Địa cung, tên như ý nghĩa là cung điện dưới đất. Không khí ở đây đều lộ ra mùi vị bùn đất mục nát. Ngọn đuốc chợt sáng chợt tối chiếu sáng con đường trước mắt, đây là một cầu thang cực dài, nhìn xuống không thấy điểm cuối, cứ như kéo dài thẳng đến lòng đất.
Nhưng ba người Diệp Vu Thời chằng thèm nhìn tới cầu thang đó.
Tiêu trưởng lão trực tiếp đánh một chưởng lên vách tường bên phải cầu thang, cầu thang liền như tranh thủy mặc bị phai màu chậm rãi biến mất. Xuất hiện trước mặt họ là một cung điện cổ xưa. Diệp Vu Thời nhìn cung điện tàn phá do cự thạch xây nên. Đây là phong cách cung điện rất lâu trước kia, lâu đến mức lịch sử không cách nào ghi chép.
Mà trên quảng trường trước cung điện cổ xưa khổng lồ có năm cái đỉnh rất lớn, úp ngược. Năm đỉnh được xích nối liền với nhau. Đồ án trên đỉnh là cự thú nào đó không biết tên, hình dáng quái dị mà dữ tợn, có răng nanh thật lớn, ánh mắt hung ác cùng với vuốt nhọn vảy phiến.
Diệp Vu Thời nhìn hồi lâu mới dời mắt đi, chuyển sang nhân mã hai bên.
Đám người Đao Tam Thiên phân thành năm tốp vây quanh năm cự đỉnh cao bằng hai người. Phân biệt có mười mấy tu sĩ ấn tay lên cự đỉnh, cuồn cuộn không dứt truyền linh lực vào. Mà những người khác thì bảo vệ người đang truyền linh lực và triền đấu với đám người La Tất.
Người của Đao Tam Thiên phối hợp với nhau trong lúc giao đấu cứ như tướng sĩ trên chiến trường, cước bộ vô cùng thống nhất. Mà bên Côn Luân, Diệp Vu Thời cong môi, La Tất tiến bộ không ít. Mọi người phối hợp với nhau vượt hơn một bậc so với trước. Hơn nữa rất có phong cách cá nhân của La Tất, chỉ tiến không lùi, chỉ công không thủ. Nhân số của đối phương tuy gấp hai đến ba lần họ, nhưng vẫn bị áp chế, khác biệt nhân số giữa hai bên cũng không ngừng giảm đi.
“Nơi này giao cho ngươi.” Tiêu trưởng lão nói xong, liền phi thân lên đón đao của Đao Tam Thiên.
Diệp Vu Thời nhìn cảnh tượng đó, nói với Thập Phương bên cạnh: “Thập Phương đạo hữu, mấy tu sĩ kim đan bên đó cho ngươi tới, thế nào?”
Thập Phương không lên tiếng, trực tiếp phi thân về phía đó.
“Diệp sư huynh.” La Tất đã cười híp mắt đứng bên cạnh Diệp Vu Thời, chỉ là hưng phấn và hưởng thụ trong mắt quá mức rõ rệt, sau đó dùng hai tay dâng cờ chỉ huy trong tay lên.
Diệp Vu Thời lắc đầu nói: “Ngươi tới.”
Sau đó Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói gì đó với La Tất.
La Tất không chút do dự gật đầu, chỉ là vẻ hứng thú trong mắt lại càng thêm đậm. Lá cờ trong tay liên tục vung lên, thế trận liền thay đổi. Bên Côn Luân thế nhưng lui liền mấy bước, kéo ra một khoảng cách với nhân mã đối phương. Không còn là cách đánh chớp điện từng bước bức gần như trước. Bên Côn Luân giống như có kiêng kỵ gì đó, bắt đầu có thủ có công, triển khai tấn công phân từng bước sóng ngắn. Từng sóng tiếp từng sóng, tuy không có cảm giác nghẹt thở như trước, nhưng lại tạo nên áp lực cực lớn cho tâm lý đối phương. Vì phía Côn Luân, đã không còn ai ngã xuống nữa. Tuy lúc trước bị áp chế, bên phía họ thương vong lớn một chút, nhưng là phái Côn Luân cũng có tu sĩ ngã xuống, thế nhưng bây giờ bất luận bọn họ phản công điên cuồng thế nào, bên Côn Luân cũng không còn ai ngã xuống nữa.
