DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 156: Hiện đại đặc công văn [7]

Do lúc nãy chạm đất ngã trúng gáy, Thiệu Khiêm bây giờ chỉ cảm thấy mắt hóa đen, càng làm cho hắn tức giận là lực linh hồn cứ như hoàn toàn biến mất không cách nào điều động, hắn đến bên cạnh Mặc Tầm, đầu tựa vào lên vai y miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay ra cửa nhất định không có xem hoàng lịch."

"Xin lỗi en." Mặc Tầm cố nhịn đau đớn trên tay trái ôm Thiệu Khiêm vào trong ngực, nơi họ đang ở là một góc tối, căn bản không cách nào thấy biểu cảm trên mặt của Thiệu Khiêm: "Đừng sợ, anh sẽ không để có chuyện gì."

"Không cần nói xin lỗi với em." Thiệu Khiêm cố nén đau đớn trên gáy, một tay sờ gò má Mặc Tầm, cảm nhận gò má góc cạnh rõ ràng của người này: "Chẳng qua là, em vẫn có hơi tức giận, dẫu sao thì anh bị thương rồi."

"Anh cũng hơi tức giận." Mặc Tầm ngửi thấy mùi máu tanh kia trong lòng rất là tức giận, y biết tình huống của Ân Từ bây giờ không tốt lắm, cần chữa trị kịp thời. Chẳng qua, tín hiệu y phát ra vừa mới được tiếp nhận thôi, người cứu viện căn bản không thể tới nhanh như vậy. Bây giờ y có hắn muốn cứu chữa cho Ân Từ cũng không có khả năng.

"Chúng ta tiến lên trước đi, chỗ này không an toàn." Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy càng thêm hôn mê, máu ở gáy đã ngừng chảy Thiệu Khiêm có thể cảm giác được, nhưng là cảm giác hôn mê lại không có biến mất, mà theo thời gian từ từ tăng thêm, việc này cũng khiến Thiệu Khiêm có chút bất an, hắn rất sợ lỡ như mình ngủ rồi, Mặc Tầm gặp phải nguy hiểm thì làm sao đây?

"Không được." Mặc Tầm ôm chặt Thiệu Khiêm trực tiếp cự tuyệt: "Gáy em bị thương rồi, sẽ có khả năng chấn động não, nếu như chúng ta tiếp tục di, nói không chừng sẽ khiến vết thương em nặng thêm."

"Không đâu." Thiệu Khiêm hơi nghiêng người hai cánh tay ôm cổ Mặc Tầm, trán dụi lên vai y: "Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, chỗ này không an toàn, nếu như có người bao vây, chúng ta nhất định sẽ chết."

Sao Mặc Tầm có thể không hiểu tình huống? Nhưng, y lo lắng cho tình huống hiện tại của Ân Từ hơn.

Cho nên, y định liều một phen, xem người của mình tới trước, hay là người đuổi giết tới trước.

Thiệu Khiêm không cảm giác được động tác của Mặc Tầm, có chút nóng nảy: "Anh, anh nghe lời em. Đi phía bên trái, bên trái có một ngã ba, con đường bên phải thông đường cao tốc, đường bên trái thông đường chính thành phố, đường chính giữa thông núi Vân Vụ."

"Em bây giờ..."

"Em bây giờ không sao." Có lẽ là Thiệu Khiêm có chút nóng nảy, giọng nói cũng lớn hơn, hắn kéo áo Mặc Tầm để y cúi đầu, sau đó gặm một cái trên môi y: "Em sẽ sống khỏe mạnh, nhất định sẽ không chết trước anh đâu."

Thiệu Khiêm mới vừa nói xong, thì nghe được cách đó không xa có tiếng người nói chuyện. Mặc Tầm ánh mắt ác liệt, cắn răng nửa ôm Thiệu Khiêm đứng dậy, nhanh chóng chạy theo hướng Thiệu Khiêm nói.

Họ vừa rời đi, thì có người chạy chỗ hai người đứng lúc nãy, thấy vết máu ở đó lại phân mấy người đuổi theo.

Có lẽ là Thiệu Khiêm và Mặc Tầm mạng chưa tuyệt, họ mới vừa đi tới ngã ba đường, đã có một chiếc xe ngừng lại, người nọ mặt đầy bối rối nhìn Thiệu Khiêm bị Mặc Tầm ôm vào ngực, biểu cảm khỏi nói có bao nhiêu ghét bỏ: "Tao với mày mới tách ra được một lúc, mà mày đã bị thương?"

"Thằng ngu nói cái đéo gì đó? Còn không mau mở cửa xe." Thiệu Khiêm vừa nghe được giọng nói này chẳng biết tại sao lại yên lòng, hắn kêu Mặc Tầm kéo cửa sau ra, hai người lên xe ngồi liền thúc giục thanh niên rời đi.

