“Vậy thì, nhữ sẽ không còn là nhữ, mà là một con rối. Con rối thay thế Thái A kiếm hành tẩu nhân gian. Vĩnh sinh bất bại, vô tình vô cảm, không vướng không bận.” Ngừng một chút Thái A lại nói: “Huống chi, trước khi đúc lại Thái A kiếm chính là kiếm thèm chủ. Hiến tế cho kiếm, chính là dâng hiến thân tâm và linh hồn của kiếm chủ. Một khi làm thế, kiếm chủ sẽ thời thời khắc khắc trôi qua trong khó chịu. Cho đến khi tia thần trí cuối cùng biến mất. Năm đó Cốc Lương Mâu chính là bị kiếm mê hoặc mới trở nên bạo ngược hiếu sát, sau đó dần bị kiếm cắn nuốt mới sớm mất. Mà kiếm này là do một khắc trước khi Cốc Lương Mâu bất chợt tỉnh ngộ bạo nộ mới bẻ gãy.”
Ai biết, tộc Thương Lục lại đúc lại kiếm?
“Còn có một nghi vấn chính là lợi và hại của Sâm La kiếm quyết rốt cuộc là gì? Bọn họ đều che giấu ta, hơn nữa ngăn không cho ta biết, nhưng ta rất muốn biết. Cho nên ta cảm thấy để ngươi nói là tốt nhất. Vì, đây là kiếm quyết ngươi cho ta, không phải sao?” Phương Khác mím môi quay đầu nhìn Diệp Vu Thời một cái, rồi nói.
Thái A thờ ơ đáp: “Người tu luyện Sâm La kiếm quyết, ban đầu tu vi một ngày ngàn dặm. Nhưng đến hậu kỳ, lại gặp phải bình cảnh, tu vi tăng trưởng chậm hơn kiếm quyết khác trên trăm ngàn lần. Một khi đã luyện Sâm La kiếm quyết, thì không thể thay đổi.”
Phương Khác sửng sốt một chút, hỏi: “Có thành công không?’
Thái A khựng một chút mới đáp: “Phàm là người luyện tập Sâm La kiếm quyết, đều đình trệ ở tu vi nguyên anh. Ngô chỉ biết có một người đến được trung kỳ xuất khiếu, người này là Lạc Chính của Côn Luân.”
Trầm mặc rất lâu. Chấn kinh sao? Ngốc lăng rồi sao? Cảm thấy không thể tin sao?
Phương Khác trầm mặc. Y biết tu vi của mình tiến triển hơi bất thường, Sâm La kiếm quyết rất thần bí. Nhưng y chưa từng nghĩ Sâm La kiếm quyết sẽ có vấn đề nghiêm trọng như thế.
Cho dù y từng hoài nghi, nhưng từ lúc y lấy được quyển trục viết đầy Sâm La kiếm quyết của Kế Phục Thành chưởng môn, tất cả nghi hoặc đều bị đánh tan.
Vì y xác định Côn Lăng đạo nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất nghĩa hại đệ tử bổn môn.
Kết quả sự thật chứng minh, y nghĩ sai rồi. Vì lúc này y đã ngộ ra Sâm La kiếm ý, tất cả đều đã trễ. Cho nên Kế chưởng môn chỉ là hy vọng trước khi y chìm vào bình cảnh ít nhất có thể đi thật xa?
Mà Diệp Vu Thời và sư phụ, chỉ sợ cũng đã biết từ sớm. Nhưng lại cố ý che giấu y, tránh ảnh hưởng đến đạo tâm của y. Hoặc nên nói là sợ y chịu không nổi đả kích này, ngược lại dẫn đến bình cảnh sẽ đến càng nhanh.
Trầm mặc rất lâu, Phương Khác mới chậm rãi nói: “Bạch nhãn lang à bạch nhãn lang, không ngờ cái tên này ta đặt không sai. Nếu ta đã đáp ứng ngươi, tại sao ngươi vẫn phải làm thế?” Hơn nữa ở chung nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi không có một khắc nào từng muốn nói cho ta biết chuyện này sao? Câu này Phương Khác không hỏi ra, nhưng Thái A nhìn ra được.
