DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 81: Lập môn quy!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

erizabesu

“Mãnh rất muốn hỏi Nguyên Chiến có phải do thường xuyên ngủ với tư tế đại nhân, cho nên mới thăng cấp lẹ như vậy không?”


Nghiêm Mặc không ngờ cảm giác khi sinh mệnh xói mòn lại thống khổ như thế, nếu thoải mái lúc hưởng thụ sinh mệnh mà Đóa Phỉ bổ sung cho hắn là một trăm, thì lúc hắn ‘chúc phúc’ cho Ô Thần, hắn cảm nhận thống khổ một ngàn.

Sách hướng dẫn quả nhiên sẽ không để hắn lợi dụng sơ hở, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng thân thể mình có sức lực, nhưng lại thống khổ không chịu nổi, thậm chí còn vì thân thể quá khỏe mạnh, ý thức quá tỉnh táo, khiến hắn cảm nhận nỗi khổ ấy càng thêm rõ ràng.

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết tóc mình bạc đi, tới hôm sau, khi Nguyên Chiến vuốt tóc hắn nói hắn biến thành ông cụ non, hắn mới phát hiện vẻ ngoài của mình đã thay đổi qua hình ảnh phản chiếu trong nước.

Mới tuổi thiếu niên mà đầu bạc còn chưa tính, vẻ mặt lại suy nhược đầy mỏi mệt. Nếu lúc này có ai nói hắn chỉ mới mười lăm tuổi, chính hắn cũng sẽ không tin.

“Nỗi khổ khi sinh mệnh xói mòn xem ra không chỉ tác dụng trên mặt tinh thần.” Cũng đúng, trơ mắt nhìn mình từ một cậu thiếu niên đầy thanh xuân chỉ trong cái chớp mắt đã biến thành một cụ già chập tối, kia mới là đau khổ thật sự, người thường ai mà chịu đựng được?

Nghiêm Mặc tận mắt thấy người tộc A Ô tiều tụy khi bị cướp sinh mệnh, thấy cả biến hóa của Đóa Phỉ, tưởng tượng đến cảnh chính mình cũng bạc đầu, da nổi đồi mồi, là hắn lại liền nhịn không được chửi má nó.

Sách hướng dẫn quả nhiên không phải thứ tốt!

Mày cho tao chiếm hời một lần không được à? Có phải tao chủ động hấp thu sinh mệnh của Đóa Phỉ đâu.

Chẳng lẽ trước khi 92 lần trừng phạt còn lại kết thúc, hắn cứ già khọm như thế này? Thật ra thống khổ hôm qua cảm nhận được bây giờ đã biến mất, hắn đã có thể hoạt động tự nhiên như bình thường.

Nhưng có phải mỗi lần hắn ‘chúc phúc’, hắn đều sẽ già đi một tẹo?

Bịp bợm! Hắn còn muốn giữ lại cái trừng phạt này, để dành về sau đi làm thần côn gạt người. Nhưng nếu cứ duy trì trạng thái già khọm ấy, Nghiêm Mặc khó mà đưa ra lựa chọn.

Hôm nay, hắn mới phát hiện thì ra hắn cũng là người tôn sùng vẻ bề ngoài, không thể chịu được việc bản thân rõ ràng là thiếu niên nhưng cái xác bên ngoài lại già khú đế.

“Tôi đi tìm Đóa Phỉ, để xem cô ta có khôi phục lại cho cậu được không.” Nguyên Chiến đang nấu canh thịt để ăn sáng nghiêng đầu nói. Hắn nghe thấy Nghiêm Mặc lầm bầm cái gì đó, nhưng hắn không hiểu.

“Đừng!” Nghiêm Mặc xua tay: “Hôm qua anh cũng thấy đó, trừng phạt của Tổ Thần không phải thứ mà phàm nhân có thể xoay chuyển, tôi như vậy rất có thể liên quan tới việc tôi bị Tổ Thần trừng phạt, mỗi lần chúc phúc tôi không thể khống chế sức mạnh của mình, chỉ có thể mặc cho đối phương hấp thu.”

“Cái gì?” Nguyên Chiến giật mình. Tại sao lại như vậy?

