Mặc dù Hạ Duệ nói rằng bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, song Lâm Mặc cảm giác giữa hai người vẫn luôn tồn tại một vách ngăn vô hình. Hạ Duệ sẽ không bỏ mặc cậu lại mà rời đi nữa, cũng không dùng ngữ khí cáu gắt để nói chuyện với cậu, nhưng Lâm Mặc chẳng vì thế mà nhẹ nhõm, trái lại thần kinh cứ căng thẳng như dây đàn.
Hẳn là bởi vì cậu làm sai, cho nên trong lòng luôn mang theo gánh nặng tội lỗi đi, Lâm Mặc tự nhủ như vậy. Chỉ cần có thêm chút thời gian, bọn họ sẽ hòa hảo trở về trạng thái như ban đầu. Thời gian là thứ cậu không thiếu nhất hiện tại.
Mục Thanh Hoài có gửi tin nhắn yêu cầu cậu trong vòng một tiếng nữa phải đến tổng bộ đi làm, Lâm Mặc nhận tin mà trong lòng rối bời, ngần ngừ quay sang nhìn Hạ Duệ muốn nói lại thôi. Cậu biết Hạ Duệ không thích đám người bọn họ, dù sao ban đầu cả hai vốn đứng ở hai bên chiến tuyến mà, cho nên nếu bây giờ cậu nói cần phải đi làm, không biết Hạ Duệ có vì thế mà tức giận không. Lâm Mặc không muốn mối quan hệ của bọn họ vốn khó khăn lắm mới bình ổn được lại vì những chuyện này kéo lên, bất quá trong tương lai cậu cũng không thể cứ ở nhà mãi với Hạ Duệ được, còn không bằng giải quyết một lần cho xong.
Khi Lâm Mặc vốn ôm tâm tư sĩ tử sẵn sàng hy sinh đề cập đến, bất ngờ thay Hạ Duệ lại không hề nổi cáu, ngay cả chân mày cũng không nhíu, nhẹ nhàng nói: "Không cần nghĩ tới anh, em cứ đi làm việc mình muốn đi."
"Cảm ơn anh, Hạ Duệ! Em biết anh tốt nhất mà!" Lâm Mặc mừng đến muốn rơi nước mắt, định lao đến ôm lấy hắn, lại bất ngờ bị đẩy ra.
Cậu ngơ ngẩn mất một lúc, thế nhưng Hạ Duệ rất nhanh đã giải thích: "Xin lỗi, anh cảm thấy trong người không được khỏe lắm, có lẽ vẫn chưa thích ứng với nơi này."
"Không sao, em hiểu mà..." Lâm Mặc luống cuống tay chân, "Anh cứ thong thả nghỉ ngơi thêm một thời gian, em đi trước."
Nhớ đến hạn định một tiếng của Mục Thanh Hoài, Lâm Mặc không dám dây dưa thêm nữa, chân như bôi dầu chạy nhanh khỏi nhà. Đợi đến khi thân ảnh của cậu rời khỏi tầm mắt rồi, bàn tay đang nắm chặt cạnh ghế của Hạ Duệ lúc này mới thoáng buông lỏng.
Tại sao mày lại có thể tiện đến như vậy, Hạ Duệ. Đã biết rõ những chuyện sai trái cậu ta cùng đồng bọn làm, cũng đã tự thề trong lòng sẽ không bao giờ mắc mưu nữa, nhưng khi thấy Lâm Mặc lao đến, hắn vẫn theo thói quen định ôm lấy cậu. Phải cố gắng kiềm chế vô cùng, hắn mới dám đẩy nhẹ người ra khỏi lồng ngực.
Nhất định là thói quen, nhất định là như vậy. Lâm Mặc đi làm là một chuyện tốt, thứ nhất hắn không cần phải giả vờ lá mặt lá trái nữa, thứ hai hắn có thể thông qua cậu để tìm hiểu càng nhiều thông tin hơn về thế giới này. Cho dù cậu không được người của tổ chức gọi đi, Hạ Duệ cũng sẽ nghĩ cách để cậu đi.
Nếu cả hai cứ như vậy sống trong căn nhà này, vĩnh viễn không ngoái đầu nhìn về quá khứ nữa... Chỉ nghĩ tới đây, Hạ Duệ đã tự đập tan những mộng tưởng đó, mỉm cười chế giễu bản thân. Như vậy có khác gì tự giam mình vào trong một nhà giam khác hay không, hơn nữa còn là loại tù chung thân không có ngày rời đi.
Lần thứ hai tiến vào tổng bộ, Lâm Mặc không đi đến căn phòng cũ nữa mà được một người khác dẫn đến phòng làm việc. Cậu theo chân đối phương tiến vào một căn phòng nhỏ có kiến trúc khá giống như những phòng làm việc bàn giấy của người bình thường, trông thấy Mục Thanh Hoài đã sớm đứng đó.
"Lại đây." Hắn gọi cậu, "Tôi giới thiệu công việc cho cậu."
Lâm Mặc vừa mới tiến lại gần liền bị hắn ấn ngồi xuống bàn, lộp bộp vài tiếng trên mặt bàn xuất hiện thêm những cuốn sách dày cộp, cậu tò mò cầm lấy một cuốn gần mình nhất mở ra thì chết điếng.
"Người yêu tổng tài của thư ký bé nhỏ" là cái quỷ gì...
Cậu cho rằng nhất định có ai đó xếp nhầm cuốn sách này vào rồi, thế nhưng với tay cầm những cuốn khác lên, tam quan như sụp đổ! Hóa ra tựa đề cuốn vừa rồi đã rất bình thường rồi!
