đứa bé trong giấc mơ nắm trong lòng bàn tay, nhưng ngay khi tay hắn tiếp xúc tới điểm sáng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Ngay khi ý thức biến mất, Thiệu Khiêm không nhịn được muốn chửi tục, sao hắn lại quên, những điểm sáng là mỗi tiểu thế giới? Làm sao lại không nhớ, chỉ cần tiếp xúc tiểu thế giới sẽ tiến vào trong đó chứ?

Sau khi Thiệu Khiêm rời khỏi tinh hải, tất nhiên không thể nhìn thấy, điểm sáng bị hắn chạm vào bị bóng người mơ hồ cầm trong tay, khi điểm sáng đó chạm trúng 'tay' người này, sau đó giống như nũng nịu vòng quanh 'tay' người kia mấy vòng.


Người kia khẽ cười ngón tay nhẹ nhàng gõ lên điểm sáng, rồi sau đó giống như Thiệu Khiêm rời khỏi tinh hải.

Bên này Thiệu Khiêm mới vừa khôi phục ý thức, đã bị người đánh một cái, hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn sáng bên tay trái, khi thấy nam nhân trung niên đầu đội mũ quan mặt hết sức không đồng ý thì hết cả hồn, giờ lại đến nơi quái quỷ gì đây?

"Trạng nguyên lang, ngươi có ý kiến gì hay?" Lúc này Thiệu Khiêm vẫn trong trạng thái ngơ ngác, lại không phản ứng kịp tiếng trạng nguyên lang này. Cho đến khi ánh mắt mọi người tại đây đều chuyển lên người này, lúc này mới khiến hắn bừng tỉnh hiểu ra, tiếng trạng nguyên lang này là gọi mình.

"Chuyện... chuyện này..." Thiệu Khiêm tâm tư xoay trăm vòng, lập tức mặt căng đỏ bừng, sau đó lắp ba lắp bắp mở miệng nói: "Vừa rồi, vừa rồi tiểu thần có hơi thất thần... Cũng không... cũng không nghe rõ..."


"Thôi. Có lẽ là trạng nguyên lang có chút thiếu ngủ." Người cầm đầu kia mặc đồ tím, trên vạt áo thêu kim long ba móng nhưng làm sao cũng không che giấu được nét gian tà: "Hôm nay tới đây thôi, tạm ngưng thương nghị, ngày khác bàn lại."

"Vâng." Những người khác có chút bất mãn trợn mắt nhìn Thiệu Khiêm một cái, nhưng nếu Tam vương gia nói ngày khác bàn lại, bọn họ nhất định cũng không dám nói gì nữa.

Chẳng qua, trạng nguyên lang mới lên này, đúng là kẻ xuất thân nghèo hèn gặp tình cảnh lớn là chân run, Tam vương gia triệu hắn đến đã là cho hắn đủ thể diện, trời sinh vẫn một tên không thức thời, lại ngủ như chết tại thời điểm quan trong này. Đúng là không nên nói sao nữa.

Thiệu Khiêm lúng túng cười với những người khác, vội vàng đứng dậy đi theo mấy người kia hành lễ, đi cuối hàng lui ra ngoài.


"Hồng tiên sinh, Đới Hiên này chỉ là một trạng nguyên nhỏ bé, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ đuổi về quê làm nhiệm vụ, vì sao ngươi lại kêu bản vương triệu tới?" Đối với việc phụ tá kêu người triệu tiểu trạng nguyên đến cùng nghị sự Tam vương gia rất khó hiểu. Người này một không quyền thế, hai không chỗ dựa, phụ tá kêu người triệu hắn đến có ích lợi gì?

"Vương gia, lúc này không thể nói, không thể nói." Hồng tiên sinh vuốt mình mấy cọng râu dê âm hiểm cười nói: "Loại tiểu nhân vật này, dùng tốt, thì có thể tạo nên tác dụng không tưởng được."

"Ồ?" Tam vương gia luôn vô cùng tin tưởng phụ tá này, cho nên, lúc này nghe lão nói chuyện, cũng không có hỏi lại.

