DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 73: Nguyên nhân tranh chấp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

17641_1595889527334473_5570626401643149740_n

“Nguyên Chiến đang dùng hành động nói cho tên người cá đẹp trai hơn hắn kia biết, Mặc là tư tế của hắn.”


Người nào nghe thấy tiếng kêu to đều cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc đang đi tới.

Nghiêm Mặc đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau khi nghe thấy tiếng người kêu là giọng của Hồ Hồ, hắn quyết định hỏi nguyên nhân trước khi lo lắng chạy tới. Bởi vì câu cửa miệng của người này là ‘không xong’, có một lần vô tình anh ta nghe hắn bật thốt cái từ này, chắc là cảm thấy khá hay ho, nên sau đó cứ có chuyện gì là anh ta đều gào lên hai chữ ‘không xong’.

Chân Hồ Hồ mang tấm ván gỗ, chống hai cây gậy chạy nhanh đến cửa tường phòng thủ, bây giờ có mấy vị dũng sĩ tộc A Ô không cần dạy cũng mày mò ra được bí quyết dùng ván gỗ để trượt tuyết, tuy công cụ và kỹ thuật không tốt, không quá thuần thục, nhưng trượt trên mặt tuyết bằng thì không thành vấn đề.

“Tư tế đại nhân! Mau gọi tư tế đại nhân!” Hồ Hồ không đi vào, mà đứng ở cửa thành kêu, trong chỗ ở không có bao nhiêu tuyết đọng, anh muốn vào còn phải cởi trang bị trên chân. Anh ta hoảng loạn tới mức không thấy hai gã vị dũng sĩ đi cùng với Nghiêm Mặc.

“Tôi ở đây.” Nghiêm Mặc đi đến bên cạnh Hồ Hồ: “Xảy ra chuyện gì?”

Bây giờ hắn đã không cần dùng tay ấn lên trán người khác mới có thể khiến người ta hiểu những gì hắn nói, hơn nữa còn vì kiểu giao tiếp đặc biệt này, vừa nghe hắn nói tiếng Cửu Nguyên, trong đầu vừa lập tức hiểu được ý hắn, sau khi nghe hắn nói vài lần, tốc độ học tiếng Cửu Nguyên của bọn họ cũng nhanh hơn nhiều, tiến bộ này rõ ràng nhất là ở lũ trẻ được hắn dạy học.

Mà sau khi Nghiêm Mặc phát hiện điều đó, lúc nói chuyện bình thường cũng cố ý sử dụng năng lực, hy vọng người A Ô có thể nhanh chóng học được tiếng của bộ lạc.

Lần này có lẽ Hồ Hồ không dùng sai từ, bởi vì vẻ mặt anh ta thật sự rất sốt ruột: “Tư tế đại nhân! Mau! Đi với tôi! Thủ lĩnh đại nhân và người cá đánh nhau rồi! Đánh thật đó! Kéo cả lũ lụt tới!”

Sao lại như vậy? Hắn biết Nguyên Chiến hay đi tìm người cá đánh lộn, nhưng thay vì nói là đánh lộn thì nói là ‘luận bàn võ nghệ’ thì đúng hơn, hắn đã đi theo xem vài lần. Mấy người cá nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Nguyên Chiến không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tự chạy tới quấn Nguyên Chiến đòi đánh một trận. Bọn họ còn cá cược, lấy thức ăn ra làm tiền cược.

Nhưng dù là ai tìm ai đánh, từ trước đến nay vẫn luôn lấy hữu nghị làm đầu, so tài chỉ là thứ yếu. Chẳng lẽ lần này thật sự đánh thiệt?

“Trước tiên anh thuật lại mọi chuyện cho tôi biết, từ từ mà nói.”

Hồ Hồ không thể ‘từ từ mà nói’, nhưng anh cũng nói khá rõ ràng: “Thủ lĩnh đại nhân đang đào rãnh, bọn tôi làm gạch. Còn cách hồ lớn xa lắm, nhưng đột nhiên nước lũ ập đến, thủ lĩnh đại nhân đứng trong rãnh thiếu chút nữa bị dìm chết đuối.”

