DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Quyển 14 - Chương 11

Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Ban tổ chức cho các thí sinh tiến hành bốc thăm. Sau khi biết bản nhạc Chu Doãn Thịnh sắp đánh, không ai muốn bốc phải thứ tự sau hắn. Phần biểu diễn của hắn sẽ làm lu mờ họ. Rõ ràng tất cả mọi người đều cùng một lứa tuổi, nhưng sự chênh lệch lại rõ ràng đến như vậy. Hắn đã xuất sắc đến mức khiến người ta sợ hãi, phải dũng cảm lắm mới có thể tranh tài trên cùng một sân khấu với hắn.

Lúc đưa tay vào hộp bốc thăm, tất cả mọi người đều cầu trời khấn Phật, ngay cả người tự xưng là thiên tài như Hannah cũng không ngoại lệ. Cô ta vốn đinh ninh rằng giải quán quân và vé vào Nhạc viện Curtis lần này chắc chắn sẽ rơi vào tay mình, ngờ đâu giữa đường lại nhảy ra một Tiết Tĩnh Y. Bởi vì Tiết Tử Hiên, cô ta cũng từng chú ý đến đối phương, lúc ấy đối phương rõ ràng là một người rất bình thường.

Người Trung Quốc thường khiêm tốn, không thích phô trương, có lẽ trước kia nó đã giấu thực lực. Đã có thực lực thì nên thể hiện hết mình, chứ không phải tự dưng nhảy ra đả kích người khác. Chết tiệt, chắc chắn nó cố tình! Hannah tức giận rút tay ra khỏi hộp. Vừa nhìn số thứ tự, sắc mặt cô ta tức thì trắng bệch. Số 12, gần giữa, vốn là một thứ tự vô cùng tốt, cuối cùng lại vì Chu Doãn Thịnh bốc trúng số 11 mà trở thành con số chết chóc. Sau hắn, ai còn kiên nhẫn nghe cô ta diễn tấu?

“Không, sao có thể trùng hợp như vậy được! Nhất định là có người gian lận, em yêu cầu bốc thăm lại lần nữa!” – Hannah xuất thân từ một gia đình thượng lưu nước Áo, ngoài mặt tuy hào phóng, chỉn chu, nhưng tính tình thực tế vô cùng ngang ngạnh. Cô ta một mực cho rằng có người cố ý sắp đặt số thứ tự của mình và Tiết Tĩnh Y ngay sát nhau từ vòng loại, mục đích chính là khiến cô ta xấu mặt.

“Nếu thực sự có thực lực, sẽ không có bất kỳ điều gì trên đời có thể khiến cậu sợ hãi.” – Chu Doãn Thịnh nói một cách lạnh nhạt. Cộng tác viên phiên dịch câu nói này sang tiếng Đức và tiếng Anh, Hannah vốn còn đang làm ầm làm ĩ tức thì yên tĩnh lại. Cô ta nhận ra hành vi gây rối vô lý của mình đã làm bại lộ nỗi sợ hãi trong nội tâm cô ta.

Nhưng trước mặt một đối thủ mạnh như vậy, có ai mà không sợ chứ? Cứ hỏi hai mươi lăm thí sinh còn lại thì biết, chẳng ai muốn bốc phải số thứ tự sau người nọ.

Phần bốc thăm sau hậu trường được phát sóng trực tiếp ra ngoài qua camera, sự tự tin trong giọng nói của thiếu niên đã chinh phục toàn thể người xem. Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà lượt xem đã tăng vùn vụt. Vì một bản Fur Paluchev, rất nhiều người chưa từng nghe nhạc cổ điển bao giờ cũng đều trở thành fan cuồng của Chu Doãn Thịnh.

Thính phòng hôm nay kín hết chỗ ngồi. Người quay phim lia ống kính về phía khán giả ở mấy dãy đầu, đa phần đều là những người có tiếng trong giới âm nhạc. Trong đó có Tiết Tử Hiên, tám vị giám khảo, một vài bậc thầy dương cầm nổi tiếng thế giới, hai mươi sáu thí sinh đã vào vòng bán kết ở hạng mục người trưởng thành, người cha đỡ đầu nền âm nhạc đại chúng quốc tế Bill, đạo diễn nổi tiếng Parzen, thậm chí còn cả viện trưởng Nhạc viện Curtis – Berktold.

