DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 24: Chuẩn bị hành lý xuất hành

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

ebd8f9db16db7778777229ae8d1e7ec5

“Nếu để người ta phát hiện hắn là lão yêu quái không biết từ nơi nào tới chiếm cứ thân thể một thiếu niên, thì đám người nguyên thủy mê tín này nhất định sẽ tìm cách giết hắn”


Nghiêm Mặc thấy Thảo Đinh đã hiểu, liền gọi Nguyên Chiến qua.

“Bộ lạc có chăn nuôi không? Là nuôi ngựa, dê bò linh tinh ấy.”

Nguyên Chiến không rõ vì sao hắn lại hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời: “Dê thì có, mùa thu mỗi năm đều bắt về một bầy, nuôi đến mùa đông sẽ ăn hết, năm sau lại bắt tiếp. Ngựa với bò không dễ nuôi, bắt sống cũng giết thịt ăn trước mấy con khác.”

“Sao ngựa với bò lại không dễ nuôi?” Những lời này Nghiêm Mặc vừa nói ra miệng liền cảm thấy không đúng lắm.

Hắn nghĩ tới việc trâu bò nơi này chẳng những thể tích khổng lồ, mà sừng trâu còn rất bén nhọn, sức lực cũng vô cùng mạnh, mà cách đi săn của người nơi đây thì lạc hậu, chưa biết dùng bẫy rập, chỉ biết dùng những cây giáo dài ném mạnh, hoặc đá chọi, cuối cùng mới xông lên dùng dao chém, cho nên một con trâu thành niên thường cần nhiều chiến sĩ hợp tác lại mới giết chết được.

Mà ngựa thì chạy nhanh, chúng nó rất cảnh giác, đến nay bọn họ chỉ mới nghe có người tộc Bái Nhật là tộc duy nhất có phương pháp đặc thù thần phục được ngựa hoang để sử dụng, các bộ lạc gần đó vẫn chưa nghe nói có ai có thể cưỡi trên lưng ngựa, bình thường bắt được đều giết thịt ăn.

Cái người ở đây gọi là chăn nuôi và nuôi dưỡng, về cơ bản vẫn là dựa vào thiên nhiên mà nuôi, tỷ như tộc Diêm Sơn và bộ lạc Nguyên Tế, cũng là mùa thu mang về một đám dê và các động vật ăn cỏ khác, lùa vào một cái hố to, mỗi ngày dùng cỏ kéo dài hơn tàn của chúng nó, cứ thế để chúng nó nửa sống nửa chết, ngày nào thiếu đồ ăn thì mang những con yếu ớt già cả ra giết thịt, mãi cho đến khi ăn hết chúng nó thì thôi, sau đó sang năm lại bắt thêm một đàn, cứ như vậy, mỗi năm đều vòng tới vòng lui một vòng tuần hoàn.

Điêu ngồi cách đó không xa kỳ quái nói: “Tộc Diêm Sơn có thể nuôi ngựa hả? Tụi mày cũng được Thần Mã ban phúc à? Tao tưởng chỉ có tộc Bái Nhật là hậu đại của Thần Mã thôi chứ.”

Bây giờ mấy người này đều biết Nghiêm Mặc là người tộc Diêm Sơn.

“À thì, tôi nghe người tộc Bái Nhật tới đổi muối nhắc đến, biết đại khái phải nuôi ngựa như thế nào.” Nghiêm Mặc đành phải nói.

“Gì?!” Đại Sơn và Đại Điêu đều giật mình: “Bọn họ nói cho người tộc khác biết cách nuôi ngựa? Đó là bí mật lớn nhất của bọn họ đó! Bọn họ có nói cho cậu làm thế nào để lũ ngựa nghe lời mình không?”

Nghiêm Mặc…… gật đầu.

Biểu tình của Nguyên Chiến lập tức trở nên vi diệu, nhưng hắn không ngăn cản Nghiêm Mặc, ít ra thì người trong cái lều này sẽ không hại nô lệ nhà hắn. Mà về sau chờ bọn hắn rời khỏi bộ lạc, đi thật xa, Nghiêm Mặc có biểu hiện gì khác thường, bọn họ cũng không thể nào chạy ngược về bộ lạc mật báo.

Đúng vậy, Nguyên Chiến không nói cho các anh em của mình, lần này ra ngoài, cho dù kết quả có như thế nào, hắn cũng không tính trở về nữa.

