Ngày nghỉ rất nhanh liền kết thúc, Mộ Thần cùng Diệp Thạch vào thời điểm mặt trời lặn thì về tới học viện, đồng thời trở về học viện còn có Diệp Dung.
Diệp Dung trở về học viện không lâu, người sòng bạc liền tìm tới Diệp Tầm.
Thẳng đến người sòng bạc hung hăng đánh Diệp Tầm một trận, đoạt đi ba trăm vạn nguyên thạch vừa tới tay Diệp Tầm, Uông Lệ mới biết được Diệp Tầm cư nhiên thiếu nợ sòng bạc một khoản lớn.
Mắt thấy ba trăm vạn nguyên thạch vừa tới tay đã bay, Uông Lệ tức giận khóc lên.
Diệp Tầm cũng thật không ngờ người sòng bạc trong Hoàng đô cư nhiên vô sỉ như vậy, rõ ràng hắn chỉ thiếu hơn một trăm vạn, tiền lời thêm vào lại hơn hai trăm vạn, những người kia trực tiếp đem thẻ nguyên thạch đoạt đi, căn bản không nói đạo lý.
“Khóc khóc khóc, ngươi khóc đủ chưa?” Diệp Tầm không kiên nhẫn quát lên với Uông Lệ.
Uông Lệ ủy khuất nhìn Diệp Tầm, “Ngươi sao lại tới sòng bạc?” Sòng bạc Hoàng đô a! Đó là địa phương ăn thịt người a!
Diệp Tầm cau mày, bất mãn nói: “Ta không quản ngươi, ngươi lạibắt đầu quản chuyện của ta sao?”
Uông Lệ cắn chặt răng, trong con ngươi hiện lên một tia oán hận, thời gian này Diệp Tầm cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây với nàng.
Mắt thấy sinh hoạt tốt đẹp trong giấc mộng hóa thành bọt nước, Uông Lệ nhất thời có loại cảm giác tim như bị đao cắt.
Thánh Tinh học viện.
Diệp Dung nhìn thẻ nguyên thạch trên tay, trong lòng nghẹn khuất một trận.
Diệp Dung nguyên bản tưởng rằng, đem đồ vật của thân sinh phụ thân Diệp Thạch bán cho Diệp Thạch, nàng ít nhất có thể được chia một hai ngàn vạn, nào biết Mộ Thần ác như vậy, cư nhiên đem giá cả chém xuống còn ba trăm vạn, phụ thân cư nhiên cũng ngoan (độc) như vậy, chỉ cho nàng năm vạn, liền đem nàng đuổi đi.
Năm vạn nguyên thạch, tại trong học viện có thể làm cái gì?!
Trước khi rời học viện, nàng còn cố ý đi tới mấy cửa hàng nhìn một ít xa xỉ phẩm, lúc ấy ánh mắt của mấy nhân viên cửa hàng nhìn nàng, như là nhìn một con trâu vậy, Diệp Dung nguyên bản còn muốn khi có được nguyên thạch thì sẽ tới đập vào mặt những người này, kết quả hoàn toàn ngâm nước nóng.
Mộ Thần quỷ hẹp hòi này, có tiền như vậy, lại keo kiệt như thế, còn ngoan (độc) nữa, không phải là có lời đồn nói, Mộ Thần mua, bán đồ vật chưa bao giờ ép giá, nâng giá sao? Vì sao khi gặp bọn họ, Mộ Thần liền thành như vậy…
Lâu Nhược Y thấy sắc mặt Diệp Dung rất kém, không hiểu: “Diệp Dung, ngươi sao vậy, tâm tình không tốt sao?”
Diệp Dung miễn cưỡng cười, “Ta không sao.” Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, Diệp Dung lúc trước đem hết thảy tưởng tượng đều quá tốt đẹp, kết quả chênh lệch như vậy, tâm tình tự nhiên là rất suy sụp.
Lâu Nhược Y không có tại trên người Diệp Dung dây dưa, xoay người, nói với những người khác: “Các ngươi biết chưa? Người Minh Nguyệt học viện của Fred đế quốc chuẩn bị tới đây đấy.”
