DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 615: Đại gia đình tiến vào Vu Thành

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

b768a594a24d9ed1de9e089ffc26eda1

“Sư phụ dẫn mấy đứa tới là muốn cho mấy đứa mở mang tầm mắt mà nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thuận tiện chơi đùa vui vẻ một chút.”


Lịch Cửu Nguyên, ngày năm tháng giêng, buổi sáng.

Trong sa mạc có đội ngũ lục tục đi dọc theo đường cát về phía trước, động lực để bọn họ lặn lội đường xa tới chính là Vu Thành, bấy giờ bọn họ đã có thể thấy rõ ốc đảo thật lớn.

Tuy hiện đang là mùa đông, nhưng Vu Thành nằm trong sa mạc, nhiệt độ ban ngày rất cao, các sinh vật quen sống trong khí hậu này không thấy khổ, mà Vu Thành vì tiện cho các vị khách, nên trong sa mạc được xây tháp cao chỉ đường, dù là người không thường xuyên đi lại thì cũng rất ít khi lạc đường trong sa mạc.

Theo thời gian càng lúc càng tới ngày hẹn, Vu Thành lại trở nên náo nhiệt. Khi cách ngày hẹn còn mười ngày, các vị khách cần tới đã tới hơn tám phần.

Có điều, dòng người tiến vào Vu Thành vẫn chưa dứt, mà ngược lại còn có xu thế càng ngày càng nhiều, bởi vì nghe nói cuộc tụ hội lần này của Vu Thành khá đặc biệt, tuy cũng giống cuộc tụ hội mười năm một lần của chín thành, nhưng lại cho các thế lực nằm ngoài chín thành tham gia.

Vì thế ngoại trừ nhân mã mà chín thành phái ra, thì các thế lực lớn lớn bé bé khác, bao gồm cả một vài tòa Trung Hạ Thành đều nhân cơ hội phái sứ giả hoặc du thương tới tham dự, ôm tâm tư có thể học thêm được bao nhiêu kiến thức thì học thêm bấy nhiêu, tốt nhất là giao dịch được một ít kỳ trân dị bảo và cốt khí cấp trung cấp cao về.

“Cho nên Vu Thành mới có nhiều người kéo đến như vậy?” Một thanh niên bế một thằng nhóc mập mạp vừa tới cửa Vu Thành, nhìn đội ngũ xếp hàng thật dài mà bĩu môi nói, rồi lại nhìn sắc trời sắp tối, có chút đau đầu.

“Đương nhiên không chỉ có vậy, dù sao thì thời gian tổ chức cuộc tụ hội đến gấp quá, rất nhiều bộ lạc và thế lực ở xa còn chưa biết tin này, có người đã biết và chạy tới, nếu không thì chắc bây giờ đã đông hơn ít nhất hai ba lần.” Người xếp hàng phía trước chắc cũng vì chờ đến nhàm chán nên quay đầu đáp lời thanh niên phía sau. Thấy nhóc con mà thanh niên kia bế trông đáng yêu, còn trêu đùa hai câu.

Kiệt! Đừng có làm phiền ngài chim ta! Không biết nhóc con đang giận dỗi ai mà cái miệng nhỏ phồng lên, ai dỗ cũng không để ý tới.

“Ồ, ngoại trừ nguyên nhân diễn ra cuộc tụ hội, thì còn nguyên nhân gì khiến mọi người cùng chạy tới Vu Thành như vậy không?” Thanh niên kéo mấy sợi tóc của mình ra khỏi miệng nhóc con mập mạp kia, tùy tay lau nước miếng dính trên mặt.

Một người đàn ông khác có thân hình cao lớn, trước ngực điệu một nhóc con nhỏ hơn, ánh mắt nhìn thanh niên kia rất dịu dàng, vừa thấy liền biết là người một nhà của thanh niên kia.

Mấy người phía trước thấy đoàn người của thanh niên, phát hiện ra trẻ con trong đoàn hơi bị nhiều, ngoại trừ hai nhóc được bế thì còn hai nhóc nữa thoạt nhìn chưa đến mười tuổi.

Có lẽ đoàn người này trông không quá nguy hiểm nên những người xếp hàng không đề phòng gì bọn họ, còn khá là nhiệt tình, vui vẻ tám với bọn họ một vài tin tức nhỏ.

