DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 149: Ký ức bị đánh mất (1)

Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu cậu quay trở về không gian hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả loại cảm giác đầu óc choáng váng vì bất ngờ gì đó cũng sớm trở nên quen thuộc, nhưng lần này lại mang ý nghĩa khác hẳn đối với Lâm Mặc.

[Đinh! Chúc mừng ký chủ thuận lợi vượt qua kỳ kỳ kiểm tra, đạt được cơ hội trở thành nhân viên chính thức của tổng bộ! Xin hãy đưa ra lựa chọn!]

Tổng bộ! Nơi này đã được 419 nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua, đến độ Lâm Mặc không khỏi tò mò đấy là một nơi ra sao. Bất quá quan trọng hơn hết chính là, sau khi tiến tới tổng bộ, cậu sẽ càng có nhiều cơ hội để tìm ra thân phận thật của nam nhân.

Trước mắt Lâm Mặc lại hiện ra hai cái nút "Chấp nhận" cùng "Không chấp nhận", quang cảnh này khiến cậu nhớ rất nhiều về cái lần đầu tiên cậu gặp 419, khi ấy nó cũng bảo cậu đưa ra lựa chọn như vậy. Nhưng khác với lúc đó, Lâm Mặc bây giờ không có quá nhiều do dự, cậu hít một hơi, sau đó nhấn vào "Chấp nhận".

[Ký chủ đã lựa chọn "chấp nhận", bắt đầu quá trình truyền tống trong 3, 2, 1,...]

Không giống như những lần trước, lần này cả cơ thể của cậu đều theo truyền tống trận mà di chuyển. Lâm Mặc một lần nữa mở mắt, gương mặt liền hiện lên vẻ ngạc nhiên vô hạn.

Đập vào mắt cậu là hình ảnh một thành phố hệt như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng với đủ loại công nghệ cao cấp. Mọi người ở nơi này dường như không cần phải dùng đến phương tiện giao thông, nháy mắt lại đột nhiên biến mất mà lát sau lại có người khác đột nhiên xuất hiện, đến đến đi đi như con thoi.

Người ở nơi này nhìn chung vẫn giống hệt bộ dáng nhân loại như cậu, thế nhưng hình dạng cùng gu thẩm mỹ thì đa dạng rất nhiều. Có người mặc quần áo cổ trang để tóc dài giắt kiếm bên eo đi lại, cũng có người từ trên đầu mọc ra hai cái tai cùng đuôi sau mông, nói tóm lại đủ loại hình dáng, tuyệt đối nhìn đến hoa mắt. Lâm Mặc hơi liếc sơ, cảm thấy dường như số lượng nam nhân chiếm đa số, nữ nhân ở nơi này khá ít, tuy nhiên cũng không phải không có.

[Những người này đều là nhân viên chính thức của tổng bộ, cũng chỉ có nhân viên chính thức đã thông qua kiểm tra mới có thể tiến vào đây.] - 419 mang cái thân hình tròn xoe bay lơ lửng dẫn đường phía trước, [Đi theo tôi.]

Dọc theo đường cậu đi, Lâm Mặc có thể nhận thấy vô số ánh mắt tò mò hiếu kỳ, cùng tiếng bàn tán đại loại như "Đây là ký chủ mới chính thức nhận việc sao?", "Trông thật non quá đi!",... Cậu nhìn họ, nhận ra bên cạnh họ cũng không có cái quả tròn tròn như 419 bay theo, xem ra chỉ có những người mới như cậu mới cần hệ thống dẫn đường.

419 vừa bay vừa giải thích: [Như cậu đã biết, tổng bộ quản lý tất cả những thế giới đó, mà các ký chủ cũng là một phần từ những thế giới ấy. Bởi vì số lượng thế giới đa dạng, bọn họ cũng theo đó mà khác biệt. Nhưng đừng lo, những người có thể tiến được vào nơi này đều đã qua kiểm tra chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đánh giết gì đó.]

Lâm Mặc: "Cho nên tôi cũng như bọn họ, ngay từ đầu chỉ là một dãy số liệu?"

419: [Đúng vậy. Thế giới là số liệu, cậu cũng là số liệu. Bất quá một ngày đẹp trời, số liệu đột nhiên thức tỉnh, ý chí thế giới cảm nhận được dữ liệu không hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của mình sẽ tìm cách giết chết, mà khi đó hệ thống chúng tôi nhận nhiệm vụ tìm tới các cậu để ký khế ước ký chủ. Về việc làm thế nào một số liệu lại có thể thức tỉnh, tổng bộ vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu a.]

"... Nhìn thật không giống số liệu chút nào." Lâm Mặc giơ tay lên, hơi co duỗi các ngón tay, "Tôi thật sự tồn tại sao?"

[Không có gì cần phải ngạc nhiên. Vậy cậu nghĩ xem thế nào mới được tính như đang tồn tại? Là sở hữu cơ thể cấu tạo từ các chất hữu cơ? Nhưng hãy nhớ các tế bào đều được cấu tạo nên từ hạt nhân và electron cả. Nếu càng truy xuống sâu xa hơn, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ một loại vật chất duy nhất mà tổng bộ hay gọi là "Linh". Linh tạo nên vạn vật, sự sống bắt nguồn từ Linh, cho nên dù cậu có là sinh vật hữu cơ hay một dãy số liệu đi chăng nữa, khởi nguồn của cậu đều giống như mọi người.]

