DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Đường Thối Lui
Quyển 5 - Chương 74

Từ sau khi Lâm Dư vì một phần cơm hộp lạnh mà đau bụng, Hạ Băng bắt đầu làm cơm cho cậu mang theo. Buổi sáng nào đều có một hộp giữ ấm ba tầng đựng đồ ăn, một hộp cơm trắng cùng một bình giữ ấm nước nóng.

Cậu biết rõ cái chuyện sinh do gian nan khổ cực, chết do an lạc yên vui(*), khi nhìn hai cái má đầy đặn lên chút ở trong gương, bắt đầu có chơi lo lắng mình sẽ biến thành một tên nhóc báo tròn.

(*) Là câu của Mạnh Tử, nằm trong tác phẩm “Mạnh Tử – Cáo Tử Hạ”. Bên trong tác phẩm, ông đã liệt kê ra sáu vị trải quan gian nan khổ cực, mài luyện qua chướng ngại vật để có được một chức trách lớn, qua đó chứng minh những vất vả, trắc trở trên nhằm thúc đẩy khiến con người đạt được thành tựu.

Tiêu Trạch tình cờ đi ngang qua phòng tắm giục: “Đừng có ngắm nghía nữa, đến muộn bây giờ.”

Lâm Dư hết sức ưu phiền dựa khuông cửa: “Anh xem có phải em mập lên rồi không? Trước đây ở hộp đêm Tràng Hoa Bối Bối có nói qua không thể mập, bởi vì mập thì sẽ không có ai thích.”

Tiêu Trạch không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay: ” Đến thiếu nữ xinh đẹp như Tào An Kỳ còn ăn một ngày hai cái hamburger kìa, một thằng con trai như em đắn đo mấy chuyện này có nghĩa lý gì? Hôm nay có phải đến ngày thi trong tháng không?”

Lâm Dư đột nhiên giật mình một cái, suýt tí nữa quên mất hôm nay thi rồi, vội ăn bữa sáng liền mang balo và phần cơm kia chuẩn bị rời đi. Khi đang định xuống lầu, bỗng nhiên một tiếng “xoảng” dĩa sứ vỡ vang lên, cậu quay lại phòng ăn, thấy Lâm Hoạch hoảng hốt run run tay, nhìn qua cảm thấy anh đang sợ sệt vô cùng.

“Đậu Đậu, làm sao vậy?” Cậu lấy khăn giấy lau tay cho Lâm Hoạch, “Không sao không sao, luôn được bình an.”

Hạ Băng ngồi xổm xuống dọn dẹp, giải thích: “Tôi giục cậu ấy ăn trứng ốp la trong dĩa, nếu không nó nguội, sau đó cậu ấy như cầm không vững, há miệng run rẩy làm rớt luôn cái dĩa…”

Lâm Hoạch vẫn hoảng loạn: “Đừng đánh tôi…”

Lâm Dư vuốt ve sau gáy Lâm Hoạch động viên: “Không ai đánh anh đâu, Đậu Đậu anh đừng sợ, mọi người đều không trách anh.”

Hạ Băng bỗng nhiên hiểu ra than thở một tiếng, sau đó đeo khẩu trang vào, rồi bất đắc dĩ mà nói: “Lúc tôi không mang khẩu trang làm cậu ấy sợ, lần này còn bảo cậu ấy ăn nhanh, nên chắc đâm ra hoảng mà làm rớt dĩa.”

Lâm Dư cũng âu sầu lên tiếng: “Thầy Hạ, thầy nói xem ai bảo khi đó thầy cứ hay phạt em làm gì, giờ lưu lại bóng ma cho Đậu Đậu luôn rồi.”

Hạ Băng tựa như không nhịn được khi bị người khác nghi ngờ trình độ dạy học của mình, nên trả lời hơi ngang: “Nếu lúc đầu tôi không phạt trò, thì bây giờ trò biết được gì, không chừng bây giờ còn tốn thêm mớ tiền đổ thêm vào việc học, mau đi đi, xem mấy giờ rồi kìa!”