Sau khi Thiệu Khiêm chia tay mấy người kia, kêu hệ thống chỉ đường trở về chỗ ở, chỉ là, chỗ ở của tân khoa trạng nguyên này lại có chút mộc mạc, vừa vào cửa tiểu viện, lúc Thiệu Khiêm đẩy cửa phòng ra, còn có thể cảm thấy có bụi thuận thế rơi xuống.
Lúc này Thiệu Khiêm quả thật không có bao nhiêu thời gian quan tâm mấy đống bụi này, hắn trực tiếp khóa trái cửa phòng, sau đó đi tới nội thất nằm lên giường.

Phóng chút ít lực linh hồn ra ngoài coi như cảnh giác, sau đó Thiệu Khiêm mới kêu hệ thống lấy ra kịch tình của thế giới này.

Kịch tình thế giới này rất đơn giản, Lão hoàng đế có sáu con trai, con lớn chết sớm, vừa qua năm tuổi đã chết, có nghĩa là không có đích trưởng tử. Nếu đích trưởng tử chết rồi, vậy cứ người thừa kế cứ dựa theo thứ tự, lão nhị nhận đi.

Nhưng mà, sau khi lão đại chết chưa được hai năm, lão nhị thỉnh thoảng cảm phong hàn, không quá hai ngày đi luôn. Vì thế Hoàng đế quả thật đã phẫn nộ một trận rất lớn, xử tử toàn bộ cung nữ thái giám chăm sóc nhị hoàng tử chôn theo.

Hai vị hoàng tử đầu đã ngủm, vậy bây giờ đến phiên lão tam rồi. Gì? Ngươi nói lão tam cũng đã chết? Không, lão tam không có chết. Cuộc sống của hắn rất xuôi chèo mát mái. Nếu không phải có tâm tư mưu nghịch, nói không chừng hắn có thể vẫn thoải mái như thế.
Bình thường mà nói ấy, lão tam này theo thứ tự là người thừa kế tiếp theo, không có gì bất ngờ nên thừa kế ngôi vị Hoàng đế mới đúng.

Nhưng, bất đắc dĩ ở chỗ này lại cua gắt, Lão hoàng đế không biết là lạ ở đâu, nhất quyết muốn lập một phi tần trong suốt không tiếng tăm làm Hoàng hậu. Vì chuyện này, không ít đại thần thật sự liều chết khuyên can, chỉ cầu hoàng đế thay đổi tâm ý.

Chỉ tiếc, đại thần cũng đập đầu xỉu hết mấy người, tâm tư muốn lập vị tần phi này làm hoàng hậu của Hoàng đế, vẫn không có thể lung lay. Đến cuối cùng các đại thần cũng không thể khiến Hoàng đế ngưng tâm tư lập Hoàng hậu.

Lão hoàng đế lập Hoàng hậu không tới một năm, trong hậu cung lại thêm nét vui mừng, Tân hoàng hậu có bầu.

Lúc này, tình cảnh của tam hoàng tử lập tức có chút lúng túng, nếu như trong cung vẫn không có Hoàng hậu, vậy thân phận mẫu phi của hắn tuyệt đối là cao nhất trong cung, hắn thừa kế ngôi vị Hoàng đế tựa hồ không phải chuyện không thể.
Nhưng mà, chỉ có thể nói kế hoạch không nhanh bằng biến động, bên này tam hoàng tử còn chưa được lập thành Trữ quân* đâu, bên kia Tân hoàng hậu đã có bầu. Nếu Tân hoàng hậu này sinh bé trai, đó chính là đích tử chính thống, tam hoàng tử dựa theo thân phận trên người làm ca ca bèn gắng gượng thấp hơn đệ đệ này một bậc.

*Trữ quân: cách gọi khác của Thái tử

Mẫu phi của tam hoàng tử có thể nhịn? Nàng sinh tam hoàng tử cho Hoàng đế, lại hao tổn tâm cơ ngồi lên vị trí Quý phi, còn không phải suy nghĩ có ý muốn một ngày kia có thể giúp hoàng nhi nhà mình leo lên ngôi vị Hoàng đế?

