“Haithằng nhóc bọn ngươi, chờ lão nương đi vào được, ta sẽ nấu sống các ngươi!” Cố Diệu Ngọc hung dữ gào.
Diệp Thạch nhún vai, “Chờ sau khi ngươi có thể vào rồi nói sau.”
Diệp Thạch bĩu môi, đám người kia cả ngày chửi mắng uy hiếp bọn y, một hồi thì muốn nấu, một hồi thì muốn nướng, một hồi thì muốn làm thịt kho tàu, lại còn muốn hấp nữa, có thể làm thành một bàn Mãn Hán Toàn Tịch luôn rồi, Diệp Thạch nghe tới mức chết lặng.
Cố Diệu Ngọc thấy biểu tình chẳng hề để ý trên mặt Diệp Thạch thì hận không thể đánh chết y, nhưng mẹ nó lại đánh không được!
Diệp Thạch nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, vỗ vỗ mông đứng lên, rời đi.
“Vô liêm sỉ, thật vô liêm sỉ! Ta muốn nghiền xương thằng đó thành tro, ta nhất định phải đánh chết hắn!” Cố Diệu Ngọc nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch, tức giận nghiến răng nói.
Ninh Hoài nhìn Cố Diệu Ngọc, bất đắc dĩ mà an ủi “Được rồi, ngươi đừng nóng giận nữa, chờ chúng ta phá được trận pháp này xong, ngươi còn sợ không thu thập nổi hai đứa đó sao?”
Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, chuyện phá trận nói thì đơn giản, nhưng cái vỏ rùa này tới giờ mà vẫn còn chưa phá, còn chưa biết cho tới khi nào mới bị phá đây.
“Lại nói, ngươi có cảm thấy thằng nhóc kia có biến hóa gì không?” Ninh Hoài thần thần bí bí đè thấp giọng.
Cố Diệu Ngọc không kiên nhẫn hỏi: “Biến hóa gì?”
“Nó đã là võ linh bát tinh.” Ninh Hoài âm trầm đáp.
Trên mặt Cố Diệu Ngọc liên tiếp hiện lên mấy màu xanh tím đỏ vàng, võ linh ngũ tinh thì nàng không đặt vào mắt, võ linh bát tinh nàng cũng không đặt vào mắt, nhưng, trong thời gian hai tháng, đối phương từ cảnh giới võ linh ngũ tinh tăng tới cảnh giới võ linh bát tinh, như thế thì nàng không thể không đặt vào mắt nữa rồi, có tốc độ như vậy, nhất định Mộ Thần và Diệp Thạch đã đạt được chỗ tốt rất lớn trong nội điện.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Cố Diệu Ngọc vừa ghen tị vừa tức giận, trong tim bốc lên một trận, khí trong lòng không tiêu tán được.
“Về rồi?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch đang hưng trí.
Diệp Thạch gật đầu, “Ừm.”
“Ăn thịt trước mặt Cố Diệu Ngọc và Ninh Hoài thì sẽ đặc biệt ngon hơn à?” Mộ Thần khoanh tay, cười như không cười hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, “Ngươi thấy được sao?”
Mộ Thần gật đầu, “Thấy hết.”
“Cũng không phải là ăn trước mặt hai người nọ thì ngon hơn, mà là, ta được ăn, đối phương lại không được ăn, nên ta rất cao hứng.” Diệp Thạch chắp tay sau lưng, đắc ý dào dạt nói ra.
Mộ Thần lắc lắc đầu, giọng đầy trách mắng, nhưng trong mắt lại không che dấu được ôn nhu: “Xem tính tình ngươi kìa.”
“Mộ Thần, bọn họ đã liên tục công kích trận pháp hơn một tháng, không có lấy được một chút tiến triển nào mà còn làm không biết mệt, tính nhẫn nại thật tốt.” Diệp Thạch nhíu mày nói.
Mộ Thần âm trầm nói: “Những người này đều là võ hoàng, có tính nhẫn nại rất tốt, nếu bọn họ thật sự công kích trận pháp này mười mấy năm, nói không chừng thật có thể phá.”
