DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Kì Bát Nháo Hội
Chương 1: Trại Sơn Dương có tân trại chủ

Mùa thu năm Bính Thân, An Nam quốc, Hàm Yên muội muội gia nhập Hình thiên hội.

“Dao tỷ à, tỷ chắc đây là hội sát thủ chứ?”

Tiểu Dao khẳng định: “Chắc! Chúng ta toàn bộ đều là sát thủ đệ nhất…”

Hoa Nhược Song sặc trà: “Cái gì? Ta tưởng chúng ta là hội buôn đồ cổ.”

Bạch Cẩm Y bình tĩnh cười: “Nói đùa, rõ ràng chúng ta là hội ăn chay.”

Mạc Lăng nghiêm mặt: “Dao bảo rằng hội sát thủ thì chính là hội sát thủ, không phải chúng ta có sát thủ thiên cẩu do Yến tỷ nuôi sao?”

Yến tỷ: “Đây là hội nuôi chó!”

Kì thực đây chỉ là một hội bát nháo mà thôi…

=========================

Chương 1: Trại Sơn Dương có tân trại chủ.

Muốn hiểu rõ chuyện này chúng ta phải lội về rất lâu về trước. Năm đó mẹ của Tiểu Dao sinh ra Tiểu Dao, trời xanh không một gợn mây, bốn bề chim hót, hoa nở, một đạo sĩ đi ngang qua bảo rằng đứa nhỏ sinh vào giờ xấu, có tai tinh, nếu lớn lên như một cô gái bình thường thì nhất định sẽ bị Sơn Tùng (yêu tinh cây tùng ở trên núi) bắt đi. Vì vậy phải để đứa bé giả trai.

Mẹ của Tiểu Dao có hỏi.

“Thế nhưng nhỡ Sơn Tùng đoạn tụ chi phích, chỉ thích con trai thì thế nào?”

“Lúc ấy nói cho hắn Tiểu Dao là nữ cũng chưa muộn.”

“Nhưng nếu hắn quá yêu Tiểu Dao, dù nam hay nữ cũng muốn bắt thì sao?”

“Thì gả, người si tình như thế thì không nên bỏ lỡ.”

Mẹ Tiểu Dao cười cười gật đầu, chả biết tin lão đạo sĩ ấy được bao nhiêu, nhưng quả thật nuôi Tiểu Dao như một nam nhân. Vì vậy, Tiểu Dao còn mang một thân phận khác, nam nhân Đỗ Khinh Vãn.

Đỗ công tử lớn lên đẹp trai, khí khái, luôn muốn hành hiệp trượng nghĩa, yêu lẽ phải, yêu cái đẹp, năm tuổi biết ngâm thơ, tám tuổi biết vẽ tranh, mười hai tuổi biết bình chuyện thiên hạ. Năm mười tám tuổi Đỗ công tử đã thành thiên hạ vô địch, nhưng chàng không màng thế sự, buông bỏ mọi chuyện phiền toái trên giang hồ, đi du ngoạn sơn thủy. Hôm đấy, Đỗ công tử vừa vặn gặp một đám sơn tặc đang chặn đường, cướp bóc một tiểu muội tử tay không tấc sắt. Tất nhiên, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, Đỗ công tử nổi máu nghĩa hiệp, xông vào, thành công đánh bại trại chủ trại Sơn Dương, chính thức trở thành trại chủ trại Sơn Dương đời kế, cũng chính thức bắt cóc tiểu muội tử lên núi làm nha hoàn. Tiểu muội tử khóc không ra nước mắt rất không cam tâm tình nguyện mà theo ác tặc.

“Cô tên gì?”

“Ta tên Nhược Hy…”

“Gọi là Hy Hy đi. Ta thu nhận cô làm con riêng. Hahaha.”

Sơn tặc Giáp: “Tân trại chủ thật là giàu lòng nhân ái.”

Sơn tặc Ất: “Tân trại chủ thật quá soái quá phong độ.”

Sơn tặc Bính: “Cư xử của tân trại chủ thật không có gì để chê trách.”

Trong lòng Nhược Hy đang chạy một ngàn con thảo nê mã, rất không cam tâm tình nguyện mà gọi người trông chẳng lớn hơn nàng là bao một tiếng phụ thân. Lúc này, nhân cách khác trong lòng Đỗ Khinh Vãn, tức là Tiểu Dao đang điên cuồng gào thét, là mẫu thân, gọi là mẫu thân. Tiếng lòng gào thét của nàng chìm nghỉm trong phong ba bão táp của Sơn Dương trại.

Năm đó, trại Sơn Dương gà bay chó sủa thế nào, hồi sau sẽ rõ, nay sẽ bàn đến một nhân vật khác cũng vô cùng lợi hại, đó là Mạc Lăng.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, đại đồ đệ của phái Không Động thấy một bóng trắng phi trên mái nhà, thoắt cái không rõ tung tích, chỉ nghe thấy từ đằng xa văng vẳng tiếng đàn.