Trước không nói Hoàng hậu đột nhiên lập ngáng đường nàng, chỉ là đứa trẻ còn chưa ra đời, khiến nàng sốt ruột khó chịu. Nếu như tiện nhân kia sinh bé gái cũng được đi, làm công chúa thì có thể như thế nào? Còn không phải gả ra ngoài? Nàng sợ, chính là tiện nhân này sinh con trai, cướp vị trí kia của hoàng nhi nhà mình thôi.
Trong những ngày kế tiếp, đúng là mạo hiểm vạn phần, có thể nói là hạ độc ám sát không ngừng. Nhưng mà, không biết là Tân hoàng hậu mạng lớn, hay là đứa nhỏ này mạng lớn, những loại canh độc nước độc, còn chưa đưa đến trước mặt Tân hoàng hậu đã bị tra ra, mà đủ kiểu ám sát kia có mấy lần tới trước mặt Tân hoàng hậu, nhưng đều ám vệ bị nấp trong chỗ tối cản lại.

Đoạn đường kinh kinh hiểm hiểm này vất vả lắm mới đến ngày sinh. Chỉ là, số Hoàng hậu chắc đều dùng để tránh né cháo độc hoặc là được phong hoàng hậu thôi.

Ngày nàng sinh chảy máu nhiều, thái y đều đi vào mấy đợt vẫn không thể cứu được người. Hoàng đế nghe ái hậu đã về cõi tiên thật sự đau buồn vạn phần, tất cả nha hoàn ma ma ngày đó trong phòng sinh đều bị xử tử, thậm chí mấy thái y đi vào đầu tiên cũng bị liên lụy, chém đầu.
Lễ tang của Hoàng hậu là đại sự, Hoàng đế cố nén đau buồn ôm hài nhi vừa sinh ra trở về tẩm cung, đồng thời kêu người hậu táng Hoàng hậu.

Đang lúc mọi người cũng cho là, Hoàng hậu đều chết rồi, đối với tiểu hoàng tử đã hại chết Hoàng hậu, bệ hạ còn có thể cho sắc mặt tốt? Không trực tiếp bóp chết nhấn nước đã là không tệ rồi?

Nhưng mà, mọi người đều nghĩ sai. Hoàng đế không những không có lạnh nhạt tiểu hoàng tử, thậm chí còn ôm người vào cung nuôi dưỡng, thậm chí vào lúc lục hoàng tử ba tuổi chiêu cáo thiên hạ lập thành Trữ quân.

Hành động này của Lão hoàng đế, thật khiến cả nước khiếp sợ, ngài mặc kệ tam hoàng tử thông minh lanh lợi, trực tiếp lập một đứa bé bập bẹ tập nói làm Trữ quân? Ngài đúng là biết đùa ghê.

Vì vậy, mấy ngày đó trên Kim Loan Điện các đại thần đập cột đập tường lại thêm mấy người. Nhưng, Hoàng đế đã quyết định, thì các đại thần này có thể thay đổi sao?
Giống như năm đó không thể thay đổi lập tiểu tần phi kia làm Hoàng hậu vậy, những đại thần này vẫn không thể ngăn cản Hoàng đế lập Trữ quân.

Cũng chính bởi vì hành động lần này của Lão hoàng đế, khiến Thái tử còn nhỏ đã trải qua vô số lần ám sát. Chỉ là, vị này mạng đã cứng từ khi trong bụng mẹ, những người ám sát kia từng đợt sóng tới, từng đợt sóng bị gϊếŧ, cũng không thấy vị Tiểu thái tử này bị thương tay chân.

Nhưng mà ấy, có lẽ từ nhỏ đã trải qua gϊếŧ chóc quá nhiều, điều này dẫn đến sau khi lớn lên Thái tử điện hạ suốt ngày sậm mặt, dường như thấy ai cũng như thiếu hắn trăm vạn vàng thật bạc trắng vậy.

