DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 107

Tốc độ của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên rất nhanh, hai người bọn họ hầu như không dùng bao nhiêu thời gian, cũng đã đuổi kịp Phá Vân Thương vốn đã từ từ đi lên.

Chẳng qua mặc dù đuổi kịp thanh ma thương này, tình huống cũng không được khả quan —— lúc này Phá Vân Thương giống bọn họ, đều đã ở vào đến đỉnh trung tâm của mây đen tạo thành vòng xoáy đảo ngược, chỉ cần chưa tới mấy hơi thở, Phá Vân Thương đã có thể phá tan mây đen, đạt tới nơi cao nhất của toàn bộ Nhiên Nguyên giới. Mà sau khi Phá Vân Ma thương mang theo ma lực to lớn phá hủy thành luỹ, giới môn cũng sẽ bị ép buộc mở ra.

Nguyên Tu Vân mặc dù rất muốn trực tiếp một kiếm liền đem Phá Vân Ma thương làm hỏng, nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy. Đừng nhìn từ đằng xa Phá Vân Ma thương chỉ là một thanh thương dài thật nhỏ mà thôi, nhưng khi Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đứng ở nơi này đối diện với thanh thương này mới phát hiện, thanh thương dài này có thể phá vỡ một thành luỹ sẽ thật lớn lại sắc bén như thế nào đây, khí thế xung quanh nó thậm chí có thể gợi lên sấm gió! Mặc dù thanh ma thương này không thể so với thanh kiếm tiên trong tay Dịch Nhiên, nhưng bản thân thanh thương này ở trong Nhiên Nguyên giới, nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng là vương giả đáng sợ nhất và sắc bén nhất, mặc dù, nó là một thanh ma thương.

Kiếm dài của Dịch Nhiên còn chưa hoàn thành chữa trị, muốn phá hư thanh thương này cũng chỉ có thể dựa vào Tiểu Sỏa Đản công kích vào từ nhược điểm của nó. Lúc Nguyên Tu Vân đang thử để Tiểu Sỏa Đản công kích vào chỗ nối tiếp của đầu thương và thân thương, bỗng nhiên, Dịch Nhiên nhướng mày vẻ mặt trở nên sắc bén. Kiếm dài của hắn vung lên lại đỡ được một ma nhận [dao] màu đen công kích, Nguyên Tu Vân lúc này mới xoay người, thấy Triệu Trung Thiên vẻ mặt dữ tợn như nổi điên đuổi theo tới.

Nguyên Tu Vân và Triệu Trung Thiên ân oán giữa hai người, ngươi tới ta đi cũng có cả mười hai năm dây dây dưa dưa rồi. Nguyên Tu Vân còn nhớ rõ năm đó ở Nguyên gia, người này trong mắt y là làm sao cũng không ai bì nổi, làm sao cũng khó có thể vượt qua. Lúc đó y nghĩ báo thù có thể phải vô tận cùng y cả đời, thế nhưng lúc này nhìn lại, mặc dù năm tháng mười năm đối với người tu chân mà nói chỉ là trong nháy mắt mà thôi, y cũng thấy được trên mặt của Triệu Trung Thiên tuổi về già của năm tháng và trưởng thành của mình.

Triệu Trung Thiên cũng đang nhìn Nguyên Tu Vân, lúc này trong lòng lão suy nghĩ càng nhiều cũng phức tạp hơn Nguyên Tu Vân. Nghĩ lão Triệu Trung Thiên ở Nhiên Nguyên Giới tung hoành suốt đời từ lúc bắt đầu bước lên con đường tu tiên này, nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ có có thể gặp địch thủ khiến lão nhìn vào mắt, nhưng cố ý sau cùng lão lại thua bởi trên người tiểu tử tưởng như là phế vật. Chuyện Nguyên gia năm đó là một tay lão thúc đẩy, lão nghĩ tới đủ loại kết quả khả năng thất bại, làm thế nào cũng thật không ngờ cuối cùng vậy mà sẽ bị một thằng nhãi phá huỷ tất cả tâm huyết của lão như thế, hơn nữa, châm chọc là đứa bé này năm đó chỉ không được sáu tuổi còn là một phế vật Ngũ linh căn. Ai có thể đủ nghĩ đến, mười hai năm sau, phế vật sẽ biến thành dáng vẻ khí phách phấn chấn, đã tính trước mọi việc?