Mấy người đứng đằng trước nhìn trái nhìn phải, một người đàn ông trong đó khoảng đầu ba mươi mang vẻ mặt thần thần bí bí kề sát vào thanh niên, hạ giọng nói: “Các cậu có nghe nói gì không? Nội bộ Vu Thành bây giờ đang loạn, đấu đá nhau tùm lum, mười hai Đại Tư Tế đang mời chào nhân thủ ở khắp thiên hạ, phàm là người muốn tìm và học công pháp trung cấp hoặc cao cấp hay vu thuật và thuật luyện cốt cao thâm hơn đều tập trung về Vu Thành. Không gạt gì cậu chứ, mấy người chúng tôi chính là vì cái này mới chạy tới vào lúc trời đang là mùa đông, tỷ như tôi, đã dừng lại ở cấp sáu đỉnh cấp lâu lắm rồi, nếu tôi cứ tiếp tục ở tòa Trung Thành của tôi thì sẽ không có được công pháp cao cấp hơn, nên chỉ có thể tới đây thử vận.”

Thanh niên tròn miệng ồ lên: “Thì ra là thế.”                           

“Mặt khác, người tới Vu Thành nhiều nhất là các bộ lạc lớn nhỏ ở gần Vu Thành.” Một người khác cũng nhịn không được mà nói ra tin tức mình biết: “Các bộ lạc đó đều phụ thuộc Vu Thành, bất cứ sự thay đổi nào của Vu Thành cũng sẽ mang đến sự ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng cho bọn họ, từ khi tin đệ nhất tư tế Vu Tượng đại nhân mất đi năng lực tiên đoán và việc Vu Thành bị phân chia, bọn họ đã lo lắng hãi hùng rất lâu rồi, nghe nói trong cuộc tụ hội lần này thì ngoài Cửu Đại Thượng Thành còn có thế lực mới nổi đã đánh chạy Hữu Giác Nhân kia, tên là Cửu Nguyên, bọn họ cũng tới, những thế lực lớn này tới Vu Thành làm gì? Chẳng phải là để phân chia địa bàn lại lần nữa sao? Bọn họ tới, Vu Thành chắc cũng đã quyết định xong việc phân chia cho các thế lực mới rồi. Chuyện quan trọng như vậy, các bộ lạc phụ thuộc Vu Thành chắc chắn không muốn bỏ qua, ai cũng muốn biết được tin sớm một chút để đưa ra quyết định hữu ích cho bộ lạc mình.”

“Ừm ừm, chẳng trách lại nhiều người đến vậy.” Thanh niên lại hàn huyên với mấy người xếp hàng phía trước trong chốc lát, lấy được không ít tin tức mới về Vu Thành.

Tin thứ nhất, Vu Thành đã kín người hết chỗ, nhưng đội nhân loại và phi nhân loại mỗi ngày đứng chờ ở ngoài thành vẫn rất nhiều.

Tin thứ hai, các chiến sĩ hộ thành của Vu Thành bận đến sứt đầu mẻ trán, mà mười hai tư tế lại chia làm ba phe, các chiến sĩ hộ thành cũng có đối tượng để cống hiến, thế nên nhiều mệnh lệnh hạ xuống thường xuyên không được thực hiện, hoặc là làm cho có lệ, hoặc là dứt khoát không chấp hành luôn, làm mọi việc diễn ra trong thành trở nên hỗn loạn.

Tin thứ ba, bởi vì không được sắp xếp tốt, lại không giới hạn tư cách vào thành, mà thời điểm này lại nhiều khách hơn khi trước, hiện giờ nơi dùng để đãi khách trong Vu Thành đã chật kín, rất nhiều người tới sau không thể không kiếm chỗ trống trải và dựng lều hoặc dùng năng lực thần huyết xây phòng ở, khu chợ náo nhiệt nhất cũng đầy các loại sinh vật.

Tin thứ tư, tình huống không xong như vậy, ba phe tư tế còn đấu đá nhau, mỗi ngày đều mượn sức người này người kia, nhiều lúc thậm chí còn náo loạn ở cửa thành việc khách của ai người đó tiếp đãi đến mức không thể không tạm thời đóng cửa thành.