Thời điểm diễn ra vòng loại, họ còn đang ở các nơi khác nhau trên thế giới, bận chân không chạm đất. Nhưng sau khi nghe tiếng đàn đầy ma mị của thiếu niên, họ đều có mặt tại nơi này, muốn tự mình cảm nhận sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của thiếu niên.

“Bỏ lỡ cơ hội trực tiếp nghe Fur Paluchev là tiếc nuối trọn đời của tôi. Tôi sẽ không để mình phải tiếc nuối thêm lần nào nữa, vì thế hôm nay tôi có mặt ở đây.” – Để hâm nóng bầu không khí, người dẫn chương trình đi xuống khán đài, phỏng vấn vài nhân vật tai to mặt lớn. Nghệ sĩ chơi piano chính của dàn nhạc giao hưởng Dresden đã trả lời như vậy.

“Tôi đến vì Joy. Tiếng đàn của cô ấy đã khơi lại nguồn linh cảm gần như cạn kiệt của tôi. Tôi hy vọng có cơ hội hợp tác với cô ấy, cô ấy quá tuyệt vời, đôi tay cô ấy đúng là một phép màu!” – Bill giơ ngón cái với camera, lời nói chất chứa sự khâm phục.

“Nhạc viện Curtis cần những học viên giàu tài năng và tình cảm như Joy. Có tuyển cô bé hay không? Ồ, câu hỏi này thật dư thừa. Ngay sau khi cô bé diễn tấu Fur Paluchev, cánh cửa Curtis cũng đã mở ra cho cô ấy.” – Nói xong, viện trưởng Nhạc viện Curtis thoáng liếc qua viện trưởng Nhạc viện Julia ngồi cách đó không xa. Họ đều muốn thu nhận cô bé thiên tài này, cuộc cạnh tranh sắp tới đây sẽ vô cùng kịch liệt.

Khi phỏng vấn đến Tiết Tử Hiên, anh ta quay đầu nhìn về phía camera, nói từng câu từng chữ – “Thành tựu mà em ấy đạt được trong tương lai chắc chắn sẽ vượt qua tôi. Ghen tị? Không, em ấy là niềm kiêu hãnh của tôi.”

Vừa dứt lời, kết quả bốc thăm cũng được công bố, Joy – trung tâm chú ý của tất cả mọi người xếp thứ mười một, ngay sau đó là Hannah. Thứ tự và bài diễn tấu của các thí sinh được chiếu lên màn hình lớn. Khi thấy rõ bản nhạc mà Joy muốn diễn tấu, rất nhiều thính giả không khỏi che miệng ồ lên, ngay cả ban giám khảo và những nghệ sĩ tiếng tăm lừng lẫy ngồi mấy dãy đầu cũng bàn tán xôn xao. Mặt người nào người nấy đều toát vẻ lo lắng, nhưng hơn cả là chờ mong và hưng phấn.

Từ sau khi Sears qua đời, đã bao lâu rồi Show off không được biểu diễn công khai? Ngay cả ông hoàng dương cầm Tiết Tử Hiên cũng mới chỉ luyện tập tại gia, chứ mời lên sân khấu biểu diễn thì anh ta đều từ chối, vì anh ta không chắc mình có thể không sai bất kỳ nốt nào. Show off không cần người diễn tấu thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng về mặt kỹ thuật, bản nhạc này hiển nhiên là tác phẩm thượng thừa trong lịch sử dương cầm. Chỉ cần đánh sai một nốt, mọi giai điệu kế tiếp đều sẽ hoá thành thứ tạp âm kỳ cục, phút chốc biến người diễn tấu thành một trò hề, xuống đài trong sự ê chề.

Dựa vào chính bản nhạc này, Sears đã đặt ra nan đề cho tất cả nghệ sĩ dương cầm cùng thời đại, làm nhiều người tức giận, khiến bản nhạc này đang từ cái tên Sears Rhapsody đầy tính nghệ thuật bị đổi thành Show off vô cùng kém sang.

Đa phần người mua vé vào xem cuộc thi này đều là fan trung thành của âm nhạc cổ điển, hầu như đều biết tường tận về tác phẩm thần thánh này. Nhưng Tiết lão tứ rõ ràng cảm nhận được áp lực từ việc “ít học”, bèn thì thầm vào tai ông chủ – “Bọn họ lại làm sao vậy?”

