Diệp Thạch thấy Mộ Thần cùng Bạch Thần Tinh đi ra thì lập tức nhào qua Mộ Thần.
“Mộ Thần ngươi không sao chứ?” Diệp Thạch bất an nắm chặt cánh tay Mộ Thần hỏi.
“Không sao, ta rấttốt, chỉ là vất vả cho nhạc phụ đại nhân thôi.” Mộ Thần làm bộ làm tịch nở nụ cười cảm kích với Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh khoanh tay, tức giận nói với Diệp Thạch: “Sao?Sợ ta ăn hắn à?”
Diệp Thạch đỏ mặt nhìn qua Bạch Thần Tinh: “Không có ạ. Mà nè phụ thân, ngài thật sự dùng quy cách cao nhất để tẩy kinh phạt tủy cho Mộ Thần hả? Ngài đừng chỉ có lệ với con đó nha!”
Bạch Thần Tinh tức giận trừng Diệp Thạch, “Con không tin được ta à!”
Bạch Thần Tinh đúng là dùng quy cách cao nhất, nhưng lại hơi khác khi dùng cho Diệp Thạch. Bạch Diên Tinh dùng phương thức rất ôn hòa với Diệp Thạch, còn với Mộ Thần thì lại dùng loại dược như hổ, hiệu quả đều không khác biệt lắm, nhưng người sau lại phải ăn không ít đau khổ.
Bạch Thần Tinh nhìn sắc mặt bình thản của Mộ Thần, thái độ đối với Mộ Thần không khỏi tốt hơn trước. Tuy rằng quá trình tẩy kinh phạt tủy hết sức thống khổ, thậm chí có thể xưng là sống không bằng chết, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Thần lại không hừ một tiếng nào.
So sánh với Diệp Thạch có tư chất được trời ưu ái thì tư chất Mộ Thần lại quá kém, nhưng dù là có tư chất như thế Mộ Thần lại vẫn có thể đi ở phía trước Diệp Thạch, có thể thấy tài trí Mộ Thần đáng sợ cỡ nào.
Mộ Thần thầm nghiến răng, sau khi tẩy kinh phạt tủy thì Mộ Thần cảm thấy tốc độ mình hấp thu nguyên lực đã nhanh gấp hai ba lần lúc trước, nhưng mà, Bạch Thần Tinh cũng quá ác độc!
“Mộ Thần vẫn là võ hoàng cửu tinh mà?!” Diệp Thạch có chút buồn bực nói.
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ liếc mắt với Diệp Thạch: “Tẩy kinh phạt tủy là cải thiện tư chất, chứ không thể trực tiếp tăng lên thực lực được. Tư chất Mộ Thần kém hơn con nhiều, nhưng sau khi tẩy kinh phạt tủy thì tốc độ tu luyện hẳn là có thể tăng lên gấp ba lần.”
Diệp Thạch lậư tức tràn đầy hưng phấn: “Thật ạ? Vậy thì tốt quá.”
Bạch Thần Tinh nhìn bộ dáng vô cùng hưng phấn của Diệp Thạch thì trong lòng có chút bất an. Chưa tới hai mươi tuổi đã là đại sư năm môn học thuật thất cấp, là võ hoàng cửu tinh, là người có dị hỏa sắp lên bát cấp, còn là người kế thừa Linh Tháp, Mộ Thần nếu cứ đi lên như vậy, hắn cũng rất khó áp chế nổi người này. Mà Diên Tinh đối với Mộ Thần thì nói gì nghe nấy, nếu như người này có rắp tâm gì với Diên Tinh…
Bạch Thần Tinh cắn chặt răng, áp chế bất an trong long. Từ những gì hắn điều tra ra được ở Huyền Phong, Mộ Thần đích thật là rất thích Diên Tinh.
“Phụ thân, gần đây thực lực Mộ Thần tăng quá nhanh, có cách gì để củng cố không ạ?” Diệp Thạch chớp chớp mắt hỏi.
