*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc vỗ vỗ đầu, cảm thấy có lẽ mình thật sự đã bệnh tới ngu người rồi.”
“Mau đứng lên, sáng bảnh mắt ra rồi mà sao còn ngủ, không muốn sống nữa hả?!”
Thân thể bị đẩy mạnh, Nghiêm Mặc bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Trước mặt là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, có chút quen thuộc, nghĩ nghĩ, tên đối phương liền hiện lên từ sâu trong ký ức: “Kỳ Nguyên.”
Đây là nơi nào?
Nghiêm Mặc chậm rãi ngồi dậy, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng được đắp lên bằng đất, thấp bé và âm u, rộng chừng ba mươi mét vuông, ở giữa có hai cây cột dùng để chống nóc nhà, sát vách tường có mấy đống cỏ, thoạt nhìn như giường đệm.
Từ số lượng đống cỏ, có thể thấy nơi này ít nhất cũng có mười nhân khẩu trở lên.
“Còn không mau dậy!” Kỳ Nguyên cau mày nhìn hắn, giọng nói mang theo vẻ trách cứ: “Đại Chiến đi không được nên bảo tôi tới kêu cậu. Cậu cũng thật là, Đại Chiến không nỡ bắt cậu dậy sớm, muốn để cậu ngủ nhiều thêm một chút, nhưng cậu cũng không thể thật sự ngủ tới giờ này, nhanh lên, bọn Đại Chiến đều ở bên ngoài làm việc nửa ngày rồi, nếu cậu còn không ra, chờ nô đầu tới kiểm tra mà tóm được cậu lười biếng, thì Đại Chiến sẽ lại bị đánh vì cậu!”
Nghiêm Mặc ôm trán, tựa hồ như có cái gì đó không đúng ở đây, hắn không nên…
Không nên cái gì?
“Ba, nhanh lên nào.” Một giọng nói mềm mại quen thuộc truyền vào tai, ở cửa phòng có một thằng bé nhỏ gầy lắc lư đi vào.
Thằng bé chừng ba tuổi, nó đang cố hết sức ôm bó cỏ khô còn cao hơn người nó tiến vào căn phòng u ám, đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc thả xuống.
“Đô Đô.” Nghiêm Mặc đau lòng, nhanh chóng bế thằng bé lên, miệng cũng tự nhiên nói: “Sao con lại ra ngoài làm việc sớm như vậy?”
Thằng bé đã lạnh đến mức cả người lạnh lẽo, môi tím tái, tay chân lộ ra ngoài đều bị nứt vì giá rét.
Bên ngoài còn đang đổ tuyết, nhưng thằng bé chỉ mặc một tấm da thú cũ nát đã rớt hết lông.
“Cha nói ba bị bệnh, Đô Đô tìm nhiều cỏ khô hơn cho ba, ấm áp.” Thằng bé cuộn người trong cái ôm của ba mình, hưởng thụ chút ấm áp đó.
Mình bị bệnh ư? Nghiêm Mặc cẩn thận cảm nhận một lát, cảm thấy mình đúng là có chút mệt mỏi, mà thân thể nho nhỏ của con trai hắn đang ôm trong lòng cũng trở nên vô cùng chân thật, không còn hư ảo như khi vừa mới tỉnh lại.
“Lạnh quá, xem con lạnh thành cái dạng gì rồi.” Nghiêm Mặc nhanh chóng xoa tay xoa chân cho con trai, muốn khiến nó ấm lên.
Kỳ Nguyên lại thúc giục hắn: “Nhanh lên, đừng lề mề nữa! Hôm qua ở chiến doanh thứ ba vừa đưa tới một đám dã thú, đang chờ chúng ta xẻ thịt lấy xương đấy, hôm nay mà không làm xong, thì tất cả mọi người đừng mong có thức ăn.”
Nghiêm Mặc xoa xoa mặt, một tay ôm con trai, đẩy cỏ khô đắp trên người ra, bò dậy, trên người hắn mặc một tấm da thú, ở giữa có đục một lỗ làm lỗ chui đầu, chỗ đai lưng thì dùng dây thừng cỏ cột lại, tấm da thú này là quần áo của hắn, cũng là chăn của hắn.
Gió thổi vào từ cửa, lạnh đến mức hắn rùng mình ba cái liền.