“Nguy rồi!”

Thét lên một tiếng, đại đệ tử Không Động liền nhanh chóng né người. Tiếng đàn mang nội lực bắn thẳng về phía chàng chỉ cách một khoảng, nghe sưu một tiếng, mặt đất phía sau vỡ rầm rầm. Đêm nay quả thực là đẹp trời, chỉ tiếc người không có hứng ngắm cảnh. Hơn nữa, người này không hề tầm thường, công phu phá âm lợi hại thế này là lần đầu tiên gặp được. Đại đệ tử cảm thấy cực kì tức giận, chẳng hiểu sao dạo này đạo tặc tìm tới tận cửa gây sự đặc biệt nhiều, đêm nào cũng tiếp một đám. Đêm nay cũng vừa đuổi mấy tên tiểu tặc, lại đến một tên đại tặc này.

“Đi gọi mọi người lại mau!”

Đại đệ tử hét lên, hướng tiểu đệ tử đang đứng ngây người. Người này thoáng giật mình, rồi nhanh chóng vừa chạy vừa hô hoán.

“Đồ ngu!”

Đại đệ tử không khỏi than một tiếng, liền hướng phía tiếng đàn phát ra nói.

“Đêm hôm khách từ nơi nào đến, sao còn chưa ra mặt.”

Nam nhân mặc đồ trắng thần bí khẽ mỉm cười, hôm nay tâm trạng hắn đặc biệt tốt. Đạo tặc dám mặc đồ trắng nửa đêm đi trộm đồ chỉ có thể là một người, chỉ Mạc Lăng hắn mà thôi. Mà tên đồ đệ ở dưới kia có thể một đường thoát khỏi phá âm chưởng của hắn mà không mất một sợi tóc, xem chừng thân thể cũng không tệ, lần sau gặp lại có lẽ nên lưu ý.

Là đạo tặc Mạc Lăng không biết, con người ngay thẳng dưới kia là đại đệ tử của phái Không Động, đại hiệp Mộ Nhược Ngôn.

Mạc Lăng cười mỉa, đưa quạt lên che ngang miệng, động tác cực kì tiêu sái, cộng với ánh trăng đằng sau, thật là soái không nói lên lời. Thật đáng tiếc, người duy nhất có khả năng nhìn thấy chỉ là Mộ Nhược Ngôn, hơn nữa, khoảng cách quá xa, Nhược Ngôn chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ. Họa chăng, Mặc Lăng có nhảy lên hết cỡ may ra hắn mới nhận ra được.

“Hôm nay đã làm phiền rồi, hẹn khi khác. Tái kiến!”

Câu này nghe ra thì là đồ ta đã trộm được rồi, ta chuồn đây!

Nhược Ngôn không phải đồ ngốc, có chăng thì là quá ngay thẳng, đương nhiên nhận ra người có ý định chuồn.

“Đứng lại!”

Chàng phi thân đuổi theo. Phái không động nổi tiếng về ám khí, cơ quan và kiếm. Đạo tặc Mạc Lăng vừa mới chạy thì ngay lập tức hai cây phi tiêu bay sát sườn mặt. Xa như vậy mà có thể phóng ám khí đến, quả thực quá nguy hiểm. Thế nhưng Mạc Lăng là cao thủ khinh công, nửa đêm ôm cái đàn cổ nguyệt to gần bằng người hắn, trốn vẫn nhanh hơn so với Nhược Ngôn, phi một cái là không thấy bóng dáng. Nhược Ngôn đuổi tới nơi thấy một mẩu giấy cắm bằng phi tiêu của chính mình trên mái nhà, có viết.

“Thanh Sương kiếm xin để cho đại hạ mượn dùng.”

Lúc đó, trong đầu Mộ Nhược Ngôn có hai suy nghĩ: tên kia vừa ôm đàn, vừa ôm kiếm thực rất vất vả và hóa ra cái kiếm lâu lắm vẫn chưa thấy ai dùng kia tên là Thanh Sương kiếm.

Chàng chán nản thu phi tiêu của mình vào. Đêm dài, đã lờ mờ chuyển sáng.

Sáng hôm sau phái Không Động được phen hỗn loạn, tiểu đệ tử qùy dưới hình đường rơm rớm nước mắt, nói một hồi suýt cắn vào lưỡi.

“Sư phụ à, người phải làm chủ cho con. Hôm qua có tên đạo tặc nhân lúc con đang cho tiểu Bạch Tuyết của sư phụ ăn thì hắn chạy tới, hèn hạ đánh lén con. Người đều biết dạo này nhiều trộm như vậy, con lo không xuể. Con đã quyết liệt chống cự nhưng hắn quá mạnh, con lại phải bảo vệ tiểu Bạch Tuyết nữa, nên đành để cho hắn đắc thủ. Hắn cười vô cùng dâm tiện và bỉ ổi, lục tung cả phòng lên. Con bảo hắn muốn cướp thì hãy bước qua xác con, hắn liền đánh con trọng thương rồi cướp… kiếm…”

“Thanh Sương kiếm!”

