Lâm Dư khá là nhát gan, chỉ có những lúc đoán mệnh cậu mới tràn trề tự tin, còn bình thường người ta mà lỡ nhìn cậu nhiều hơn hai cái, thế nào cậu cũng sẽ hoài nghi không biết bản thân lại làm ra trò cười gì cho thiên hạ, hay làm chuyện gì sai rồi.
Vào giờ phút này khi đứng ở một khu đại sảnh xa hoa, nhận lấy ánh mắt hết người này đến người khác, tất cả đều ẩn chứa sự tò mò và tìm tòi moi móc, cứ như Giang Tuyết Nghi cũng không cắt cổ tay của cô, mà là cắt của họ vậy.
Giải Ngọc Thành không tỏ ra chút hoang mang nào, lấy tay bịt loa điện thoại di động lại, cuộc gọi liền trở nên im thin thít, rồi vẫn tỉnh như sáo mà hỏi: “Hai người lái xe tới sao? Có cần tôi đưa về hay không hay?”
Tâm trạng của Tiêu Trạch cũng bình thường chả kém anh là bao: “Cóái xe, anh không cần đưa.”
Còn Lâm Dư thì gấp muốn chết luôn, cậu cũng không phải thần tiên, nếu không đã nhanh chóng bấm ngón tay tính cát hung cho Giang Tuyết Nghi rồi. Đi ra khỏi khách sạn, lúc này cậu rốt cuộc không còn nhịn nổi, liền đỏ mặt tía tai đánh Giải Ngọc Thành một cái: “Anh mau vể nhìn người ra đi! Ầm ĩ sao lôi cả mạng người ra!”
Giải Ngọc Thành che vai, còn làm dáng lùi về sau: “Mẹ nó, cũng mạnh ghê.”
Coi như việc không liên quan tới mình, nhưng mà Tiêu Trạch cũng hơi không nhìn lọt mắt sự cợt nhả của đối phương, cũng lên tiếng: “Trở về xem thử chút đi, lỡ có chuyện thì sao.”
Lúc này Giải Ngọc Thành mới lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, anh ta dùng chìa khóa gãi gãi da đầu, trước khi đi còn ra vẻ đã liệu được trước mà nói: “Chỉ có bàn tay thôi Giang Tuyết Nghi đã có một hộp đầy trang sức, cô ta đành lòng cắt cổ tay tự tử sao?”
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ, hai người cũng quá ngây thơ rồi.” Giải Ngọc Thành ung dung thoải mái, trên mặt còn có sự sảng khoái khi được ăn uống no say, “Lần nọ bởi vì không mua cho cô ta cái túi xách vừa ý, cô ta liền đòi ngảy lầu, lần trước thì uống ngủ thuốc ngủ bởi hôm dinh nhật cô ta tôi bận dẫn La Mộng về nhà mẹ đẻ, lần này thì là cắt cổ tay, lần tới chắc là ra đường cho xe đụng.”
Trái tim đang thấp thỏm vì lo của Lâm Dư cũng được mấy câu này xoa dịu, mẹ nó, thì ra là như vậy sao?
Vừa nãy cậu thật sự không nghĩ đến như thế, vừa nghe tự sát liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, thì ra trước đây cũng chơi tự sát nhiều lần, mỗi lần còn chơi không trò nào giống với trò nào nữa chứ. Chờ sau khi vẫy tay tạm biệt Giải Ngọc Thành xong, cậu và Tiêu Trạch lái xe về nhà, trong ánh đèn nhấp nhánh giữa màn đêm, cậu cố suy nghĩ về mối quan hậ giữa trai gái này.
Những ngày gần đây đầu óc của cậu được mở mang không ít chuyện, từ người chồng đi quá giới hạn, đến người vợ cay nghiến người già, còn có tình nhân tự sát để uy hiếp. Đây có thể xem là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Dư nhìn thấy chuỗi drama như vậy, mỗi một tập đều thổi làn gió mới vào thế giới quan bên trong cậu.
Sau khi quay về nhà trọ thôi không nghĩ nữa, hiện tại đội kgảo sát lại sắp khởi hành, cho nên cậu và Tiêu Trạch muốn kiểm tra xem có cần bổ sung vật phẩm cần thiết nào không, cũng như là bỏ bớt đi những thứ lần trước không dùng đến.
Tiêu Trạch gọi vài tiếng không thấy ai nghe, lúc đi tới cửa phòng tắm liền nhìn thấy Lâm Dư đứng ở trước bồn rửa tay cứ như bị phạt đứng.
Mà tầm mắt ai kia, đang nhìn chăm chăm chai bôi trơn màu vàng nhạt trên giá kia.
“Trứng bịp bợm, em là muốn mang theo, hay không muốn mang?” Tiêu Trạch hỏi, mà cái vấn đề anh hỏi cực kỳ đáng ghét luôn. Lâm Dư nhìn đối phương rừ trong gương, rồi chỉ vào mấy hộp áo mưa trên giá ăn miếng trả miếng: “Vậy anh có mang cái này không? Nếu anh mang thì em cũng mang, còn không thì…”
Cậu nghĩ kỹ càng lại, có nhiều lúc Tiêu Trạch đâu có đeo đâu.
