DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 20

Phó Kinh Hồng cúi đầu, tự nhìn thấy dấu vết ở trên ngực, bỗng, y ngẩn người.

– … Là ai?

Giọng nói của Ôn Như Ngọc ấm ách vang lên.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng lại cười khổ, vẫn còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ gì để bịa ra che giấu đi việc này, thì trên ngực, lại bị một ngón tay xoa lên.

Trên thân ngón tay hiện lên khớp xương rõ ràng, trắng nõn như đồ sứ, đầu ngón tay hơi cong về phía trước, chạm vào, mơn trớn hồng ngân ở trên ngực của Phó Kinh Hồng.

Ôn Như Ngọc vẫn đang cúi đầu, càng không thấy rõ được vẻ mặt của hắn.

Hắn chỉ là nhẹ nhàng chạm vào những dấu vết kia, như là đang đăm chiêu.

… Nếu nói là do bị muỗi đốt, thì xem ra, đại khái là Ôn Như Ngọc cũng không tin đi.

Phó Kinh Hồng vẫn âm thầm tập trung suy nghĩ. Bất thình lình, lại bị giật mình, bởi cơn đau xót ở trước lồng ngực đâm đến đầu óc.

Ôn Như Ngọc đang duỗi ra hai ngón tay ra, đã từ mơn trớn đổi thành dùng sức mà véo, khiến cho lồng ngực của Phó Kinh Hồng lập tức đã bị tê rần.

Phó Kinh Hồng đưa tay đến, định đẩy tay của Ôn Như Ngọc ra. Nhưng ngược lại, đã bị Ôn Như Ngọc giơ tay còn lại lên nắm chặt lấy cánh tay vừa đưa đến của y.

Ôn Như Ngọc ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt ẩn dưới bóng đen, nhìn không rõ.

Phó Kinh Hồng vừa bị ánh mắt này của Ôn Như Ngọc nhìn đến, đột nhiên, trong lòng của y, cảm giác thấy có chút chột dạ. Nhưng lại không biết tại sao, lại muốn chột dạ.

Ở trong Đoạn Tụ cốc, việc song dương hòa hợp, việc nam nam hoan ái mây mưa vốn là bình thường. Cũng chỉ là thuận theo dục vọng trời sinh của con người mà thôi. Mà, trong Đoạn Tụ cốc, người song tu không nhiều, cũng không ít.

Tuy rằng, từ trước đến giờ, Phó Kinh Hồng chưa bao giờ song tu cùng người khác. Thế nhưng, y vẫn biết rõ đạo lí này.

Trong Đoạn Tụ cốc, đối tượng song tu cũng không nhất thiết đều là cùng một người. Dù sao, tuân theo tự nhiên thì trong thuật song tu, đối phương càng tu vi mạnh thì vốn càng tốt. Mà, lại càng không giống với thải bổ thuật của ma giáo, vốn là khiến cho đối phương bị hao tổn còn lợi ích lại quy về bản thân mình. Tuy Đoạn Tụ cốc thừa hành thuật song tu, nhưng mà song phương đều sẽ chiếm được ích lợi. Đúng là có chút tương tự với Cúc Công Tận Toái mà Phó Kinh Hồng đã gặp được lúc trước. Chỉ có điều, vẫn kém hơn Cúc Công Tận Toái một chút.

Đương nhiên, những điều này vốn không đủ nguyên do thật sự để y không muốn song tu.

Mà là do kiếp trước, Phó Kinh Hồng vốn luôn yêu tiểu sư đệ cực kì sâu sắc. Cho nên, y không hứng thú cũng không xem thường, đám người đều luôn thường xuyên thay đổi đối tượng song tu này.

Thế nhưng ở trong lòng của y, dù sao vẫn có chút không đồng ý. Dưới cái nhìn của y, nếu cả một đời này, chỉ cần có thể có được một người, chính là rất may mắn rồi đi.

Thế nhưng, bây giờ, Phó Kinh Hồng đã từng nếm trải qua quá nhiều thiệt thòi ở đời trước, cho nên, y cũng không mong muốn tiếp tục dồn hết cả một viên chân tâm của mình dành cho bất kì một ai nữa cả.

Y không muốn lại tiếp tục yêu phải tiểu sư đệ. Tương tự, y cũng không muốn lại đi yêu những người khác.

Lúc mới bắt đầu, y vốn có chút oán hận đối với nhị sư đệ.

