DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khác Thủ Tiên Quy
Chương 53: Trở về Côn Luân 2

Nhìn tiểu viện bình thường tường trắng ngói xám của mình, trận pháp phòng ngự của viện vẫn còn hoàn hảo. Trận pháp này là y học được từ chỗ Trần Chử, có thể xem là một trận pháp không tồi, nhưng đối với y hiện tại mà nói, trận pháp này không còn mấy tác dụng. Linh thảo trong viện sớm đã khô héo, cỏ dại mọc um tùm. Trong phòng cũng phủ một lớp bụi dày.

Phương Khác dọn dẹp lại một phen, rồi pha cho mình một bình linh trà, nhưng lại chỉ bưng trà chứ không uống.

Sau khi trở lại môn phái, quan trọng nhất chính là xem làm sao đứng được ở vị trí thích hợp nhất, đây chính là đại môn phái, rất nhiều chuyện phiền phức.

Hôm nay tại Duy Pháp đường, y và Diệp Vu Thời chỉ nói họ bị truyền tống đến một bí cảnh nào đó, mà giấu đi trận truyền tống thông đến đại lục Thanh Hoa.

Hiện tại biến hóa trong môn phái tuy y không rõ, nhưng vào hai năm trước, trong môn phái đã tồn tại phân tranh chia phe, đặc biệt là thế lực của các tu sĩ xuất thân từ ngũ đại thế gia đã lớn đến mức một vài tu sĩ không cách nào chịu nổi. Chẳng hạn như Trí Tiêu, Trí Ngu. Giữa hai phe này đều có dấu hiệu khác, mà trong đó còn có một vài người thuộc phe trung gian, họ chẳng bận tâm gì đến minh tranh ám đấu, tranh quyền đoạt lợi trong môn phái, chẳng hạn Hách Liên Thập Cửu, nhưng hiện tại đã không còn như xưa, những người ở phe trung gian này cũng sắp bị cuốn vào vòng tranh đấu.

Phương Khác nghĩ đến những tin tức nghe được lúc về Côn Luân. Đầu tiên là các cửa hàng, khoáng mạch của phái Côn Luân tại khu mua bán thuộc phạm vi phái Thái Hành đã rút về Côn Luân. Mà gần đây phái Thiên Sơn hình như có quan hệ mờ ám với phái Thái Hành. Trong cửa hàng chuyên bán đạo bào trên phố đã xuất hiện các dụng cụ bảo vệ như khôi giáp.

Phương Khác cười cười, tu tiên giới cho dù là tu tiên giới chung quy cũng không phải là tiên chân chính, không làm được đến mức chẳng tranh với đời, cũng không được vô dục vô cầu, ngược lại cuộc đấu tranh của tu tiên giả còn kịch liệt hơn cả phàm nhân.

Chỉ riêng dụng cụ bảo vệ như khôi giáp xuất hiện, đã dự báo được hỗn loạn của tu tiên giới. Đồ bảo vệ như thế vào thời hòa bình sẽ không xuất hiện rộng rãi trên phố. Mọi người chỉ âm thầm làm mà thôi. Mà trong phái Côn Luân, hình như đã xóa bỏ phân biệt nội ngoại môn. Hiện tại đi từ dưới chân núi Côn Luân, sẽ gặp được không ít củ cải đỏ tám chín tuổi, tu luyện không có gì khác với họ.

Nếu nói trước kia đệ tử phái Côn Luân được nuôi thả, chuyện tu hành toàn dựa vào bản thân tìm tòi, phần lớn đều tự đi tu hành, tự chọn đến ngũ đại đường nghe giảng đạo. Vậy bây giờ đệ tử Côn Luân hoàn toàn được giáo dục theo chế độ, quy định giờ nào tập luyện buổi sáng, do đệ tử đời chữ “Nguyên” mỗi ngày thao luyện.

Nếu đã vậy mà y còn chưa nhìn ra tình hình phát triển, vậy thật sự là mắt mù rồi.

Tu tiên giới bây giờ đang chìm trong bầu không khí đặc biệt. Ngoài mặt hài hòa, trong bóng tối lại sóng ngầm cuồn cuộn. Trong hoàn cảnh như vậy, nội đấu trong phái Côn Luân chỉ càng thêm kịch liệt, vì thế bầu không khí Côn Luân cũng càng trở nên căng thẳng.

Mà đại lục Thanh Hoa cũng chưa chắc đã bình tĩnh. Y không tin trong tay những đại môn phái này không có trận truyền tống giữa đại lục và đại lục. Có lẽ sẽ giống như dự báo của Thanh Lĩnh tản nhân: [Không ngoài ngàn năm tu tiên giới ta sẽ nghênh đón thời đại tam tộc hỗn cư. Nhưng, trước thái bình tất có đại loạn. Đại lục Thần Châu của ta, tất sẽ sinh linh đồ thán]. Nếu thật là vậy, làm sao giữ an toàn mạng sống trong loạn thế trở thành vấn đề đầu tiên y phải đối mặt.

