Tự biết trúng kế của đối phương, Thanh Sơ cũng không giận, thu hồi phi kiếm nhìn về phía giường.
Lúc này, Mộng điệp đã phong ấn xong trí nhớ của Lục Diêu, lảo đảo bay trở về trữ linh túi của Thanh Sơ. Hai người kia sau này xử lý cũng không muộn, kế tiếp, cần thu thập vạn nhân tinh phách đã.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“!” Thanh Sơ đột nhiên xoay người, không dám tin mà nhìn Lục Diêu đang gian nan ngồi dậy, thân thể đi trước ý thức xông tới, “Có khỏe không?”
Một tay khẽ đỡ cái trán, Lục Diêu quay đầu nhìn Thanh Sơ, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời mang theo tia nghi hoặc, “Hơi chút choáng váng. Quan trọng hơn là, ngươi là ai?” Thật kỳ quái, vì sao mình không có ấn tượng với bất kể cái gì, ngay cả đối với chính mình cũng vậy.
Mộng điệp rút ký ức là không thể khống chế, cho nên Thanh Sơ từ đầu đã biết Lục Diêu sẽ quên tất cả, kể cả chính mình, vì vậy biểu hiện thập phần bình tĩnh, “Thanh Sơ, ái nhân của ngươi.”
“Ân......” Sau khi mất trí nhớ Lục Diêu tựa hồ không như trước kia, nghe lời này cũng không có lộ ra vẻ bất đắc dĩ hay phiền táo, ngược lại có chút hứng thú đánh giá Thanh Sơ, “Vậy vì sao ta không nhớ rõ ngươi?”
“Ngươi vô ý bị người ám toán, trí nhớ hoàn toàn biến mất, thân thể suy nhược.”
Lục Diêu vốn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng hắn tựa hồ cũng không có quyết định này, “Y phục của ngươi làm sao vậy?” Nói xong, ánh mắt Lục Diêu dời về phía một thân y phục bị nhuộm đỏ của Thanh Sơ, trên nét mặt cũng không có kinh hãi, chỉ có nghi vấn đơn thuần.
“Xử lý ít yêu vật, cũng không đáng ngại.”
“Thật không?” Từ chối cho ý kiến mà gật đầu, Lục Diêu kéo tay Thanh Sơ, như đứa nhỏ cẩn thận ngắm nghía món đồ chơi yêu thích, đồng thời còn khẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Thanh Sơ. Sau một lúc lâu, xem bàn tay chán, Lục Diêu lại vén mái tóc dài mềm mại của Thanh Sơ, chơi đùa vỗ về như vậy thật sự là trước nay chưa từng có. Theo động tác của Lục Diêu lưu luyến các nơi trên cơ thể, Thanh Sơ cứng ngắc ở đó, tay chân cũng không biết nên để như thế nào.
“Rất tốt.” Làm tình nhân coi như vừa lòng. Nhún nhún vai, Lục Diêu cảm thấy đối tượng kết giao như Thanh Sơ rất phù hợp với yêu cầu của hắn, điều kiện bên ngoài không cần nói cũng biết, nhìn qua cũng không phải người ồn ào. Lục Diêu dùng cằm chỉ chỉ ngoài cửa, “Người ở đó sao lại thế?”
Thanh Sơ thuận thế nhìn lại, thì ra Thiên Miểu chân nhân lúc trước bị y đánh trọng thương vẫn nằm ở bên ngoài, nhìn qua hẳn là chỉ ngất đi thôi, dựa vào độ mạnh của một kích kia hẳn sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh, “Chỉ là thứ râu ria, chúng ta rời khỏi đây đi.”
Việc đã đến nước này Bạch huyền phái tự nhiên là không thể quay về, thế nhưng Thanh Sơ tuy rằng ngày thường phần lớn đều ở môn phái, nhưng vẫn có động phủ của mình, làm chỗ dừng chân tạm thời không thành vấn đề.
Lục Diêu nghe xong cũng không ý kiến, nhưng mới vừa đứng lên đã bị từng trận choáng váng tập kích, cước bộ cực khẽ lảo đảo, hắn cũng không nghĩ sâu xa, một câu cũng không nói liền đi ra cửa. Thanh Sơ đi bên cạnh chú ý tới thì ánh mắt hơi hơi tối lại, thầm nghĩ việc gom góp tinh phách đang rất cấp bách.
