Cảnh Thất nhìn trên điện cách mình mấy trượng, nam nhân tròng mắt đỏ như máu hung ác đè sự phụ của chính mình lên tháp rộng, nụ hôn kia thực phóng túng lại phóng đãng, những người đứng xem như họ chỉ cảm thấy người bị đè bên dưới dướng như bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm bị nuốt vào bụng.
Chỉ là Cảnh Thất bừng tỉnh rồi lại nhưng thầm sầu não: Tuy rằng lúc này vị nằm bên dưới trông thân hình đơn bạc lắm, nhưng néu luận về đấu pháp lực chiến, sợ rằng tìm khắp cả Tiên Ma hai vực hiện tại, đều không có mấy người ngang tài ngang sức với hắn… Hắn vẫn rất sợ nếu chọc giận đối phương, sẽ làm người kia không màng tình nghĩa sư đồ, ra tay với bệ hạ chưa khôi phục tu vi của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Cảnh Thất liền cảm thấy đau đầu —— Hắn chỉ là muốn tách hai sư đồ như hình với bóng này ra mà thôi, sao lại không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến mức độ tiến thối lưỡng nan này.
Mà lúc này tâm tình của Tô Diệp Tử càng phức tạp.
Trạng khái hiện tại của Vân Khởi còn liều mạng hơn cái lúc hắn tẩu hỏa nhập ma trong động phủ, nếu là vì mê tình hoa mà để đồ đệ ngoan xảy ra sự cố gì… Hắn nhất định sẽ hủy đi Thành Chủ Phủ của Thái Hành Thành!
Chỉ có điều rất nhanh, Tô Diệp Tử liền phát hiện, so với cân nhắc vấn đề giải quyết Thái Hành Thành thế nào, trước mắt thì hắn cùng Vân Khởi mới là chuyện cần xử lý nhất.
Tựa hồ không vừa lòng vì hắn vận chuyển chân nguyên đẩy ra kháng cự, nam nhân đè trên người hắn đã kiềm chặt hai tay hắn, không hề thương tiếc đè nghiêng hắn trên tháp rộng. Cường độ nắm cổ tay, khiến Tô Diệp Tử hoài nghi mình mà giãy giụa nữa, “đồ đệ ngoan” đã mất thần trí trước mắt sẽ không chút do dự mà bẻ gẫy cổ tay của hắn.
Mà vào lúc Tô Diệp Tử thất thần, hôn cắn tàn phá đã từ trên môi chuyển sang chiến trường khác, mang theo dấu vết ẩm ướt mờ ám chuyển sang cần cổ của hắn. Cảm nhận được hô hấp nóng rực phả lên làn da mẫn cảm, cùng với tầm mắt càng thêm nóng ruột trong đại điện, vành tai Tô Diệp Tử hơi ửng hồng, hồi lâu sau than nhẹ một tiếng:
“Ta hiện tại… có phải quá chiều ngươi rồi không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng không cường độ gì này, lại làm cho người trong đại điện nghe thấy đều không hẹn mà cùng dựng cả tóc gáy… Sao mà nghe kiểu nào cũng cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt, lại như mùa đông đến sớm.
Sau một chớp mắt, chưa kịp để mọi người thấy rõ động tác của Tô Diệp Tử, liền thấy vị nam nhân bên trên nhắm hai mắt lại, cơ thể vô lực đè lên người Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử nhấc bàn tay rơi xuống từ giữa không trung, nâng người Vân Khởi dậy, mặt mày diễm lệ, tầm mắt lạnh lẽo nhìn Cảnh Thất: “Trong Thành Chủ Phủ, có nguồn suối để tắm rửa?”
Cảnh Thất hoàn hồn, gật gật đầu, lại cau mày: “Mê tình hoa này?”