"Phu nhân, thiếu tướng có thai rồi!", "Tôi hẹn hò với tiểu tam của chồng tôi", "101 phương pháp theo đuổi tình địch: Chạy đi chờ chi!", "Chàng bệnh nhân dâm đãng và anh bác sĩ may mắn",...
"Đây... đây đều là cái gì vậy!" Lâm Mặc hoảng sợ đến mức rụt tay lại không dám chạm vào nữa!
"Tiểu thuyết, chưa thấy bao giờ à." Mục Thanh Hoài khinh bỉ đáp.
Lâm Mặc mặt đỏ tai hồng, lắp bắp: "Cái này thì có liên quan gì đến công việc..."
"Được rồi, tôi biết hiện tại IQ của cậu chỉ còn khoảng 100, cho nên tôi đành cố gắng giải thích lại một cách dễ hiểu nhất có thể vậy." Mục Thanh Hoài dùng ánh mắt xót thương nhìn cậu, "Hiện tại tổng bộ có thể tiếp tục tồn tại, ấy là vì nhờ vào việc thu vào năng lượng từ các thế giới mà chúng ta đã tạo ra. Trên đời này có rất nhiều loại biện pháp xây dựng thế giới, ví dụ như Trái Đất trước kia chúng ta ở cũng có thể xem như một loại thế giới, bất quá chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy. Các thế giới cần được xây dựng với mục đích cung cấp năng lượng nhiều và nhanh nhất có thể."
"Cho nên?" Lâm Mặc vẫn chưa nắm được trọng điểm lắm.
"Cho nên, chúng ta dựa theo mấy cuốn tiểu thuyết này để xây dựng thế giới, vòng đời của một cuốn tiểu thuyết thường tương đối ngắn, khi tiểu thuyết kết thúc thế giới cũng theo đó hoàn thành một vòng lặp của mình, chúng ta sẽ thu được năng lượng tương ứng. Thế giới càng nảy sinh nhiều sự kiện, nhiều nhân vật, cảm xúc phập phồng lên xuống thì năng lượng thu được cũng càng nhiều." Mục Thanh Hoài lại lấy một cuốn sách nhét vào tay Lâm Mặc, "Nói cách khác, nhiệm vụ của cậu là đọc mấy cuốn truyện này, dựa theo đó sáng tác ra càng thêm nhiều truyện nữa, để nhân viên tổng bộ có thể xây dựng thế giới."
Lâm Mặc thật muốn nghẹn lời, nhìn cái tiêu đề gây hoang mang cùng bìa truyện hương diễm, lí nhí nói: "Nếu chỉ để viết tiểu thuyết có những yếu tố trên, đâu cần phải dùng đến loại sách này..."
Kỳ thực cậu còn rất muốn nói ba cái truyện này vừa đọc tiêu đề đã cảm thấy rất não tàn rồi! Cậu ngay cả hứng đọc cũng không có, càng đừng nói viết ra những thứ như vậy!
"Với cái IQ 100 của cậu hiện tại, cậu có thể viết ra được loại truyện logic cao kịch tính sao?" Mục Thanh Hoài cười nhạt, "Sau khi trải qua tính toán, tôi cảm thấy với trình độ của cậu, viết loại truyện này vừa có hiệu suất lại không cần lo lắng quá sức, cậu chuyên tâm mà chắp bút đi!"
Được rồi, Mục Thanh Hoài nói cũng thật có lý, Lâm Mặc cho dù trong lòng hơi kháng cự với những cuốn tiểu thuyết như thế, song cậu cũng cảm thấy trên đời này không phải cứ hễ bản thân muốn làm gì thì đều được như ý nguyện cả. Mọi công việc đều là công việc, không phân chia sang hèn, cậu cần phải cảm thấy tự hào với bản thân!
"Tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức!" Hai mắt tràn đầy tự tin, Lâm Mặc tuyên bố như thế. Bất quá cậu chợt nhìn xung quanh, thắc mắc, "Nhưng mà có mình tớ làm thôi hả?"
"À không, những người khác đều được phân tới tổ tiểu thuyết cấp cao rồi, tôi không kiếm được ai để làm chung với cậu đâu." Mục Thanh Hoài thở dài, "Để đền bù, tôi để cho cậu làm tổ trưởng nhé?"
Lâm Mặc:... Nhưng chẳng phải hắn mới bảo không có ai làm chung với mình sao? Vậy làm tổ trưởng để làm gì?
Hay nói đúng hơn, cái chức vị tổ trưởng này có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?
Lâm Mặc: "... Vô cùng cảm ơn cậu."
Nói rồi, cậu sực nhớ một chuyện quan trọng ngượng ngùng hỏi: "Với lại, Hoài Hoài à, Nhan ca đâu rồi?"
"Cậu muốn gặp y để làm gì?" Mục Thanh Hoài ngờ vực hỏi.
"Tớ muốn xin lỗi anh ấy..." Lâm Mặc vặn vặn ngón tay, "Bây giờ nghĩ lại, những hành vi tớ làm khi đấy không đúng, kể từ khi ấy tớ lại còn không buồn chào hỏi Nhan ca lần nào, khẳng định trong lòng anh ấy rất buồn..."
Mục Thanh Hoài tỏ vẻ buồn cái rắm, tên ấy còn đang bận rộn với một trời âm mưu hòng khiến cậu chán ghét tên nhân loại kia kìa. Bất quá hắn là một người bạn có lương tâm, cho nên không nói cho Lâm Mặc nghe những điều này, chỉ báo cho cậu biết số phòng làm việc của y, sau đó tỏ vẻ "tui biết tui rộng lượng mà" khoát tay rời đi, để lại một mình Lâm Mặc trong căn phòng trống mênh mông.