Hai người bọn họ tiến vào thang máy một tòa nhà. 419 kết nối với hệ thống an ninh làm kiểm tra bảo mật một chút, sau đó thang máy chậm rãi đưa bọn họ di chuyển lên lầu.

Lâm Mặc vẫn không thể ngừng suy nghĩ. Thế giới này quá mức mới mẻ, gần như phá tan mọi nhận thức từ trước đến giờ của cậu, khiến cậu dù là một kẻ chuyên đọc tiểu thuyết mạng đi chăng nữa cũng phải mất rất lâu mới chấp nhận được.

Suy cho cùng, trên đời này không có đúng hay sai. Mọi chuẩn mực đều do con người tự đặt ra cả. Giống như đạo Hồi ăn thịt heo là sai, bất quá người không theo Đạo lại cảm thấy bình thường. Cậu cho rằng sinh vật làm từ số liệu là một điều kỳ quái khác với lẽ thường, nhưng nhỡ đâu trong mắt người khác sinh vật hữu cơ mới là bất thường thì sao?

"Như vậy hệ thống các cậu cũng đều giống như tôi, là dữ liệu thức tỉnh của một thế giới nào đó?"

[Không, chúng tôi là sản phẩm của tổng bộ, nói theo ngôn ngữ ở thế giới trước kia cậu hay sống thì chính là AI đi, còn là loại đặc biệt cao cấp.] - Thang máy mở ra, 419 lại bay cái thân tròn vo đi về phía trước, [Nhưng nếu xét về cấu tạo hình thái, thì hệ thống hay ký chủ cũng đều là dữ liệu cả.]

Nghe có vẻ hợp lý. Lâm Mặc còn đang gật gù, chợt nhớ ra điểm gì đó: "Không đúng!"

[Cái gì không đúng?]

"Theo như tôi biết, chẳng phải nhân loại mới là người tạo ra dữ liệu sao? Nếu như dữ liệu cấu tạo thành nhân loại, như vậy ai mới là người làm ra dữ liệu? Thủy tổ nhân loại lúc này sẽ là ai?"

Bốp bốp bốp!

Đối diện cậu chợt vang lên tiếng vỗ tay liên thanh. Lâm Mặc ghé mắt nhìn, nhận ra trước mắt là một thanh niên tóc hồng tảo biển mặc một bộ áo blouse trắng đang mỉm cười nhìn mình.

"Câu hỏi rất hay đúng không? Rốt cuộc gà có trước hay trứng có trước?" Thanh niên tiến lên phía trước giơ tay ra, "Xin chào, tôi là Mục Thanh Hoài, chức vụ... quản lý tổng bộ."

Quản lý! Đùi to! Hai mắt Lâm Mặc suýt chút nữa sáng rỡ, vội vàng bắt tay: "Xin chào, tôi là Lâm Mặc, nhân viên mới của tổng bộ, rất hân hạnh được làm quen."

Cho dù 419 có nói hay không, Lâm Mặc cũng cảm nhận được thân phận của nam nhân khá đặc thù, cho nên nếu cậu muốn mau chóng tìm thấy hắn, có được sự trợ giúp của người trong cao tầng là không thể thiếu. Tuy rằng thanh niên tên Mục Thanh Hoài đứng trước mắt đây thoạt trông rất trẻ lại không đáng tin, nhưng chẳng phải 419 đã nói tất cả mọi người đều là dữ liệu thôi sao? Có lẽ tạo hình cậu ta vốn là như vậy.

419 nhìn hai người bắt tay nhau cười thân thiện, lại không thể nói cái chức vụ quản lý tổng bộ gì đó của đối phương thực tế chính là chủ thần cho Lâm Mặc nghe. Cái gì mà quản lý, rõ ràng chính hắn tạo ra cả cái tổng bộ này có được không!

"419, chủ hệ thống nói khi nào ngươi quay trở lại thì đến tìm hắn." Mục Thanh Hoài quay sang nói với nó.

Ba từ "chủ hệ thống" vừa mới nói ra, 419 liền suýt chút nữa rơi xuống đất. Nó bắt đầu run rẩy hỏi: [Chủ... chủ hệ thống sẽ không xóa sạch dữ liệu của ta đi?]

"Yên tâm, có ta bảo kê, hắn ta cùng lắm bắt ngươi viết bản kiểm điểm thôi. Đợi chuyện giải quyết xong, ta sẽ qua chỗ ngươi bồi thường ổn thỏa."

"Vậy còn..." 419 quay lại nhìn Lâm Mặc đầy khó xử.

Mục Thanh Hoài hiểu ý nó, vỗ vai Lâm Mặc: "Cậu ta cứ giao cho ta, ngươi làm việc của mình là được."

Chủ thần đã nói đến thế, nó cũng không có lý do gì mặt dày mặt dạn ở lại nữa. 419 nghe xong liền mở truyền tống trận, trực tiếp rời đi.

Lâm Mặc nhìn theo bóng dáng đã tiêu thất của 419, trong lòng hơi lo lắng: "Chuyện cậu ấy xuất hiện khi tôi đang kiểm tra cũng một phần do lỗi tôi, hy vọng tổng bộ sẽ không vì vậy mà..."

"Được rồi, được rồi." Mục Thanh Hoài thiếu kiên nhẫn phất tay, "Tôi đã nói không sao thì không sao. Lâu ngày gặp lại sao cậu vẫn cứ giữ cái tính đó nhỉ?"