Bạch Thần Tinh cười nói: “Đương nhiên là có.”
“Là cách gì ạ?” Diệp Thạch hỏi.
Bạch Thần Tinh thuận miệng nói: “Tập luyện nhiều hơn thì sẽ tốt thôi, nếu như con không để ý thì ta có thể bồi luyện Mộ Thần.”
Sắc mặt Mộ Thần nhất thời hơi đổi, Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần vui sướng khi người gặp họa kêu lên, “Mộ Thần, xem ra ngươi đã chọc trúng nhạc phụ rồi nha.Hắn muốn đích thân ra tay giáo huấn ngươi kìa.Ngươi xong đời rồi, ngươi sẽ bị đánh thành tàn phế, hô hô hô…”
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch có hơi chần chờ nói: “Phụ thân, ngài tự mình ra tay hả?”
Bạch Thần Tinh vân đạm phong khinh cười, “Làm sao? Con không coi trọng phụ thân con sao? Người bình thường muốn ta bồi luyện thì ít nhất cũng phải lấy ra mấy vạn nguyên thạch trung phẩm một ngày đấy, cơ hội này cũng không phải thường có đâu. Ta tự mình ra tay thì có có chừng mực hơn, chứ nếu tùy tiện tìm một võ tông thì chỉ sợ sẽ làm vị này của con bị thương đó nha.”
Diệp Thạch nghe xong lời Bạch Thần Tinh nói, nhìn qua Mộ Thần, thấp giọng hỏi: “Mộ Thần, ngươi cảm thấy sao?”
Mộ Thần nói: “Có tiền bối bồi luyện thì ta tất nhiên là cầu còn không được, chỉ sợ chậm trễ chuyện của tiền bối.”
Bạch Thần Tinh cười dịu dàng với Mộ Thần, “Yên tâm, chút thời gian ấy ta vẫn phải có.”
Ngữ khí Bạch Thần Tinh dịu dàng như nước, nhưng Mộ Thần lại nghe ra một cỗ âm độc nói không nên lời.
Tiểu tháp tại Mộ Thần thức hải lý chung quanh loạn chuyển, “Tháp chủ đại nhân, ngươi nên chuẩn bị đan dược chữa bán thân bất toại nhiều một chút đi, mấy ngày kế tiếp không dễ qua lắm đâu nha.”
Mộ Thần: “…”
Trong biệt viện trận pháp tháp, nơi mà đám người đan tháp đang ở lâm thời.
“Tra được rồi.” Doãn Kiến Bình đi tới, “Có người may mắn phục hồi lại phương thuốc Tố Tâm Đan như cũ, nhưng đã bị Bạch gia mời chào rồi.”
Cát Tiểu Điệp nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Động tác Bạch gia sao nhanh vậy?”
“Bạch gia dù sao cũng là địa đầu xà, bọn họ nhanh chân đến trước cũng không lạ.” Doãn Kiến Bình châm chước nói.
Cát Tiểu Điệp nhẹ hít một hơi, bất đắc dĩ nói: “Người đã vào Bạch gia rồi, giờ còn muốn mời chào cũng khó.”
“Chúng ta có thể mua phương thuốc từ trong tay Bạch gia.” Tiết Bân nói.
Cát Tiểu Điệp lắc đầu: “Sợ là rất khó.” Bạch gia là trận pháp thế gia, cũng không thiếu nguyên thạch.
“Hình như Bạch Thần Tinh tiền bối đang muốn nhờ lão tổ ra tay luyện chế Phản Linh Đan.” Doãn Kiến Bình nói.
Trên mặt Cát Tiểu Điệp lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói: “Nhờ lão tổ ra tay á? Lão tổ đã mấy chục năm chưa xuất quan, Tố Tâm Đan tuy không tồi, nhưng còn chưa đủ phân lượng để nhờ lão tổ ra tay đâu.”
Doãn Kiến Bình gật đầu: “Phải đó. Nhưng mà, người đã bị Bạch gia mời chào rồi, mà Bạch Thần Tinh lại chỉ có một yêu cầu này.”