Về sau nữa ấy, Lão hoàng đế chẳng biết tại sao đột nhiên si mê thuật trường sinh bất lão, triệu tập đến một đám đạo sĩ nghiên tập thuật luyện đan.
Mọi người đều biết, Hoàng đế si mê đồ chơi này trên căn bản không có kết quả gì tốt. Lão hoàng đế này cũng không ngoại lệ, lão mê mệt thuật luyện đan không biết bao lâu, nên bởi vì đan độc liệt dược mất mạng

Hoàng đế vừa chết thật khiến cho mẹ con tam hoàng tử mừng rỡ khôn kể xiết, vốn định thương lượng với nhà ngoại, nhanh chóng phế Thái tử, sau đó cho hoàng nhi nhà mình leo lên ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng mà, bọn họ chung quy vẫn không thể chơi lại Thái tử được Lão hoàng đế nuôi lớn, Lão hoàng đế này mới vừa chết, trong cung đã bị khống chế, thẳng đến khi Thái tử lên ngôi làm Đế, mẹ con Tam vương gia cũng không thể rời khỏi hoàng cung nửa bước.

Chờ sau khi Thái tử đăng cơ, thế lực của Tam vương gia trên mặt nổi đã bị bị tan rã hơn phân nửa, những người ở lại cũng khó mà tạo nên sóng lớn gì. Dĩ nhiên, chuyện thế lực bị tan rã vẫn là sau khi Tam vương gia được ra cung rồi mới hiểu, nghe nói, hôm đó hắn đem tự đập nát phòng ngủ của mình.
Nhưng mà, dù hắn có giận thì có thể làm thế nào? Hôm nay những gì trong tay hắn đừng nói liều mạng với Tân hoàng đế, mà ngay lúc nguy cấp này, hắn dám động đậy một cái, cũng sẽ bị Tân hoàng đế một đao gϊếŧ chết.

Tam vương gia ẩn nhẫn một năm dài mới bắt đầu lôi kéo chúng thần trong triều, rất không khéo, nguyên chủ Thiệu Khiêm xuyên, chính là bị một trong những người Tam vương gia lôi kéo.

Tất nhiên, nguyên chủ thật ra chính là một tiểu nhân vật có cũng được không có cũng được, nói hắn là đến cho đủ số, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy là dư thừa.

Nhưng mà, phụ tá của Tam vương gia Hồng tiên sinh, lại nhìn trúng nguyên chủ, cố ý kéo người vào trong cái vòng không thuộc về hắn, khiến nguyên chủ cứ như vậy hồ đồ bỏ mạng.

À, sai rồi, ban đầu bỏ mạng cũng không phải là nguyên chủ. Mà là Thiệu Khiêm.
Khi Thiệu Khiêm mới tới so với bây giờ còn phải trễ hơn một chút, Tam vương gia bị người túm đuôi, bèn trực tiếp ném vị tân khoa trạng nguyên này ra ngoài đền tội.

Nhưng mà, cho dù mọi người đều biết vị tiểu trạng nguyên này bị oan uổng thì có thể thế nào? Chỉ cần hắn dính líu đến Tam vương gia, vậy thì rõ ràng là muốn đối nghịch với bệ hạ. Chỉ có thể nói tiểu trạng nguyên này sinh không đúng thời, trùng hợp lọt vào vòng xoáy ám đoạt của Tam vương gia và bệ hạ.

Vị tân khoa trạng nguyên này vừa bị người bắt vào tù, Thiệu Khiêm đã xuyên tới, tiếp theo đó chính là một bữa bánh tiêu thêm bánh nướng, người hành hình kiểu gì cũng muốn ép hắn khai ra mới chịu bỏ qua. Nhưng mà, trước không nói tiểu trạng nguyên có thể biết cái gì, dù sao Thiệu Khiêm thì một chút chuyện cũng không biết. Lần đó hệ thống đã giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là, bị đánh, chờ chết.
Kết quả? Kết quả không cần nói cũng biết, Thiệu Khiêm trong lao ngục chịu tội ròng rã ba ngày hai mới tắt thở. Ban đầu Thiệu Khiêm trở về tinh hải, còn cảm thấy trên cơ thể lưu lại cảm giác đau rát khi roi da quất lên da.