Người lái xe không phải ai khác, chính là thanh niên theo Thiệu Khiêm tới nhà vệ sinh nữ trong buổi tiệc, hắn thông qua gương nhìn ra sau, biểu cảm bối rối trên mặt rõ ràng hết sức.

"Có gì thì hỏi." Thiệu Khiêm bây giờ mặc dù nhắm hai mắt tựa ngực Mặc Tầm, nhưng đối với tầm mắt của người khác vẫn đủ bén nhạy, mặc dù là thông qua gương nhìn ra sau.

"Tao bảo, sao mày bị thương? Mặc dù mày có quyền giữ yên lặng, nhưng tao cũng có quyền không mang theo mày." Thanh niên lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi ra: "Mày cũng đừng nói là tai nạn xe gì, lý do này mày đã dùng vô số lần rồi."

Đối với Ân Từ, Thẩm Các có một loại tình cảm khó nói. Cũng không phải là tình yêu gì kia đâu, mà là cách mạng hữu nghị chung hoạn nạn hồi bé. Ban đầu hai người họ đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có một miếng bánh đều là mày một miếng tao một miếng.

Sau đó hắn bị người trùm bao bố bắt đi, lúc này mới chia xa Ân Từ. Nhưng mà, hắn chưa từng quên người anh em tốt từng ở chung hồi nhỏ này. Cho nên, sau khi có năng lực rồi, bèn vận dụng tất cả quan hệ đi tìm Ân Từ, giờ vất vả tìm được rồi, thằng cu này trông cũng tiền đồ, nhưng cứ luôn bị thương là thế đéo nào?

Mỗi lần hỏi, hắn còn luôn nói bị tai nạn xe. Cả thế giới xảy ra tai nạn xe nhiều thế nào, sao hắn chưa từng thấy có tai nạn xe mà còn xuất hiện dấu đạn vậy.

Nhưng mà, hắn tôn trọng sự riêng tư của anh em mình. Thằng cu này không muốn nói, vậy hắn cũng sẽ không hỏi, dù sao có câu nói biết càng nhiều chết càng nhanh mà?

"..." Thiệu Khiêm bị Thẩm Các chặn họng, vết thương trên người của hắn thật đúng là do tai nạn xe mà có: "Mày nói không sai, đúng là tai nạn xe."

"..." Thẩm Các nghe vậy bỗng đạp thắng xe, hắn tức giận chửi thề bực bội quay đầu, chỉ vào Thiệu Khiêm mắng một trận: "Mày nói tai nạn xe thì là tai nạn xe à? Mày có thể đổi lý do hay hơn không? Mỗi lần mày bị thương đều chạy sang chỗ tao, tới nơi thì nói tai nạn xe, tao lớn tồng ngồng vầy đúng là lần đầu tiên thấy tai nạn xe mà còn có dấu đạn đó."

"Bạn mình ơi, mặc dù nghe mày quan tâm tao rất vui. Nhưng tao không thể không nhắc nhở mày, tao vẫn đang bị người đuổi giết." Thiệu Khiêm uể oải nói: "Nếu như muốn còn sống, thì mau lái xe. Đúng rồi, thuận tiện che bảng số xe của mày nữa."

"..." Thẩm Các nghe vậy biểu cảm trên mặt cứng đờ, não hắn có chút đơ chậm chạp vận chuyển, chẳng lẽ A Từ đang làm công việc gì không thể để người khác biết?

"Mau lái xe." Mặc Tầm thấy Thẩm Các bất động có chút không kiên nhẫn, Ân Từ còn bị thương không thể trì hoãn tiếp. Lại nói, lỡ như bị những người đó đuổi kịp, hai người họ không sống được không nói, bạn của Ân Từ chỉ sợ cũng mất mạng.

Từ đầu Thẩm Các chỉ đặt chú ý lên người Thiệu Khiêm, mà không chú ý người bên cạnh hắn người đến tột cùng là ai. Cho nên, Mặc Tầm vừa nói chuyện đã dẫn tầm mắt hắn sang, bởi vì không thấy rõ mặt Mặc Tầm, hắn bèn trực tiếp bật đèn pin điện thoại, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt Mặc Tầm, làm Mặc Tầm theo phản xạ nheo mắt lại.

"..." Thẩm Các thấy rõ người ngồi cùng Thiệu Khiêm ở ghế sau là ai cũng rớt luôn điện thoại, hắn run rẩy nhặt điện thoại lên tắt đèn pin, sau đó yên lặng cài dây an toàn, bắt đầu tăng tốc lái xe vọt đi.

Ha ha ha, hắn lại thấy Mặc Tầm trên xe mình, không chuyện gì huyền ảo hơn chuyện này.