Một lời này khiến Lâm Mặc hoang mang tột độ. Cậu dè dặt hỏi: "Chúng ta... trước đây từng gặp nhau?"

Dĩ nhiên không cần đối phương trả lời thì cậu cũng đã thấy đáp án là không có khả năng. Trước khi trở thành nhân viên chính thức, cậu có được bước nửa bước vào tổng bộ đâu mà đòi gặp mặt.

"Lâm Mặc à, có lẽ cậu không biết nhưng mà..." Mục Thanh Hoài bắt đầu thở dài, "Cậu đã mất rất nhiều ký ức."

"Mất ký ức?!" Lâm Mặc hốt hoảng không thôi! Loại chuyện cẩu huyết gì thế này!

"Đúng vậy, cho nên bây giờ chúng ta cần phải thay cậu tìm lại chúng." Mục Thanh Hoài nửa đẩy nửa lôi kéo Lâm Mặc đi theo mình.

Bọn họ băng ngang qua một hành lang trống rỗng màu trắng, đầu óc Lâm Mặc rối như tơ vò, cậu ngập ngừng hỏi: "Mạn phép nếu tôi hỏi... trước kia chúng ta có quan hệ thế nào?"

"Quan hệ gì ư?" Ánh mắt Mục Thanh Hoài bất chợt nhìn xa xăm, tràn ngập nỗi u buồn, khóe môi nhếch lên một chút tự giễu, "Phải rồi, cậu làm sao còn nhớ được."

Tim Lâm Mặc giật thót lên một cái. Sẽ không... sẽ không phải cậu cùng đối phương có một đoạn yêu hận tình thù gì đấy chứ? Bằng không tại sao biểu hiện lại kỳ quái đến thế kia?!

"Chúng ta từng là thanh mai trúc mã." Mục Thanh Hoài đột nhiên ném ra một quả bom cỡ lớn, "Hơn nữa cậu từng thề sẽ không kết hôn với ai khác ngoài tôi."

Ầm ầm ầm! Nam nhân nhà mình còn chưa tìm ra lại đột nhiên phát hiện bản thân có hoa đào nát, Lâm Mặc sợ đến mức muốn vùng ra khỏi cái tay đang quàng vai mình kia mà đâm đầu vào tường!

Nhìn sắc mặc cậu tái mét, gương mặt Mục Thanh Hoài đang nghiêm túc đột nhiên giãn ra, sau đó phá lên cười: "Há há há, thế mà cậu cũng tin!"

Lâm Mặc nghe điệu cười nửa khinh bỉ nửa không tiết tháo của đối phương thì thẹn quá thành giận, hai má cũng bắt đầu hồng lên! Cậu làm sao mà biết được, còn không phải do hắn cố tình diễn trò sao!

"Thôi được rồi, không đùa cậu nữa." Mục Thanh Hoài dẫn cậu vào bên trong một căn phòng kỳ lạ, giữa phòng có một khoang nằm hình con nhộng, "Khi dễ người mất trí nhớ là không có lương tâm."

Mi còn biết không có lương tâm à, thật cảm ơn! Lâm Mặc yên lặng phun tào trong lòng, lại ngó quanh quất: "Tôi cần phải làm gì?"

"Cứ nằm xuống, sau đó tất cả những chuyện còn lại đều giao cho tôi là được." Mục Thanh Hoài tiến đến bên bàn điều khiển, bắt đầu khởi động máy.

Lâm Mặc làm theo, kỳ thực ngoài làm theo thì cậu có lựa chọn nào khác đâu cơ chứ. Đột nhiên tiến đến một thế giới xa lạ, tiếp thu những kiến thức không biết trước đây, lại được người khác báo rằng mình bị mất trí nhớ, cậu chẳng khác gì con thuyền trên sông bị đẩy đưa qua lại giữa con sóng dữ. Một phần khác, Lâm Mặc cảm thấy chân tướng về nam nhân mà cậu tìm kiếm có lẽ nằm trong phần ký ức này.

Ngả lưng xuống nằm, hai mắt chậm rãi nhắm lại, Lâm Mặc dần dần chìm sâu vào trong hôn mê.

Mục Thanh Hoài đang yên lặng đứng bên cạnh, từ sau lưng hắn đột nhiên vòng ra một cánh tay rắn chắc hữu lực, đem hắn gắt gao khóa trong lòng. Hắn xùy cười vỗ đầu đối phương một cái: "Anh yêu à, mặc dù Lâm Mặc ngủ rồi nhưng play trước mặt bạn không hay lắm đâu."

Chủ hệ thống đen xì mặt, thật muốn đem tên này về phòng mà trừng trị đến khi biết lỗi mới thôi! Mở miệng ra không câu nào đứng đắn được, chả trách thân làm chủ thần mà bị cả đám cao tầng tổng bộ kỳ thị đến độ giấu hết danh tính đi không cho lộ diện!

"Hồi trước em với Lâm Mặc có quan hệ kia?" Tuy rằng lúc Mục Thanh Hoài chế tạo ra hắn vẫn còn ở "nơi đó", nhưng chuyện quá khứ phía trước của bọn họ thì hắn lại không có quá nhiều thông tin.

Chủ yếu cũng vì từ khi hắn có nhận thức thì Lâm Mặc vẫn luôn là một cặp cùng Hạ Duệ, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới loại phương diện này.