“Diệp sư huynh, lần này trong môn phái chảy rất nhiều máu. Chưởng môn mất, chưởng môn tạm thời dùng tốc độ nhanh nhất ổn định cục thế trong môn phái. Trong môn phái còn lòi ra một thế lực mới, là người của Diệp sư huynh.” La Tất cười hi hi nói: “Các sư huynh đệ thấp kém rất có nhãn lực, phải chiếu cố nhiều, chỉ là bàn tính sư huynh có chút không vui, nói là bị Viên Kim cướp mất không ít linh thạch. Chẳng qua sư huynh yên tâm, đệ kéo hắn lại rồi. Sao có thể để hắn vì một chút linh thạch mà đi tìm Phương sư huynh gây phiền toái chứ? Đều là người nhà mình, linh thạch của Phương sư huynh không phải chính là linh thạch của chúng ta sao.”
Lúm đồng tiền nông nông ở bên má La Tất vì cười mà trở nên đặc biệt rõ ràng, mắt long lanh nhìn Diệp Vu Thời. Dù đang hồi báo với Diệp Vu Thời vẫn thời thời khắc khắc chú ý tình hình trận đấu, lá cờ trong tay không ngừng chuyển động, phát ra từng cái ám hiệu.
Nếu Tiêu trưởng lão có thể hiểu hàm nghĩa của ám hiệu này, nhất định sẽ kinh ngạc.
“Đừng quản trận pháp, không vội, cứ từ từ tới. Tự do phát huy giết từng người từng người.” Đây chính là ám hiệu lá cờ phất ra.
Mà Tiêu trưởng lão và Đao Tam Thiên lúc đấu với nhau còn rảnh nhìn Diệp Vu Thời một cái, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
Diệp Vu Thời ra vẻ thản nhiên hiểu rõ mọi thứ, La Tất cũng không ngừng vung lá cờ trong tay. Xem ra Côn Luân nắm chắc phần thắng, nhưng sao ông luôn có cảm giác không phù hợp? Thuyền bay cỡ lớn đó… rốt cuộc dụng ý là gì?
Mà trong lòng La Tất cũng có nghi hoặc này.
Tại sao Diệp Vu Thời muốn kéo dài thời gian? Chậm lại tiết tấu tấn công?
La Tất không hỏi, sau khi nghe được chỉ lập tức chấp hành. Vì Diệp sư huynh làm vậy nhất định là có nguyên nhân.
Tình huống trận đấu ai cũng có thể nhìn ra, tu sĩ phàm giới đã lộ dấu hiệu bại trận. Tuy rất nhỏ, nhưng nó đang dần phóng đại, sau đó không cách nào nghịch chuyển.
Lý Quân Nhất ấn tay lên cự đỉnh, linh lực trong người không ngừng tràn vào đỉnh. Cuối cùng giống như cái đỉnh đó đang hút linh lực trong người hắn. Ánh mắt Lý Quân Nhất phiêu đi rất xa, hắn thấy đồng bạn không ngừng chết đi. Nhưng mọi người vẫn thi nhau tiến tới, dũng cảm không sợ chết. Hắn cũng thấy đường vân trên áo bào của đối phương.
Hắn cũng từng mặc y bào thế này, cũng từng tự hào vì là đệ tử Côn Luân. Nhưng cuối cùng là hắn tự tay bóp nát liên hệ với môn phái.
Nhưng hắn không hối hận, chưa từng. Bọn họ đúng, thánh thượng đúng. Tu tiên giả, sự tồn tại không công bằng không nên xuất hiện ở phàm giới. Hắn quả thật là đệ tử phái Côn Luân, nhưng trước hết hắn là người phàm giới. Thánh thượng không nói sai, trong phàm giới nếu có tu tiên giả tồn tại chính là không công bằng và uy hiếp với tất cả người bình thường.
Hắn nguyện ý xóa bỏ sự bất bình này cho phàm giới, cho dù phải trả giá bằng sinh mạng.
Trong mắt Lý Quân Nhất tựa như có thứ gì đang lấp lánh phát sáng, trong mắt của những tu sĩ phàm giới khác cũng giống vậy.
Diệp Vu Thời nhìn thấy mạt sáng đó.
