DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 2 - Chương 17

Tô Cần thở một hơi thật dài, đem bao quần áo quẳng lên giường, mệt mỏi duỗi thắt lưng một cái liền khỏe khắn trở lại.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi ả ôn thần kia, sau này có thể an ổn đi khắp nơi. Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chợt nhíu mày, tiến tới gần, hai tay nắm lấy song cửa, thả người từ lầu hai khách điếm nhảy xuống dưới. Sau đó phủi phủi bụi, miệng ngâm nga vài tiểu khúc hướng phía Tần lâu sở quán lớn nhất trấn trên đi đến.

*Tần Lâu sở quán: kỹ viện.

Đại Tống năm Khai Bảo thứ hai, Triệu Khuông Dận đang tại vị.

Từ thời Ngũ đại thập quốc, chiến tranh loạn lạc đã nổi lên khắp bốn phía, đến giờ bất cứ ai cũng không nguyện ý trải qua dù chỉ là một ngày sống lưu lạc trong chiến loạn nữa, thống nhất đất nước tự nhiên trở thành mục đích chung. Tống Càn Đức năm thứ ba, cũng giống như năm năm trước đó, Bắc Tống phát binh tấn công Thục, quốc vương của Hậu Thục là Mạnh Sưởng buộc phải đầu hàng, Hậu Thục diệt vong. Đất Thục từ thời Tam quốc đến nay, cho dù có tài nguyên thiên nhiên giàu có, phong phú, hơn nữa trong lúc Mạnh Sưởng cùng thân phụ Mạnh Tri Tường cầm quyền, cũng không có phát sinh chiến loạn nào quá lớn. Vì thế, khi bị Bắc Tống tấn công, Thục gần như không chiến mà hàng, bởi vậy đất Thục ngược lại trở thành một trong những quốc gia ít bị ảnh hưởng của chiến tranh nhất, rất nhiều bách tính vùng Trung Nguyên đều chuyển nhà đến đây sinh sống. Trải qua vài thập niên ngắn ngủi, sự phồn hoa và sầm uất ở nơi đây hầu như đã sánh kịp với Trung Nguyên, ngay cả một số thị trấn có quy mô tương đối nhỏ cũng hiện ra cảnh tượng an cư lạc nghiệp. Đối với bách tính mà nói, ai làm hoàng đế cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng đế này có thể mang đến cho bọn họ một cuộc sống an ổn không hay thôi.

*Năm Khai Bảo: Bắt đầu từ năm 968 – 976.

*Năm Càn Đức: 960 – 963.

*Hậu Thục: là một trong 10 quốc gia thời Ngũ đại Thập quốc trong lịch sử Trung Quốc, tồn tại từ năm 934 đến năm 965. Quốc gia này đóng tại vùng Tứ Xuyên ngày nay với kinh đô là Thành Đô.

Kỳ trấn là loại một trấn nhỏ như thế, cách Thành Đô không xa, lại gần sát với quan đạo, bởi vậy thập phần náo nhiệt, ngay cả kỹ viện trong trấn cũng rất phát triển. Thanh lâu lớn nhất trong trấn gọi là Xuân Hoan lâu, hễ là thanh lâu, mục đích chung đều là kiếm tiền của khách làng chơi, tên gọi cho dù có văn nhã cỡ nào, cũng chỉ thích hợp đối với một số loại người mua danh chuộc tiếng cùng vương tôn quý tộc có tiền có của. Còn đối với loại trấn nhỏ này mà nói, đặt tên trắng trợn như thế này hiển nhiên là được mọi người hoan nghênh nhất.

*Quan đạo: Ta đã giải thích ở mấy chương trước, nhà Đường chia đất nước thành 10 đạo. Quan đạo = cũng giống như tỉnh lớn bây giờ vậy.

Tô Cần lúc ở nhà bị Tô lão cha quản lý rất chặt, chưa từng được đến loại địa phương này, sau khi ra ngoài nghe Mạc Vấn Thùy cùng Vấn Kiếm sơn trang trang chủ trò chuyện vài lần, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ muốn đi nhìn thử một chút, chỉ là dọc đường không ngừng bị Phùng Tinh Nhi quấn chân, tới bây giờ mới có thể chạy thoát khỏi nàng.

Tú bà của Xuân hoan lâu thấy có một thiếu niên đi tới kỹ viện thì hơi sửng sốt, khách nhân của nàng mặc dù cũng có nhiều loại thiếu niên phóng đãng, ngỗ ngược, nhưng chưa có ai thoạt nhìn nghiêm túc, thật thà như vậy, hắn đến đây giống như chỉ để tham quan, càng làm các khách nhân khác trông dung tục hơn.