Nếu hắn trở về, mặc kệ có thể tìm được mỏ muối mới hay không, lão tư tế sẽ càng không vừa mắt hắn, theo đó, cảm tình của lão tư tế đối với người tộc Tức Nhưỡng cũng sẽ càng ngày càng xuống dốc. Bây giờ tuy rằng vẫn chưa thấy rõ bài xích của lão tư tế đối với người tộc Tức Nhưỡng, nhưng về sau thì ai mà biết được.

Mà nếu hắn chết ở bên ngoài, hoặc không trở về nữa, lão tư tế cũng sẽ không còn người để chỉa mũi dùi vào, tù trưởng cũng sẽ vì vậy mà sinh ra một phần áy náy đối với hắn, như thế khi tù trưởng lựa chọn người kế thừa vị trí tù trưởng đời thứ ba, tộc Tức Nhưỡng sẽ không bị gạt ra ngoài rìa nữa, nói không chừng lão tư tế còn phải vì dập tắt lửa giận của người tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa, không thể không ủng hộ cách làm của tù trường.

Tất cả mọi người trong bộ lạc cũng biết lần này ra ngoài tìm muối cơ hồ là nhiệm vụ đi tự sát, mà người làm nhiệm vụ lần này vốn dĩ chỉ có người tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa. Thu Thực đại nhân thân là nguyên tư tế tộc Hắc Nguyên đã già đến lẩm cẩm, tầm nhìn hạn hẹp, không hề có chút ý kiến đối với quyết định chọn người như vậy. Nếu không phải tù trưởng kiên quyết nhét người tộc Hắc Nguyên – Băng vào đội ngũ, nếu không như vậy, một khi đội ngũ này không thể trở về, thì người tộc Tức Nhưỡng và Phi Sa chắc chắn sẽ nổi loạn.

Trước kia Nguyên Chiến cũng từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng không có mục tiêu mà ra ngoài, vậy chắc chắn là chết không có ý nghĩa, lần này nô lệ nhỏ bé nhà hắn cho hắn một cái cớ tốt. Bằng vào cái cớ đó, dù hắn sống hay chết ở bên ngoài cũng đều có lợi cho tộc Tức Nhưỡng, và cả cho bộ lạc.

Đại Sơn và Đại Điêu thấy Nghiêm Mặc gật đầu, liền hưng phấn không thôi, không chịu giúp một tay, còn nhào lên ép hỏi hắn làm sao để bắt ngựa, nuôi ngựa.

“Việc này để sau rồi nói, làm việc trước.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt ngây ngô nói.

Đại Sơn và Đại Điêu bị thái độ đứng đắn và nghiêm túc của cậu nô lệ nhỏ hù sợ, cũng may khái niệm phân chia giai cấp của người bộ lạc Nguyên Tế đối với nô lệ còn chưa nặng, có người còn đối xử như anh em hoặc vợ chồng, cho nên đối với việc cậu nô lệ nhỏ lúc trước mỗi khi nhìn thấy bọn hắn liền cười ngây ngô nay lại ăn nói có hơi mạo phạm, nhưng vậy cũng không khiến bọn hắn phản cảm, chỉ cảm thấy có chút không thoải mái mà thôi.

Nguyên Chiến đi qua gõ một cái xuống đầu Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhịn, miễn cưỡng tặng cho Đại Sơn và Đại Điêu một nụ cười.

“Ha ha!” Điêu vui vẻ, vươn tay xoa đầu cậu nô lệ nhỏ, thuận miệng nói: “Trước kia mày chắc chắn là đệ tử tư tế, biết nhiều thứ như vậy, còn rất có…… khí thế.”

Nguyên Chiến đẩy Điêu một cái: “Được rồi, đừng chọc nó nữa, nhanh đi làm việc đi.”

Đại Sơn như có suy tư mà nhìn Nghiêm Mặc, xoay người tiếp tục đục lỗ tấm da thú, không nói gì. Kỳ thật vào cái ngày cậu thiếu niên này cứu Đại Hà, bọn họ đã hoài nghi cậu ta là đệ tử tư tế của bộ tộc nào đó gặp nạn, chẳng qua không có lời chứng thực từ miệng cậu mà thôi.