Căn phòng đất đơn sơ thấp bé, dùng bùn và cỏ khô xây thành, nhưng đơn sơ như thế vẫn có thể cản được gió lạnh, chờ khi thật sự bước ra cửa, mới biết mùa đông đáng sợ cỡ nào.
Nghiêm Mặc nắm chặt da thú trên người, ôm con trai, đi chân trần trên tuyết, chân cạn chân sâu mà đi theo Kỳ Nguyên.
Đô Đô đã đói đến mức bụng kêu thầm thì, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà không khóc nháo, có lẽ nó đã đói thành thói quen rồi.
Nghiêm Mặc cảm thấy không nên như thế, sao hắn có thể để bảo bối của hắn chịu đói như vậy?
Bằng bản lĩnh của hắn, dù có làm nô lệ thì cũng có thể để con trai được ăn no mặc ấm! Nhưng… năng lực của hắn là cái gì? Vì sao hắn nhớ mãi không ra?
Không, nhất định phải nhớ cho ra! Nghiêm Mặc cố gắng nghĩ, hắn cảm thấy năng lực bị hắn quên đi rất quan trọng đối với hắn, có lẽ hắn chỉ cần nhớ ra, là hắn có thể giúp mình và những người mình yêu thương được sống tốt.
Hắn không nên sống những ngày như vậy, không nên!
Những căn phòng đất giống vậy có rất nhiều, một dãy rồi một dãy nằm chỉnh tề trên nền tuyết.
Ở nơi xa có thể loáng thoáng nhìn thấy tòa kiến trúc cao lớn và chắc chắn, giống như một thành trì.
“Đó là thành mới của Ma Nhĩ Càn?” Nghiêm Mặc đi nhanh hơn, đuổi kịp Kỳ Nguyên hỏi.
Kỳ Nguyên quay đầu lại: “Cậu bệnh tới ngu người rồi sao? Hiện giờ đó không gọi là thành mới của Ma Nhĩ Càn, là mà thành Luyện Cốt, nhớ rồi chứ, đừng có gọi sai nữa!”
“À.” Nghiêm Mặc mơ hồ cảm thấy hình như đúng là có chuyện như vậy, lại nhìn về phía tòa kiến trúc ở gần khu phòng đất, vậy đó là thành cũ của Ma Nhĩ Càn đi?
Thật kỳ quái, một cơn bệnh làm ký ức hắn trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thật nhiều sự vật sự việc còn nhớ rõ.
Sân làm việc nằm bên cạnh một hồ nước.
Hồ nước này hắn còn nhớ rõ nó vốn là một trong những thánh địa của Ma Nhĩ Càn, Thuỷ Thần nhận tế phẩm ở chỗ này, nhưng bây giờ, nơi đây lại thành lò sát sinh.
Bởi vì nước trong hồ có lưu chuyển nên không hoàn toàn đóng băng, chỉ có ven hồ là đóng một lớp băng thật dày.
Khu phía đông có rất nhiều người đang làm việc.
Có người chuyên phụ trách giết dã thú được đưa tới, sau đó hứng máu của chúng rồi chuyển dã thú đã chết cho người khác.
Nhóm người thứ hai thì phụ trách lột da rút lông của dã thú và chim chóc đã chết.
Nhóm người thứ ba là chặt và chia thịt.
Công việc của nhóm người thứ tư là quan trọng nhất và tỉ mỉ nhất, là rửa xương. Rửa xương bao gồm cả việc tẩy rửa những thớ thịt thớ gân còn bám trên xương cốt, nhưng lại không thể khiến xương cốt bị hư hỏng gì, cực kỳ phiền toái và hao tổn tinh thần.
Công việc của nhóm người thứ năm là tương đối nhẹ nhàng, bọn họ phụ trách phân loại xương cốt đã được rửa sạch, bỏ vào bao tải.
Trong ký ức mơ hồ của Nghiêm Mặc, đám xương đã xử lý bước đầu và phân loại đó sẽ được đưa vào tòa thành cũ của Ma Nhĩ Càn. Nơi đó có Cốt Khí Sư học việc thực hiện quá trình giữ tươi của xương, sau đó chúng sẽ được nhóm Cốt Khí Sư đấy chọn lựa, phân cấp bậc và đưa lên trên, xương cấp thấp sẽ để lại ở thành cũ của Ma Nhĩ Càn cho Cốt Khí Sư cấp thấp luyện chế thành cốt binh và cốt khí cấp thấp, ma cốt từ cấp bốn trở lên sẽ được đưa vào thành Luyện Cốt.
