DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khác Thủ Tiên Quy
Chương 86: Phá cục 1

Cũng ngay lúc này, tu sĩ ngoài cửa đẩy cửa vào nói: “Đại nhân, khu Kỳ Liên giới nghiêm! Phật tu của Cổ Sát tự không biết sao đều mặc bạch bào, trận pháp phòng ngự của dãy núi Kỳ Liên đều được kích hoạt.”

Mọi người đều giật mình, nhưng lý do khác nhau, Khoảng Đông Nhiên là vì giới nghiêm, Trần Phủ lại là vì nghe hai chữ bạch bào. Trần Phủ nhìn Khoảng Đông Nhiên nói: “Các ngươi là ai? Đến Cổ Sát tự ta vì chuyện gì?”

Khoảng Đông Nhiên nhíu mày, sau đó cười nhìn qua nhìn lại giữa Phương Khác và Trần Phủ hai lượt mới nói: “Ngồi xuống nói, Hoàng Dương ngươi qua đây nói rõ một chút.”

Nói xong Khoảng Đông Nhiên liền ngồi xuống chủ vị ở giữa phòng. Đợi Phương Khác và Trần Phủ cũng ngồi rồi, Khoảng Đông Nhiên ra hiệu cho Hoàng Dương có thể nói, tu sĩ đó gật đầu: “Vừa rồi, Cổ Sát tự đột nhiên giới nghiêm toàn diện, đại khái có năm mươi mấy chiếc thuyền bay đang đi tới Thác Lai Nam sơn. Chỗ đó vốn là giao giới của Cổ Sát tự và Âm sơn âm gia, hiện nay Âm sơn đã bị Thái Hành tiếp nhận, những chuyện khác không rõ.”

“Chuyến này ta đến đại lục Cửu Châu là tìm Diệp Vu Thời. Có lẽ ngươi biết Điền Thanh Quang chứ?” Khoảng Đông Nhiên nói, khi nói những lời này trong mắt Khoảng Đông Nhiên lóe qua chút tia sáng.

Phương Khác gật đầu, chuyện Diệp Vu Thời làm ở đại lục Thanh Hoa tuy y không rõ lắm nhưng đại khái cũng hiểu. Chẳng hạn bồi dưỡng một đội trận pháp sư do Điền Thanh Quang đi đầu.

“Lần này ta đến chính là vì đội ngũ trận pháp sư của Diệp Vu Thời, còn có…” Khoảng Đông Nhiên đầy hàm ý nhìn Phương Khác một cái.

Phương Khác lập tức yên lặng, lại nhớ đến bộ dáng tên này đu trên người y hồi đầu. Má ơi, lúc trước chính là người này đổi mới tam quan của y, Khoảng Đông Nhiên, tiết tháo của ngươi vỡ nát rồi phải không? Nghĩ đến đây Phương Khác chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, y hiện tại sắp cong rồi. Lúc xưa tại sao lại nghĩ không thông đi xem một quyển đam mỹ chứ. Nghĩ đến mấy lần gần như là tiếp xúc cơ thể với Diệp Vu Thời, tim y đập nhanh đến bất thường…

“Hiện tại xem ra, tin tức ta đang ở đại lục Cửu Châu đã bị bại lộ. Ta biết nhân tộc các ngươi đối với yêu tộc không có địch ý quá lớn. Chuyện mười mấy năm trước yêu phủ ta cũng không tham gia vào. Mà kẻ luôn ôm địch ý lớn với yêu tộc là phái Thái Hành. Cho nên ta nghĩ chuyện này có lẽ liên quan đến Thái Hành?” Khoảng Đông Nhiên nói rồi chuyển mắt nhìn Trần Phủ.

Tim Phương Khác đập mạnh, sau khi nghe tên phái Thái Hành, y có cảm giác sương mù được tách ra, nhíu mày nói: “Ngươi có biết thế cục đại lục Cửu Châu đã căng thẳng đến mức chỉ chạm là bùng phát không? Lúc này đến đại lục Cửu Châu, rõ ràng ngươi đang đưa gối đầu cho phái Thái Hành.”

