DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Quyển 11 - Chương 4

Cả nhóm căn cứ dựa vào mật độ cây cối để tìm dòng nước. Vì trước đó vừa nhận được toạ độ nên mọi người vẫn biết phương hướng đại khái, bèn men theo đường sông đi về phía toạ độ. Do trữ lượng khoáng sản trên hành tinh này vô cùng phong phú, Đế quốc Lennon bố trí rất nhiều vệ tinh trên không, vừa có thể thăm dò, vừa có thể giám sát. Khi tiêu diệt trùng tộc, quân đội còn có thể quan sát hướng di chuyển của chúng và nhận được cảnh báo thông qua vệ tinh bất cứ lúc nào.

Nhưng giờ tiện ích này lại bị nhà trường chặn. Điều họ cần là những học viên xuất sắc nhất, dẫu rơi vào hoàn cảnh ác liệt đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn có thể sinh tồn. Phải đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc với họ ngay từ đầu mới có thể đảm bảo họ có thể sống sót và giành được thắng lợi trên chiến trường.

Hiện tại, thiết bị liên kết của các thí sinh chỉ có chức năng liên lạc, những phím khác đều chuyển sang màu xám.

“Chờ chút, phía hai giờ có ba con bọ ngựa hoa quỷ đang đi về phía này, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.” – Chu Doãn Thịnh rút súng ra, sẵn sàng chiến đấu.

Các thành viên lập tức tạo đội hình chiến đấu. Nhưng chờ nửa phút mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, mọi người nối nhau nhìn về phía Darren. Phải biết rằng tốc độ của bọ ngựa hoa quỷ rất nhanh, gần như có thể sánh với phi thuyền có tính năng vượt trội nhất, một khi tinh thần lực cảm ứng được, chúng sẽ xuất hiện ngay trước mặt bạn chỉ trong tích tắc.

“Tinh thần lực của tôi không cảm nhận thấy nguy hiểm. Cecil, có phải cậu căng thẳng quá rồi hay không?” – Darren đang định vỗ vai thiếu niên thì thấy hắn đột nhiên nhảy lên cây, giơ súng nhắm về phía trước. Ngay sau đó, Darren cũng cảm ứng được ba vật thể khổng lồ đang nhanh chóng áp sáp, ngay tức khắc đã gần trong gang tấc.

“Hỏng, thực sự có bọ ngựa hoa quỷ!” – Tinh thần lực của Darren chỉ có thể giám sát được nguy hiểm, không thể cảm ứng ra giống loài cụ thể, nhưng dựa theo tốc độ có thể đoán được là bọ ngựa hoa quỷ, bởi vì chúng thực sự quá nhanh.

Chờ đợi nửa phút, các thành viên đang ở trong trạng thái lơi lỏng, thậm chí còn chưa kịp giơ súng đã thấy ba con bọ ngựa hoa quỷ dài sáu mét vỗ cánh xuất hiện trên không trung. Chúng vung hai chiếc càng khổng lồ hình lưỡi hái chém gãy cây cối chặn đường chúng, vừa thấy người là lập tức tấn công.

Chúng không có nọc độc, nhưng xác ngoài của chúng rất cứng, ngay cả pháo hạt nhân còn không phá được, huống gì là súng hạt nhân. Tốc độ của chúng rất nhanh, có thể lấy mạng người ta chỉ trong chớp mắt, là loại côn trùng rất khó đối phó.

Các thành viên chạy thục mạng về phía bãi đá cạnh bờ sông, xem như thoát chết trong gang tấc. Mà nơi họ đứng ban đầu đã bị càng của bọ ngựa hoa quỷ bổ thành một cái hố cực lớn, vách hố trơn nhẵn, đủ để thấy độ bén của càng bọ ngựa.

Chúng có sức mạnh, có tốc độ, có tính sát thương, cũng có khả năng phòng ngự, chỉ cần một con đã có thể giết cả một tiểu đội bảy, tám người, huống gì là ba con.

Darren ngắm bắn một trong ba con, trong lòng âm thầm mắng mình xui xẻo.

Đạn hạt nhân đập vào càng một con bọ ngựa hoa quỷ, phát ra một tiếng vang lớn, lại chỉ khiến nó lui về sau một bước nhỏ. Hai con khác vây hai bên trái phải bãi đá mà mọi người đang đứng.

