DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 113

Bởi vì vận may tốt âm âm được dương, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người lần đầu tiên tới bí cảnh coi như không tệ. Nơi này cũng không phải một nơi tràn đầy nguy hiểm, không nói hai lời bị người đuổi giết, chỉ là một nơi tương tự với sân đấu vô cùng nhiệt huyết hơn nữa tương đối công bằng chính trực.

Khi Nguyên Tu Vân đang dùng Nghĩ Thái* của Tiểu Sỏa Đản đánh tới trận thứ mười cũng đã gần như thăm dò quy tắc và việc cần chú ý của nơi này. Sau đó không thể không thừa nhận dường như yêu tộc còn càng thẳng thắn cũng càng thản nhiên hơn cả nhân tộc, mà kết quả tạo thành như vậy chính là phần lớn yêu tu tham gia thi đấu bên trong tháp Thăng yêu này đều là thực lực rất tốt. Bản thân Nguyên Tu Vân đã cho rằng bản thân ở trong tu giả cùng là Ngưng Mạch Hậu kỳ sẽ càng lợi hại hơn chút, nhưng đến nơi này, cùng một chục yêu tu cấp bậc ngang nhau trong tháp Thăng yêu này, y mới cảm thấy bản thân trước đó là ngây thơ bao nhiêu, lại chưa thấy qua cảnh đời bao nhiêu.

[Màu sắc tự vệ; giống nhau về màu sắc (một số loài động vật có hình dạng, hoa vân, màu sắc...giống một số loài động vật khác, để bảo vệ bản thân]

Quy tắc của tháp Thăng yêu giản đơn thô bạo vô cùng —— chỉ cần ngươi mang đủ khẩu phần lương thực và đan dược, chỉ cần ngươi có bản lĩnh ngươi có thể liên tục đánh tiếp. Từ tầng thứ nhất đánh tới tầng thứ mười, mỗi một tầng đều có tu giả ba cấp bậc từ Ngưng Mạch, Kim Đan, Nguyên Anh đang chờ ngươi. Mà từ tầng thứ nhất đến giữa tầng thứ hai, cần đánh qua mười tu giả cấp bậc ngang nhau, cho nên mỗi một tầng, mỗi tu giả cấp bậc cũng sẽ lợi hại hơn chút, tới tầng thứ mười, trên cơ bản chính là tu giả đẳng cấp Đại viên mãn rồi.

Nói như thế, nếu như một người có thể từ Ngưng Mạch tầng một liên tục đánh tới tầng thứ mười, thì tương đương với trực tiếp từ Ngưng Mạch đánh tới kỳ Kim Đan. Đây là một nơi thông qua tranh đấu mà nâng cao thực lực của chính mình, rất công bằng, cũng rất tàn nhẫn. Người thắng đương nhiên có thể liên tục đánh tiếp rồi, nhưng thất bại một lần nhất định phải bắt đầu đánh lại từ tầng một một lần nữa, không thể không nói nơi này cũng là một nơi mệt người.

Chẳng qua, tháp Thăng yêu dù sao vẫn có chút phúc lợi, không thì cũng sẽ không hấp dẫn nhiều yêu tu tre già măng mọc tới như vậy rồi. Phải biết rằng đối với yêu tu mà nói, bước vào bí cảnh này một lần, cũng có thể tiêu hết tích góp một năm của bọn họ đấy. Nhưng bao giờ cũng lợi nhiều hơn hại. Chỉ cần những yêu tu này mỗi khi đánh thắng một trận, là có thể thu được một món linh tài hoặc bảo vật của tháp Thăng yêu chuẩn bị ngẫu nhiên trong bí cảnh này. Loại khen thưởng này tương đương với rút thăm may mắn rồi, mỗi khi thắng một lần, là có thể rút một phần thưởng, thế nhưng rút được thứ gì đó chính là hoàn toàn phải nhìn nhân phẩm của ngươi như thế nào.

Đối với điểm này, Nguyên Tu Vân biểu thị đây là chỗ duy nhất y không thể nào hài lòng. Phải biết rằng, y sở dĩ sẽ đến Hỗn Độn chi địa nơi đổ nát này, cũng bởi vì, vận may của y thật sự không được tốt lắm, mà vận may của Dịch Nhiên giống vậy cũng không tốt như thế, cho nên nói, lúc hai người bọn họ tách ra y đã không thể nào thích thứ ngẫu nhiên rồi, thế nhưng quy củ cũng không phải y định, là người khác định, cho nên dù cho trong lòng Nguyên Tu Vân không thể nào cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có thể nắm mũi nhận.

