DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 7 - Chương 86

Lý Minh Chân nhìn thấy Trầm Dung Dương.

Nhưng hắn không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn.

Chưa nói có Lục Đình Tiêu ở đó, mà chỉ một mình Trầm Dung Dương thôi cũng đủ để khiến hắn chịu không thấu.

Sắc mặt người nọ hơi tái nhợt, một thân y phục màu trắng, dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt, Lý Minh Chân nhìn thấy đột nhiên có chút giật mình, sau đó âm thầm cười khổ, hắn cũng không hiểu bản thân mình rốt cuộc đã bị trúng thứ tà gì, vừa nhìn thấy người nọ liền không thể dời mắt.

Hắn thấp thỏm chạy tới đây, không phải vì muốn coi hai người Lục Hà giao chiến, mà chỉ muốn nhìn xem người nọ có xảy ra việc gì hay không.

Vốn nghĩ chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi, kết quả, vừa nhìn thấy người nọ, trái tim lại giống như bị móng vuốt cào nhẹ, không cách nào bình tĩnh.

Có Lục Đình Tiêu ở bên cạnh, chỉ sợ kiếp này bản thân mình và y đều không có duyên.

Lý Minh Chân chán nản thở ngắn than dài, bộ dáng giống hệt như cha mẹ vừa mới chết không chừng.

Khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Vũ khí của Hà Khổ là kiếm.

Lục Đình Tiêu cũng thế.

Nếu là ngày thường, bọn họ sẽ không mang theo binh khí bên mình, nhưng lúc này, đứng đối diện chính là đối thủ mà suốt cả đời cũng khó gặp, nếu vẫn tay không tấc sắc, chẳng phải đã quá mức khinh thường đối phương rồi hay sao.

Kiếm đương nhiên đều là kiếm tốt, tam xích thanh phong, nhất hoằng thu thủy.

*Tam xích thanh phong: Tay cầm Thanh Phong kiếm định giang sơn, Nhất hoằng thu thủy: ý chỉ tâm địa trong vắt thanh triệt. [Nguồn: Từ nhiều nguồn]

Người xung quanh đều ngẩng đầu, chờ đợi trận chiến tuyệt thế bắt đầu.

Bên ngoài, tiền cược cũng đã đặt xong, người cược cho Hà Khổ nhiều hơn người cược cho Lục Đình Tiêu, ai bảo ngay cả phương trượng của Thiếu Lâm tự cũng không phải là đối thủ của Hà Khổ, mà Lục Đình Tiêu, mọi người chỉ biết võ công của hắn rất cao, nhưng lại không biết là cao đến cỡ nào.

Đây quả thực là canh bạc lớn nhất từ trước đến nay trong chốn giang hồ.

Thị Cầm len lén hỏi, công tử, canh bạc ở ngoài kia, ngươi có cược hay không?

Bản thân hắn cũng đã cầm chút tiền riêng đi cược, mấy người Mạc Vấn Thùy cũng vậy, đương nhiên là cược cho Lục Đình Tiêu.

Trầm Dung Dương cười mà không nói.

Lời thì thầm, cá cược vang lên bên tai, Hà Khổ chỉ mỉm cười, rút kiếm ra khỏi vỏ, vỏ kiếm bị ném sang một bên, mũi chân điểm nhẹ một cái, cả người tựa như một con chim nhạn cô độc nhẹ nhàng bay lên, bộ dáng tuyệt đẹp.

Kiếm ảnh đầy trời giống như thiên la địa võng bao phủ khắp nơi, Lục Đình Tiêu không nhúc nhích, đợi cho đến khi mũi kiếm kia cách người chưa tới nửa thước mới lui về sau một bước, mượn lực của nhánh cây, trường kiếm trong tay đâm về phía khe hở giữa làn quang ảnh, coong một tiếng, hai người tiếp cận trực diện, bắt đầu so đấu nội lực.

Trường kiếm của bọn họ đồng thời run lên, chỉ trong khoảng khắc lại tiếp tục quấn lấy nhau.