Lâm Dư nhận thấy Lâm Hoạch sẽ không bình tĩnh lại nhanh được, cho nên cầm theo áo khoác rồi dẫn anh đi theo. Trên đường lúc này có chút kẹt xe, đã chắc là đến muộn, Tiêu TRạch nhìn thấy biểu cảm bất an trên mặt Lâm Hoạch qua lớp cửa chiếu hậu mới hỏi: “Đậu Đậu làm sao vậy?”

Lâm Hoạch nghe xong khẩn trương độ cả người căng thẳng, hết dùng tay trái gãi tay phải, lại lấy tay phải móc móc tay trái. Lâm Dư thay đối phương trả lời: “Làm vỡ một cái dĩa nhỏ.” Còn chưa nói xong đã bị Lâm Hoạch dùng sức che miệng lại, suýt nữa làm cậu ngộp chết luôn rồi.

Trong lòng Tiêu Trạch đã đoán ra, nhưng vẫn thử dò xét: “Đậu Đậu, lúc trước từng làm bể chén dĩa sao? Chú có mắng anh đúng không?”

Sự căng thẳng của Lâm Hoạch nghe xong câu này vọt thẳng lên cao độ, anh tựa lưng vào ghế cả người cứng như đá hai tay bắt đầu quơ lung tung: “Đừng đánh tôi! Không được đánh tôi… Không được đánh! Đừng đánh tôi mà!”

Lâm Dư nắm lấy cánh tay đang run cầm cập của đối phương, cố gắng an ủi: “Không sao rồi không sao rồi, Đậu Đậu, ở đây đâu có chú đâu, sẽ không có ai đánh anh được nữa. HIện tại chỉ có em và anh em thôi, có rớt bể gì cũng sẽ không trách mắng anh.”

Lâm Hoạch vốn không nghe hiểu hết cả câu dài như vậy, thế là Lâm Dư cứ lặp lại, mãi đến tận khi đối phương nghe hiểu mới ngừng. Cậu trấn an Lâm Hoạch thành công, nhưng vẫn không nhịn được mà tự trách mình than một câu: “Là do em không dạy đàng hoàng cho ảnh, có trách nên trách em.”

Tiêu Trạch định bắt bớ lấy câu nói này, nhưng vừa lúc đã đến cổng trung tâm nên anh không hỏi nhiều nữa, căn dặn vài câu xong nhanh chóng để Lâm Dư lên lớp.

Trên đường đến thì Lâm Hoạch căng thẳng, còn bây giờ đến lượt Lâm Dư,  hai chàng trai này mà ở cùng nhau thế nào cũng thành ra mưa thảm gió sầu, ba phần dựa vào ý trời, còn bảy phần đã nhận trước xui xẻo. Hiện tại trong căn phòng học nhỏ cực kỳ yên tĩnh, giáo viên toán số đã bày sẵn bài thi cùng nháp giấy lên bàn, Lâm Dư chính thức nghênh đón kỳ thi tháng lần đầu tiên trong đời, cậu nắm chặt bút, lòng bàn tay trơn trợt toàn là mồ hôi.

Lâm Hoạch là một kẻ ngốc, có thể hiểu nghĩa đen là tốt lắm rồi, thế nhưng lời Lâm Dư nói anh có thể nghĩ sâu xa được một tí, lúc này ngồi cách cậu một bàn nhìn Lâm Dư kỹ càng, sau đó bật cười.

Cứ như người sợ sệt ban nãy không phải là anh vậy.

Giáo viên dựng thẳng ngón tay trỏ đặt lên môi ý bảo yên lặng. Lâm Dư lén nhìn sang Lâm Hoạch hết bày trò nhe răng nhíu mày, lại trừng mắt nhăn mũi, Lâm Hoạch bị cậu chọc cười đến đuôi mắt hằn rõ nếp, anh bỗng không nhịn được mà vạch khuyết điểm cậu ra: “Tiểu Dư quên phao nhỏ rồi sao!”

Lâm Dư như phản xạ có điều kiện mà giơ hai tay lên: “Thầy ơi em không có! Ảnh nói xạo đó!”