Chương 108: Cổ đại bá sủng văn [2]

Lúc ấy mình có suy nghĩ gì bây giờ nhất định không nhớ nổi nữa. Nhưng, bây giờ Thiệu Khiêm muốn đưa chặt phụ tá thành tám khúc sau đó đem ra ngoài cho chó ăn.

Trong mắt người đang nắm quyền, Đới Hiên chỉ là một nhân vật có cũng được không có cũng được, là con kiến hôi lúc nào cũng có thể ném ra làm bia đỡ đạn, hoặc là, trong mắt người đang nắm quyền, hắn ngay cả tư cách làm con kiến hôi cũng không có?

Nhưng mà, chính là vì những người nắm quyền này không thèm để ý, làm cho Đới Hiên trẻ tuổi bỏ mạng.
Thiệu Khiêm tiếp nhận xong kịch tình tâm tình rất là phức tạp, hắn tiếp thu kịch tình, đồng thời cũng có thể nhận được một ít ký ức của Đới Hiên. Lúc này, hắn lại nhớ tới tâm trạng thấp thỏm của Đới Hiên lúc bị Tam vương gia kêu đi, hắn cùng Tam vương gia vốn từng gặp một lần, tất nhiên không nghĩ ra đêm khuya trời tối triệu hắn đến Tam vương phủ làm chi.

Vào phủ, sau khi hắn thấy mấy vị đại nhân quyền cao chức trọng ở đây mới mau chóng tỉnh ngộ lại, tam... Tam vương gia này chẳng lẽ muốn...

Tiếp theo Tam vương gia kêu mọi người ngồi xuống, Đới Hiên nơm nớp lo sợ ngồi ở góc trong cùng, chỉ mong Tam vương gia đứng có thấy mình.

Sau đó quả thật đúng như hắn nghĩ, Tam vương gia đang lập bang kết bè kết đảng muốn lật đổ vương triều. Lúc này tiểu trạng nguyên thật sự sợ đến nỗi mắt biến đen, sau đó trong đầu hỗn độn.
Mà chờ tiểu trạng nguyên Đới Hiên tỉnh lại lần nữa, thân xác bên trong đã đổi ruột.

"Hầy." Thiệu Khiêm ngồi dậy bất đắc dĩ thở dài, có chút phiền não cào rối búi tóc được chải chuốt chỉnh tề của tiểu trạng nguyên. Hôm nay đêm khuya tiểu trạng nguyên vào Tam vương phủ, chỉ sợ chân trước hắn vừa đi vào, chân sau đã có người đưa danh sách cho Hoàng đế bệ hạ.

Xem ra hắn cần phải nghĩ biện pháp, loại bỏ quan hệ mới được.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là phải gặp Hoàng đế này, đến tột cùng có phải bạn đời luôn ngu ngốc nhà mình hay không.

Bạn đời nhà hắn mỗi một thế giới trước đều sẽ là nhân vật chính, thế giới này chắc cũng không ngoại lệ nhỉ?

Nhưng, không ngoại lệ chung quy vẫn phải gặp Hoàng đế trước mới biết được mà phải không?

Bây giờ sắc trời đã tối, chắc hẳn Hoàng đế cũng đã ngủ rồi, không bằng chờ sáng ngày mai, hắn vào triều phong tước lại dùng lực linh hồn dò xét thử là được.
Nghĩ như vậy, Thiệu Khiêm cũng không còn rối rắm, dứt khoát đặt đai buộc trán siết chặt trong tay trên đầu giường, rồi sau đó ngã đầu nằm xuống.

Mà lúc này Thiệu Khiêm lại yên tâm ngã đầu ngủ ngay, người vừa rồi hắn nghĩ tới lại mặt lạnh lùng nghe ám vệ truyền lại tin tức.