Mục Thanh Hoài không mảy may chú ý nam nhân bị giấm chua làm cho ghen tức lại cứ cố tỏ vẻ bình tĩnh kia, bắt đầu táy máy tay chân bóp mặt đối phương: "Hỏi nhiều thế này là muốn tối nay mặc đồ vịt vàng à?"

"Nếu em chịu trả lời!" Chủ hệ thống nghiến răng nghiến lợi đáp.

Chà, chịu hy sinh đến mức này, xem ra thật sự để tâm đến chuyện đó. Mục Thanh Hoài buông mặt hắn ra, Lâm Mặc với hắn làm thế quái nào yêu đương nhau được, cái hệ thống mà hắn luôn tự hào là AI thông minh nhất trong lịch sử sao có thể thỉnh thoảng ngu ngốc đến thế, chẳng lẽ dữ liệu hỏng rồi à.

Thế nhưng chủ hệ thống lần này thật sự quyết tâm. Tuy rằng mười lời Mục Thanh Hoài nói ra khỏi miệng thì có thể ném vào thùng rác tới chín lời rồi, nhưng chung quy hắn sẽ không bao giờ đột nhiên nói ra mấy câu như vậy mà không có nguyên do.

"Thôi được rồi, em với cậu ta chẳng có yêu đương gì hết ráo." Mục Thanh Hoài buồn bực gãi đầu, "Trước khi gặp anh em cũng có biết yêu đâu."

Tim chủ hệ thống run lên một tí, lời này người khác nói ra hắn có thể không tin, nhưng nếu là Mục Thanh Hoài nói như vậy khẳng định là sự thật.

Thành công dỗ được tên nào đó bỏ qua chuyện này và đồng ý mặc đồ vịt vàng, Mục Thanh Hoài lúc này mới duỗi thắt lưng ngáp dài ngồi xuống bên cạnh canh chừng. Hắn thật muốn về phòng mà nằm ngủ cho sướng, nhưng cứ để Lâm Mặc nằm một mình ở đây cũng không ổn, lỡ như Nhan Hạc Hiên nổi điên xông vào lại gây vạ gì thì khổ.

Ờ thì tuy hắn với Lâm Mặc chả yêu đương gì sất, nhưng mà những lời ban nãy hắn nói cũng không phải nói dối. Cho nên suy ra với cả hai người hắn chẳng có dối trá với ai hết. Ném một cái liếc mắt về phía người còn đang nằm trong khoang ngủ, Mục Thanh Hoài lại bắt đầu ngáp tới ngáp lui gật gù ngủ gật bên cạnh.

*****

Năm 3088, lịch Trái Đất.

Viện nghiên cứu và đào tạo nhân tài của tổ chức thế giới.

Hai người đàn ông mặc áo blouse trắng trao đổi với nhau bên trong một phòng khép kín. Người đeo mắt kiếng cầm lấy giấy tờ lên: "Thực nghiệm mới nhất như thế nào?"

"Toàn bộ đều thành công, đáng tiếc có một mẫu thí nghiệm thất bại." Người đàn ông còn lại chậm rãi trả lời.

"Thất bại?" Người đeo kính nhíu mi, "Như vậy tại sao còn không mau tiêu hủy?"

"Gọi là thất bại, kỳ thực chỉ là so sánh cùng các mẫu thực nghiệm chung với nó. Nếu so sánh tổng quát, mẫu thí nghiệm này cũng coi như vừa đạt tiêu chuẩn." Tóm lại cũng chỉ hơi qua mức đạt yêu cầu một chút.

Chân mày của nam nhân đeo mắt kiếng lại chưa từng giãn ra: "Tốn cả một đống tiền, chỉ để đào tạo ra cái thứ phế thải như thế? Cậu có biết với mỗi một mẫu thực nghiệm chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền của để đào tạo không?"

Nam nhân đối diện có hơi ngần ngừ, nhưng dù sao đây cũng là lứa thực nghiệm thành công nhất từ trước đến nay của bọn họ, chỉ có một mẫu thí nghiệm thất bại cũng không đến mức quá đáng như vậy.

"Được rồi, bên các cậu có thể giữ lại mẫu thực nghiệm đó, nhưng nếu nó không đạt qua các tiêu chuẩn khi làm bài đánh giá thì vẫn phải tiêu hủy theo thông lệ."

"Đã rõ!"

Bắt đầu từ cách đây một trăm năm mươi năm trước, có một nhà khoa học đã nêu ra rằng sự tiến hóa của nhân loại hiện tại đang diễn ra quá chậm, và với đà này chúng ta sẽ mất rất lâu để đạt được các thành tựu trong khoa học nhằm thay đổi nhân loại hoàn toàn. Ông đưa ra lời đề nghị về một dự án cải tạo gien, đột phá các hạn chế của chọn lọc tự nhiên mà đào tạo ra những cá thể thông minh hoàn mỹ hơn.

Đáng tiếc, kế hoạch đó bị nhân dân các nước phản đối vì lý do nhân đạo, cho nên chính phủ các nước cũng đồng thời bác bỏ ý kiến của nhà khoa học kia. Nhưng không lâu sau đó, viện nghiên cứu và đào tạo nhân tài được thành lập, xây dựng tại một hòn đảo ít người qua lại nhằm che mắt công chúng.

