“Hùng Uy, ngươi mau ra đây coi! Còn ngại ngùng nữa chứ, có cái gì mà phải ngại ngùng, tức phụ như ta có xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng nha.” Đôi tay Cơ Phi Diễm chống lên vòng eo nhỏ nhắn, nàng khí phách cao giọng nói.
Mộ Thần và Diệp Thạch hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút quái dị.
Hùng Uy thí điên thí điên từ trong khoang thuyền chạy ra, hùng hổ nhìn Cơ Phi Diễm, “Nữ nhân kia, ngươi không được nói lung tung!Ta bây giờ đã là võ hoàng, không còn sợ ngươi nữa đâu.”
Cơ Phi Diễm ai oán nhìn Hùng Uy, “Đúng rồi, ngươi bây giờ đã là võ hoàng, người tarất sợ hãi nha.Vậy ngươi tính làm cái gì đây?” Cơ Phi Diễm trong miệng nói ra lời sợ hãi, trên mặt lại tràn đầy ý cười trào phúng.
Khuôn mặt Hùng Uy lúc trắng lúc xanh.
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch: “…”
Cơ Phi Diễm thản nhiên ngồi xuống trên cái ghế dựa của Hùng Uy, nâng cằm, lười biếng đánh giá Hùng Uy, một chút cũng không để Hùng Uy vào mắt.
“Ta nói nha, ngươi đúng là bùn nhão không dính được lên tường! Đã là võ hoàng rồi màvẫn còn ngồi trên cáiphi thuyền hư này, chậc chậc, lại tự mình làm cho mình giống ăn mày vậy, thật sự là dọa người!”
“Ta nói hắn rồi, nhưng hắn không nghe.” Diệp Thạch tiến lên nói với Cơ Phi Diễm.
Cơ Phi Diễm vươn ra ngón trỏ, chọc nhẹ vào người Hùng Uy, “A Uy à! Tiểu Thạch Đầu cũng đã ra đề nghị cho ngươi rồi mà, ngươi saolại không nghe vậy?”
A Uy? Tên gọi thân mật nhỉ. Mộ Thần nhíu mày suy nghĩ.
“Hắn không chỉ không nghe, còn nói phi thuyền của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ dụ bọn cướp tới.” Diệp Thạch đầy hưng phấn mà nói.
Cơ Phi Diễm quay đầu, ánh mắt không tốt nhìn Hùng Uy, âm u hỏi: “A Uy, ngươi thật sự đã nói như vậy?”
Khuôn mặt Hùng Uy đỏ lên, phản đối: “Ta tên là Hùng Uy, ngươi đừng có gọi bậy!”
“Hai ta còn ai với ai nữa! Gọi thân thiết chút có sao đâu?” Cơ Phi Diễm không cho là đúng.
Hùng Uy đen mặt, “Ngươi đừng nói bậy bạ! Ta không có quan hệ gì với ngươi!”
Cơ Phi Diễm đầy ủy khuất nhìn Hùng Uy, “Ngươi cũng đãnhìn ta tắm rửa rồi màcòn nói không có quan hệ gì với ta…”
Mộ Thần xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ rằng nữ nhân này đúng là rất bưu hãn, khó trách Hùng Uy không dám gặp nàng.
“Ngươi không nên nói lung tung! Lúc ấy, ngươi cũng mặc quần áo được một nửa rồi còn gì, kỳ thật ta cái gì cũng không thấy được, hai chúng tamẹ nó căn bản là không có quan hệ!” Hùng Uy rầu rĩ nói.
Cơ Phi Diễm nâng cằm đánh giá Hùng Uy, “Nguyên lai là ngươi bởi vì cái gì cũngkhông thấy được, cho nên vẫn luôn không nguyện ý đáp ứng. Kỳ thật, ngươi chỉ cần cưới ta, sau này muốn nhìn cái gì cũng có thể nhìn!”
Diệp Thạch siết chặt tay, đôi mắt trông mong nhìn Hùng Uy, “Tiền bối, ngươi cướingười ta đi.” Cơ hội này rất tốt nha!
Mặt Hùng Uy đỏ lên, trừng Diệp Thạch một cái, bối rối nói, “Xú tiểu tử, ngươi đừng nói lung tung!”