Cậu nói xong quay đầu nhìn Lâm Hoạch, hai người ngẩng mắt nhìn lấy tự dưng có hơi bất ngờ, những chuyện thời ngây ngốc thoáng chốc ùa về, cả hai nhân lúc giáo viên không để ý mới  cười rộ lên, cười xong tiếp tục khảo thí, không lo ra nữa.

Kỳ thi một chọi một vừa nhanh lại tiện, thi xong chấm bài ngay tại chỗ, chỉ việc ngồi tại phòng chờ điểm ra, làm cho người ta còn có thể cảm nhận được bầu không khí của pháp trường. Lâm Dư thi bảy môn, ba môn chính ba môn khoa học tự nhiên, cộng thêm thêm một môn địa lý.

Đến giờ tan học trong lúc thu dọn đồ đạc, cậu nhét chừng mười tờ bài thi vào cặp kéo khóa đàng hoàng xong, mới khe khẽ thở dài, rồi đặt mông ngồi lại ghế. Lâm Hoạch cũng quen với cái điệu bộ này, khi còn bé mỗi lần thi không tốt đều thành ra như thế chợt lên tiếng: Anh ấy sẽ không đánh em đâu.”

Hồi trước khi Lâm Dư thi điểm thấp, về nhà không tránh khỏi việc ăn đòn, mà chắc chắn Tiêu Trạch sẽ không đánh cậu, cho nên Lâm Hoạch mới cảm thấy đã không bị đánh thì không sao nữa. Cả hai lãng phí hết một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi rời đi, lúc về tới tiệm sách thì thấy Hạ Băng đang nghe tiếng anh.

Tiếng anh của Lâm Dư không đạt yêu cầu, nên nhất thời có chút nhụt chí. Cậu đỡ Lâm Hoạch lên lầu xong, liền bắt đầu sửa lỗi sai trong đề thi. Hai người bọn họ cứ thế mà trốn vào phòng sách, Lâm Hoạch đắp chăn kín mít ngồi trên ghế sa lon xem hoạt hình, Lâm Dư sửa đến hoa mắt nhức đầu, liền quyết định không sửa nữa.

“Tiểu Dư, nghỉ ngơi một lát đi.” Hạ Băng gõ cửa, rồi bưng một ly sữa nóng cùng mấy quả óc chỗ lột sẵn đi vào. Lâm Dư gục xuống lấy sách che mặt, có vẻ như vô cùng khó xử.

“Thi không tốt sao?”

“Vâng ạ, ghê lắm luôn.”

“Vậy thì có gì đâu, lần tới cố gắng là được.” Hạ Băng vươn tay ra định sờ đầu an ủi Lâm Dư, thế nhưng cánh tay nhấc đến nửa chừng ngưng lại rồi thu về: “Vạn sự khởi đầu nan, dù gì trò cũng bỏ lâu lắm rồi, cứ từ từ thôi.”

Lâm Dư được cổ vũ tiếp thêm sức mạnh: “Cảm ơn thầy Hạ.”

Lần này đổi thành Hạ Băng khó xử: “Đừng gọi tôi là thầy, bây giờ còn là gì đâu mà gọi thầy, nghe kỳ lắm.”

“Thế em gọi gì bây giờ?” Lâm Dư chưa từng nghĩa tới mấy cách xưng hô khác, “Anh Hạ hả? Hahahaha!”

Hạ Băng mắng cậu một câu không biết lớn nhỏ, ông nhai một quả óc chó nói: “Vậy thì cứ gọi là thầy đi, một ngày là thầy, suốt đời cũng là thầy, em nói có đúng không thầy Hạ!”

Gương mặt của Hạ Băng hơi run run, thế nhưng ánh mắt cùng giọng điệu không bị ảnh hưởng: “Thằng nhóc ngốc, câu đúng là một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.”

Lâm Dư lập tức phản bác: “Chẳng lẽ em gọi thầy là ba hả, thầy Hà à sao thầy có thể chiếm tiện nghi của em như vậy chứ.”

Sau khi Hạ Băng trở lại bình thường liền cảm thấy ngại, ông thấy bản thân như đang làm trò cười cho thiên hạ, liền không kịp lấy dĩa vội rời đi. Lúc này Lâm Dư vẫn còn cười, tiếp tục quay ra làm cho xong bài tập hôm nay.