Mọi người cố gắng ngắm chuẩn phần đầu yếu ớt nhất của chúng, nhưng đều bị chiếc càng khổng lồ của chúng chặn lại. Chúng biết nhược điểm của mình ở đâu, vậy nên trải qua hết vòng đời này đến vòng đời khác, chúng di truyền tính cảnh giác này cho đời sau. Bất cứ ở đâu, khi nào, chúng đều sẽ dùng càng che chắn nhược điểm của mình.

Chu Doãn Thịnh đứng trên cây, lấy tinh thần lực bao bọc cơ thể mình, như vậy bọ ngựa hoa quỷ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Hắn giơ súng ngắm, lại mãi mà vẫn chưa bóp cò.

Những người trông thấy cảnh này trên mạng đều mắng omge là tai hoạ, căn bản không nên xuất hiện trên chiến trường.

“Nhìn đi, Cecil bị doạ đơ luôn rồi! Đồng đội của cậu ta bị bọ ngựa hoa quỷ bao vây, thế mà cậu ta lại giơ súng do dự, thậm chí không dám bắn lấy một viên đạn! Darren vốn không nên thu nhận cậu ta!”

“Tôi đoán cậu ta đã sợ cứng người luôn rồi, cậu ta đứng trên cây không nhúc nhích luôn, thực sự không hề nhúc nhích một chút nào, ngay cả lông mi cũng không rung. Đợi đến khi đồng đội của cậu ta bị ăn thịt hết, có lẽ bọ ngựa hoa quỷ sẽ cho rằng cậu ta là một tảng đá, sau đó bỏ qua cho cậu ta. Omega tuy yếu đuối nhát gan, nhưng họ luôn rất may mắn.”

“Sao Cecil không đi chết đi? Cậu ta không nhận ra đồng đội mình đang gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng hay sao? Đáng lẽ cậu ta phải nhảy xuống đánh lạc hướng bọ ngựa hoa quỷ, để đồng đội tìm cơ hội phản kích chứ. Đây mới là giá trị tồn tại duy nhất của cậu ta! Trên chiến trường vốn không nên xuất hiện omega, bọn họ luôn mang lại xui xẻo cho mọi người!”

Những ngôn luận phẫn nộ hoặc trào phúng trải đầy trên mạng. Mọi người chỉ muốn nhảy vào video đạp Cecil xuống cây, để hắn bị bọ ngựa hoa quỷ băm vằm.

Tại trụ sở chính công ty khoáng sản Đế quốc Lennon, Osborne và phó hiệu trưởng cũng đang chú ý đến cảnh này.

Darren và đồng đội của cậu ta đang dùng mưa đạn để ngăn ba con bọ ngựa hoa quỷ đến gần, nhưng trong súng của họ chỉ trang bị một viên đá năng lượng, không đủ để cung cấp đạn dược cho họ không ngừng nghỉ. Đợi khi đá năng lượng hao hết, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị giết chết.

“Cecil bị sao vậy? Đáng lẽ cậu ta nên làm chút gì đó chứ, dù chỉ là ấn chuông cầu viện cho các thành viên thôi cũng đỡ.” – Phó hiệu trưởng thở dài. Anh ta vốn không đồng ý trường học nhận omega, nếu không phải ông Bernard tự mình đứng ra thuyết phục hiệu trưởng, Cecil căn bản không có tư cách đứng trên hành tinh CT073. Cậu ta thực sự rất vướng víu.

Osborne không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên không chớp mắt. Hắn biết người nọ chắc chắn sẽ làm gì đó, bởi vì vẻ mặt của cậu ấy rất bình tĩnh. Người nọ giơ súng, cánh tay không run một chút nào, có thể thấy tính cách cậu ấy vô cùng kiên định. Cậu ấy đang ngắm chuẩn đầu của bọ ngựa hoa quỷ, chuẩn bị giải quyết chỉ bằng một phát súng.

Điều này cần thị lực quan sát mục tiêu di động vượt qua mức cực hạn và sức phán đoán chuẩn xác nhất, lệch một micromet thôi cũng sẽ chôn vùi tính mạng của các đồng đội.

Cậu ấy có thể làm được không? Osborne đứng dậy, chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay giơ súng của thiếu niên hơi chếch đi, hắn nhanh chóng ngắm ngay đầu một con bọ ngựa hoa quỷ mà bóp cò, nhân lúc nó ngã xuống hấp dẫn sự chú ý của hai con khác, hắn liền bắn liên tiếp hai phát nữa.

