DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 42

Cuối cùng đương nhiên là Hồ Bạch không có cắn được người hắn muốn cắn. Dù sao làm một con linh sủng là không có nhân quyền. Sau khi nói chuyện với nhau, thời gian đợi liền trở nên ngắn đi.

Rất nhanh thì đến phiên tu giả hồ lô và bọn Phó Tu Vân chừng mười người cùng nhau đi vào truyền tống trận, mục đích mười mấy người này quả nhiên đều là cùng một nơi, mặc dù bọn họ cũng sớm đã nghe qua tu giả hồ lô nói về tin đồn của Vạn Mộc Thâm Lâm, thế nhưng khi thấy có nhiều đồng đạo như vậy, trong lòng của mỗi người vẫn là hoặc nhiều hoặc ít có vài phần lo lắng.

"Chậc, nhiều người như vậy, sau khi ta tới đây nhất định sẽ lao tới Vạn Mộc Thâm Lâm trước tiên!" Tu giả hồ lô lầm bầm một câu, mà đại bộ phận người ở trong cuộc có ý nghĩ giống với gã.

Rất nhanh, quang mang truyền tống trận sáng lên, Phó Tu Vân híp mắt nhìn linh quang hoa lệ, có chút như đi vào cõi thần tiên nghĩ đến thật ra ngoại trừ luyện khí luyện đan ra, bùa và trận pháp cũng rất kiếm tiền. Phải biết rằng bọn họ chỉ từ thành Vận đến thành Cự Mộc mà thôi, tuy nói khoảng cách xa một chút, một người rất ít, thế nhưng ở đây mỗi ngày ít nhất phải có mấy vạn người đi qua đó, y và Dịch Nhiên cũng khá, một có kỹ thuật một có gia sản, mười khối linh thạch trung phẩm không tính là táng gia bại sản. Nhưng có chút khó khăn cho các tu giả Luyện Khí và Trúc Cơ, muốn đi một lần truyền tống trận đoán chừng phải cố gắng trên một hai tháng.

Quang mang Truyền tống trận hạ xuống, Phó Tu Vân cảm thấy một trận hơi mê muội, chờ sau khi y mở hai mắt ra, liền thấy một thành trì to lớn, cao vót trong mây.

"Woa a, nơi này chính là thành Cự Mộc đó! Mặc dù trước đó ta từng nghe nói ở đây vô cùng rộng lớn, mỗi một phiến tường thành đều là do thân cây Thông Thiên làm thành, nhưng giờ tận mắt tới vẫn cảm thấy rất rung động." Tu giả hồ lô một cước bước ra truyền tống trận, mang theo thần sắc hưng phấn thoáng cái đã chạy không bóng dáng.

Theo sát phía sau gã còn có sáu bảy tu giả, trong mắt cũng mang theo màu sắc nhất định phải được, đi về phía mục đích của chính mình cực nhanh.

Trong chốc lát, ở đây cũng chỉ còn lại có bốn người, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên nhìn thoáng qua một nam một nữ bên cạnh, mặt không biểu tình gì đi về phía thành Cự Mộc.

"Đi trước thành Cự Mộc tìm một nhà trọ dừng chân. Sau đó sẽ hỏi thăm tiểu nhị một chút gần đây có xảy ra chuyện gì không, ta luôn cảm thấy lời đồn này xuất hiện quá mức vừa khớp, hơn nữa..." Phó Tu Vân nói, Dịch Nhiên bên cạnh và Hồ Bạch cũng vểnh lỗ tai nghiêm túc nghe, trừ cái đó ra một nam một nữ ở phía sau bọn họ giống như cùng đường cũng thần sắc nghiêm túc nghe.

"Hơn nữa ta muốn đi Vạn Bảo các nhìn, mua kiện pháp y đẹp mắt một chút."

Hồ Bạch vẫy đuôi một cái liếc một đôi mắt hồ ly, mà một nam một nữ kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm giác bản thân giống như là bị đùa giỡn mà thẹn quá thành giận, hung tợn trợn mắt liếc nhìn Phó Tu Vân đi nhanh về phía trước bọn họ.

Chỉ có Dịch Nhiên vô cùng tán đồng gật đầu, "Pháp y của ngươi quá ít, quả thực nên đi mua một cái nữa."

Phó Tu Vân quay đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, Dịch Nhiên dừng lại, sau đó nói, "Mua hai cái tốt nhất, dùng một dự phòng một."

Hồ Bạch vươn móng vuốt bưng kín mắt của mình, hai tên này chẳng cảm thấy thẹn không có tiết tháo! Vừa nghĩ tới kế tiếp còn phải sống chung một phòng với bọn họ trong thời gian rất lâu, Hồ Bạch cảm thấy mình cần phải tự hành động, tự hắn đi đi lại lại cho dù chậm khổ một chút nhưng dù sao tâm tình bình tĩnh!