Lúc trước khi đến báo danh Tiêu Trạch có từng nói qua không cần đưa bảng điểm cho anh xem, cho nên khi tan tầm về nhà đều hoàn toàn dựa vào biểu cảm trên mặt Lâm Dư mà phán đoán. Cơ mà sự ủ rũ kia hiện rõ mồn một trên mặt đến thế, anh không muốn nhìn cũng không được.

Tiêu Trạch không hỏi gì mà thẳng thắn lên tiếng: “Họp suốt một ngày trời, giờ anh đi tắm cái, khi nào cơm chín rồi gọi anh.”

Lúc ăn cơm Lâm Hoạch nhớ tới sáng nay mình làm bể cái dĩa, cho nên cứ nơm nớp lo sợ ăn không vô. Tiêu Trạch mang theo một thân khí nóng khi tắm rửa xong, anh nhận ra được bèn suy nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao sự cân bằng cảm xúc của Lâm Hoạch không so kịp với người thường, không sao bình tĩnh lại là điều khó tránh khỏi, thế nhưng mỗi lần đều như vậy thì không được tốt mấy.

Anh bèn hỏi: “Trứng bịp bợm, lúc ba mẹ em còn sống, họ thường hay mắng Đậu Đậu mỗi lần cậu ta làm bể đồ sao?”

Lâm Dư nói: “Khi nào làm bể nhiều mới bị mắng, em cố hết sức dạy ảnh rồi, nhưng trời sinh đã vậy em cũng hết cách. Sau đó thì em bảo là do em làm, ba mẹ quay sang dạy dỗ em, nên ảnh mới không sợ nữa.”

Kết quả sau khi cậu đi rồi không còn ai che chở nữa, Lâm Hoạch liền bị tên chú kia trách mắng đánh phạt, cho nên khi ở trên xe cậu mới tự trách mình không chịu dạy đàng hoàng cho Lâm Hoạch.

Tiêu Trạch nghe xong bèn giẫm nhẹ một cái lên chân Lâm Dư, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt. Lâm Dư nhanh chóng hiểu ra, cậu bưng chén cơm ăn xong của mình lên chợt nói: “Để em đi múc thêm chén nữa.”

Khi cậu đứng dậy mới cố ý buông tay, cái chén rơi xuống sàn nhà bể thành hai nửa, nỗi sợ của Lâm Hoạch bỗng chốc bùng nổ, anh mới vội kéo Lâm Dư định chạy trốn. Tiêu Trạch thấy thế mới đưa chén của mình ra, cực kỳ dịu dàng lên tiếng: “Tiểu Dư, em lấy chén này ăn đi.”

Lâm Dư tiếp nhận, rồi há miệng to lùa cơm vào, Lâm Hoạch chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu rồi quay sang nhìn Tiêu Trạch, anh cứ nhìn qua nhìn lại hết mười phút đồng hồ mới an tâm, từ nay về sau không cần phải sợ hãi nữa.

Buổi tối Hạ Băng và Lâm Hoạch đi nghỉ ngơi, Tiêu Trạch làm việc trong phòng sách, Lâm Dư thì ngồi ở bàn học đối diện anh tiếp tục làm bài tập. Hai người mặt đối mặt, còn uống chung một ly nước nóng, cũng không có ai quấy rầy ai.

Tiêu Trạch không chủ động hỏi thành tích, còn Lâm Dư thì chưa nghĩ ra cách bàn giao kết quả. Mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh tắt máy vang lên, cậu liền đẩy những chỗ sai trong bài thi của mình qua, lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng: “Anh giảng mấy chỗ sai này cho em nghe đi.”

Tiêu Trạch vẫn không có hỏi: “Tới đây, cầm theo tờ giấy nháp luôn.”

Từ một đống lỗi sai vô tận của các môn tiếng anh, toán, lý, hóa…, đối phương thế nào cũng đoán ra được điểm của mình. Lâm Dư đầm đìa mồ hôi, đã thi rớt có lỗi rồi, mà những cái kia cũng sai cho được thiệt là mất mặt, đành quyết định không nhịn nữa.