Ban đầu, bọn họ chuyên thu mua những đứa trẻ mồ côi để tiến hành thực nghiệm, còn được gọi là thế hệ đầu tiên của dự án "Thần Hóa". Tuy nhiên, việc này không thể cứ tiếp tục mãi, truyền thông cùng nhân dân đã bắt đầu nghi ngờ về sự mất tích liên tục của các dứa trẻ, hơn nữa theo thời đại ngày càng phát triển, số người bỏ rơi con mình cũng ít đi, chỉ lấy nguồn cung từ viện mồ côi là không đủ.

Mặt khác, nhưng đứa trẻ đó đều đã thành hình, cho nên công đoạn cải tạo gien dễ dẫn đến xung đột với các mã gien trong cơ thể chúng dẫn đến phòng vệ tự nhiên, cuối cùng bọn chúng đều chết cả.

Lúc này, các nhóm nhà khoa học mới chuyển sang phương án thứ hai: người nhân tạo.

Thay vì cố công cải tạo gien, chi bằng tạo ra một con người hoàn toàn mới có chứa những gien vượt trội đó? Vô số nghiên cứu cùng công sức đã bỏ ra, cuối cùng cho ra đời những thể thực nghiệm thành công đầu tiên. Theo đo lường, chỉ số thông minh của bọn trẻ này cao hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều. Đây cũng chính là thế hệ thứ hai của "Thần Hóa".

Trải qua một trăm năm mươi năm, những người nhân tạo được tạo ra từ các gen vượt trội này đã không làm chính phủ cùng các nhà đầu tư rót tiền vào thất vọng. Bọn họ thể hiện trí tuệ vượt xa người thường, nghiên cứu và đem lại vô số các phát hiện khoa học quan trọng vượt tầm nhận thức của nhân loại. Cũng chỉ trong một trăm năm mươi năm này, thế giới đã phát triển còn nhanh hơn mấy ngàn năm trước kia.

Tất nhiên, sẽ không thể nào có chuyện đào tạo ra một con người hoàn mỹ lại không có bất kỳ thiếu sót gì. Nhưng những thiếu sót về thể chất hay cảm xúc ngược lại chỉ đem thêm lợi ích cho những người cầm đầu viện đào tạo này mà thôi.

Lâm Mặc là mẫu thực nghiệm được đánh giá thất bại trong lần thực nghiệm đó. Các mẫu thực nghiệm khác cùng ra đời chung với cậu đều được xem như thành công vượt trội với chỉ số thông minh vượt xa các thể thực nghiệm trước đây.

Chỉ riêng có cậu, không hiểu sao lại chỉ vừa đủ đạt được đánh giá miễn cưỡng thông qua. Nếu là một trăm năm mươi năm trước, chỉ cần có một thể thực nghiệm thành công thôi đã đủ khiến mọi người vui mừng rồi thì giờ đây, chỉ có những mẫu thí nghiệm vượt trội nhất mới được phép tồn tại.

Bởi vì toàn bộ thể thí nghiệm bọn họ có thiếu hụt từ khi sinh ra, không có cách nào hấp thu dinh dưỡng như người bình thường, viện nghiên cứu đã chế tạo một loại dinh dưỡng đặc biệt để duy trì bọn họ. Bất tiện ở chỗ, loại dinh dưỡng này ngốn rất nhiều tiền, cho nên bọn họ không thể nào nuôi hết toàn bộ được. Vì vậy những mẫu thực nghiệm được xem như thất bại đều sẽ bị tiêu hủy, coi như giảm bớt một phần gánh nặng kinh phí. Tất nhiên đào tạo ra được các thể thực nghiệm cũng không dễ dàng gì, cho nên nếu mẫu thực nghiệm đó có thể thể hiện được chút giá trị của mình, bọn họ cũng sẽ suy xét lại.

Lâm Mặc còn chưa mở mắt nhìn thấy cuộc đời, số phận đã suýt nữa biến mất khỏi thế giới này. Nhưng nếu khi ấy cậu bị tiêu hủy ngay cả trước khi hiểu chuyện, có lẽ càng đỡ đau lòng hơn chăng?

Các thể thực nghiệm đều có hình dáng cùng sinh lý một đứa bé ba tuổi, dù sao viện nghiên cứu không muốn tốn quá nhiều thời gian cho giai đoạn tập đi tập bò của bọn họ. Ba tuổi, đã đủ để bắt đầu tiếp thu những kiến thức cùng trách nhiệm rồi.

Trước mười tuổi, bọn họ đều được học tập chung tất cả các loại tri thức cơ bản. Sau đó, viện nghiên cứu sẽ dựa trên sở trường cùng số liệu thu thập được mà phân xem bọn họ thuộc về nhóm nghiên cứu nào. Sau khi chia lớp, họ sẽ lại được đào tạo càng chuyên sâu về ngành học của mình. Đến tầm năm mười lăm tuổi, nếu đạt đủ điều kiện, họ được trở thành nghiên cứu viên chính thức, có quyền đưa ra yêu cầu tài nguyên cho việc nghiên cứu của mình, mà những ai không qua được có thể giữ lại làm trợ lý hỗ trợ.

Không có người nhân tạo nào từng sống quá ba mươi tuổi. Người thọ nhất trong số họ cũng chỉ được hai mươi bảy liền qua đời. Đây là cái giá phải trả khi con người muốn đối nghịch cùng quy tắc, đi đường ngang ngõ tắt. Đó cũng là lý do vì sao viện nghiên cứu luôn phải liên tiếp đào tạo ra thế hệ người nhân tạo mới để bồi dưỡng.