“Minh Nguyệt học viện?Bọn họ tới làm gì?” Bách Nhạc tò mò hỏi.
“Nghe nói là tới để giao lưu, bất quá ai biếtbọn họ muốn tới làm gì, sợ là lai giả bất thiện.” Lâu Nhược Y nói.
Quan hệ của Huyền Phong đế quốc cùng Fred đế quốc không phải rất hữu hảo, chỉnh thể thực lực của Fred đế quốc cao hơn một ít so với Huyền Phong đế quốc, đám người kia lại đây, có thể là để diễu võ dương oai.
… …
“Đồ đệ, ngươi trở lại rồi.” Kinh Sí Diễm sải bước đi vào biệt viện của Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Vâng!”
Kinh Sí Diễm nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, nhất thời sửng sốt, “Đồ ăn của Hoàng đô Thiên Hương lâu?Nhiều như vậy?”
Diệp Thạch gật gật đầu, hồ nghi nhìn Kinh Sí Diễm, “Sư phụ, làm sao ngươi biết là Thiên Hương lâu?”
“Vô nghĩa, ngươi làm nhưcho rằng điểm nhãn lực ấy mà sư phụ ngươi không có sao.” Kinh Sí Diễm tức giận nói.
Ở Huyền Phong đế quốc, linh đầu bếp của Thiên Hương lâu là nổi tiếng cả nước, linh đầu bếp trong Thiên Hương lâu, chẳng những có thể làm ra thức ăn có hương vị tuyệt mỹ, còn có thể bảo lưu hoàn mỹ nguyên lực trong thức ăn, để cho người ta trong lúc hưởng thụ mỹ vị thì đồng thời đề cao thực lực, nhân sinh, có chuyện gì có thể càng hưởng thụ so với thời điểm ăn cơm còn tăng lên thực lực đâu.
Món ăn ở Thiên Hương lâu thập phần được hoan nghên, giá tiền của nó cũng rất cao, Kinh Sí Diễm mặc dù là cao thủ vương cấp, nhưng mà cũng khó tiêu phí khổng lồ như vậy.
“Là Mộ Thần mua sao?” Kinh Sí Diễm tới ngồi bên cạnh Diệp Thạch, nhanh chóng ăn.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có! Là ta mua.”
Kinh Sí Diễm tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thạch, kinh ngạc hỏi: “Ngươi mua?”
Theo hiểu biết của hắn đối với cái đồ đệ này, tuy rằng tham ăn, nhưng mà lại là hạng người thích ăn tiện nghi, phẩm vị như thế nào đột nhiên cao lên, khó tin a!
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy!”
“Sao lại đột nhiên mua đồ sang như vậy?” Kinh Sí Diễm vừa nói, vừa ăn, càng ăn càng nhanh.
Diệp Thạch nhún vai, nói: “Gần đây nhiều nguyên thạch quá, đều xài không hết, Mộ Thần kêu ta không nên bạc đãi chính mình, phải ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, cho nên, ta đặt Thiên Hương lâu mỗi ngày chiếu theo thực đơn như vậy, đưa cho ta một bàn.” Hiện tại trong tay hắn có sáu ngàn vạn, liền tính cứ ăn như vậy cũng không thành vấn đề.
Kinh Sí Diễm: “…” Gần đây nhiều nguyên thạch quá, xài không hết! Nhiều nguyên thạch quá thì có thể cho hắn xài a!
Diệp Thạch cau mày, nhìn Kinh Sí Diễm, nói: “Sư phụ, ngươi ăn nhiều quá.”
Kinh Sí Diễm sắc mặt đổi đổi, nghiêm túc nói: “Ta sợ ngươi ăn không hết, sẽ lãng phí, đồ đệ, ngươi có biết, lãng phí là rất đáng xấu hổ.”
Diệp Thạch không cho là đúng mà nói: “Sẽ không, bao nhiêu ta đều có thể ăn hết.”
“Ngươi cảm thấy món ăn này có vị như thế nào?” Kinh Sí Diễm nói qua đề tài khác.