“Ta sẽ giúp hắn giải.” Tô Diệp Tử chất giọng lành lạnh, giống như chỉ đang nói tới một việc nhỏ bình thản bình thường. Chỉ có điều một giây sau, hắn cong khóe mắt, đôi đồng tử đen bóng hiện thủy sắc nhàn nhạt, ngay cả trên cổ trắng trẻo lộ ra, đều có chứng cứ mà người nào đó gây rối. Hắn như cười như không cong khóe môi, ánh mắt nhìn Cảnh Thất lại tựa hồ như có thể đông người thành nhũ băng ——
“Hay là, thành chủ ngươi… tự mình đến?”
Cảnh Thất đã bình tĩnh trở lại đón sát khí đập vào mặt, mỉm cười lắc đầu.
… Đơn thuần nhìn tình cảnh vừa rồi, nếu là sau khi bệ hạ “tỉnh táo” rồi, nhớ ra mình làm hỏng chuyện tốt của bệ hạ, vậy kết cục của mình nhất định là có thể dự liệu được là bi thảm.
Hắn không phí lời, thấy sự việc đã bất thành, trực tiếp kêu nữ thị đưa hai người đến suối nước ấm ở sau núi trong phủ.
—— Còn như sau đó ra sao, vậy thì không phải việc hắn có thể quản được.
——
Khi thần thức của Vân Khởi triệt để tỉnh táo, bên trên khung trời màu xanh đen, chính là bầu trời đầy sao.
Nước suốt âm ấm ôn nhu vỗ về cơ thể, tuyền thạch man mát phía sau mang đến xúc cảm cứng rắn. Trước mắt của hắn hơi nước mịt mờ, cách đó không xa có một bóng người trắng như tuyết, nằm nhoài trên một tảng đá màu xanh bên trong nước suối, người để lộ vờ vai trắng như tuyết trước mắt hắn, ở dưới ánh trăng phảng phất như một thủy yêu trần như nhộng mị hoặc tâm hồn người.
Vừa muốn mở miệng thì lời nói lại kẹt ở đầu lưỡi, Vân Khởi hơi nheo mắt ——
Màn đêm màu xanh đen, lấp lánh ánh sao, tiếng côn trùng xì xào, nước suối ấm róc rách, mỹ nhân nằm ngủ trên tảng đá yên tĩnh điềm nhiên…
Giống như một bức tranh, hơn nữa chắc hẳn là mỹ cảnh khéo léo tuyệt vời, của họa sĩ lợi hại nhất trên đời này.
—— Đẹp đến mức kinh tâm động phách, trời đất phảng phất như lặng yên không hề có một tiếng động.
Trước kia hắn không hiểu, một lần liếc mắt hóa trọn đời trong những thư văn có gì sao đáng để dư vị, hắn cho rằng nhìn đi nhìn lại nhiều lần đều sẽ mất hứng và phiền muộn… Thẳng đến lúc này, Vân Khởi nhìn bức tranh trước mắt, bỗng nhiên rất hy vọng thời gian của hắn có thể vĩnh viễn đình trệ vào đúng lúc này —— Không cần đi tới cũng không cần lùi về, thậm chí không cần đến gần, hắn đã nghĩ cứ để người này vĩnh viễn đứng trong ánh mắt của hắn.
Dù cho là bỏ mặc tất cả phồn hoa và quyến luyến hồng trần của thế gian này, hắn cũng không hề cảm thấy có nửa điểm nuối tiếc.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
“… Nếu ngươi còn nhìn nữa, ta liền ném ngươi đi.”
Giọng nói như chuông vang lên, mỹ nhân trong bức tranh hơi nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, đáy mắt có một tí hơi nước mịt mờ và phiền muộn phức tạp.
—— Bị ánh mắt nóng hừng hực sau lưng nhìn chăm chú đến từ tỉnh mộng, đối với Tô Diệp Tử mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời người, không, đời lá.
Vân Khởi mở miệng: “Sư phụ.”
“Cứ đứng đó đi.” Câu nói của Tô Diệp Tử đình chỉ động tác của Vân Khởi, hắn hơi nâng tầm mắt lên, khóe môi đỏ bừng cong lên, giọng nói có cảm giác lành lạnh tương phản, “Thức rồi.”
