DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 607: Đô Đô không phải đứa trẻ hư

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

0d7b2c2b4a9efdda5ad3b85da2a6ea1b

“Nhanh giết tên nghiệt chủng kia! Chúng ta sắp chết rồi! Sắp bị nó hại chết!”


Dobino bay quanh thứ chất lỏng sền sệt kia, đèn tín hiệu trên thân thể nó liên tục chớp lóa: “Nguồn năng lượng đáng sợ! Tôi đã tìm được hạt nhân của hành tinh này rồi sao? Không không không, đây không phải hạt nhân, đây là những mẫu dịch kim loại có trạng thái lỏng, không đúng, đây không phải kim loại, đây là nước, a a a! Này cũng không phải nước, rốt cuộc là cái gì? Sao mình không phân tích được thành phần của nó!”

Kiến lửa chúa đột nhiên thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm Dobino: “Ta biết các người là ai, ma quỷ tham lam đến từ bên ngoài bầu trời, tất cả các người ở lại đây mãi mãi đi!”

“Không phải! Chúng tôi không phải đám ma quỷ đến từ bên ngoài bầu trời đó, chúng tôi là người Cửu Nguyên!” Lạp Mạc Linh vội hô lên.

“Không cần biết có phải không, hôm nay các người đừng hòng rời khỏi đây!”

Trước tiên không nói tới việc kiến lửa chúa và đám đệ tử của Nghiêm Mặc xảy ra chuyện gì.

Mà nói tới ba người chìm trong hồ.

Đô Đô sau khi chìm trong chất lỏng dung nham đặc sệt, liền bắt đầu nhanh chóng cắm rễ.

Đúng vậy, Đô Đô là một đứa nhỏ ngoan, bản năng của nó biết nếu cắm rễ trên người ba nó sẽ làm ba nó đau đớn, hơn nữa còn mang đến nguy hiểm cho ba và cha, nên vừa rồi sau khi tỉnh lại nó vẫn luôn tìm kiếm nơi sinh thích hợp.

Khi Vu Quả kêu la đòi năng lượng, Đô Đô cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, nó không cần năng lượng, nó sợ, nó cứ cảm thấy nếu mình hấp thu quá nhiều năng lượng thì sẽ xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, nó chỉ muốn uống nước, thật nhiều thật nhiều nước.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó chọn ngủ say sau khi Vu Quả sinh ra, nó không muốn làm hại ba và cha nó, bởi vì nó biết nếu nó tỉnh mà không có Vu Vu điều chỉnh, thì nó sẽ không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng của hai ba… Nó mơ hồ hiểu rõ năng lượng chính là sinh mệnh, nhưng dù hai người ba của nó có cường đại hơn nữa thì nó cũng không thể tùy ý đòi hỏi, nhưng nó lại không cách nào khống chế được cảm giác đói khát của mình, vì thế nó ép mình ngủ say.

Nó không biết vì sao mình lại tỉnh, hình như có người đánh thức nó.

Lúc nó vừa tỉnh liền cảm thấy đói bụng, rất đói bụng, nhưng nó liều mạng mà kiềm chế mình, nó muốn ăn, muốn no bụng, nhưng nó không muốn ăn ba và cha. Vì thế nó nghĩ tới nước, trí thông minh non nớt của nó như nhớ rõ chỉ cần uống thật nhiều nước là có thể no bụng, chỉ cần uống no rồi, nó sẽ không muốn ăn ba nữa.

Thật đáng sợ quá, nó muốn ăn cả ba!

Đô Đô sợ hãi.

Nó càng sợ thì sẽ càng không dám nói với ba, nó sợ ba sẽ sợ nó, không cần nó nữa.

Nhưng nó lại không thể cách ba và cha xa quá, nó sợ mình mới vừa sinh ra đã bị người khác tha đi —— Vu Vu nói, bọn nó là bảo bối quý nhất trần đời, bất cứ sinh vật nào nhìn thấy bọn nó đều sẽ muốn tha bọn nó đi.