Tú bà suy nghĩ một hồi, theo phản xạ lại lộ ra bộ dạng tươi cười: “Xin hỏi quý tính của công tử, muốn ngồi ở đại sảnh hay là bao sương?”

*Bao sương: phòng riêng.

Tô Cần nhìn bốn phía xung quanh, đầy những nam nữ quần áo không chỉnh tề, hành vi phóng đãng, mặt không khỏi nóng lên, vội vã ném cho tú bà một thỏi bạc nói: “Bao sương đi.”

Tú bà cười thầm: Hóa ra vẫn chưa có kinh nghiệm.

Tô Cần theo tú bà vào một gian sương phòng, tú bà bảo Tô Cần chờ xong liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tô Cần đợi một hồi cảm thấy chán muốn chết, đang định đứng dậy thì cửa sương phòng bị đẩy ra, hai nữ tử xinh đẹp liền tiến vào, trong tay bưng trái cây và đồ nhắm, khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

“Khiến công tử đợi lâu, thiếp là Tiểu Nhiên.”

“Còn thiếp là Tiểu Tả.”

Y phục trên người các nàng mỏng tanh, bộ ngực nửa lộ ra ngoài, Tô Cần nhìn thấy bỗng chốc đỏ cả mặt.

Hai nữ tử thấy thế liền cười ha ha, càng nổi hứng trêu đùa, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa như vô ý mà ngả vào người hắn.

Cả người Tô Cần không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã tới đây, để dời đi lực chú ý của hai nữ tử, hắn bắt đầu uống rượu.

Mới uống mấy chén sắc mặt đã trở nên đỏ bừng, thần trí cũng có chút mơ hồ, tửu lượng của hắn vốn cũng không thấp đến thế, chỉ là trong rượu của thanh lâu có bỏ thêm không ít các hương dược thúc tình, hắn lần đầu tới đây, hiển nhiên không biết chuyện này.

Cảm thấy thân thể có chút nóng lên, hắn lẩm bẩm nói: “Ta đi giải một chút.” Sau đó liền đẩy hai nữ tử sang một bên, đứng dậy ra khỏi cửa.

Hai nữ tử thấy hắn rất thú vị, cũng không cản hắn, các nàng cười cười nói nói, bàn bạc coi sau khi công tử thiếu niên tuấn tú kia trở về bọn họ nên đối đãi như thế nào.

Không khí ngoài cửa ùa đến, Tô Cần cũng thanh tỉnh được vài phần, đi giải xong liền theo đường cũ mà quay trở về, lại đột nhiên nghe từ trong một gian phòng truyền đến tiếng cười nói, không khỏi cảm thấy tò mò, vì vậy liền nín thở, dùng khinh công nép qua một bên nghe trộm.

Trong phòng truyền đến thanh âm hoan ái khó nghe, còn có tiếng bàn bạc trao đổi thủ đoạn làm tăng tiền lãi của cửa hàng. Tô Cần hễ nghe thấy mấy thanh âm hoan ái kia liền đỏ mặt tía tai, không chú ý những chuyện vặt như tiền đặt cọc này nọ, hắn cảm thấy cuộc đời có trăm nghìn hình dạng, quả thật mở rộng tầm mắt, bất tri bất giác bản thân đã rời xa gian phòng kia, đi trở về.

“Trầm Dung Dương… áp chế…”

Nghe được cái tên quen thuộc, Tô Cần vểnh tai lại nín thở tới gần một chút.

“Nếu xong chuyện… đại vị…”

Thanh âm trong phòng cực kỳ nhỏ, gần như là lời thì thầm, cho dù đem lỗ tai dán lên trên cửa sổ cũng không nghe được bao nhiêu, Tô Cần càng muốn nghe rõ, nhất thời nóng ruột, hơi thở cũng quên mất phải giấu đi.

Một thỏi bạc vụn liền từ trong phòng xuyên qua cửa lao tới.

Nguy rồi!

Tô Cần chưa kịp suy nghĩ, liền xoay người tránh né.

Phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ hàn khí lạnh đến thấu xương, tốc độ cũng không nhanh nhưng lại cực kỳ biến hóa, Tô Cần nhanh hơn một chút, nhưng cũng không thể thoát khỏi, ngay cả thời gian để quay đầu lại cũng không có.