“Đứng ngây ra đó làm gì nữa? Đông lạnh rồi hả?” Tiếng quát của Kỳ Nguyên vang lên bên tai.
Nghiêm Mặc hoàn hồn, ặc, hắn hẳn là tới nơi làm việc chứ nhỉ?
Kỳ Nguyên thấy hắn lại mơ mơ màng màng thì nhíu mày: “Trước khi làm việc cậu qua chỗ Đại Chiến một chuyến… được rồi, cậu đi theo tôi!”
“Thật không rõ Đại Chiến sao lại chọn cậu làm bạn đời của hắn, sinh con muốn chết muốn sống còn chưa tính, nhiều năm như vậy cũng đã có hai thằng nhóc rồi, còn ba ngày sinh bệnh một lần, Đại Chiến phải một mình làm hai phần công việc! Cũng chỉ có Đại Chiến mới nuôi được cậu, nếu đổi thành người khác, không ăn cậu luôn thì cũng sẽ trao tay cho người khác!”
Nghiêm Mặc đi theo phía sau anh ta, có thể nghe rõ anh ta đang lầm bầm cái gì, có lẽ lời nói đó thật sự là nói cho hắn nghe.
Hai thằng nhóc? Vậy là hắn có hai đứa nhỏ? Còn có một đứa…
Nhớ ra rồi, hắn quả thật còn một đứa, là con trai trưởng của hắn, tên Vu Quả, năm nay… lạ thật, năm nay nó bao nhiêu tuổi, sao lại không nhớ ra?
Nghiêm Mặc vỗ vỗ đầu, cảm thấy có lẽ mình thật sự đã bệnh tới ngu người rồi.
Đô Đô thấy hắn không ngừng đánh đầu mình, vội vàng vươn cánh tay nhỏ ra ôm lấy đầu hắn, bi bô nói: “Ba đừng đánh, đau đau.”
Nghiêm Mặc tức khắc mềm lòng: “Được, không đánh.”
Giấu cái chân nhỏ lạnh lẽo của con trai vào trong ngực, chân nó lạnh đến mức hắn cũng phải xuýt xoa.
“Đại Chiến, dẫn người đến cho cậu rồi đây, các cậu đừng lề mề lâu quá, chờ lát nữa nô đầu tới, đừng để gã thấy mấy cậu lười biếng!” Kỳ Nguyên dẫn người đi đến nhóm đầu tiên phụ trách giết dã thú, chào hỏi xong liền rời đi.
Nguyên Chiến nói cảm ơn với anh ta, quay đầu lại nhìn về phía bạn đời và con trai nhỏ của mình.
“Lại đây.” Người đàn ông cao lớn chỉ quấn một cái váy da bên hông vẫy tay với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc giương mắt nhìn đối phương, bỗng nhiên cảm thấy người này có chút xa lạ.
Hình xăm và gương mặt quen thuộc, râu trên cằm dùng cốt đao cạo nên không sạch lắm, nhưng trên mặt lại có thêm một vết sẹo khắc sâu cực kỳ rõ ràng, thân trên trần trụi cũng đầy sẹo, cơ bắp sau lưng đầy vết roi.
Nhưng cho dù là thế, thân thể của người đàn ông nọ vẫn rất cường tráng, trong đám người làm việc ở đây, thân thể hắn là cường tráng nhất, đứng ở đó như một ngọn núi nhỏ vững chắc.
Nguyên Chiến nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lẹ tay lấy ra một thứ từ cái đai lưng buộc váy da, nhét vào tay Nghiêm Mặc: “Ăn nhanh lên, buổi tối tôi lại lấy cho em thứ tốt hơn.”
Nghiêm Mặc rũ mắt xuống, hơi hé tay trái ra, trong tay là một cục đá màu đỏ.
Không, không phải cục đá, là máu đông lạnh, là máu tươi vừa lấy từ dã thú mới giết.
Thứ máu này rất hữu dụng đối với các Cốt Khí Sư cao quý, khi giết không thể lãng phí chút nào, càng đừng nói đến việc tàng tư. Mùa hè muốn kiếm cái này để bổ sung muối cho cơ thể căn bản không có khả năng, cũng chỉ có mùa đông tàn khốc, thừa dịp nô đầu chưa tới, nô lệ lớn gan mới dám trộm giấu đi một ít.