Vừa rồi nó cảm nhận được nguồn nước rất dồi dào, lại còn là nơi cực kỳ an toàn, vừa lúc Vu Vu cũng thích chỗ này, Đô Đô sợ ba hiểu sai ý mình, mới gấp không chờ nổi mà nhảy vào nơi nó cho rằng đó là hồ nước.

Nhưng ba và cha cũng nhảy xuống theo!

Đô Đô lại không muốn cắm rễ trên người ba, mà khi ba ôm chặt nó, nó đã không cách nào khắc chế được bản năng và ham muốn sinh ra trong người mình.

Lấy nhiều năng lượng, lấy thật nhiều năng lượng, năng lượng trong nó rõ ràng là dư thừa, nhưng nó vẫn muốn nhiều hơn nữa!

Nó không dám nói chuyện này cho ai khác biết, ngay cả Vu Vu cũng không dám nói, nó tham lam như vậy, đói khát như vậy, mỗi lần ba và cha dùng máu tinh nuôi bọn nó, nó luôn là người lấy được nhiều nhất, nhưng nó lấy rất cẩn thận, thế nên Vu Vu không phát hiện chút nào.

Ô ô, nó là một đứa trẻ hư!

“Ba…”

“Phập!”

Nó đâm xuyên qua bụng ba!

Đô Đô vô cùng khổ sở, nó không muốn làm hại ba, nhưng nó vẫn khiến ba bị thương.

“Đô Đô, bảo bối, không sao đâu, ba ở đây, đừng sợ.” Dù bụng bị rễ của quả oa oa đâm thủng, nhưng Nghiêm Mặc vẫn ôm chặt quả oa oa, không chịu thả lỏng.

Nguyên Chiến chìm đến bên cạnh hắn, hắn không thể nói chuyện, nên cũng dùng sức mạnh linh hồn để gọi Nghiêm Mặc: “Chất lỏng chỗ này thật quái đản, tôi không thể nổi lên, chỉ có thể chìm xuống.”

“Đây là nước?” Nghiêm Mặc vừa dỗ đứa con nhỏ vừa hỏi.

Nguyên Chiến cố gắng lắc đầu: “Không phải. Tôi cũng không biết đây là gì, nhưng bên trong đúng là có chứa nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ, tôi thử hấp thu, nhưng bị bài xích.”

Sắc mặt Nghiêm Mặc bỗng nhiên tái nhợt.

“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến căng thẳng, hắn vẫn chưa phát hiện ra quả oa oa đã đâm vào bụng Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc muốn nói tình trạng của Đô Đô không đúng, nhưng hắn lại theo bản năng mà không muốn nói ra để Nguyên Chiến ghét Đô Đô.

“Vu Quả đâu?” Có lẽ Vu Quả biết Đô Đô đã xảy ra chuyện gì.

“Em để nó trên bờ.”

Nghiêm Mặc hối hận, trước khi nhảy xuống hắn không biết trong cái hồ sền sệt này có nguy hiểm gì không, nên mới nhét Vu Quả vào lòng Lạp Mạc Linh. Nhưng bây giờ ngẫm lại, Vu Quả muốn xuống theo như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của nó, hắn hẳn nên nghe con trai lớn nói một chút.

“A!” Nguyên Chiến cúi đầu, hắn không có chút phòng bị nào với Nghiêm Mặc và quả oa oa, cũng không cảm giác được sát khí, kết quả một nhánh cây mềm mềm đâm vào trong tim hắn.

“A Chiến!” Nghiêm Mặc ôm chặt lấy Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cười cười: “Tôi không sao, đây là Đô Đô? Sao nó còn hung dữ hơn cả Vu Quả thế?”

Nghiêm Mặc dở khóc dở cười: “Nói cho tôi biết cảm giác của anh, Đô Đô đang làm gì anh?”