Bởi vì cùng ra đời chung một lứa, cho nên Lâm Mặc cũng được xếp chung lớp cùng những thể thực nghiệm kia. Có điều như thế lại chỉ càng thêm tai hại, bởi vì họ càng thông minh bao nhiêu thì điều đó chỉ thể hiện sự thua kém của cậu bấy nhiêu.

"Đây là kết quả kiểm tra kỳ này của các em. Mọi người đều hoàn thành rất xuất sắc." Giáo viên ở trên bục mỉm cười, sau đó chuyển sang chế nhạo, "... Dĩ nhiên là trừ một người."

Dưới lớp bắt đầu vang lên tiếng hi hi xì xào bé nhỏ. Lâm Mặc càng cố gắng rụt đầu cố làm biến mất sự hiện diện của mình. Cậu đã rất cố gắng, mỗi ngày đều chăm chỉ làm bài tập, thức khuya dậy sớm hơn người khác, nhưng dường như không có cách nào dùng sự cần cù đó bù lại cho khoảng cách về chỉ số thông minh được.

Cũng đúng thôi, cậu chính là thể thí nghiệm thất bại mà...

"Lâm Mặc, đã năm tuổi rồi, ngay cả một phép tính đơn giản thế này cũng không làm được?" Giáo viên mở bài thi của cậu lên cho cả lớp xem.

Trên màn hình là một đề toán cực khó ngay cả những giáo viên toán học ở các đại học danh giá thế giới cũng phải vò đầu bứt tai, thì lại chỉ là một đề toàn bình thường đối với những người nhân tạo này. Giáo viên của bọn họ là một người nhân tạo thuộc thế hệ trước, bởi vì trình độ không đủ nên bị giáng xuống nhiệm vụ đi dạy cho đám thế hệ sau, không được phân tài nguyên nhiều cũng không có mấy quyền thế trong tay, do đó trong lòng luôn có ác cảm. Trong lớp, Lâm Mặc là kẻ ngu ngốc nhất, vì thế hắn cảm thấy chà đạp cậu cũng là một cách thỏa mãn lòng tự tôn của mình.

Từ trước đến giờ, viện nghiên cứu luôn khuyến khích để cho người nhân tạo có những cảm xúc tiêu cực về nhau, vì theo bọn họ rằng một cộng đồng không đoàn kết thì không thể gây nên sóng gió gì. Cũng chính nhờ chính sách như vậy mà đã qua một trăm năm mươi năm, vẫn chưa từng có nhóm người nhân tạo nào gây được sức ép gì cho bọn họ. IQ cao thì thế nào, thiếu hụt tình cảm, thiếu hụt EQ, trong mắt những người ngoài kia thì bọn họ chỉ là một con robot thông minh hơn bình thường mà thôi.

"Em... Lần sau em sẽ cố gắng hơn." Lời nói trong miệng Lâm Mặc cứ ngắc ngứ, cậu biết rõ dù mình có hứa hẹn hay bỏ thêm công sức thế nào, lần kiểm tra sau cậu vẫn là đứa đứng cuối trong lớp mà thôi.

"Tốt nhất nên như vậy. Nghe bảo sắp đến kỳ khảo sát chất lượng toàn diện, nếu em không vượt qua được sẽ bị đem đi tiêu hủy." Giáo viên lạnh lùng nói, sau đó cho phép cả lớp rời đi.

Từng nhóm người rời khỏi lớp, không nói chuyện vui đùa, cũng chẳng chào hỏi nhau. Bọn họ đều "vô cảm", hay ít ra, đó là những gì bọn họ được dạy. Cảm xúc đều dư thừa. Bạn bè đều là dư thừa. Chỉ có việc học tập cùng nghiên cứu mới là đáng giá trên hết thảy mà thôi.

Cũng chính vì bị dồn nén như thế, bọn họ mới dễ dàng sinh ra thật nhiều cảm xúc tiêu cực, vì thế cũng khó trách vì sao Lâm Mặc liền trở thành cái đích để cho mọi người cười chê.

"Khoan đã Mục Thanh Hoài, thầy có việc cần nói với em. Phía trên bảo..."

Lúc Lâm Mặc đi ra khỏi cửa lớp, cậu trông thấy giáo viên đang gọi Mục Thanh Hoài ở lại. Trái ngược với cậu luôn thất bại, Mục Thanh Hoài chính là thể thí nghiệm thành công nhất với chỉ số IQ cực cao vượt xa các mẫu khác. Đáng sợ hơn chính là dường như qua mỗi năm trí thông minh của hắn càng tăng theo lũy thừa, thậm chí có người nói rằng kỳ thực Mục Thanh Hoài đã đủ điều kiện để học chuyên ngành luôn rồi.

"... Cho nên, em tiếp tục lãng phí thời gian ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Chi bằng tiếp tục học chuyên sâu?" Giáo viên nói thao thao bất tuyệt rốt cuộc cũng vào trọng điểm.

"Không có hứng." Mục Thanh Hoài thờ ơ, "Em từng tham dự một buổi rồi, những gì họ nói em đều đã đọc qua, còn không bằng tự mình học nhanh hơn."

Giáo viên hít một hơi khí lạnh, quả nhiên thiên tài khác hẳn người thường, thái độ của bên trên đối với tên này cũng khác hẳn những người nhân tạo khác, luôn ưu ái cho đứa bé này vô số tài nguyên.