"Tin tức lớn tin tức lớn!! Thành chủ thành Cự Mộc dự định tự mình đi vào Vạn Mộc Thâm Lâm đi thăm dò! Xét thấy gần đây liên quan tới tin đồn Vạn Mộc Thâm Lâm quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng làm việc và nghỉ ngơi của tu giả thành Cự Mộc, cho nên thành chủ phải dẹp loạn tin đồn, ngày mai thành chủ sẽ đích thân mang đội đi trước, hiện giờ đang ở cửa thành Đông thuê tu giả tu vi ở kỳ Trúc Cơ trở lên cùng đi trước. Không muốn bỏ qua cơ hội lần này các đạo hữu nhanh đi qua nha! Không giới hạn nhân số nha!!"

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên từ chỗ truyền tống trận không đi ra bao lâu, đã có người ở trong thành chạy đi báo cáo tin tức thành chủ Cự Mộc muốn đích thân đi Vạn Mộc Thâm Lâm, mà các người tu tiên nghe được tin tức này đã mừng rỡ trước đi tới thành Đông thật nhanh, cái gì gọi là tới sớm không bằng tới đúng dịp? Bọn họ nếu có thể đuổi kịp thành chủ thành Cự Mộc tự mình mang đội, vậy nói rõ bọn họ có cơ duyên với trọng bảo trong Vạn Mộc Thâm Lâm!

Trong ngày thường bọn họ chỉ dựa vào bản thân đương nhiên là rất khó đi tới chỗ sâu Vạn Mộc Thâm Lâm, càng miễn bàn ở chỗ sâu nhất của Vạn Mộc Thâm Lâm còn có một vùng Huyễn Vụ có thể khiến người ta rơi vào mê huyễn! Vùng Huyễn Vụ kia có người nói tương đối lợi hại, đã từng có tu giả đại năng kỳ Kim Đan đã từng ngã xuống nơi đó, cũng không cần nói những tôm tép bọn họ đây rồi!

Dù sao đi theo đại đội, coi như là không ăn được thịt, có thể uống được một chút canh thịt cũng là đủ rồi!

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên đồng thời dừng lại bước chân.

Dịch Nhiên thấy hai bên có một tiểu điếm linh thực, liền gọi Phó Tu Vân qua ngồi.

"Hai phần hồng bửu trư nhục hồn đồn." Xong giờ linh thực Dịch Nhiên nhìn Phó Tu Vân, "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Phó Tu Vân hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thịt chiên xốp giòn của tiểu điếm, "Lại tới hai phần thịt chiên xốp giòn, đây là thịt gì? Thơm như vậy?"

Điếm trưởng kia đã đi tới, tu vi người này chỉ có Luyện Khí tầng hai, còn là một Tứ linh căn, hầu như có thể kết luận hắn coi như không có kỳ ngộ tạo hóa gì, cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua hắn cũng không thèm để ý, hắn mang nụ cười trên mặt, "Khách quan thế nhưng ngài thật là tinh mắt, thịt chiên xốp giòn này là thịt gà của Thổ Hương Kê cấp ba, dùng dầu vừng thuần thanh của Luyện Du Quả tam phẩm chiên ra, hương vị tuyệt đối đặc biệt ngon, sau khi ăn ngài tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Điếm trưởng nói rất nhiệt tình, Phó Tu Vân tâm tình cũng rất tốt, cũng chính là thuận miệng hỏi một câu, "Thành chủ nhận người ngươi biết không? Đây là ngày thứ mấy? Có gì đặc biệt sao?"

Điếm trưởng vừa nghe việc này thì càng hăng hái, "Khách quan các ngài tới thật đúng là vô cùng đúng dịp! Thành chủ đại nhân tự mình mang đội đó, đây là chỗ đặc biệt nhất, cơ hội khó có được như thế ai cũng sẽ không nguyện ý bỏ qua, ngay cả đệ đệ ta cũng đi theo, cho dù cuối cùng cũng không chiếm được gì có thể gặp một lần tràng diện lớn như vậy cũng là tốt rồi! Nhị vị cũng muốn đi sao? Nếu như đi, có thể chiếu cố đệ đệ ta một chút không? Đệ đệ ta năm nay mới năm mươi bảy tuổi, nhưng nó đã Trúc Cơ rồi, nó là Thổ Kim Song linh căn! Có đúng hay không rất tuyệt?! Thực điểm của ta đây chính là hai người chúng ta cùng nhau mở, nó săn bắn một ít linh vật, ta chế biến chúng nó sao đó bán đi, may là tay nghề của ta không tệ cho nên làm ăn cũng không tệ, có thể cung ứng linh thạch đệ đệ ta tu luyện, khà khà, ta nhất định phải đem đệ đệ ta cung đến kỳ Ngưng Mạch! Làm cho nó có thể bái nhập Ngũ đại môn phái, như vậy ta cảm thấy mỹ mãn rồi."