Lâm Mặc là một người chăm chỉ hết lòng vì công việc, cho dù thích hay không cậu cũng đều sẽ cố gắng hết sức, cho nên dù tiêu đề có gây hoang mang đến cỡ nào, cậu vẫn bất chấp cầm lấy một quyển bắt đầu đọc. Mà hình như đây cũng là lần đầu tiên cậu đọc tiểu thuyết đi? Từ trước đến giờ cậu chỉ toàn đọc sách khoa học thôi.
Một tiếng sau đó, Lâm Mặc khóc như chó trong phòng.
Hu hu hu, tại sao nhân vật chính lại số khổ đến thế cơ chứ, bị tra nam lừa gạt tình cảm, sau đó phát hiện mang thai thì bị hại đến suýt sảy thai, sinh con xong đứa nhỏ chẳng may mắc bệnh hiểm nghèo chỉ có thể ôm đến nhà tra nam cầu xin cứu giúp thì đối phương nhất quyết không nhận còn đuổi cả hai rời đi ngay trong đêm bão tuyết...
Lâm Mặc vừa đọc vừa khóc, không biết đã lấy khăn giấy lau mặt bao nhiêu lần, hóa ra cậu sai rồi, những cuốn tiểu thuyết này không hề não tàn như cậu vẫn tưởng!
Thật ra những cuốn truyện này vẫn là truyện não tàn, nhưng IQ của Lâm Mặc đã giảm, cho nên thường thức của cậu theo đó giảm đi... Ví dụ như những tình tiết vô lý như tại sao không cho xét nghiệm ADN, nếu là Lâm Mặc lúc trước khẳng định sẽ nhanh chóng nhớ tới. Bất quá cậu của hiện tại đã sớm không còn khả năng nhìn một lần liền nhớ vĩnh viễn gì đó, năng lực tư duy cũng giảm đi cực nhiều, cho nên IQ chỉ đủ dùng để theo kịp tình tiết thôi chứ làm gì còn khả năng mà phân định đúng sai.
Lâm Mặc đọc xong cuốn thứ nhất, lại chuyển sang một cuốn khác. Cứ như thế liên tục mấy cuốn, mặc dù nội dung mỗi cuốn đều mỗi khác, nhưng mà quyển nào cũng máu chó dào dạt, không bị tông xe thì cũng bị bệnh hiểm nghèo, không mất trí nhớ thì cũng sảy thai, khiến Lâm Mặc không lúc nào không khỏi thổn thức.
Ngày đầu tiên làm việc Lâm Mặc chỉ có mỗi việc đọc truyện rồi khóc, khóc xong rồi đọc, lúc ra về mắt đã sưng bụp lên rồi. Cậu xoa xoa mắt nhìn đồng hồ, hiện tại cũng khá trễ, không biết Nhan Hạc Hiên có còn ở trong phòng làm việc hay không, nhưng mà vẫn cứ đi thử xem vậy.
Có lẽ thần may mắn không phù hộ cho cậu, Lâm Mặc gõ cửa đứng chờ hơn nửa tiếng vẫn không có ai, đành bỏ cuộc ra về. Cậu tự hứa với lòng ngày hôm sau cố gắng tan tầm sớm hơn để tìm y mới được, sau đó mới rời đi.
Mục Thanh Hoài từ một căn phòng xa xa quan sát được hết mọi chuyện, xì một tiếng: "Bày đặt làm giá, rõ ràng y ở trong phòng."
"Chủ nhân à, ngài quan tâm chuyện của bọn họ làm gì?" Chủ hệ thống bất đắc dĩ hỏi.
"Ta là chủ thần, ta nên biết hết tất cả mọi thứ trong tầm tay." Với lại phải biết rõ, sau này mới có cái lợi dụng để bắt chẹt đối phương chứ.
Nếu như vậy, tại sao ngài lại không biết đến tình cảm trong lòng tôi chứ... Chủ hệ thống lặng lẽ nhìn xuống đất, che giấu những khao khát điên cuồng trong ánh mắt của mình.
Khi Lâm Mặc quay trở về, Hạ Duệ còn đang bận tập thể lực như thường lệ. Dẫu hắn đã nghe người lạ mặt kia nói rằng đây là một thế giới số liệu, có lẽ việc luyện tập này không giúp ích gì nhiều, song hắn vẫn không từ bỏ được thói quen.
"Em về rồi." Lâm Mặc thấp thỏm nói, quan sát biểu tình của Hạ Duệ.
"Ừ." Hạ Duệ chỉ đơn giản đáp một câu, không hiện vui giận.
Trước kia hắn vẫn luôn là cái loại mặt than không biểu tình, cho nên Lâm Mặc tự an ủi rằng nhất định hiện tại cũng như thế, tuy rằng trong lòng cậu hy vọng hắn có thể chủ động hơn, vồn vã hơn một chút, nhưng cho dù không thể thì cũng không sao.
Chỉ cần là Hạ Duệ, tất cả những tiêu chuẩn khác đều không quan trọng nữa.
Bọn họ là số liệu không cần ăn uống, nhưng Lâm Mặc cảm thấy Hạ Duệ khẳng định vẫn quen với cuộc sống bình thường hơn, vì thế đã dùng máy móc trong bếp chế tác một vài món ăn tối. Kỳ thực từ đầu tới đuôi cậu không cần phải làm gì cả, chỉ có mỗi việc nhập lệnh vào, máy móc liền tạo ra món ăn tương tự, hình dáng lẫn mùi hương đều giống như thật, nhưng cậu biết đấy cũng chỉ là số liệu mà thôi. Ăn cho vui là chính, chứ cơ thể của bọn họ sẽ chẳng hấp thụ được gì sất, cũng không cần thải ra.