Nghe kể tình huống của Vu Thành xong, Nguyên Chiến cũng cạn lời. Ỷ tư tế của mình đã mở vòng cách âm nên khi nói chuyện cũng không có cố kỵ gì: “Vu Tượng mất đi năng lực tiên đoán, Phi Sơn cũng mất năng lực thần huyết của anh ta à? Sao anh ta lại cho phép Vu Thành loạn như vậy?”

Người thanh niên, cũng chính là Nghiêm Mặc, nói: “Hẳn là do có quá nhiều người nhúng tay vào. Vu Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, chắc chắn có rất nhiều người không phục. Bất cứ một thế lực nào có chí thống nhất đông đại lục, đối với bọn họ mà nói, Vu Thành là một chướng ngại cực lớn cần phải trừ khử, ít nhất thì phải hạ bệ bọn họ xuống khỏi đài cao.”

“Ý em là… rất có thể Phi Sơn và Vu Tượng cố ý để Vu Thành loạn thành như vậy?” Nguyên Chiến nghe ra ám chỉ của tư tế đại nhân nhà mình.

Nghiêm Mặc gật nhẹ đầu: “Chỉ dựa vào một mình Phi Sơn chắc chắn không áp chế được toàn bộ Vu Thành, hơn nữa, lúc trước tộc Trùng Nhân, Thổ Thành và Hỏa Thành còn liên thủ với nhau, chắc chắn đã gây ra không ít phiền toái cho Vu Thành, Phi Sơn dù có đứng ra cũng chưa chắc đã cản được bao nhiêu sóng to gió lớn, huống chi anh ta còn phải bảo vệ Vu Tượng, tuy anh ta nắm quyền lực trong tay nhưng với anh ta mà nói, địa vị của Vu Tượng đại nhân chắc chắn cao hơn cả Vu Thành. Mặt khác, tôi nghĩ hai vị kia chắc đã nhận ra thế cục trong thiên hạ sắp đổi, Vu Thành không thể tiếp tục ngồi trên vị trí cao nữa, bọn họ thay vì ngồi trên cao làm bia ngắm, còn không bằng lui ra sau để giữ thực lực.”

“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.” Lạp Mạc Linh đứng bên cạnh nói.

“Dù Vu Thành loạn thế nào, chúng ta tới, vẫn sẽ có chỗ cho chúng ta ở đi?” Nhị Mãnh xen vào.

“Không, chúng ta tạm thời đừng để lộ thân phận. Cách ngày hẹn còn mười ngày, mọi người muốn những ngày đó bị người ta nhìn chằm chằm à?” Kiên nhẫn của Nghiêm Mặc dành cho bạn nhỏ Cửu Phong luôn là vô hạn, tóc lại bị kéo, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng gỡ móng vuốt nhỏ của nó ra.

Cửu Phong liền ngoạm một cái lên cổ Nghiêm Mặc. Mặc xấu, ai biểu cậu bỏ ta một mình!

Mí mắt Nguyên Chiến giật giật, vươn tay muốn xách Cửu Phong qua.

Cửu Phong không muốn, ôm cổ Nghiêm Mặc không chịu buông.

Nghiêm Mặc xoay người, bảo vệ Cửu Phong, ra hiệu cho Nguyên Chiến bằng ánh mắt: Mới dỗ được tổ tông nhỏ này, anh cũng đừng chọc nó nữa. Nếu để Vu Quả tỉnh, xem đi, chúng ta đừng hòng làm chuyện khác, chỉ lo dỗ con nít thôi cũng hết thời gian rồi!

Ai nói tôi muốn chọc nó, tôi là muốn đánh nó! Nguyên Chiến cúi đầu nhìn con trai lớn đang ngủ khò khò trong yếm, bất đắc dĩ. Ba tụi nhỏ, con nít nhà chúng ta nhiều quá, cả đám còn quậy phá ầm ĩ, có thể nhét trở lại một hai đứa không?

Đúng lúc này mọi người cùng nhau lắc đầu.