Tiêu Trạch nghe vậy liền ôm túi xách đi vào, rồi dùng tay quét hết sạch sành sanh đồ trên giá, sau đó nói năng hùng hồn: “Mang theo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hơn nữa anh cũng không cần em nghĩ cho, có dùng cũng là anh dùng.”
Lâm Dư nhanh tay mở khóa vòi nước, thừa dịp trước khi bản thân đỏ mặt phải xối nước lạnh một phen.
Cả hai trước tiên chủ thu xếp một vali đồ, lúc lên giường đi ngủ cũng chưa tính là quá muộn, Tiêu Trạch theo thói quen đọc chút sách trước khi ngủ, anh dựa vào đầu giường trọng khá an nhàn. Còn Lâm Dư thì ở bên cạnh chơi điện thoại, thỉnh thoảng sẽ trả bài miệng cho anh, nếu không trả lời được liền nghiêm túc nghe giảng, còn trả lời đúng thì tích góp lại để sau này thưởng.
“Ting” một tiếng, điện thoại Lâm Dư báo tới một tin nhắn.
“Là ông Giải gửi.” Ngày đó ở chỗ kia, Lâm Dư có giúp ông lưu số của mình vào, lúc này cậu mở ra khẽ đọc thầm, “Tiểu Lâm Dư, đã ngủ chưa?”
Tuy rằng chỉ có sáu chữ ngắn ngủi, thế nhưng cậu có thể tưởng tượng được đối phương nhắn nó mất bao lâu, huống chi hai chân dưới của ông Giải đã bại liệt, dẫn theo hai cánh tay cũng không mấy linh hoạt, động tác lúc đánh chữ nhất định là rất vụng về.
Lâm Dư nhanh chóng trả lời: Còn chưa ngủ, ông tìm con có chuyện gì sao?
Đợi chừng bảy, tám phút sau, ông Giải nhắn lại: Không buồn ngủ, muốn noi.
Ý của tin nhắn này chính là không buồn ngủ, ngủ không yên, cho nên muốn tìm người trò chuyện, Lâm Dư cũng có hứng, cái khác thì cậu không giỏi, chứ trò chuyện thì đầy một bụng. Cậu bỗng nghĩ lại, Giải Ngọc Thành chắc là vẫn còn dây dưa ở chỗ Giang Tuyết Nghi, còn La Mộng hẳn đã bị cấm tiếp xúc với ông Giải, vậy không lẽ bây giờ chỉ có mình ông ở nhà thôi hay sao?
Cậu lập tức dò hỏi: Ông ơi, có ai chăm sóc cho ông không?
Lần trả lời này không đợi quá lâu, ông Giải nói là có bảo mẫu chăm sóc.
Lúc này Tiêu Trạch đã khép sách lại, anh giơ tay ôm Lâm Dư để ý nội dung tin nhắn, thậm chí còn không nhịn được đưa ra ý kiến, bảo cậu đặt mình vào hoàn cảnh người khác rồi suy nghĩ nên hỏi sao để cho ông cụ có thể đánh chữ ít nhất có thể.
Lâm Dư xoay mặt nhìn anh: “Anh rất ít khi tham gia trò vui mà, giờ chuyện cũng đâu liên quan đến anh, bắt đầu lo nghĩ rồi đó hả?”
Tiêu Trạch hít hít cái mũi, vốn là một người xuất phát từ chủ nghĩa xem trọng mặt mũi, cho nên anh cũng không muốn thừa nhận rằng mình yêu thích ông Giải, bởi vì ông Giải là một người có văn hóa như một lão hủ nho, hơn nữa cái dáng dấp cùng khí chất kia đặc biệt giống như người ông ngoại qua đời nhiều năm trước của mình.
Cho nên nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cụ ông vừa nhắn gì thế?”
Lâm Dư cầm lấy nhìn rồi thì thầm: “Dạy học, đoán mệnh, lẫn nhau.”
Từ thứ hai cậu có thể hiểu, đoán là ông cụ muốn cậu đoán mệnh cho mình, nhưng mà hai chữ dạy học là cái gì? Lâm Dư không kiên trì đánh chữ nữa, mà nhấn luôn nút gọi, điện thoại của ông Giải là điện thoại dành cho người già, cho nên cũng nhanh chóng bắt máy.
“Ông gửi tin kia là có ý gì gì vậy ạ? Học cái gì cơ?”
“Tôi dạy, dạy học cho cậu.”
“Cho con sao?” Đợt trước vì sát hạch, Lâm Dư bị đè đầu lên lớp một khoảng thời gian dài đã tạo thành chứng sợ hãi, “Nhưng mà ông ơi, con đã đi làm rồi, không phải là học sinh nữa.”
Thế nhưng cái độ khó để biện luận này có vẻ hơi cao, ông Giải chỉ có thể phát ra một chuỗi từ tượng thanh, mà không hề biểu đạt rõ ràng ông đang có ý gì. Tiêu Trạch ngồi làm khán giả gần nửa ngày trời dường như cũng hiểu ra, cầm lấy điện thoại hỏi: “Ông cụ, có phải ông muốn mình dạy kiến thức sách giáo khóa cho Tiểu Dư, còn Tiểu Dư thì xem bói cho ông, hai người trao đổi lẫn nhau đúng không?”