Lúc cùng ngồi ăn tối, Hạ Duệ bất ngờ hỏi cậu công việc hôm nay thế nào, Lâm Mặc vui vẻ đến mức kể ào ào toàn bộ không giấu diếm chút gì. Cậu còn định kể cho hắn nghe mấy cái câu chuyện đau buồn đến khóc sưng mắt nữa, nhưng mà Hạ Duệ không có hứng thú cắt ngang: "Công việc chỉ có như vậy?"
"Chỉ có như vậy thôi, Hoài Hoài bảo trình độ của em thấp quá, chỉ có thể làm những việc này." Lâm Mặc vừa húp mì vừa nói.
Hạ Duệ có chút hoài nghi, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu rõ hết cả thế giới này, song điều đấy cũng không làm ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của hắn. Nhìn như thế nào thì chức vụ trước kia của Lâm Mặc cũng không hề thấp, bây giờ lại lưu lạc đến mức đi làm những chuyện này. Có lẽ người của tổng bộ cảm thấy nghi ngờ chính mình, cho nên cố tình phân cho Lâm Mặc một công việc tầng thấp như chơi đùa kia sao? Suy đoán này có vẻ hợp lý nhất vì nếu đổi thành hắn, hắn cũng không thể tin tưởng một kẻ còn đang kè kè mang theo kẻ thù cũ bên mình.
"Em không thể xin bọn họ làm những việc khác sao?" Nói rồi, hắn sợ chính mình quá lộ liễu, liền sửa lại, "Anh cảm thấy việc này rất nhàm chán, không phù hợp với em."
Nói thế nào Lâm Mặc trước kia cũng từng là nghiên cứu viên, làm sao có thể yêu thích loại công việc buồn tẻ vô vị này được.
Lâm Mặc lại không nghĩ vậy: "Em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt..."
Thế nhưng cậu thấy sắc mặt Hạ Duệ có chút sa sầm đi, vội vàng ngậm miệng, không biết mình đã nói sai ở đâu nữa. Lâm Mặc tự nhủ trong lòng, nghĩ qua nghĩ lại, dè dặt nói: "Hiện tại đã phân công việc rồi, em đòi đổi vị trí sẽ không tốt lắm. Đợi qua một thời gian nữa rồi tính vậy."
"Không sao đâu, anh chỉ hỏi thôi, nếu em thích thì cứ tiếp tục làm." Hạ Duệ cười nhưng ánh mắt lại chẳng lộ chút vui vẻ nào.
Bình tĩnh, hắn không cần quá nóng nảy, ngay cả thành Rome cũng không xây xong trong một ngày. Tuy rằng công việc hiện tại của Lâm Mặc không giúp ích nhiều lắm trong việc đào sâu thông tin nội bộ, nhưng qua lời kể của cậu thì xem cậu vẫn tính như khá thân thiết cùng đầu mậu tổ chức, vẫn có thể dựa vào đó khai thác nhiều hơn.
Hạ Duệ không chủ động nói đến, Lâm Mặc cũng ngại đề xuất việc ở chung phòng, cho nên hai người bọn họ lại tiếp tục duy trì trạng thái mỗi người một phòng này. Kỳ thực cho dù có ở chung thì Lâm Mặc cũng không nghĩ tới những chuyện sâu xa hơn, cậu chỉ nhớ cảm giác được nằm trong vòng tay của Hạ Duệ, được bảo bọc và che chở, thế nhưng hoàn cảnh hiện tại vô cùng bình yên, chắc vì thế Hạ Duệ cũng cảm thấy không cần thiết đi?
*****
Qua vài tháng như vậy, Lâm Mặc rốt cuộc cũng hoàn thành xong được tác phẩm đầu tiên của mình. Văn phong của cậu hãy còn non, câu chuyện xuất hiện vô số lỗi logic, tình tiết hệt như ngựa trĩ thoát cương, nhưng mà cậu vẫn lấy làm tự hào lắm.
Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Lâm Mặc đều kiên trì tìm tới phòng làm việc của Nhan Hạc Hiên. Mấy lần đầu tiên không ai trả lời, cậu còn ngây thơ cho rằng đối phương không có ở trong, nhưng kéo dài hơn hai tuần, cậu liền ngộ ra Nhan ca đơn giản không muốn gặp mặt cậu, đành ôm lấy thất vọng tràn trề mà rời đi, không dám quấy nhiễu y nữa.
Quá trình từ tiểu thuyết xây dựng ra một thế giới không hề đơn giản, tổ kỹ thuật sẽ phải mất không ít thời gian, Lâm Mặc sau khi bàn giao tác phẩm của mình xong dẫu trong lòng háo hức muốn nhìn thấy thành tựu, nhưng cũng tự hiểu không thể một sớm một chiều xong được, bèn tiếp tục đọc truyện lấy cảm hứng viết tiếp những tác phẩm sau.
Song song lúc đó, Lâm Mặc chợt nghĩ tới chuyện viết tặng cho Hạ Duệ câu chuyện dành riêng cho hai người họ, đấy cũng là món quà duy nhất cậu có thể tặng cho hắn trong hoàn cảnh này, liền mỗi ngày chắp bút viết một ít, chỉ viết riêng cho hắn, không có dự định nộp lên trên để tổ kỹ thuật xây dựng thành thế giới năng lượng.