Chỉ có một việc khiến bọn họ đau đầu chính là, Mục Thanh Hoài thông minh thì thông minh, nhưng lại tùy hứng, nếu ép nó nó liền không làm gì cả. Tùy hứng là đặc quyền của thiên tài, bất kỳ một phát minh nào của nó cũng có thể khiến cả thế giới trầm trồ hay sợ hãi, từ trước đến nay chưa từng có mẫu thực nghiệm nào thành công như vậy, mà các thực nghiệm sau cũng không đạt được trình độ như thế, bọn họ đương nhiên không muốn mất đi bộ não này.

Viện nghiên cứu muốn thúc đẩy bọn họ càng cống hiến thêm nhiều, cho nên đưa ra chế độ thưởng phạt gần như phân chia giai cấp. Những người càng thông minh càng đem đến nhiều thành tựu cho viện nghiên cứu thì quyền lợi, ăn ở, quần áo,... đều cao cấp hơn so với người khác. Mà những kẻ không đạt được yêu cầu, đương nhiên không xứng đáng có được những thứ đó, thậm chí có thể sẽ phải chết.

"Nếu họ cứ khăng khăng thì thầy bảo bọn họ cho em lên thành nghiên cứu viên chính thức đi." Ném ra một câu nói nặng ngàn cân một cách nhẹ nhàng như vậy, Mục Thanh Hoài rời đi.

Lâm Mặc trốn ở một góc hành lang ngước nhìn theo, không khỏi ngưỡng mộ lẫn xót xa. Giá như cậu có thể thông minh bằng phân nửa Mục Thanh Hoài thôi, giáo viên sẽ không ghét cậu đến như thế, mọi người cũng không nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy.

Thế nhưng, nếu cậu cứ tiếp tục giữ thành tích này, rất có thể viện nghiên cứu sẽ cho người tiêu hủy cậu. Lâm Mặc không hiểu vì sao bản thân lại đối với việc đó sợ hãi như thế. Hầu hết những người nhân tạo đều không có mấy cảm xúc đối với cái chết của chính mình, điều này cũng nhờ ơn sự giáo dục của viện nghiên cứu. Những kẻ bị đem đi tiêu hủy đều cảm thấy bởi vì bản thân quá rác rưởi, không đạt được kỳ vọng cho nên chết là đáng. Nhưng Lâm Mặc lại rất sợ. Cho dù cậu biết đó là do bản thân mình không hoàn thành được những gì người khác yêu cầu, cậu vẫn không muốn chết.

Chín giờ là thời gian tắt đèn đi ngủ ở ký túc xá. Đối với từng người khác nhau, điều kiện sống cũng khác nhau. Những người nhân tạo được đánh giá cao hoặc các nghiên cứu viên đều được phân một phòng riêng, trợ lý cùng giáo viên hay những nhóm khác đánh giá thấp hơn chút thì được ở phòng đôi hoặc bốn người, còn loại hạng bét ngàn năm như Lâm Mặc chỉ có thể ở phòng tập thể gần mười người. Điều kiện trong phòng không quá tốt, giường kê sát giường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ngáy người bên cạnh hoặc mùi mồ hôi, hơn nữa hệ thống điện cũng bị tắt sau chín giờ, cậu muốn học thêm chỉ có thể lén lút dùng một cây đèn mini soi trong màn mà học.

Tối hôm đó, Lâm Mặc làm ra một hành động kinh người mà cậu không bao giờ nghĩ chính mình có thể dám làm. Cậu đợi đến khi giám thị đi qua kiểm tra phòng mình xong, liền lén lút trượt xuống khỏi giường, lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa đẩy ra, sau đó rời ra ngoài.

Cậu không có ý định bỏ trốn. Lâm Mặc thừa biết cho dù có muốn trốn cậu cũng không trốn được. Viện nghiên cứu được xây dựng trên một hòn đảo vắng vẻ, cho dù cậu có may mắn tránh thoát được vô số vòng kiểm tra an ninh gắt gao mà ra được thì cũng không có phương tiện trốn thoát khỏi đảo. Mà coi như rời đi được thì sao? Bọn họ không thể sống thiếu dịch dinh dưỡng, cơ thể cậu không có khả năng hấp thu dinh dưỡng như người bình thường, sớm muộn gì cũng chết.

Cho nên không có người nhân tạo nào từng rời đi. Người của viện nghiên cứu cũng khá an tâm sẽ không ai dám rời đi.

Cậu chỉ ôm ấp một hy vọng kỳ lạ đến mức ảo tưởng. Cậu muốn tìm gặp Mục Thanh Hoài với suy nghĩ mang theo chút cầu may. Mục Thanh Hoài giỏi như thế, cậu ta hẳn có biện pháp giúp cậu!

Trước đây cậu từng đi ngang qua khu ký túc xá cao cấp một lần, thấy rõ Mục Thanh Hoài đi vào căn phòng kia. Tuy độ thông minh của cậu không sánh bằng những người khác, nhưng khả năng ghi nhớ có thể xem như tốt, cơ hồ nhìn qua một lần liền không quên. Bất quá tại viện nghiên cứu này, khi đã có máy móc làm thay con người những công việc ghi nhớ đó, năng lực của cậu chẳng đáng giá mấy xu.