“Ạch(*)!” Giải lão phản ứng rất lớn, “Dẫn theo!”
(*) tiếng nấc cụt.
Lâm Dư hỏi: “Dẫn ông đi đoán mệnh, ông muốn đi bày sạp chung với con sao?”
Giải lão càng thêm kích động phát ra tiếng: “Ạch!”
Rốt cuộc thì hai người bọ họ cũng hiểu thông, thì ra là ông cụ ở trong quá buồn chán. Bệnh tật kia đã làm hạn chế khả năng vận động của ông, tuy rằng có con trai hiếu thảo thường hay ở bên, nhưng chắc là do gần đây biết con mình đi quá trớn, mà bản thân chỉ là một bộ dạng tàn phế không quản được gì, có hơi cảm thấy phiền lòng khi nhìn thấy.
Ông muốn Lâm Dư dẫn mình theo khi bày sạp, là vì khách hàng lui tới đều là các cụ ông cụ bà, ông có thể nghe hoàn cảnh của họ một chút, cũng như có thể nảy sinh lòng đồng cảm, nếu như không thì xem như là giải sầu một chút.
Mà ông Giải cũng sẽ không làm không, ông cũng không có lợi thế gì để trao đổi, mà chỉ có một cái đầu và bụng đầy tri thức. Nhưng đúng là ông đã quên, hiện tại một câu nói hoàn chỉnh còn nói chưa xong, làm sao mà giảng bài cho được.
Tiêu Trạch bỗng nhớ tới những năm mà ông ngoại quá cố của anh sinh bệnh, khi đó anh thường nghe ông cụ nói một câu chính là – tri thức chính là thứ cực kỳ vô dụng. Chắc hiện tại ông Giải cũng hiểu được nên cảm giác khá là bất đắc dĩ.
Lâm Dư đồng ý, cậu bảo đảm sẽ dẫn ông Giải đi bày sạp, lúc cúp điện thoại, liền muốn nói một tiếng cho Giải Ngọc Thành. Đợi đến khi đối phương bắt máy, cậu liền chủ động nói rõ, nói xong không nhịn được hỏi: “Người yêu anh không sao đúng không?”
Giải Ngọc Thành ngây người, hoàn hồn lại mới cười đáp: “Không sao, cậu tưởng cô ta bị điên sao, cô ta chỉ muốn tôi lộ diện gặp mặt thôi.”
Thời gian không còn sớm nên Lâm Dư không tán dóc nữa, sau khi tắt máy liền làm một giấc thật ngon. Một tuần lễ trước khi đội khảo sát xuất phát được tự do hoạt động, nhiệm vụ phân cho từng người cũng đi vào giai đoạn chuẩn bị, không yêu cầu làm việc đúng giờ, vì vậy cho ên cậu có thể dẫn ông Giải đi bày sạp thêm mấy ngày nữa.
Lâm Dư nói được là làm được, ngày hôm sau một mình tỉnh dậy liền quay về hiệu sách Mắt Mèo mở cửa, sau khi lấy xong dụng cụ để đoán mệnh liền đi đón ông Giải. Bảo mẫu mới được thuê vô cùng tận tụy, nói là không yên tâm nhất quyết muốn đi theo.
Tinh thần của ông Giải không tệ, hai mắt đục ngầu lóe sáu sau cặp kính dày, hỏi: “Anh của con đâu?”.
“Anh con đến viện nghiên cứu đổi xe rồi, hai ngày nữa bọn con phải ra ngoài khảo sát, dùng xe việt dã.” Lâm Dư đẩy ghế lăn, phả ra một luồng khí trắng phấp phới bay trên đỉnh đầu ông cụ, “Ông ơi, ông có biết lái xe không?”
Ông Giải trả lời: “Không biết!”
“Con cũng không biết, mà không biết thì cũng đâu có sao.” Cậu cứ lấy luận điệu cũ rích kia nhai đi nhai lại, “Chết đuối cũng do biết bơi, hù chết cũng vì nhát gan, thế đâm chết chắc cũng như vậy…”
“Không đúng, bỏ bỏ.” Cậu cũng sợ cái định luật mới này bay đến trên người Tiêu Trạch, liền vội vàng câm miệng, xoay ra hỏi: “Ông ơi, hai ngày nay anh Giải không đến chỗ ông sao?”
Ông Giải hầm hừ: “Ghét! Không cho!”
Lâm Dư cười ha ha, nghĩ thầm ông cụ đúng là yêu ghét rõ ràng, không bao che cho con cái. Cả hai trò chuyện một hồi đã đi tới bên ngoài công viên, cái vườn hoa trọc lốc kia đúng là chả dòm đẹp đẽ được xíu nào, thế nhưng Lâm Dư cười rộ ngồi xuống, dường như tăng thêm được chút sáng sủa chơi nơi này.
Ngày hôm nay không có mặt trời, người cũng ít hơn so với vài hôm trước, Lâm Dư đợi hồi lâu vẫn chưa có ai đến, mới nhìn bảo mẫu nói: “Hay để con tính thử cho dì nha?”