Lâm Mặc đương nhiên không muốn câu chuyện của hai người họ lâm ly bi đát như mấy cuốn tiểu thuyết kia, vì thế còn rất chịu khó tìm trên quang não xem có những thể loại truyện ngọt ngào nào không, ai ngờ lại đâm đầu vào thể loại cổ tích không rút ra được. Mục Thanh Hoài bảo truyện cổ tích đều dành cho trẻ em, cho nên tình tiết lẫn sự kiện đều được giản lược đi rất nhiều, độ kích tính thấp, không thu về được nhiều năng lượng. Lâm Mặc ngược lại cảm thấy người khô khan như Hạ Duệ ngược lại sẽ thích đọc những truyện giản lược hơn, cho nên cậu quyết định sẽ viết truyện của mình theo phong cách cổ tích.
Truyện cổ tích không tốn quá nhiều thời gian để viết, nhưng vì Lâm Mặc muốn chỉn chu hết mức có thể, cho nên cậu đã dành hẳn cả tuần liền để chỉnh sửa lại, sau đó mới ấp úng thẹn thùng đem đưa cho Hạ Duệ. Lúc hắn nhận lấy món quà này có chút bất ngờ, cảm ơn cậu vì đã tặng, từng câu từng chữ đều khiến Lâm Mặc hạnh phúc đến bay bổng.
Hạ Duệ không có mấy hứng thú, nhưng nhìn tiêu đề "Hoàng tử và thỏ trắng" xong, hắn trầm ngâm một chút vẫn quyết định đọc thử.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chàng hoàng tử sống trong tòa lâu đài nạm ngọc, mặc quần áo dát vàng, thức ăn được bày biện trên dĩa bạc. Mọi người đều ca ngợi chàng là vị hoàng tử mạnh mẽ nhất, oai hùng nhất, là hình mẫu trong mộng của tất cả người dân. Mỗi khi chàng cưỡi ngựa ra chiến trường, những thiếu nữ đều khóc lóc tiễn chàng đi, và tung hoa chào mừng khi chàng quay trở về.
Ở trong một khu rừng xa xôi, có một chú thỏ trắng nhút nhát. Chú thỏ cũng vô cùng ngưỡng mộ chàng hoàng tử, nó cũng muốn khóc lóc tiễn chàng đi và tung hoa chào mừng như những người dân kia, nhưng nó lại tự ti rằng bản thân chỉ là một con thỏ. Vì quá khao khát được gặp chàng hoàng tử, thỏ trắng đã tập đi bằng hai chân, sau đó trộm lấy bộ quần áo của một người nông dân để giả trang thành nhân loại, sau đó đi đến lâu đài để yết kiến chàng hoàng tử.
Chàng hoàng tử không hề nhận ra đấy là một chú thỏ trắng, chàng vô cùng lịch sự nhã nhặn mời nó cùng uống rượu vang và ngủ lại qua đêm trong tòa lâu đài. Thỏ trắng vô cùng hạnh phúc, nhưng cùng lúc đó nó lại sợ hãi rằng nếu hoàng tử nhận ra nó chỉ là một con thỏ, chàng sẽ đuổi nó ra khỏi cung điện ngay lập tức. Vì thế mọi lúc mọi nơi, thỏ trắng đều cố gắng giả trang như con người, ngay cả lúc ngủ cũng không dám cởi quần áo ra.
Thế nhưng một ngày kia, vị hoàng tử dũng mãnh ấy lại chết trận nơi chiến trường. Thỏ trắng vô cùng đau khổ, nó quyết định tìm đến vị phù thủy sống trong rừng già để hồi sinh hoàng tử..."
Đọc tới đây, Hạ Duệ buồn tẻ đóng quyển sách lại. Hóa ra cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích để dỗ trẻ em, không cần đọc cũng biết sau đó hoàng tử sẽ sống lại, cảm ơn thỏ trắng vân vân, sau đó thỏ trắng sẽ học được cách tự tin hơn, không còn tự ti vì bản thân là một con thỏ nữa, hai người trở thành bạn bè tốt của nhau.
Lâm Mặc thực sự định dùng cuốn truyện trẻ con này để dỗ dành hắn sao? Là cậu đánh giá hắn quá thấp, hay hắn đánh giá cậu quá cao?
Hắn bất chợt cảm thấy cứ tiếp tục ngồi ở nhà như thế này thật vô nghĩa, nói không chừng qua một thời gian nữa trình độ thưởng thức của hắn sẽ rơi xuống mức chỉ có thể đọc truyện cổ tích thôi không biết chừng. Hạ Duệ cất quyển sách xuống dưới gầm giường, sau đó liền cho câu chuyện hoàng tử cùng thỏ trắng vào quên lãng, rời khỏi phòng nghĩ cách để tiến triển kế hoạch.
Tối hôm đó, sau khi Lâm Mặc quay trở về nhà sau ngày dài làm việc, Hạ Duệ ân cần hỏi cậu rằng liệu có thể kiếm cho hắn một công việc nào đó để làm hay không.
"Dù sao anh ở nhà cả ngày như vậy cũng rất nhàm chán, hơn nữa anh muốn có thể làm việc để che chở, bảo bọc em." Hắn dịu dàng nói.
Lâm Mặc như chết chìm trong sự ôn nhu đó, gật gât đầu, nói rằng cậu sẽ cố hết sức xem sao. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cậu cho rằng Hạ Duệ của trước kia đã quay trở lại, giữa hai người bọn họ dường như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Ngày hôm sau, Lâm Mặc cắn răng tìm đến Mục Thanh Hoài, hỏi rằng tổng bộ có còn vị trí nào trống hay không. Cậu nói đến khô cả lưỡi, cố gắng thuyết phục hắn rằng Hạ Duệ đã là người của bọn họ rồi vân vân, hy vọng Mục Thanh Hoài có thể bỏ qua chuyện cũ, cho phép đối phương có cơ hội để bắt đầu một lần nữa.
