Khi Giang Trầm Chu được cung cung kính kính đặt bằng ở góc phòng giam, khi ngục tốt đi ra thậm chí còn cung cung kính kính nói Giang đại nhân đắc tội rồi. Thậm chí ‘giúp’ hắn nhìn một vòng phạm nhân trong phòng giam to lớn như đang cảnh cáo.
Giang Trầm Chu cuối cùng rũ mắt xuống.
Mà sau đó hắn lạnh nhạt nhìn mấy chục cặp mắt đang nhìn mình.
…
Khi Tiêu Bình Phúc một lần nữa đi vào địa lao mà nó vô cùng quen thuộc, đã là hơn mười ngày sau. Nó phụ trách đưa một mật thám Côn Luân chỉ còn thoi thóp vào địa lao. Người này không phải do nó vạch trần, mà là bị tra ra trong lần đại thanh trừng này.
Nó gần như thô lỗ kéo người này, kỳ thật lại không chút dấu tích tránh đi vết thương của hắn.
Mà người này cũng tại chỗ người khác không thấy được mỉm cười với nó, bọn họ biết nhau. Vì họ vốn đến cùng một lúc. Lúc này nội tâm Tiêu Bình Phúc lạnh lẽo, giống như một khối băng.
Mà sau người đó đột nhiên mấp máy môi, bất chợt giãy khỏi tay nó cắn chặt góc áo.
Tiêu Bình Phúc thoáng cái sợ hãi! Nhưng đã muộn rồi.
Ngục tốt đi cùng nó hiển nhiên cũng hiểu đã phát sinh chuyện gì, không khỏi phun một cái, nói: “Xúi quẩy.”
Người đó đã chết rồi, thì ra hắn đặt độc dược kiến huyết phong hầu ở góc áo. Tiêu Bình Phúc cắn chặt răng, vừa rồi nó suýt nữa đã gọi ra tên người này. Sau đó tay nó bắt đầu run rẩy, đáy lòng lạnh phát đau. Tại sao nhất định phải tìm cái chết, cho dù là sống tạm… thì sống vẫn tốt hơn chết. Vì sống là còn hy vọng.
“E là sợ nỗi khổ hình ngục, nên tự đoạn.” Một ngục tốt nói.
Tiêu Bình Phúc cũng ném cổ áo người đó ra, phẫn hận nói: “Còn cho là có thể thẩm vấn được cái gì.”
Mấy người oán trách vài câu, trái ngược với sự yên lặng vừa rồi. Bắt đầu giao lưu, trao đổi danh tính. Không qua bao lâu Tiêu Bình Phúc đã xưng hô sư huynh sư đệ với mấy người đó. Sau khi xử lý thi thể, Tiêu Bình Phúc nói nó muốn đến chỗ nhốt phạm nhân Côn Luân xem thử có thể hỏi ra cái gì không.
“Hê, xương người Côn Luân cứng lắm, bình thường hỏi không ra gì hết. Thanh sư đệ, ta khuyên ngươi vẫn đừng lãng phí sức lực nữa.”
“Ta chỉ thử thôi, dù sao người này chết trên tay ta. Trở về không tiện báo cáo, nếu có thể hỏi ra cái gì cũng có thể lấy công chuộc tội, không phải sao?”
Thấy Tiêu Bình Phúc thái độ kiên quyết, bọn họ cũng tùy ý nó.
Lúc Tiêu Bình Phúc đi tới trước cửa phòng giam người Côn Luân, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đấm đá nặng nề.
“Ngươi cũng có hôm nay!” Kèm theo đó là tiếng thứ gì bị đánh ngã.
“Phi!”
“Đủ rồi, đừng đánh nữa, đánh chết thì không hay.”
“Lưu đại ca! Chính là người này người này! Chó săn của phái Thái Hành, ta hận không thể ăn thịt hắn, gặm xương hắn, ngươi đừng cản ta!”
“Đủ rồi! Đánh chết rồi người cả phòng đều phải chết! Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mọi người. Vì thứ này mà chôn cùng là không đáng.”
Sau một tiếng kéo xé, là tiếng vài người phẫn hận đá vách tường.