Bảo mẫu ngồi xuống ở bên cạnh rồi hỏi trước: “Có thu tiền không?”
Ông Giải đã đáp trước: “Tôi mời!”
Lâm Dư được kiếm tiền liền vô cùng vui vẻ, nắm chặt tay dì bảo mẫu sờ lên, đối phương làm việc cả ngày nên chai sần là điều không thể tránh được, da dẻ mu bàn tay sần sùi đỏ ứng, còn các khớp thô to mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết làm lụng rất vất vả.
“Dì, ” Lâm Dư sờ đến nóng hổi, cậu thấy gọi chị thì hơi nhỏ, mà gọi bác gái có chút già, “Chồng dì mất vài năm rồi, dì có thấy cô quạnh không?”
“Sao cậu biết? Tính ra hả?” Dì bảo mẫu có chút ngạc nhiên, “Ông nhà tôi chết nhiều năm rồi, khi còn sống cũng không đàng hoàng, còn bắt tôi hầu hạ ông ta, chết rồi tôi cũng thoải mái.”
“…” Lâm Dư chép miệng một cái, gần đây đúng là quái lạ mà, thứ cậu gặp phải toàn là vợ chồng mất tình cảm cảm cùng hôn nhân thất bại. Cậu tiếp tục sờ, hai mắt nhìn ra cây khô ven đường, muốn dựa hết vào mạc cốt để tính: “Cả đời này của dì vất vả, thế nhưng con gái hiếu thảo, cuộc sống về già sẽ khá ổn.”
Ông Giải bèn ngắt lời: “Mâu thuẫn!”
Lâm Dư không nói gì kiên nhẫn chờ ông Giải nói xong. Ông nâng bình trà nóng, lớp mắt kính đã hiện lên một tầng sương ấm, âm thanh chôn trong khẩu trang nên không mấy rõ ràng: “Hiếu thảo, sẽ không vất vả, không mệt mỏi gì!”
Ý của ông cụ là nếu nói con gái hiếu thảo, vậy bản thân có thể sống an nhàn, không cần vất vả nhiều. Lâm Dư chưa kịp phản bác gì, dì bảo mẫu đã nói trước: “Thầy Giải, là vì thầy không vất vẻ mới thấy thế thôi, chứ sau này tôi không những phải chăm con cho con gái, mà gia đình đứa nào có việc cũng phải quản, không có nghỉ ngơi được. Chỉ cần tôi còn sức, tôi vẫn đi làm, có thể kiếm được đồng nào hay đồng ấy, tiết kiệm sau này đưa cho mấy đứa con cho việc an táng.”
Ông Giải im lặng trong chốc lát như đang suy nghĩ cái gì đó, một hồi lâu sau ngập ngừng nói: “Ngọc Thành không, không cho tôi.”
Lớp chín Giải Ngọc Thành đã bỏ học, sau đó lang bạt khắp nơi trong xã hội, đã từng bị giỡn cợt, trêu đùa, thế nhưng khi bị đánh anh liền ắng gượng chống đỡ, té ngã bò dậy xem làm sao để trả thù, từ trước đến giờ chưa từng kêu ca khổ gì trước mặt ông cụ.
Nhưng mà sau khi trưởng thành cũng biết để cho ông cụ hưởng phúc.
Lâm Dư thở dài một tiếng, cậu lại vì Giải Ngọc Thành mà rơi vào mâu thuẫn, người này quá tệ, phẩm chất tốt cứ chớp nhoáng, còn độ tồn tại ở phương diện thiếu đạo đức không thấp chút nào. Một tiếng thở của cậu hình như có hơi dài, làm chiếc xe việt dã ở phía xa chạy đến mỗi lúc một chậm, sau đó dừng bên ven đường.
Tiêu Trạch bước xuống từ trên xe, trên tay đang cầm cái nón mới viện nghiên cứu phát cho, trên vành mũ thêu một hàng chữ nhỏ – đội khảo sát địa địa chất số một. Anh đi tới chụp cái nón lên đầu Lâm Dư, rất chi là ra vẻ: “Viện nghiên cứu chạy theo mốt không? Sản phẩm mới nhất mùa xuân, ra cùng lúc với sản phẩm mới hằng năm trong tuần lễ thời trang Milan.”
Lâm Dư chỉnh nón cho đàng hoàng lại, rồi khoe khoang với ông cụ: “Ông xem, con chính là đang làm đơn vị lớn đó, ông đừng thấy con đoán mệnh liền thấy vô lý, chỉ là con có nhiều bản lĩnh thôi.”
“Đắc ý” Ông Giải cố dùng sức gỡ khẩu trang ra, nhấp một hớp nước trà nóng, “Kể, kể nghe một chút!”
Đến cùng ông lão vẫn phiến diện, ông cùng Lâm Dư ngồi cả buổi sáng, thế mà chưa từng chủ động hỏi qua chuyện gì về bói toán, hiện tại vừa nhắc đến chuyện khảo sát địa chất, liền mở miệng bảo nói nghe một chút.