"Đới Hiên?" Đối với tân khoa trạng nguyên này Ứng Phỉ vẫn có chút ấn tượng, hắn ứng thi văn chương làm không tệ, tuy nhận xét non nớt, nhưng cũng đáng khen, trong đông đảo người dự thi cũng chỉ có văn chương của hắn là có thể đọc hết.

Nhưng, vị trạng nguyên lang này đúng là gan lớn quá chừngg, người trong triều mình còn chưa biết ai, đã dám can đảm đồng ý lời mời đến Tam vương phủ?

Mặc dù trong lòng Ứng Phỉ biết Tam vương phủ muốn gọi người, dám cự tuyệt không có mấy người, nhưng chẳng biết tại sao, lúc y thấy tên Đới Hiên chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn tức giận cực kỳ. Thậm chí mơ hồ còn sinh ra chút tủi thân, người này sao có thể đến Tam vương phủ chứ?
Ám vệ sau khi trình danh sách lên thì lui về phía sau hai bước quỳ xuống, chỉ là chờ hồi lâu cũng không nghe được Hoàng đế nói chuyện, trong lòng gã không khỏi có chút hồi hộp, chẳng lẽ bệ hạ tức quá, không nói nên lời?

Ám vệ này đang muốn len lén ngẩng đầu nhìn thử sắc mặt Ứng Phỉ, ai ngờ mới vừa nâng đầu lên một chút, đã nghe được thấy một tiếng xoảng giòn dã, chung trà trên bàn ngự thư phòng bị bệ hạ ném xuống.

Lúc này, ám vệ thật sự không dám động đậy, trên trán mơ hồ rỉ ra không ít mồ hôi lạnh, rất sợ Ứng Phỉ trong lòng khó chịu, trực tiếp kêu người kéo gã xuống chém đầu.

Dĩ nhiên, Ứng Phỉ tuy tính tình không được coi là tốt lắm, nhưng cũng không tới mức gϊếŧ người lung tung, lúc này y quả thật cảm thấy trong lòng phiền muộn muốn chết, dứt khoát lên tiếng kêu ám vệ lui xuống, mình thì nhíu mày đi qua đi lại trong ngự thư phòng.
Sau khi ám vệ đi ra ngoài nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ trung thành với bệ hạ không sai, vì bệ hạ mà chết tất nhiên cũng không có câu oán hận nào, nhưng nếu có thể sống, vậy tất nhiên là tốt nhất. Huống chi, gã cứ cảm thấy hôm nay bệ hạ đột nhiên nổi giận, còn có chút liên quan đến vị tân khoa trạng này.

Có thể không liên quan sao? Liên quan lớn đó, lúc này Ứng Phỉ không nói ra trong lòng rốt cuộc không đúng chỗ nào, lại vô hình có chút phiền não, hắn đọc đi đọc lại tên Đới Hiên, trong lòng luôn có một cảm giác lạ lùng, y đáng ra phải rất quen thuộc người này, thậm chí sẽ cảm thấy hắn nên là người mình thân cận nhất?

Trong lòng khó hiểu toát ra suy nghĩ này Ứng Phỉ trực tiếp đen mặt, y ném danh sách một cái bộp lên bàn, ánh mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm hai chữ Đới Hiên trên danh sách trong lòng phiền muộn lạ kỳ.
Thấy sắc trời đã tối, y cũng không có tâm trạng xử lý công việc, dứt khoát trở về tẩm cung nghỉ ngơi cũng không tệ.

Cơ mà, thấy bệ hạ cũng sắp đi tới cửa rồi, lại đột nhiên trở lại liếc nhìn tên Đới Hiên, cuối cùng dứt khoát đóng danh sách lại bỏ vào trong tay áo rời khỏi ngự thư phòng.

Trở về tẩm cung Ứng Phỉ trực tiếp cho lui cung nhân rửa mặt một phen, rồi sau đó để quyển danh sách kia dưới gối, hô hấp dần dần chậm lại.

Chỉ là, một đêm này Ứng Phỉ ngủ không hề thoải mái, mà lại bị một đêm nằm mộng ly kỳ trêu cho không có tinh thần gì.