Nghiêm Mặc cười phì: “Sư phụ dẫn mấy đứa tới là muốn cho mấy đứa mở mang tầm mắt mà nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thuận tiện chơi đùa vui vẻ một chút. Chứ mang tên tuổi Cửu Nguyên, mặc dù rất tiện lợi, nhưng phiền toái cũng sẽ không ít, mấy đứa muốn chơi thì tạm thời không thể để lộ thân phận.”

“Cho nên cậu mới bảo mọi người cải trang? Tôi còn tưởng…” Nhị Mãnh không nói hết lời thì hướng mà hai mắt cậu nhìn đã giúp cậu ta biểu đạt suy nghĩ.

Cái sừng trắng trên đầu Tô Môn và Tang Diệp không thấy đâu nữa, bây giờ bọn họ trông hệt những Vô Giác Nhân bình thường.

Tô Môn và Tang Diệp cũng cho rằng Nghiêm Mặc che sừng của bọn họ là để bọn họ không bị kỳ thị, sau đó thuận tiện chỉnh trang lại cho mọi người một chút, ngay cả cái cánh nhỏ sau lưng Cửu Phong cũng biến mất, chẳng qua là vì quan tâm đến tâm tình của hai người bọn họ. Nhưng sự thật là tư tế đại nhân của bọn họ muốn đổi thân phận cho tất cả mọi người vốn chỉ để đi chơi ở Vu Thành?

Nghiêm Mặc đương nhiên hiểu ý Nhị Mãnh, cười nói: “Đương nhiên không phải vì sợ người khác làm khó dễ Tô Môn và Tang Diệp, nếu tôi dám nhận Tô Môn làm đệ tử thì sẽ không sợ bất cứ kẻ nào chỉ trích, có tôi và Chiến ở đây, tôi không tin có người làm hại được họ. Có điều, nếu chúng ta muốn đi chơi, thì Tô Môn và Tang Diệp Bạch quá bắt mắt, nếu không che giấu thì người khác vừa nhìn thấy hai người bọn họ là có thể đoán ra lai lịch của chúng ta ngay.”

Kỳ thật mọi người không đổi quá nhiều, nhưng với những người không quen bọn họ khi nhìn thấy chắc chắn sẽ không nhận ra.

Bạn nhỏ Cửu Phong cũng bớt hờn dỗi hơn một chút, thì ra Mặc làm cánh mình biến mất không phải vì trừng phạt mình vừa tìm được cậu ấy liền mổ rụng vài cọng lông đầu của cậu ấy, mà là để mình chơi vui vẻ hơn?

“Được rồi, ta không giận nữa, nhưng cậu phải đáp ứng ta, Mặc nho nhỏ này phải tặng cho ta ấp.” Cái chân nhỏ của nó cọ cọ bụng Nghiêm Mặc, có chút hâm mộ, nó cũng muốn chui vào bụng Mặc rồi được Mặc sinh ra, nhất định là chơi rất vui đi.

Nghiêm Mặc bình tĩnh mà nói lại lần nữa: “Nếu khi sinh ra nó là một quả trứng.” Vừa rồi Vu Quả và Cửu Phong đã đánh nhau một trận giành quyền sở hữu Đô Đô, kết thúc là Vu Quả đánh thua, mệt rồi lăn ra ngủ.

Cửu Phong ra sức gật đầu: “Nhất định là trứng! Khi ta sinh ra cũng là một quả trứng, con của cậu chắc chắn cũng vậy!”

Những người khác nghe được: Bộ hai đứa bây có quan hệ ruột rà gì à?

Chỉ có Nghiêm Mặc là hiểu ý Cửu Phong, Cửu Phong hiển nhiên đã xem hắn như người một tộc.

Sau đó hàng người Cửu Nguyên đợi ở ngoài thành suốt cả buổi tối.

Sau khi trời tối, Nghiêm Mặc và Cửu Phong trong hình dáng chim nhỏ biến mất một đoạn thời gian, Nguyên Chiến vì bảo vệ những người khác nên không đi theo, Vu Quả tỉnh ngủ lại muốn khiêu chiến Cửu Phong, bị Nguyên Chiến đánh mông một cái, tức muốn chết.

Chờ lúc Nghiêm Mặc trở về, cha Nguyên Chiến đưa Vu Quả cho Cửu Phong trước, sau đó kéo ba Mặc chui xuống lòng đất.