“Sư huynh, những tu sĩ phàm giới này phải làm sao?” La Tất cũng thấy được, vẻ khát máu vụt qua trong mắt hắn, lạnh lùng nhìn những tu sĩ liều mình rót linh lực vào cự đỉnh. Trong những người này, có một phần là phản đồ phái Côn Luân. Đối với hắn, bất kể những người này có lý do gì, phản đồ chính là phản đồ, sau khi bọn họ phản bội Côn Luân, hướng kiếm về phía sư huynh đệ đồng môn, trong lòng hắn bọn họ đã trở thành người chết.
Năm cự đỉnh đó chậm rãi nổi lên, dâng cao khỏi mặt đất.
“Thanh lý môn hộ.” Diệp Vu Thời nhìn sang Đao Tam Thiên vẫn không phân thắng bại với Tiêu trưởng lão, lạnh giọng nói.
La Tất nhanh nhẹn chém lá cờ xuống, sau đó nâng lên.
Một người cũng không lưu, tin tức này lập tức được truyền đạt.
“Những người này ẩn náu trong môn phái lâu như thế, ta nói tại sao họ vẫn cứ an tĩnh như thế, hóa ra là có ý đồ này. Diệp sư huynh, thủ đoạn của hoàng đế phàm giới này rất tuyệt, có một đống người nguyện vì ông ta liều mạng.” La Tất trào phúng: “Bọn họ cũng không chịu nghĩ, bản thân họ chính là tu tiên giả, cũng là cây gai trong mắt hoàng đế đó sao?”
“Bọn họ biết.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
La Tất quái dị, không dám tin nói: “Bọn họ biết?”
“Có lúc, lý tưởng chính là thứ bất chấp lý lẽ như thế đó. Con người có thể vì lý tưởng kiên định của mình, ném bỏ rất nhiều thứ, bao gồm cả chính bản thân mình. Nếu hôm nay bọn họ không chết dưới kiếm của chúng ta, ngày mai cũng sẽ chết dưới kiếm của chính mình.” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nhìn những người mắt lấp láy kia.
“Giống như phái Thái Hành kiên trì cho rằng hai tộc yêu ma tồi tệ tà ác nên bị tiêu diệt sao?” La Tất hỏi: “Thì ra tu tiên giả chúng ta ở phàm giới bị ghét bỏ.”
Diệp Vu Thời mỉm cười, không nói gì. Hắn cũng từng căm hận tu tiên giả.
Tại phàm giới lưu truyền không ít truyền thuyết về tiên nhân, tu tiên giả trong sách đều là tiên nhân trừ ma sát yêu vô tình vô dục, cường đại mỹ lệ, thương xót thế nhân, không có tư dục. Mọi người nhìn tu tiên giả gần giống như là hiệp hay là tiên. Nhưng khi người bình thường phát hiện hóa ra tu tiên giả cũng có thiện có ác, có thất tình lục dục giống như bọn họ. Ban đầu có lẽ là ngưỡng mộ, sau đó là ghen tỵ cuối cùng thì là sợ hãi và e dè.
Vì e dè, nên muốn tiêu diệt.
Không ai có thể nói cách nghĩ của họ là sai, vì tu tiên giả quả thật không bị luật pháp phàm giới khống chế. Giống như Đông Phương Nguyên Bốc đã nói, không công bằng. Vì một tu tiên giả chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có thể nhiễu loạn một quốc gia. Phàm nhân không bắt được hắn, hắn có thể giết chết bất cứ phàm nhân nào.
Nhưng cũng không đúng, tu tiên giả bị tu tiên giả khống chế. Cho nên, bình thường mà nói không có tu tiên giả nào vô duyên vô cớ lạm sát vô tội.
Hơn nữa thế giới này vốn đã không công bằng gì cả. Trừ sạch tu tiên giả ở phàm giới thì có thể bảo đảm công bằng sao? Không thể nào. Những người quyền cao chức trọng giết người ít hơn tu tiên giả hay sao? Loại hành vi này là công bằng sao? Pháp luật Ương Triều cũng không thể chế tài bọn họ, không phải sao? Tuy tu tiên giả giết người không cách nào chế tài, nhưng có thể luận tội. Mà những người này giết người, ngay cả luận tội cũng không có. Nói đến cùng, đây chỉ là nỗi sợ của Đông Phương Nguyên Bốc mà thôi.
Ông ta đa nghi lại cuồng vọng, không thể nhẫn nhịn sự tồn tại của tu tiên giả.