“Tư chất nhữ quá kém, Thái A kiếm quyết không phù hợp tâm tính nhữ. Như vậy nếu muốn kết anh, không biết phải mất bao nhiêu năm. Nếu tu vi không đủ, vào địa cung cũng không thể nhấc nổi ngọn đèn lưu ly. Nhưng dấu ấn Thái A kiếm ý của nhữ lại quá mức bá đạo, kiếm quyết khác khó thể khắc phục. Cho nên nhữ đã chọn Sâm La kiếm quyết…”
“Tốc thành, thời gian ngắn, phí tổn ít.” Phương Khác ngắt lời Thái A, hít một hơi sâu. “Được rồi, ngươi đừng nói nữa. Ta đã hiểu.” Nếu đời y chỉ có thể là nguyên anh, vậy thì còn có gần một ngàn năm thọ nguyên, nghe thì còn rất dài lâu. Vậy Diệp Vu Thời thì sao? Phương Khác đột nhiên hiểu sát ý lãnh khốc cực độ trong mắt Diệp Vu Thời từ đâu mà đến. Nếu hắn cũng giống như Lạc Chính lão tổ sớm qua đời, mà với tư chất của Diệp Vu Thời tất nhiên sẽ trở thành một bộ phận người đi được xa nhất đời này.
Thái A lặng lẽ đứng đó, yên lặng không nói. Bắt đầu từ giờ phút này, đại khái Phương Khác sẽ không còn tùy ý vỗ vai hắn nói những lời cùng bằng hữu gì nữa. Người tu hành, xem trọng nhất là tu vi. Nếu Phương Khác thật sự bị vây ở nguyên anh, y xem như đã bị hủy một nửa. Tất cả những gì y có hiện nay có thể sẽ mất sạch. Huống chi đối với Phương Khác mà nói, hiện nay y có rất nhiều, thứ muốn bảo vệ cũng rất nhiều. Vậy thứ mất đi tất nhiên càng nhiều.
“Tuy là thế, nhưng tốc độ tăng trưởng tu vi của ta vẫn phải cảm tạ ngươi. Hơn nữa lúc đầu cũng là ta tự chọn. Nếu không có ngươi, đại khái ta đã chết rất nhiều lần. Trong di phủ, ở đại lục Thanh Hoa, ở Duy Pháp đường. Hơn nữa lúc ngươi để ta học Sâm La kiếm quyết, khi đó ta cũng chán ghét ngươi. Cũng lý do đó, khi đó chắc ngươi cũng chẳng thích thú gì ta.”
“Tuy nói thì nói thế, đó là vì hiện tại ta vẫn chưa phải chịu chỗ xấu của Sâm La kiếm quyết, chỉ toàn hưởng chỗ tốt. Cho nên hiện tại ta vẫn chưa có cách nào tưởng tượng nếu có một ngày ta đến bình cảnh, sau đó phải chịu thống khổ tu vi không thể tiến thêm một tấc nào. Vậy những chuyện này, đến khi đó chúng ta hãy giải quyết.”
“Bạch nhãn lang.” Phương Khác nhướng mày mang khinh thường nói: “Ngươi thật có thể nhịn, nhiều năm như thế mà một tiếng cũng không nói. Nửa điểm tin tức cũng không lộ ra, lợi hại.”
Lần này Thái A không phản bác xưng hô bạch nhãn lang nữa.
Phương Khác hơi mang gay gắt nói: “Có phải ngươi thỉnh thoảng vẫn nghĩ, tên ngốc bức này thật ngốc, đưa y kiếm quyết y liền luyện thật. A, không đúng, ngươi sẽ không nghĩ như thế. Vì ngươi là Thái A kiếm linh không có tình cảm. Sao có thể biết cười nhạo người khác? Chỉ nói một vài lời thật mà thôi. Đúng, ước định ban đầu là ngươi giúp ta mạnh hơn, mà ta sẽ vì ngươi vào địa cung. Ban đầu, mục đích trở nên mạnh hơn chính là tu vi nguyên anh. Ừm, hiện tại ta đã nguyên anh rồi, ngươi quả thật không nuốt lời.” Phương Khác vốn đang cố sức giữ bình tĩnh và lạnh nhạt, muốn biểu hiện ra sự thờ ơ, kết quả lại càng lúc càng không bình tĩnh, ở ngực như nghẹn một đống khí, làm sao cũng không xuôi được.
Có lẽ nên nói, loại cảm giác này rất dễ so sánh. Ngươi đột nhiên biết, một người bạn tốt của mình ở sau lưng mình đâm mình một đao, tuy lúc đâm đao này hắn vẫn còn chưa phải là bạn của ngươi, mà đao hắn đâm ra hiện tại cũng chưa để lộ vết thương.