“Nó đang hấp thu… máu tôi.” Sức mạnh linh hồn của Nguyên Chiến khi nói càng lúc càng chậm.

“Ba, cha, con không khống chế được mình… con sai rồi, oa a!” Có tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên trong đầu hai người.

Nghiêm Mặc nhíu chặt mày: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Người kia không nói khi Đô Đô sinh ra sẽ xảy ra chuyện!”

Trên bờ, ở khu đất bằng duy nhất, Vu Quả giơ tay liều mạng kêu to: “Oa nha nha!”

Cho ta xuống! Cho ta xuống dưới! Bọn họ sẽ chết, mau cho ta xuống!

Tiểu Hắc là người duy nhất nghe ra, xoay cổ lớn tiếng hỏi nó: “Vu Quả, sư phụ và thủ lĩnh xảy ra chuyện gì?”

Vu Quả rất tức giận và cực kỳ hối hận, nó không ngờ Nghiêm Mặc sẽ thả nó xuống vào cái thời điểm đó. Ba Mặc căn bản không cần chút quan tâm dư thừa đó, ba ngốc!

“Vu Quả, có phải nhóc biết chuyện gì không?” Lạp Mạc Linh cũng xoay cổ hỏi Vu Quả đang bị giữ chặt.

Khuôn mặt nhỏ của Vu Quả đỏ bừng vì sốt ruột, nhưng vật thể dính chặt nó sau khi cứng lại liền trở nên chắc chắn, nó có dùng sức thế nào cũng không giãy ra được.

Vu Quả kêu to với kiến lửa chúa đang lơ lửng giữa không trung: “Nha a!” Thả ta xuống, đồ khốn!

Kiến lửa chúa lạnh lùng nhìn những sinh vật nhỏ bé trên mặt đất, ông ta cho rằng mình đã chờ được vương hậu của mình, lại không ngờ rằng chờ được ma thần đến từ bên ngoài bầu trời được nhắc tới trong truyền thừa.

Không, những sinh vật nhỏ bé này vẫn chưa phải là ma thần, chẳng qua chỉ là mấy tên lính quèn mà thôi.

Mà mấy tên lợi hại nhất đã có hai tên chìm vào hồ thần huyết, tạm thời không cần để tâm đến.

Về phần cốt binh bán thần và sinh vật quái lạ biết bay kia, nó không để vào mắt.

Toàn thân Nghiêm Tiểu Nhạc đều bị trói chặt, ngay cả đầu cũng không động đậy được, nó muốn phóng to thân thể để phá vỡ trói buộc, nhưng kiến lửa chúa quá lợi hại, trong trong giây lát đã cướp được tinh thể năng lượng của nó.

Nghiêm Tiểu Nhạc không có nguyên tinh trong tim, nó sẽ không cách nào phát huy được sức mạnh, tuy nó vẫn chưa đến lập tức chìm vào giấc ngủ say, nhưng nó thật sự bất lực.

“Cách cách.” Kiến lửa chúa quá lợi hại, còn lợi hại hơn cả bán thần nó, đừng trêu chọc.

Vu Quả không thể thoát được, thân hình nho nhỏ kiệt sức mà nằm liệt trên mặt đất, chỉ biết quay đầu nhìn mặt hồ sền sệt, trong mắt là sự hối hận tràn đầy.

Lúc trước nó chỉ muốn thử một chút mà thôi, khi đó nó vẫn chưa xem Đô Đô như em trai, thậm chí nó còn phẫn nộ vì có một linh hồn khác tới cướp đoạt thân thể với nó, sau đó nó nghe Nghiêm Mặc và đám người Chú Vu nói rằng quả Vu Vận khó nuôi dưỡng thế nào, lại nói thiên tính của nó tham lam, bản năng chỉ biết cắn nuốt vạn vật.

Sau khi nó có thần trí rõ ràng, nó không muốn biến thành một con heo suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn.