Nghiêm Mặc giơ tay làm bộ sờ môi, dùng tốc độ nhanh nhất nhét cục máu đông lạnh vào trong miệng, trên người bọn họ không có chỗ nào để giấu đồ, phải nhân lúc nô đầu không phát hiện mà ăn hết.
Máu đông lạnh lẽo tiến trong miệng sau một lát mới tan ra, máu tươi nồng nặc chảy xuống yết hầu.
Nghiêm Mặc kiềm chế ý muốn nhổ nó ra, lại cúi đầu đút cho con trai một ít.
Đô Đô rất hiểu chuyện, ngẩng đầu lén lút uống chút máu mà cha lấy cho, vẻ mặt không có chút khác thường nào.
Nguyên Chiến thấy hắn ăn cục máu đông, khóe miệng liền hiện lên ý cười, vươn tay vỗ vỗ mông hắn, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu không?”
Nghiêm Mặc trừng hắn một cái.
Nguyên Chiến cười khẽ, bàn tay to thô ráp sờ vào trong áo da thú, lòng bàn tay còn mang theo chút ấm áp.
Bên cạnh có người phát ra tiếng cười đáng khinh, có người còn nhỏ giọng kêu: “Đại Chiến, chẳng phải nô đầu rất thích xem mày ‘làm việc’ sao, lần trước mày làm tới vui sướng, gã còn thưởng cho mày một miếng thịt, hay là hôm nay mày lại làm lần nữa trước mặt gã đi?”
Đại Chiến thu nụ cười và bàn tay lại, nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Mặc: “Đi đi, em đi phân loại xương, tôi đã nói với nô đầu rồi, khoảng thời gian này em cứ làm việc ở đó.”
Đến bây giờ Nghiêm Mặc còn có chút không rõ ràng tình cảnh của mình lắm, ký ức của hắn như vì sinh bệnh mà xuất hiện chút đứt gãy, rất nhiều chuyện không nhớ nổi. Nhưng hắn tin tưởng người yêu của mình, đối phương bảo hắn đi phân loại xương, vậy hắn đi là được.
Nghiêm Mặc mới vừa ôm con trai rời đi, liền nghe thấy tiếng mắng như kiềm nén lửa giận của Nguyên Chiến ở phía sau: “Đứa nào còn dám nhắc đến chuyện đó, tao giết nó!”
Mấy tên nô lệ không có ý tốt lập tức ngậm miệng, ở chỗ này ai chẳng biết nô đầu rất háo sắc, hơn nữa còn không kiêng nam nữ, là nô đầu, nô lệ nơi này gã muốn chơi thế nào cũng được, không biết đã có bao nhiêu nô lệ bị gã đạp nát. Mà nô đầu đã sớm coi trọng Nghiêm Mặc, nhưng vì Nguyên Chiến bảo vệ quá chặt, nô đầu đã xuống tay vài lần nhưng vẫn không thành công.
Nghiêm Mặc may mắn, được bảo vệ, nhưng Nguyên Chiến là người bảo vệ thì lại chịu tội lớn, bị nô đầu lấy đủ danh nghĩa mà trừng phạt, phần lớn vết roi vết bỏng trên người hắn là do như thế mà ra.
Lần trước nô đầu vì muốn làm nhục Nghiêm Mặc và lại được Nguyên Chiến cứu, gã cáu giận nên cố ý làm nhục hai người, bắt bọn họ làm tình với nhau trước mặt tất cả mọi người như dã nhân.
Đối với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc bị bắt tới từ bộ lạc lớn mà nói, bị làm nhục trước mặt mọi người như vậy còn hơn cả việc giết bọn họ, nhưng với các nô lệ khác thì, bọn họ chỉ nhìn thấy Nguyên Chiến sau khi xong việc được ban thưởng cho một miếng thịt.
Nếu không phải nô đầu chướng mắt bọn họ, thì bọn họ còn ước gì thông qua phương thức này để lấy được phần thưởng, chỉ là bị người ta nhìn mà thôi, có chết chóc gì đâu.
Nghiêm Mặc lại vỗ vỗ đầu, dù ký ức này đã qua bao lâu, nhưng chỉ cần hơi nhớ lại là lửa giận trong hắn đã bùng lên, đây là nhục nhã lớn nhất trong đời người, hắn còn nhớ rõ tâm tình lúc đó của mình, khi ấy hận hắn không thể dùng một đao đâm chết nô đầu, hay thậm chí là cả Nguyên Chiến!