Dự định của Diệp Vu Thời y mơ hồ đoán được một ít, Điền Thanh Quang còn ở đại lục Thanh Hoa không phải sao? Nếu báo trận truyền tống cho môn phái, vậy sẽ không còn chuyện gì của y và Diệp Vu Thời nữa. Nhưng nếu nắm trận truyền tống này trong tay, thì họ có thể làm được rất nhiều việc.

Trận truyền tống này bất luận là đối với y hay đối với Diệp Vu Thời đều rất quan trọng. Thân phận của Diệp Vu Thời đã định hắn đứng ở địa vị mẫn cảm trong môn phái. Hắn xuất thân ngoại môn được rất nhiều người tôn kính, đi theo. Vì thế đối với đệ tử ngoại môn, mức độ tán thưởng Diệp Vu Thời cao hơn Phương Hiền Thanh, Âm Trầm Ngư rất nhiều. Mà nếu tu tiên giới thật sự loạn, vậy tu vi sẽ không đại biểu cho tất cả. Do đó đám đông đệ tử ngoại môn hiển nhiên vô cùng quan trọng. Mà đám người Trí Tiêu, Trí Ngu cũng vui vẻ nhìn Diệp Vu Thời thượng vị. Diệp Vu Thời thượng vị sẽ cân bằng được số tu sĩ xuất thân từ ngũ đại thế gia.

Vấn đề là, tu sĩ ngũ đại thế gia sẽ không chấp nhận Diệp Vu Thời thượng vị, vì thế mâu thuẫn không thể điều hòa.

Trừ khi xuất hiện thêm một người thích hợp nữa, người thích hợp hơn cả Diệp Vu Thời. Vừa khiến ngũ đại thế gia thỏa mãn lại khiến đám người Trí Tiêu, Trí Ngu thỏa mãn. Nhưng, người này hiện tại vẫn chưa có, cho nên Diệp Vu Thời vẫn ở trung tâm gió bão.

Đây là thời cơ, Diệp Vu Thời phải nắm chặt, cho nên hiện tại điều Diệp Vu Thời cần làm là xây dựng thế lực của mình.

Đang nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh Thái A, cảnh tượng lại thay đổi.

“Xem ra, loạn thế sắp tới.”

“Sao ngươi suy đoán ra được? Chỉ dựa vào những thẻ ngọc du ký đó?” Phương Khác kinh ngạc, Thái A có thể dựa vào những thông tin đó cho ra kết luận này, thật sự là quá nhạy bén. Dù sao hắn đã mấy ngàn năm không thấy mặt trời không thông tin tức. Tin tức có được ít đến đáng thương.

“Nhữ có dự định gì?” Thái A nhìn như tùy ý ngồi trong biển hoa, nhưng lưng lại rất thẳng. Phương Khác bây giờ cũng sẽ không cho rằng Thái A chỉ ngồi tùy ý. Đây chính là năng lực quan sát y rèn luyện ra trong thời gian này, khi đối chiến luôn có thể phát hiện sơ hở trên người những tu sĩ kia. Duy chỉ Thái A, bất luận hắn ở tư thế nào, thả lỏng cũng vậy, ngồi đoan chính cũng vậy. Cả người như dung làm một thể với thanh kiếm bên cạnh, không có một chút sơ hở nào.

“Vốn là nghĩ nên làm sao bảo toàn bản thân trong nội đấu môn phái, qua những ngày tiêu dao của bản thân.” Phương Khác khoát tay, ngữ khí rất tiếc nuối, cũng tùy ý ngồi cạnh Thái A.

“Vốn?” Thái A nắm được từ quan trọng.

“Đúng vậy, nhưng bây giờ ta đã chìm trong vũng nước đục này rồi, ta cần phải đối mặt với một vấn đề, chính là đứng vào phe nào. Ta là người của ngũ đại thế gia, hơn nữa còn là Phương gia của ngũ đại thế gia. Đường ca của ta Phương Hiền Thanh là nhân vật mang tính đại biểu của phe ngũ đại thế gia. Nhưng tình trạng của ta lại hoàn toàn bất đồng. Chuyện ta bị gia tộc từ bỏ người trong nội môn đều biết. Cho nên nghiêm khắc mà nói ta không thuộc phe ngũ đại thế gia. Đáng lý một nhân vật nhỏ như ta sẽ không bị chú ý.”