Hơn nữa nó… kỳ thật rất hâm mộ tình phụ tử của Nghiêm Mặc và Đô Đô, nó không muốn Nghiêm Mặc là người thai nghén nó mà lại ghét nó, nhưng nó không bằng lòng thừa nhận, khi đó có lẽ nó vẫn còn tà ác đi, lúc nó giam linh hồn Đô Đô lại, trộm chia cắt một phần bản thân ra, mà cũng vừa lúc khi đó Đô Đô cần một thân thể để sống, nó liền nghĩ, thay vì để một linh hồn ngoại lai cướp đoạt thân thể của mình, vậy còn không bằng cho linh hồn đó một cái.

Vì thế nó dùng một phần bản thân đã bị chia cắt ra, tạo thành thân thể, nhưng chỉ có chính nó mới biết, phần bản thể đó là nơi chứa thứ ham muốn đen tối và xấu xa nhất trong nó.

Nó muốn để dành năng lượng sinh mệnh cho Đô Đô, muốn tìm nhiều năng lượng hơn cho em trai, đều là vì nó biết bản tính tham lam của thân thể đó, bản tính kia không phải cái mà linh hồn có thể khống chế, giống như khi người ta khát nước, cảm giác đói khát lại càng không thể kiềm!

Nó vẫn luôn đề phòng Đô Đô sinh ra, nhưng khi tách khỏi Đô Đô, cũng chính là lúc nó thât sự chào đời, nó cảm giác được Đô Đô còn cách thời điểm sinh ra bao xa, nó cũng không biết tại sao mình lại biết, nó chỉ cảm giác được điều này như một việc đương nhiên, có lẽ là vì thân thể kia được chia ra từ thân thể nó.

Nó nghĩ nó có thể chậm rãi lớn lên, cố gắng thu thập thật nhiều năng lượng, như vậy lúc Đô Đô sinh ra, nó có thể cung cấp nhiều năng lượng cho Đô Đô, nhiều đến mức có thể giúp Đô Đô no bụng.

Mà chỉ cần Đô Đô sinh ra, Đô Đô sẽ có thể chậm rãi khống chế được cảm giác đói khát, tuy cũng sẽ thích ăn thích uống, nhưng có thể khống chế số lần, và khống chế được đối tượng thèm muốn.

“Đô Đô, ba…” Vu Quả cảm thấy tim mình có chút đau.

Quả Vu Vận đáng sợ nhất là khi rơi vào trạng thái vô thức, căn bản không cách nào khống chế bản năng của mình, càng tệ hơn là, bọn nó cắn nuốt càng nhiều thì sẽ muốn càng nhiều, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi lý trí.

Quả Vu Vận trước kia không có linh hồn sao? Bọn họ cũng có, bọn họ cũng giống như nó, có ý thức khi mới bắt đầu, nhưng rất nhiều quả Vu Vận còn chưa kịp khiến linh hồn mình mạnh lên thì đã bị tham lam và dục vọng nhấn chìm, cuối cùng biến thành quái vật chỉ biết cắn nuốt.

Nó làm sai một chuyện, còn giấu Nghiêm Mặc. Hiện giờ hai người cha của nó phải gánh vác hậu quả đáng sợ do nó làm ra.

Vu Quả trừng mắt nhìn kiến lửa chúa giữa không trung, thù hận trong mắt như có thể hóa thành thực chất.

Kiến lửa chúa cảm giác được ánh mắt của Vu Quả, điều này làm ông rất ngạc nhiên. Một thằng nhóc nhỏ như vậy mà linh hồn lại có thể cô đọng và cường đại đến mức đó. Chậc! Mà nó còn hận mình nữa, sao vậy?

“Nhóc và người có năng lượng sinh mệnh trong kia có quan hệ gì?” Kiến lửa chúa truyền sức mạnh linh hồn vào đầu Vu Quả.

Vu Quả chỉ trừng ông ta.

“Nhóc cũng có năng lượng sinh mệnh, các người là… cha con?”