Để lại đám đồ đệ nheo nhóc nhìn hai thằng nhãi con lăn thành một đoàn, xem quá trình Vu Quả phấn đấu xoay người, bò lăn, cắn mũi tên nhóc nào đó dám nắm ‘chim chích bông’ của nó.

Cửu Phong cởi truồng ngồi trên đệm da thú cười quang quác như vịt. Vu Quả bóp ‘chim chích bông’ của nó, nó liền bóp lại của Vu Quả một cái, còn so sánh: “Ừm, nhỏ hơn ta.”

Vu Quả phẫn nộ: “Oa nha nha!” Có gan thì chờ ta lớn lên rồi tái chiến!

Một đêm không có chuyện gì đáng nói, sáng sớm hôm sau, cửa thành lại mở, hàng người Cửu Nguyên thuận lợi tiến vào Vu Thành. Có điều, bọn họ không dùng thân phận Cửu Nguyên, mà dùng thân phận thành Hắc Thổ – Trung Thành dưới trường Thổ Thành, lý do cũng giống như các chiến sĩ tới cậy nhờ phía trước, đến để kiếm công pháp cao cấp.

Về phần chứng minh… Nguyên Chiến triển lãm năng lực khống chế đất cấp bảy một chút, Nghiêm Mặc lấy cốt khí ra tỏ vẻ hắn là một Cốt Khí Sư, rồi giới thiệu những người khác, nói tất cả đều là đệ tử và người nhà của mình. Chiến sĩ Vu Thành thấy chứng cứ xong thì không hỏi nhiều, thu phí vào thành của bọn họ, cho bọn họ một chiếc thẻ bài, rồi phất tay để bọn họ đi vào.

Nghiêm Mặc bế Cửu Phong không chịu tự đi đến ngã tư thì dừng lại, khởi động vòng cách âm, chia sẽ tin tức mình tìm hiểu được tối hôm qua lẻn vào thành cho mọi người: “Vu Thành bây giờ bị các tư tế phân chia, có tổng cộng ba phe lớn, một phe là Vu Tượng và Phi Sơn mà chúng ta đã biết; một phe là đệ nhị vu giả nguyền rủa – Khuê Mạt rõ ràng đã chết rồi lại xuất hiện; phe thứ ba là đệ tử của Trùng Vu, người này vốn là người yếu nhất, nhưng lại được tộc Trùng Nhân ủng hộ, trực tiếp cướp lấy vị trí Trùng Vu trong hàng ngũ mười hai tư tế, bây giờ cũng được gọi là Trùng Vu. Mà thẻ bài trong tay chúng ta, tôi nghe nói nó thuộc phe Trùng Vu, chúng ta có thể dùng cái thẻ này để tới địa bàn của Trùng Vu tìm nơi ngủ trọ, còn có thể dùng giá rẻ mua các món hàng hóa của tộc Trùng Nhân. Đương nhiên, Trùng Vu không chỉ có tộc Trùng Nhân chống lưng, mà còn có tư tế thứ bảy – Mê Vu, nghe nói người nọ am hiểu khống chế tinh thần.”

“Sư phụ, liệu Khuê Mạt có sử dụng quả đổi nhan không?” Tô Môn có ấn tượng rất sâu với quả đổi nhan sau lần hãm hại trước.

Nghiêm Mặc cười: “Rất có khả năng. Thủ lĩnh mấy đứa cực kỳ chắc chắn rằng Khuê Mạt đã bị anh ấy giết chết, ngay cả chút cặn cũng không còn, cho nên Khuê Mạt này nhất định là giả. Nhưng nếu hắn dám sắm vai Khuê Mạt, thì ngoại trừ việc hắn có tự tin rằng mặt mình sẽ không bị người ta nhìn ra sơ hở, mà năng lực nguyền rủa của hẳn cũng không yếu.”

“Sư phụ, ngài giấu thân phận có phải là muốn thầm điều tra gã Khuê Mạt không?” Diệp Tinh tò mò.