Lâm Dư biết nửa bình dấm chua của mình cũng không nặng được bao nhiêu, liền tự giác rút ra chui xuống vị trí hạng hai, rồi dựa vào Tiêu trạch chơi điện thoại. Tiêu Trạch ngồi bắt chéo đôi chân dài, hai tay đút vào túi áo khoác, anh nói từ nam đến bắc, từ lý luận mơ hồ đến sự trải nghiệm thực tế, nghĩ đến cái gì liền nói cái đến, đặc biệt tự tại hệt như chú ngựa cắn đứt dây cương chạy trên thảo nguyên.
“Có một mùa đông năm kia đi đến thảo nguyên lớn Hulunbuir, nằm trong khu rừng của Đại Hưng An Lĩnh, tuy là điều kiện ăn ở tốt nhất những nơi từng đi, thế nhưng khu vực quá rộng lớn, sau mỗi ngày cái chân như muốn gãy làm hai.”
Lâm Dư nhỏ giọng lầm bầm: “Nói chi dông dài tám trăm dòng dữ vậy.”
Tiêu Trạch bị phá, liền dùng cùi chỏ thụi vào dưới sườn đối phương, Lâm Dư bụ làm cho nhột một bên trốn một bên cười, không dám làm càn nữa. Tiêu Trạch lần lượt nói thêm mấy tin đồn thú vị, bởi vì ông Giải là kỹ sư, cho nên anh còn cố ý đề ra mấy vấn đề về kiến trúc phòng ốc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiêu Trạch nhìn thấy gương mặt vui vẻ của ông liền hạ thấp âm lượng mà nói: “Ông thật sự rất giống với ông ngoại con.”
Nụ cười trên mặt ông Giải vì thế mà ngưng lại, sau đó ngây người mất vài giây: “Tôi, còn trẻ!”
Lần này đến phiên Tiêu Trạch thẩn ra, rồi còn cười vui hơn ban nãy. Đúng là khi đó ông ngoại của anh đã gần tám mươi, còn ông Giải so ra chỉ sáu mươi là cùng, chỉ có điều là do bệnh tật giày vò, đã làm bạc trắng mái đầu cũng như tâm trạng nản lòng khiến bản thân ông trông già đi.
Tiêu Trạch không biết mình lên cơn điên gì, ấy thế mà lại tự nhiên giơ tay hơi phe phẩy mớ tóc bạc bị gió thổi loạn của ông. Động tác của anh ngưng lại giữa không trung, người ông cụ cũng không nhúc nhích gì, sau khi nhìn nhau đôi ba giây ai cũng phá ra cười, thậm chí còn quấy rầy người đi đường ngang qua.
Trong lúc hai người trò chuyện, Lâm Dư cũng bắt đầu đoán mệnh cho các cụ ông cụ bà, nhưng vẫn luôn chú ý tới tiếng động bên cạnh, hiện tại bèn nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh đang nhớ ông ngoại không?”
“Ừ, có chút nhớ.” Tiêu Trạch không phủ nhận.
Có một loại người thường hay chôn giấu toàn bộ sự yếu đuối chôn sâu vào đáy lòng, gió thổi không lọt, mưa xối không vào. Thế nhưng khi gặp phải một ai, hay một tình cảnh nào đó đặc biệt, tự dưng cũng sẽ sụp đổ.
Tiêu Trạch chính là người như thế.
Cha mẹ anh mất từ rất sớm, vì thế cho nên cả hai người Tiêu Danh Viễn và Mạnh Tiểu Tuệ cũng không có gì nhiều trong tâm trí của anh, mà chỉ có hình ảnh của hai người thân là ông ngoại và bà ngoại. Mà Bà Mạnh là một người không thích hợp để nuôi trẻ nhỏ, cho nên từ nhỏ anh đã sống trong vòng tay của ông ngoại.
Tiêu Trạch cười xong không nói gì, thế nhưng nơi đáy mắt hiện lên chút tâm sự, vừa có một sự quyến luyến rất đỗi nhạt có một chút dự thân thiết, cũng như ý cười ban nãy vẫn còn đọng lại chưa biến hẳn đi. Ông Giải dùng sức lăn ghế, sau khi tới gần vươn tay trái ra vụng về vỗ lên vai Tiêu Trạch.
C uộc đời mà, ai chẳng có tiếc nuôi, ông cũng đã từng chờ đợi con trai mình có thể có một thành tích ưu tú, hoặc phẩm hạnh đoan chính, thế nhưng cuối cùng đều thất bại, thế nhưng hiện tại có thể quen được một con người đầy đủ tuêu chyẩn ông mong mỏi, cho nên không nhịn được có chút vui mừng.
Hai ngày tiếp theo, Tiêu Trạch và Lâm Dư không cần đi làm, cho nên có thời gian dẫn ông Giải đi loanh quanh, cũng dần cảm nhận được nỗi lòng của ông cụ. Đầu tiên từ một người khỏe mạnh bỗng dưng biến thành phải ngồi trên ghế lăn, chỉ riêng chuyện này đã đủ đau khổ rồi, thử nghĩ mà xem, mỗi khi muốn lên giường đi ngủ, hay ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, tự mình tắm rửa, hành động cũng sẽ bị chững lại rất bất tiện, từ đó sản sinh ra tâm trạng tiêu cực, dần dần tích tụ theo tháng ngày buến thành tảng đá đè nặng trong lòng.