Hắn nhớ tới Trầm Dung Dương đã từng nói với hắn, phương thức liên lạc với Như Ý lâu.

Luồng khí quỷ dị phía sau càng ngày càng gần, mà khinh công của hắn cũng đã tới cực hạn.

Tô Cần bỗng nhiên nhớ tới Tô lão cha, hai con chó nhỏ trong nhà, thậm chí còn có Phùng Tinh Nhi điêu ngoa kia.

*****

Khai Phong.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, người đi đường ai nấy đều khoác vào những bộ y phục vừa dày vừa nặng, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí sầm uất và náo nhiệt.

Không có người nào nghĩ đến, tòa đại trạch của Như Ý lâu cư nhiên lại tọa lạc ở Khai Phong, nằm trong vùng lân cận với Đại Tướng Quốc tự.

*Đại trạch: nhà lớn.

*Đại tướng quốc tự: Là một ngôi chùa cổ nằm ở trung tâm thành phố Khai Phong.

Mái ngói uốn cong lộ vẻ nghiêm túc và trang trọng, đại trạch được xây dựng theo kiểu phủ đệ của các đại gia tộc đông đúc người, nhưng lại không toát lên vẻ cao ngạo phách lối như phủ đệ của vương tôn quý tộc. Bảng hiệu phía trên đại môn nghiễm nhiên viết hai chữ “Trầm phủ”, người đi ngang qua chỉ đoán đây có thể là một gia đình thư hương thế gia nào đó, hoặc là phủ đệ của quan lại đã về hưu.

Thị Kiếm tiến lên gõ vài cái, chỉ chốc lát, đại môn liền được mở ra.

Mở cửa chính là một lão nô bộc già cả, trên mặt có đầy nếp nhăn, lưng còng, nhìn thấy Thị Kiếm cùng người phía sau hắn, nếp nhăn nhất thời cười thành một đóa hoa.

“Công tử, người đã trở về.”

Một câu nói bình thường nhàn nhạt, lại ẩn chứa không biết bao nhiêu kinh ngạc cùng vui mừng.

Dưới đáy lòng Trầm Dung Dương bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, nụ cười cũng trở nên chân thành hơn.

“Ân, Phúc bá, ta đã trở về.”

Như Ý lâu bởi vì y trở về mà náo nhiệt hẳn lên, người đến bưng trà rót nước cùng chuẩn bị cơm canh thiếu chút nữa loạn thành một đoàn, người đảm nhiệm tình báo cũng muốn đến để báo cáo.

Trầm Dung Dương vừa vào tới chính đường, một nữ tử vận xiêm y vàng nhạt cũng lập tức tiến đến.

“Tiểu Vân, gần đây khỏe không?”

Nhạc Vân gật đầu mỉm cười, hành lễ rồi mới ngồi xuống: “Tất cả mọi người đều mạnh khỏe, Hỉ tổng quản đi Liêu quốc chưa về, Nộ đại ca đã đến xem xét cửa hàng ở Tô Bắc, Ai tỷ tỷ nghe nói người đã về, đang làm vài món ăn, một tí nữa là có thể dùng được rồi.”

Bốn người Hỉ Nộ Ai Nhạc đều là thủ hạ của Trầm Dung Dương, là bốn tổng quản phụ tá y quản lý Như Ý lâu. Trong đó, từ Hỉ Dung đã quá sáu mươi tuổi lớn nhất, đến Nhạc Vân chỉ mới tròn hai mươi nhỏ nhất, bọn họ đều đã trải qua một đời Như Ý lâu chủ, cũng chính là những người do một tay sư phụ của Trầm Dung Dương bồi dưỡng nên.

Ngoại trừ Hỉ Dung có lai lịch khó lường, năm đó được Lão lâu chủ ra tay cứu giúp, vì đội ơn mà lưu lại, thì ba người còn lại đều là cô nhi cùng Trầm Dung Dương lớn lên, trừ đi danh phận chủ tớ, hai bên liền giống như bằng hữu hoặc thân nhân.

“Công tử, nghe nói dọc đường, kẻ bám theo người cũng không ít.” Nhạc Vân cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“Đã bị bọn ta bỏ qua tại Kinh Hồ Bắc rồi.” Thị Cầm đắc ý nói. (Kinh Hồ Bắc tức Võ Xương)

Lúc Trầm Dung Dương chia tay Lục Đình Tiêu trên núi Thanh Thành, Lục Đình Tiêu liền quay về Bắc Minh giáo, mà y cũng triệu tập Thị Cầm Thị Kiếm, không nhanh không chậm quay về Khai Phong, dọc đường đi có không ít kẻ bám theo, Trầm Dung Dương nhưng lại không có xuất thủ, chỉ để bọn Thị Cầm Thị Kiếm tự tìm cách đối phó bọn họ.