Cửa ở đây không bao giờ khóa. Điều này nhằm mục đích các giám thị có thể tùy thời kiểm tra, mà người bên trong bất kỳ lúc nào cũng có thể chạy ra ngoài nếu gặp nguy hiểm. Lâm Mặc khó thấy có khi nào nhanh nhẹn như một cái bóng nhỏ, lẻn vào trong cửa đóng sập lại, trái tim vẫn còn kêu bang bang.

Trong phòng tối đen, Lâm Mặc thầm ngờ vực chẳng lẽ Mục Thanh Hoài đã ngủ? Cũng đúng, cậu ta thông minh như vậy, hoàn toàn không cần mỗi tối chong đèn học đến thâm quầng hai mắt như cậu.

Còn đang bâng khuâng có nên quay lại vào hôm khác hay không, cổ áo phía sau của cậu đã bị một bàn tay nhỏ bé túm lấy: "Cậu đến đây làm gì?"

Lâm Mặc hốt hoảng quay lại, liền trông thấy gương mặt nghiêm túc không có nửa phần buồn ngủ của Mục Thanh Hoài. Cậu ta ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

"Xin... xin chào..." Lâm Mặc run rẩy đến lắp ba lắp bắp, "Tớ... tớ... là..."

"Cậu là Lâm Mặc." Mục Thanh Hoài chờ đến phát chán, tự động điền vào vế sau thay Lâm Mặc.

Lâm Mặc nghe được lời này chẳng khác nào thụ sủng nhược kinh: "Cậu... cậu nhớ tên tớ?"

"Đương nhiên, lần kiểm tra nào tên cậu cũng được xướng trước tiên mà."

Hóa ra là vậy, Lâm Mặc có chút mất mát cúi đầu. Cũng đúng thôi, sao cậu có thể ảo tưởng rằng Mục Thanh Hoài sẽ đặc biệt lưu tâm mà nhớ đến mình chứ.

"Như vậy cậu đến tìm tôi làm gì?" Mục Thanh Hoài nhìn đối phương cứ cúi đầu mãi mà phát nản.

"Tớ... tớ..." Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, cố gắng nói trôi chảy một lần, "Như cậu biết, lần nào làm bài tớ cũng không đạt yêu cầu, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng vậy. Giáo viên đã nói nếu còn tiếp tục, lần sau tớ sẽ bị đem đi tiêu hủy. Cho nên tớ... mới nghĩ rằng cậu thông minh như vậy, sẽ có cách giúp thành tích tớ đi lên."

Kỳ thực nói ra lời này xong chính bản thân Lâm Mặc còn thấy ngượng. Thành tích cậu không bằng người, làm sao lại ảo tưởng cho rằng chỉ cần có Mục Thanh Hoài giúp đỡ liền có thể tiến bộ chứ.

"Như vậy tôi được gì?" Mục Thanh Hoài không kiên nhẫn cắt ngang suy nghĩ linh tinh của Lâm Mặc.

"A?" Lâm Mặc lúc này mới nhận ra hình như có giúp mình hay không Mục Thanh Hoài cũng chẳng được lợi gì hết, "Tớ... tớ xin lỗi..."

"Được rồi cậu ngậm miệng lại hộ." Mục Thanh Hoài buồn bực gãi đầu. Tại sao trên đời có người cứ nói ba chữ lại vấp một lần được nhỉ? Nó nhớ lúc trong lớp Lâm Mặc tuy nói chuyện hơi lắp bắp nhưng đâu đến nỗi như vậy.

Lâm Mặc lập tức ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ hẳn đi.

"Tôi sẽ giúp cậu với một điều kiện..."

"Tớ đồng ý!" Lâm Mặc còn chưa biết điều kiện là gì đã hấp tấp gật đầu.

"Tôi còn chưa nói xong." Mục Thanh Hoài nhìn Lâm Mặc như một tên ngốc.

"Tớ cảm thấy cậu là người tốt, sẽ không gây khó dễ cho người khác." Lâm Mặc lại cúi đầu chà chà chân lên sàn nhà. Huống hồ bản thân cậu cũng chẳng có gì đáng giá cả, Mục Thanh Hoài muốn thế nào cũng được.

Mục Thanh Hoài lần đầu tiên hoài nghi tại sao mình cùng hàng này lại sinh ra chung một lần thực nghiệm được nhỉ, rõ ràng chỉ số thông minh cách quá xa. Cứ dễ dàng như vậy liền tin người.

"Sau này cậu phải làm vợ của tôi!"

Lâm Mặc: "... Vợ là cái gì?"

Mục Thanh Hoài: "..."

Tiểu kịch trường:

Mục Thanh Hoài: "Vợ có nghĩa là người sẽ kết hôn với cậu."

Lâm Mặc: "... Kết hôn là gì?"

Mục Thanh Hoài: "Kết hôn có nghĩa hai người sẽ ở chung một nhà, sống chung với nhau."

Lâm Mặc: "Vậy bọn mình ở chung một viện nghiên cứu đã tính là chung một nhà chưa? Hay tớ phải chuyển tới phòng cậu? Nhưng mà người ta không cho tớ qua phòng cậu đâu..."

Mục Thanh Hoài: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha mọi người đừng ship loạn, Hoài Hoài với Mặc Mặc không có tình cảm gì hết đâu, chi tiết chương sau sẽ rõ. Hoài Hoài lúc nhỏ khác với lúc lớn nhiều lắm~

Đọc truyện chữ Full