Mọi người đều ngừng thở, chỉ thấy hai thân ảnh một vàng một xanh đang tung bay, tựa như hai vệt cầu vồng hết sức hoa mỹ, không thể xác định được là bên nào đang chiếm thế thượng phong.

Người có võ công kém đương nhiên không thể nhìn rõ chiêu thức của hai người bọn họ, mà chỉ cảm thấy choáng váng và hoa mắt.

Trận chiến tuyệt thế đã bắt đầu.

Trường Ninh ngồi ở trong xe, một góc màn xe hơi bị vén lên.

Nàng nhìn tình hình chiến đấu bên kia, trống ngực đập liên tục.

Nàng cũng không rõ bản thân mình đang hy vọng bên nào thắng.

Vừa hy vọng Hà Khổ thắng, lại vừa hận hắn không để ý tới nàng, mong hắn bị một chút giáo huấn, nhưng cũng không muốn hắn chết, hy vọng hắn từ nay về sau có thể toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh nàng, khiến hắn hiểu được rằng trên đời này chỉ có nàng là người đối xử tốt nhất với hắn.

Lại nhớ tới rất nhiều năm về trước, hai người nắm tay nhau cùng đi du ngoạn giang hồ, khi đó bọn họ đều còn trẻ, đều đa tình, một hiệp khách một hồng nhan, khoái hoạt và tùy tiện biết bao nhiêu, đáng tiếc, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tất cả đã sớm bị chôn vùi ở sâu bên trong trí nhớ…

Nàng ngơ ngẩn tưởng niệm, chỉ cảm thấy đầy chua xót và khó chịu.

Võ công của Hà Khổ xuất phát từ Côn Luân của Tây Vực, bản thân hắn vốn đã phóng đãng điên cuồng, kiếm pháp lại càng điên cuồng, hệt như rồng bay phượng múa, khiến người ta không thể nắm bắt.

Võ công của Lục Đình Tiêu lại xuất phát từ đạo gia tâm pháp, từ nhỏ đến lớn, thứ mà Lục Đình Tiêu luôn tu hành chính là vô dục vô cầu, thanh tĩnh tự nhiên, từ hữu chiêu đến vô chiêu, tùy tâm sở dục, đại xảo nhược chuyết.

*Đại xảo nhược chuyết: Từ ngữ này lấy trong câu của Lão Tử “Đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết” (大智若愚,大巧若拙), dịch từng chữ là “bậc đại trí như người ngu si, người khéo léo như kẻ vụng về”, thường được mọi người dùng để nói đại ý rằng bậc tài trí xuất chúng không biểu lộ, không phô trương ra bên ngoài.

Hai người bọn họ từng giao thủ một lần ở dốc Tà Nguyệt, khi đó một người lo lắng cho thương thế của Trầm Dung Dương, một người tìm cách kéo dài thời gian, cho nên đều chưa từng sử dụng đến thực lực chân chính, trận chiến ngày hôm nay, mới chính là trận so tài thực thụ.

Kỳ phùng địch thủ, tao ngộ lương tài, có lẽ cho dù không phải hôm nay, hai người bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội khác để giao thủ.

Thế gian hiếm có đối thủ, nay có được một người như quân, làm sao còn có thể không hài lòng!

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ gần bốn mươi chiêu.

Người đánh khó phân thắng bại, người xem đều ngưng thần nín thở.

Hà Khổ nhíu mày, mũi kiếm hướng về hạ thân của đối phương, Lục Đình Tiêu mặt không đổi sắc, lao thẳng về ngực của người nọ.

Kiếm phong của Hà Khổ vừa chạm tới y phục của đối phương bỗng nhiên đảo một cái, chuyển hướng về phía cổ tay đang cầm kiếm của Lục Đình Tiêu, Lục Đình Tiêu không tránh không né, kiếm quang trượt một đường, lao nhanh đến sườn của người nọ.

Mọi người chỉ thấy hai người bọn họ thoát ẩn thoát hiện trên tầng tầng nhánh cây, thân pháp giống như Thê Vân Tung của phái Võ Đang, chẳng qua dáng người phóng khoáng nhẹ nhàng, cao minh hơn Thê Vân Tung nhiều, mà chỉ trong một khoảnh khắc thất thần, kiếm quang đã giao nhau, leng keng rung động.