Diệp Thạch nhíu mày, hơi hoang mang nói: “Tính nhẫn nại của bọn họ sẽ tốt như vậy? Công kíchtrong mười mấy năm?”
Mộ Thần thở dài nói: “Bọn họ đều là võ hoàng, thời gian mười mấy năm đối chúng ta mà nói thì có lẽ rất lâu, nhưng đối bọn họ mà nói, đó chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi.” Võ hoàng có thọ mệnh dài lâu, có rất nhiều võ hoàng một khi bế quan thì chính là mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm. Mười mấy năm mà nói, thật sự không tính là gì.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, hỏi: “Nói như vậy, chúng ta phảitu bổ toàn bộ trận pháp từ đầu tới đuôi?”
Mộ Thần lắc đầu: “Không vội, trận pháp thất cấp này đã rất chắc chắn rồi, trong nhất thời, đám người kia cũng không có khả năng có tiến triển gì.”
“Nếu chúng ta tu bổ trận pháp lung tung có lẽ sẽ phản tác dụng, trước tiên vẫn nên lấy ramột ít thời giờ nghiên cứu rõ trận pháp này thì hơn.”
“Kỳ thật, qua vài năm nữa chúng ta hẳnđều sẽ là trận pháp sư lục cấp, đến lúc đó còn sợ trận pháp có vấn đề gì sao?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng nhỉ.” Thời gian mười mấy năm, bọn họ chắc chắn sẽ không cứ yếu như thế.
“Mộ Thần, gần đây thấy ngươi hơi vội, ngươi đang vội làm gì vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
Mộ Thần cười cười, trong mắt xẹt qua sự âm ngoan, “Ta đang suy nghĩ, trận pháp trước kia chúng ta dung nhập vào Tinh Tú Trận đều làtrận phápphòng hộ, không bằng, chúng ta nhậpmấy cái sát trận vào, cho bọn họ một kinh hỉ.”
Diệp Thạch sửng sốt một chút, lập tức trong mắt lóe lên ánh sáng, “Ý kiến hay! Cho nên, mấy ngày gần đây là ngươi đang nghiên cứu sát trận à?”
“Đúng vậy, nhưng chuyện này không cần nóng vội, phải chuẩn bị xong hết rồi mới nên động thủ.” Mộ Thần nhếch miệng cười tà.
Mục tiêu của hắn, không phải là muốn đả thương một võ hoàng, mà là, trực tiếp xử lý một người!
… …
Ngày cứ bình thản như nước mà trôi qua, trong nháy mắt đã qua một năm, trong thời gian một năm này, Mộ Thần Diệp Thạch vội vàng tăng thực lực, học tập trận pháp.
Còn đám người Lâu Thanh thì vẫn cứ vội vàng công kích trận pháp, tìm kiếm con đường đi thông nội điện.
Tất cả cung điện ở ngoại điện cũng đã bị mấy người này tỉ mỉ tìm kiếm, gọi là quật sâu ba thước thì cũng không đủ.
Ngoại điện, đám người Lâu Thanh lại tụ tập.
Sắc mặt Cố Diệu Ngọc khó coi: “Chúng ta cứ như vậy sao? Đã một năm rồi đó, trận pháp kia vẫn không chút sứt mẻ gì hết kìa.” Thậm chí dưới sự tu bổ của Mộ Thần Diệp Thạch, trận pháp ngược lại càng ngày càng kiên cố hơn, Cố Diệu Ngọc thực hoài nghi, bọn họ cứ luôn làm mấy chuyện vô dụng này, đến tột cùng có ý nghĩa gì không.
Ninh Hoài hỏi Cố Diệu Ngọc: “Ngươi muốn rời khỏi đây?”
Tên mặt Cố Diệu Ngọc hiện lên vài phần xấu hổ, “Không có.” Chuyện đã đi tới một bước này, nàng làm gì cũng không có khả năng dễ dàng rời khỏi, nàng đã kiên trì công kích trận pháp hơn một năm, giờ mà rời khỏi, vậy tâm huyết hơn một năm này chẳng phải là uổng phí?