Diệp Thạch bĩu môi, Hùng Uy người này đúng là xấu xa, chỉ biết hung dữ với mình, có bản lĩnh thì hắn hung dữ với vị mỹ nữ kia một cái đi! Hừ!
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy từ trên xuống dưới một phen, xong lại ghét bỏ nói: “Ngươi… Ngươi sao lại béo lên nhiều như vậy?”
Hùng Uy mặt đỏ lên, “Đúng, ta béo ta mập đấy, vậy nên ngươi đi tìm tên khác gầy hơn đi.”
“Béo mới có cảm giác an toàn, tiền bối, thân thịt béo này của Hùng Uy tiền bối đều là vì ngươi đó.” Diệp Thạch ân cần tiến đến trước mặt Cơ Phi Diễm nói.
Cơ Phi Diễm vỗ vỗ vai Diệp Thạch, đầy thưởng thức nói: “Không tồi, không tồi. Lời này của ngươi, ta thích!”
“Yên tâm đi, A Uy, ta sẽ không chê ngươi, ta rất thích thân thịt béo này của ngươi, yên tâm, ngươi theo ta, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi nhanh chóng gầy xuống, ngươi hẳn là còn nhớ rõ, năm đó, lúc ngươi theo đuổi ta ấy, một tháng ngươi rớt tới ba mươi cân thịt lận.” Cơ Phi Diễm tươi cười như hoa.
“Đó là ngươi theo đuổi ta, không phải là ta theo đuổi ngươi!” Hùng Uy âm thầm nói.
“Ai truy ai chả được?” Cơ Phi Diễm không để bụng.
Hùng Uy tức giận: “Bây giờkhông giống ngày xưa, ta bây giờ là võ hoàng, sẽ không tùy ý cho ngươi làm bậy nữa.”
“Ai da, ngươi bây giờ đã là võ hoàng rồi, người ta rất sợ nha! Lại nói, ngươi lúc nào mới gả cho ta đây?Cướimột võ hoàng về, ta sẽ được tăng thể diện lắm đó nha.” Cơ Phi Diễm lấy ra một cây quạt nhỏ, không ngừng quạt.
“Tiền bối, ngươi muốn cưới Hùng Uy?!” Diệp Thạch kinh ngạc hỏi.
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Đúng!”
“Nhưng mà, ngươi là nữ mà?!” Diệp Thạch hoang mang.
Cơ Phi Diễm ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Nữ nhân thì làm sao, ai nói nữ tử không bằng nam tử? Ta chính là muốn cưới một nam nhân về cho mọi người nhìn đấy.”
Mộ Thần cười cười, chắp tay nói: “Lý tưởng của tiền bối đúng là rất hào hùng, thật sự làm cho đám nam tử chũng ta cam bái hạ phong!”
Cơ Phi Diễm khoát tay áo, “Không có gì.”
“Tiền bối, ngươi thật giỏi.” Diệp Thạch đầy tán thưởng.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi có muốn suy xét về việc cưới Mộ Thần về không?” Cơ Phi Diễm hỏi.
Diệp Thạch vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, không cần, chí hướng của tiền bối, ta chỉ có thể nhìn lên mà thôi.”
“Một chút chí hướng này của ta đây không coi là cái gì. Chờ cưới xongsư bá ngươi làmchính thê, lại cưới thêm vài nam nhân làm tiểu thiếp, cuộc đời ta liền coi như viên mãn.” Cơ Phi Diễm nói.
Diệp Thạch: “…” Trái ôm phải ấp?
“Có rất nhiều nam nhân nguyện ý gả cho ngươi, ngươi đừng luôn nhìn chằm chằm ta!” Hùng Uy tức giận nói.
Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, “A Uy, ngươi đang ghen sao? Ta nói giỡn thôi, ta không có ý cưới thiếp đâu.”
Hùng Uy: “…”
“Ngươi đi mau, đi mau!” Hùng Uy tức giận mà nói.
Cơ Phi Diễm có chút không vui: “Người ta vừa mới đến thôi màngươi đã muốn đuổi người ta đi rồi sao?Thật sự là bất cận nhân tình*!”
*bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm
Hùng Uy cắn chặt răng, hai tay nắm lại bái bái về phía Cơ Phi Diễm, “Bà cô à, ngươi đi nhanh đi, ta cám ơn ngươi nhiều lắm luôn!”