Triệu Trung Thiên dừng một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là đừng bắt nạt thiếu niên nghèo. Nhóc con, ngươi có thể đi tới bước này cho tới hôm nay lão hủ cũng không khỏi không nói tiếng bội phục. Giữa ngươi và ta, vốn chính là có thù riêng, nhưng mà ta diệt thân nhân ngươi, ngươi giết tộc nhân ta, ta ngươi có qua có lại coi như là huề nhau. Mà trên đời này không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có quyền lợi mãi mãi. Ngươi ngẩng đầu nhìn một chút, có thể ngươi chỉ cần đưa tay là có thể chạm được thành luỹ. Hiện giờ ba người chúng ta cách giới môn gần nhất, chỉ cần chờ Phá Vân Ma thương mở ra giới môn, mặc dù tu vi của ngươi chưa đủ Kim Đan, nhưng chỉ cần tu giả Kim Đan bên cạnh ngươi kia và ta liên thủ đem ngươi mang vào giới môn, giới môn cũng không cách nào đem ngươi trục xuất bên ngoài! Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần đấu tranh trong Tiểu thế giới này, có thể rời khỏi lồng giam này, nhìn đặc sắc của Trung thế giới và Đại thế giới! Thế nào? Ngươi không cùng ta đi sao?!"

Mặc dù Nguyên Tu Vân vô cùng chán ghét Triệu Trung Thiên, cũng không khỏi không tán thành lời của lão có tính hấp dẫn rất lớn. Có điều cũng may y và Dịch Nhiên hai người còn có đầy đủ thời gian tu luyện, đợi giới môn xuất hiện sau đó đi vào Trung thế giới. Huống chi bọn họ mặc dù muốn đi Trung thế giới, lại càng để ý Nhiên Nguyên giới.

Cho nên Nguyên Tu Vân vẫn lắc đầu, đi lên một bước nói với Triệu Trung Thiên: "Thù hận ta ngươi cũng không phải hỏa hoạn của một trận hai trận có thể giải quyết. Huống chi, mặc dù bỏ qua một bên cừu hận không nói ta cũng không có thể để thanh ma thương này phá vỡ toàn bộ giới môn của Nhiên Nguyên giới, dẫn đến linh lực Nhiên Nguyên giới sụp đổ lộn xộn, sinh linh đồ thán. Tội lỗi lớn như vậy ta không chịu nỗi, ngươi lẽ nào không từng nghĩ ngươi cưỡng ép mở giới môn sẽ chịu đựng nhân quả của trời đến bao nhiêu sao? Đến lúc đó mạng sống của Nhiên Nguyên giới người nhiều như vậy có thể giúp ngươi thành tiên thành thánh sao?"

Lời của Nguyên Tu Vân chọt trúng một điểm trong lòng Triệu Trung Thiên không muốn đối mặt nhất. Lão hiện giờ cho dù cũng đã rơi vào ma đạo trở thành ma tu rồi, nhưng cũng biết ma tu mặc dù thích giết chóc thế nhưng thiên kiếp luôn luôn lợi hại hơn, mà lão ở Nhiên Nguyên giới làm mọi thứ này đủ để cho lão vì tất cả thiên đạo không cho, không cho như vậy chắc là sẽ không bởi vì đi đến thế giới khác mà thay đổi. Thế nhưng, vậy thì như thế nào chứ?

Triệu Trung Thiên chậm rãi nở nụ cười, trong thần sắc của lão đã điên cuồng đến cực điểm: "Có thể lên tiên thành thánh hay không cũng không phải giờ ta muốn xen vào, nếu như ta ở chỗ này không ngăn cản hai người các ngươi, như vậy chờ đợi ta sẽ là bỏ mạng trực tiếp, thì càng không thể nào lên tiên thành thánh rồi. Đại đạo của tu chân tu tiên có nghìn vạn lần, mặc dù khó hơn nữa, chỉ cần có chút khả năng ta cũng muốn đi xuống! Cho nên, hai người các ngươi cũng không cần nghĩ nữa. Nếu đường chúng ta không giống nhau, vậy chịu chết đi!"