“Bình thường, ngay cả tiêu chuẩn của Mộ Thần đều không bằng, còn mắc như vậy.” Diệp Thạch nhíu mày đầy xoi mói, “Bất quá, Mộ Thần rất bận, ta không thể bắt hắn luôn nấu cơm cho ta.”
Tuy rằng hương vị không ra làm sao, bất quá nguyên lực được bảo tồn thực tốt, Diệp Thạch cảm thấy mình lại ăn thêm vài ngày là có thể đột phá thành cửu tinh võ sư.
Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, tại trong mắt đồ nhi nhà mình, Mộ Thần chính là ngàn tốt vạn tốt, cái gì cũng tốt.
“Tiểu tử Mộ Thần này không tồi, chỉ là, có vẻ rất yếu đuối, đồ đệ, tìm nam nhân, vẫn là phải tìm người có tâm huyết một chút, giống như sư phụ ngươi vậy.” Kinh Sí Diễm ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Diệp Thạch bĩu môi, tuy rằng trong lòng không cho là đúng, bất quá cũng không có phản bác, Mộ Thần là hạng người gì, hắn tự mình biết là được rồi.
“Sư phụ, ta nghe nói, cái gì Hoa Lan đế quốc kia, có người chuẩn bị tới đây?” Diệp Thạch chán chết ngẩng đầu hỏi.
Nhắc tới Fred đế quốc, sắc mặt Kinh Sí Diễm nhất thời có vài phần không được tự nhiên, “Không phải là Hoa Lan đế quốc, là Fred đế quốc.”
Diệp Thạch nhún vai, không để bụng: “Không khác biệt lắm.”
Không khác biệt lắm? Hoa Lan đế quốc cùng Fred đế quốc có thể là một dạng sao?
“Bọn họ tới làm gì?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Đám cầm thú kia là tới đánh cướp.” Kinh Sí Diễm mặt trầm xuống nói.
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Kinh Sí Diễm: “Đánh cướp?”
Kinh Sí Diễm gật đầu,: “Đúng vậy!”
“Trong Huyền Phong đế quốc có một Lạc U bí cảnh, bí cảnh cách mỗi hai mươi năm mở ra một lần, trong bí cảnh có không ít thứ tốt, Fred đế quốc sớm không đến, muộn không đến, lúc này lại phái người đến, chắc chắn là đang đánh chủ ý tới bí cảnh.” Kinh Sí Diễm nhăn mày nói.
Diệp Thạch híp mắt: “Như vậy à!”
Kinh Sí Diễm thở dài, nói: “Vốn là bí cảnh qua sang năm mới mở ra, bây giờ tựa hồ mở sớm, bí cảnh chỉ tiếp nhận tu luyện giả dưới hai mươi tuổi.”
Nếu là sang năm mới mở, đến lúc đó Diệp Thạch hẳn đã là võ linh, an toàn vô nguy, nhưng mà hiện tại… Diệp Thạch còn quá nhỏ, thực lực mặc dù là người nổi bật trong đám bạn cùng lứa, nhưng mà vẫn có chút không đủ!
Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên quang mang nóng lòng muốn thử, “Nghe nói, trong bí cảnh có rất nhiều bảo bối a!”
Kinh Sí Diễm nhìn biểu tình của Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Quá nguy hiểm.”
Lạc U bí cảnh là một cái địa phương tốt, bên trong có rất nhiều cơ duyên, nhưng mà đồng dạng cũng phi thường nguy hiểm, người có thể từ bên trong Lạc U bí cảnh còn sống ra ngoài, lần trước có không đến năm thành, năm nay có người Fred đế quốc tham gia, bí cảnh sẽ càng thêm nguy hiểm.
… …
“Ngươi đã đến rồi?” Hạ Thanh Nghiên nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Viện trưởng, ngươi tìm ta là có chuyện gì trọng yếu sao?”
“Người Minh Nguyệt học viện của Fred đế quốc chuẩn bị tới đây.” Sắc mặt Hạ Thanh Nghiên nghiêm túc, nói.
Mộ Thần híp mắt, nói: “Minh Nguyệt học viện?”