Thảo Đinh là người duy nhất ở đây ngoại trừ Nguyên Chiến, biết rõ thân phận đệ tử tư tế của Nghiêm Mặc, cô cúi đầu làm việc, cô không hề lo lắng an nguy cho cậu thiếu niên, bởi vì cô biết kỳ thật chủ nhân mình và Đại Sơn đại nhân đã sớm đoán được, bao gồm cả Hạt Thổ và Đại Hà đại nhân, nhưng cho dù mọi người biết thì cũng sẽ không nói với người khác.

Con người, một khi cảm thấy an toàn, bản tính sẽ bại lộ từng chút. Tuy Nghiêm Mặc vẫn chưa rời khỏi bộ lạc, nhưng khi thấy hy vọng ở ngay trước mắt, hắn cũng thả lỏng đôi chút.

Bị Nguyên Chiến đánh một cái, hắn giận đối phương không tôn trọng hắn, nhưng cũng thu lại dáng vẻ không giống một cậu bé đó.

Có điều khi hắn chết đã ba mươi chín tuổi, làm một gã đàn ông gần bốn mươi tuổi, sự nghiệp thành công, nay lại sắm vai một cậu thiếu niên mười bốn tuổi, thật đúng là khó khăn cho hắn quá.

Nếu không phải có ký ức cậu thiếu niên dung hợp với hắn, không chừng hắn sẽ còn lộ ra nhiều sơ hở hơn nữa. Cho dù là diễn viên có diễn xuất chuyên nghiệp, để một gã đàn ông bốn mươi tuổi đi diễn vai một thằng bé hơn mười tuổi, thì cho dù kỹ thuật hoá trang có thần kỳ cách mấy, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.

Làm đệ tử tư tế thì còn đỡ, chứ nếu để người ta phát hiện hắn là lão yêu quái không biết từ nơi nào tới chiếm cứ thân thể một thiếu niên, thì đám người nguyên thủy mê tín này nhất định sẽ tìm cách giết hắn vì lo sợ có một ngày thân thể mình cũng bị chiếm, thế thì hắn có thể làm gì cũng vô dụng.

Nghiêm Mặc cảnh giác, nghĩ lại mấy ngày trước hắn đã làm gì, lập tức sợ hãi.

Cũng may là chân hắn gãy nên không thể ra cửa tiếp xúc với nhiều người, thời gian cũng không dài, nếu không cách ăn nói, thái độ, vẻ mặt, cử chỉ hành vi mà hắn cho là hết sức bình thường kia nhưng thực chất lại cực kỳ không bình thường, tuyệt đối sẽ bị người khác hoài nghi ngay.

Tựa như dân miền núi và dân thành phố đứng chung với nhau, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khác biệt.

Mà một người hiện đại ở chung với một người nguyên thủy, cho dù người hiện đại có thân xác của người nguyên thủy, thoạt nhìn thì có lẽ không thấy khác biệt, nhưng thời gian dài, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ phát hiện có gì đó không đúng, huống chi hắn còn là một ông chú trong hình hài thiếu niên!

Nghiêm Mặc đổ mồ hôi lạnh.

Không nghĩ thì không biết, cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện sơ hở của hắn nhiều cỡ nào!

Lúc này, hắn thật cảm kích ông trời làm hắn bị gãy chân hai lần. Nếu không phải như vậy, khi hắn vì mau chóng nắm được nhiều tin tức ở vùng địa phương mà mỗi ngày đi tới đi lui trong bộ lạc hóng hớt, thì trong mắt người Nguyên Tế, hắn nhất định là ‘hạc giữa bầy gà’.

Muốn quen với cách ăn nói, dáng vẻ đi đứng, thái độ và vẻ mặt đều cần có thời gian, nhưng hắn chỉ vừa mới tới, độ ‘chói lọi’ khỏi phải bàn!

Thử nghĩ xem một cậu thiếu niên người nguyên thủy, mỗi khi muốn ra ngoài đều phải sửa sang váy da lại cho chỉnh tề, lúc ngồi xổm hoặc ngồi bệt cũng không tự chủ được mà khép hai chân che đi bộ phận quan trọng nào đó, khi đi đường sẽ né tránh những vũng lầy dơ bẩn, nói không chừng còn sẽ nhón chân mà đi, nhìn thấy phụ nữ để trần thân trên sẽ lảng tránh không dám nhìn thẳng, nhìn thấy con nít bới những đống phân của động vật trên mặt đất tìm thức ăn sẽ không kiếm được mà lộ ra vẻ mặt ghê tởm, nhìn thấy thi thể của đủ loại dã thú sẽ tò mò mà ngắm nghía, nhìn thấy……