Cố Diệu Ngọc do dự nhìn Lâm Mặc Uyên, mở miệng: “Lâm đạo hữu, chúng ta công kích trận pháp như vậy thì có hơichậm, Lâm đạo hữu có phương pháp gì không?”
“Đây chính là trận pháp thất cấp đấy, cái Tinh Tú Trận này đã từng được một đại gia tộc dùng để làm đại trận hộ tộc, có lời đồn rằng trận pháp này ngay cả võ tông cũng có thể đở nổi, sao lại có phương pháp được.” Lâm Mặc Uyên không cho là đúng.
“À.” Cố Diệu Ngọc hơi cúi đầu, nàng không biết là cái trận pháp này có phương pháp mở hay không, nhưng nàng cảm thấy Lâm Mặc Uyên tài sơ học thiển, không biết phương pháp.
Trải qua thời gian một năm, Lâm Mặc Uyên hoàn toàn không làm được gì, Cố Diệu Ngọc từ từ cảm thấy Lâm Mặc Uyên đã không còn dùng được nữa, âm thầm phỏng đoán trận pháp thuật của Lâm Mặc Uyên có khả năng còn không mạnh bằng Mộ Thần Diệp Thạch trong nội diện. Tuy rằng trong lòng khinh thường Lâm Mặc Uyên, nhưng trên khuôn mặt, Cố Diệu Ngọc vẫn phải cho Lâm Mặc Uyên mặt mũi.
“Lâm đạo hữu, bọn Mộ Thần cứ tu bổ trận pháp như thế, tác dụng công kích mà chúng ta vừa sinh ra, đã bị bọn họ gạt bỏ.” Lâu Thanh lo lắng nói.
Lâm Mặc Uyên cười, “Tốt quá hoá lốp, tu bổ trận pháp quá nhiều thìsẽ đến phiên bọn họ gieo gió gặt bão thôi, yên tâm đi, công kích thế này tuy rằng tiêu phí rất nhiều thời gian, nhưng nhất định có thể lấy được thành quả.”
Lâu Thanh nghe thấy lời của Lâm Mặc Uyên, tâm nhất thời trấn định lại.
… …
“Hôm nay đến phiên hai ngươi làm nhiệm vụ à!” Diệp Thạch lười biếng nâng mắt nói với Lục Hành Phong Ninh Hoài.
Lục Hành Phong và Ninh Hoài ở bên ngoài, hai người đều là đại nhân vật bên ngoài, võ vương gặp được bọn họ thì đều phải tất cung tất kính xưng một tiếng “tiền bối”.
Diệp Thạch chỉ là một tên võ linh, nhưng lại có loại thái độ ngông cuồng như vậy đối với hai người họ, quả thực là đối đãi với hai người như gã sai vặt.
Lục Hành Phong và Ninh Hoài đều nhíu mày, họ đã sống qua mấy trăm năm, cũng không bởi vì thái độ của Diệp Thạch mà mất đúng mực.
Lục Hành Phong Ninh Hoài không để ý tới Diệp Thạch, chia nhau ra, bắt đầu công kích trận pháp.
Diệp Thạch ngồi dưới đất, ôm một củ nhân sâm gặm.
Ninh Hoài nhìn nhân sâm trong tay Diệp Thạch, đôi mắt tràn đầy sát khí.
Một củ nhân sâm lớn như vậy, nếu như để luyện đan, ít nhất có thể luyện ra được đan dược ngũ cấp, thế nhưng Diệp Thạch lại cho là củ cải mà gặm.
Diệp Thạch nhìn biểu tình ‘ngươi là cái đồ phá của’ của Ninh Hoài, vô tội xoa xoa mũi.