“Thậm chí khi người khác chạm vào tôi, tôi cũng sẽ không khống chế được mà chúc phúc cho người đó. Nếu thân thể người đó đã khỏe mạnh, tinh lực sung túc thì không sao, tôi sẽ không tổn thất quá nhiều, nhưng nếu đối phương giống như Vu Thành ngày hôm qua, tôi sẽ tiêu hao một lượng sinh mệnh lớn. Về sau anh đừng tùy tiện chạm vào tôi, tối hôm qua anh đã chiếm hời hết hai lần đó.” Lần thứ hai thật lãng phí!

Nguyên Chiến cau chặt mày, nếu như vậy, chẳng phải mỗi khi hắn chạm vào Mặc đều sẽ hấp thu sinh mệnh của Mặc hay sao?

“Tình huống này phải kéo dài trong bao lâu?” Buổi tối cũng không thể ôm Mặc ngủ ư? Này quả thực rất không xong, cực kỳ không xong. Nguyên Chiến múc một chen canh thịt cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc nhận lấy, vừa húp vừa trả lời.

“Không biết, có lẽ phải chờ khi chân tôi có thể đi đường trở lại, hoặc lâu hơn nữa. Ủa? Anh… lại thăng cấp? Mặt anh xuất hiện hình xăm thứ tư rồi kìa, hơn nữa còn là màu xanh đen.” Nghiêm Mặc nhìn mặt Nguyên Chiến, còn đặc biệt so sánh hình tam giác thứ tư mới xuất hiện với ba hình tam giác trước, hắn đã sớm biết của ý nghĩa màu sắc hình xăm từ miệng Mãnh.

“Xem ra thể năng và năng lực của anh đều đã đạt tới cấp bốn!”

Chiến sĩ cấp bốn?! Nguyên Chiến sờ sờ mặt mình, ngày hôm qua ấn đường hắn nóng rực, đó là cảm giác khi sắp thăng cấp, có điều hắn không nghĩ lần thăng cấp này lại vừa làm thể năng và năng lực cùng lúc lên tới cấp bốn. Liệu có liên quan gì đến việc hôm qua Mặc chúc phúc cho hắn hai lần không?

“Bây giờ anh ngang ngửa với tù trưởng của bộ lạc Nguyên Tế rồi đó. Có cảm thụ gì không? Chiến sĩ cấp bốn đại nhân!” Nghiêm Mặc trêu đùa.

Nguyên Chiến đột nhiên có chút xúc động trong lòng, chiến sĩ cấp bốn, đây là sự tồn tại mà trước kia hắn có ước cũng không thành. Hắn từng nghĩ mình có thể nỗ lực trở thành chiến sĩ cấp ba, nhưng còn cấp bốn… Khi cả bộ lạc Nguyên Tế chỉ có một mình tù trưởng là chiến sĩ cấp bốn, hắn không dám hy vọng quá nhiều.

Mà nay, chỉ mới qua một mùa đông, hắn đã từ chiến sĩ cấp hai biến thành chiến sĩ cấp ba, lại từ chiến sĩ cấp ba nhảy lên cấp bốn!

Sự thay đổi ấy… hắn biết rõ là ai mang đến cho hắn, nếu không có người này, có lẽ hắn chỉ là một tên chiến sĩ cấp hai quèn với cái chân bị thương mãi không lành tra tấn, bị người ta cười nhạo và thương hại.

Nguyên Chiến muốn vươn tay vuốt ve đầu cậu thiếu niên này, nhưng khi nhìn đến mái tóc bạc trắng của đối phương hắn liền dừng lại.

Hắn không thể chạm vào Mặc!

“Tôi không thể chạm vào cậu, về sau cậu muốn đi ị phân với đi đái thì làm sao bây giờ?”

Nghiêm Mặc trầm mặc một hồi lâu. Sách hướng dẫn giảo hoạt chết dẫm khốn nạn! Hắn sao lại quên mất hiện giờ hắn không thể đi đứng chứ!

“Về sau tôi sẽ giảm bớt số lần ra khỏi lều. Khi cần ra ngoài thì anh kéo tấm da thú dưới thân tôi đi. Còn nữa, tôi đã dạy anh rồi, đừng có ăn nói thô tục như vậy, lịch sự chút. Với lại, anh bảo Mãnh sang đây một chuyến, tôi cần anh ta làm một vài thứ.” Cần phải có ghế dựa! Tốt xấu gì cũng có thể khiêng lên đi đường như khiêng kiệu.