Nếu không phải vì nhị sư đệ, thì làm sao y lại sẽ bị tiểu sư đệ xô xuống Trọng Sinh nhai đây?

Thế nhưng, sau khi đã trùng sinh lại một đời, tự nhiên, y đã nghĩ thông suốt rất nhiều thứ.

Tiểu sư đệ vốn không yêu y thì chính là không yêu.

Cho dù, không có nhị sư đệ xuất hiện, thì hắn cũng sẽ không yêu y.

Cho dù, không phải là nhị sư đệ, thì tiểu sư đệ cũng có thể vì bất kì ai khác, mà lại cố ý xô y xuống Trọng Sinh nhai.

Sau đó, lại bởi vì phát sinh ra loại chuyện kia, y vẫn là có chút hổ thẹn với nhị sư đệ.

Mà, kiếp trước, trong nháy mắt trước khi chết, y vốn là hận tiểu sư đệ.

Y hận, bản thân y lại yêu tiểu sư đệ đến cực kì sâu đậm, lại bị tiểu sư đệ tận tay xô y xuống Trọng Sinh nhai.

Y hận, cả một đời chân tâm của y đều hóa thành bọt nước chảy về biển cả.

Y hận, y đã lấy ra tình yêu cả đời mình dành cho tiểu sư đệ, nhưng hắn chưa từng yêu lại y.

Cho nên, sau khi được sống lại, y nỗ lực kiềm chế yêu hận đen xen, phức tạp ở trong lòng, mà đối xử hờ hững với tiểu sư đệ.

Kiếp trước, y đã hại cả đời mình té ngã ở trên người của tiểu sư đệ.

Kiếp này, y tuyệt đối không thể tái phạm lại cùng một cái sai lầm này được.

Y xin thề, kiếp này cũng sẽ không bao giờ lại đi yêu tiểu sư đệ.

Y vẫn chỉ mong bản thân y có thể được tự do, vui vẻ, có thể thoải mái mà sống tiêu dao cả một đời này, càng không muốn tiếp tục yêu phải bất cứ người nào nữa, dồn hết cả chân tâm lại càng phải nhận lại một cái trả giá quá đắt như đời trước nữa.

Mà, giờ khắc này, khi vừa nhìn vào đôi con ngươi đen láy của Ôn Như Ngọc, chợt, trong lòng của y, dâng lên một nỗi chột dạ không tên.

Từ buổi sơ ngộ ở hồ nhỏ trong rừng, khi y vừa nhìn thấy Ôn Như Ngọc liền nhìn thấu thân phận của Ôn Như Ngọc.

Y biết hắn vốn có thân phận cùng với số mệnh tốt, là con cưng của trời. Y liền nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cho vị minh chủ võ lâm tương lai này phải nợ một món nợ ân tình của y.

Tiếp theo, y chỉ cảm thấy phản ứng của Ôn Như Ngọc vô cùng ngây ngô, non nớt. Cho nên, y liền sinh ra tâm ý đùa giỡn. Mỗi khi vừa nhìn thấy phản ứng của Ôn Như Ngọc, thì y liền ở trong lòng cười trộm không ngớt.

Sau khi đi tới Mộ Dung phủ, y biết được Mộ Dung phủ vừa ý Ôn Như Ngọc. Vừa mới bắt đầu, chẳng qua là y cảm thấy có chút buồn cười. Loại người đầu gỗ, chất phác như Ôn Như Ngọc, cũng sẽ có nữ tử yêu thích sao?

Đến cả khi nhìn thấy Mộ Dung Vũ hiện lên cả mặt đều là ái mội rõ ràng, thì lúc bắt đầu, y vẫn ôm thái độ bàng quan.

Nhưng mà, khi nhìn Ôn Như Ngọc thấy được sự hờ hững của y, thì hắn lại toát ra loại vẻ mặt kia, lại khiến cho tâm của y run rẩy nho nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được đi.

Y chưa bao giờ gặp được một ánh mắt của người nào mà chăm chú nhìn vào trong đôi mắt của y như vậy cả.

Ánh mắt thế này…

Phảng phất như là tự nhìn vào trong gương mà thấy được hình ảnh phản chiếu ở kiếp trước, y cũng đã từng dùng loại ánh mắt chăm chú này mà luôn luôn nhìn về phía tiểu sư đệ.

Y chưa bao giờ gặp loại ánh mắt này từ người khác khi nhìn lên trên người y. Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này.