Buổi chiều sau khi đưa ông Giải từ nhà sách về nhà xong, hai người liền tản bộ quay về, Lâm Dư biểu lộ cảm xúc: “Ông ngoại chắc là bệnh xong qua đời nhanh, không phải chịu qua đau đớn gì lớn, mấy loại bệnh người già đúng là rất mệt mỏi khó chịu.”
Tiêu Trạch nói: “Thật ra có nhiều người già sau khi bị liệt nửa người, họ liền chọn cái chết.”
Lâm Dư hít mũi nhăn mày nhìn Tiêu Trạch, trong lòng cảm thấy lo sợ, cũng may mà Giải Ngọc Thành hiếu thảo, ở phương diện nào cũng chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, bằng không lỡ như tâm trạng của ông tệ hơn, không dám sẽ nghĩ ra chuyện gì.
Cả hai cứ tản bộ thế cho đến khi về đến hiệu sách, trông thấy một chiếc Land Rover dừng ở trước cửa, thì ra là xe của Giải Ngọc Thành. Giải Ngọc Thành nhìn thấy bọn họ từ bên trong kính chiếu hậu, liền ngậm điếu thuốc xuống xe, tiện tay rút ra một điếu đưa cho Tiêu Trạch rồi nói: “Định đến nói tiếng cám ơn, kết quả không thấy ai.”
“Hai chúng tôi đưa ông về nhà.” Lâm Dư hỏi, “Anh không về sao?”
Giải Ngọc Thành tỏ vẻ oan uổng đáp lốp xe một cái: “Ông cụ không muốn gặp tôi, cho nên hai ngày nay chỉ đến đưa cơm, đâu có dám ở lâu, bảo mẫu làm ra sao tôi cũng chả biết.”
Lâm Dư nói cho anh ta nghe: “Dì bảo mẫu rất tốt.” Nói xong thì bị ngưng lại, cứ như có chuyện muốn nói lại không biết mở lời làm sao, ngày càng hệt như người Giải Ngọc Thành này, làm người cứ muốn nói lại thôi khó mà suy xét được.
Giải Ngọc Thành nhìn thấy cả hai không hé răng nói một lúc lâu, bèn cố ý nói thêm câu cám ơn nữa: “Đội trưởng Tiêu, cảm ơn. Tôi thật sự không nghĩ đến việc ba tôi có thể cùng hai người có tiếng nói chung, sau khi ông ấy mằc bệnh cả người trở nên lầm lì, không thích tiếp xúc với ai cả.”
“Thật ra tôi cũng muốn trò chuyện cùng ông… Nhưng mà cả hai khác nhau quá lớn, tư tưởng cũng không khớp.” Gương mặt của Giải Ngọc Thành lộ vẻ cam chịu, một miệng đang nhả đầy khói nên từ ngữ không được rành mạch, “Nghe nói hai người sắp đi ra ngoài khảo sát, thứ mấy đi?”
Tiêu Trạch nói: “Ngày kia, đơn vị cũng phiền phức, trước khi đi còn phải mở tiệc.”
Giải Ngọc Thành vỗ cái bốp lên cửa xe: “Vậy tôi sớm hai hai cậu rồi, đêm nay đã đi rồi”
“Anh đi đâu vậy? Chạy trốn hả?” Lâm Dư tiến lên kéo cánh tay Giải Ngọc Thành, rồi nhanh như chớp sờ một đường lên tới cổ, sau đó còn sờ đi sờ lại nhiều lần, “Anh Giải, e là anh sắp có họa sát thân rồi.”
Giải Ngọc Thành là người rất mê tín: “Mịa, cậu có thể xem ra gì đó tốt tốt cho tôi không? Đừng nói là Giang Tuyết Nghi cùng La Mộng muốn bắt tay giết chết tôi nha?”
“Haha, không phải thật đâu, cho anh chừa!” Lâm Dư chỉ là muốn đùa giỡn chút, kéo quần áo lại đàng hoàng cho anh ta, “Cơ mà gần đây số mạng anh không mấy tốt, nhớ lái xe cẩn thận.”
Giải Ngọc Thành gật đầu, anh vô cùng tin tưởng với trình độ nghề nghiệp của Lâm Dư, chỉ thầm nói: “Do Giang Tuyết Nghi cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ, tôi không bỏ ra nổi số tiền kia, còn La Mộng quậy đòi ly hôn, đúng lúc tôi vó người bạn sắp kết hôn nên coi như là trốn hai ngày, ra ngoài chơi một chút.”
Tiêu Trạch nghe vậy liền hỏi: “Vậy ông cụ phải làm sao?”
“Sao tôi có thể quên ông ấy được chứ? Tôi mời hộ lý, và bảo mẫu cùng đến chăm sóc rồi.” Giải Ngọc Thành vừa nhắc đến ba mình liền một bụng khổ tâm, “Dù gì gần đây ông ấy cũng giận tôi, hy vọng sau khi trở về ông ấy có thể nguôi giận chút ít. Haiz, tôi cũng đi hai ba hôm thôi, đi lâu quá không yên tâm.”
