DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 350

Bạch gia.

Diệp Thạch nhìn dị tượng trên bầu trời, ánh mắt như hiện lên điều gì kỳ lạ.

Thơm thơm thơm…”

Ăn ăn…”

Diệp Thạch nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo bên người, bất đắc dĩ nói: “Vật kia mấy đứakhông thể ăn đâu.

Đây chính là đan dược cửu cấp, Đại Bảo với Tiểu Bảo căn bản không tiêu hóa được.

Đại Bảo Tiểu Bảo ôm chân Diệp Thạch, ‘điềm đạm đáng yêu’ cọ đến cọ đi.

Diệp Thạch nhìn hia đứa nhóc đang làm nũng bán manh, bất đắc dĩ mà thở dài, thầm nghĩ không thể ăn chính là không thể ăn. Đan dược này ngay cả y cũng không thể ăn đâu, nhưng mà thật sự thơm quá đi, hương vị nhất định sẽ rất ngon, vừa giòn vừa thơm.

Bạch Thừa Phong khoanh tay nhìn dị tượng, vẻ mặt hưng phấn. Đan Tháp? Đan Tháp thì tính là gì chứ!

Thế giới này cho tới bây giờ đều là dùng thực lực nói chuyện, hiện giờ thân phận tháp chủ Đan Tháp của Cừu Tranh Vanh cùng thân phận luyện dược sư cửu cấp của Mộ Thần kém nhau quá xa.

Dù Cừu Tranh Vanh nhìn Mộ Thần không vừa mắt, nơi chốn nhằm vào Bạch gia thì thế nào, hiện tại Bạch gia bọn họ nếu như đi chiêu Mộ đại sư, còn không biết sẽ có bao nhiêu luyện dược sư trên thất cấp cao cấp vội vàng tới cửa cầu thu lưu đâu.

Đằng Long Kinh Thiên Đan, loại đan dược này có thể đề cao thực lực võ thánh!” Bạch Thừa Phong nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch: “Đúng thế. Mộ Thần nói đan dược này dùng rất được, để ông nội hoặc là phụ thân ăn, hẳn là có thể tăng lên nhất tinh.

Mộ Thần luyện đan dược này là tính cho phụ thân ngươi dùng, hay làcho ông ngoại ngươi dùng?” Bạch Thừa Phong hứng thú hỏi.

Một bên là nhạc phụ, một bên là ông ngoại, chỉ sợ là Mộ Thần phải đau đầu rồi.

Diệp Thạch bĩu môi, nghiêng đầu nói: “Mộ Thần nói, phụ thân cùng ông ngoại đều không phải thứ tốt.

Bạch Thừa Phong: “…”

Lăng Trầm: “

Nhưng dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tuy rằng nhân phẩm của phụ thân cùng ông ngoại đều không tốt lắm, nhưng vẫn cần phải cho bọn họdùng một viên.” Diệp Thạch nói.

Lăng Trầm gật đầu, vội hỏi: “Đúng đúng, mấu chốt là cho ai ăn?

Mộ Thần nói, để phụ thân vớiông ngoại chơi đoán số đi, ai thắng, chính là của người đó.” Diệp Thạch nói.

Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt. Lấy việc chơi đoán số để quyết định đan dược cửu cấp thuộc về ai, Mộ Thần thật là có sáng ý, cho nên nói, ý tưởng của thiên tài cùng thường nhân luôn luôn bất đồng?

Bên cạnh Diệp Thạch có vài vị trưởng bối cả hai nhà Bạch gia, Lăng gia, nghe được lời Diệp Thạch nói thì biểu tình những người này đều trở nên quỷ dị.

Mọi người bỗng nhiên cảm thấy, nếu rảnh có lẽ nên đi nghiên cứu chút về chơi đoán số, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng?

Mộ Thần thông minh nhất luôn đó nha, chơi đoán số thìcần nhìn xem phụ thân hayông ngoại có vận khí hay không, Mộ Thần sẽ không đắc tội người ta.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Đúng vậy! Mộ Thần thông minh nhất. Diên Tinh, ánh mắt này của ngươi thật sự quá độc! Thiên hạ này có nhiều nam nhân như vậy, mà ngươi lại chọn lựa được ngườitốt nhất trong đấy.” Bạch Khê Phong phe phẩy cây quạt, hết sức tán thưởng.