Khoảng Đông Nhiên sửng sốt, hỏi: “Gối đầu?”

“Ý là đang buồn ngủ lại có người đưa gối cho, phái Thái Hành đang lo không có cớ khai chiến, bây giờ ngươi đến không phải đúng lúc cho họ cái cớ để diệt sạch sao?” Phương Khác hỏi.

Khoảng Đông Nhiên lập tức hiểu ra mọi chuyện, mặt cũng tái đi. Nếu phái Thái Hành thật sự mượn cớ này gây loạn, bất kể mục đích thật sự của phái Thái Hành có phải tiêu diệt yêu tu hay không. Bọn họ đều trở thành đối thủ đầu tiên phái Thái Hành muốn hạ thủ.

“Hiện tại xem ra ba người chúng ta không thể không hợp tác rồi.” Hơi suy tư một chút, Khoảng Đông Nhiên chợt cười, đáy mắt gợn sóng nước.

Phương Khác gật đầu, tuy y nghĩ không ra mục đích chân chính của Thái Hành là gì, nhưng nhìn từ quan hệ của Thái Hành và Côn Luân, Thái Hành vui thì Côn Luân không vui. Vậy đương nhiên phải khiến ý đồ của Thái Hành sụp đổ.

Phương Khác nhìn Trần Phủ, đột nhiên nảy ra một kế: “Nếu Thái Hành muốn gây ra rối loạn, nhất định phải đối mặt Cổ Sát tự, Cổ Sát tự lại không tiện trở mặt. Nhưng nếu chứng thực căn bản không có yêu tộc gì, hoàn toàn là âm mưu của phái Thái Hành, vậy Cổ Sát tự hoàn toàn có lý do yêu cầu Thái Hành phải đưa ra một lời giải thích. Mà những môn phái khác tham gia đại hội Cửu Châu nhất định cũng đòi Thái Hành phải công đạo. Thái Hành mượn cớ xuất binh có phải đã thành địch của cả đại lục Cửu Châu không?”

Nói xong Phương Khác cười híp mắt, tự y cũng thầm tán thưởng mình một cái.

Khoảng Đông Nhiên ngây ra, ánh mắt nhìn Phương Khác càng thêm phức tạp. Người này biết nhìn đại cục, hắn tự thẹn không bằng. Chỉ một chút tin tức đã suy đoán được phái Thái Hành sẽ mượn cớ phát binh, hơn nữa hoàn toàn hợp tình hợp lý, rồi qua vài lời lại phá được cục diện trước mắt.

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Khoảng Đông Nhiên nói, nếu đã không có yêu tộc, vậy bọn họ làm sao che giấu thân phận của mình. Phái Thái Hành có thủ đoạn đặc biệt để phân biệt yêu tộc, chuyện sư phụ hắn làm không được hắn không cho rằng mình có thể làm được.

“Lên Cổ Sát tự.” Phương Khác cười híp mắt nhìn Trần Phủ, có Trần Phủ ở đây, Cổ Sát tự dù có giới nghiêm bọn họ cũng có thể đi một chuyến. Hơn nữa y tin nếu Thái Hành thật sự làm ra chuyện như y nói, có thể nói là đánh vào mặt Cổ Sát tự, vậy Cổ Sát tự chắc cũng vui vẻ đánh lại một cái.

Khoảng Đông Nhiên trợn to mắt, suy nghĩ một lát, không thể không nói làm vậy thật diệu. Không những giải quyết được nguy nan trước mắt còn đâm ngược phái Thái Hành. Phương Khác, ngươi quả nhiên đáng cho ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Bên này Phương Khác tính toán rất hay, nhưng Thái Hành lại chân chính lặng yên xâm nhập vào dưới chân núi Cổ Sát tự.