Càng huyền ảo chính là, Mặc Tầm là gay, bây giờ y đang ôm thằng bạn của mình vào lòng. Nhất định là hôm nay uống nước trái cây quá nhiều, làm thần kinh của hắn đều bị ăn mòn.

Suy nghĩ lung tung một trận, trong lòng Thẩm Các yên lặng che mặt, hắn đúng là ngu mà, A Từ theo chân Mặc Tầm rời đi, bây giờ ở cùng A Từ, trừ Mặc Tầm ra hình như không có ai khác.

Vừa rồi nhất định hắn bị quáng gà, bằng không sao lại không chú ý tới tượng phật lớn Mặc Tầm đang ở trên xe?

Xe của họ đi đại khái chừng mười phút, lại có mấy chiếc xe đến từ ba con đường khác nhau đuổi theo, nhưng lúc này Thẩm Các đã tiến vào thành phố theo chỉ dẫn của Thiệu Khiêm, lại còn đi thẳng không trở ngại bị dẫn tới chỗ ở của Thẩm Các.

Chỗ ở của Thẩm Các rất là đơn giản, chính là một căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ bình thường: "Phòng của A Từ ở trong cùng, anh mau chăm sóc đi, tôi đi lấy dụng cụ khử trùng."

Mặc Tầm dìu Thiệu Khiêm quan sát căn nhà này một phen, xác nhận không có nguy hiểm gì mới mang Thiệu Khiêm vào phòng. Cẩn thận để người nằm sấp trên giường, bật hết đèn trong phòng lên, roofio mới cẩn thận vén tóc Thiệu Khiêm qua xem vết thương ở gáy của hắn.

Có lẽ là lúc ấy đã có lực linh hồn đỡ hộ, vết thương ở gáy của Thiệu Khiêm không nặng lắm, sở dĩ hắn cảm thấy mờ mắt, chắc là lúc ngã đụng trúng đầu, mới dẫn đến chấn động não.

Thẩm Các xách hộp y tế tới, thấy Thiệu Khiêm nằm sấp trên giường nhất thời kinh hãi: "Sao gáy bị thương vậy?"

"Bị thương không nặng." Mặc Tầm lấy hộp y tế trong tay Thẩm Các, khử trùng vết thương cho Thiệu Khiêm sau đó bôi thuốc, rồi băng bó lại, toàn bộ quá trình đều không cho Thẩm Các giúp một tay.

Sau khi xử lý vết thương cho Thiệu Khiêm xong, Mặc Tầm mới cởi áo vest của mình ra lộ ra áo sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ.

"Anh... anh cũng bị thương?" Thẩm Các kêu lên một tiếng. Mặc Tầm mặc tây trang màu đen, cộng thêm bên ngoài trời tối căn bản không phát hiện Mặc Tầm cũng bị thương. Lần này Thẩm Các có chút khóc không ra nước mắt, đến tột cùng là bạn thân từ nhỏ của mình bị liên lụy, hay là Mặc Tầm bị bạn thân mình liên lụy?

"Suỵt." Mặc Tầm vội vàng nhìn Thiệu Khiêm nằm trên giường Thiệu Khiêm, thấy hắn chẳng qua chỉ nhíu mày nhưg không tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhỏ tiếng một chút, không nên ồn ào làm em ấy tỉnh."

Thẩm Các làm động tác kéo khóa ngoài miệng, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Có vẻ anh không tiện bôi thuốc, cần em giúp một tay không?"

Thẩm Các bày tỏ mình là tay bôi thuốc chuyên nghiệp, dù sao không phải ai cũng có một thằng bạn thân ba ngày thì hết hai ngày bị thương.

"Không cần. Cảm ơn nhiều." Mặc Tầm lắc đầu từ chối. Trừ Ân Từ y không thể tiếp nhận bất kỳ ai chạm vào người.

Thẩm Các nghe vậy cũng không kiên trì nữa, bèn ngồi ở một góc phòng nhìn Mặc Tầm tự bôi thuốc. Ánh mắt hắn quét qua khẩu sứng bị Mặc Tầm để trên bàn, lại nhìn vết thương rõ ràng là hình dấu đạn của Mặc Tầm rất là lo lắng.

Mặc dù hắn cũng không phải người tốt, nhưng chung quy vẫn muốn bạn thân làm người tốt. Nhưng, trước khi mình tìm được bạn, dường như hắn đã trưởng thành sai rồi? Bây giờ còn tìm tên gay là Mặc Tầm nữa chứ, có phải sau này A Từ phải cong chân chạy hết tốc lực trên con đường hắc bạch đan xen hay không?

Dù là anh em tốt lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Thẩm Các bày tỏ rất lo lắng. Lo lắng cho bạn, đồng thời trong lòng lại không nhịn được thổn thức, bây giờ người lo lắng cho bạn thân từ nhỏ giống hắn đã không thấy nhiều.

Đọc truyện chữ Full