"Cậu biết đó, thật ra tôi chẳng quan tâm lắm quá khứ của hắn. Không phải cứ hễ có con kiến cắn tôi thì tôi nhất quyết phải diệt trừ nó cho bằng được." Mục Thanh Hoài khổ não nói, "Nhưng mà công việc của tổng bộ đều toàn là loại việc cần dùng đến trí óc, một tên vai u thịt bắp như hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ đi viết tiểu thuyết cùng với cậu? E rằng hắn ngay cả viết truyện cũng viết không xong."
"Thật ra vẫn có việc phù hợp với hắn." Một thanh âm đột nhiên lên tiếng.
Tim Lâm Mặc đập bình bịch, cậu xoay đầu lại, đối phương quả nhiên là Nhan Hạc Hiên đã trốn tránh cậu suốt mấy tháng nay.
"Số liệu tổ kỹ thuật báo cáo lại cho thấy tại một số thế giới có sự xuất hiện của virus, xét lấy kinh nghiệm quân bộ trước kia của hắn, cậu có thể để hắn đi diệt đám virus này." Nhan Hạc Hiên từ tốn đáp.
"Nghe có lý, được rồi, đã vậy ngày mai cậu mang hắn đến đi." Mục Thanh Hoài gật đầu tán thành.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn so với suy nghĩ của Lâm Mặc, cậu nhìn Nhan Hạc Hiên, chậm rãi tiến đến gần y, hối lỗi nói: "Nhan ca, chuyện trước kia em thật sự xin lỗi."
Mi mắt của Nhan Hạc Hiên hơi run lên, nhưng y vẫn không hề lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn xuống đất.
"Sau đó em đã suy nghĩ rất nhiều, em cảm thấy chính mình quá ngang ngược vô lý, cho nên mới kiếm anh xin lỗi. Nhưng mà rất nhiều lần đều không gặp được..." Cậu ngượng ngùng sờ mũi, "Nói chung Nhan ca, anh muốn mắng chửi hay đánh đập em thế nào cũng được hết!"
Nói rồi cậu rất có khí thế tráng sĩ cắt cổ tay ra trận, nhắm mắt đứng chờ Nhan Hạc Hiên "trút giận".
Thế nhưng sau đó đỉnh đầu cậu lại truyền đến cảm giác ấm áp, bên tai vang lên tiếng cười khẽ: "Ngốc quá."
Lâm Mặc mở mắt ra, phát hiện Nhan Hạc Hiên sờ đầu mình, hơn nữa gương mặt cũng không hề tức giận, trái lại có chút mỉm cười nhàn nhạt. Cậu rất hiếm khi nhìn thấy y cười, cho nên ngơ ngẩn ra một lúc, không biết phải nói gì.
"Tôi chẳng qua không biết nên đối mặt với em như thế nào, việc này bản thân tôi cũng có phần không đúng." Y xòe tay ra với cậu, "Coi như hai chúng ta huề nhau, nhé?"
Lâm Mặc cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe mắt ươn ướt, tại sao cậu lại may mắn đến như vậy chứ, may mắn có được những người thân luôn bao dung chính mình: "Vâng!"
Đúng vậy, trong mắt Lâm Mặc, Nhan Hạc Hiên cùng Mục Thanh Hoài không chỉ là bạn bè, mà đã sớm là những thành viên trong gia đình. Mặc dù cậu chưa bao giờ được trải nghiệm một gia đình đích thực của nhân loại như thế nào, song cậu tin rằng không có gia đình nào tuyệt vời hơn gia đình của cậu hết.
Hạ Duệ rốt cuộc cũng có một công việc như ý nguyện, hắn thậm chí còn chẳng cân nhắc nhiều như Lâm Mặc, nghe xong nội dung công việc liền gật đầu đồng ý, không hỏi đến phúc lợi, cũng không yêu cầu quyền lợi. Kỳ thực nội dung cũng chẳng khác mấy ngày xưa, vẫn là đánh đánh giết giết thôi, bất quá đối thủ của hắn hiện tại chuyển từ người sang virus.
So với kẻ thù là nhân loại, virus có đa dạng hình thái hơn nhiều. Ở trong một thế giới hiện đại bình thường, chúng vậy mà có thể hóa ra thành một con sâu dài hơn trăm mét, từng chút một gặm nhấm thế giới. Lại có thế giới khác, virus biến hình sang một con nhện khổng lồ, tóm lại đa hình đa dạng, sức công phá đều khủng khiếp như nhau. Nhiệm vụ của Hạ Duệ vô cùng trực tiếp dễ hiểu, chỉ cần giết chết bọn chúng, khiến chúng hoàn toàn biến mất là đủ, thậm chí còn không cần quan tâm đến thương vong vì những người dân vô tội đã chết kia sẽ dễ dàng phục sinh trở về trạng thái ban đầu chỉ bằng vài dòng mã lệnh.
Bản thân Hạ Duệ lờ mờ ngầm hiểu rằng những công việc này nghe thì to tát, song thực tế hoàn toàn đều phải đi xa, hắn có rất ít cơ hội thâm nhập sâu hơn vào nội bộ tổng bộ. Bất quá Hạ Duệ là một kẻ săn mồi kiên nhẫn, hắn sẽ từng chút một thâu tóm niềm tin của đối phương, chậm rãi xâm nhập vào mạng lưới của chúng.
Thời gian trôi qua bao lâu rồi, ngay cả Hạ Duệ cũng không biết nữa. Có thể là một năm, hai năm, hoặc cả mười năm. Dẫu sao đơn vị thời gian không có mấy tác dụng tại nơi này. Hắn chỉ biết mỗi khi nhận được nhiệm vụ sẽ lên đường chém giết, sau đó lại có một quãng thời gian ngắn nghỉ ngơi, đóng giả cuộc sống hai bên hòa thuận cùng Lâm Mặc một chút, sau đó lại tiếp tục vòng tuần hoàn.