Diệp Thạch ngại ngùng cười cười, nói: “Ta trước kia có nằm mơ cũng không nghĩ Mộ Thần có thể đi đến một bước này.

Khi trước y mới vừa gặp Mộ Thần, Mộ Thần chỉ là một võ giả, không học vấn không nghề nghiệp, thanh danh thì cực kém, thực lực thì vẫn chưa có mạnh bằng y đâu!

Lúc ấy y thấy Mộ Thần khá là yếu đuối, khi Mộ Thần nói tới việc sẽ bảo vệ y, y nghĩ, nếu Mộ Thần đối tốt với y, sau này để y bảo hộ Mộ Thần cũng có thể.

Như chỉ trong chớp mắt, Mộ Thần đã thành đệ nhất cao thủ Trung Châu.

Tuy rằng Mộ Thần mới chỉ là võ tôn, nhưng những võ thánh bình thường căn bản không phải là đối thủ của Mộ Thần.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Mới ngắn ngủn vài năm thời gian mà thôi, ngẫm lại cứ như một giấc mộng.

Khê Phong thúc thúc, hội đấu giá chuẩn bị thế nào rồi? Thiệp mời có bán được không?” Diệp Thạch hỏi.

Bán được không á? Diên Tinh, ngươi đanghỏi chơi hả?” Bạch Khê Phong đại kinh tiểu quái nói, “Ngươi không biết đâu, những thiệp mời kia vừa xuất hiện trênhội đấu giá thì đã lập tức bị người ta đoạt sạch không còn, một vạn tấm thiệp mời căn bản là không đủ.

Mộ Thần hiện giờ đã là luyện dược sư cửu cấp, những cường giả lánh đời kia sợ là đều phải bùng nổ rồi, có lẽ nếu làm thêm mấy ngàn phần thiệp mời mới đủ được.

Diệp Thạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi, như vậy cũng không cần sầu bán không được.

Lăng Trầm liếc mắt xem thường. Diệp Thạch thật biết nói giỡn, đan dược thất cấp cùng đan dược bát cấp có nhiều hơn nữa cũng không cần phát sầu về nguồn tiêu thụ đâu.

… …

Một đoàn xe cỡ trung đang đi trên đường.

Mộ Thần thiếu gia thật sự quá đỉnh.

Phải đó, vậy mà đã làluyện dược sư cửu cấp rồi, thái thượng trưởng lão của Đan Tháp cũng chỉ mới là luyện dược sư bát cấp hậu kỳ mà thôi.”

Đan Tháp không biết tự lượng sức mình đối nghịch cùng Mộ thiếu, bây giờMộ thiếu đã là luyện dược sư cửu cấp, mà người có luyện đan thuật cao nhất Đan Tháp chỉlà bát cấp hậu kỳ, mệt Đan Tháp còn tự xưng là thánh địa luyện dược sư, luyện đan thuật cùng Mộ thiếu thật sự không cách nào so sánh được.

Trước đóĐan Tháp nói Mộ thiếu giết chết năm người củaĐan Tháp, hiện tại ngược lại như tháp chủ Đan Tháp tự mìnhgiết năm người kia thì đáng tin hơn. Mộ thiếucùng bọn họ không cừu không oán, hà tất phải chọc vào vũng bùn này.

Ta đã nói mà! Mộ thiếu tài hoa hơn người, một vị luyện dược sư cửu cấp như hắncần gì phảikhó xử vàiluyện dược sư thất cấp kia?”

Lời này không nên nói lung tung, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Các ngươi không muốn sống nữa à?Đan Tháp là thứcác ngươi có thể chửi bới sao.



Mộ Viễn Phong nghiêng đầu nghe vài người bên ngoài nói chuyện, khóe miệng cong lên một nụ cười hết sức tự hào.

Thần nhi vậy mà đã chạy tới một bước này, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi!

Thế nhưng tuy rằng hiện tại Thần nhi rất lợi hại, nhưng tựa hồ đắc tội với người khác cũng có hơi nhiều, Đan Tháp cùng Mệnh Tộc kia có vẻ cũng không dễ chọc.