Chuyện hiện giờ y có thể đủ làm chính là ở trước khi bí cảnh cưỡng chế bọn họ rời đi cố gắng đánh nhiều thêm mấy trận đấu, tích lũy kinh nghiệm thực chiến của bản thân, sau đó hy vọng có thể rút được thứ tốt nào đó. Dù sao các yêu tu nói, tháp Thăng yêu nơi này dù sao vẫn tương đối phúc hậu, nếu như vận may của ngươi xui vô cùng, như vậy trong mười lần ngẫu nhiên rút khen thưởng, luôn sẽ có một lần có thể rút được một số thứ tốt hiếm có.

Nguyên Tu Vân vừa nghĩ như thế đã cảm thấy y dứt khoát cứ dựa theo yêu cầu thấp nhất tới đối mặt rút thưởng đi, cho dù nếu như không có hy vọng đoán chừng cũng sẽ không có thất vọng. Nguyên Tu Vân ở trong vòng một ngày, đem yêu tu Ngưng Mạch Sơ kỳ của tầng thứ nhất, tầng thứ hai và tầng thứ ba đánh gục, bản thân y cũng mệt đến quá sức. Tuy nói ở trên cấp bậc y là Ngưng Mạch Đại viên mãn, đối những yêu tu Ngưng Mạch Sơ kỳ này có ưu thế đương nhiên, nhưng những yêu tu này liều mạng và đấu pháp điên cuồng nhiều vô kể, cũng để cho y nếm đủ đau khổ rồi.

Dẫn đến cách thức y chiến đấu với tu giả cũng từ đứng ở tại chỗ để Tiểu Sỏa Đản công kích như trước kia, biến thành bản thân cũng có thể ở bên cạnh dùng tên lửa đánh lén, công kích một cái, hoặc dùng Tiểu Hồ Lô làm thành roi đánh một cái, cứ như vậy tính công kích của y cũng biến thành càng thêm nhanh nhẹn, thậm chí ngay cả kêu gọi Tiểu Sỏa Đản cũng trở nên nhanh hơn một chút. Quả nhiên vẫn là thực hành ra hiểu biết chính xác hơn á!

Lúc Nguyên Tu Vân đánh tới một trận cuối cùng cũng chính là trận thứ mười của tầng thứ ba, đã rõ ràng cảm giác được có chút mệt mỏi rồi, tu vi của yêu tu trận cuối cùng đã đến Ngưng Mạch Trung kỳ, cũng bởi vì nó thuộc về bộ tộc Linh Miêu thủ pháp công kích phát ra đa dạng, nhanh nhẹn vô cùng, nếu không phải bởi vì có ánh lửa hộ thể của Tiểu Sỏa Đản, đây là giữa đường Nguyên Tu Vân ngộ ra một loại phương pháp hộ thể, chỉ sợ y cũng sẽ bị con mèo yêu kia cào ra hoa văn cả người rồi.

Quả nhiên trong yêu tu cũng có sự tồn tại của âm hiểm giả dối mà! Chẳng qua, sau khi đánh bại con mèo yêu này, vận may của Nguyên Tu Vân cuối cùng bùng nổ một lần, ở trong rút thăm may mắn vậy mà y rút được một tảng đá mắt mèo lớn bằng bàn tay, lúc mèo yêu kia nhìn thấy đá này thiếu chút nữa kích động nhào lên, nếu không phải Nguyên Tu Vân bảo vệ kỹ càng đoán chừng đã bị gã trực tiếp đoạt đi, lúc Nguyên Tu Vân mới từ trong miệng Mèo yêu biết được tảng đá này được đặt tên là linh thạch Miêu Nhãn, nếu như cho Mèo yêu dùng, sẽ có tỷ lệ nhất định để chúng nó sinh ra bản lĩnh cao cường của phần mắt, cho nên thứ này đối với tộc Linh Miêu của yêu tu có thể nói tuyệt đối là bảo vật tương đương thượng đẳng, mà loại linh thạch Miêu Nhãn này cũng có thể dùng để luyện chế, có thể luyện chế ra một loại bảo khí thượng phẩm tên là "Linh Nhãn". Thông qua ra lệnh cho mắt có thể nhìn trộm được một phần lớn bộ dạng của thứ ẩn nấp, bao gồm pháp thuật và bảo vật. Nói cách khác dùng linh thạch Miêu Nhãn luyện chế bảo vật chính là khắc tinh của Linh Xà Dẫn!

Đồ tốt như thế Nguyên Tu Vân tự nhiên không muốn bán, chẳng qua Mèo yêu kia cũng biết thứ này rất bảo bối. Vì vậy cắn răng liền dùng một thứ khác theo Nguyên Tu Vân thấy càng thêm quý giá để trao đổi, Nguyên Tu Vân chỉ để lại linh thạch Miêu Nhãn lớn chừng ngón cái, còn lại một viên linh thạch Miêu Nhãn đều cho mèo yêu kia. Mà vật này có thể làm cho Nguyên Tu Vân bỏ qua bảo bối linh thạch Miêu Nhãn tên là Duyên ti, hoặc nên nói tốt hơn Dẫn Lộ tuyến một chút.