Vì lẽ đó, ngay khi y nhìn thấy ánh mắt của Ôn Như Ngọc, lập tức y đã run rẩy lên. Như là một mặt hồ vô cùng phẳng lặng, bắt đầu gợn sóng lăn tăn.

– Ôn huynh…

Phó Kinh Hồng mở miệng, chậm rãi nói,

– Đối với việc của Mộ Dung phủ, huynh có ý kiến gì khác không?

Y không dám lại nghĩ đến ánh mắt của Ôn Như Ngọc, sẽ phải khiến y nhớ tới, bản thân y cũng đã từng có loại ánh mắt.

Y không muốn lại phải đi yêu thêm một ai nữa cả.

Trong đôi con ngươi của Ôn Như Ngọc đang ảm đạm không rõ, nhưng mà ngón tay của hắn lại nhẹ nhàng mơn trớn dấu vết của Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng cũng không lại đẩy tay của Ôn Như Ngọc ra nữa, chỉ là trực tiếp nói:

– Xem ra, xác thực là lão Mộ Dung Lân đang luyện ma công rồi đi. Chỉ có điều, nếu mà đứng ra mà tùy tiện vạch trần, e là cũng sẽ không có ai tin được đi. Dù sao, Mộ Dung thế gia cũng là một trong tứ đại thế gia trên võ lâm. Từ trước đến giờ, bối cảnh thâm hậu, đều được người ở trong võ lâm kính ngưỡng. Mà, uy tín của chính lão Mộ Dung Lân vẫn còn…

Ngón tay ấm áp như ngọc men theo dấu vết ái muội kia, chậm rãi trượt xuống lồng ngực.

– Kết hợp với mấy sự kiện phát sinh dạo gần đây. Có thể, đại khái là, ngay trong khi tổ chức ở võ lâm minh hội, lão Mộ Dung Lân muốn khuấy lên một trận gió tanh mưa máu…

Một đời trước, Phó Kinh Hồng chỉ là vừa nhìn thấy Ôn Như Ngọc chiếm được vị trí minh chủ võ lâm, sau đó, liền y cùng với nhị sư đệ và tiểu sư đệ quay trở về. Tiếp theo, tất nhiên là không hề biết được mấy chuyện đã xảy ra sau đó của võ lâm minh hội đi.

Có thể là động tác này của lão Mộ Dung Lân sau đó đã gây ra hậu quả xấu gì, y cũng không thể biết được.

Y vẫn còn không biết, chuyện tối qua, có thể đã đánh rắn động cỏ hay không. Nhưng mà, hiện tại, y cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó vậy.

Phó Kinh Hồng cố sức kéo tâm tư lẫn sự chú ý của mình lên trên chính sự. Nhưng, không có cách nào mà không thể ngó lơ cái ngón tay ấm như ngọc kia đang làm loạn ở trước ngực của y.

Rốt cục, ngay khi Ôn Như Ngọc dùng hai ngón tay ngắt lấy hai viên hồng anh ở trước ngực của y, thì y đã đưa tay đến đè lại bàn tay của Ôn Như Ngọc.

– Ôn huynh…

Phó Kinh Hồng giả vờ ‘khụ’ một tiếng.

– Tối qua, ta dò xét gian phòng ở của vị Tam công tử kia cả đêm.

Bỗng nhiên, Ôn Như Ngọc lên tiếng nói. Hắn vẫn chưa thu tay về, chỉ là tùy ý để tay của Phó Kinh Hồng đè lên tay hắn.

Nhất thời, cả người của Phó Kinh Hồng đều bị cứng đờ.

Cả đêm qua, Ôn Như Ngọc đã đi tra xét căn phòng ở của Mộ Dung Thương.

Vậy, há chẳng phải là….

Ôn Như Ngọc không hề nói tiếp nữa. Chỉ có một đôi con ngươi đen láy, bình tĩnh mà chăm chú nhìn vào Phó Kinh Hồng.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng đều đang bách chuyển thiên hồi, nhưng cuối cùng, lại không hề mở miệng nói gì cả.

Ôn Như Ngọc thả tay xuống, một đôi bàn tay gồm các ngón tay thon dài, hiện lên khớp xương rõ ràng được giấu trong ống tay rộng lớn.

Hắn lặng lẽ, xoay người rời đi.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Ôn Như Ngọc, bỗng nhiên, y mở miệng nói:

– Vị Tam công tử Mộ Dung… Vốn không đơn giản. Huynh nên cẩn thận.