Rèm xe ngựa bị xốc ra, một nam tử che hắc sa hỏi, “Ngươi có khá hơn chút nào không?

Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ ân cứu mạng của Thất thiếu gia.” Mộ Viễn Phong vội nói.

Lâm Tạ cười: “Ngươi đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi.

Mộ Viễn Phong cười: “Ân cứu mạng, có thế nào cũng nói không đủ.” Nếu không có người này, có lẽ hắn đã chết. Mà chết rồi, thì cái gì cũng mất…

Thất thiếu gia!!!

Lâm Tạ nhíu mày, liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái, nói: “Xin lỗi không tiếp được.

Mộ Thần cười nói: “Ngươi cứ vội chuyện của ngươi.

Thất thiếu gia, tại sao ngươi lại lung tung cứu người, biết người biết mặt không biết lòng, việc này của chúng ta vô cùng quan trọng, ngươi cẩn thận mang gian tế trở về đấy.

Lâm Tạ vừa đi ra ngoài, một giọng nói sắc nhọn liền truyền vào trong tai Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong nhịn không được mà nhíu mày.

Hiệu quả cách âm của xe ngựa(?) cũng không quá tốt, người ngoài xe rõ ràng là cố ý nói cho hắn nghe.

Mộ Viễn Phong khụ một hai tiếng, lúc trước hắn bị một con yêu thú lục cấp đuổi giết, liều mạng trọng thương bảo trụ được một mạng, sau đó được Lâm Tạ cứu, nhưng đã dưỡng một đoạn thời gian mà thân thể vẫn không thấy khởi sắc bao nhiêu.

Ngô quản gia quá lo lắng, người nọ chỉ là một tán tu, được ta thuận tay cứu mà thôi.” Lâm Tạ bình tĩnh nói.

Thất thiếu gia, không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người, người này không rõ lai lịch, vẫn nên sớm đuổi đi thì hơn.” Ngô Đạt chắp tay sau lưng, lên mặt nói.

Lâm Tạ nhíu mày, xầm mặt nói: “Người nọ là do ta cứu, xử lý như thế nào là chuyện của ta.

Ngô Đạt thấy Lâm Tạ sinh khí, liền có chút không vui mà nói: “Thất thiếu gia, ta là đang tốt cho ngươi, ngươi đã không lĩnh tình thì quên đi.

Lâm Tạ nhìn bóng dáng Ngô Đạt, trong lòng có chút bất bình.

Thất thiếu gia, Ngô Đạt thật quá đáng, một ngoại nhân mà lạiđi khoa tay múa chân đối với chuyện của ngài.” Gã sai vặt Lý Phi bên người Lâm Tạ hết sức bất mãn nói.

Lâm Tạ cười khổ, nói: “Đi thôi, đừng nói tới hắn.

Y tuy là dòng chính Lâm gia, nhưng địa vị thấp kém, lại còn bị hủy dung, còn sống không tốt bằng ngoại nhân như tên Ngô quản gia này, dù sao tên đó là người mà vị thiên tài Bát muội kia của y tin cậy.

Tuy rằng Ngô quản gia có chút quá, nhưng thiếu gia làm gì phải đối tốt với ngườibèo nước gặp gỡ kia như vậy?” Lý Phi không hiểu hỏi.

Nhìn tay người kia thì chắc chắn là một vịluyện dược sư, trên người mang theo một cỗ dược hương thường có ở luyện dược sư, ta nghĩ hắn là hổ lạc bình dương, có thể giúp một phen thì liền giúp một phen, kết cái thiện duyên, có thể về sau người ta sẽ giúp đỡ chúng ta thì sao.

Lý Phi kinh ngạc hỏi: “Người đó là luyện dược sư? Thiếu gia, vậy hắn là luyện dược sư cấp mấy vậy?

Lấy thực lực võ hoàng sơ cấp của hắn, ta nghĩ luyện đan thuật hẳn là khoảngngũ cấp.” Lâm Tạ suy nghĩ rồi nói.

Lý Phi nhất thời có chút thất vọng, “Mới ngũ cấp thôi à!