Hắn đứng trên cây gần mười phút, lại chỉ bắn ba phát súng, mà ba phát này bắn xuyên đầu ba con bọ ngựa hoa quỷ một cách chuẩn xác, tiễn chúng xuống địa ngục.

Hắn thoải mái nhảy xuống từ ngọn cây hơn mười mét, linh hoạt lộn một vòng tuyệt đẹp giữa không trung, lặng yên hạ xuống, nhẹ nhàng như một cánh bướm. Hắn thong thả đi đến bên cạnh các thành viên, thăm hỏi – “Mọi người ổn chứ? Có bị thương hay không?”

“Chúng… Chúng tôi ổn.” – Darren thu hồi vẻ mặt kinh ngạc đến há hốc, bước ra khỏi bãi đá.

Mấy người còn lại cũng nói mình không sao. Lúc chống chọi với bọ ngựa hoa quỷ, nếu nói họ không hề oán trách việc Cecil một mình trốn đi thì là giả, nhưng họ biết hắn là một omega yếu đuối, vì vậy cũng không yêu cầu hắn giúp đỡ. Nếu hắn có thể chạy thoát một cách an toàn, vậy cũng là một chuyện tốt.

Họ hoàn toàn không ngờ người cứu mạng họ lại chính là omega mà họ cho là mảnh mai nhất, sức chiến đấu thấp nhất.

Trong khi mọi người vẫn đang trong trạng thái hồn xiêu phách lạc, Chu Doãn Thịnh ngay đến nhịp tim cũng không nhanh hơn chút nào. Nghe thấy tiếng “tích” nho nhỏ, hắn giơ tay xem trí não, nhướn mày nói – “Ồ, số lượng côn trùng mà tôi giết được hiển thị rồi này, nhưng tại sao lại là ba trăm? Có phải có sai sót gì hay không?”

Darren lại gần, nghiêm túc giải thích – “Không sai đâu, các loại côn trùng được chia theo thứ bậc, một con bọ ngựa hoa quỷ tương đương với một trăm con trùng tám chân có thứ bậc thấp nhất, cậu giết ba con, vì vậy trường đổi thành ba trăm con cho cậu.” – Vừa nói, cậu ta vừa liên tục nhìn trộm khuôn mặt diễm lệ của thiếu niên.

Động tác nổ súng của cậu ấy ngầu là vậy, điệu bộ nhảy khỏi cây đẹp là vậy, trên đời này không có omega nào hấp dẫn hơn cậu ấy. Vì sao anh họ thà chọn Joshua chứ cũng không muốn chọn cậu ấy? Thực sự không hiểu anh họ nghĩ gì.

Trong khi Darren nghĩ ngợi lung tung, cư dân mạng đã vỡ oà. Những người nhục mạ Cecil vô dụng vướng víu trước đó đều như bị vả mấy chục phát, lúng túng không nói nên lời. Tua về xem lại, mọi người mới phát hiện hắn căn bản không phải bị doạ chết cứng, mà là đang tìm kiếm cơ hội bắn phát súng trí mạng.

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, động tác ổn định, phán đoán chuẩn xác, hắn biết mình đang làm gì, sẽ nhận được kết quả như thế nào. Cuộc sát hạch mới bắt đầu được nửa tiếng, hắn đã áp đảo toàn bộ alpha với thành tích 300 điểm, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng bội phục sát đất.

Trong tình huống nguy cấp như vậy, không ai dám nói mình có thể làm tốt hơn Cecil.

Ngồi trong nhà xem dáng vẻ uy phong của cháu trai mình trên màn hình lớn, ông Bernard cười vô cùng sảng khoái. Johnny Bernard xem mà mắt như muốn lồi ra, hoàn toàn không dám tin đó là con trai mình.