Mặc dù sâu trong ánh mắt như đang cất giấu mồi lửa có thể bốc cháy, ngoài mặt Vân Khởi trông vẫn ngoan ngoãn hơi hạ thấp tầm mắt, cũng đè những tình dục mãnh liệt dưới đáy mắt, hắn không do dự gì thêm, mở miệng nói: “Ta không nên chạm vào vũ cơ kia.”
“…” Khóe mắt Tô Diệp Tử hơi giật, giọng nói càng lạnh. “Cái sai của người là do không nên chạm vào vũ cơ kia?”
Vân Khởi dường như không nghe thấy hắn nói, lại tiếp tục: “Còn không nên sau khi chạm vào vũ cơ kia rồi không tắm rửa liền chạm vào sư phụ.”
“Không nên ở trước mặt những người kia đè sư phụ trên tháp.”
“Không nên để họ nhìn thấy hình dáng không thể phản kháng của sư phụ.”
“Không nên mất lý trí muốn lột hết y phục của sư phụ ra.”
“Không nên để lại dấu hôn trên người sư phụ dẫn tới mơ ước.”
“Không nên ——”
“Ngươi, câm, miệng!” Tô Diệp Tử rốt cục giận, đôi mắt lạnh như ngâm băng tuyết. Nếu không phải đang ở trong ôn tuyền, không mặc đồ, đại khái vào lúc này Tô Diệp Tử liền muốn tự tay quản giáo “đồ đệ ngoan” của mình một hồi.
Im lặng hồi lâu hắn mới giương mắt, nhìn về phía Vân Khởi gương mặt mơ hồ đứng bên ngoài hơi nước, không nhìn tới chút ý cười dưới đáy mắt đối phương, ánh mắt lạnh lùng nói: “Nếu tỉnh táo rồi, tự ra ngoài đi.”
Vân Khởi ngẩn ra.
“Vị thành chủ Thái Hành Thành kia,” Đáy mắt Tô Diệp Tử là ý cười lạnh lùng, “Ta thấy, còn mong nhớ ngươi hơn cả ta.”
Vân Khởi nghe vậy, đáy mắt xuất hiện một tí hơi lạnh, hắn nghe lời đứng lên, nhặt y bào trên tuyền thạch phía sau, mặc từng cái vào, đi ra ngoài.
Chờ bóng người Vân Khởi biến mất, Tô Diệp Tử trong ôn tuyền một lần nữa nằm lên tảng đá tròn, ánh mắt hơi trầm xuống: “Ma tu, vì sao lại biết hắn…”
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài vô thức gõ lên tảng đá tròn trước mặt, chỉ vài giây sau, Tô Diệp Tử ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt cứng đờ chậm rãi chuyển lên cánh tay mình.
Bàn tay thoáng lật lại, lòng bàn tay hồng hồng.
“… Nghịch đồ!”
Như là nghĩ tới hình ảnh gì, Tô Diệp Tử ửng đỏ hai tai, sắc mặt rất không tự nhiên bỏ tay vào ôn tuyền.
(ok cái này là quay tay thay đồ đệ nạ:>>>>>)
——
Dọc theo lối đi dài được lót bằng ngọc thạch êm dịu, đi qua rừng trúc tầng lớp thấp thoáng, Vân Khởi một mình đi xuống sau núi Thành Chủ Phủ.
Đến cuối con đường dưới chân núi, thành chủ Thái Hành Thành mặc tử bào cúi đầu phục tùng đứng đó, xem ra đã chờ đợi rất lâu.
Phát hiện Vân Khởi không cố ý che lấp khí tức, không chờ khoảng cách hai người gần nhau, thành chủ Thái Hành Thành đã không chút do dự quỳ một gối xuống ——
“Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, xin người thứ tội.”