Phó Tu Vân nhìn dáng vẻ của đại ca điếm trưởng này vừa nhắc tới đệ đệ của mình hai mắt đều toả sáng, trong lòng tư vị không rõ, suy nghĩ một chút hơi nở nụ cười, "Ngươi mời chúng ta ăn để ta đóng gói thịt chiên xốp giòn, chúng ta sẽ tiện thể chiếu cố đệ đệ ngươi một chút. Thế nào? Vị này chính là tiền bối kỳ Ngưng Mạch."

Điếm trưởng kia nghe nói như thế nhất thời kích động, hận không thể đem tất cả thứ tốt trong điếm đều mang qua giao cho Dịch Nhiên, như vậy cũng khiến Phó Tu Vân cảm thấy lòng có chút chua xót tâm ấm. "Được rồi, nhiều như vậy được rồi. Đệ đệ ngươi tên gọi là gì? Còn nữa, lần này không phải thành chủ mang đội sao? Vì sao dáng vẻ ngươi lại không yên lòng?"

Điếm trưởng chà xát tay cười nói, "Đệ đệ ta gọi là Thạch Hâm, ta là Thạch Lỗi! Đệ đệ ta vóc người cao lớn, bởi vì nguyên do linh căn con ngươi là màu vàng đất, liếc mắt là có thể nhìn ra. Kỳ thực ta nói thật cũng không biết vì sao cảm thấy có chút không an ổn, theo lý thuyết chuyện này hẳn là rất an toàn, thành chủ cũng là người tốt, nhưng ta cảm thấy Vạn Mộc Thâm Lâm nơi đó đã tồn tại hơn vạn năm, nhiều năm như vậy cũng không ai có thể nhìn ra hiểu rõ kết cục, lúc này đây... Khà khà, dù sao có nhị vị tiền bối chăm sóc, đệ đệ ta nhất định không có chuyện gì! Đây là năm cân thịt chiên xốp giòn, các ngài mau chóng đi đi! Báo danh tới hôm nay là hết hạn đấy!"

Phó Tu Vân ôm một túi thịt gà chiên bởi vì cật nhân chuỷ đoản* sau cùng chỉ có thể nhấc chân đi về phía cửa thành Đông, Dịch Nhiên nhìn mặt của y bất đắc dĩ nhướng nhướng mày, "Ngươi vốn không phải dự định đi tham gia thành chủ nhận người sao, làm gì còn vẻ mặt bất đắc dĩ?"

[Câu trên tương tự như thành ngữ Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản. Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.]

Phó Tu Vân nghe nói như thế ha ha một tiếng, "Ta chỉ là mới vừa nghĩ đến, lỡ như Thạch Hâm kia là con ghẻ [1] nhưng làm sao bây giờ, dù sao chúng ta đã có một con ghẻ trước rồi."

Dịch Nhiên nghe vậy nghiêm sắc mặt, tán đồng gật đầu, "Quả thực, ngươi không nên cật nhân chuỷ đoản."

Mà người con ghẻ ở trên vai Phó Tu Vân biểu thị các loại bất mãn. Phải biết rằng không có lời của hắn, coi như là thành chủ tự mình mang đội, cũng đừng nghĩ ở trong Huyễn Vụ tìm ra chính xác đường đi vào nơi cần đến!

"Chẳng qua nếu không sợ bị người nhanh chân đến trước, ta sẽ không tham gia thành chủ thuê mướn." Phó Tu Vân không nói đùa nữa thần sắc thoáng cái trở nên nghiêm túc, "Giờ trong lòng ta có một phỏng đoán không tốt lắm, chỉ hy vọng thành chủ thành Cự Mộc thật sự dự định điều tra lời đồn, mà không phải đã biết chỗ sâu nhất của Vạn Mộc Thâm Lâm có cái gì. Nếu như hắn thực sự biết, lần này thuê mướn chỉ sợ cũng có chuyện."

Dịch Nhiên chậm rãi gật đầu, "Ngươi đoán rằng có người mật báo với thành chủ, mà sau khi thành chủ biết có bảo vật gì trong Vạn Mộc Thâm Lâm, cho nên mới tổ chức nhân mã muốn tình thế bắt buộc. Chính vì vậy, chúng ta càng phải đi rồi, ở trong đó rất có thể có linh mộc chi tâm, ngươi nhất định phải lấy được."