Cậu bỗng nhiên đứng dậy nghiêng mình chín mươi độ nói: “Xin lỗi!”

Tiêu Trạch giật mình: “Xin lỗi cái gì?”

“Em lãng phí tiền anh rồi.” Lâm Dư ngồi xuống, gương mặt khó xử lau lau mồ hôi, hệt như bị cáo đang ngồi trước thẩm phán vậy. Tiêu Trạch thấy vậy liền vui vẻ hỏi: “Bình thường mỗi ngày em học tập như thế nào?”

Lâm Dư trả lời: “Nghe giảng rồi ghi chép lại, không hiểu thì đi hỏi thầy và anh, tiếp đó chỉnh sửa ghi chép lại, làm bài tập xong thì ôn tập chuẩn bị bài mới, ngày thứ hai kèm theo việc sửa những lỗi sai của ngày thứ nhất.”

Tiêu Trạch nói: “Thế không phải là tất cả rồi sao? Chăm chỉ học tập như vậy có gì cần để xin lỗi chứ? Trứng bịp bợm, tuy trước đây em đoán mệnh trăm trận trăm thắng, thế nhưng thi thố thì khác, lên xuống cao thấp chuyện rất bình thường.”

Lâm Dư nghe xong ực nước bọt, bản thân nghẹn cả ngày trời cuối cùng cũng được nhẹ nhõm lại, bắt đầu không giấu giếm nữa, mà lấy ra bảy bài thi đưa Tiêu Trạch khẽ nói: “Em không có hù anh đâu.”

“Ơ.” Tiêu Trạch liếc mắt nhìn thấy điểm số môn toán, “Năm mươi lăm, hơn một phần ba tổng điểm luôn.”

Tuy điểm hai môn lý anh khá thấp, nhưng hóa và sinh tạm ổn, Tiêu Trạch lật tới bài thi cuối cùng: “Địa lý chín mươi tám, cò hai điểm đã đạt tối đa rồi, em lại ìu xìu tỏ vẻ thi rớt làm gì, sao không khoe mình thi tốt đi?”

Lâm Dư đè nén sự hân hoan: “Anh dạy địa lý cho em nhiều như thế, thi tốt cũng phải thôi.”

Tiêu Trạch vô cùng hài lòng với câu nói này, thấy cậu thắng không kiêu bại không nản liền tiếp tục động viên hai ba câu rồi giảng bài tiếp. Cả hai cần mẫn học tập đến tận đêm khuya, Lâm Dư buồn ngủ mở hờ thu dọn đồ đạc, tình cờ nhìn thấy hành trình sắp xếp đặt ở trên bàn.

Viện nghiên cứu mới vừa truyền đạt thông báo công tác, lần này Tiêu trạch phải đi công tác mấy ngày để thị sát một khu tỉnh huyện cấp ba. Từ đây đến lúc xuất phát còn non nửa tháng, anh đang nghĩ xem có nên đưa Lâm Dư đi cùng hay không.

Xin nghỉ ở lớp bổ túc thì đơn giản thôi, quan trọng là còn có Lâm Hoạch cần chăm sóc, nhưng mà anh hy vọng Lâm Dư có thể đi cùng mình, bởi sau này Lâm Dư cũng sẽ làm việc trong ngành nghiên cứu địa chất, bởi cậu cất bước chậm hơn người ta rồi, nên bất cứ cơ hội học tập nào đều phải nắm lấy.

Cả hai không nghĩ gì nhiều, đến lúc cứ xem tình huống của Lâm Hoạch rồi quyết định thôi.

Lâm Dư rời khỏi phòng sách định đi về ngủ, thì thấy phía phòng khách sáng đèn, bèn chạy qua tìm kiếm nguồn sáng, thì ra là Hạ Băng đang đeo tạp dề bận bịu trong phòng bếp.