“Sao người cá lại đột nhiên dâng nước lên dìm các anh?”

Hồ Hồ đảo mắt, có chút do dự.

“Hồ Hồ!”

Hồ Hồ cười gượng, nói thật: “Người cá thỉnh thoảng hay tới tìm thủ lĩnh đại nhân, còn hay xem tụi tôi làm gạch. Trước kia tới đều là nam, hôm nay có mấy cô gái tới. Mấy cô ấy… đẹp như hoa vậy, đẹp vô cùng!”

Hồ Hồ còn làm một động tác đáng khinh, tự xoa ngực mình diễn tả: “Rất trắng, to to, tròn tròn.”

Ngay cả khi người cá thiếu chút nữa dùng nước dìm chết thủ lĩnh đại nhân của bọn họ, mà Hồ Hồ vẫn có thể dùng ánh mắt đầy ái mộ và giọng điệu yêu thích đó để miêu tả những cô gái người cá ấy, Nghiêm Mặc liền hiểu được những nữ người cá ấy xinh đẹp đến cỡ nào.

“Các anh làm gì với người cá nhà người ta?”

Hồ Hồ cúi đầu: “Không, không có làm gì hết, chỉ đứng nhìn, sau đó một cô người cá kêu lên, bảo rằng có người vuốt đuôi cô ấy, thế là những người cá còn lại tức điên lên.”

“Rồi sao nữa?” Nghiêm Mặc khoanh tay trước ngực, đám người mọi rợ háo sắc này! Anh lén vuốt đuôi của người cá có khác gì sờ đùi con gái nhà người ta đâu? Hên là giá trị vũ lực của người cá khá mạnh đó, nếu không các anh chắc là không chỉ sờ đuôi người ta thôi nhỉ?

“Một người cá nam và thủ lĩnh đại nhân đang nói gì đó, cũng đột nhiên gây nhau, sau thì… đánh nhau luôn, lại sau đó, mọi người cùng nhào lên bắt người cá, càng đánh càng hăng, rồi…”

“Rồi người cá dùng nước dìm các anh có đúng không?” Nghiêm Mặc vuốt mặt một cái, nhíu mày, hắn thật muốn trói hết đám vô sỉ ở hiện trường lại tẫn cho trận! Nghe Hồ Hồ kể là biết nguồn cơn cớ sự của việc này hơn phân nửa đều do bọn họ, bảo hắn đi tìm người cá đòi công bằng kiểu gì?

“Lúc anh về bọn họ còn đánh nhau không?”

“Còn.” Hồ Hồ yếu ớt nói.

“Có người và người cá nào bị thương không?”

“Có.” Giọng Hồ Hồ càng ngày càng nhỏ: “Thủ lĩnh đại nhân còn bắt một cô người cá nhỏ, nói muốn nướng ăn.”

“……” Nghiêm Mặc triệt để cạn lời, quay đầu dặn một vị dũng sĩ: “Ô Cường, anh dẫn con nhỏ biết trị liệu kia tới!”

“Vâng.”

Lúc Đóa Phỉ nghe thấy tư tế đại nhân tìm mình, liền có chút kích động.

Cuối cùng cũng đến! Tới nơi này hơn nửa tháng, tên tư tế thiếu niên kia chưa một lần tìm cô.

Mà những người tộc A Ô cũng rất kỳ quái, bị thương hay sinh bệnh đều thà đi tìm tên tư tế kia chữa trị hoặc xin thuốc uống để chậm rãi hồi phục, chứ không chịu tới tìm cô ta để giúp bọn họ khôi phục nhanh hơn, chỉ trừ người nào bị tàn phế mà thôi.

“Nhanh lên!” Ô Cường thúc giục Đóa Phỉ cứ đờ người ra.

Đóa Phỉ lập tức ném tấm da đang thuộc dở dang xuống đi theo vị dũng sĩ kia, cuộc sống như nô lệ này cô đã sống quá đủ rồi! Nếu không phải cô có thể hút sinh mệnh của những sinh vật xung quanh để bù đắp cho mình, thì bộ dáng của cô bây giờ đã không thể gặp người được nữa.