Y, dường như nằm mơ thấy một địa phương rất kỳ quái, mơ hồ có thể thấy nam nhân không một mảnh vãi nằm bên trong vòng sáng, nhìn nam nhân trong vòng sáng, trong lòng y vô hình thấy thật chua xót, ánh mắt lại mơ hồ có chút ướŧ áŧ.
Y cứ cảm thấy nam nhân nên có liên quan rất lớn đến mình, nhưng chẳng biết tại sao mình lại không thấy rõ mặt hắn, vòng sáng quấn quanh trên người nam nhân không hề coi là sáng, nhưng bất đắc dĩ khiến y có cảm giác nhức mắt, thậm chí ngay cả trên mặt nam nhân cũng mơ hồ, làm cho người ta khó mà thấy rõ người kia cuối cùng có hình dáng ra sao.

Ứng Phỉ có chút lo lắng đến gần nam nhân, y muốn nhìn rõ nam nhân này đến tột cùng là ai, càng muốn biết những vòng sáng quấn quanh trên người nam nhân đến tột cùng là thứ gì.

Nhưng mà, ngay khi tay Ứng Phỉ chạm đến vòng sáng, bên tai đột nhiên có một giọng nói nổ tung, kéo y giật mình tỉnh lại từ giấc mơ kỳ diệu.

Trước khi thoát khỏi mộng cảnh, Ứng Phỉ nhìn vòng sáng bị nứt ra chút ít theo ngón tay của y, nhưng vào lúc này, y cũng thấy rõ sườn mặt nam nhân.
Ứng Phỉ tỉnh lại đen mặt ngồi dậy, mắt y mài đao soàn soạt bắn lên người thái giám phụ trách kêu y lâm triều. Lần này thật sự dọa sợ tiểu thái giám toàn thân mồ hôi lạnh, không biết mình làm sai chỗ nào, khiến bệ hạ mới sáng sớm đã thả ra khí thế kinh người như vậy.

Bên này Ứng Phỉ rửa mặt chải đầu mặc quần áo, mà xa xa Thiệu Khiêm cũng ngáp liên hồi thức dậy, trời mới biết hắn đã dựa vào nghị lực bao lớn mới moi mình từ trên giường lên.

Giường của tiểu trạng nguyên tuy cứng ngắc không thoải mái lắm, nhưng ngủ cũng không phải hoàn toàn không thể chịu được. Cho nên, nếu như có thể lựa chọn, hắn nhất định không muốn sớm như vậy đã bò dậy lâm triều.

Thiệu Khiêm động tác khá nhanh, chỉ trong thời gian cạn chung trà đã mặc áo quần. Chỉ là, khi nhìn ra cửa, tóc lại khiến hắn phiền lòng muốn chết.
Tự nhận là không gì không thể Thiệu Tiểu Khiêm lại bị một mái tóc đen làm khó ở, hắn một tay cầm lược sừng trâu, một tay siết sợi tóc muốn chải chuốc chỉnh tề cố định, mà đống tóc kia hình như cố ý đối nghịch hắn vậy, vô luận hắn chải từ hướng nào, đều không thể cố định toàn bộ.

Hồi lâu sau, Thiệu Khiêm có chút nóng nảy, trực tiếp ném lược sừng trâu trong tay đi, rồi sau đó dùng hai móng vuốt cào cào tóc cố định lại, mái tóc hoàn toàn không biết chải, phía sau chừa lại hai luống tóc không được cột lên.

Thật vất vả xử lý xong Thiệu Khiêm cuống cuồng lật đật chạy về hoàng cung phương hướng, hắn tính chuẩn thời gian, chạy tới nơi trước khi chúng thần tiến vào kim điện, mình tiến tới sau cùng đội ngũ cùng đi vào kim điện.