Trong cánh rừng cách khu mua bán không xa, đội ngũ trên ngàn người vì tránh bị cảm ứng mà không sử dụng linh lực, toàn dựa vào sức chân đột tiến.

Nhậm Giáp nhìn trận pháp chiếu sáng nửa chân trời xa xa, nói với người sau lưng: “Trận pháp chủ này cho ngươi thời gian một nén hương. Tiểu trận pháp khác, những người khác tự chú ý. Ta chỉ cho các người hai nén hương, tìm ra yêu tộc rồi giết chết mang đầu về cho ta. Sau đó chúng ta sẽ lên Cổ Sát tự.”

“Vâng.” Mọi người sau lưng cúi đầu đáp, nhưng chiến ý trong mắt sôi sục như đang thiêu đốt.

Cổ Sát tự, trong viện tạm trú của phái Thái Hành, tiếng vang của đấu pháp kinh động các đệ tử Cổ Sát tự đang giới nghiêm, phật tu Cổ Sát tự như lâm đại địch vây kín cả viện.

Đợi Bát Thiên đuổi tới, lại thấy cảnh tượng thế này: Tiêu Vân Dật nhếch nhác bị mấy trưởng lão Thái Hành vây ở giữa, mà dưới đất đặt hai cặp xích vô cùng lớn. Thấy ông đến Tả Khâu dường như giật mình, nhưng ông biết cũng chỉ là dường như mà thôi.

Tả Khâu khiêm nhường nói: “Nội vụ môn phái, đã quấy rầy thanh tĩnh của quý phái. Rất xin lỗi, nhưng xin các vị nể mặt bỉ phái.”

Bát Thiên nhìn Tiêu Vân Dật nhếch nhác, thầm than một tiếng, ông và Tiêu Vân Dật cũng có giao tình đánh qua không ít năm, người này luôn cao ngạo mà tôn quý, có khi nào từng nhếch nhác như bây giờ. Nhưng ông cũng vô lực xen vào, xua tay ý bảo mọi người rời khỏi tiểu viện của phái Thái Hành. Bát Thiên thuận tay đóng cửa viện lại. Tả Khâu này cũng là đệ tử duy nhất của Tiêu Vân Dật, nghe nói khi còn nhỏ được Tiêu Vân Dật nhặt về tự tay nuôi lớn. Cũng giống như ông và Trần Phủ. Nghĩ đến đây Bát Thiên thầm niệm a di đà phật. Trần Phủ còn chưa trở về, La Thiếu Loan cũng không có tin tức.

Mà lúc này một phật tu vội vội vàng vàng đến trước mặt Bát Thiên nói nhỏ vài câu. Bát Thiên hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Bọn họ đang ở đâu? Đi, dẫn ta qua đó xem.” Bát Thiên nói, cùng phật tu đó vội vã xuống núi.

Bát Thiên vừa ra ngoài, Tả Khâu đã thu nụ cười lại. Mắt phải trong vắt mang nhu quang cùng mắt trái chỉ còn một lỗ đen dữ tợn hình thành đối lập rõ ràng. Nhưng cả gương mặt lại lộ ra sự tuấn mỹ kỳ lạ.

“Tiêu trưởng lão, sư phụ. Ngươi muốn trái lệnh sao?”

Tiêu Vân Dật đưa tay lau máu bên khóe môi: “Ta xem thường ngươi rồi.” Nói rồi Tiêu Vân Dật lại cười, nụ cười mang theo mấy phần mỉa mai. Đây là bạch nhãn lang ông tự tay nuôi lớn? Như vậy hắn sẽ vui vẻ đúng không? Tay vuốt lên vết sẹo trên mặt, như nhìn thấy người đó năm xưa hất cằm kiêu ngạo tràn trề nói ‘không có ngươi tiểu gia chỉ sống càng tốt hơn, không có tiểu gia ngươi sẽ càng ngày càng thảm’. Còn có cuối cùng là một câu ‘Tiêu Vân Dật, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng’.