Vu Quả nâng bàn tay nhỏ lên, chỉ vào mặt hồ.

“Nhóc muốn xuống đó?”

“Nha!”

“Không được! Chỉ hai tên có năng lượng sinh mệnh xuống đó mà đã ép ta phải ngoi lên, nếu cũng để nhóc xuống, cái hồ thần huyết này cạn thì làm sao bây giờ?”

“Nha!” Ngu xuẩn! Mi không cho ta xuống, hồ thần huyết mới bị hút cạn đấy!

Tiếc là bây giờ Vu Quả khó có thể truyền sức mạnh linh hồn ra —— việc linh hồn cường đại và có thể sử dụng sức mạnh linh hồn là hai việc khác nhau, ngoại trừ Tiểu Hắc có sức mạnh linh hồn đặc biệt nên mới hiểu sơ sơ ý nó, cơ mà ngay cả ba Nghiêm Mặc thân quen của nó cũng không biết nó muốn biểu đạt cái gì, thì nói chi đến kiến lửa chúa không thân cũng chẳng quen.

Kiến lửa chúa căn bản không nghĩ ông ta có thể nói chuyện với một tên nhãi con, con nít nhỏ yếu như vậy dù linh hồn có cường đại đi chăng nữa thì khi không được dốc tâm bồi dưỡng và rèn luyện, nó cũng không cách nào sử dụng sức mạnh linh hồn.

Lạp Mạc Linh nhịn không được mà lại hỏi kiến lửa chúa: “Kiến lửa chúa bệ hạ vĩ đại, ngài đã vây khốn chúng tôi, vậy ngài có thể nói cho chúng tôi biết, thủ lĩnh và tư tế của chúng tôi hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi?”

Kiến lửa chúa không muốn nói chút nào. Hơn nữa, điều khiến ông ta phẫn nộ là, chính ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì sao mà nói.

Ông ta chỉ biết hai đứa lớn một đứa nhỏ kia nhảy vào trong hồ, lúc ông ta chuẩn bị vớt cả ba lên, lại đột nhiên cảm thấy năng lượng trong hồ thần huyết bạo động, ông ta không chỉ không thể tiếp tục ở lại trong hồ hấp thu năng lượng, mà ngay cả tiếp tục ở trong hồ thần huyết cũng không làm được, nên mới bất đắc dĩ mà nhảy ra khỏi hồ.

Đám người Lạp Mạc Linh còn quá yếu, không thể cảm giác được gì. Ngay cả tên cốt binh bán thần kia cũng chỉ cảm thấy có nguy hiểm và không dám tới gần hồ nước, còn phi sinh vật quái lạ kia thì vừa lèm bèm vừa dò xét năng lượng bạo động trong hồ thần huyết.

Kiến lửa chúa vây khốn người lại nhưng không có đi chính là muốn xem xem hai lớn một nhỏ kia sẽ có kết cục gì, và biến hóa của hồ thần huyết.

Trước đó, ngoại trừ ông ta ra, không có bất cứ sinh vật sống nào có thể tiến vào hồ thần huyết mà kiên trì được một chốc. Rất nhiều sinh vật sống vừa dính phải nước hồ là đã bị năng lượng tạc nổ banh xác, cuối cùng hóa thành năng lượng bổ sung cho hồ thần huyết.

Đến bây giờ, chiến sĩ mạnh nhất của tộc kiến lửa cũng chỉ có thể ngâm trong hồ một tiếng chim hót.

Mà sinh vật sống trên mặt đất, chiến sĩ mạnh nhất Hỏa Thành cũng chỉ kiên trì được trong thời gian sấp sỉ tộc kiến lửa.

Hai lớn một nhỏ kia có thể kiên trì đến bây giờ, ông ta đã rất kinh ngạc, nhưng không ngờ điều càng khiến ông ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau!

Quả oa oa tách ra ba nhánh cây, một cái cắm vào bụng Nghiêm Mặc, một cái cắm vào tim Nguyên Chiến, còn một cái cắm thật sâu dưới đáy hồ thần huyết.