Tiết Diêm lấy di động tìm đọc thông tin, sau đó chuyển cho Tiết lão tứ.

“Trời đựu, lần nào Tiểu Di cũng chơi lớn vãi nồi. Thí sinh khác đều bị cậu ấy chặn hết đường sống.” – Tiết lão tứ lắc đầu cảm thán.

Thính giả cũng không quá hứng thú với phần biểu diễn của mười thí sinh đầu tiên, 80-90% trong số họ đều đến vì Joy. Khi người dẫn chương trình gọi thí sinh thứ mười một lên sân khấu, tiếng vỗ tay bên dưới đặc biệt nhiệt liệt.

Chu Doãn Thịnh mặc một bộ vest đuôi tôm đen, mái tóc dài được vuốt một lớp gel dày, chải gọn ra sau đầu, nhìn từ chính diện tưởng chừng tóc ngắn, trông vô cùng tuấn tú. Hắn không cúi gập người chào như những thí sinh khác, mà chỉ gật nhẹ đầu, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Hôm nay hắn đến không phải để thi đấu, mà là để thể hiện. Hắn muốn khiến tất cả mọi người run rẩy, thần phục bằng kỹ thuật cao siêu của mình.

Khán giả hiển nhiên rất thích vẻ ngạo mạn của hắn. Còn chưa bắt đầu biểu diễn, không khí thính phòng cũng đã sôi sùng sục. Tiết Tử Hiên phải cố ghìm chặt trái tim loạn nhịp mới không xông thẳng lên sân khấu ôm lấy thiếu niên.

Khi biên soạn Show off, Sears không đưa cảm xúc của mình vào bản nhạc. Nhưng ông là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cùng với việc kết hợp các phương thức nhấn phím khác nhau, ông cũng cho bản nhạc này một giai điệu tuyệt đẹp. Nó không có bất kỳ hàm ý nào, chỉ đơn giản là hoa mĩ vì cần hoa mĩ, thể hiện vì muốn thể hiện, lại vừa hay hợp với sở thích quần chúng, khiến bản nhạc này trở nên nổi tiếng, đến nay vẫn thường xuyên được dùng trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh. Đương nhiên, đó đều là âm biên chỉnh trên máy tính.

Giai điệu bản nhạc vô cùng sống động, khoan khoái, phong cách đánh cũng liên tục thay đổi: khi chậm thì chậm như sên, người diễn tấu thường chỉ cần dùng một bàn tay; khi nhanh thì dù dùng cả hai tay cũng không xuể, thậm chí cần vận dụng cả cùi chỏ, hễ xong một chương là lại phải đổi sang một kỹ thuật đánh khác, nếu chậm sẽ lập tức không theo kịp giai điệu, không thể tiếp tục nữa.

Chu Doãn Thịnh ngồi trước dương cầm điều chỉnh trạng thái, sau đó nâng tay đi vào chương đầu tiên. Tiết tấu của chương này rất chậm, cần người diễn tấu khống chế thời gian chặt chẽ. Nếu nhanh hoặc chậm hơn một giây, giai điệu tiếp theo sẽ tan tành như đoàn tàu chệch ray. Tất cả mọi người đều quệt mồ hôi vì hắn. Nhưng hắn đã đi hết chương đầu tiên với khả năng khống chế cực kỳ chuẩn xác, bước vào chương hai mà các nhà bình luận âm xưng là bão táp. Phong cách của chương này trái ngược hẳn so với chương đầu, riêng một trang nhạc phổ đã chằng chịt hơn ba trăm nốt, không chỉ hai tay, người diễn tấu còn phải dùng cả hai cùi chỏ mới có thể đánh hết.

Đánh hết được chương này chẳng khác nào thoát được khỏi bão táp, cảm giác tựa như sống sót sau tai nạn.

Ban giám khảo và người nghe nín thở, chờ đợi chương đầu tiên kết thúc. Thiếu niên quả nhiên không làm họ thất vọng. Hắn bình tĩnh đi vào chương thứ hai. Người quay phim đặc tả đôi tay trắng nõn của hắn, chúng bay múa, chạy nhảy trên phím đàn với tốc độ nhanh đến gần như chỉ thấy bóng mờ. Những giai điệu xuôi tai quét qua khắp thính phòng, thổi bay linh hồn người nghe thoát khỏi thể xác, khiến họ choáng ngợp, si mê.