Nhưng, dù sao hiện tại hắn là bạn tốt của ngươi, hắn cũng xác thực đã đâm ngươi một đao sau lưng. Mà vết thương của đao này tất sẽ có ngày lộ ra. Giết chết ngươi, hoặc khiến ngươi tàn.
Lúc này, ngươi nên làm gì?
Cuối cùng y cũng hiểu câu Thái A hỏi ‘sau khi kết thúc chuyến đi địa cung, nhữ định làm gì”, là có ý gì.
“Nhữ muốn thế nào?” Thái A đắn đo, hỏi ra bốn chữ này. Đúng, đắn đo. Đây là lần đầu tiên hắn đắn đo.
“Theo tội cân nhắc hình phạt. Còn không biết tội của ngươi lớn cỡ nào, ta làm sao biết phải làm thế nào?” Phương Khác lạnh lùng nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Đến khi ta cảm giác được đao ngươi đâm rốt cuộc sâu cỡ nào, chúng ta sẽ giải quyết những chuyện này.”
“Hiện tại, trước để ta phát tiếc chút tức giận khi bị phản bội. Thế nào?” Nói rồi, Phương Khác bước tới một bước. Tay siết thành quyền, hung tợn đấm vào bụng Thái A. Nên làm thế nào? Đương nhiên là nên làm thế nào thì thế nấy.
Nếu sau này y sắp chết hoặc tàn, khi đó y tự nhiên sẽ đâm trả một đao. Chứ làm gì rảnh rỗi để mà thương tâm cảm thán.
Thái A không cảm thấy đau, nhưng hắn cong người xuống, kiếm trong tay sớm đã về vỏ.
Diệp Vu Thời đứng cách mấy bước, nhìn Phương Khác và Thái A đánh nhau. Không có chương pháp, không có linh lực, không có kiếm khí, thuần túy là ẩu đả.
Sau đó khi Thái A trả đòn đấm một quyền lên bụng Phương Khác, hắn khẽ chau mày.
Qua rất lâu, Thái A vỗ bụi dính đầy y phục, đứng lên từ mặt đất.
Thái A ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, đôi con ngươi như tử thủy được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh hơi sáng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn bầu trời, hít thở không khí từ lúc ra khỏi địa cung. Cũng là lần đầu tiên chân chính rời khỏi địa cung từ lúc sinh ra đến mấy ngàn năm sau, nhìn ngắm thế giới này.
“Ngô nên cáo từ nhữ rồi.” Thái A đưa tay ra cho Phương Khác.
Phương Khác vỗ một cái đánh bay tay Thái A, tự đứng thẳng, nhếch môi cười lạnh một tiếng.
Sau đó hai người nhìn nhau, trầm mặc một lát.
Phương Khác nhướng mày khinh thường nói: “Thế nào? Vừa ra khỏi địa cung đã trở mặt không nhận người nữa? Không đuổi theo ta đòi nhận chủ nữa? Bị đánh liền thương tâm rồi, ủy khuất rồi?’
“Nhữ không đánh thắng.” Cho nên sao hắn có thể ủy khuất.
Phương Khác trợn trắng mắt nói: “Vậy ta cũng không thua.”
Con ngươi ảm đạm nhìn Phương Khác, chợt nói: “Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng. Đừng vì lúc chia ly, rơi lệ như nhi nữ.”
“… Ngươi đủ rồi, đừng tùy tiện dùng loạn thơ từ.” Phương Khác co giật khóe môi, nhịn rất lâu phát hiện thế nhưng lại nhịn không nổi. Lúc trước tay y phải tiện thế nào mới có thể mua thơ từ ca phú cho Thái A! Cuối cùng quả nhiên đều báo ứng lên người chính y.
“Cút, cút, cút, tiểu gia mới sẽ không luyến tiếc ngươi.” Phương Khác vung tay, trực tiếp xoay người.
Thái A hơi nhếch môi tạo ra độ cong thành thục. Nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời sóng vai nhau đi xa. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời, tiếp theo hắn nên đi đâu? Nhất thời, Thái A có chút hoang mang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khác Thủ Tiên Quy
Chương 176: An nhàn thoải mái 2
Chương 176: An nhàn thoải mái 2