Cho dù hắn không thể đi ra ngoài, không để lộ những điều đáng ngờ một cách rõ ràng như vậy, nhưng lúc ở trong lều, nước hắn uống đều phải được đun sôi, ăn thịt thì phải chín kỹ, không gian trong lều cũng phải sạch sẽ, đi vệ sinh cũng không chịu đi ở gần lều, càng không tùy tiện tìm bừa chỗ để đại tiểu tiện, mỗi ngày đều trộm lấy nước rửa mặt lau người, thức ăn rớt xuống đất tuyệt đối không nhặt lên ăn, quần áo và da lông làm đệm chăn mỗi ngày đều phải mang ra ngoài giũ, phơi một chút……

Hết thảy những điều này, trời ạ! Nghiêm Mặc ôm đầu.

Cũng may là Thảo Đinh không ở chung với hắn, Nguyên Chiến cũng mới trở về chưa được mấy hôm, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ hắn chỉ là một đệ tử tư tế đơn giản vậy đâu.

“Mày làm sao vậy?” Nguyên Chiến cho rằng mình đánh mạnh tay quá, làm tiểu nô lệ đau.

Nghiêm Mặc buông tay ra, cười một nụ cười rất thảm thương: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình thật ngu xuẩn.”

“Đúng vậy, mày rất ngu xuẩn.” Để người ta đoán ra thân phận đệ tử tư tế, còn sợ người khác không biết mà hết dạy cái này rồi lại dạy cái khác, ngu nhất chính là dám sử dụng phương pháp hiến tế để cứu người. Có điều thấy người mày cứu là Đại Hà, nên dù mày ngu quá, tụi tao cũng sẽ che chở cho mày.

Nghiêm Mặc không nghe thấy tiếng lòng của Nguyên Chiến, nếu không hắn nhất định sẽ la to ‘tao bị oan’. Hắn cũng không muốn khiến người ta chú ý đâu, hắn cũng chưa bao giờ muốn làm người tốt, đấy còn không phải đều nhờ phúc đức của quyển sách hướng dẫn đáng chết kia sao? Nó ép tao mà!

“Ngu hay không ngu cũng vậy.” Nghiêm Mặc bất chấp mà nói. Đồng thời hắn cũng cẩn thận suy tính trong lòng, hắn sẽ nỗ lực thích ứng với sinh hoạt nơi đây, nhưng dân bản xứ…… ít nhất người sống quanh hắn cũng phải phối hợp thay đổi với hắn.

Nếu có điều kiện, hắn không muốn tiếp tục sinh sống theo lối nguyên thủy dơ bẩn không bảo đảm vệ sinh này.

Nhưng thay đổi không thể đùng một cái là đổi ngay, phải từ từ, giống như mưa dầm thấm đất, chậm rãi mà im lặng. Nếu mọi thay đổi đều không thể bảo đảm tính mạng, vậy dù có thay đổi thế nào cũng là vô nghĩa.

Cho nên……

“Từ từ!” Nghiêm Mặc kêu hai người Đại Sơn với Đại Điêu dừng lại, hắn nhìn tấm da thú, vốn dĩ hắn muốn gây chấn động đám người Nguyên Chiến một chút, lấy da thú làm một bộ chiến giáp đơn giản, cách làm loại chiến giáp đơn giản này cũng không khó.

Trước hết cắt tấm da thú ra thành từng mảnh vuông lớn nhỏ thích hợp, những mảnh vuông đó vừa vặn có thể bảo vệ ngực và sau lưng.

Sau đó đục lỗ ở bốn cạnh mảnh da thú, rồi may chồng lên nhau, lỗ ở bốn cạnh thì dùng dây da xuyên qua rồi cột chặt lại, như vậy sẽ có được một bộ giáp bằng da thú được làm thô.

Hai bên trái phải sườn giáp chừa lại chỗ trống để làm tay áo, phần còn lại thì lấy dây da ghép hai mảnh giáp trước ngực và sau lưng.

Da thú dư thừa còn có thể làm chiến váy, bao đầu gối và bao cổ tay.

Thế là, một bộ áo giáp da dành cho chiến sĩ ra đời, chờ đám người Nguyên Chiến mặc vào, với dáng người cường tráng của bọn họ so ra còn khí thế hơn cả quân La Mã, hiệu quả khiến người ta phải rung động!

Nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý, hắn không cần làm ra đồ phải có thẩm mỹ, chỉ cần nó thực dụng và đa dụng là được.

Tỷ như suy xét đến việc làm ra áo khoác lông của người Mông Cổ thời cổ đại, chính là cái loại áo sát nách không tay như thế này.

Làm quần áo, nếu không cần có thẩm mỹ, chỉ cần thực dụng thì dưới tình huống thiếu công cụ, phương pháp chế tác đơn giản nhất chính là không cắt may, hai tấm da thú kích thước vừa vặn, đặt chồng lên nhau, ở đầu vai hai bên đục một hàng lỗ, dùng dây da xỏ qua rồi cột lại, chừa lại chỗ trống ở giữa để làm chỗ chui đầu.

Như vậy, chỉ cần chui đầu vào là có thể mặc được, phần eo cột dây thừng cỏ để vạt áo không bay, nếu tấm da lông đó quá dài, thì gấp lại ở phần eo rồi dùng dây thừng cột.

Tại sao không lấy một tấm da rồi trực tiếp đục một cái lỗ đủ cho đầu chui vào rồi tròng lên, mà phải dùng hai tấm da thú ghép lại trước sau? Đó là vì Nghiêm Mặc muốn tận lực mang theo những thứ có tính chất bảo hộ nhiều nhất có thể. Làm quần áo như vậy lúc mặc vào cởi ra sẽ tiện hơn, buổi tối còn có thể dùng làm chăn.

Ba người Nguyên Chiến bị kêu dừng lại liền nhìn về phía hắn.

Nghiêm Mặc cũng nhìn bọn họ, hắn có thể nói ra ý định của mình cho bọn họ chọn không?

Lúc nghe Nghiêm Mặc miêu tả xong, ba người thảo luận một phen, khó mà nói nên lấy hay bỏ, cuối cùng cả bọn quyết định làm cả hai loại. Da lông không đủ thì kêu mọi người gom góp, trong nhà không đủ thì giở lều làm luôn.

Nghiêm Mặc lại lên ý tưởng về cái túi xách, lấy da thú bao lại thì không mang được bao nhiêu đồ, còn không tiện lấy ra lấy vào. Hắn bảo Thảo Đinh làm ra hai loại túi da, một loại dài có thể đeo trên lưng, còn một loại thì giống như hầu bao đeo bên hông, bởi vì kỹ thuật may vá không tiên tiến, hai loại túi này chỉ có thể đựng thịt và một ít thứ lặt vặt, nhưng chỗ tốt là có thể đựng nhiều, đồng thời hai tay không cần cầm.

Điêu và Đại Sơn vừa nghe có loại túi da tiện lợi như vậy, lập tức ồn ào đòi làm nhiều thêm mấy cái, bọn họ có thể cõng hết trên lưng.

Nghiêm Mặc im lặng, hoá ra các người không chịu mang hành lý, không phải vì sợ nặng, mà là vì không muốn dùng tay cầm đúng không?

Nhưng ba người cũng không thể chỉ làm riêng cho bản thân, Nguyên Chiến bảo Điêu đi tìm Liệp với Mãnh, chỉ bọn họ cách làm những thứ này, bảo bọn họ tự chuẩn bị dụng cụ, còn dặn bọn họ đừng cho người khác biết.

Đồ phải làm quá nhiều, nhân thủ không đủ, Đại Sơn liền kêu nô lệ của hắn – Văn Sinh lại đây, thuận tiện giở luôn túp lều của mình ra.

Bởi vì rất nhiều người biết hôm sau bọn Nguyên Chiến phải xuất phát đi tìm muối, xem mấy người bọn họ tụ tập trong lều Nguyên Chiến cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ, thấy bọn họ giở cả lều mang đi cũng chỉ cho là bọn họ muốn mang nhiều da lông một chút để chống lạnh trong mùa đông.

“Sao phải làm hai loại? Vậy thì mặc như thế nào? Mặc hai lớp luôn hả? Sao giờ mấy anh không chê nặng nữa đi?” Nghiêm Mặc cảm thấy đám người Nguyên Chiến tham lam quá sức, mới nãy thì cái gì đều không thèm mang, bây giờ thì cái gì cũng muốn mang.

“Đương nhiên không phải, nhiều như vậy đi săn không tiện.” Nguyên Chiến nói: “Hai loại đều làm, chiến sĩ mặc chiến giáp, nô lệ mặc áo da.”

Đọc truyện chữ Full