Triệu Trung Thiên đang nói hai tay lại đẩy ra, mây đen của rồng cuộn kia bắt đầu điên cuồng chuyển động. Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân cũng cau mày, mặc dù hiện giờ bọn họ tới không trung, đám mây đen này cũng ở trong phạm vi đại trận huyết luyện. Cho nên, Triệu Trung Thiên vẫn như cũ có thể khống chế được đám mây đen này hoặc là nói một mảnh nồng nặc ma khí đến cực điểm này đến công kích bọn họ. Đến nơi này thực lực tinh thạch của Triệu Trung Thiên không giảm mà lại tăng, thật sự là có chút sốt ruột.

Chân mày Dịch Nhiên nhăn lại, trực tiếp đối mặt tầng tầng mây đen như lưỡi dao quét tới, hắn một tay đem Nguyên Tu Vân hộ ở sau người, trầm giọng nói: "Đi tìm Phá Vân Ma thương, nhanh!"

Bọn họ thật sự không thể đợi thêm nữa, mặc dù Dịch Nhiên chống lại Triệu Trung Thiên ở chỗ này sẽ chiếm tình thế xấu, nhưng Nguyên Tu Vân cũng không thể để giới môn thực sự mở ra. Nguyên Tu Vân một tay triệu hoán ra Tiểu Hồ Lô giúp đỡ Dịch Nhiên, mà mình thì mang theo Tiểu Sỏa Đản đi theo mũi thương của Phá Vân Ma thương đã đột phá mây đen.

Nguyên Tu Vân dùng lực lượng lớn nhất của Tiểu Sỏa Đản, hướng đầu thương và chỗ nối tiếp của chuôi thương đánh qua. Chỉ cần phải ở chỗ này đem ma thương phá huỷ, tất cả cũng kết thúc. Phía dưới truyền đến kêu gào tức giận của Triệu Trung Thiên và tiếng kêu rên khẽ không thể nghe thấy của Dịch Nhiên, trong lòng của Nguyên Tu Vân căng thẳng vô cùng đồng thời cũng cảm thấy nôn nóng không ngớt, y thật sự đánh giá thấp trình độ kiên cố của Phá Vân Ma thương này, không biết thân thương màu đen này rốt cuộc là dùng làm bằng cái gì? Vậy mà để Tiểu Sỏa Đản liên tục đốt một khắc đồng hồ mới chỉ đốt phân nửa! Mà lúc này, y đã có thể thấy ở bầu trời Nhiên Nguyên giới mơ hồ hiện lên ánh sáng lấp lánh của thành luỹ rồi!

Trong lòng Nguyên Tu Vân lo lắng cuối cùng nhìn khoảng cách chỉ còn ba ngón tay của mũi thường cách tầng thành luỹ kia, cắn răng một cái, trực tiếp đem tất cả lực lượng bên trong đan điền toàn bộ đều tụ tập đến cùng nhau, Tiểu Hồ Lô cũng thu hồi lại, đem tất cả lực lượng đều bỏ vào Hỏa linh căn trong cơ thể y, lại đem Hỏa linh căn chuyển vận cho Tiểu Sỏa Đản đang thiêu đốt Phá Vân Ma thương. Ở thời điểm mũi thương cách thành luỹ chỉ có không đến một ngón tay, sắc mặt Nguyên Tu Vân trắng bệch toàn thân đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.Giờ linh lực y đã hao hết, toàn dựa vào linh thạch cực phẩm trong tay chống đỡ.

Ngay lúc y rốt cuộc muốn nhịn không được, y rốt cuộc nghe được một tiếng tiếng rắc rắc lanh lảnh. Nguyên Tu Vân trong lòng khẽ động, đã thấy thân thương màu đen và mũi thương màu bạc kia, trong nháy mắt nổ tung ra, thân thương lại cũng không thể tiếp tục đi tới được nữa, rơi xuống!