Nhạc Vân nhíu mày: “Công tử có biết kẻ theo dõi làm việc cho ai không?”

Trầm Dung Dương không đáp mà hỏi: “Kết quả tra xét bên này thế nào rồi?”

“Rất khó kiểm tra, đối phương phân tán khắp mọi nơi lại rất biết cách ẩn náu, người của chúng ta điều tra hồi lâu, mới tìm ra được một ít đầu mối, xem chừng là có liên hệ với Tấn vương.” Nhạc Vân biết công tử nhà mình chán ghét nhất chính là cùng triều đình có quan hệ, nhưng dù sao cũng phải báo cho y biết, theo như nàng thấy, hành động của Tấn vương, cũng chính là xu hướng của triều đình, liền đem những suy nghĩ của mình nói ra.

Suy nghĩ của Trầm Dung Dương lại trái ngược với nàng.

Tấn vương Triệu Quang Nghĩa, là đệ đệ của đương kim thánh thượng, trừ bỏ người huynh đệ ở giữa Triệu Chi đã sớm chết trẻ, thì Tấn vương là người lập được rất nhiều công lao lớn, từng theo Triệu Khuông Dận nam chinh bắc phạt, lại được thái hậu yêu thích, sử Tống đã chép về hắn: “Tính thị học, công văn nghiệp, đa nghệ năng.”

*Tính tình ham học hỏi, văn tinh xảo, đa tài.

Một người như vậy…

Trầm Dung Dương chống tay lên đầu, im lặng suy nghĩ.

Vào thời đại này, quần hùng không còn loạn lạc, mặc dù phía Tây có bộ tộc Thổ Phiên, phía Bắc có Liêu Quốc và Cao Ly, tương lai không lâu nữa sẽ có thêm Tây Hạ, nhưng lúc này cũng không phải ngươi đứng lên kêu gọi một cái là có thể tụ tập nhân tài khắp bốn phương nổi dậy làm phản. Cho dù y hiểu rõ những chuyện sau này, cho dù y khiến người trong giang hồ phải ca tụng địa vị cùng tiền tài, nhưng bản thân y cũng không định trở thành thiên hạ vô địch. Trong một trăm năm tới, các quốc gia sẽ có một quãng thời gian giằng co rất lâu, đây là vì thực lực đôi bên rất cân đối, lịch sử đã định trước là như thế, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi, hiển nhiên cũng bao gồm cả y.

*Cao Ly: Triều Tiên cổ.

Cho nên y chỉ hy vọng mình có đủ khả năng, khiến bản thân cùng mọi người bên cạnh đều được tự do không bị ràng buộc, đối với triều đình thậm chí quốc gia trong tương lai, y càng không muốn đi giao thiệp với bọn họ.

Thế nhưng hiện tại, Tấn vương nhúng tay vào chuyện giang hồ, từ vài mạng người ở Lâm gia trang, đến chuyện vây khốn y cùng Lục Đình Tiêu, không khỏi khiến y nổi lên nghi ngờ.

Tống Thái Tông tương lai, ngươi đến tột cùng đang muốn làm cái gì?

*****

Tháng mười một âm lịch được gọi là Đông Nguyệt.

Là ngày đông chí hàng năm.

Đối với những bách tính đã vất vả cực nhọc suốt cả năm mà nói, tháng này nghĩa là có thể tạm nghỉ ngơi một chút, bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho lễ Đông chí.

“Tuyết rơi rồi!” Bàn tay trắng nõn vươn ra, đón được hạt tuyết trắng đến không tỳ vết, Nhạc Vân kinh hỉ nói, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía gốc mai thì thanh âm đột nhiên biến mất.

Người nọ lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, tuyết mịn đầu đông rơi xuống trên y phục của y lập tức tan ra, tóc cũng bị vô số các điểm trắng bạc bao phủ, y đang ngẩng đầu nhìn hoa mai rơi xuống, khóe miệng mỉm cười, trong lòng Nhạc Vân đột nhiên có chút rung động.

“Tuyết là điềm báo một năm được mùa.” Trầm Dung Dương nhẹ nhàng nói.