Rồi trong phút chốc, hai người lại tách ra, đứng phân biệt trên hai thân cây khác nhau, người tinh mắt nhìn vào, chỉ thấy vạt áo bên tay cầm kiếm của một người bị tước mất, y phục bên sườn của người còn lại cũng bị chọc thủng một đoạn.

Hà Khổ cười: “Kiếm của Lục giáo chủ quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lục Đình Tiêu không đáp.

Mọi người chẳng hiểu gì cả.

Còn đánh nữa hay không?

Ánh mặt trời hôm nay cũng không quá mãnh liệt, xuyên qua cành lá chiếu lên thân của mọi người, ấm áp và thoải mái nói không nên lời.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến góc áo của hai người tung bay, nhưng xung quanh đều im ắng, không có người nào lên tiếng.

Đột nhiên, cổ tay Lục Đình Tiêu đảo một cái, mũi kiếm đâm thẳng về phía mi tâm của đối phương.

Lúc này, một số người mới nhìn ra được, thì ra trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Hai người bọn họ chẳng qua chỉ đang chờ đợi và tìm kiếm.

Tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Ngô Kỳ đứng ở trong đám người.

Hắn không đứng chung với nhóm người của phái Nga Mi, mà tự tìm một chỗ ít người chú ý tới, xen lẫn vào giữa đám đông.

Người của phái Nga Mi cũng đang theo dõi tình hình chiến đấu, nghĩ rằng hắn lạc đường, cũng không để ý nhiều lắm.

Hắn nhìn hai thân ảnh đan xen vào nhau, cơ hồ không thể phân biệt, chân mày hơi nhíu lại, có chút do dự rồi lại có một chút không cam lòng.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc giống như đã hạ quyết tâm, nheo mắt, sử dụng nội lực, ném một thứ đồ vật tương tự như viên sắt về phía hai người kia.

Vật kia rơi xuống đất sẽ lập tức phát nổ, cho nên không ném chính xác cũng không sao.

Mọi người không ngờ vào lúc này lại có người đánh lén, trơ mắt nhìn viên sắt bay về phía hai người.

Hai người Lục Hà đang say sưa giao chiến, cao thủ quyết chiến, không được phép phân tâm, tuy biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không nhàn rỗi để đi ngăn cản.

Viên sắt bắn ra ngoài, vào thời điểm sắp tiếp cận hai người lại đột nhiên va phải thứ gì đó.

“Ầm” một tiếng, nổ vang giữa không trung, tia lửa văng khắp nơi, mùi diêm tiêu nồng nặc ngay lập tức lan tỏa ra xung quanh.

*Diêm tiêu: Nitrat kali (KNO­3), chất này được sử dụng để chế tạo một số ngòi nổ, thuốc súng í.

Những người đang quan sát cuộc chiến đều bị chấn kinh, vội vàng tản ra, nhưng vẫn có không ít đóm lửa nhỏ rơi xuống trên y phục của bọn họ, gây bỏng nhẹ.

Trầm Dung Dương ngồi ở một phía khác, tất nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng lúc đánh vỡ vật kia lại sử dụng tới nội lực, khí huyết lưu động, liền ho khan vài cái.

Hai mắt nhìn về chỗ đám người vừa mới bắn ra viên sắt.

Ngô Kỳ tiếp nhận ánh mắt của y, ánh mắt sắc bén giống như đã nhìn rõ hết thẩy mọi chuyện, trong lòng hoảng hốt, vội dời tầm mắt.

Người ở chung quanh rất nhiều, hắn không ngờ mình sẽ bị phát hiện, rốt cuộc vẫn là có tật thì giật mình.

Xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng trong lòng lại mang loại tâm tư xấu xa như thế này, bản thân chột dạ đã đành, nếu để sư môn biết được, sợ rằng chỉ có một kết cục là bị trục xuất.