“Minh Nguyệt học viện gần đây ra một thiên tài, bất quá mới mười lăm tuổi, đã là cảnh giới nhị tinh võ linh, đồng thời, hắn lại là một tứ cấp minh văn sư.” Hạ Thanh Nghiên nói với Mộ Thần.
Mộ Thần nhíu mày hỏi: “Tứ cấp minh văn sư?”
Hạ Thanh Nghiên gật gật đầu, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đối thủ rất cường hãn, ngươi đừng phớt lờ.”
Nguyên bản Mộ Thần đã đủ nghịch thiên, nhưng mà, đệ tử kia của Minh Nguyệt học viện, so với Mộ Thần, cũng không kém.
Sắc mặt Mộ Thần trở nên nghiêm túc lên, “Vị tứ cấp minh văn sư của Minh Nguyệt học viện này có tên gọi là gì?”
“Hắn tên Lục Nghiêu.” Hạ Thanh Nghiên nói.
Mộ Thần đột nhiên ngẩn ra, không kìm lòng nổi mà nắm chặc tay, nhưng sắc mặt lại không thay đổi, nói: “Nguyên lai hắn tên là Lục Nghiêu a!”
Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, trong nháy mắt vừa rồi, nàng tựa hồ cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc.
“Năng lực chịu tải của Lạc U bí cảnh có hạn, nhiều nhất chỉ có thể đi vào một trăm người, người Minh Nguyệt học viện, lai giả bất thiện a!” Hạ Thanh Nghiên lo lắng nói.
Mộ Thần có chút ngạc nhiên hỏi: “Nếu một trăm lẻ một người đi vào thì sẽ như thế nào?”
“Sẽ chết!” Một cổ lực lượng thần bí trong bí cảnh, sẽ trực tiếp đem một trăm lẻ một người kia, oanh thành bã.
Mộ Thần: “…”
… …
Hoa Xu đứng ở trước mặt Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Sư phụ, người Minh Nguyệt học viện lợi hại như vậy sao?” Mộ Dung Diễm hỏi.
Hoa Xu gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉnh thể thực lực của Minh Nguyệt học viện cao hơn so với chúng ta, trong đám người kia có hai người dưới hai mươi tuổi đã là võ linh.”
Lam Nhược Phong nhăn chặt mày, dưới hai mươi tuổi đã là võ linh, tuyệt đối là kỳ tài.
“Trong những người này còn có một người mới mười lăm tuổi, nghe nói, còn là một tứ cấp minh văn sư.” Sắc mặt Hoa Xu ngưng trọng.
Mộ Dung Diễm sửng sốt một chút, nói: “Mộ Thần chuẩn bị có đối thủ a!”
“Đúng vậy!” Hoa Xu híp mắt, không phải là hắn trợ giúp chí khí cho người ta, giảm đi uy phong của mình, mà là, chênh lệch giữa tam cấp minh văn sư cùng tứ cấp minh văn sư, là cách biệt như trời và đất.
Có bao nhiêu tam cấp minh văn sư, cuối cùng một đời, cũng vô pháp bước vào tứ cấp, thiên phú của Mộ Thần đúng là tốt, nhưng mà lại rất không chuyên chú, người này tựa hồ đối với chuyện gì đều cũng có hứng thú.
“Bọn họ rốt cuộc muốn gì?!” Mộ Dung Diễm hỏi.
“Còn có thể là cái gì? Đoạt danh ngạch a!” Có thể đi vào bí cảnh chỉ tổng cộng một trăm, người Minh Nguyệt học viện luôn luôn bá đạo, không biết lần này đến đây là muốn bao nhiêu danh ngạch.
“Quá đáng, bí cảnh là ở trong quốc gia của chúng ta..” Mộ Dung Diễm nhịn không được nói.
Hoa Xu cau mày, nói: “Người ta cũng sẽ không quản chuyện này.” Nghe nói viện trưởng Minh Nguyệt học viện lần này cũng tới, viện trưởng bên mình là nhị tinh võ hoàng, tên kia lại là ngũ tinh, nếu thật đánh nhau, viện trưởng mình không phải là đối thủ của người ta a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 122: Người tới không có ý tốt
Chương 122: Người tới không có ý tốt