Tại trường quân đội Chellman, nhân thời gian nghỉ trưa, các đàn anh khoá trên tụ tập trong canteen quan sát biểu hiện của các thí sinh. Một beta ngồi cạnh Joshua cảm thán từ tận đáy lòng – “Hèn gì Cecil nói cậu ta có thể gánh vác trách nhiệm xã hội lớn lao hơn, cậu ta đúng là có năng lực đó. Hiện tại còn chưa đoán được thể chất của cậu ta thế nào, nhưng cường độ thần kinh của cậu ta chắc chắn là trên cấp S, cậu ta đưa ra lời cảnh báo cho các thành viên từ trước khi Darren phát hiện ra nguy hiểm tận nửa phút, tiếc là mọi người không tin cậu ta. Nửa phút, với tốc độ đủ để vượt qua hơn trăm cây số của bọ ngựa hoa quỷ, chứng tỏ thần kinh của cậu ta có thể phát xạ đến khoảng cách trên trăm kilomet…”

Phân tích đến đây, người nọ hít ngược một hơi, không dám nói thêm gì nữa. Có thể phát xạ hơn trăm kilomet, cường độ thần kinh của cậu ta rốt cuộc phải kinh khủng đến mức nào? Có lẽ đã đột phá giới hạn 3S rồi cũng nên. Vậy đó chẳng khác nào một thiết bị thăm dò tự động, đi đến đâu cũng có thể biết rõ tình hình xung quanh.

Cậu ta líu lưỡi, nhanh miệng nói với Joshua – “Có vẻ cậu ta cũng không kém cậu đâu. Lúc trước chuẩn tướng Osborne còn nói cậu ta yêu đuối, cần người khác bảo vệ mà nhỉ.”

Joshua cười một cách lúng túng, sau đó cúi đầu gắp thức ăn. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của omega, cậu ta cảm thấy mình rất ưu tú, thậm chí là ưu tú nhất. Không omega nào sở hữu cường độ thần kinh cấp S và thể chất sát cấp A trời cho. Cậu ta có thể dũng cảm nói năng lực của mình đủ để sánh ngang với alpha.

Nhưng giờ đây, niềm kiêu hãnh và tự tin của cậu ta gặp phải đả kích chưa từng có. Cùng là omega, cường độ thần kinh và thể chất của Cecil không hề kém hơn cậu ta, hơn nữa Cecil còn có dũng khí phá tan khuôn sáo cũ. Hắn không hề giấu giếm thân phận omega của mình, thậm chí cắt bỏ tuyến omega để không bị người khác quản thúc.

Hành vi của hắn trái ngược với quy luật xã hội là vậy, nhưng hắn sở hữu một năng lực và sức hút khiến người ta phải thuần phục. Khi hắn xuất hiện trên màn hình, ánh mắt của mọi người đều sẽ bị hắn hấp dẫn. Hắn là một vật sáng trời sinh.

Joshua không thể không thừa nhận rằng mình không bằng Cecil. Cậu ta vừa oán trách số phận làm công cụ sinh sản của mình, lại vừa muốn giữ lại tuyến omega làm đường lui. Nhưng Cecil hoàn toàn không cần đường lui, từ đầu đến cuối, hắn đều tin chắc mình sẽ thành công.

Nụ cười rực rỡ đầy tự tin của hắn khiến người ta mê mẩn.

Nhớ đến những lời mà Osborne nói khi từ chối Cecil, trong lòng Joshua bất an tột độ. Đối mặt với một Cecil xuất sắc như vậy, liệu Osborne có thể giữ nguyên lập trường ban đầu hay không?

Nghĩ đến đây, cậu ta uể oải che mặt.

——————————

Sau khi xử lý ba con bọ ngựa hoa quỷ, tiểu đội lại gặp một nhóm trùng tám chân bậc thấp. Vì được Chu Doãn Thịnh cảnh báo trước, mọi người phân công hợp tác, tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.

Darren nhìn thiết bị liên kết trên cổ tay, vừa lòng khi thấy số lượng côn trùng mà mình giết đứng thứ hai trong bảng xếp hạng tất cả các thí sinh, cũng là ngay sau Cecil. Cậu ta lướt xem thứ bậc của người khác một lúc, sau đó mới buông tay nhìn về phía thiếu niên tóc đen đang rửa mặt cạnh bờ sông.

Cậu ta đã đoán được cường độ thần kinh của Cecil chắc chắn vượt qua cấp 3S, nếu không hắn không thể nào do thám đến nơi xa xôi như vậy. Hắn giấu giếm thực lực trong cuộc sát hạch đầu tiên, điều này rất dễ hiểu, nếu hắn để lộ điểm đặc biệt của mình ngay từ lúc đó, gia tộc Aldrich chắc chắn sẽ sắp đặt để giết chết hắn bằng bất cứ giá nào, mà vòng ba chính là cơ hội tốt nhất.