Một chảo dầu sôi, ở cạnh là một dĩa thịt được vo không tính tròn mấy. LÚc này Hạ Băng ngáp một cái gắp từng viên bỏ lên chảo, một chốc sau đã cho ra một dĩa vàng ươm. Tiêu Trạch ngửi thấy mùi thơm nhịn không được, đi vào bốc một viên ăn rồi lên tiếng: “Anh Hạ, nửa đêm nửa hôm rồi anh còn chiên thịt làm gì?”

Hạ Băng giảm lửa bếp: “Vốn là định nhồi thành viên ăn cơm xong đi chiên, kết quả quên mất tiêu,  trò xem trí nhớ tôi đúng là kém mà.”

“Vậy thì thôi đừng làm nữa, thầy không mệt hả?” Lâm Dư hỏi. Hạ Băng không quay đầu lại, mà chỉ nhìn mấy viên thịt ngập trong dầu nói: “Không làm ngày mai trò sẽ thiếu cái để ăn, tôi vẫn chưa có buồn ngủ.”

Lâm Dư đến gần đặt tay lên hai bên vai Hạ Băng, đối phương bình thường ngày nào cũng chuẩn bị cơm làm cậu đã thấy ngại rồi, hiện tại còn tỉ mỉ chu đáo cân nhắc như thế, thật là có chút khó xử mà.

“Được rồi, nhanh ngủ đi, không thì mai không dậy nổi đâu.” Hạ Băng nhún vai một cái, không cho Lâm Dư nắm nữa, “Còn bảy, tám viên nữa là xong rồi, hai người mau đi nghỉ đi.”

Vài hôm sau Lâm Dư nói cho Lâm Hoạch biết về chuyện đi công tác, đương nhiên là Lâm Hoạch nghe không hiểu rộng đến vậy, mà chỉ ý đi công tác là đi chỗ khác. Anh sao có thể chấp nhận, bèn nắm tay Lâm Dư không buông, dỗ dành cỡ nào cũng vô dụng, thậm chí còn tập trung toàn bộ sự chú ý hết lên người Lâm Dư.

Cuối tuần nhà sách nhiều người, Lâm Dư ở lầu trông tiệm, cậu vừa tính tiền cho khách xong thì nhìn thấy Lâm Hoạch giang rộng hai tay đứng chặn hết cửa.

“Đậu Đậu, anh ngừng một lát đi!” Cậu ngoắc ngoắc tay, “Em không có đi, nhưng khách người ta phải đi.”

Lâm Hoạch khẽ hất con mắt hẹp dài của mình lên trời không thèm quan tâm, mà anh lại không biết rằng gương mặt đó buồn cười cỡ nào. Cứ thế mỗi khi khách ra vào anh sẽ tránh ra, không có khách thì chặn chết cánh cửa.

Có lẽ là vì sức khoẻ vốn không tốt, cho nên anh dùng sức giang rộng người chừng mười phút đã tới giới hạn, bắt đầu dịch từng bước nhỉ lắc lư. Lâm Dư đang xếp lại mấy cuốn sách đặt lung tung, thấy thế liền quăng công việc chạy tới rồi dìu Lâm Hoạch lên ghế salông nghỉ ngơi.

Cậu ngồi trên tay vịn mà nói: “Đậu Đậu, hay là em không đi nữa, anh đừng sợ.”

Lâm Hoạch thực sự không hiểu gì cả: “Chú đâu có ở đây, tại sao em phải đi?”

“Không liên quan đến chú, em là đi công tác với anh ấy.” Lâm Dư kiên trì giải thích, “Đi mấy ngày sẽ về, bọn em đi chung về chung, không bị gì cả.”

Cậu nói xong cảm thấy Lâm Hoạch vẫn không hiểu, bèn không hao sức nói nhiều lời trực tiếp dứt khoát: “Nhưng giờ em không đi nữa, cho nên anh đừng sợ nữa được không?”

Lâm Hoạch gật đầu, mặc dù anh không biết rõ nội dung Lâm Dư nói, nhưng anh có thể hiểu được mọi tâm trạng của Lâm Dư. Lâm Hoạch nhìn lên đôi lông mày và khoé miệng đoán ra cảm xúc. Anh cảm nhận được Lâm Dư đang không vui, thế nhưng không phải kiểu giận dỗi, mà là kiểu hằng năm khi tổ chức sinh nhật vào đêm giao thừa, mẹ thường hay chần trứng trong bát mỳ trường thọ cho anh, Lâm Dư muốn ăn không dám nói thành ra không vui.