Bất quá kế hoạch chậm rãi thả câu của hắn hiển nhiên có tác dụng, vì giờ đây Hạ Duệ đã được phép tham gia một số cuộc họp của tổng bộ, thái độ của bọn họ dường như có xu hướng quên đi chuyện cũ, thực lòng tin tưởng rằng hắn đã trở thành một trong số họ. Mà quả thật Hạ Duệ là một nhân viên mẫn cán, từ hành động đến lời nói của hắn không lộ ra chút sơ hở hay phản nghịch nào, cho dù có muốn chê bai cũng không tìm ra được lỗi nào của hắn để khiển trách.
Cho đến một ngày kia, hắn như mọi khi nhận được nhiệm vụ lên đường giết chết một con virus như mọi khi. Đối với Hạ Duệ, chuyện này đã trở nên quá quen thuộc, quen thuộc đến độ hắn không có chút cảm giác gì nữa. Tiến vào thế giới mới, hắn theo trình tự dùng quang não để dò tìm vị trí của virus.
Virus lần này thế nhưng mang bộ dạng người bình thường. Tuy rằng việc này hiếm, song Hạ Duệ không lấy làm lạ lắm, bây giờ có thể trông nó như người thường, nhưng chỉ trong tích tắc đã hóa ra quái thú khổng lồ, chuyện này cũng từng vài lần xảy ra. Thậm chí hắn còn mang tâm cảnh giác hơn, bởi vì những con virus có thể giữ được hình người đều nguy hiểm hơn những con mất lý trí mà chuyển sang dạng quái thú cả.
Thế nhưng đã có chuyện kỳ quái xảy ra, sự tình này đã thay đổi hoàn toàn Hạ Duệ, cũng như thay đổi tổng bộ sau này.
Khi Hạ Duệ tiếp cận gần thanh niên kia, hắn nhận ra người này toàn thân đều tràn đầy sơ hở, không phải cố tình mà giống hệt như cậu ta không hề biết phòng bị. Lúc hắn tiến đến, thanh niên đang ngồi trong phòng run rẩy, hai tay ôm lấy đầu, miệng không biết lẩm bẩm điều gì.
Trông thấy Hạ Duệ đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, thanh niên không những không hoảng sợ, ánh mắt chỉ có sự ngơ ngẩn: "Anh là ai...? Tôi chưa bao giờ thấy anh..."
Nói rồi, cậu ta đột nhiên trào nước mắt, tay chân luống cuống rơi phịch từ trên giường xuống đất: "Cầu xin anh mang tôi đi! Anh nhất định có thể! Tôi... tôi chưa từng thấy anh... Anh không phải người ở đây đúng không?! Mang tôi đi đi! Mang tôi đi!"
"Cậu bình tĩnh lại." Hạ Duệ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhảy ra một loạt tính toán.
"Không! Anh không hiểu!" Cậu ta hoảng sợ nhìn về phía đồng hồ, "Ba mươi phút nữa thôi, tất cả mọi thứ sẽ quay trở lại thời điểm tám giờ sáng! Tôi đã trải qua ngày hôm nay hơn ba mươi lần rồi!"
"Tất cả mọi người đều nói tôi điên, không ai tin tưởng tôi cả! Thật ra tôi con mẹ nó còn chẳng biết bọn họ là ai! Tôi chỉ có cảm giác như vừa mới mở mắt ra lúc tám giờ sáng, tự dưng bản thân đã có sẵn một thân phận, có một gia đình, nhưng vừa đến sáu giờ tối thì mọi thứ lại đột ngột quay trở về thời điểm ban đầu!" Thanh niên thống khổ ôm đầu khóc lóc, "Ba mươi lần quay ngược thời gian như vậy, tất cả mọi chuyện đều diễn ra hệt như một cuốn phim đã được quay sẵn. Thế nhưng trong cả ba mươi lần đó, tôi chưa bao giờ gặp anh. Anh nhất định không phải người bình thường, đúng không? Anh có thể cứu tôi được không?"
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, Hạ Duệ cũng không biết phải làm thế nào. Hắn nhìn vào ánh mắt cậu, nhận ra đối phương không hề nói dối, việc này tương đối đơn giản với một người có kinh nghiệm lâu năm như hắn. Nói cách khác, mặc dù cậu ta bị gắn thân phận virus, nhưng theo góc nhìn của Hạ Duệ, thanh niên này càng giống như một người vô tội bất thình lình bị cuốn vào hơn.
Hắn đành dùng quang não liên lạc với tổng bộ, trình bày ngắn gọn mọi chuyện, bên kia thông báo rằng cần phải bàn bạc kỹ hơn trước khi đưa ra quyết định. Nghe vậy, hắn bèn nói với chàng thanh niên: "Trường hợp của cậu khá đặc biệt, chúng tôi cần phải suy luận kỹ hơn trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Trước lúc đó cậu hãy cứ ở yên tại đây, tôi nhất định sẽ quay trở lại."
Dù rằng chính hắn không biết quay trở lại để giải thoát, hay là giết chết cậu ta đây...
Mặc cho Hạ Duệ đã nói như vậy, bao hy vọng cùng niềm tin trong thanh niên đã sớm bị ba mươi lần quay ngược thời gian kia làm cho vỡ nát. Cậu ta nhìn thấy bóng dáng Hạ Duệ rời đi chỉ có thể cuống cuồng tìm mọi cách gào thét chạy theo, thế nhưng vô ích bắt được mỗi không khí.
Thế là hết, cậu bị bỏ lại trong cái địa ngục này, sẽ không có ai có thể cứu giúp được cậu nữa...