Nghiêm Mặc thấy Đóa Phỉ đến nhưng không nói gì thừa thải, chỉ bảo cô ta mau đuổi kịp.

Khi Nghiêm Mặc vất vả mang người chạy tới, đã cách quảng thời gian Hồ Hồ tìm được hắn hai tiếng đồng hồ rồi, nếu tính ngay cả lúc Hồ Hồ chạy về, thì cũng tốn gần bốn tiếng rời khỏi hiện trường, nếu thực sự có việc gấp, ngay cả đồ ăn cũng nguội lạnh.

Phải nghĩ ra phương pháp truyền tin và đi lại nhanh hơn, nếu không về sau chỉ sợ sẽ làm chậm trễ nhiều việc.

Nghiêm Mặc tạm thời gác suy nghĩ ấy sang một bên, nhìn về phía hiện trường.

Hai bên có vẻ đã tạm thời ngừng chiến, có điều vẫn còn đối chọi rất gay gắt, một bên ở trong nước, một bên ở trên bờ, đều như hổ rình mồi trợn mắt với đối phương.

Trong nước? Nghiêm Mặc cảm thấy có gì đó không đúng.

Nghiêm Mặc vừa đến, dũng sĩ tộc A Ô liền kêu lên đầu tiên: “Tư tế đại nhân tới!” Cái giọng kia nghe vui vẻ và gấp rút đến cỡ nào.

Nguyên Chiến quay đầu sang, trên thân thể cao lớn cường tráng dính đầy bùn, sắc mặt hung ác dị thường: “Sao cậu lại tới đây?” Sau đó thì trừng mắt nhìn Hồ Hồ chạy theo sau Nghiêm Mặc.

Hồ Hồ co đầu rụt vai, sao anh không đi gọi tư tế đại nhân được chứ! Đánh thành cái dạng vậy rồi.

Lúc Đóa Phỉ nhìn thấy người cá, hai mắt lập tức trợn lên, cô ta đã từng nghe nói đến tộc Người Cá, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn là lần đầu tiên!

Những người cá này thật sự giống như trong truyền thuyết miêu tả, mỹ lệ phi phàm, giống đực thì thân thể cường tráng, giống cái thì đường cong quyến rũ.

Lúc Nghiêm Mặc thấy cái lồng làm từ hỗn hợp bùn và đất nhốt một cô người cá.

Hỗn hợp keo bùn và đất cứng như đá hoa cương, mà cô người cá cũng rất đáng thương, bị nhốt bên trong không thể động, chỉ có cái đuôi dài không ngừng đập trên mặt đất.

Nghiêm Mặc còn đặc biệt nhìn vào hai mắt cô người cá nọ, thấy cô ta khóc, nhưng nước mắt không biến thành ngọc, liền có hơi thất vọng.

Lại quan sát tình huống thương tích của mọi người, tuy có xây xát, nhưng không đến nổi cụt tay thiếu chân, có lẽ người cá đã hạ thủ lưu tình rồi cũng nên?

Lại nhìn đến người cá trong nước, cũng có người bị thương, nhưng tình huống có vẻ không nghiêm trọng mấy, ít ra thì không có người cá nào chết.

Thấy vậy, Nghiêm Mặc nhẹ thở ra một hơi, thật may, hai bên gây lộn thì gây lộn, nhưng vẫn còn lý trí, sự tình vẫn có thể cứu vãn.

Thấy Nguyên Chiến đi qua, Nghiêm Mặc chỉ tay vào cô người cá: “Anh ăn hiếp con gái nhà người ta làm gì? Sao không thả ra đi.”

“Không thể thả, để bắt bọn họ rút nước về lại! Cậu đã nói, hai bên vách và đáy rãnh đều phải gia cố mới có thể chứa nước, nhưng vẫn chưa gia cố gì đâu.” Nguyên Chiến nghiến răng, hắn tốn bao nhiêu thời gian và công sức như vậy đều thành công cốc hết!

Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát hiện trường, sau xem xét kỹ thì kinh ngạc nhướng mày: “Anh đã đào đến gần hồ lớn rồi?”