Nguyên Chiến đồng ý với phương pháp giải quyết này, chính hắn còn không nỡ chạm vào tư tế đại nhân của hắn, đương nhiên càng không muốn để người khác chạm vào. Trong ngày hôm đó, hắn lệnh cho bốn tên hộ vệ canh giữ ngoài lều tuyệt đối không để người khác tới gần Nghiêm mặc, trừ phi chính Nghiêm Mặc cho phép.

Ghế dựa và bàn, chỉ cần có công cụ, muốn nhanh chóng làm ra cũng không khó, đương nhiên hắn không thể yêu cầu phải quá đẹp hoặc tinh xảo.

Tay nghề thợ mộc của Mãnh có cơ bản, khi nhận được bản vẽ bàn ghế, hai ngày sau liền đưa tới cho Nghiêm Mặc một chiếc ghế to ngay ngắn chỉnh tề.

Chiếc ghế không có nhiều độ cong, trông có vẻ khi ngồi sẽ không thoải mái lắm, bên ngoài chỉ dùng da lông mài nhẵn dằm gỗ, cách này là cách chế tác thủ công nguyên thủy nhất.

Nhưng lúc thấy phần tựa lưng của chiếc ghế, Nghiêm Mặc vẫn rất cảm động.

Lưng ghế thẳng tắp dựa vào dù không thoải mái nhưng cũng không sao, hắn có thể chỉnh lại từ từ.

Hắn chỉ cho Diệp Tinh, dùng chỉ gai và kim khâu một cái túi da thú, bên trong nhét đầy cỏ khô, rồi khâu miệng túi lại, một chiếc đệm ra đời.

Lúc Nguyên Chiến thấy cái đệm liền như được gợi ý, trực tiếp dùng da thú thật dày trải một tầng trên ghế rồi cố định nó.

Nghiêm Mặc ru rú trong lều suốt bốn ngày, nhưng bốn ngày này hắn không hề lãng phí, ngoại trừ tiếp tục dạy học cho ba đứa nhỏ, còn nhờ ba đứa tạm thời dạy thay hắn, phép huấn luyện sơ cấp hắn đã quyết định dạy cho Mãnh và Diệp Tinh, Tát Vũ.

Trước khi truyền thụ phép huấn luyện sơ cấp ra ngoài, Nghiêm Mặc đã phải suy xét rất lâu.

Thứ nhất, bọn họ không thể chùn chân bó gối, muốn bảo vệ tòa thành này, chỉ dựa vào một mình Nguyên Chiến chắc chắn không được. Không nói đến tương lai, chỉ nói tộc Người Cá đuôi dài, nếu người ta có ý muốn xâm lược bọn họ, bọn họ căn bản không cách nào phản kháng. Tuy vị tộc trưởng Hải Sâm phái ra tám trăm chiến sĩ trợ giúp Nguyên Chiến xây thành, nhưng đó không chỉ là hảo tâm, mà còn là cách khoe vũ lực trần trụi.

Thứ hai, tuy là dao hai lưỡi, nhưng chỉ cần phẩm đức tính cách của người mà hắn tự mình truyền thụ tốt, dưới quy củ pháp luật đã đặt ra, lợi sẽ nhiều hơn hại.

Thứ ba, còn vì để lung lạc nhân tâm, tiến thêm một bước củng cố địa vị cho mình.

Mặc dù Diệp Tinh và Tát Vũ có chút nóng nảy, nhưng đối với hai đứa nhỏ hoàn toàn không được giáo dục tốt nên hơi ương bướng chút cũng là rất bình thường, con người không ai mà không có khuyết điểm, nhưng từ khi tụi nó đi theo hắn học tập tới nay, tuy lâu lâu làm ra nhiều chuyện khiến người ta đau đầu, nhưng đại đa số những gì mà hắn dạy cho tụi nó đều tiếp thu và những bài tập hắn giao đều hoàn thành rất tốt, quan trọng nhất là rất tôn kính và quý mến hắn, thậm chí còn ôm một loại tín nhiệm mù quáng với hắn.

Về phần Mãnh…

Khi Mãnh vừa đến chỗ ở mới, hắn đã tính dạy cho cậu ta rồi. Nhưng sau khi thấy cậu ta thân cận với Đóa Phỉ, hắn tạm thời bỏ cái suy nghĩ này.

