DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Ngũ] Bao Thanh Thiên Hệ Liệt
Quyển 1 - Chương 4: Trình Khuyết Tông

Khi còn ở kinh thành, Trình Khuyết Tông đã từng có dịp gặp gỡ với Triển Chiêu, thấy anh nói năng mộc mạc bình dị, tao nhã lịch sự, so với tin đồn uy võ thần dũng thật khác nhau một trời một vực, đoán chừng lời đồn đãi trên giang hồ chưa chắc có thể tin được nên cũng không để tâm đến làm gì nữa. Hôm nay thấy anh dễ dàng đá văng đao của mình thì không khỏi kinh hãi. Nghe chào hỏi, Trình Khuyết Tông cũng thu đao đáp lại.

“Ra là Triển hộ vệ của phủ Khai Phong. Hân hạnh, hân hạnh.”

Không đợi Triển Chiêu tiếp lời, Bạch Ngọc Đường đã nhảy dựng lên. “Hân hạnh cái con khỉ! Mèo thúi, chẳng lẽ hôm nay mi nhất định phải bênh vực cho hắn?”

Triển Chiêu nghiêm mặt nói. “Bạch huynh, không thể hành động theo cảm tính! Đúng sai thị phi gì tất có Bao đại nhân phán xét, nhiệm vụ của Triển mỗ chẳng qua là bảo hộ Lý cô nương bình an đến được phủ Khai Phong mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường thân là người trong giang hồ, xưa nay hành sự tự do, coi thường mấy cái ‘tuân theo vương pháp’ mà Triển Chiêu nhất nhất làm theo. Thế nên trường đao vẫn như cũ nhắm thẳng vào Trình Khuyết Tông, không hề buông xuống, lạnh lẽo nói.

“Nhiệm với chả vụ. Bạch gia gia ta chỉ quan tâm là giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, vậy thôi! Cái tên họ Trình này không những giết hại chị gái của Vân Dung cô nương, còn mời sát thủ Vân Sơn đi truy sát nàng hòng diệt khẩu. Bạch Ngọc Đường ta hôm nay phải lấy mạng chó của hắn, thay trời hành đạo.”

Nói chưa dứt lời, hàn quang đã hiện. Cậu vung chân đá cánh tay ngăn trở của Triển Chiêu đi, trường đao hung hãn lao về phía Trình Khuyết Tông. Võ công của hắn cũng chẳng kém phần, phi thân tránh đao, lui về sau cả trượng, cao giọng nói.

“Khoan đã! Ngươi vừa nói cái gì mà giết người, cái gì mà đền mạng chứ?”

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói. “Ngươi đã giết chết con dâu trưởng Lý thị của nhà Thiện quốc công, giờ còn bày đặt ở đây chống chế!?”

Trình Khuyết Tông nghe vậy, cười nhạt một tiếng quay sang Triển Chiêu nói. “Vẫn nghe phủ Khai Phong chỉ phá án khi đã nhìn rõ chân thướng sự việc, hóa ra cũng không hơn dạng này. Triển hộ vệ, bổn tướng quân là nhị phẩm võ quan đương triều, nói bổn tướng giết người, vậy có bằng chứng gì không?”

Triển Chiêu nghiêm túc nói. “Hiện thời nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, một khi đến được phủ Khai Phong, nhất định sẽ mời Trình tướng quân đến công đường đối chất.”

Trình Khuyết Tông cười nhạt nói. “Nhân chứng? Là em gái Lý thị, Lý Vân Dung ư—”

“Chính là dân nữ.”

Trịnh Khuyết Tông chưa kịp dứt lời, giọng nói thanh thúy dễ nghe của một cô gái vang lên từ lầu hai, trong âm điệu mang cái gì đó ai oán và thê lương. Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái thanh lệ thoát tục đang chậm rãi đi xuống, bước thẳng tới trước mặt Trình Khuyết Tông, rưng rưng gằn từng chữ.

“Trình Khuyết Tông, Trình tướng quân! Ngài giết hại tỷ tỷ của dân nữ… chẳng lẽ, chẳng lẽ đến bây giờ ngài còn không chịu thừa nhận?”

Trình Khuyết Tông thấy nàng nhu mì nhã nhặn, dáng vẻ dễ động lòng người, xác định đây đúng thật là Lý Vân Dung, em gái của Lý thị mình đã gặp lần đó tại phủ quốc công. Dù trong lòng thầm sợ hãi nhưng hắn vẫn bước về trước, cười nói.