Hai đại thần đứng bên cạnh Thiệu Khiêm, thấy bề ngoài Thiệu Khiêm có vẻ lôi thôi không nhịn được nhíu mày một cái, rồi sau đó thoáng lui nửa bước.
Tiểu trạng nguyên này đúng là xuất thân nghèo nàn, quan phục đẹp đẽ bị hắn... bị hắn mặc...

Đại nhân đứng bên trái Thiệu Khiêm có hơi mất tự nhiên dịch qua bên cạnh một chút, hai ngày hắn không hề phát hiện, trạng nguyên lang mặt mũi cũng không tệ, cũng không phải là dạng đẹp kiểu nam sinh nữ tướng, mà là khí độ ôn văn nho nhã, thêm đôi mắt phượng nhếch lên...

Tiểu trạng nguyên chắc là chạy một hơi tới đây, trên vạt áo dính chút bụi đất không nói, cổ y bào và lý y cũng xộc xệch, mơ hồ có thể nhìn một ít ngực của tiểu trạng nguyên...

Người bên trái Thiệu Khiêm có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, rồi sau đó tiến tới nhỏ giọng nói với Thiệu Khiêm: "Trạng nguyên lang, cổ áo ngươi... bị lệch."

Người này vừa rồi vẫn nhìn mình, Thiệu Khiêm dĩ nhiên biết, hắn cứ tưởng rằng người này chỉ là đang quan sát mình thôi, ai ngờ lại là nhìn áo của hắn?
Chẳng biết tại sao, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng, hắn cười khan nói cám ơn người kia, rồi sau đó vội vàng chỉnh lại cổ áo.

Hắn bên này mới chỉnh lại quần áo xong, bên kia đã có thái giám kêu to: "Hoàng thượng giá lâm."

Thiệu Khiêm vừa nghe vội vàng quỳ xuống hành lễ cùng chúng thần, chỉ là, đôi mắt vẫn không nhịn nhìn lên trên.

Nhìn một cái cũng không gấp, hắn lại phát hiện tầm mắt sắc bén của nam nhân bên trên chăm chú nhìn tự mình không thả, tầm mắt đó ẩn chứa sự nóng bỏng giống như muốn đốt cháy người ta vậy.

Có một chớp mắt thế thôi, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy nơi này chỉ có mình cùng người ngồi trên long ỷ, nhìn gương mặt người kia, chẳng biết tại sao trong lòng hắn vô hình thì có hơi nhói, thậm chí còn cảm giác có chút tủi thân, thoải mái giống như khách tha hương phiêu lưu rất lâu, rốt cuộc về đến nhà.
Lúc này trong mắt Ứng Phỉ cũng chỉ có một mình Thiệu Khiêm thôi, vừa rồi y đi vào điện, đã theo bản năng đi tìm tiểu trạng nguyên, vất vả lắm mới tìm được người, còn chưa kịp vui vẻ, đã thấy người bên cạnh hắn tiến tới nói chuyện bên tai hắn, nhưng không biết người đó nói cái gì, tiểu trạng nguyên tự nhiên mặt, có chút luống cuống tay chân nắm cổ áo mình.

Thấy cảnh tượng đó, Ứng Phỉ rất tức giận sắc mặt càng khó coi hơn, chẳng lẽ người đó đùa giỡn tiểu trạng nguyên? Mới có thể khiến hắn hoảng sợ như vậy?

Nếu như quan viên nhắc nhở Thiệu Khiêm biết suy nghĩ lúc này của Hoàng đế, nhất định phục sát đất quỳ rạp kêu oan, hắn chỉ hảo tâm nhắc tỉnh tiểu trạng nguyên, tại sao biến thành trêu đùa?

Mà chúng thần quỳ trên điện cũng có chút không hiểu, ngày xưa bệ hạ đã sớm kêu người đứng dậy, tại sao hôm nay quỳ lâu như vậy cũng không nghe thấy bệ hạ nói gì?
Trong lúc nhất thời, kẻ trong lòng có quỷ không ai không nơm nớp lo sợ, bệ hạ chẳng lẽ đã biết cái gì rồi, nên bây giờ mới không cho bọn họ đứng dậy?

Đọc truyện chữ Full