Cho nên hắn mới đặc biệt tìm một chỗ có nhiều người, nghĩ muốn thừa nước đục thả câu.

Trong lòng lo sợ và kinh hoàng không thôi, nhưng vẫn hận vì chưa thương tổn được Lục Đình Tiêu.

Nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Trầm Dung Dương, hắn không đủ can đảm để tiếp tục ám toán.

Bên kia, xe ngựa của Trường Ninh cách địa phương giao chiến khá xa, muốn đi cứu tất nhiên là không kịp, mắt thấy biến cố đã được bình ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ở tại nơi này, những kẻ ôm tâm tư bất chính đến đây xem chiến cũng không phải là ít.

Tiếng ho khan của người nọ lọt vào tai Lục Đình Tiêu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên có chút dao động.

Hà Khổ nghĩ thời cơ đã đến, kiếm pháp trong tay biến ảo, biến hóa kỳ lạ khó lường, không chừa cho đối phương bất luận cơ hội nào.

Từng bước kinh tâm, toàn bộ chiêu thức đều hiểm hóc và trí mạng.

Trận chiến của hai người đến thời điểm này đã chính thức bước vào cao trào, mọi người xung quanh đều ngừng náo loạn, chuyên tâm quan sát trận chiến ngoạn mục tuyệt luân ở trước mắt.

Thời gian từng chút một trôi qua, hai thân ảnh ở giữa sân lại chưa từng có thời điểm nào dừng tay.

Hai người đã so gần bốn trăm chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.

Một ít tiền bối trên giang hồ đã nhịn không được mà cảm thấy run sợ.

Cứ tiếp tục như vậy, nếu không có một người chết trước, thì chính là lưỡng bại câu thương.

Thân ảnh của hai người cơ hồ đều bị kiếm quang bao phủ, người ngoài không có cách nào quan sát được tình hình ở bên trong.

Chỉ nghe thấy thanh âm kiếm khí xé gió, hệt như tiếng rồng ngâm.

Tiếng kiếm ngâm đột nhiên ngừng lại.

Quang ảnh biến mất.

Hai người đều phi thân lui về phía sau một khoảng, lẳng lặng đứng.

Trên cánh tay và đầu vai của Hà Khổ đều có thương tích, máu tươi ồ ạt chảy ra, hắn cũng không để ý.

Lục Đình Tiêu cầm kiếm mà đứng, mũi kiếm chấm đất, máu từ đầu ngón tay nhỏ giọt xuống thân kiếm, rồi lại dọc theo thân kiếm chảy xuống đất.

Hồi lâu sau, khóe miệng Hà Khổ hơi giương lên: “Trận chiến này như thế nào?”

Lục Đình Tiêu phun ra hai chữ: “Thống khoái.”

Hà Khổ cười to, tiếng cười hả hê tùy ý, sau đó, tiếng cười dần dần ngưng lại, hắn lướt mắt nhìn Trầm Dung Dương một cái, rồi lại nhìn đối thủ của mình, than thở một tiếng.

“Ta thực hâm mộ các ngươi.”

Nói xong liền xoay người, tùy tiện ném kiếm về phía sau.

Trường Ninh thấy hai người chưa phân sinh tử, Hà Khổ đã đi, không khỏi chấn động, tức giận gọi lớn.

“Hà lang! …”

Hà Khổ liếc nàng một cái, ánh mắt lãnh đạm mà lạnh lùng, quay đầu về phía Lý Minh Chân nói: “Ta nợ ngươi một nhân tình.”

Lý Minh Chân cười tủm tỉm, khóe mắt liếc qua Trầm Dung Dương ở phía xa xa, nói: “Ngươi nhớ kỹ là được rồi.”

Bản thân nghĩ đi nghĩ lại, nếu để Hà Khổ đi liều mạng so cao thấp với Lục Đình Tiêu, chi bằng cứ để hắn thiếu nợ mình một lần, sau này nếu mình muốn đi “thâu hương”, chỉ cần bảo Hà Khổ dẫn Lục Đình Tiêu rời đi, mình liền có thể…

Có Hà Khổ ở đây, xong chuyện cũng không sợ bị người nọ đuổi giết.