“Nhưng… thời gian này ta không thu liễm được khí tức, hôm nay ở Duy Pháp đường đã rất nhiều người nhìn ra, ta sắp đột phá. Trên kiếm đạo đột phá không ngoài kiếm ý, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý và kiếm tu chưa lĩnh ngộ kiếm ý, giá trị trong đó là cách biệt trời đất.” Phương Khác bất đắc dĩ nói: “Cho nên, hiện tại đại khái rất nhiều người đều đang muốn xem ta đứng về phe nào.”

“Chuyện này rất quan trọng?” Thái A hơi nghiêng đầu, mái tóc màu bạc nhẹ lay động, đôi môi cực mỏng mím lại thành đường thẳng.

“Không quan trọng, chỉ là ta không đủ mạnh mà thôi. Nếu ta đủ mạnh, thì không có bất cứ sự vật gì có thể chi phối tư duy và chọn lựa của ta.” Phương Khác cười, đáy mắt nhàn nhạt lưu quang.

“Vậy thì mạnh lên.” Thái A nhàn nhạt nói.

“Tất nhiên rồi. Ta hỏi này, di phủ mà ngươi nói ở chỗ nào? Ta phải đến tu vi nào mới có thể tìm thời gian lấy bản thể của ngươi ra?” Phương Khác nhún vai hỏi.

“Nguyên anh.” Thái A nhẹ vuốt lên trường kiếm màu máu, ngữ khí nhàn nhạt nhưng khẳng định: “Với tư chất của nhữ, trong năm mươi năm khó thành.”

Nhất thời Phương Khác lặng yên không nói, năm mươi năm đối với tu sĩ mà nói không tính là dài, dù sao tu sĩ hậu kỳ trúc cơ đã có thọ nguyên gần hai trăm năm. Mà tu sĩ kim đan thì có thọ nguyên năm trăm năm. Giả sử năm mươi năm sau y kết anh, vậy tu sĩ nguyên anh bảy mươi tuổi đã tính là vô cùng trẻ. Nhưng… đối với thế cục tu tiên giới hiện nay, năm mươi năm sau, quá muộn.

Huống chi, tu sĩ đột phá đều là trong sinh tử. Càng loạn thế, anh hùng càng xuất hiện lớp lớp. Như chưởng môn phái Côn Luân bây giờ, quả thật là một nhân vật biến thái… mười lăm kết đan, mới chỉ ba mươi bảy đã là tu sĩ nguyên anh. Hiện tại lại thành lão quái vật kỳ hợp thể, mà năm đó, cũng đúng dịp loạn thế.

“Diệp Vu Thời bên cạnh nhữ, tư chất thượng thừa, thể chất biến dị linh căn, hơn nữa còn dẫn hỏa nhập thể, tâm cũng rất tĩnh. Không ngoài mười lăm năm nếu cơ duyên thích đáng, sẽ thành nguyên anh.” Thái A nhàn nhạt phân tích.

Phương Khác liếc Thái A một cái, không biết tại sao hắn lại đột ngột nhắc tới Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời biết sự tồn tại của Thái A, nhưng hai người chưa từng tiếp xúc. Thái A cũng chưa từng nhắc đến Diệp Vu Thời, ngay cả tên cũng chưa từng hỏi. Có lúc Thái A tạo cho y cảm giác như một vật chết, không vui không buồn, không dao không động. Ngay cả ánh mắt cũng cực kỳ ảm đạm, ảm đạm không lộ ra chút tia sáng nào. Mà hắn cứ thế cô độc một mình trong một tòa di phủ ít nhất ba ngàn năm. Trừ lần gặp ngôi sao huyết mạch của tộc Thương Lục kia ra, chưa từng thấy hắn có bất cứ dao động cảm xúc nào.

Ngoại trừ tu vi, Thái A cũng chưa từng cùng y bàn luận bất cứ cái gì, mà lời Thái A nói, luôn luôn… không thừa một câu nào. Phương Khác lặng lẽ đổ mồ hôi… trừ một tình huống ra, đó chính là y hỏi vài vấn đề ngu ngốc. Thái A sẽ nhìn y một cái, sau đó nhàn nhạt giải thích. Tình trạng này, đối với Thái A đồng nghĩa với phí lời.

Cho nên, hiện tại hắn nhắc đến Diệp Vu Thời là vì cái gì?

“Trên tay ngô có một bộ pháp quyết, nếu nhữ tu hành, có thể kết anh trong hai mươi năm đến ba mươi năm.”

“Pháp quyết gì, lợi hại vậy sao?” Phương Khác kinh ngạc.

“Pháp quyết này lưu truyền từ thời thượng cổ, đối với nhữ và hắn trăm lợi không hại.”