Mà những người này, chính là vật hy sinh.
Diệp Vu Thời lạnh nhạt nhìn đám người Lý Quân Nhất. Phong giới đại trận có thể khởi động, nhưng những người này nhất định phải chết.
Phương Khác ở trên thuyền đả tọa điều tức, thương thế trong người y rất nghiêm trọng. Linh lực vốn đã khô cạn trong kinh mạch đã bắt đầu chậm rãi hồi phục.
Phương Khác nhìn điểm huyết sắc trong thượng đan điền, huyết mạch yêu tộc này vậy mà có tác dụng hồi phục cho kinh mạch của y.
Lúc điều tức Phương Khác cũng không buông lỏng cảm ứng với phong giới đại trận. Như y dự liệu, khí tức của phong giới đại trận càng lúc càng mạnh, nhưng khí tức tăng lên càng ngày càng chậm.
Sau đó… dừng tăng lên, khí tức tuột xuống. Phương Khác nhíu mày, y nghĩ sai rồi sao? Diệp Vu Thời không phải muốn tách phàm giới và tu tiên giới ra?
Mà trong địa cung, tất cả dường như đã lắng đọng.
Sau khi Thập Phương tiêu diệt mấy kim đan, chiến cục đã nghiêng về một phía, tu sĩ phàm giới bại rồi.
Nhưng vì tu sĩ Côn Luân không vội vã gì, nên trận pháp đó đã hoàn thành hơn một nửa. Chỉ kém một chút nữa thôi đã có thể triệt để hoàn thành.
Thập Phương nhíu mày nhìn Diệp Vu Thời, y không biết Diệp Vu Thời muốn làm gì. Lẽ nào hắn muốn trong mắt những người này có hy vọng xong rồi tuyệt vọng sao?
Diệp Vu Thời chỉ nhìn chằm chằm Đao Tam Thiên bị Tiêu trưởng lão triền quấn, mím môi, tiếp theo thành bại nằm ở Đao Tam Thiên.
Lý Quân Nhất đột nhiên phun ra một ngụm máu, một thanh trường kiếm đã đâm xuyên ngực hắn. Bọn họ bại rồi, triệt triệt để để bại rồi. Nhưng thật không cam lòng, chỉ còn kém một chút kém một chút thôi. Lý Quân Nhất nhìn chằm chằm cự đỉnh đã cách mặt đất một mét, dưới đỉnh lộ ra một viên đá tròn trịa.
Đao Tam Thiên tức giận quát một tiếng, chấn bay thước gỗ của Tiêu trưởng lão. Sau đó lại chém một phát lên vai Tiêu trưởng lão, bị cang khí hộ thể của Tiêu trưởng lão cản lại. Nhưng hắn không thừa thắng truy kích, mà trực tiếp đáp xuống giữa năm cự đỉnh. Soạt soạt hai đao rạch lên đùi mình, sau đó ném đao trong tay đi, quát to một tiếng, liên tiếp vỗ ra mấy chưởng, linh lực trong người không ngừng bị cuốn vào cự đỉnh. Máu cũng phun ra, bị hắn khống chế chảy về năm cự đỉnh.
Tiêu trưởng lão vốn muốn ngăn cản, nhưng đã muộn rồi. Đao Tam Thiên đây là từ bỏ mạng sống để truyền linh lực vào cự đỉnh.
Oành một tiếng, năm cự đỉnh mở ra, năm hòn đá bay lên, trời long đất lở. Cả địa cung bắt đầu vang ầm ầm, trận pháp đã khởi động, đã không cách nào ngăn cẩn.
Ánh mắt vốn nguội lạnh của Lý Quân Nhất lại cháy lên lần nữa, cánh tay đang ấn lên vết thương ở ngực chuyển sang ấn lên cự đỉnh, rót toàn bộ linh lực vào, rồi vô lực buông xuống. Trên mặt Lý Quân Nhất mang theo nụ cười thỏa mãn, ngã xuống.
Tiêu trưởng lão đột nhiên hiểu ra Diệp Vu Thời muốn làm gì, mang vẻ phức tạp nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi phi thân ra ngoài.
Bọn họ phải rời khỏi phàm giới trở về tu tiên giới trước khi trận pháp hoàn thành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khác Thủ Tiên Quy
Chương 117: Phong giới đại trận 2
Chương 117: Phong giới đại trận 2