Đưa Lục Diêu đến chỗ mình cơ hồ chưa bao giờ ở lại, Thanh Sơ liền nói phải đi ra ngoài trong chốc lát. Lục Diêu lẳng lặng nhìn đối phương xoay người, bỗng nhiên ý tứ hàm xúc không rõ nói, “Trước khi làm gì đó, phải hiểu rõ có đáng làm hay không, có thể hối hận hay không.”
Nghi hoặc quay đầu lại, Thanh Sơ không biết Lục Diêu vì sao lại nói như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, “Hối hận hay không không thể nói trước, nhưng chỉ có lần này, dù có hối tiếc cũng nhất định phải làm.”
“Vậy sao.” Nghe vậy, Lục Diêu lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Vậy đi sớm về sớm.” Tuy rằng gần như bằng vào trực giác cảm thấy việc Thanh Sơ muốn làm không phải việc nhỏ, nhưng điều đó với hắn cũng chẳng quan trọng.
“Ân.”
Gian phủ đệ này nằm ở tiên sơn linh khí sung túc, trên cao nhìn xuống, chỉ thấy mây trôi lững lờ bên sườn núi thỉnh thoảng lại có chim chóc bay qua. Thanh Sơ đi rồi, Lục Diêu liền im lặng nhìn khung cảnh này thật lâu, rồi thở dài một tiếng, không hiểu nhìn mấy thứ này có nghĩa lý gì.
Mặc dù không phải không hiếu kỳ Thanh Sơ đang che giấu cái gì, nhưng mức độ tò mò còn chưa đủ để khiến hắn tìm hiểu, ít nhất trước mắt, chỉ cần biết rằng người này đối với mình tình căn vô cùng sâu, sẽ không làm chuyện gì phiền toái là được. Lục Diêu không rõ lắm bản thân trong quá khứ là bộ dạng gì, chỉ biết là hắn hiện tại đối với tình cảm có hơi chút khiếm khuyết, cho nên mới thực thích quan sát các loại phản ứng của Thanh Sơ, từ đó phỏng đoán tâm tư đối phương.
Không thể không nói, người quả nhiên là thứ tồn tại thú vị, cái tâm tư rắc rối phức tạp kia làm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu không biết mệt. Vì cái gọi là yêu mà không từ thủ đoạn, đó là loại cảm giác gì? Rất thống khổ hay là thực khoái trá? Thật đúng là có chút tò mò.
Với Thanh Sơ mà nói, Lục Diêu cho dù quên chuyện trước kia cũng không sao hết, thậm chí để hắn quên ràng buộc trước kia còn làm cho Thanh Sơ cảm thấy vài phần khoái trá, y vẫn không thích tâm tư Lục Diêu bị kẻ khác chiếm lấy. Hơn nữa không biết nguyên do gì, Thanh Sơ vẫn luôn cảm thấy Lục Diêu như vậy còn nhiều hơn chút cảm giác quen thuộc, cho dù chỉ nhìn thấy đối phương, cũng sẽ có cảm giác an toàn không thể nói rõ.
Mà lại nói, vì sao khi mình hạ sát những người này lại mang vẻ khiếp sợ như vậy? Mình rõ ràng không có thâm giao gì với bọn chúng, cũng chưa bao giờ nói không thích giết chóc. Có lẽ là bọn chúng không hiểu được tánh mạng bản thân căn bản không thể so với sức khỏe của Lục Diêu đi, thế sự luôn như thế, thực lực thấp kém, đương nhiên là mặc người xâm lược.
“Ngươi, ngươi điên rồi! Tránh ra, tránh ra a!!”
“Chân nhân, chân nhân ngài tỉnh tỉnh a! Đừng để yêu tà che mắt, a a ——”
“Ngươi...... Ra vẻ đạo mạo...... Ma quỷ......”
“Van cầu ngươi, cầu ngươi buông tha ta đi, ta chưa muốn chết a!”