Cơ Phi Diễm híp mắt, tức giận trừng Hùng Uy, âm u hỏi: “Nói gì đấy? Ai là bà cô của ngươi? Muốn bị đánh hả? Ta có lớn hơn ngươi nhiều như vậy sao?”
Hùng Uy thấy sắc mặt Cơ Phi Diễm trầm xuống, ngượng ngùng không nói gì.
Mộ Thần nhìn sắc mặt Hùng Uy, thầm cảm thấy sư phụ mình tại trước mặt vị Cơ tiền bối này có chút khiếp nhược.
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy, không hiểu lắm: “Ta nói nha, ngươi vừa ngốc vừa không có thiên phú, lại vừa nghèo vừa keo, làm sao lại có thể thăng lên võ hoàng được nhỉ?”
Đáng thương Cơ Phi Diễm nàng thông minh lãnh tỉnh, thiên tư cao vời, lại vẫn chỉ là một võ vương bát tinh, nàng cư nhiên lại bị cái tên mập mạp này đuổi kịp, còn vượt xa nàng nữa.
“Đúng vậy! Ta là võ hoàng, mà ngươi chỉ là bát tinh võ vương.” Hùng Uy đắc chí nói.
Cơ Phi Diễm không nhìn được bộ dáng này của Hùng Uy, hừ lạnh một tiếng, “Đừngđắc ý vênh váo vội, cho dù ngươi là võ hoàng, thì đã định trước là phải gả cho ta thôi.”
“Ngươi nằm mơ đi!” Hùng Uy tức giận nói.
Cơ Phi Diễm nhún vai, không có dây dưa trên vấn đề này thêm, “Mộ Thần, nghe nói ngươi có dị hỏa?!”
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ngươi còn trẻ như vậy màđã có được dị hỏa, đúng là có phúc!” Cơ Phi Diễm tán thưởng nhìn Mộ Thần.
“Tiền bối quá khen.” Mộ Thần cung kính đáp lời.
Cơ Phi Diễm thản nhiên nhìn Mộ Thần, nàng tìm kiếm dị hỏa nhiều năm lại không thu hoạch được gì, không nghĩ tới, Mộ Thần cư nhiên lại có được dị hỏa, còn dưới nhân duyên thành đồ đệ của Hùng Uy.
“Lần đầu gặp mặt, ta cũng không có gì tốt để đưa cho ngươi, khối Viêm Dương Chi Tinh này tặng cho ngươi đi.” Cơ Phi Diễm vứt một viên đá màu đỏ cho Mộ Thần.
Mộ Thần vội vàng tiếp lấy, Viêm Dương Chi Tinh có thể đề cao phẩm chất dị hỏa, là vật báu vô giá. Viên trên tay Cơ Phi Diễm hẳn là để chuẩn bị cho Hùng Uy.
Diệp Thạch nhìn viên đá trên tay Mộ Thần, sùng bái trong mắt đối với Cơ Phi Diễm càng tăng thêm vài phần.
“Các ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?” Cơ Phi Diễm lười biếng hỏi.
“Tới Thiên Tâm thành, nghe nói ở đó có bán đấu giá một khối lớn Hàn Băng Ngọc Tủy, Hùng Uy tiền bối muốn thứ đó.” Diệp Thạch trả lời.
“A, chúng ta cùng đường nha!” Nàng cũng muốn tới Thiên Tâm thành tìm kiếm linh vật có thể thăng cấp.
Cơ Phi Diễm đánh giá Hùng Uy, hoài nghi hỏi: “Ngươi muốn mua Hàn Băng Ngọc Tủy?Ngươi có đủ nguyên thạch sao?”
“Có! Có năm triệu!” Diệp Thạch trả lời.
Hùng Uy hung tợn trừng Diệp Thạch, tên nhóc ngu ngốc này, chỉ được một chút ân huệ nhỏ của người ta, liền hận không thể nói hết cho đối phương.
“Năm triệu? Không đoán ra nha, không tồi!” Cơ Phi Diễm có chút kinh ngạc nhìn Hùng Uy.
“Đó là đương nhiên.” Hùng Uy ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
“Năm triệu là tiền hiện trưởng đưa cho, Hùng Uy tiền bối chỉ có năm trăm vạn mà thôi.” Diệp Thạch bon chen xen vào.
Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, “Thì ra là vậy, ta nói mà, ngươi sao lại có nhiều nguyên thạch như vậy chứ.”
Hùng Uy: “…” Phải khâu lại cái miệng thối của tên Diệp Thạch này mới được.
“Các ngươi có muốn đi bằng phi thuyền của ta không?Tốc độ của chiếc phi thuyền này cũng quá chậm rồi.” Cơ Phi Diễm oán trách.
“Được,được!” Diệp Thạch vội vàng đồng ý.
Hùng Uy xem thường nói: “Muốn đi thì các ngươi đi đi, ta không đi.”
Cơ Phi Diễm ôm tay Hùng Uy lắc lắc, “Đi đi, đi đi mà, ngươi sớm muộn gì cũng đềulà người của ta thôi, hiện tại vừa lúc đi xem phi thuyền củata.”
Hùng Uy bị Cơ Phi Diễm ôm một cái, da gà cả người nhất thời nổi lên, “Ngươi đừngđộng tay động chân!” Hùng Uy đỏ mặt quát.
“Vậy ngươi đi theo ta đi!” Cơ Phi Diễm cười nói.
Hùng Uy tức giận nói: “Rồi, rồi, sợ ngươi rồi, đi theo ngươi.”
Mộ Thần, Diệp Thạch đi theo Hùng Uy lên phi thuyền của Cơ Phi Diễm, bên trong phi thuyền quả thực rất xa hoa, cách biệt một trời một vực với chiếc phi thuyền rách rưới kia của Hùng Uy.
…
“Mộ Thần, nghe nói Bách Quyết Luyện Thể đang trên tay ngươi?” Cơ Phi Diễm bỗng nhiên hỏi.
Mộ Thần ngây ra một lúc mới trả lời: “Vâng.”
“Tiền bối, ngươi muốn Bách Quyết Luyện Thể sao?” Diệp Thạch hơi có chút đề phòng hỏi.
Cơ Phi Diễm lắc đầu, nói: “Không có hứng thú, thứ này có chút yếu.”
“Yếu?” Mộ Thần không hiểu.
“Ta nghe nói, muốn tu luyện Bách Quyết Luyện Thể tới tử kim bíchmới có thể mở ra cái gìbảo tàngKim gia, không biết trong cái bảo tàng đó đến tột cùng có cái gì tốt không.”
“Kim gia trừ bỏ vị lão tổ đã chết, cònchưa có người tu luyện đến cấp bậc kia.”
“Kim gia có vị lão tổ cấp bậc võ vương chết không minh bạch, ta nghe được là dohắn tu luyện Bách Quyết Luyện Thể đến mức nhập ma, là cứ tu luyện pháp quyết như vậy đến mức đau chết, có thể làm chongười có cấp bậc võ vương đau mà chết, ta có thể tưởng tượng đượckhó khăn khi tu luyện cửa pháp quyết này.” Cơ Phi Diễm cười như không cười mà nói.
Mộ Thần kinh ngạc hỏi: “Đau mà chết?”
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Đúng vậy! Mộ Thần, cho ngươi một lời khuyên, Bách Quyết Luyện Thể có thể tu luyện, nhưng mà không nên chấp nhất với nó, ngươi là một thiên tài, nếu như tu luyện luyện thể pháp quyết rồi lại đau đến chết, vậy đó chỉ thànhchuyện cười cho người khác thôi.”
Mộ Thần gật đầu thụ giáo: “Đa tạ tiền bối, chỉ là ta không rõ, nếu pháp quyết này khó luyện như vậy, vì saonó còn có thể truyền lưu đến nay?”
Cơ Phi Diễm như có điều suy nghĩ, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, rồi nói, “Pháp quyết như vậy không phải là người bình thường có thể tu luyện, người có được thể chấtđặc biệt mới có thể tu luyện, hơn nữa, khi tu luyện thì tiến triển cực nhanh.”
Mộ Thần nhịn không được mà nhìn thoáng qua Diệp Thạch, khi Diệp Thạch bắt đầu tu luyện Bách Quyết Luyện Thể thì tốc độ rất nhanh, hơn nữa, người này còn chưa bao giờ kêu đau, có thể nói là người cực kỳ thích hợp để tu luyện Bách Quyết Luyện Thể
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 163
Chương 163