Quả là một công đôi việc.

Trường Ninh thấy hai người hoàn toàn không nhìn nàng, không khỏi tức giận, căm hận nói: “Tro cốt của sư phụ ngươi, ngươi bỏ được thật sao?”

Hà Khổ giống như không nghe thấy, quay người rời đi.

Lý Minh Chân thấy nàng bị hãm sâu không thể tự mình thoát ra được, đành phải tốt bụng chỉ điểm một câu: “Thương Hải môn không muốn bởi vì ân oán cá nhân của ngươi mà kết thù với Bắc Minh giáo và Như Ý lâu, nên đã trả tro cốt về cho Hà huynh.”

Trường Ninh kinh hãi, sau đó khôi phục giận dữ: “Không có lệnh của ta, ai dám trộm đồ từ trong phủ quận chúa!”

Lý Minh Chân vẻ mặt thương hại nhìn nàng: “Trong quận chúa phủ, ngoại trừ hai thị nữ thiếp thân của ngươi, thì còn người nào là tâm phúc của ngươi nữa?”

Thế lực của Thương Hải môn trải dài khắp Liêu quốc, ngay cả bên trong hoàng thất cũng có môn đồ của bọn họ, Trường Ninh quận chúa bất quá chỉ là một trong số đó.

Chỉ như vậy mà thôi.

Sắc mặt Trường Ninh thật thê thảm, Hà Khổ không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên nói: “Trận chiến này là trả lại tình cảm ngày xưa cho ngươi, từ nay về sau, ngươi và ta không còn liên quan gì với nhau.”

Nàng ngẩn người nghe hắn nói, cũng quên mất phải đuổi theo để hỏi nguyên nhân.

Gió thổi vạt áo tuyết trắng bay phấp phới, phiêu nhiên như tiên tử.

Thế nhân chỉ thấy nàng phong tư tuyệt thế, thanh quý thoát tục, lại không nhìn thấy tâm tình bên dưới vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng.

Lục Đình Tiêu cầm kiếm, không tùy tiện vứt bỏ giống như Hà Khổ, mà chỉ đi lại gần Trường Ninh.

Trường Ninh nhìn hắn đến gần, thấy tay hắn khẽ giương lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào nàng, không khỏi cười lạnh nói:

“Khoảng cách giữa ta và ngươi giống như bùn và mây, đường đường là giáo chủ của Bắc Minh giáo, lại muốn giết ta hay sao?”

Lục Đình Tiêu không nói.

Trường Ninh chỉ cảm thấy hai cổ tay đau đớn khó nhịn, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

Lục Đình Tiêu không tiếp tục tiến lên trước mà vẫn đứng ở chỗ cũ, Trường Ninh vừa cúi đầu liền nhìn thấy gân tay của mình đều bị cắt đứt.

“Ta không giết nữ nhân, phế võ công của ngươi là để cảnh cáo.”

Lục Đình Tiêu lạnh lùng nói, xoay người đi về phía Trầm Dung Dương.

Trong lòng Trường Ninh chợt lạnh, suy sụp ngồi dưới đất.

Thị Cầm và những người khác đều kinh ngạc nhìn một màn vừa xảy ra trước mắt.

Công tử, Lục công tử thắng hay thua?”

Hồi lâu sau, Trầm Dung Dương mới nhẹ nhàng nói ra một câu: “Hòa, nhà cái ăn hết.”

“Hòa?”

Hòa…

Hòa!

Vẻ mặt mọi người từ mờ mịt chuyển thành sững sờ, cuối cùng lại giống như sấm sét nổi giữa trời quang.

Thị Cầm hét lên: “Vậy tiền đặt cược thì sao?!”

Trầm Dung Dương cười gian xảo.

Từ trước khi trận chiến này bắt đầu, y đã rải tin tức khắp giang hồ, thiết hạ một ván bài, kết quả như thế này thật không nằm ngoài dự liệu.

Cái này gọi là bản tính của người làm ăn.

Gian thương, gian thương.Chính văn Hoàn

Đọc truyện chữ Full