“Ba.” Giọng nói mềm mại của thằng bé vang lên, đầy sự lo lắng dành cho ba mình.
Nghiêm Mặc miễn cưỡng cười với nó, da mặt đông cứng bị kéo ra thành một nụ cười vô cùng quái dị: “Ba không sao, bảo bối đừng sợ.”
Người phụ trách phân loại xương phần lớn là lão già và con nít, Kỳ Nguyên cũng ở trong đó.
Mới đầu Nghiêm Mặc còn lấy làm lạ vì sao một người đàn ông cường tráng như Kỳ Nguyên lại được phân đến đây làm việc, thấy không ít người vừa làm vừa hỏi anh ta phân loại như thế nào, mới biết công việc thực chất của anh ta ở chỗ này.
Kỳ Nguyên thấy hắn tiến vào, liền chỉ tay vào đống xương mới được đưa tới: “Cậu phụ trách mớ kia, không hiểu cái gì thì hỏi tôi.”
Nghiêm Mặc tùy tiện lau đi nước mũi chảy ra vì lạnh, ôm con trai đi đến bên chồng xương.
Trọng điểm của việc phân loại xương là dồn những khúc xương cùng loại lại, cái nào cá biệt thì để riêng, đồng thời lựa ra những cái có vết nứt gãy và bị tổn hại.
Nghiêm Mặc thả Đô Đô xuống, đống xương trước mặt hắn khá vụn vặt, chẳng những không tìm ra được khúc nào hoàn chỉnh, mà đa số chúng còn rất nhỏ.
“Ba.” Một thằng nhóc đen gầy nhưng có vẻ chắc nịch khỏe mạnh chạy ra từ phía sau đống xương.
“Kỳ Nguyên thật xấu, sao ảnh lại phân cho ba đống xương này chứ, phân loại đống xương nhỏ nhặt này là nhứt đầu nhất!” Thằng bé ngồi xổm xuống bắt đầu giúp Nghiêm Mặc lựa xương.
Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy nó liền biết nó là ai, đây là con trai trưởng của hắn, Vu Quả.
Đô Đô cũng ngồi xổm bên đống xương, tìm ra mấy khúc hoàn chỉnh từ bên trong, đặt vào tay đứa lớn: “Anh hai, cho.”
Vu Quả sờ sờ đầu nhóc con, nghiêm túc dạy nó cách phân biệt xương cốt.
Nghiêm Mặc nhìn hai đứa trẻ, mắt ngập nước.
Kỳ Nguyên nhìn qua, tựa như đang khiển trách Nghiêm Mặc lười biếng để con trai làm thay, anh ta quát Vu Quả, bảo nó trở về làm công việc của mình, Vu Quả không để ý đến anh ta.
Kỳ Nguyên lại mắng hai tiếng rồi không quản tới cha con bọn họ nữa.
Nghiêm Mặc nghĩ: Có lẽ Kỳ Nguyên cũng là một người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng.
Lại lau nước mũi chảy ra vì trời lạnh, Nghiêm Mặc cũng ngồi xổm xuống bên đống xương.
“Ba, ba đã lâu rồi không phân loại xương đúng không? Để con chỉ cho ba, mớ xương này đều là của thỏ và chuột, chúng ta trước hết tìm sọ ra, cái này rất dễ nhận dạng, sau đó lại tìm xương đùi…”
Nghiêm Mặc nghe con trai trưởng giải thích, vươn tay đào bới trong đống xương.
Không biết là do lời giải thích của Vu Quả hữu hiệu, hay do hắn vốn đã làm loại việc này, tay vừa động vào, cảm giác xa lạ liền biến mất.
Vu Quả còn đang giải thích, Nghiêm Mặc đã nhanh chóng phân loại đống xương ra làm vài đống khác.
Vu Quả: “…Ba thật lợi hại!”
Nghiêm Mặc nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hai đứa con trai, nhịn không được mà có chút kiêu ngạo.
“Ục ục.” Bụng hai đứa nhỏ bỗng vang lên tiếng kêu.
Nghiêm Mặc đau lòng, hỏi bọn nó: “Có phải tụi con chưa ăn sáng thì đã làm việc rồi không?”