Y và Mộ Thần ở bên trong nội điện phát hiện một mảnh vườn nhân sâm, trong đó có một gốc nhân sâm năm nghìn năm, hai gốc ba ngàn năm, năm gốc một ngàn năm, những gốc nhân sâm năm nghìn, ba ngàn năm thì Mộ Thần tính lưu lại luyện đan, còn năm gốc nhân sâm một ngàn năm thì lưu cho Diệp Thạch y gặm gặm đỡ thèm.
Diệp Thạch một bên gặm nhân sâm, một bên thầm nghĩ, kỳ thật, hương vị khi ăn sống nhân sâm cũng không ra làm sao.
May mắn, Kinh Sí Diễm hiện tại không có ở đây, cũng không biết tới suy nghĩ trong lòng Diệp Thạch, nếu biết Diệp Thạch chê bai như vậy, nói không chừng sẽ trực tiếp tức chết.
Diệp Thạch gặm xong củ cải, à không, nhân sâm, vỗ vỗ tay, trở về nội điện.
Ninh Hoài cắn răng nhìn bóng dáng Diệp Thạch: “Võ linh cửu tinh đỉnh phong!”
Lục Hành Phong nặng nề gật đầu, “Đúng.” Võ linh cửu tinh đỉnh phong!!
“Cũng không biết là trong năm qua hai tên này dùng bao nhiêu thứ rồi.” Ninh Hoài nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Hành Phong híp mắt, chờ phá được trận pháp, bắt được hai tên kia, hắn nhất định phải làm cho hai gia hỏa to gan lớn mật này không được chết tử tế.
… …
“Mộ Thần.” Diệp Thạch lười biếng bước vào nội điện.
“Trở lại rồi, chơi đùa vui vẻ không?” Mộ Thần sủng nịnh cười, hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhún vai đáp: “Cũng được.” Người ở bên ngoài, lăn qua lộn lại chỉ có mấy lão nhân, lão bà kia, còn có hai tên tiểu bạch kiểm Trang Du và Lục Nghiêu, thật sự là không có gì thú vị! Tuy rằng điều kiện tu luyện trong nội điện rất tốt, nhưng mà đã hơn một năm rồi, cứ bị nhốt ở trong này hoài, xác thực có chút buồn chán, cũng may có Mộ Thần ở đây.
“Đúng rồi, hôm nay đến phiên Lục Hành Phong và Ninh Hoài làm nhiệm vụ.” Diệp Thạch nói.
“Ngày mai là Lâm Mặc Uyên và Cố Diệu Ngọc, ngày mai chúng ta có thể động thủ.” Trong mắt Mộ Thần hiện lên từng trận sát khí lạnh lẽo.
Diệp Thạch hơi kinh ngạc: “Mộ Thần, ngươi tính xử lý Lâm Mặc Uyên và Cố Diệu Ngọc?”
Mộ Thần gật đầu, lại nói: “Phỏng chừng chỉ có thể xử lý một người, ta cảm thấy giết Lâm Mặc Uyên thìtốt hơn.” Cố Diệu Ngọc cũng rất chướng mắt, nếu như có thể giết chết cả hai thì tất nhiên là tốt nhất.
Lâm Mặc Uyên mơ ước tới đôi mắt của Diệp Thạch, còn luôn khoa tay múa chân trước trận pháp nữa, Mộ Thần tuy rằng cảm thấy người này trên trận pháp thuật không cấu thành uy hiếp nào đối với mình, nhưng nếu có một người luôn khoa tay múa chân trước mặt mình, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Thạch không khỏi nóng lòng muốn thử, mấy tháng qua, Mộ Thần vẫn luôn đang nghiên cứu Tinh Tú Trận, tuy rằng hai người vẫn vô pháp nghiên cứu thấu hết thảy cái trận pháp này, nhưng cũng đã có thể chưởng khống một phần trận pháp, lâu như vậy tới nay, Mộ Thần vẫn luôn giấu tài, chính là vì muốn kiếm thời gian phát động một kích này.
Mộ Thần và Diệp Thạch thức suốt một đêm nhập năm cái Ngũ Tinh Tuyệt Sát Trận vào Tinh Tú Trận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 177
Chương 177