Anh cúi đầu nói: “Tiểu Dư, để anh bắt chim nhỏ cho em nha.”

Lâm Hoạch muốn lấy chim nhỏ mà Lâm Dư thích ra để bồi thường.

Lâm Dư giấu đi chút mất mát và bối rối, rồi nhợt nhạt cười một cái: “Mới đứng có một phút đã khập khễnh rồi, anh khỏi cần bắt chim nhỏ,  anh vẽ cho em là được rồi.”

Lâm Hoạch có nhiệm vụ liền không quậy nữa, bắt đầu săm soi giấy trắng nghiêm túc vẽ tranh. Lâm Dư cuối cùng cũng được nhàn rỗi, sau đó hóa mất mát đau thương thành sức mạnh quét dọn hết tằng một.

Một hơi bận đến tối mịt, trước khi đi ngủ Lâm Dư có nhận được bức chim nhỏ Lâm Hoạch vẽ xong, thân chim màu đỏ cái chân thì màu xanh, cơn mắt thì nửa vàng nửa đen, cậu bỗng chép miệng một cái: “Phối màu này hình như hơi quen quen, lúc anh vẽ đang suy nghĩ gì vậy?”

Lâm Hoạch vô củng hí hửng: “Áo bông của Ngụy Thải Hồng ấy!”

Lâm Dư nằm trên ghế cười bò, rồi quăng luôn cái remote TV đi. Cậu nâng niu bức vẽ nguệch ngoạc kia như bảo bối của mình vậy, rồi còn dùng hết tất cả những lời khen có cánh mà mình nghĩ được dành cho anh.

Lúc này Hạ Băng từ buồng tắm đi ra, chợt hỏi: “Tiểu Dư, trò có muốn đổi ga trải giường hay không?”

Lâm Dư cẩn thận đặt bức tranh qua một bên, rồi đứng dậy hỗ trợ: “Muốn, để con với thầy cùng thay.”

Căn phòng khách của Hạ Băng đã được ông tháo ra, hiện tại cùng Lâm Dư đi qua những phòng khác thay mới toàn bộ. Đến khi Lâm Dư trải ga mới lên phòng ngủ chính xong thì Tiêu Trạch cũng tắm xong, cậu sẵn tiện nói cho đối phương biết chuyện mình không thể đi công tác được.

Tiêu Trạch nghe xong không nói gì, chuẩn bị tìm Lâm Hoạch trò chuyện một phen.

“Đổi xong rồi, mệt ghê.” Lâm Dư hổn hển thở dốc, bò xuống giường đi tới phòng khách lấy bức tranh, kết quả vừa đặt mông lên sô pha cũng lười đứng lên, bèn ngồi phịch ở đó ngắm nghía lần nữa. Mới nhìn có một chút cả người đã bắt đầu mệt rã rời, cho nên đặt bức tranh lên ngực quay ra ngủ gà ngủ gật.

Lâm Dư không ngủ say, mà cứ cảm giác mơ mơ màng màng có người tới gần, sau đó đối phương tới gần cúi người trước mặt cậu, cậu chỉ biết dùng ý thức kêu một tiếng “Anh”, mà trong thực tế lại không phát ra tiếng nào. Bàn tay ấm áp của ai kia thoáng di chuyển sờ lên đỉnh đầu của cậu, rồi đi xuống bên gò má.

Lâm Dư cố hết sức tỉnh lại: “Để em đi tắm cái đã!”

Khi dòm ra người trước mặt, cả người cậu chết trân, thậm chí cỏn hơi ngả ngữa về trên ghế salong, trước mặt cậu căn bản không phải Tiêu Trạch, mà là Hạ Băng! Cậu nổi hết da gà da vịt lên, bức tranh cầm trong tuy xém đã vò nát, chợt hỏi ông: “Thầy Hạ, thầy có chuyện gì sao?”