Gia tộc Adlrich rõ ràng đã xem nhẹ Cecil, giờ muốn ra tay cũng đã muộn. Tài năng của Cecil hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ vũ trụ, từ nay về sau sẽ có không biết bao nhiêu thế lực âm thầm chú ý đến hắn, cũng khiến những người bụng dạ khó lường nào đó không dám ra tay.

Mỗi bước đi của Cecil đều được lên kế hoạch từ trước, cậu ấy có thực lực, có đầu óc, quả thực không thể ưu tú hơn! Nghĩ vậy, Darren nở một nụ cười si mê với bóng lưng thiếu niên.

Các thành viên nháy mắt với nhau, ngầm hiểu trong lòng.

Phó hiệu trưởng hoàn toàn rung động với biểu hiện nổi trội xuất sắc của Cecil. Anh ta lệ thuộc quân đoàn Matthew, cũng rất quan tâm đến sự vụ trong gia tộc Matthew, bèn nói – “Tuy Cecil đã cắt bỏ tuyến omega, nhưng với thực lực của cậu ta, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ đứng trên đỉnh vũ trụ. Tôi thấy cậu ta rất xứng với Darren, có thể sắp xếp cho họ kết thân với nhau. Gia tộc Matthew có anh duy trì dòng dõi là đủ rồi, gen của anh là tốt nhất.”

Lúc này Osborne căn bản không nghĩ đến Joshua, hắn nhíu mày theo dõi màn hình, nội tâm như bị hàng nghìn con kiến gặm rỉa, nôn nóng khó tả.

Cecil và Darren? Sao có thể? Hắn thô lỗ xoá hình ảnh hai người gắn kết với nhau ra khỏi đầu, tinh thần lực mất khống chế lao về phía máy theo dõi, phá chúng thành một bãi kim loại vụn.

Phó hiệu trưởng hoảng sợ, đang định hỏi Osborne làm sao thì thấy hắn vội vàng chạy ra ngoài, ra lệnh cho phụ tá lập tức đổi bộ máy theo dõi khác. Hắn phát hiện ra mình căn bản không thể chịu nổi việc Cecil rời khỏi tầm mắt của hắn, dù chỉ là một giây.

Hắn nhất định phải trông thấy người nọ, lập tức! Ngay lập tức! Về sau phá hỏng thứ gì chứ cũng không thể phá hỏng máy theo dõi, nó quá quan trọng!

Không biết từ khi nào, Chu Doãn Thịnh đã thay thế vị trí đội trưởng của Darren, dẫn dắt mọi người tiến về địa điểm tập hợp.

“Chờ chút, hình như tôi nghe thấy có người đang kêu cứu!” – Một thành viên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.

“Đi thôi, không cần để ý.” – Chu Doãn Thịnh phất tay.

“Cứ qua xem thế nào đi, tương lai đều là chiến hữu.” – Darren lập tức chạy về phía có âm thanh.

Chiến hữu là người mà ta có thể dựa vào. Hiện nay khi con người đang ngày càng bị trùng tộc dồn ép, mỗi một chiến hữu đều đặc biệt đáng quý, họ không thể thấy chết mà không cứu.

Chu Doãn Thịnh âm thầm đảo mắt trắng, đuổi theo bọn họ. Gần đến nơi, mọi người mới hiểu tại sao Cecil phát hiện ra nguy hiểm lại không nhắc nhở, bởi vì mấy người bị vây hãm là Barnett và tay chân của gã.

Có vẻ như bọn họ chọc phải tổ ong, mấy trăm con ong độc to bằng lốp xe đang vây ép bọn họ, từng đợt gió xoáy nổi lên theo nhịp vỗ cánh, khiến mặt mọi người đều bị tạt đau. Giác quan bên mép chúng có thể phun ra nọc độc, phía sau có thể bắn ngòi độc, Barnett và các thành viên của gã đã thương tích đầy mình, sắp sửa ấn chuông cầu viện, từ bỏ cuộc sát hạch này.

“Có người đến cứu viện!” – Một người trong đó phát hiện ra Darren đang gấp rút đến gần.