“Ăn sáng?” Hai đứa nhỏ như rất xa lạ đối với cái từ này.
Vu Quả tiến đến bên tai Nghiêm Mặc, thấp giọng nói: “Ba, ba nhỏ giọng chút, sáng nay cha không lấy được thức ăn cho chúng ta, ba ráng chịu một chút.”
Nghiêm Mặc nghe con trai trưởng nói xong, lòng rất khó chịu. Nghe ý của con hắn, hình như bọn nó thường xuyên không được ăn sáng? Không, có lẽ trong ngày bọn nó chưa chắc đã được ăn một bữa no nê, chẳng trách bọn nó lại gầy như vậy!
Sao cuộc sống của hắn và những người hắn yêu thương lại trở thành như vậy? Nghiêm Mặc nghĩ không ra.
Vì sao mọi người lại không phản kháng? Vì sao lại phải chịu nô đầu và tộc Luyện Cốt áp bức như vậy?
Vừa nhắc đến nô đầu, nô đầu liền tới.
Gã ta cũng như mọi ngày, mặc áo da thú thật dày, xách theo roi, phía sau có hai cốt binh đi cùng, chậm rãi tuần tra trong đám nô lệ. Nếu thấy có ai lười biếng, hoặc chướng mắt ai, gã liền quất một roi.
Nghiêm Mặc nghe tiếng kêu thảm thiết và cầu xin tha thứ không ngừng truyền đến, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn sang nơi truyền ra âm thanh.
Tầm mắt không khéo mà giao nhau với nô đầu.
Nô đầu nhìn thấy Nghiêm Mặc, liền buông tha cho tên nô lệ đang bị đánh, bước nhanh qua bên này.
Nghiêm Mặc rùng mình, thấp giọng bảo Vu Quả nhanh dẫn Đô Đô rời đi trước.
Vu Quả không chút do dự, loại chuyện này dường như không phải lần đầu tiên xảy ra, nó rõ ràng biết lúc này ở lại bên cạnh ba chẳng những không thể giúp ba, mà còn trở thành liên lụy, trước kia nô đầu từng dùng bọn nó để uy hiếp ba, nếu không phải cha tới kịp, chỉ sợ ba đã phải chịu lỗ nặng.
Kỳ Nguyên cũng thấy động tác của nô đầu, lòng thầm mắng một tiếng, đành phải đứng dậy, chủ động đón tiếp nô đầu.
Nghiêm Mặc chết tiệt, tướng mạo không tính là quá đẹp nhưng cũng khá đoan chính và anh tuấn, khí chất vừa nhìn liền thấy khác hẳn với các nô lệ và dã nhân khác. Nếu đứng giữa đám nô lệ mà không cố ý che giấu, thì hắn thật sự rất nổi bật, cũng chẳng trách nô đầu kia lại thèm nhỏ dãi hắn!
Nô đầu đá văng Kỳ Nguyên, ra lệnh cho cốt binh phía sau bắt Nghiêm Mặc lại đây.
Cốt binh nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, tóm lấy cánh tay Nghiêm Mặc lôi qua.
Nghiêm Mặc muốn chống cự, muốn giãy giụa, nhưng tay của cốt binh giống như cái vòng sắt kẹp chặt hắn.
Nghiêm Mặc bị kéo dài tới trước mặt tên nô đầu, cốt binh bắt hắn quỳ xuống.
Nghiêm Mặc không muốn, liền bị chuôi đao đập lên lưng, thiếu chút nữa hộc cả máu!
Vì sao mình lại yếu như vậy? Vì sao ngay cả hai tên cốt binh mà mình cũng không đánh lại? Nghiêm Mặc rống giận trong lòng, bị hiện thực đả kích tới mức thất vọng và phẫn nộ cùng dâng lên.
Chuôi roi da duỗi tới, nâng cằm hắn lên.
Nghiêm Mặc vừa giận vừa cảm thấy buồn cười, từ khi nào thì Mặc Đại Tư Tế hắn lại rơi vào tình trạng này?
Tư tế? Hắn là tư tế?
Nghiêm Mặc đang định lần theo manh mối thoáng hiện lên trong ký ức, nhưng lại nghe thấy giọng nói ghê tởm của tên nô đầu vang lên trên đỉnh đầu: “Có phải rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt rồi không?”
Hả? Suy nghĩ thông suốt cái gì?