Sau đó thì Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng nói lời tạm biệt một cách ngắn gọn với Giải Ngọc Thành, rồi nhìn theo chiếc xe Land Rover chạy tới đầu đường mới trở vào trong cửa hàng.
Mọi thứ trong tiệm cũng đã dọn dẹp gần như xong xuôi, Tiêu Trạch gỡ đồng hồ đeo tay của mình ra, thay một cái chống nước đeo vào, tiếp theo đi kiểm tra một số món đồ lặt vặt. Về phần Lâm Dư thì cậu cứ qua lại loanh quanh trong phòng, kế đó còn bám khung cửa nhìn lén mấy cặp đồng hồ Tiêu Trạch, dáng vẻ rất muốn đeo thử.
“Liếc trộm cái gì, vào đây.”
Tiêu Trạch chọn một dây không nghiêm trang già dặn cho cậu, hỏi: “Thích cái này không? Đeo thử xem.”
Lâm Dư đeo vào thử, đeo xong cũng không biết nên giơ lên hay đặt nép vào đường chỉ quần, bèn tháo xuống trả lại cho Tiêu Trạch, ngại ngùng nói: “Không thích, cổ tay mỏi quá.”
“Đức hạnh, vậy em nhìn lén làm cái gì?”
“Em chỉ muốn nhìn xem anh có bao nhiêu đồ tốt thôi.” Vừa nói xong đoạn chạy về phòng ngủ, sau đó lấy ra Ngọc Liên Hoàn bà Mạnh tặng cho từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, đây là vật đáng tiền duy nhất mà cậu có được, người ta có câu câu ‘vàng có giá, chứ ngọc thì vô giá’, cho nên cậu phải xem nó như là bảo bối mới được.
Lâm Dư nghĩ đi nghĩ lại một hồi bỗng dưng thấy thương cho phận mình, vật này đáng tiền như vậy, chờ đến khi già rồi chết đi, thì nên xử lý như thế nào bây giờ? Cậu không có con cái gì để truyền lại, lẽ nào lại đem thiêu chung với cậu luôn hả?
Nhưng mà cậu cũng chẳng nỡ đem bán nó đổi lấy tiền, dù gì đây cũng là quà mà bà tặng cho mình.
Tiêu Trạch làm vệ sinh cá nhân xong cũng đi vào, anh cởi một nút áo ngủ ra cho thoải mái rồi nằm lên giường, không biết bằng cách gì đó đã nhanh gọn lẹ ôm Lâm Dư vào trong lồng ngực. Anh giựt Ngọc Liên Hoàn lại, ra vẻ ghét bỏ mà nói: “Em thật sự cho rằng món này là đồ cổ sao? Bà cụ có tiền mua cho mình cái nhẫn kim cương rồi, làm gì tới lượt em.”
Lâm Dư không tin, còn đòi tìm bà Mạnh hỏi cho ra lẽ, sẵn tiện thông báo chuyện sắp xuất phát luôn. Bà Mạnh ở đầu dây bên kia bắt đầu dạy dỗ, trách cả hai lo yêu đương quên mất bà gùa này, sắp đi rồi mới chịu nhớ tới.
Vì vậy ngay sáng sớm ngày hôm sau, hai cái tên này liền ra vẻ ân cần cùng bà Mạnh uống trà, xem như là theo lệ nói lời tạm biệt.
Bà Mạnh kêu hai phần ăn sáng, mình chỉ ăn một phần, rồi đem phần còn lại cho Lâm Dư, giọng nói có chút không yên tâm: “Ăn nhiều chút, mai mốt phải ra ngoài chịu khổ, ăn không ngon mặc không đủ ấm, bà nghĩ đến liền đau lòng.”
Lâm Dư cảm động vô cùng, mà cậu vẫn chưa có quên chuyện quan trọng đâu, cho nên mới lấy Ngọc Liên Hoàn ra hỏi: “Bà ơi, anh nói cái này là giả, có phải ảnh đang lừa con không?”
Bà Mạnh liếc xéo Tiêu Trạch một cái, sau đó cởi vòng tay bạc của mình xuống rồi xỏ Ngọc Liên Hoàn vào, nói: “Nó chỉ hiểu địa chất lẽ nào cũng hiểu luôn đồ cổ hay sao? Con đừng nghe nó nói bậy, chờ bà, bà gọi cao nhân tới xem.”
Bà Mạnh nói xong liền kêu ông chủ tiệm ăn, đối phương nghe thấy liền từ trên lầu đi xuống, trong lúc chờ bà Mạnh có nói: “Ông chủ chỗ này không những hiểu về mấy thứ này, còn hiểu về ngọc nữa, không tin thì để người ta nhìn xem.”
Ông chủ đi đến bàn bọn họ, đối phương trông nhã nhặn khách khí, thanh âm nói chuyện cũng trong trẻo, không nhanh không chậm, người kia sờ kỹ càng đôi Ngọc Liên Hoàn một trận, liền khẽ nhếch miệng hỏi: “Xin hỏi là bà tìm thứ thứ này ở đâu ra?”