Bởi vì hai tay không đủ dùng, ban tổ chức đặc biệt cử một cộng tác viên lật nhạc phổ cho hắn. Vậy mà Chu Doãn Thịnh đánh gần xong một trang, người này vẫn không hề nhúc nhích. Nếu là thí sinh khác, giờ phút này e rằng đã không thể tiếp tục, nhưng Chu Doãn Thịnh chỉ lạnh nhạt liếc người nọ một cái, tiết tấu không rối chút nào. Đôi tay hắn gần như hoá thành ảo ảnh loá mắt trên phím đàn, khuỷu tay gập ngang nhấn lên một chuỗi trọng âm, tựa như rót nước vào chảo dầu, kíp nổ phần cao trào cuối cùng. Chẳng những thính giả nghe say sưa, mà ngay cả ban giám khảo cũng đều gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, quên hết tất thảy.

Chu Doãn Thịnh liên tiếp chuyển đổi bốn phương thức nhấn phím. Từ đầu chí cuối, hắn đều ngẩng cao đầu, hơi rũ mắt nhìn xuống phím đàn với vẻ khinh miệt, như thể chúng đã sớm thần phục trước hắn, có thể mặc hắn tuỳ ý điều khiển. Giờ phút này, trông hắn vô cùng ngạo mạn, khuôn mặt xinh đẹp càng toát nên vẻ quyến rũ khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Kết thúc phần biểu diễn, hắn đứng dậy, hơi hất hàm, nhướn mày với người nghe dưới khán đài. Đây vốn là một hành động cực kỳ vô lễ, nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được rõ nét sự giỏi giang và tự phụ của hắn. Hắn xuất sắc là thế, vậy nên hắn cũng có thể đối mặt với người đời bằng thái độ vô lễ, ngạo mạn như Sears. Họ không thể nào ghét nổi hắn, mà trái lại, họ thích màn diễn tấu của hắn, thích vẻ mặt hắn, thích thái độ kiêu căng của hắn. Hắn vốn nên sống một cuộc sống đầy kiêu hãnh như vậy!

Tiếng vỗ tay như sấm bỗng vỡ oà, ban giám khảo ngồi ngay dãy trước bắt đầu đứng dậy chào, sau đó tất cả thính giả trong thính phòng vừa vỗ tay hết mình vừa sôi nổi đứng dậy, miệng hò reo không dứt.

Chỉ mình Tiết Diêm phải ngồi giữa đám đông kín mít, cực kỳ uất nghẹn. Tiết lão tứ đã sớm quên hết mọi chuyện, đưa ngón tay lên miệng huýt dài. Nếu là ngày thường, anh ta đã bị bảo vệ mời ra ngoài từ lâu, nhưng hôm nay không ai chú ý đến anh ta hết, vì thực sự có quá nhiều người cất tiếng reo hò.

“Nếu Sears còn sống trên đời, ông ấy chắc chắn sẽ ghen tị với thiên phú của Joy. Show offmà ông soạn ra căn bản không làm khó được Joy.”

“Lúc cô ấy đánh chương hai, trái tim tôi đã suýt nữa nhảy ra khỏi họng. Quá nhanh, nhanh hơn cả tàu cao tốc, nhưng vẫn hay thực sự!”

“Tất cả những bản Show off từng nghe trước kia đều là âm ghép từ máy tính, bản diễn tấu trực tiếp duy nhất cũng là bản luyện tập của Sean nhiều năm trước, hơn nữa còn không hoàn chỉnh. Hôm nay được nghe tận tai bản diễn tấu trực tiếp hoàn chỉnh, tôi thực sự bội phục Joy sát đất. Mọi người đều nói biểu cảm của cô ấy khi đánh Fur Paluchev rất khó coi, các bạn hôm nay nên đến đây xem vẻ mặt của cô ấy khi đánh Show off là như thế nào! Cao ngạo như một nữ hoàng! Đẹp phát khóc luôn!”

“Joy chơi đàn bằng cả sinh mệnh!”

Thính giả có mặt trong thính phòng lập tức chia sẻ cảm nhận của mình lên mạng xã hội, khiến những người không mua được vé ghen tị tột độ. Joy đã lần nữa khơi dậy tình yêu của mọi người dành cho nhạc cổ điển.