Trong nháy mắt này, dường như tất cả chuyện này đều kết thúc. Các tu giả vây xung quanh thành Cự Mộc vẫn ngửa mặt chú ý tình thế phát triển, ở thời điểm nhìn thấy thân thương màu đen kia từ không trung rơi xuống, ngay cả mũi nhọn của mây đen cũng dần dần tản ra, gần như một nửa tu giả Nhiên Nguyên giới đều phát ra tiếng hô ngạc nhiên, mọi người ôm chằm lấy nhau, cảm động giải trừ thập tử nhất sinh và nguy cơ,

Mà Triệu Trung Thiên lại ở phía dưới gào thét điên cuồng và thê lương, Nguyên Tu Vân vốn cũng không nhịn được lộ ra dáng tươi cười, nhưng sau một khắc nụ cười của y đã đông lại rồi —— y nhìn mũi thương mặc dù đã không còn thân thương chống đỡ, lại vẫn như cũ bởi vì tác dụng của lực quán tính lại đi lên một chút, dù cho khoảng cách một chút này, khiến thành luỹ Nhiên Nguyên giới và mũi thương va chạm vào nhau, nhất thời cả bầu trời Nhiên Nguyên giới bắt đầu không ổn định lay động, Nguyên Tu Vân kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên thanh mũi kiếm nắm vào trong tay bỏ vào túi Phúc, mà lúc này thành luỹ của Nhiên Nguyên giới cũng đã bị đụng, mũi thương của ma thương mang theo lực lượng cường đại, khiến thành luỹ bắt đầu hơi run run.

Dịch Nhiên và Triệu Trung Thiên cũng đồng thời vọt tới, Triệu Trung Thiên vốn từ cực giận biến thành cực vui, mà Dịch Nhiên lại ôm chặt Nguyên Tu Vân, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi nơi này. Nhưng vẫn chậm một bước. Thành luỹ bỗng nhiên nứt ra một cái khe hở, lực lượng hỗn độn to lớn cuồng bạo từ trong khe chảy vào Nhiên Nguyên giới, đồng thời từ trong khe bỗng nhiên truyền đến một lực hút cực lớn, sanh sanh mà đem Nguyên Tu Vân, Dịch Nhiên và Triệu Trung Thiên ba người hút vào trong thế giới bên ngoài thành luỹ.

Chưởng môn của Ngũ đại môn phái ở thành Cự Mộc nhìn đột biến trong chớp nhoáng này, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin, khi bọn họ muốn đối phó lực lượng khó lường chảy ra trong khe như lâm đại địch, thành luỹ Nhiên Nguyên giới lại hết sức không chịu thua kém, chấn động từ từ khép lại. Dù sao, vừa đụng vào cũng chỉ trong nháy mắt, thành luỹ Nhiên Nguyên giới tổn thương ít như thế vẫn có thể tự động chữa trị.

Chưởng môn nhân của Ngũ đại môn phái đồng thời hô khẩu khí, mà lúc này, huynh đệ Minh Xá và huynh đệ Thạch Hâm cùng với hồ lô chân nhân năm người không biết lúc nào đã đi tới trong thành Cự Mộc, nâng đầu cảm khái lẫn nhau.

"Đáng tiếc, sớm biết rằng cũng đi theo." Minh Xá lắc đầu.

"Ai biết bên ngoài là nơi nào? Đó cũng không phải là giới môn, là khe nứt không gian! Ngươi đi không chừng phải bỏ mình đó." Thạch Hâm bĩu môi: "Ngược lại hai vị tiền bối đều là người kinh tài tuyệt diễm, mặc kệ tới nơi nào khẳng định cũng sẽ không thua thiệt! Cho nên, chúng ta hãy đàng hoàng ở Nhiên Nguyên giới ngây ngô đi, sớm ngày tu luyện nói không chừng có thể nhìn thấy bọn họ đấy."

Hồ lô chân nhân nghe vậy trực tiếp đồng ý gật đầu: "Đúng đó, có lão tổ tông của ta phù hộ, hai người bọn họ nhất định sẽ Phúc Thọ lâu dài, cuối cùng đi về đỉnh cao của đời người!"

Mà lúc này, hai người được tiên đoán nhất định sẽ đi lên đỉnh cao của đời người, nhưng lại như chó chết vậy, nằm ở một nơi mờ mịt hung hiểm.

=====

"<:+]

Đọc truyện chữ Full