Phó Tu Vân trong lòng ấm áp, "Đó là đương nhiên, coi như người mật báo đầu phục thành chủ, nhưng nếu như người mật báo kia là người trước đây đi với hồ ly sau đó phản bội hồ ly, hắn đem tin tức nói cho thành chủ cũng tất nhiên có tính toán của mình, thời điểm chân chính đến tranh đoạt, ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu."

Chi chi chi!!

Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau, vốn Hồ Bạch ghé vào trên vai Phó Tu Vân chợt xù lông lên, sau đó trực tiếp chui vào trong túi Phúc của Phó Tu Vân!!

Phó Tu Vân sửng sốt nhìn túi Phúc của mình, túi trữ vật này của y còn có thể thành túi ngự thú? Giương mắt nhìn về phía Dịch Nhiên, Dịch thổ hào đặc biệt tự nhiên gật đầu: "Đây là thượng phẩm, có rất nhiều công năng."

Phó Tu Vân mặt không thay đổi mở miệng: "Trước ngươi nói đây là trung phẩm."

Dịch thổ hào cứng đờ, nửa ngày mới nhỏ giọng giải thích rõ: "Ta sợ ngươi áp lực quá lớn."

Phó Tu Vân: "Ồ?"

Dịch thổ hào cắn răng một cái: "Dù sao ngươi chưa thấy qua thứ tốt gì cả!"

Phó Tu Vân trực tiếp xoay mặt, hoàn toàn không muốn nói chuyện với thổ tài chủ này!

"Vị đạo hữu này, vừa nãy ta hình như nghe được tiếng kêu hồ ly?" Phó Tu Vân quay đầu, thấy một tu giả xấu xí. Phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày sau đó lui về phía sau.

Y không thích người này.

"Ngươi nghe lầm. Trên người ta không có túi ngự thú."

Người nọ nheo lại hai mắt, từ trên xuống dưới quan sát Phó Tu Vân vài lần, mới nở nụ cười, "Vậy cũng có thể là ta nghe lầm, nhị vị là tới xin thuê mướn sao. Mời đi theo ta đi!"

Xoay người, khóe miệng người này không tiếng động nâng lên, lộ ra hàm răng sắc bén không giống loài người bên trong.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Thứ tốt.

Dịch Nhiên: Đáng thương chưa thấy qua thứ tốt gì.

Phó Tu Vân:...

Dịch Nhiên: Thật đáng thương nha.

Phó Tu Vân:...

Dịch Nhiên: Ai...

Phó Tu Vân ha ha một tiếng: Ngươi cũng chưa từng thấy vỡ nát hả, kiếm tu kiếm đứt.

Dịch Nhiên:...

Phạt chọc ghẹo ta đang quan tâm y vì sao y muốn trào phúng ta!

Hồ Bạch: Tình thương đáng lo ngại.

——

[1] Phương ngôn thời Ngô, xã hội cũ phụ nữ tái giá, con của chồng trước được đi đưa về chồng sau, tục xưng "tha du bình" (kéo bình dầu, con chồng trước, con ghẻ). Kỳ thực đây là nghe nhầm đồn bậy, cách nói chính xác hẳn là "tha hữu bệnh" mà không phải "tha du bình". Thời cổ quả phụ tái giá, chồng sau thú quả phụ làm vợ, một loại gia cảnh không quá tốt. Xã hội cũ thiên tai nhân họa nhiều lần, một ngày quả phụ mang con tới có cái gì không hay xảy ra, thường thường chỉ trích hò hàng thân thuộc của chồng trước gây nên. Chồng sau vì tránh cho loại gút mắt này, lúc lấy quả phụ làm vợ, sẽ mời người viết một chứng từ, nói rõ con chồng trước lúc tới là có bệnh, sau này nếu như có bất trắc cùng chồng sau không quan hệ. Cho nên mọi người liền đem con của phụ nữ tái giá xưng là "tha hữu bệnh". Bởi "tha hữu bệnh" cùng "tha du bình" âm gần, đã bị người ta nói thành "tha dù bình".

Tha hữu bệnh/ tuō yǒu bìng: kéo bệnh tới.

Tha du bình/ tuō yóu píng: kéo bình dầu.

Ý bạn Vân nói ở đây là lỡ bạn Hâm có "bệnh" kéo "bệnh" tới lây sang 2 bản, vì đã có "con bệnh" Hồ Bạch nên mấy bản mới dính đến chuyện vào rừng Thâm Lâm.

Huyễn Vụ: sương mù huyền ảo.

Hồng bửu trư nhục hồn đồn: hoành thánh thịt heo đỏ bảo.

Thổ Hương Kê: gà đất thơm.

Luyện Du Quả: luyện du là lọc dầu, rán mỡ, thắng mỡ.

Đọc truyện chữ Full