Người tiếp theo chính là Hannah. Cô ta đứng sau sân khấu, sắc mặt tái nhợt. Thấy thiếu niên chậm rãi bước tới, cô ta vô thức lùi ra sau.

“Không ai lật nhạc phổ hộ tớ, cậu biết chuyện này không?” – Chu Doãn Thịnh cười mỉm chi.

Nét mặt Hannah và người cộng tác viên nọ cứng đờ trong giây lát. Chu Doãn Thịnh gật đầu, thản nhiên bước qua, phản ánh lại chuyện này cho ban tổ chức. Hắn cũng không để ý kết quả xử lý của ban tổ chức, vì hắn không ngần ngại bất cứ đối thủ cạnh tranh nào. Mà Hannah lại vì chuyện này mà thần hồn nát thần tính, lại bị màn trình diễn xuất sắc của Chu Doãn Thịnh đè trên đầu, mới đánh hai đoạn đã phạm phải một lỗi sai nghiêm trọng. Cô ta muốn chữa cháy nhưng bất lực, tức thì luống cuống tay chân, điệu nhạc méo mó khiến ban giám khảo phải nhíu mày.

Những thí sinh còn lại cũng biểu hiện rất bình thường. Đa phần họ đều bắt đầu học dương cầm từ năm, sáu tuổi, nhiều người bảy, tám tuổi đã bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, không ai cho rằng mình sẽ cuống. Nhưng hôm nay, sau khi Chu Doãn Thịnh khoe ra khả năng chơi đàn phi phàm của mình, lòng tự tin của họ đã phải chịu sự đả kích chưa từng có. Tựa như những nghệ sĩ dương cầm bậc thầy cùng thời với Sears bị ông làm cho lu mờ, Chu Doãn Thịnh giờ đây cũng bộc lộ ra thiên phú hơn người. Nếu không có gì bất ngờ, hắn nhất định sẽ trở thành một Sears thứ hai, phải dũng cảm lắm mới có thể thi đấu trên cùng một sân khấu với hắn.

Bế mạc vòng bán kết, Chu Doãn Thịnh bước vào vòng chung kết với thành tích dẫn đầu. Trong khi đó, Hannah phải ra về trong thất vọng, đồng thời nhận được một công văn cảnh cáo. Cộng tác viên phụ trách lật nhạc phổ cũng bị sa thải.

Show off do Chu Doãn Thịnh trình bày nổi khắp Internet, đặc biệt là chương hai. Người nào xem xong cũng phải tua lại mấy lần, tấm tắc với tốc độ tay đáng sợ của hắn. Mọi người cũng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề cộng tác viên không lật nhạc phổ lần nào. Liên hệ với chuyện Hannah bị gửi công văn cảnh cáo, rất nhiều người đoán ra chân tướng. Tất cả mọi người đều chỉ trích mạnh mẽ Hannah, đồng thời quỳ bái kỹ năng đàn của Chu Doãn Thịnh. Không ai biết hắn rốt cuộc đã làm thế nào để nhớ hết nhiều nốt nhạc như vậy, dù sao chỉ riêng chương hai đã có hơn ba trăm nốt, đủ để ghi vào kỷ lục thế giới.

“Lần nào Joy đánh cũng đều không nhìn sheet nhạc, thực lực của cô ấy đã vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta.”

“Nghe nói cả Curtis, Julia và Rochester đều đang tranh giành cô ấy, nhưng tôi cảm thấy thực ra cô ấy đã đạt đến tiêu chuẩn tốt nghiệp nhạc viện. Tôi đoán có lẽ các giáo viên trong nhạc viện cũng không còn gì để dạy cho cô ấy, cô ấy đã nắm giữ mọi kỹ năng.”

“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra Joy mặc đồ nam rất đẹp trai hay sao? Nữ hoàng cao ngạo gì chứ, tôi thấy cô ấy giống quốc vương hơn!”

“Vì cô ấy, giờ đây tôi đã say mê nhạc cổ điển. Tôi rất hiếu kỳ, không biết cô ấy sẽ biểu diễn bài nào trong trận chung kết.”

“Mình đoán chắc là Đế quốc tôi.”

“Tôi cũng đoán thế!”

“Chắc chắn là Đế quốc tôi! Sau một tác phẩm thần thánh như Show off, đại khái chỉ có Đế quốc tôi mới có thể khiến cô ấy thấy khó!”