“Chưa, đoạn này tôi vốn định đào cuối cùng, nhưng cái đám cá kia lại quấy rối!” Nguyên Chiến khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Bố mày đang đào rãnh ngon lành, tụi nó cứ nhất quyết đòi nhúng tay vào.”

“Nói bậy! Bọn tôi rõ ràng là giúp đỡ!” Lạp Mông đang ở trong nước cũng trèo lên bờ.

Nghiêm Mặc thấy Lạp Mông, liền cười hỏi: “Chẳng phải chúng ta hẹn giữa trưa hôm nay gặp ở chỗ cũ bên bờ hồ à? Sao anh chạy tới đây rồi? May là tôi không đi, nếu không chẳng phải sẽ bị thất hẹn hay sao?”

Lạp Mông có chút ngượng ngùng: “Thì tại đang đánh nhau, nên không kịp qua.”

“Chỗ cũ? Bên bờ hồ?” Sắc mặt Nguyên Chiến càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Mặc và Lạp Mông, ánh mắt đầy hoài nghi quét tới quét lui hai người.

Nghiêm Mặc không để ý đến hắn: “Lạp Mông, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Tôi nghĩ mọi người đang hiểu lầm nhau.” Vừa nói vừa lén lút chọt chọt Nguyên Chiến, ý bảo hắn mau thả người ta ra!

Nguyên Chiến hừ lạnh một tiếng, nhưng không thấy hắn làm ra động tác gì, chỉ thấy cái lồng đang nhốt cô người cá trên mặt đất đột nhiên mở tung ra.

Cô người cá vừa thấy thứ trói buộc mình không còn nữa, lập tức chui vào nước, nức nở bơi tới bên người bạn mình, các bạn cô cũng bơi tới an ủi cô.

Nghiêm Mặc tặng cho Nguyên Chiến một ánh mắt khen ngợi.

Nếu không muốn làm căng với người cá, lúc này thả người ta ra sẽ tốt hơn nhiều là đợi tới khi biết rõ nguyên do rồi mới thả.

Như vậy vừa có thể giúp Nguyên Chiến chứng minh được năng lực của mình hoàn toàn có thể đối phó, hoặc thậm chí là giết chết một người cá, lại vừa tỏ ý hắn rộng lượng, sẽ không để bụng chuyện này, sau đó chỉ cần Nghiêm Mặc giải thích tốt với người cá, nói không chừng có thể hóa hiểu lầm này thành chuyện đùa.

Thấy người tộc mình đã an toàn, sắc mặt nhóm người cá quả nhiên tốt hơn không ít.

Ánh mắt của Nguyên Chiến khi nhìn Nghiêm Mặc mang theo dịu dàng (?) và tán thưởng, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn.

Bây giờ Lạp Mông đã biết cậu thiếu niên này chính là tư tế của bộ lạc mới dọn đến, bọn họ có kiêng kị đối với tư tế tộc mình, đồng thời cũng biết tôn kính đối với tư tế tộc khác, huống chi, ấn tượng của anh đối với Nghiêm Mặc rất tốt.

Trong mắt đám người cá Lạp Mông, cậu tư tế thiếu niên Nghiêm Mặc thường hay tới chơi cùng bọn anh hiển nhiên không giống với tộc vu của tộc Người Cá bọn anh, chẳng những không quá mức nghiêm túc, mà khuôn mặt còn hàm hậu, nhìn như người tốt, hơn nữa lại dễ nói chuyện.

Cho nên khi thấy Nghiêm Mặc xuất hiện, Lạp Mông mới chủ động leo lên bờ, chính là muốn kể rõ tình huống với hắn.

“Bọn tôi không có quấy rối.” Câu đầu tiên mà Lạp Mông nói là như vậy.

Nguyên Chiến quăng cho anh một cái xem thường, bùn đất trên người đột nhiên run lên rồi rơi xuống sạch sẽ, sau đó hắn vươn tay đặt lên bả vai Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc liếc nhìn hắn một cái: “Trước cứ nghe anh ta nói xong đã, sau đó tôi sẽ nghe anh nói.” Người ta là khách, đương nhiên phải nhường cho khách một chút.