Một lượng năng lượng chảy vào quả oa oa.

Quả oa oa nhanh chóng to lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tay nắm tay, Nghiêm Mặc đã không ôm nổi quả oa oa nữa.

Thân thể bọn họ vẫn còn đang chìm xuống.

Cuối cùng quả oa oa cũng rời khỏi vòng tay Nghiêm Mặc, nhưng không cách bọn họ quá xa, mà chỉ cùng hai người cha của mình tiếp tục chìm xuống.

Nghiêm Mặc truyền năng lượng sinh mệnh cho Nguyên Chiến. Tốc độ truyền của hắn không chậm, nhưng tốc độ hấp thu của Đô Đô cũng rất nhanh. Thậm chí Nghiêm Mặc còn cảm giác được nếu không phải Đô Đô đang vội vàng hấp thu năng lượng trong hồ và trong thân thể hắn, thì chắc đã sớm hút khô Nguyên Chiến rồi.

“Mặc, tách ra!” Ánh mắt của Nguyên Chiến rất kiên định.

Nghiêm Mặc cắn môi, lắc đầu.

“Nó sẽ giết chết chúng ta!” Nếu bọn họ không cho quả oa oa hấp thu sinh mệnh của mình thì bọn họ có một đống cách để thoát khỏi, nhưng mà…

“Không…”

“Nghiêm Mặc!”

“Tôi giúp anh tách ra, anh rời đi trước!”

“Em biết tôi không thể bỏ em lại!” Nét mặt Nguyên Chiến trở nên dữ tợn, hắn thích con, nhưng hắn thích ba của con hắn hơn! Nếu đứa con này làm hại người đó, hắn thà rằng bỏ đi.

Nguyên Chiến có thể bỏ, nhưng Nghiêm Mặc có thể không?

Để Đô Đô được sinh ra đã trở thành chấp niệm của hắn, tuy không biết tình trạng của Đô Đô bây giờ như thế nào, nhưng bọn họ đã đi đến bước cuối và cũng là bước mấu chốt nhất, thì sao hắn có thể từ bỏ vào lúc này?

“Ba, cha, con đau quá… đau quá!”

“Đô Đô!” Nghiêm Mặc không rảnh mà dỗ dành Nguyên Chiến nữa, vội vàng vươn sức mạnh linh hồn ra trấn an linh hồn của Đô Đô.

Đô Đô rất khổ sở, nó biết nó đang làm hại hai người cha của mình, nó không muốn như vậy, nhưng nó không khống chế được.

“Ba ơi, đau, đau…” Quá nhiều năng lượng tiến vào thân thể, nó cảm giác như mình sắp sửa nổ tung.

“Đô Đô, cố gắng lên.” Nghiêm Mặc cũng đã sắp không còn biện pháp.

Nhưng lúc này cây non trong biển hồn của hắn cũng la lớn: “Nhanh giết tên nghiệt chủng kia! Chúng ta sắp chết rồi! Sắp bị nó hại chết!”

“Câm miệng, nghiệt chủng cái gì, đó là con trai tao!”

“Đúng vậy, con anh đang muốn hút khô anh đấy! Nó còn không bằng Vu Quả!”

“Chuyện này không liên quan đến Đô Đô, chắc chắn là đã xảy ra biến cố gì đó, mày có tìm ra được không? Bây giờ mày quét thân thể Đô Đô, xem xem nó xảy ra chuyện gì…”

“Tôi đã sớm xem qua rồi, nó không có chuyện gì hết! Nó chỉ tham lam, chỉ không khống chế được ham muốn cắn nuốt của mình!”

Nghiêm Mặc cảm thấy quen quen: “Chẳng phải đây là bản năng của quả Vu Vận sao?”

“Đúng.”

“Nhưng lúc Vu Quả sinh ra không có như vậy.”