Ngay sau đó, Barnett cũng trông thấy Cecil. Mắt gã sáng lên, lập tức chạy về phía Cecil. Ngay khi Darren cho rằng gã định hợp tác với nhóm mình xử lý đàn ong độc này, gã lại dẫn tay chân của mình chạy mất, trước khi mất hút trong rừng rậm còn nã một phát súng vào lưng Cecil.

Chu Doãn Thịnh nghiêng người né tránh, ngưng tụ năng lượng linh hồn thành vài sợi nhỏ đâm vào gáy Barnett và đồng bọn. Bọn họ tạm thời sẽ không có bất cứ cảm giác gì, nhưng nửa tiếng sau, thần kinh của họ sẽ dần dần suy sụp.

Có mục tiêu mới, ong độc dĩ nhiên không đuổi theo nhóm của Barnett nữa. Chúng nhanh chóng quây lại xung quanh đội Darren.

“Chiến hữu tương lai à? Cứu ai chứ đừng cứu người gia tộc Aldrich, bởi vì sở trường của họ là đâm dao sau lưng. Nếu là người khác, tôi sẵn sàng xả thân cứu giúp.” – Chu Doãn Thịnh vừa cười lạnh vừa bắn vỡ đầu mấy con ong độc, thân pháp nhanh nhạy khiến người ta tán thán.

Trên mạng, những người trông thấy cảnh này đều mắng người nhà Aldrich vô liêm sỉ, hơn nữa tin chắc thương tích của ông Bernard nhất định là do người của gia tộc Aldrich gây nên cho dù không có bất kỳ chứng cứ nào. Mà người trong quân đội cũng đều kiêng dè và cảnh giác với gia tộc Aldrich hơn. Không ai có thể hiểu sự đáng sợ của việc bị đồng đội bán đứng hơn họ, điều này thường sẽ khiến cho cả một quân đoàn bị tiêu diệt.

Họ bắt đầu cố ý xa lánh gia tộc Aldrich, hơn nữa đều không muốn kề vai chiến đấu với quân đoàn Aldrich, dẫn đến quân đoàn bị thương vong thảm trọng, thực lực giảm mạnh, từ Quân đoàn 3 rớt xuống thành Quân đoàn 5, thậm chí suýt nữa bị giáng cấp. Lúc này, Barnett hoàn toàn không ngờ rằng hành vi theo bản năng của gã lại khiến gia tộc mình tổn thất thảm trọng như vậy.

Darren chật vật né tránh một con ong độc, cho các thành viên chạy tản ra tứ phía.

Chu Doãn Thịnh dẫn cậu ta chạy đến bờ sông, trong lúc nhảy liên tục bắn về phía sau, phát nào cũng có thể bắn trúng đầu ong độc, độ chính xác tuyệt đối khiến người xem trên mạng sùng bái không thôi.

Đến bờ sông, hơn trăm con ong độc truy kích họ chỉ còn lại một con, hiện đang vừa rít vừa lao về phía Darren.

Darren bóp cò, lại phát hiện năng lượng của khẩu súng hạt nhân này đã hết. Cậu ta lăn một vòng tại chỗ, la to – “Cecil, súng của tôi không dùng được nữa!”

Đáp lại cậu ta là một thanh kiếm laser cắm vào gáy ong độc. Thiếu niên tóc đen mắt đen, ngoại hình xinh đẹp nhảy xuống từ trên cây, dễ dàng xử lý con ong độc cuối cùng, hai chân còn đạp vài cái lên phần bụng mềm mại của nó.

“Cậu phản ứng chậm thế, một khẩu không dùng được chẳng phải còn một khẩu khác hay sao?” – Chu Doãn Thịnh rút kiếm laser về, đá đá khẩu súng hạt nhân treo bên hông kia của Darren.

Hai má Darren đỏ bừng, lắp bắp không biết nói gì, mãi một lúc sau mới hỏi – “Cậu thực sự là omega?” – Cậu ta chưa từng thấy omega nào mạnh như vậy, độ nhanh nhạy, sức phán đoán, thân pháp, thuật bắn súng, trí tuệ, tất cả đều đạt đến trình độ cao nhất, từ sợi tóc đến bàn chân gần như không có bất cứ nhược điểm nào.

“Cậu quên à? Tôi là quái vật không giới tính.” – Chu Doãn Thịnh cúi đầu, thấy quần áo dính đầy máu ong độc, mắt hắn thoáng toát ra vẻ bất mãn.