Nguyên Chiến không lên tiếng, hắn chỉ đang dùng hành động nói cho tên người cá đẹp trai hơn hắn kia biết, Mặc là tư tế của hắn. =))))

Đã là đàn ông, thì phải có sức mạnh, chứ đẹp mã thì dùng làm cái rắm gì!

Lạp Mông cảm thấy cái tay đó của Nguyên Chiến thật chướng mắt, có điều tại sao lại chướng mắt thì anh không cố chấp tìm ra, chỉ nghĩ tên to con như Nguyên Chiến lại dùng cái tay thô bự ấy đè lên người cậu tư tế nhỏ hơn hắn một vòng thật có chút quá phận.

Hên là cậu tư tế nhỏ của bộ lạc Cửu Nguyên tốt tính, nếu đổi lại là tộc vu của bọn anh, thủ lĩnh đại nhân mà dám để tay lên người ngài ấy xem, không bị quất cho một đuôi bay ra khỏi hồ mới là lạ.

“Chuyện là thế này……”

Theo như Lạp Mông kể rõ, mới đầu bọn họ không biết Nguyên Chiến đào rãnh để làm gì, sau đó Nguyên Chiến nói cho họ biết, hắn muốn xây một con sông quanh bộ lạc, tốt nhất là có thể nối liền với hồ lớn.

Mới đầu bọn Lạp Mông rất lo lắng, cảm thấy tộc mình có nguy cơ bị xâm lược. Nhưng khi bọn họ trở về báo cáo với tộc trưởng, tộc trưởng lại cười nói rằng mọi việc có hại nhưng cũng có lợi, có thêm con sông này, bọn họ cũng có thể đi tới nơi xa hơn.

Tộc trưởng đồng ý cho Nguyên Chiến đả thông sông đào bảo vệ thành và hồ Thanh Uyên. Hồ Thanh Uyên chính là hồ nước siêu lớn mà bọn họ đang cư trú.

Vì thế, bọn họ thường xuyên đến đây xem Nguyên Chiến làm việc, sau đó phát hiện cả con sông phải dựa vào một mình hắn để đào, bọn họ liền muốn hỗ trợ. Nguyên Chiến đào ở đầu này, bọn họ thì dùng nước cuốn đất ở đầu kia, tới hôm nay, tuy nhìn từ mặt ngoài thì hồ Thanh Uyên vẫn còn cách xa chỗ Nguyên Chiến đang đào, nhưng kỳ thật bên dưới đã bị bọn họ dùng nước moi ra một cái động, hiện giờ cũng chỉ cách nhau một tầng đất mỏng ở giữa mà thôi.

Hôm nay bọn họ tới đây là muốn nói cho Nguyên Chiến biết cái tin vui này, còn mang theo nhiều đồng bạn, tất cả mọi người đều muốn thừa dịp này đổ nước vào, nhưng khi bọn họ vừa sang chỗ Nguyên Chiến thì người tộc bọn họ bị người A Ô vũ nhục, Lạp Mông thì đang khoe thành tích với Nguyên Chiến lại bị Nguyên Chiến chửi là tài lanh, còn mắng anh là đồ phiền toái.

Hai bên bắt đầu gây sự, chửi nhau bằng những lời lẽ không chút hay ho, mà đối với loại người thích dùng bạo lực để nói chuyện như Nguyên Chiến và tộc Người Cá, cãi nhau không thể giải quyết thì dùng nắm đấm ra mà giải quyết.

Lạp Mông giận là vì ý tốt và công sức của mọi người bị lãng phí, thế là hợp cùng vài người sử dụng năng lực đả thông tầng đất chắn cuối cùng, còn cố ý dùng một lượng nước lớn đánh về phía Nguyên Chiến đứng dưới rãnh.

Dũng sĩ tộc A Ô thấy thủ lĩnh bị dìm, lập tức cầm vũ khí công kích tộc người cá.

Nguyên Chiến bị dìm, nhanh chóng làm đất dưới chân nâng lên cao, đưa mình ra khỏi mặt nước, thuận tay bắt được một cô người cá cách hắn gần nhất, sự tình cứ thế giằng co.

Đọc truyện chữ Full