“…” Buông tay áo xuống, tay Vân Khởi hơi siết lại, ánh mắt của hắn hơi đảo qua nam tử tử bào, không hề có ý dừng lại, trực tiếp ngang người đối phương, “Ngươi nhận nhầm người rồi. Hơn nữa, ở Âm Dương Thành ta đã nói —— đừng theo ta nữa!”
“Người chưa bao giờ trốn tránh và sợ hãi bất cứ chuyện gì ——” Thanh niên tử bào quỳ dưới đất xoay người vẫn giữ tư thế quỳ hướng về phía Vân Khởi. “Là bởi vì vị trưởng lão Đàn Tông này ư?”
“…” Bước tiến của Vân Khởi khựng lại. Đáy mắt mơ hồ có nộ diễm màu đen đang bốc cháy.
Hắn không nhớ rõ quỳ bất cứ chuyện gì về người đang quỳ đằng sau, nhưng hắn dường như vẫn cực kỳ hiểu rõ người này… tâm tính tàn nhẫn cỡ nào, điên cuồng vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn cỡ nào…
“Nếu như ngươi còn dám làm điều gì có nửa điểm bất lợi đối với hắn —— ta mặc kệ ngươi vô tình hay cố ý.” Vân Khởi nói từng chữ xoay người, đôi mắt đen kịt như chấm mực, sâu không thấy đáy, “Vậy ta bảo đảm, đến chết ta cũng không sẽ lại nhớ lại bất cứ chuyện gì năm xưa dù chỉ một nửa… Cảnh Thất.”
Đột nhiên nghe thấy tên của mình, thanh niên tử bào chấn động cả người, mắt đảo quanh ngửa đầu nhìn Vân Khởi, một lát sau mới run giọng cúi đầu:
“Cảnh Thất nguyện vì người xông pha khói lửa, đến chết mới thôi.”
“Vậy ngươi hãy nhớ kỹ.” Vân Khởi trầm mắt, “Ta trân trọng hắn như chí bảo, chuyện lúc trước, tuyệt không cho phép xảy ra lần thứ hai!”
“Cảnh Thất tuân thánh mệnh.”
Vân Khởi vốn vì chuyện trước đó mà trong lòng ứ đọng lúc này mới hơi nguôi ngoai, sắc mặt cũng không đóng băng nữa, hắn rũ tầm mắt nhìn Cảnh Thất: “Đứng lên nói chuyện.”
Cảnh Thất nghe lời đứng lên.
“Sao người biết ta tới tìm Vô Căn Thủy?” Vân Khỏi hỏi.
Cảnh Thất hơi do dự, sau đó nói thẳng: “Ngàn năm trước người ở trong Tiên Vực, vốn đến vì thần mạch linh vật… Còn là vì chuyện gì, thuộc hạ không biết được. Sau sự việc Linh Lung Mộc lần trước, thuộc hạ vẫn sai người tìm hiểu bên ngoài Đàn Sơn, không lâu thì nhận được tin tức, nói ngài đi về phía Bắc Cương, lúc này mới…”
Vân Khởi trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Vô Căn Thủy trong Bồ Đề Tự, tục truyền vẫn cộng sinh với bồ đề thần thụ, các ngươi có biết không?”
Cảnh Thất không nói thẳng, mà là nói câu khác: “Trong Thái Hành Thành, có trưởng tử của một gia đình bái nhập Bồ Đề Tự, còn là chân truyền, chỉ có điều trước đây không lâu về nhà đoạn trần, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, “thân tử đạo tiêu” —— bây giờ, tin tức vẫn chưa được đưa trở về Bồ Đề Tự.”
Đuôi mày của Vân Khởi nhướng lên: “Chân truyền của Bồ Đề Tự?”
Cảnh Thất cúi đầu: “Chúng thần thuật pháp nông cạn, che giấu ma khí cũng là vì trốn tránh ánh mắt của cao tăng trong Bồ Đề Tự.”
Vân Khởi im lặng một lát, gật gật đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
Chương 67: Ngày mai ta phải làm hòa thượng
Chương 67: Ngày mai ta phải làm hòa thượng