Hạ Băng dường như không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng như thế, lúng túng nói: “Tôi thấy trò đang ngủ nên định bảo trò đi tắm, tiện báo là tắm phòng khác, bởi vì tôi chuẩn bị quét dọn phòng của anh trò rồi.”

Lâm Dư gật đầu lia lịa, vẫn chưa chịu ngưng thắc mắc: “VẬy thầy sờ mặt em làm gì? Nãy hù em sợ quá trời.”

Hạ Băng vỗ nhẹ cậu mấy cái: “Là do trò nhát gan thôi, tôi thử nhìn xem sau khi thay đổi thực đơn trò có béo lên được miếng thịt nào không ấy mà.”

Lâm Dư bình tĩnh xong cũng nhanh chóng đi tắm, khi đi ngang qua phòng Hạ Băng mới phát hiện ra giường trống không chưa trải ga giường, cho nên cậu về phòng lấy mấy tấm ra, rồi đi vào trong phòng tắm nói với Hạ Băng hô: “Thầy Hạ, em giúp thầy trải ga giường nha, thầy xem màu xanh lam có được hay không?”

Hạ Băng đáp lại: “Màu gì cũng được, phiền trò rồi.”

Cậu nghe xong cảm thấy thầy mình khách sáo quá chừng, rồi cầm lấy  tầm gia giường sạch sẽ rời đi. Tiêu Trạch dị ứng mùi nước khử trùng, bèn đi cùng Lâm Dư sang phòng khách lánh tạm. Hai người đặt ga trải lên, rồi nắm kéo về bốn góc, sau đó kéo dây khóa là xong xuôi.

Vì để thay ga, Lâm Dư ném hết chăn gối lên trên ghế salông, vừa xoay người lại bỗng nhìn thấy dưới gối có tấm hình. Tiêu Trạch cũng nhìn thấy, anh cầm lấy nói: “Đây là con trai anh Hạ sao?”

Lâm Dư tò mò đến gần: “Không thể nào, hình như thầy Hạ đâu có con?”

Đợi đến khi cậu nhìn rõ, liền giật mình kêu lên rồi giựt tấm hình siết trong tay, mắt hận không thể chiếu ra tia laser xuyên thủng. Tiêu Trạch hơi nhàn rỗi, bèn ngẫm nghĩ: “Đôi mắt đứa nhỏ này tròn vo giống em ghê.”

Lâm Dư kêu lên: “Thì đây chính là em mà! Lúc nhỏ mắt em to như vậy đó!”

Tấm hình kia bị hư hỏng rất nghiêm trọng, mà đứa trẻ sơ sinh cũng còn quá nhỏ, Tiêu Trạch phải nhìn tỉ mỉ phân biệt một phen mới xem như thừa nhận đứa bé đó là Lâm Dư. Lâm Dư cầm tấm ảnh chỉ cảm thấy bản thân hoảng sợ tột độ, đây là kỷ niệm năm cậu tròn một tuổi, sở dĩ cậu nhớ rõ như thế, bởi vì từ nhỏ đã từng chụp qua tấm hình này, mà album trong nhà cũng chỉ có duy nhất mỗi nó.

Nhưng lúc ba mẹ qua đời đã đem quần áo cũ và tất cả album đốt cả rồi, tại sao Hạ Băng lại có tấm hình này? Cậu nghĩ mãi không ra, cho nên muốn đi tìm Hạ Băng để mà hỏi rõ.

Lâm Dư cầm bức ảnh định đi ra ngoài, Tiêu Trạch tinh mắt phát hiện ra: “Trứng bịp bợm, mặt sau có chữ viết kìa.”

Vừa nãy động tĩnh không coi là nhỏ, thành ra Hạ Băng cũng vội vàng chạy tới, khi ông đến cửa nhìn thấy bức ảnh trong tay Lâm Dư, gương mặt trở nên hốt hoảng cứ như chuyện động trời sắp bị bại lộ.

Mà Lâm Dư đã nhìn thấy dòng chữ ở mặt sau, trên đó viết: Con yêu Tiểu Dư – Kỷ niệm tròn một năm.

Đọc truyện chữ Full