“Linh hồn của Vu Quả mạnh hơn Đô Đô, nó không nên sinh ra lúc này, linh hồn của nó vẫn chưa đủ cô đọng.”

Sắc mặt Nghiêm Mặc tái nhợt, chẳng lẽ là do hắn cố chấp mới khiến tình huống tệ như thế này? Có lẽ sách hướng dẫn bắt hắn giảm một trăm triệu điểm không chỉ vì cải tạo hắn, mà cũng là để dùng thời gian bồi dưỡng linh hồn của Đô Đô?

Chẳng trách người đàn ông sừng rồng kia lại nói hy vọng hắn sẽ không hối hận, người đó chắc chắn đã biết kết quả.

Nhưng vì sao anh ta không nói rõ? Anh ta không sợ một xác ba mạng sao? Hay anh ta muốn dạy hắn một bài học? Hoặc đây cũng là một khảo nghiệm?

Bóng dáng cây non bắt đầu trở nên trong suốt: “Này, nó đã bắt đầu hấp thu cội nguồn của năng lượng sinh mệnh trong cơ thể anh, khi cội nguồn biến mất, anh cũng sẽ không kiên trì được nữa, càng đừng nói tới việc duy trì sinh mệnh cho Nguyên Chiến.”

“Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Hai mắt Nghiêm Mặc đỏ ngầu.

Giọng nói cây non cũng bắt đầu trở nên xa thẳm: “Phương pháp tu luyện năng lượng sinh mệnh.”

“Cái gì?”

“Xem phần thưởng của anh, mau!”

“Bây giờ bắt đầu tu luyện, có còn kịp không?” Nghiêm Mặc cũng cảm giác được mình sắp không kiên trì được nữa, hắn muốn ngăn cản năng lượng xói mòn, nhưng quả oa oa hấp thu lại càng bá đạo hơn, bụng hắn lại bị một nhánh cây cắm vào.

“Không kịp cũng phải kịp…”

Bóng dáng cây non biến mất, nó không thể duy trì ảo ảnh của mình nữa.

Tay Nguyên Chiến tóm được nhánh cây cắm trong bụng Nghiêm Mặc.

“Không!” Nghiêm Mặc chụp lấy tay Nguyên Chiến: “Cho tôi thời gian, tin tưởng tôi! Xin anh!”

“Ngay cả khi Đô Đô có khả năng giết chết em và tôi?” Nguyên Chiến gằn từng chữ.

Nghiêm Mặc nhắm mắt lại: “Thật xin lỗi, tôi sẽ dời một nửa cội nguồn năng lượng sinh mệnh sang cơ thể anh, sau đó tôi sẽ tách ra… A Chiến!”

Nguyên Chiến kéo đứt nhánh cây cắm trong bụng Nghiêm Mặc, không đợi quả oa oa có phản ứng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bọc Nghiêm Mặc lại một tầng rồi một tầng.

Nhánh cây muốn công phá tầng bảo vệ của Nghiêm Mặc, nhưng Nguyên Chiến lại túm lấy nó kéo về phía thân thể mình.

“Phập!” Nhánh cây không cách nào đâm thủng lớp bảo vệ của Nghiêm Mặc liền tức giận mà đâm xuyên qua thân thể Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Nghiêm Mặc ra, nhào lên ôm lấy quả oa oa đã trở nên thật lớn mà nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.

“Nguyên Chiến! Anh! Cái tên khốn này!” Khóe mắt Nghiêm Mặc muốn nứt ra, thân thể đột nhiên bắt ra vô số gai nhọn.

“Rắc!” Lớp bảo vệ bọc lấy hắn vỡ ra.

Nghiêm Mặc không quan tâm mà nhào xuống dưới.

“Nghĩ… cách…, tôi… tin em…”

“A Chiến!” Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Nghiêm Mặc dùng nguyện lực ép mình giảm lại tốc độ chìm xuống, nhanh chóng chìm vào biển hồn.

Đọc truyện chữ Full