Mộ Nhược Ngôn rất tốt bụng mà nhắc bài cho tiểu đệ tử.

“Đúng, Thanh Sương kiếm, Thanh Sương kiếm, báu vật trấn môn đã bị hắn cướp đi mất…”

Nói đến đây, tiểu đệ tử không nhịn được, bưng mặt khóc nức nở. Như thật.

Sư phụ ôm tiểu Bạch Tuyết vào lòng khẽ nói.

“Không trách ngươi được, là tại hắn quá cao cường.”

“Sư phụ, nửa đêm mặc áo trắng đi cướp đồ chỉ có thể là tên đạo tặc Mạc Lăng. Xin sư phụ chuẩn cho đệ tử xuống núi tìm hắn, xóa nỗi nhục của bổn môn, đòi lại Thanh Sương kiếm.”

Mộ Nhược Ngôn thẳng thắn, thành thật chắp hai tay nói. Sư phụ ngẫm nghĩ, trả lời.

“Mặc dù ta cũng không thấy nhục lắm, nhưng Mộ Ngôn đi cũng được, ngươi ở trên núi lâu như vậy chắc cũng chán rồi…”

Vì vậy mà ngay sau buổi kì ngộ với Mạc Lăng, ngày hôm sau, đại đệ tử của Không Động, thiếu hiệp Mộ Nhược Ngôn xuống núi, truy quét đạo tặc.

Lại kể đến Mạc Lăng, người ôm một cây cổ cầm, một thanh kiếm dài phi bay bay xuống núi, lách qua vô vàn cạm bẫy của Không Động mà không hề hấn gì, quả thực, khi chạy được một quãng xa thì nhìn hắn cũng nhếch nhác không tả nổi.

Lần sau có lẽ không nên mang theo đàn đi nữa, thứ này quá nặng.

Hoặc lần sau kiếm cái gì đó nhẹ nhẹ mà trộm, như kì trân dị bảo, bí kíp võ công, so với mấy thứ đấy thì bảo kiếm cũng quả thực quá nặng.

Hắn dựa vào một gốc cây cổ thụ, thở hồng hộc, dùng một tay mở hộp kiếm. Xem thử thành quả một đêm, hình dạng nó tròn méo thế nào, hắn cũng rất hồi hộp a.

Ở kinh thành có một nơi gọi là thiên hạ kì đàm, một người gọi là Na Dương tiểu thư, sống tại Vân Phong trai, được mệnh danh là kẻ biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ.

Tháng trước, Na Dương tiểu thư có nói Thanh Sương kiếm tại núi Không Động có ẩn chứa huyền cơ. Tiểu đệ tử trên núi Không Động mà biết lí do mà đêm nào trên núi cũng có trộm tìm đến thì chắc phải tức đến hộc máu.

Thế nhưng người cuối cùng cướp được đồ lại là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, Mạc Lăng ta sao?

Hắn tò mò mở hộp kiếm, tập trung xem thứ trong hộp rốt cuộc là gì, không phòng bị, bất ngờ, một cây kim mảnh như sợi tơ bắn ra. Mạc Lăng nghiêng người né, lại không ngăn được cây kim bắn vào bả vai phải, hoảng hốt dùng nội lực đẩy ra. Thế nhưng thứ này rất kì quái, tự động di chuyển trong mạch máu, phong bế tám huyệt của hắn, trong người hắn, một chút nội lực cũng gom không được. Mạc Lăng thử vận nội công, thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, ở bả vai vết kim đâm tiêu thất, chỉ nhói một chút, không bị trúng độc, chỉ là nội lực luôn bị tản đi, ngay khi muốn tụ lại liền tiêu thất.

Nội lực bị khóa?

Mẹ kiếp.

Mạc Lăng không hiểu sao thấy thật nực cười, bao nhiêu nguy hiểm chết người còn vượt qua được, đêm qua còn tránh hơn một trăm cái bẫy trên núi Không Động, cuối cùng lại bại bởi cái mánh bình thường này.

Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Ha hả. Quả thực Thanh Sương kiếm có huyền cơ. Ta quá chủ quan. Quả nhiên là… quả nhiên là…”

“Quả nhiên là cái gì cơ?”

Mạc Lăng giật mình, chỉ thấy hai con mắt to hau háu đang nhìn mình chằm chằm trên một gương mặt non choẹt.

“Ngươi là ai?”

“À. Ta quên chưa nói.”

Người kia gãi gãi đầu, cười tươi, lại lục lọi trong túi một lúc, rút ra một con dao dài khoảng hai tấc, vừa cười vừa nói.

“Đường này do ta mở. Cây này cho ta trồng. Ai đi qua đây phải để lại phí mãi lộ…”

===========================

Hết chương 1.

Nhân vật phụ lên tiếng.

Tiểu Bạch Tuyết: “Gâu, gâu!”

Đọc truyện chữ Full