Tả Khâu nhìn Tiêu Vân Dật rồi nói: “Ta nghĩ bây giờ chắc đúng hợp ý ngươi, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu nói: “Liễu Tửu, Chúc Cố Chi đều đang nằm trong tay ngươi đúng không. Thôi vậy.” Dứt lời Tiêu Vân Dật đưa hai tay ra.

Mấy trưởng lão kia trù trừ một lát mới kéo bộ còng tay còng chân cực to qua, tiếng xiềng xích trầm nặng vang lên, sau đó khóa lên tay và chân Tiêu Vân Dật. Tiêu Vân Dật thử động tay, tuy trọng lượng này chẳng là gì đối với ông, nhưng mang lên rồi không cách nào vận chuyển linh lực.

“Dẫn Tiêu trưởng lão xuống nghỉ ngơi.” Tả Khâu vung tay nói, hắn là được Tiêu Vân Dật nhặt về từ một nơi tên là Tả Khâu cho nên đặt tên là Tả Khâu. Tả Khâu cười cười, đạo bất đồng không cùng mưu tính. Kết cục này hắn đã sớm dự liệu được. Nếu hôm nay không phải Tiêu Vân Dật bị hắn bắt, thì sẽ là Tả Khâu hắn đổ máu tại chỗ.

Hắn không quên, Tiêu Vân Dật từng dạy, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

“Hàn Không, tình huống bên Nhậm Giáp thế nào rồi?” Tả Khâu hỏi Hàn Không.

Hàn Không đáp: “Tất cả bình thường.”

Mà lúc này ở một viện lạc khác, tất cả người của phái Côn Luân đều ngồi trong căn phòng chính giữa, hình như đang đợi chuyện gì đó xảy ra.

Ba người Huyền Cực cũng ở đây.

Huyền Dung bĩu môi, không hỏi tại sao họ lại bị đón đến viện của phái Côn Luân, cũng không hỏi họ đang làm gì. Trước đó nàng đã bị cha cảnh cáo đi cảnh cáo lại, không được phép nói bừa.

Cái gì là nói bừa chứ? Nàng muốn hỏi tình huống của La Thiếu Loan cũng không được sao? Đã nửa đêm rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng La Thiếu Loan đâu. Chắc sẽ không có chuyện gì chứ? Nhưng Huyền Dung lại không dám hỏi.

La Thanh và Trí Tiêu không chút áp lực ngồi ở chủ vị.

Sắc mặt Diệp Vu Thời hơi trầm ngồi ở vị trí bên phải La Thanh. Nếu thật như hắn đoán là người của Lục La tiên tử, vậy chắc họ biết Phương Khác. Đặc biệt Phương Khác từng nói một người trong đó có thể nhìn thấu dịch dung của y. Cho nên lúc này vẫn không thấy bóng dáng Phương Khác chắc là có liên quan đến những người kia. Theo tin tức Điền Thanh Quang truyền về, những người này biểu đạt thiện ý với họ. Biểu thị muốn hợp tác với hắn, nhưng có vài chỗ vẫn chưa bàn thỏa đáng. Đối phương không chỉ một lần tỏ ý muốn giáp mặt hắn.

Cho nên nếu thật sự là những người này vậy Phương Khác tự nhiên không cần phải lo, hiện tại chỉ cần lo lắng bên phía Thái Hành.

Đang nghĩ vậy thì thấy Bát Thiên vội vàng tiến vào, biểu tình vô cùng vi diệu.

“La đạo hữu.” Bát Thiên chắp hai tay thành chữ thập.

La Thanh cũng vội đứng lên chắp tay đáp: “Đại sư đến có chuyện chi? Có phải yêu tộc đó đã bị người của Thái Hành bắt được?”

Bát Thiên lắc đầu nói: “Quý phái có phải có một đệ tử tên là Phương Khác?”

Đọc truyện chữ Full