Tại tổng bộ, phía trên đang diễn ra một cuộc cãi cọ xem tình hình này là như thế nào. Một người lật lại hồ sơ thế giới, nói: "Thế giới của cậu ta được xây dựng trên một câu chuyện ngắn về cuộc gặp gỡ giữa một anh họa sĩ cùng cô gái câm, bởi vì truyện chỉ có một chương duy nhất kéo dài từ tám giờ sáng cho đến sáu giờ tối, cho nên khi kết thúc lúc sáu giờ, vòng lặp sẽ quay ngược trở lại thời điểm tám giờ sáng."
"Nói cách khác, cậu ta đáng lẽ nên bị xóa hết ký ức, trở về trạng thái dữ liệu ban đầu, nhưng bằng một cách nào đó lại vẫn lưu giữ tất cả." Mục Thanh Hoài sờ cằm, liếc mắt nhìn về phía Nhan Hạc Hiên, "Hệ thống tìm kiếm virus do cậu chế tạo, cậu lên tiếng xem."
"Hệ thống ấy dựa theo quy tắc nếu có số liệu nào biến đổi khác với hằng số đưa ra ban đầu, sẽ đưa ra phán định kẻ gây biến đổi là virus." Nhan Hạc Hiên nói, "Nếu vì một lý do nào đó cậu ta không đánh mất ký ức mỗi lần tiến vào vòng lặp, như vậy có thể giải thích vì sao hệ thống lại đánh giá cậu ta là virus."
"Quan trọng nhất hiện tại chúng ta nên làm cái gì?" Một người khác phát biểu, "Về mặt an toàn, đương nhiên giết chết virus vẫn tốt nhất..."
"Không."
Thanh âm phát ra từ cửa, Hạ Duệ từ bên ngoài bước vào. Hắn sải từng bước chân dài tiến vào phòng họp, ngồi xuống vị trí mọi khi của mình. Mục Thanh Hoài hơi nhướn mi, ra hiệu cho hắn phát biểu ý kiến.
"Tuy rằng hệ thống phán định cậu ấy là virus, nhưng trải qua tiếp xúc trực tiếp, tôi có thể chắc chắn rằng cậu ta hoàn toàn là người bình thường, không hề có bất kỳ khả năng gây ra sát thương đối với thế giới, cũng không có ý định làm hại ai..." Hắn bổ sung thêm, "Chí ít là tại thời điểm này."
"Thế theo cậu chúng ta nên làm gì?"
"Tìm cách xóa ký ức của cậu ta, sau đó để cậu ta quay trở về vòng lặp như tất cả những người khác." Hạ Duệ điềm nhiên đáp.
"Tất cả mọi số liệu đều có dây mơ rễ má với nhau cả, thay một cái thì chẳng khác gì ngồi viết lại từ đầu." Nhan Hạc Hiên gõ bàn, "Còn không bằng giết chết như mọi khi, dẫu sao cũng chỉ là một con virus mà thôi."
"Cậu ta chưa hề làm gì sai cả." Hạ Duệ phản đối, "Bản thân cậu ta cũng không hề muốn rơi vào tình huống này, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy giết chết đối phương sao."
"Nếu cậu muốn bàn về tính nhân đạo, như vậy tôi không phụng bồi." Nhan Hạc Hiên rũ mắt từ chối tiếp lời.
"Được rồi, có tin tức mới." Mục Thanh Hoài nâng cánh tay lên, quang não hiện ra hình chiếu lập thể, "Xem ra cậu ta đã đến giới hạn, tinh thần bị khủng hoảng, sau đó biến thành quái vật."
Video trình chiếu cho thấy thanh niên sau khi một lần nữa quay trở lại thời điểm tám giờ sáng đã phát điên, cơ thể của cậu ta dần dần nứt nẻ ra như một cái kén, hóa thành một con quái vật nhầy nhụa không ra bất kỳ hình thù gì.
Hạ Duệ nhìn màn ảnh, hắn có chút rung động trong lòng. Đã từ rất lâu, hắn quên mất cảm giác bảo vệ người khác là như thế nào. Trách nhiệm của một quân nhân, trách nhiệm của một người lính, hắn đã trở thành một kẻ máu lạnh như những tên hắn thề sẽ tiêu diệt rồi ư? Nếu lúc đó hắn mang cậu ta đi, liệu rằng chàng thanh niên đáng thương kia có thoát khỏi số phận bi đát ấy?
"Là chúng ta đẩy cậu ấy đến bước đường này." Hắn trầm mặc nói.
"Chuyện đã rồi, chúng ta không thể thay đổi nữa, cậu đi giải quyết đi." Mục Thanh Hoài nhún vai, "Chúng ta cần xem xét lại các trường hợp trong quá khứ, sau đó đưa ra hướng giải quyết cho tương lai những vấn đề này."
Giết chết một virus vừa mới thành hình thực không khó khăn chút nào đối với một kẻ dày dạn kinh nghiệm như Hạ Duệ, nhưng những hình ảnh trước đó cứ ám ảnh hắn mãi. Mọi người nói với hắn rằng đấy chỉ là số liệu, chính hắn cũng đã dần chấp nhận rằng thế giới này của bọn họ đều là số liệu cả, bất quá... người kia cùng hắn, bọn họ đều thở, đều nói chuyện, đều có lý trí của con người, bọn họ cũng chỉ là số liệu, vậy họ có khác gì nhau?
Tác giả có lời muốn nói: Chương này nhiều hơn mọi khi 1000 ngàn từ lận đó!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 171: Tổng bộ chuyện chưa kể (2)
Chương 171: Tổng bộ chuyện chưa kể (2)