“Please diễn tấu Đế quốc tôi!”

“+1.”

“+2.”

“+10086.”

Cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới sôi nổi thảo luận về đề tài này, hô hào Joy nhất định hãy biểu diễn bản nhạc này.

——————–

“Em sẽ biểu diễn bài gì ở vòng chung kết?” – Trong phòng khách sạn, Tiết Tử Hiên đang sửa sang lại trang phục cho thiếu niên. Có thể thấy anh ta rất ít khi làm chuyện như vậy, mỗi chiếc áo cũng phải gấp rất nhiều lần mới ra hình ra dạng.

“Em sẽ biểu diễn Đế quốc tôi.” – Chu Doãn Thịnh nhấp từng ngụm sữa ấm.

Tiết Lý Đan Ny vừa bước vào phòng liền nghe thấy câu này, không khỏi liếc hắn một cái bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó ngồi xuống cạnh quầy bar rót rượu, mặt mày tràn đầy sự nôn nóng. Vừa rồi, bà ta lại gọi điện cho con gái mình, cố gắng khuyên cô ta từ bỏ ý tưởng để Hoàng Di thi hộ. Sau Fur Paluchev, hắn lại thể hiện được Show off một cách hoàn mỹ. Lúc ấy, bà ta ngồi ngay dưới khán đài, bị kỹ năng đàn phi phàm của hắn chinh phục. Bà ta nghĩ: Cho dù Hoàng Di vượt thời gian, trở về thế kỷ mà lớp lớp nghệ sĩ dương cầm bậc thầy xuất hiện, hắn cũng sẽ không lu mờ trước ánh hào quang của Sears. Bà ta có thể nhìn ra hắn rất thuần thục, tự nhiên khi diễn tấu, ngay cả giai điệu được xưng là bão tố căn bản không làm khó được hắn. Hắn tự tin, cao ngạo hơn cả Sears.

Chỉ cần ngồi trước dương cầm, hắn sẽ lập tức cởi đi lớp vỏ yếu đuối, khiếp nhược, trở nên rực rỡ vô ngần. Phần diễn tấu của hắn mang đậm phong cách cá nhân, không ai có thể bắt chước. Dẫu hắn giúp con gái bà ta vào được Curtis thì cũng làm được gì? Chỉ cần cô ta chạm vào đàn, mọi lời nói dối đều sẽ sụp đổ.

Vì thế bà ta mới bất an như vậy, hết lần này đến lần khác khuyên nhủ con gái mình từ bỏ. Nhưng không biết con gái mình rốt cuộc bị làm sao, cứ khăng khăng cho rằng mình nhất định sẽ vượt qua Hoàng Di. Chuyện này là không thể! Nếu có thiên phú, cô ta đã thể hiện ra từ lâu!

Tuy trong lòng phủ nhận, nhưng Tiết Lý Đan Ny cũng không nói được ra khỏi miệng, cũng không thể tự ý quyết định cho Hoàng Di rút khỏi cuộc thi. Một là sợ con trai tức giận, hai là lo tự dưng mang hắn về sẽ khiến con gái phát bệnh. Dù sao có thể vào Nhạc viên Curtis vẫn luôn là nguyện vọng lớn nhất của cô ta.

Tiết Lý Đan Ny rót một ly rượu, lạnh lùng nói – “Còn chọn Đế quốc tôi cơ đấy, đúng là một dũng khí đáng khen ngợi. Bản nhạc này chính là tín ngưỡng của cả một thế hệ.”

Chu Doãn Thịnh nhìn bà ta một cái, không nói câu nào. Hắn đang dùng 008 lên mạng, đăng tin nặc danh rằng mình sẽ diễn tấu Đế quốc tôi, tức thì làm oanh động cả cộng đồng mạng.

Đến ngày chung kết, phóng viên đến phỏng vấn phát hiện ra phần lớn thính giả mua vé vào cửa đều là những cụ ông cụ bà tóc trắng xoá, trong đó có cả những người mặc quân phục phẳng phiu, ngực đeo đầy huân chương. Họ đều là cựu chiến binh thời Thế chiến thứ hai đến từ khắp nơi trên thế giới, hôm nay đặc biệt đến đây thưởng thức màn diễn tấu của thiếu niên.