Cát Tiểu Điệp nhăn chặt mày: “Bạch Thần Tinh muốn nhờ lão tổ luyện chế Phản Linh Đan?”
“Đúng vậy. Nghe nói mẫu phụ của Bạch Diên Tinh còn sống, nhưng mà không biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh, cần có Phản Linh Đan để cứu mạng.” Doãn Kiến Bình nói.
Cát Tiểu Điệp tràn đầy cảm thán: “Bạch Diên Tinh đối với người nọ, thật đúng là không còn gì để nói.”
Tiết Bân cũng đồng ý: “Còn không phải sao, Bạch Thần Tinh cô độc nhiều năm, vốn tưởng rằng là vì Hạ Nhược Tuyết, nào ngờ lại là vì một người khác.”
Cát Tiểu Điệp nhăn mày nói: “Chuyện mời lão tổ ra tay, chúng ta không làm chủ được, chỉ có thể xem xem còn có cách nào khác từ trong tay Bạch gia mua phương thuốc kia không. Nếu có thể trực tiếp gặp luyện dược sư kia thì tốt rồi.”
Tiết Bân nhíu mày: “Hình như người nọ đã bị Bạch Diên Tinh giấu đi rồi.”
Cát Tiểu Điệp cắn môi nói: “Không biết phương thuốc Tố Tâm Đan kia là do người nọ ngẫu nhiên có được, hay là do chính người nọ phục hồi lại. Nếu như đó là do bản thân người nọ phục hồi, vậy người nọ cũng có thể có năng lực phục hồi lại những phương thuốc quý trọng khác.”
“Hẳn là không đến mức đó đâu, nếu thật sự có một luyện dược sư như vậy, thì thanh danh của người nọ đã sớm truyền xa.” Doãn Kiến Bình không cho là đúng.
Bạch gia.
“Phụ thân, người đan tháp không đồng ý ạ?” Diệp Thạch hỏi Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh lắc lắc đầu, nói: “Không có, ban đầu ta cũng không trông cậy bọn họ sẽ đồng ý, Tố Tâm Đan tuy không tồi, nhưng nó vẫn chưa đủ tư cách để cho vị trong đan tháp kia ra tay, ta làm như thế chỉ là vì dẫn dắt sự chú ý của bọn họ, chứ nếu để cho người đan tháp tra tiếp, chỉ sợ họ sẽ tra tới Mộ Thần.”
Diệp Thạch gật đầu “à” một tiếng, nhíu mày nói: “Phụ thân, người đan tháp ra giá quá lớn, kỳ thật Mộ Thần không bao lâu nữa sẽ là đan sư bát cấp hậu kỳ, chúng ta căn bản không cần phải đi cầu lão gia kia, huống chi con còn nghe nói, xác xuất thành công lão gia kia luyện ra đan dược bát cấp thượng phẩm cũng không cao lắm.”
Bạch Thần Tinh đen mặt, nếu như người nói lời này là người khác, Bạch Thần Tinh đã sớm chỉ thẳng mặt mắng te tát, ngươi nghĩ luyện dược sư bát cấp hậu kỳ là cải trắng ấy à? Chênh lệch giữa thất cấp và bát cấp rất lớn, bằng không tại sao đan tháp chỉ có một luyện dược sư bát cấp hậu kỳ chứ.
Đáng tiếc, người nói lời này chính là Diệp Thạch…
Bạch Thần Tinh chỉ đành phải dùng vẻ mặt ôn hoà mà nói: “Chỉ là để ngừa vạn nhất thôi, đến lúc đó mình lại có nhiều hơn một lựa chọn đúng không.”
Diệp Thạch miễn cưỡng gật đầu: “Cũng đúng…”
“Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thần lại có thể phục hồi lại phương thuốc Tố Tâm Đan, hắn thật đúng là lợi hại.” Bạch Thần Tinh không thể không cảm thán một câu.