Lúc Tiêu Bình Phúc đi tới cửa lao, trong lao đã yên tĩnh lại. Chỉ là ở chỗ tối có vài đôi mắt hung ác trừng nó. Tiêu Bình Phúc nhất thời có chút hoảng hốt, rõ ràng nó nên là người trong lao, nhưng bỗng nhiên bị những người vốn là đồng môn dùng ánh mắt như thế trừng mình, giống như năm đó nó trừng Giang Trầm Chu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bình Phúc đột nhiên tỉnh táo. Nó còn chưa kịp hỏi mình tại sao muốn so sánh bản thân và Giang Trầm Chu, thì đã thấy Giang Trầm Chu tựa lên cửa lao không xa.
Hắn ngã dưới đất, toàn thân đều là vết máu. Tóc tai tán loạn còn dính không ít vật bẩn, sau đó chậm rãi thẳng lưng lại, ngồi dậy. Lúc này Tiêu Bình Phúc mới phát hiện tay Giang Trầm Chu đã bị bẻ gãy, từ phần vai rũ xuống, mà ngón tay hắn… ngón tay hắn cũng bị người bẻ gãy từng đốt thành hình dạng vặn vẹo. Mà… chân đương nhiên cũng gãy rồi.
Ngực Tiêu Bình Phúc phập phồng mãnh liệt, Giang Trầm Chu từng bị dùng hình nó đương nhiên biết, nhưng chưa tổn thương đến tay chân! Cho nên vết thương này, chỉ có thể là hành động của người trong lao!
Tiêu Bình Phúc bước tới một bước.
Giang Trầm Chu giống nó, là người Côn Luân. Là người Côn Luân! Không có ai ngay từ đầu đã muốn làm mật thám.
Hắn vì môn phái trầm luân đến thế, lại không có ai biết. Thậm chí họ còn thống hận hắn, oán hận hắn, càng vì thế mà tổn thương sỉ nhục hắn.
Thì ra… đây chính là nguyên nhân không công bố thân phận Giang Trầm Chu ra ngoài. Người phái Thái Hành chính là muốn khiến Giang Trầm Chu nếm thử tư vị này.
Giang Trầm Chu đột nhiên lại cúi người xuống, lúc này Tiêu Bình Phúc mới thấy được trước mặt Giang Trầm Chu có một chén cháo đã bị đổ.
Giang Trầm Chu nằm sấp dưới đất, rất yên tĩnh rất bình tĩnh liếm từng miếng cháo. Cùng với đất cát, cùng với máu nuốt vào từng ngụm. Hắn ăn rất nghiêm túc, từ góc độ của nó có thể thấy được đôi mắt rũ xuống của hắn.
Tiêu Bình Phúc lùi vài bước, đột ngột tựa lưng lên vách tường cạnh đó. Nó cắn chặt răng, sống chết khống chế bản thân. Khống chế mình đừng lao vào trong nói rõ chân tướng cho những người đó.
Có phải hắn rất thống khổ, hắn có bi thương không? Có ủy khuất không?
Nhưng cho dù là thế, trên mặt hắn cũng không nhìn ra chút buông thả nào. Hắn rất nghiêm túc ăn cháo, duy trì tính mạng của mình. Vì hắn muốn sống, cho dù không sợ chết, nhưng cũng tuyệt không cầu chết.
Tiêu Bình Phúc đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi người đó tại sao muốn tìm chết. Rõ ràng có người đã thế này còn muốn sống sót, tại sao hắn lại muốn chết.
Sau đó nó lại nghĩ đến lúc trước họ từng nói về tội ác của Giang Trầm Chu, có một lần ở thành Thái An bức mọi người ăn cháo… Nhìn như là sỉ nhục, kỳ thật, Tiêu Bình Phúc nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt. Lúc này nó phát hiện răng mình bị cắn phát đau.
Bình ổn tâm tình một chút, Tiêu Bình Phúc quay người rời khỏi đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khác Thủ Tiên Quy
Chương 237: Trầm Chu 4
Chương 237: Trầm Chu 4