Lúc này trời đã chập tối, nên tìm nơi cắm trại. Vừa rồi trong quá trình bỏ chạy bị lạc mất các thành viên khác, chỉ còn lại hai người, e rằng sẽ rất nguy hiểm. Chu Doãn Thịnh lấy máu bọ ngựa hoa quỷ thu được trước đó ra, vẩy quanh một mảnh đất trống, sau đó đốt lửa trại.

Trên CT073, bọ ngựa hoa quỷ là loài côn trùng có cấp bậc rất cao, gần như không có thiên địch, máu của chúng có thể xua đuổi hầu hết các loại côn trùng.

Darren thì thào – “Thì ra cậu thu thập máu là để dùng vào lúc này, đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn. Cecil, cậu giỏi quá!” – Vừa dứt lời, cậu ta tức thì nghẹn cứng họng, trợn tròn mắt nhìn ra giữa sông.

Thiếu niên đã cởi áo ra, chỉ mặc chiếc quần rằn ri đứng dưới dòng nước ngang eo. Làn da hắn trắng nõn, thân hình những tưởng phải rất gầy lại được bao bởi một lớp cơ tuyệt đẹp, được nước làm ướt trông càng bóng mịn. Bụng hắn ấy vậy mà còn có tám múi cơ rắn chắc, cạp quần kéo trễ không thể che đậy phần rốn xinh đẹp và đường V-cut gợi cảm, mỗi khi khom người đều phô ra một khoảng eo khêu gợi.

Bầu trời hoàng hôn treo sau lưng hắn, mạ lên người hắn một vầng sáng vàng. Hắn như một vị thần trong thần thoại thời viễn cổ, đẹp đến ngạt thở.

Darren chưa từng thấy omega nào phô bày thân thể trước mặt mình. Họ luôn cài khuy đến tận cổ, ánh mắt vừa dè dặt vừa yếu đuối, tựa như búp bê sứ dễ vỡ.

Nhưng omega trước mặt này lại đảo lộn ấn tượng vốn có này của cậu ta. Hắn như một ngọn lửa, một dòng dung nham, vừa nóng bỏng vừa chói mắt, lại khiến cậu ta muốn bất chấp tất cả mà lao vào như thiêu thân.

Hai má Darren đỏ bừng, lưỡi xoắn lại không nói được thành lời. Cậu ta cố gắng lảng đi, nhưng đôi mắt cứ dính vào người thiếu niên không kiểm soát được. Không cần mùi hương pheromone hấp dẫn, thân dưới cậu ta đã cứng như sắt.

Cậu ta lập tức kẹp chặt hai chân, bụm mặt nghĩ: Trời ạ, Cecil quyến rũ quá! Lỡ mình không kiềm chế được thì phải làm sao?

Trên mạng, tất cả những người xem đến cảnh này đều chảy máu mũi. Không có bất cứ một alpha tự cao tự đại nào mắng omega không nên xuất hiện trên chiến trường nữa. Nếu là một omega như Cecil làm chiến hữu của họ, trời ạ, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy lâng lâng rồi.

“Cecil, em nhất định phải qua cuộc sát hạch, anh chờ em ở Chellman!”

“Cecil, idol! Báu vật nóng bỏng nhất vũ trụ chỉ có thể là Cecil, em đã cạn máu!” – Chụp màn hình, điên cuồng chụp màn hình.

“Cecil có cả ngoại hình lẫn thực lực, tôi thực sự không hiểu vì sao lúc trước Osborne lại từ chối cậu ấy. Nhưng thế cũng tốt, may nhờ Osborne từ chối chúng ta mới có cơ hội! Tôi cũng mặc xác Cecil có khả năng sinh sản hay không, cậu ấy là tốt nhất!” – Phát ngôn của anh bạn này được rất nhiều người phụ hoạ.

Osborne nhìn chằm chằm thiếu niên đang để trần nửa người, quyến rũ như yêu tinh nọ, chỉ muốn lập tức xuất hiện bên cạnh cậu ấy, lấy áo khoác bọc kín cậu ấy lại.

“Darren, mày đang làm gì hả? Lẽ nào không biết ngăn cản Cecil à? À giỏi, mày lại còn động dục nữa!” – Đuổi phó hiệu trưởng đi xong, hắn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm.

Đọc truyện chữ Full