Diệp Thạch gật đầu, tự hào nói: “Mộ Thần vốn đã rất rất lợi hại!”
Bạch Thần Tinh: “…” Tuy rằng thái độ của tên Mộ Thần kia đối với hắn không ra làm sao, nhưng khi hắn hỏi Mộ Thần về phương thuốc Tố Tâm Đan, Mộ Thần không nói hai lời liền đưa cho, coi như cũng thức thời.
Diệp Thạch dùng đôi mắt trông mong nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Phụ thân, phương thuốc kia rất quý đó nha, ngài phải trợ cấp Mộ Thần thêm một chút mới được đó.”
“Ngày thường con trợ cấp hắn còn chưa đủ nhiều sao? Cho con bao nhiêu nguyên thạch, con đều đưa hết cho hắn.” Bạch Thần Tinh tức giận nói.
Diệp Thạch có chút xấu hổ trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Tháp Linh nói nó cần có thêm rất nhiều nguyên thạch mới có thể chữa trị tốt, mà nó được chữa trị tốt, Mộ Thần mới có thể càng ngày càng lợi hại.”
Bạch Thần Tinh nhíu mày, “Mộ Thần lợi hại như thế, con sẽ bị người ta bỏ ra quá xa, nếu người ta không còn cần con thì con làm sao đây?”
Diệp Thạch cắn môi, bất an nói nhỏ: “Sẽ không đâu.”
Bạch Thần Tinh thở dài nhìn Diệp Thạch: “Cho dù hắn đối tốt với con, thì con cũng phải lưu lại một tâm nhãn.”
Diệp Thạch hít nhẹ một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nếu, nếu hắn thật sự thay lòng đổi dạ, con cũng ngăn không được… Nhưng Mộ Thần sẽ không đâu, ngay cả Trang Du cũng không bắt được Mộ Thần mà, Trang Du ai cũng bắt được, thế nhưng lại không bắt được Mộ Thần!”
Nghe Diệp Thạch nhắc tới Trang Du, trên mặt Bạch Thần Tinh liền hiện lên vẻ hung ác.
Tung tích Mệnh Tộc mơ hồ không thể định, hắn tuy đã phái người tra xét nơi Trang Du đang ở, nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Phải rồi phụ thân, con nghe nói Bạch Nghị đã chết ạ?” Diệp Thạch vui sướng khi người gặp họa nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu, sắc mặt như thường: “Đúng vậy. Hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong bí cảnh.”
Diệp Thạch híp mắt, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, “Vận may của hắn thật kém, nhưng ai bảo hắn cùng một chỗ với Trang Du đâu. Tiện nhân Trang Du kia chính là mệnh khắc phu, nam nhân cùng một chỗ với tiện nhân đó đều sẽ bị khắc chết.” Diệp Thạch nói xong lời cuối cùng, liền ha ha nở nụ cười.
Bạch Thần Tinh nhìn vẻ tươi cười trên mặt Diệp Thạch, khóe miệng cũng cong lên.
“Phụ thân, ngài chỉ điểm Mộ Thần lâu vậy rồi, thực lực Mộ Thần thế nào ạ?” Diệp Thạch hỏi.
Bạch Thần Tinh cười nói: “Không tồi không tồi, rất tốt. Tuy rằng chỉ có thực lực võ hoàng, nhưng mà rất có ánh mắt.” Một võ hoàng lại có thể chịu đựng như vậy, đúng là không dễ dàng!
Diệp Thạch lên tiếng, cười nói: “Mộ Thần rất mạnh.”
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, nói: “Đúng thật.”
“Nhưng mà lúc Mộ Thần rời đi lại không chịu lên tiếng gọi con.” Diệp Thạch buồn bực nói.
Bạch Thần Tinh cúi đầu thầm nghĩ, thằng nhóc Mộ Thần kia coi như thức thời, nếu không để Diên Tinh thấy Mộ Thần mặt mũi bầm dập, chỉ sợ Diên Tinh sẽ có thành kiến với mình mất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 258
Chương 258