Duyên ti này cũng không phải là duyên phận giữa người và người gì gì đó, mà là có thể định vị dẫn dắt một bảo vật quan trọng hoặc là một bảo vật có linh khí nồng nặc trong bảo địa. Nguyên Tu Vân làm một người luyện khí bình thường, ở trong nháy mắt nghe được tên của vật này đã ý thức được thứ này có thể sẽ một con bài chưa lật của y và Dịch Nhiên ở Hỗn Độn chi địa. Nếu như y có thể tìm được bảo vật thích hợp, rất có thể luyện chế ra một bảo khí có thể có loáng thoáng nối ghép với Hỗn Độn chi địa! Như vậy bọn họ chỉ cần đem Duyên ti định vị đến một trong bí cảnh an toàn, có thể tranh thủ một đường sinh cơ!

Chẳng qua nếu như muốn luyện chế thành công, nhất định phải phí tâm huyết và công phu rất lớn, Nguyên Tu Vân quyết định tối hôm na thương lượng thật tốt với Dịch Nhiên, chờ đến tối, bọn họ đi ra tháp Thăng yêu. Mặc dù có thể vẫn chiến đấu tiếp không ngừng không nghỉ, nhưng hai người bọn họ cũng không có ý nghĩ điên cuồng như vậy, hơn nữa sau khi Nguyên Tu Vân rút ra bảo vật lúc đi đến trận thứ hai mươi đã thoáng cái khiến y cảm nhận được áp lực giam cầm nào đó vốn ở trên người đã không còn, việc này đã nói lên cống phẩm y nộp lên cho Tinh Tuyền đã gọp đủ, mười bảo bối lấy được sau đó, đều là của bản thân y rồi.

Dịch Nhiên bởi vì là kỳ Kim Đan, cho nên lúc đánh tới trận thứ mười hắn cũng đã vượt qua cống phẩm, lúc hai người gặp mặt trên mặt đều mang theo vài phần nhẹ nhõm.

"Ta tìm được một thứ tốt muốn nói với ngươi." Nguyên Tu Vân còn chưa mở miệng, Dịch Nhiên cũng đã mang theo một phần thần sắc kích động mở miệng nói chuyện với y. Nguyên Tu Vân vừa nghe lập tức nắm lấy Dịch Nhiên nói: "Chúng ta đi một chỗ an toàn rồi hãy nói."

Sau đó hai người cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên tĩnh, sau đó lại hạ vài đạo cấm chế, Dịch Nhiên mới lấy ra một tảng đá màu trắng gần như hoàn toàn trong suốt. Nguyên Tu Vân thấy thế khóe miệng khẽ nhếch: "Ngươi cũng được một tảng đá? Đây là tảng đá gì có thể để cho ngươi vui mừng như thế?"

Dịch Nhiên hoàn toàn không có thừa nước đục thả câu nói thẳng: "Đây là đá Khôn minh, chỉ cần cộng thêm cỏ Linh hư, đất Ngũ sắc, kim lưu ly, nước Thanh nguyên và Tiểu Sỏa Đản của ngươi thì có thể luyện chế một bí cảnh nhỏ thuộc về chúng ta. Chính là chỉ có chúng ta biết đến, vô cùng an toàn, hơn nữa nơi có linh lực có thể tu luyện."

Lời này vừa nói ra sắc mặt của Nguyên Tu Vân thoáng cái liền thay đổi, hai người bọn họ quả nhiên là âm âm thành dương? Sau khi lần đầu tiên bước vào bí cảnh, vậy mà cũng tìm được thứ tốt có thể làm cho bọn họ có một đường sinh cơ! Ngẫm lại Hỗn Độn chi thành là một nơi nguy hiểm cỡ nào, nếu như thời điểm bọn họ rời đi bí cảnh đến Hỗn Độn chi thành có thể có một nơi nghỉ ngơi không hề lo ngại, đây sẽ là giúp đỡ lớn đến mức nào! Hơn nữa nếu y có thể luyện thành Duyên ti, như vậy Hỗn Độn chi địa đối với bọn họ mà nói thì không phải là một nơi đáng sợ, mà chỉ là một nơi thử luyện chân chính mà thôi.

Nguyên Tu Vân vừa nghĩ như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên: "Hai chúng ta quả nhiên là tuyệt phối!"

Mặc dù Dịch Nhiên hoàn toàn không biết mạch não của Nguyên Tu Vân nghĩ như thế nào, chẳng qua hắn phụ họa một chút cũng không do dự: "Đúng!"

———

Đọc truyện chữ Full