Nghe nói hôm đó Mãnh đưa Đóa Phỉ về lều, hắn không tức giận hay cảm thấy bị phản bội, mà ngược lại còn biến sự do dự của hắn thành chắc chắn.

Hắn biết Mãnh không phải bị sắc đẹp mê hoặc, cũng không phải nảy sinh cái gọi là ‘tình yêu đích thực’ với Đóa Phỉ. Mãnh chỉ làm một chiến sĩ bình thường, thuận theo bản tính của mình mà vươn tay trợ giúp Đóa Phỉ đã từng là nô lệ của cậu.

Mãnh là một người rất nghĩa khí, rất trọng tình, cũng rất kỳ quái, tuy rằng không có ai dạy cho cậu ta chuyện đó, mà cậu ta vẫn có thể trở thành một cậu thanh niên có tình có nghĩa.

Dù xuất phát từ yêu cầu cần phải giúp nhiều chiến sĩ thăng cấp, hay chỉ đơn thuần khắc sâu dấu ấn của mình trong lòng Mãnh, hắn đều phải tỏ vẻ một phen.

Mà chúc phúc và phép huấn luyện sơ cấp là sợi dây thừng tốt nhất hắn dùng để buộc lòng người.

Trong túp lều lửa cháy bập bùng, Nghiêm Mặc ngồi xếp bằng trên da thú, vẻ mặt nghiêm túc.

Trước mặt hắn có ba người đang quỳ.

Nguyên Chiến và Ô Thần cũng có mặt, đây là thời khắc quan trọng, tuy rằng nơi chốn có hơi đơn sơ, nhưng sự trịnh trọng và nghiêm túc của mọi người đủ đền bù sự thiếu sót này.

“Phép huấn luyện sơ cấp được Tổ Thần tự mình truyền thụ quan trọng tới cỡ nào, tôi nghĩ không cần phải nhiều lời. Tổ Thần để tôi truyền thụ cho người khác khi cần thiết, nhưng người được truyền phải chọn lựa cẩn thận, không chỉ là phép huấn luyện sơ cấp, mà những tri thức khác học được từ tôi cũng vậy. Muốn học, vậy phải tiếp nhận quy củ mà Tổ Thần đã định ra cũng như truyền xuống, dù ba người có phải là đệ tử của tôi hay không.”

Mãnh ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Mặc, cho tôi làm đệ tử của cậu đi. Tôi ghen tị với Ô Thần! Rõ ràng ngoại trừ Chiến, tôi là người theo cậu lâu nhất, nhưng cậu lại đối xử tốt với ba tên nhãi con kia hơn tôi!”

Khóe mắt Nghiêm Mặc run rẩy, còn tưởng người này bị vụ Đóa Phỉ kích thích sẽ trở nên thành thục chín chắn chứ, ai ngờ vẫn ngu ngốc như cũ, làm người ta thật muốn đánh cho một trận.

Nguyên Chiến đạp nhẹ Mãnh một cái: “Câm miệng! Mặc muốn như thế nào thì làm như thế ấy.”

Ô Thần rất muốn làm vẻ mặt bình tĩnh, nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, bị Mãnh nói thẳng là ghen tị như vậy, nó bối rối đến mức tay chân không biết phải đặt đâu cho tốt.

Diệp Tinh và Tát Vũ ngoan ngoãn quỳ trên da thú không dám lắm miệng một câu. Đương nhiên, phần nhiều là do thủ lĩnh đại nhân đáng sợ có mặt trong lều.

Mãnh lẩm bẩm: “Sớm biết thế tao đã cướp Mặc rồi, bây giờ mày đã là chiến sĩ cấp bốn, còn tao chỉ mới cấp hai!”

Mãnh rất muốn hỏi Nguyên Chiến có phải do thường xuyên ngủ với tư tế đại nhân, cho nên mới thăng cấp lẹ như vậy không? Cũng may cậu ta không ngu tới mức không có đường về, có ba tên nhãi con ở đây, cậu không thể dày mặt hỏi ra miệng. Nhưng cậu quyết định sau đó nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Nghiêm Mặc mở miệng: “Khụ, trước hết cứ nghe quy củ của Tổ Thần đã, lúc đó hãy suy xét lại xem có muốn học với tôi không.”

Đọc truyện chữ Full