Bà Mạnh vốn chỉ có ý muốn đùa nghịch, không ngờ lại hỏi như vậy, chứng tỏ món đồ này có lai lịch rõ ràng, cho nên cố tình bày ra vẻ giấu kín như bưng thâm sâu nói: “Là do trong nhà truyền lại, tổ tiên làm quan lớn, mấy món cổ vật này nhiều lắm, nhưng mấy món đặc thù trong thời kỳ dường như mất cả rồi, hiện tại chỉ còn dư lại cái này.”
Ông chủ nghe xong gật gật đầu: “Đây là chất ngọc thượng hạng, nếu như không rõ năm tháng cũng có thể xem chính là một trân bảo,”
Bà Mạnh và Lâm Dư như được tiếp thêm sức cho, cùng nhau quay sang lườm Tiêu Trạch một cái. Lâm Dư nhẹ nhàng cẩn trọng hỏi, cứ như sợ nói lớn quá sẽ làm Ngọc Liên Hoàn vỡ ra từng mảnh vậy: “Ông chủ, ngài có thể xác định món đồ này ở triều đại nào không?”
Ông chủ nghe xong liền nhìn tỉ mỉ thêm lần nữa, sau khi đắn đo một hồi lâu mới tiếc nuối nói: “Tôi cũng không xàc định được, cái này phải nhờ mắt nhìn của sư ca mới có thể bảo đảm.”
Đợi đối phương đi khỏi, bà Mạnh và Lâm Dư như đang thương thảo một vụ làm ăn lớn, kịch động cũng lộ rõ mồn một trên mặt, bà Mạnh cũng không giấu nổi hớn hở lên tiếng: “Như thế nào? Bà mấy đứa có phải bị mắt cận đâu, vừa nhìn liền biết đây là bảo bối liền mà!”
Tiêu Trạch thổi trà cho nguội: “Nếu món này trị giá mấy ngàn vạn, ngài sẽ không hối hận vì cho trứng bịp bợm phải không?”
Lâm Dư nín thở, nếu món này thật sự là mấy ngàn vạn, cậu cũng không dám nhận đâu…
Chỉ trong chốc lát, ông chủ đã quay lại, lúc này còn có một vị lớn tuổi khác theo cùng, chắc hẳn đây là sư ca mà ban nãy ông chủ nhắc đến. Bà Mạnh vô cùng tinh tường, nếu vật này thật sự đáng giá, đối phương chắc chắn sẽ muốn mua, vì vậy đầu tiên cũng tỏ rõ thái độ: “Đây là gia bảo di truyền nhà chúng tôi, hơn nữa tôi cũng truyền cho cháu ngoại, cho nên không cần biết nó giá trị bao nhiêu tiền, cho dù thậm chí không đáng một đồng cũng chẳng sao, nhà chúng tôi vẫn sẽ truyền qua từng đời.”
Lâm Dư phụ họa theo: “Đúng vậy, tương lai tôi sẽ đưa cho con gái mình.”
Tiêu Trạch sặc trà, không dám tưởng tượng con gái của Lâm Dư sẽ ra sao.
Ông chủ cười cười: “Cụ bà, bà cứ yên tâm, món vật này cũng thật sự ghê gớm, cho nên chúng tôi cũng không dám mua.” Đối phương nói xong liếc mắt nhìn sư ca một cái. “Ở thời kỳ Xuân Thu có rất nhiều đồ ngọc tinh xảo, thế nhưng bảo tồn lại không nhiều, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội nhìn một lần cho thỏa niềm mong ước, cảm ơn các vị đến đây, bữa này tôi mời.”
Lâm Dư kinh ngạc đến nổi không khép miệng lại được, trong lúc nhất thời Tiêu Trạch cũng bắt đầu bán tin bán nghi, thế nhưng vẫn không rõ thật hay giả. Bà Mạnh thì càng khỏi phải nói, chờ đối phương đi khỏi vội vàng xoa ngực, vừa hoang mang vừa vui mừng, “Bà chỉ đi dão Phan Gia Viên mua đại thôi, ai dè lại là đồ cổ thời kỳ Xuân Thu chứ!”
Bà đưa dây đeo tay đeo cho Lâm Dư: “Tiểu Dư, con chính là phúc tính của nhà ta! Nhất định là do con hấp dẫn món đồ này đến đây!”
Bàn tay Lâm Dư đeo vòng tay bạc có thêm Ngọc Liên Hoàn thoáng trở nên lạnh ngắt, lúc hơi nhúc nhích còn vàng lên một âm thanh trong trẻo. Thời kỳ Xuân Thu… Cậu bỗng nhớ tới một chuỗi giấc mộng khi ở Dĩnh Sơn, chẳng lẽ con người thật sự có kiếp trước kiếp này, mà kiếp trước của cậu chính là sống ở nước Ngô Việt thời kỳ Xuân Thu sao?
Lâm Dư lắc lắc đầu thôi không suy nghĩ nữa, còn tự nhủ thầm một câu thiên cơ không thể tiết lộ, ngước mắt lại nhìn về bà Mạnh mà nở một nụ cười như có như không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Đường Thối Lui
Quyển 4 - Chương 60
Quyển 4 - Chương 60