“Không, một tên Khuê Mạt giả thì không đáng để sư phụ phải lo lắng, nếu muốn biết hắn có phải giả hay không, vậy trực tiếp bắt lấy rồi lột da là được. Mục đích lần này của sư phụ là cho mấy đứa được vui chơi sảng khoái, bây giờ dựa theo thời gian của Cửu Nguyên chúng ta hẳn đã qua năm mới, năm mới thì sao, đương nhiên phải vui vẻ một phen.” Nghiêm Mặc nháy mắt vài cái với đám đệ tử.

Đám đệ tử cười rộ lên, tâm tình thả lỏng hơn nhiều.

Nghiêm Mặc rất hài lòng với hiệu quả này, tuy hắn muốn bọn Ô Thần có thể học được nhiều một chút, nhưng nếu căng thẳng quá nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, thả lỏng đúng lúc vẫn rất cần thiết.

“Khoan đã, chúng ta qua đó, có phải liền trở thành người của Trùng Vu không?” Bất cứ thời điểm nào Ô Thần cũng đều suy nghĩ nhiều hơn người ta.

“Phải.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Ô Thần khen ngợi: “Những chiến sĩ hộ thành đó rất giảo hoạt, cho mình thẻ bài lại không giải thích rõ với mình, chờ khi chúng ta dùng cái thẻ bài này thì sẽ bị đánh dấu là người của Trùng Vu, cho dù về sau chúng ta muốn sửa thì trừ phi Trùng Vu chướng mắt chúng ta, nếu không sẽ không dễ dàng gì đâu.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đổi thẻ bài khác, hay không cần luôn?”

“Dùng chứ, sao lại không? Người dùng cái thẻ bài này là người của thành Hắc Thổ, chứ đâu phải người Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm.

Chúng đệ tử tỉnh ngộ: “Phải ha!”

Cùng ngày, đoàn người Cửu Nguyên giả mạo người thành Hắc Thổ tiến vào địa bàn Trùng Vu ở.

Có điều, bọn họ tới hơi muộn, lại không có địa vị và năng lực đặc biệt, nên chỉ được chia cho một khu đất trống.

Người Cửu Nguyên tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, cả bọn nhanh chóng dựng một túp lều làm dáng trên khu đất trống, thực tế thì Nguyên Chiến đã chuẩn bị một căn phòng giản dị bên dưới khu đất trống, ban ngày mát mẻ buổi tối ấm áp, không có chút oi bức nào, so với những căn phòng được chia cho các nhân vật lớn còn thoải mái hơn nhiều.

Nghiêm Mặc đi ra khỏi lều, phát nguyên tinh tệ cho mấy đứa đồ đệ của mình, để tụi nó tự đến chợ mà chơi. Vu Thành bây giờ loạn thì loạn, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, không bị cuốn vào mấy trận đấu của các chiến sĩ cấp cao thì trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì, lại nói, hắn chuẩn bị rất nhiều thuốc men cho các đệ tử, việc phòng thân tuyệt đối không phải lo.

“Đi thôi, mở mang tầm mắt một chút, cái gì không hiểu thì hỏi, có việc gấp thì dùng súng báo hiệu.” Cái gọi là súng báo hiệu tức là cốt khí có thể bắn đạn tín hiệu, linh cảm đến từ máy bầu phiếu trong cuộc thi cốt khí ở tây đại lục.

Nghiêm Mặc tháo banh máy bầu phiếu, hơi chỉnh sửa một chút là có thể đổi thành súng báo hiệu.

Cửu Phong ôm chân Nghiêm Mặc không chịu rời đi, Nghiêm Mặc hết cách với nó, đành phải để nó lại.

Chờ nhóm đồ đệ đi chơi hết, Nghiêm Mặc dắt tay Cửu Phong, xoay người, vươn tay cầm lấy tay của người đàn ông cao lớn, khóe môi cong lên: “Thân ái, cùng tôi đi bày quán ha?”

Nguyên Chiến như hoàn toàn không ngờ Nghiêm Mặc sẽ đuổi mấy đứa kia đi hết, chỉ để lại không gian riêng cho hai người bọn hắn —— hai nhóc con có thể xem nhẹ!

Vu Quả: Đừng có lúc nào cũng muốn dỗ cho ta ngủ! Ta không ngủ đâu! Muốn đi chung!