Khi phóng viên hỏi thăm cảm nghĩ của họ, một người trong số đó nói – “Đã rất lâu rồi tôi chưa được nghe Đế quốc tôi đúng chất. Nghe nói người diễn tấu lần này mới mười sáu tuổi, tôi vốn khá khinh thường lựa chọn của cô bé này. Nhưng cháu nội tôi giới thiệu cho tôi hai bản nhạc khác mà cô bé đánh, tôi đã bị đả động. Tôi nghĩ có lẽ cô bé có thể làm được.”

Đế quốc tôi là tín ngưỡng của cả thế hệ chúng tôi, hy vọng cô bé đừng làm hỏng nó, nếu không tôi sẽ tức giận!” – Một ông lão mặc quân phục quơ quơ gậy, cảnh báo với vẻ dữ dằn.

Phóng viên thu hồi micro, cười gượng vài tiếng, âm thầm gạt mồ hôi vì Joy.

Chu Doãn Thịnh ngồi trong góc phòng chờ, xung quanh vẫn là nhóm vệ sĩ. Nhưng giờ đây họ nhận tiền lương từ Tiết Diêm, chỉ phụ trách bảo vệ, không phụ trách giám sát, khi nào cần thậm chí chặn luôn cả Tiết Tử Hiên. Tổng số thí sinh bước vào vòng chung kết là mười người, chín người khác lúc này đang tụ lại nói chuyện phiếm, có thể nghe loáng thoáng vài tiếng cảm thán kinh ngạc như “bạo thế”, “ôi Chúa ơi”… Họ hiển nhiên rất không tán đồng với lựa chọn của Chu Doãn Thịnh.

Chu Doãn Thịnh lặng yên xem nhạc phổ, đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Hắn là người thứ hai lên sân khấu. Ngoại trừ thí sinh bốc được số thứ tự đầu tiên mừng hết lớn, những người khác đều nhất tề thốt tiếng than trời. Họ lại phải làm nền cho hắn, trừ phi hắn đánh hỏng Đế quốc tôi.

Bởi vì tâm trạng thả lỏng, thí sinh thứ nhất biểu hiện vô cùng xuất sắc. Khi đi qua Chu Doãn Thịnh, cậu ta giơ nắm tay ra hiệu cố lên. Chu Doãn Thịnh mỉm cười gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc gọn gàng của mình. Hôm nay, hắn vẫn mặc vest đuôi tôm như những thí sinh nam khác. Chỉ cần thể hiện đủ tài năng, ban tổ chức ắt sẽ nới tay với hắn.

Chu Doãn Thịnh bước lên sân khấu, cúi đầu chào thính giả. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không hề có nét ngạo mạn như ở vòng bán kết. Hắn ngồi xuống trước dương cầm, lặng yên một lúc để tìm kiếm cảm giác như thường lệ.

Đế quốc tôi được sáng tác bởi nhạc sĩ trứ danh Đế quốc Levine thời Thế chiến thứ hai – Ivanov. Khi sáng tác bản nhạc này, Levine đang cận kề bên bờ vực mất nước. Bằng tình yêu nước mãnh liệt, ông soạn ra bản nhạc này, khích lệ nhân dân đang rơi vào đường cùng đứng lên phản kháng, đồng thời thành lập dàn nhạc diễn tấu miễn phí cho quân đội. Giai điệu của bản nhạc này tràn ngập lực lượng sục sôi, thúc đẩy người ta tiến lên phía trước, khiến người nghe không kiềm nổi nước mắt và nhiệt huyết. Xung động cảm xúc trong bản nhạc này hơn xa Fur Paluchev.

Nếu nói Fur Paluchev là giai điệu chết chóc, vậy thì Đế quốc tôi là bản sonata sinh mệnh; một hẹp hòi, ích kỷ; một rộng lớn, mênh mang. Bản nhạc này truyền rất nhiều cảm hứng cho mọi người, chẳng bao lâu đã lan từ Levine ra toàn thế giới, khiến rất nhiều dân tộc đang trên bờ vực mất nước lại giành được sức mạnh đấu tranh.