Phương Khác nghe thế, càng thêm nghi hoặc. Cái gì là mình và hắn? Nhưng nghe có vẻ rất lợi hại. Pháp quyết lưu truyền từ thời thượng cổ, thứ tốt nha! Thái A muốn y tu luyện pháp quyết này sao? Nhất thời mắt Phương Khác sáng lên, tràn đầy mong chờ nhìn Thái A.

“Là một quyển pháp song tu.” Ngữ khí Thái A cực bình thản.

“Cái gì?” Phương Khác chớp mắt, nụ cười trên mặt cứng lại hơn nửa.

“Nếu nhữ và Diệp Vu Thời song tu, dưới sự giám sát của ngô, nhữ nhất định có thể kết anh trước năm mươi tuổi.” Thái A quay đầu nhìn Phương Khác, dường như không hiểu tại sao vẻ mặt Phương Khác lại vặn vẹo như vậy.

Phương Khác cứng đờ nhìn Thái A, ánh mắt Thái A vẫn ảm đạm, nói ra câu này cũng rất bình thản và thản nhiên, thản nhiên như mỗi lần chỉ ra sai lầm của Phương Khác trong tu luyện. Được rồi, y sai rồi. Hôm nay Thái A vẫn bàn luận về tu vi với y, mục đích nhắc đến Diệp Vu Thời giống như mục đích nhắc đến một bộ công pháp, đó chính là để y sớm ngày kết anh.

Nhưng trước giờ y chưa từng nghĩ đến… để tăng tu vi của mình. Ngay cả song tu Thái A cũng nghĩ ra, hơn nữa đối tượng còn là Diệp Vu Thời! Thế giới này…

“Nhưng Diệp Vu Thời là nam mà!” Phương Khác nhìn Thái A, ấp úng nói: “Thật ra tu tiên… trước kia lúc ta còn chưa ở nơi này từng nghĩ nếu mình tu tiên có lẽ sẽ trở thành cuồng nhân hô phong hoán vũ, khống chế cả đại lục, sau đó hậu cung ba ngàn giai lệ. A, đương nhiên đây là tưởng tượng, muội tử mềm mại một người là đủ rồi. Hiện tại ta cũng chưa từng nghĩ tới… song tu gì đó.”

Y nói cái gì vậy trời… logic hỗn loạn, từ ngữ không thông. Phương Khác xoa trán, y bị hai chữ song tu của Thái A đánh bại. Nói cho chính xác hơn, y bị chuyện Thái A bảo song tu cùng Diệp Vu Thời đánh bại.

Thái A nhìn Phương Khác, xuất thần một lúc, sau đó khẽ nhíu mày nói: “Hậu cung ba ngàn giai lệ? Nhữ muốn học Thải Bổ thuật sao? Không thể, không phải chính đạo, không có lợi cho tâm cảnh. Huống chi nhữ hiện tại còn là kiếm tu, không thể làm chuyện này. Đức hạnh thiếu hụt, sẽ kết ra nhân quả, khó tránh thiên kiếp. Nếu muốn đạo lữ, nên cẩn thận suy nghĩ. Diệp Vu Thời nhữ không thích, vậy thì thôi, kiếm nhất thiết không thể đi chệch, rẽ sang tà ma ngoại đạo.”

Phương Khác ngẩn người nhìn Thái A, nhất thời á họng không nói nên lời. Sao ngay cả thải bổ cũng lôi ra luôn? Triển khai kiểu gì thế này?

“Ta biết rồi.” Cuối cùng Phương Khác chỉ có thể cười khẽ, rồi hoang mang chạy mất.

Thái A khẽ chau mày, nhìn Phương Khác bỏ đi, vẫn có hơi khó hiểu. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi hoặc. Song tu… không phải chỉ là một bộ công pháp thôi sao? Tại sao vẻ mặt Phương Khác lại như vậy.

Phương Khác sờ ly trà, trà đã hơi lạnh, nhưng y vẫn uống. Sau đó nghĩ đến hành vi gần như bỏ chạy của mình, không khỏi nhếch khóe môi. Y và Diệp Vu Thời? Đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi mắt tràn đầy ý cười của Diệp Vu Thời.

Phương Khác mãnh liệt lắc đầu, tuyệt đối không thể.

Y nghĩ nghĩ, dứt khoát lên lầu, đả tọa trên bồ đoàn. Suy ngẫm kiếm quyết vô danh kia, tuy hiện tại y đang luyện vô danh kiếm quyết, nhưng kiếm chiêu của y không tránh khỏi ảnh hưởng của Thái A kiếm quyết.

Vô danh kiếm quyết vẫn không có tiến triển, kiếm khí lại không thuần. Không biết cuối cùng sẽ phát triển thành dạng gì, chỉ hy vọng đừng chẳng ra ngô khoai gì.

Đọc truyện chữ Full