Trong mắt Nguyên Chiến bây giờ chỉ có tư tế nhà mình: “Thân ái? Bày quán?”

“Ừm, hai người chúng ta… à, năm người chúng ta, đi bày quán kiếm chút tiền tiêu vặt.” Nghiêm Mặc vẫn luôn muốn bồi thường cho hắn, chuyện làm tình tối hôm kia tuy cũng là bồi thường, nhưng giữa những người yêu nhau sao chỉ có quan hệ xác thịt? Thân thiết với nhau ngày thường cũng rất quan trọng!

Nguyên Chiến chậm rãi nở một nụ cười thật tươi: “Được.”

Khi cả nhà Nghiêm Mặc vui vẻ đi ra chợ bày quán, thì trong Vu Thành cũng có rất nhiều người nhắc tới họ.

Vu Tượng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Thủ lĩnh Chiến và Mặc vu Cửu Nguyên đến chưa?”

Phi Sơn bóp vỡ một hạt quả: “Vẫn chưa nghe thấy tin tức.”

Vu Tượng híp mắt: “Nhưng sao em lại có cảm giác bọn họ đã vào thành rồi nhỉ?”

“Ồ? Vậy để tôi cho người đi tra.”

“Không cần đâu. Nếu bọn họ tới mà không cho chúng ta biết, vậy nhất định là có lý do, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.”

Khuê Mạt đang đi tới đi lui trong phòng, gã gặm cắn móng tay cái của mình như một gã thần kinh, hỏi lại lần thứ mười trong ngày hôm nay: “Vẫn chưa phát hiện ra người Cửu Nguyên?”

“Vẫn chưa.” Chiến sĩ đứng trong góc tối trả lời.

“Người Đỉnh Việt thì sao?”

“Đang trên đường đi, thám báo đã phát hiện bọn họ.”

Khuê Mạt đột nhiên dừng bước: “Người Đỉnh Việt còn cách Vu Thành bao xa?”

“Cùng lắm là một ngày đường.”

“Sắp xếp người đi chuẩn bị, ta muốn gặp người Đỉnh Việt trước!”

Trùng Vu đang nghe thủ hạ bẩm báo tình huống gia tăng người bên mình, khi nghe nói lại có thêm hai mươi chiến sĩ cấp bảy thì khá vừa lòng mà gật gật đầu.

“Có thu được tin tức của người Cửu Nguyên không?”

“Thưa không, có điều chúng tôi nghe nói bọn họ đã sớm xuất phát rồi, lúc này hẳn là đang trên đường đi.”

“Hừ, đám Cửu Nguyên đó có không ít thủ đoạn, có thể dẫn dụ tộc Trùng Nhân chủ động đi tìm bọn chúng.”

“Vậy lần này bọn họ tới, chúng ta có giúp bọn họ không?”

“Phải xem thành ý như thế nào đã, muốn chúng ta giúp, thì cũng phải trả cái giá tương xứng.” Trùng Vu cười lạnh: “Dã tâm của người Cửu Nguyên tuyệt đối không nhỏ, chỉ mới đánh bại Hữu Giác Nhân mà đã gấp không chờ nổi yêu cầu Thượng Thành mở tụ hội, lần này bọn chúng đến chắc chắn sẽ đòi phân chia địa bàn lần nữa, không biết bao nhiêu mới có thể thỏa mãn được chúng.”

“Địa bàn của Thổ Thành còn chưa đủ cho chúng ăn sao? Chúng có bao nhiêu người chứ?”

“Xem đi, chúng chắc chắn không chỉ muốn Thổ Thành. Về phần nhân thủ, tìm nhiều nô lệ một chút là được, chưa tới vài thập niên chúng tất sẽ trở thành một con quái vật khổng lồ.”

“Ta cảm thấy so với Cửu Nguyên, dã tâm của Đỉnh Việt mới đáng sợ hơn.” Một người đàn ông trung niên vừa mới đi vào nói, người nọ mặc áo choàng tư tế.

Tất cả người trong phòng cùng nhìn về phía y, Trùng Vu hành lễ với y: “Mê vu đại nhân, ngài biết được tin tức gì về Đỉnh Việt sao?”

“Ừm, ta tới chính là vì chuyện này!”

Đọc truyện chữ Full