Lâm Tạ bỡn cợt nói: “Ánh mắt của ngươi thật cao, luyện dược sư ngũ cấp cũng không nhập vào mắt ngươi.

Lý Phi xấu hổ cười, chối: “Khôngphải, ta chỉ là nghĩ, nếu thiếu gia cứu đượcmộtvị luyện dược sư thất cấp cao cấp, ngài liền có thể đổi vận rồi.

Lâm Tạ bất đắc dĩ trợn mắt trừng Lý Phi: “Luyện dược sư thất cấp cao cấp cơ bản đều có tu vi võ tông, còn bịmột tên võ hoàng nhưtađi cứu?

Lý Phi gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Ta chỉ tùy tiện nghĩ thôi. À mà thiếu gia, nghe nói lần này trong đám đan dược thất cấp ở hội đấu giá có Phục Nhan Đan thất cấp cao cấp, nếu có thể mua được đan dược này, dung mạo của ngài có thể khôi phục rồi.” Lý Phi nói.

Sắc mặt Lâm Tạ nhất thời âm trầm, “Ngươi đang loạn tưởng cái gì vậy? Không nên nói lung tung.

Lần này Lâm gia chiếm được một tấm thiệp mời đi tới hội đấu giá của Bạch gia.

Bát muội Lâm Ngọc của Lâm Tạ là một luyện dược sư lục cấp, sắp thăng cấp thành luyện dược sư thất cấp. Bọn họ lần này dẫn theo không ít vật tư chính là muốn đổi cho Lâm Ngọc một viên đan dược thất cấp tăng linh hồn lực.

Lý Phi nhìn sắc mặt Lâm Tạ, xấu hổ nói: “Ta chỉ là tùy tiện nói thôi.

Lâm Tạ cười khổ, thở ra một hơi dài: “Ta dù sao cũng không phải nữ tử, diện mạo không dễ nhìn cũng không sao.”

Lý Phi nhìn bộ dáng Lâm Tạ, trong lòng nhịn không được mà ủy khuất thay Lâm Tạ.

Mộ Viễn Phong thu hồi linh hồn lực, nhịn không được thở dài.

Từ trong những câu đàm luận của thị vệ cùng đoàn xe, Mộ Viễn Phong đại khái biết được thông tin của vị Thất thiếu gia Lâm Tạ này.

Lâm Tạ là một song nhi, trong đám đồng lứa ở Lâm gia thì y xếp thứ bảy, Lâm Tạ có diện mạo vô cùng tốt, đã cùng công tử Dư Tấn của Dư gia đính thân.

Kết quả, một lần trong quá trình ra ngoài tìm kiếm cơ duyên gặp chuyện ngoài ý muốn, dung mạo Lâm Tạ bị một con Huyết Diễm Thiềm làm hỏng, gương mặt trở nên khó coi.

Dư Tấn là thiên tài của Dư gia, Lâm gia cân nhắc một chút, đổi đối tượng hôn ước với Dư Tấn từ Lâm Tạ thành Lâm Ngọc. Lâm Ngọc là một luyện dược sư, luyện đan thuật không tồi, hai nhà đối với hôn sự của hai người đều vui như mở cờ, còn Lâm Tạ thì cứ như vậy bị mọi người quên đi.

Mộ Viễn Phong cúi đầu, hắn đã là luyện dược sư lục cấp.

Trước khi Mộ Thần rời đi đã là luyện dược sư thất cấp, lúc ấy Mộ Thần để lại cho hắn một phần luyện đan tâm đắc cùng đại lượng tài nguyên tu luyện.

Có phần tâm đắc cùng tài nguyên này, luyện đan thuật cùng tu vi của Mộ Viễn Phong vẫn luôn tăng đều.

Nhưng ngay cả như vậy, viên Phục Nhan Đan thất cấp kia Mộ Viễn Phong vẫn không luyện ra nổi. Mộ Viễn Phong cúi đầu, thầm nghĩ đợi khi tìm được Thần nhi, hỏi lấy một viên Phục Nhan Đan từ Thần nhi hẳn không phải là việc gì khó.

Nhưng việc cấp bách, là phải tìm được Thần nhi.

Mộ Viễn Phong từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược khôi phục nguyên khí, nuốt xuống.

Đọc truyện chữ Full