Đêm qua, y hoàn toàn không nhìn ra được tâm tư sâu cạn của Mộ Dung Thương ra sao. Nếu như xác thực, Mộ Dung Thương không phải là một cái ấm sắc thuốc, tay không trói gà không chặt. Vậy thì hắn chính là một cao thủ có võ công tuyệt thế còn tài giỏi hơn hẳn Phó Kinh Hồng rất nhiều đi.

Tuy rằng, thoạt nhìn Mộ Dung Thương vốn đang bị bệnh, cũng không giống như là đang ngụy trang, thế nhưng, y vẫn chưa bao giờ buông xuống cảnh giác.

Hơn nữa, toàn bộ bầu không khí của Mộ Dung phủ này đều kỳ quái, cộng thêm cả thái độ của đám hạ nhân kia, y càng không thể, càng thêm hoài nghi để vị Tam công tử kia.

Trước tiên, vẫn còn chưa biết được hung thủ giết chết đám hạ nhân kia cùng với bóng lưng màu vàng kia là ai. Cho nên, tất nhiên, Mộ Dung Thương vốn là mối hiềm nghi to lớn nhất.

Ôn Như Ngọc khựng lại một chút, sau đó, đưa tay, đẩy cửa rời đi.

Cửa khẽ khàng đóng kín lại.

*

Phó Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng ngã người xuống, nằm lên trên giường.

Giờ khắc này, tâm tư của y đang rất là phức tạp.

Sau khi đã nhắm mắt lại, y bắt đầu, sắp xếp lại toàn bộ manh mối đã thu thập được ở xung quanh Mộ Dung phủ.

Nhưng mà, trong khi y nghĩ đi nghĩ lại. Thì, thỉnh thoảng, ánh mắt của Ôn Như Ngọc lại chợt hiện lên ở trong đầu của y.

Cuối cùng, y có muốn cũng không nghĩ ra được cái gì, liền tự buông xuống nụ cười khổ một tiếng, vẫn chỉ đành nhắm mắt lại ngủ.

Chờ đến khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Phó Kinh Hồng xoa xoa vòng eo vẫn còn có chút tê dại, liền bước xuống giường, định tìm kiếm chút thức ăn, nhưng y vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thức ăn đã được bày sẵn ở trên bàn giữa phòng mình.

Y chắc chắn là hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ sẽ không vô lễ đến mức không thèm gõ cửa liền tự ý xông vào khách phòng, xem ra, những thức ăn này, hẳn là do Ôn Như Ngọc mang vào đi.

Phó Kinh Hồng hiện lên vẻ mặt có chút phức tạp, nhìn thức ăn trên bàn, tiếp theo, chỉ đành phải thở dài một hơi.

Y đứng lên, đi về phía bàn ăn.

Cá kho tộ. Vừa cắn vào miếng thịt cá trắng mịn, liền mềm ra ở trong miệng, ngon ngọt lại không tanh, mặn mà mà không quá khét. Thật là thượng phẩm.

Điểm tâm ngọt, còn có bánh đã được cắt ra sẵn. Còn có cả mứt hoa quả nào là long nhãn, táo cao. Vừa ăn vào, liền biết, đây đều là mỹ thực thượng thừa.

Nhưng mà, Phó Kinh Hồng vừa ăn, lại cảm thấy có chút khó chịu.

Ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt về phía trước, trong ngôi đình giữa hồ kia.

Một một nữ tử hồng y, rực rỡ như hồng liên.

Một nam tử bạch y, mặt như thanh ngọc.

Giống như một đôi trời sinh, thiên tứ nhân duyên.

Mộ Dung Vũ lộ ra ý cười e thẹn. Ả khẽ ngẩng đầu, cả mặt mày đều ngượng ngùng, phong tình giống như đoá hoa sen còn ướt hơi sương.

Ả khẽ gọi: “Ngọc ca ca.”

Giọng điệu bén nhọn, uyển chuyển.

Bóng lưng trắng tinh của Ôn Như Ngọc phiêu nhiên trong gió.

Phó Kinh Hồng không thấy rõ vẻ mặt lúc này của Ôn Như Ngọc, cũng nghe không rõ lời đáp lại của Ôn Như Ngọc là cái gì.

Nhưng mà, y nhìn thấy Mộ Dung Vũ làm như là đang cười cười ngượng ngùng. Tiếng cười khúc khích vang lên, uyển chuyển giống như tiếng chim sơn ca. Tiếp theo, ả hơi nghiêng đầu, tựa lên trên vai của Ôn Như Ngọc.

Đọc truyện chữ Full