“Đã lâu không được cùng người trải qua Đông chí rồi.” Nhạc Vân nói xong đột nhiên đưa tay lên bụm miệng, sau đó thở hắt ra: “Hy vọng trước Đông chí năm nay Hỉ tổng quản có thể trở về.’

“Có thể ở cùng các ngươi, là may mắn của ta.” Trầm Dung Dương nhìn động tác trẻ con của nàng, khẽ thở dài.

Nhạc Vân nháy mắt mấy cái, muốn đem lệ đang tràn ra khỏi khóe mắt nuốt trở về, cuối cùng nhịn không được nữa mới xoay người len lén lau đi, sau đó mới quay trở lại: “Có thể ở cùng công tử, mới là may mắn của chúng ta.”

Nàng còn nhớ rõ lúc vừa mới quen biết Trầm Dung Dương, y còn rất nhỏ, nhưng đã mang dáng dấp từng trải, dày dạn kinh nghiệm. Như Ý lâu có quy mô cùng thành tựu như ngày hôm nay, chính là công sức của các đời lâu chủ, cũng là nhờ năng lực cùng bản lĩnh của Trầm Dung Dương. Lúc lão lâu chủ qua đời, Trầm Dung Dương chỉ hơi đau xót, mắt cũng không hề ngấn lệ, nhưng bọn họ so với ai khác đều rõ ràng, bề ngoài y nhìn như thản nhiên tùy ý, nhưng lại là người luôn luôn sẵn lòng bảo vệ những người bên cạnh mình.

Y vốn nên là người hăng hái, phóng khoáng, không chịu gò bó mới phải. Nếu như trên người không bị tàn tật, nếu như y có thể bước đi… Ông trời sao mà tàn nhẫn… Công tử như vậy, hễ là nữ tử có đôi mắt tinh tường, đều sẽ phát hiện ra điểm tốt đẹp của ngươi a, chỉ là nữ tử phải như thế nào mới có thể lọt vào mắt của ngươi, cùng ngươi sống đến bạc đầu…

“Công tử.” Một nữ tử áo xám đang ôm bình rượu đi tới, hương hoa phảng phất, nhưng nàng lại trang điểm và búi tóc theo kiểu để tang.

“Ai Tư.” Trầm Dung Dương nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi nói làm vài món ăn, sao lại ôm rượu đến?”

Ai Tư vốn không phải họ Ai, người chồng mà từ nhỏ phụ mẫu đã đính ước cho nàng bị chết trong loạn lạc, hai người vốn là thanh mai trúc mã, đối phương lại là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt. Sau khi hắn mất, nàng cảm thấy thói đời vô thường, tâm tàn ý lạnh, không muốn tái giá, liền trang điểm búi tóc như ngày hôm nay.

“Người đưa tin đem thư tay của Lục giáo chủ tới, còn tặng kèm rượu này.”

Trầm Dung Dương mở phong thư.

Rượu này tên Tuyết Nhưỡng, nên uống vào mùa đông lúc tuyết rơi hoa mai nở. Ngày hai tháng mười hai cùng đến Hoàng Sơn xem Tuyết Trúc.

Ngắn gọn hai câu, nhưng lại khiến Trầm Dung Dương chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Thư này là tin báo trong giáo không có việc gì, cũng là thư hẹn gặp gỡ.

Lục Đình Tiêu, người này quả thật rất thú vị.

Trầm Dung Dương vỗ tay cười lớn, khiến Nhạc Vân cùng Ai Tư ngơ ngác nhìn nhau, quen biết công tử hơn hai mươi năm, nhưng các nàng chưa bao giờ thấy y cười thoải mái như vậy.

Không bao lâu, lại có một người đưa tin tới, nhưng chuyện này lại khiến Trầm Dung Dương cười không nổi nữa.

Con trai của Lãnh Nguyệt Đao Tô Vô Thương – Tô Cần, chết tại Xuân Hoan lâu, phủ Kỳ trấn, Thành Đô.

Thiếu niên kia cười cười đối y nói, muốn đi ngao du nghìn dặm, sau đó học được cách bình tĩnh không đổi sắc mặt như y…

Thiếu niên kia vỗ vỗ vai của y, vui mừng nói nếu chúng ta đều đến đại hội thưởng kiếm, vậy cùng đi chung a…

Một cỗ bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng.

Tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, Trầm Dung Dương nhắm mắt lại.

Đọc truyện chữ Full