Có người nói bản nhạc dương cầm này là một kiệt tác mang tính sử thi. Nó tựa như một con thú khổng lồ, tuy mỗi bước đi đều nặng nề, chậm chạp, nhưng lại kéo theo lịch sử của cả thời đại. Nó chứng kiến sự sụp đổ của phát xít, chứng kiến rất nhiều dân tộc quật khởi. Để diễn tấu bản nhạc này, người diễn tấu cần sở hữu một ý chí sắt thép và cái nhìn thấu triệt nhất đối với sinh mệnh. Đòi hỏi về phương diện tình cảm của bản nhạc này vượt xa yêu cầu về kỹ thuật, nếu không đích thân trải qua niên đại đó sẽ rất khó đồng cảm.

Nhưng Chu Doãn Thịnh cũng từng trải qua thời kỳ chiến tranh, càng thấu hiểu nỗi đau khi tận mắt chứng kiến đất nước mình đi vào đường cùng. Hắn thở hắt một hơi, nhấn xuống phím đàn. Bản nhạc này cũng không yêu cầu những kỹ thuật phức tạp, chỉ cần nhớ một câu: Lấy sắt thép tạo tay, lấy vàng ròng đúc tim, lấy tình cảm làm chân, lấy linh hồn hoá cánh, khơi dậy ý chí chiến đấu sục sôi của mọi người bằng tiếng đàn chân thành nhất, nói với họ không đấu tranh thì chỉ còn đường chết, phải cầm lấy vũ khí mới có ngày mai tươi sáng.

Vũ khí của hắn chính là âm nhạc, một thứ vô hình cũng sở hữu sức mạnh huỷ diệt.

Khuôn mặt vốn hiền hoà của hắn lúc này đanh lại như một pho tượng, nét mày nhíu chặt thể hiện rõ sự phẫn nộ và bất khuất, đầu đung đưa theo nhịp ấn phím đàn, khiến mái tóc trở nên lộn xộn, càng toát lên sức mạnh sinh mệnh vô biên.

Giai điệu trào dâng vang vọng khắp thính phòng. Rất nhiều cụ ông cụ bà đã sớm rơi nước mắt, toàn thân run rẩy. Họ tựa như lại về đến niên đại mưa bom bão đạn ấy, nơi nơi đều là tiếng pháo cùng tiếng hô hào của đồng đội. Ai ai cũng hô khàn cả giọng: Tiến lên, bảo vệ đất nước!

Ngón tay Chu Doãn Thịnh cũng không ngừng tiến lên, đánh hết chuỗi luyến này đến chuỗi luyến khác, cuối cùng chợt im bặt. Có nghệ sĩ từng nói, để diễn tấu Đế quốc tôi, người diễn tấu phải bỏ ra tâm sức tương đương với đào mười tấn than đá, có thể làm người ta mệt chết. Câu này không ngoa chút nào, Chu Doãn Thịnh lúc này đã mệt đến thở không ra hơi. Hắn nuốt nước miếng, phát hiện ra khoang miệng đã khô khốc, cổ họng như có thể bốc khói. Đôi tay hắn run rẩy liên hồi, không thể nhấn thêm bất kỳ phím nào nữa.

Hắn nhắm mắt, cảm thấy đầu óc quay mòng mòng. Trong lúc hắn ngồi lặng tại chỗ, các cụ ông cụ bà đã lần lượt đứng dậy, vừa khóc vừa vỗ tay cho hắn, có người còn tháo huân chương giơ về phía thiếu niên, chứng minh hắn đã đạt được thành tựu cao nhất trong âm nhạc.

Cuộc thi này đã không thể hình dung bằng hai chữ “xuất sắc”, mà phải là một tiếng vang oanh liệt.

——————–

Chú thích:

Cả ba bài mà Thịnh Thịnh biểu diễn đều là do tác giả chém ra:v Tuy nhiên, theo suy đoán của một số đại thần, tác giả cũng không phải là chém hoàn toàn, mà là chém dựa trên một số bản nhạc có thật.

  1. Fur Paluchev: Phỏng theo  của Sergei Prokofiev.
  2. Show off: Tác giả để tên bài này bằng tiếng Trung là “Khoe khoang”. Nhưng mà mình dịch thành tiếng Anh nghe cho quốc tế hihi. Bài này phỏng theo  của Michael Finnissy.
  3. Đế quốc tôi: Phỏng theo  của Rachmaninoff.
Nói chung mấy cái này cũng chỉ là dự đoán của độc giả bên Trung thôi, tác giả cũng chưa xác nhận, mình chú thích vậy cho mọi người tham khảo chứ mình thấy cũng chả biết là đúng hay không…

Đọc truyện chữ Full