Tiếng kêu thảm thiết lượn lờ không dứt bên tai, nhưng Thanh Sơ lại như không nghe thấy cũng không nhìn thấy, vô luận đối tượng có kinh hãi thê thảm thế nào, cũng có thể mặt không đổi sắc đoạt lấy hồn phách đối phương. Buồn cười, biết rõ cầu xin tha thứ cũng không được cứu giúp, tội gì uổng phí khí lực.
Thanh Sơ không quá thích tiếng kêu thảm thiết của kẻ sắp chết, nhưng nghĩ tới việc gom đủ tinh phách có thể khiến cho Lục Diêu khỏe hơn một chút, trong lòng vui sướng hoàn toàn thay thế phân chán ghét kia, hạ thủ nhẹ nhàng hơn, thậm chí hiếm khi ở trước mặt người ngoài Lục Diêu lộ ra ý cười.
Lục Diêu cho rằng Thanh Sơ sẽ đi một thời gian, không nghĩ mặt trời ngả sang tây, Thanh Sơ đã đứng trước mặt hắn, trong tay trái khẽ nắm một đoàn lưu quang tràn đầy màu sắc, không giống thể lỏng cũng không như thể khí, bị Thanh Sơ cầm trong tay còn có thể nhìn thấy nó thong thả lưu chuyển, tươi đẹp đến cực điểm.
Tuy rằng tựa hồ đã rửa rất sạch, nhìn bề ngoài cũng thập phần bình thường, nhưng vẫn lưu lại một hơi thở giết chóc, đếm qua phỏng chừng số lượng cũng khoảng một vạn. Lục Diêu cũng không thấy kỳ quái vì sao mình lại có thể cảm nhận được mấy thứ này, hết thảy tựa như tự nhiên nó đã vậy.
“Đây là cái gì?” Cũng không hỏi nhiều, Lục Diêu chỉ cảm thấy hứng thú nhìn thứ ấy.
“...... Tinh túy sinh hồn, có lẽ có chút trợ giúp cho thân thể ngươi.” Nói rồi, bàn tay Thanh Sơ dần chĩa về phía Lục Diêu, đoàn tinh phách kia liền tự phát bay lên, hóa thành mấy đạo hào quang nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Lục Diêu.
Lục Diêu cảm thụ một chút, nói thật, hắn cũng không cảm thấy thân thể yếu ớt khỏe hơn bao nhiêu, nhưng đối mặt với vẻ chờ đợi cùng khẩn trương hiện rõ trên mặt Thanh Sơ, hắn thoáng do dự một chút, cảm thấy lấy góc độ người thường, đối mặt với tình huống này có lẽ giấu diếm là sự lựa chọn tốt hơn, “Tốt hơn nhiều. Còn hơn cái này, ngươi lại đây.”
Khi Thanh Sơ đi tới trước mặt mình, Lục Diêu bình tĩnh tự nhiên ngồi trên ghế, dùng cằm chỉ chỉ tọa ỷ thanh lịch phong cách cổ xưa bên người, “Cởi y phục, ngồi xuống đó.”
Đối với yêu cầu của Lục Diêu, Thanh Sơ sẽ không cự tuyệt, cho nên cho dù là một lời đột ngột lại không hiểu ra sao như vậy, Thanh Sơ cũng chỉ im lặng nghe theo.
Từ đầu đến cuối vẫn chú ý động tác của Thanh Sơ, thấy người này không nghi ngờ gì, Lục Diêu tâm tình tốt mà nhếch khóe miệng, đứng dậy dùng hai tay chống hai bên sườn ghế dựa, đè thấp thân thể làm khoảng cách giữa hai người bị thu nhỏ vô hạn. Dù vậy Thanh Sơ cũng chỉ mở to mắt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm độ cung bên miệng Lục Diêu. Loại tươi cười này trước khi mất trí nhớ Lục Diêu chưa từng lộ ra, nụ cười trước kia hoặc là trào phúng hoặc là bất đắc dĩ, hiện tại càng nhiều hơn là đơn thuần sung sướng cùng tùy ý, nhưng không để kẻ khác cảm thấy chán ghét, như người này vốn đã như thế, ngoài ý muốn rất có lực hấp dẫn, khiến người mục huyễn thần mê.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Chính Quy Luyến Ái
Chương 57: Quên
Chương 57: Quên