“Ra là Lý cô nương của phủ quốc công, những tưởng bị mất tích thì ra là lưu lạc đến đây. Chuyện của lệnh tỷ bổn tướng quân cũng rất đau lòng.”

Lý Vân Dung cả người run rẩy, khóc lóc nói. “Tận mắt dân nữ nhìn thấy ngài đêm đó hốt hoảng từ phòng của tỷ tỷ chạy ra, còn có ngự tứ kim bài ‘Uy Viễn tướng quân’ ở đây làm chứng! Ngài… ngài vẫn còn cố ngụy biện?”

Bạch Ngọc Đường sải bước tới cạnh Lý Vân Dung, nhìn thẳng vào mắt nàng nói. “Vân Dung cô nương không cần phải đau lòng nữa đâu, Bạch gia tôi giờ sẽ giết tên cẩu tặc kia, thay lệnh tỷ báo thù rửa hận.”

Triển Chiên đến ngăn trước mặt Bạch Ngọc Đường, nói như đinh đóng cột. “Bạch Ngọc Đường! Chưa thăng đường xét xử mà sát hại mệnh quan của triều đình là tử tội đó, đừng hành động lỗ mãng nữa được không?!”

Bạch Ngọc Đường bị chọc cho tức nổ đom đóm. Cái con mèo luôn theo khuôn phép này! Mở miệng ra là dùng đạo lý này đạo lý nọ cự nhau với mình. Cậu tính lên tiếng nhạo báng Triển Chiêu, chợt thấy cánh tay trái đang siết chặt Cự Khuyết kia khẽ run, bỗng nhớ ra khi nãy bản thân hình như vận đủ mười thành công lực đá vào vết thương cũ trên tay. Thế là mọi lời mắng nhiếc tức giận nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời chỉ biết há mồm đứng đó.

Trình Khuyết Tông lãnh đạm cười một tiếng, nói với Lý Vân Dung.

“Lý cô nương, dù có tin hay không, lệnh tỷ cũng không phải do bổn tướng quân giết chết. Còn kim bài kia là bổn tướng đánh rơi khi đến dự tiệc chúc thọ trong phủ quốc công, mong Lý cô nương đừng hiểu lầm. Ta thừa nhận có nhờ người làm đi tìm cô nương, nhưng chung quy cũng là để lấy lại kim bài mà thôi. Còn vụ sát thủ Vân Sơn gì gì đó, Trình mỗ hoàn toàn không biết.” Nói xong quay sang Triểu Chiêu, ôm quyền. “Triển hộ vệ, bổn tướng quân còn có việc phải vào kinh gấp, thứ lỗi không thể cùng đi được.”

Đoạn dẫn đám quân tốt ra khỏi nhà trọ, nhanh chóng lên ngựa rời đi.

Chưởng quầy và tiểu nhị vẫn chưa hết kinh hồn bạt vía, lò dò từ phía sau quầy bò ra, nhìn thấy đám ôn thần ấy đã nghênh ngang rời đi, trái tim đi hoang giờ mới từ từ chịu quay về lồng ngực. Mỗi người đều cố che dấu nỗi đau của bản thân mà thu dọn lại bàn ghế, bình trà, đèn đuốc. Triển Chiêu trong lòng thấy áy náy nên lấy ra chút bạc vụn đưa cho họ, coi như bồi thường. Cả hai xúc động đến mức nước mắt rơi lã chã. Bạch Ngọc Đường đứng cạnh bên lại bắt đầu nổi sùng. Con mèo này, làm quan bổng lộc một năm có được mấy lượng, thế mà vẫn thường nay Trương gia vài đồng, mai Lý gia mấy xâu. Chả trách lúc nào gặp, mặt mày cũng nhợt nhạt như thiếu đói, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương. Triển Chiêu chẳng phát giác ra sắc mặt khó coi của Bạch Ngọc Đường, chỉ đến bên ai ủi Lý Vân Dung mấy câu rồi đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó quay vào phòng mình.

Bạch Ngọc Đường thấp thỏm đi lên lầu hai, không trở về phòng mà trù trừ đứng trước cửa phòng của Triển Chiêu, mấy lần lấy hết dũng khí đi gõ cửa nhưng cuối cùng lại rút tay về. Lập đi lập lại như thế một lúc, Bạch Ngọc Đường cuối cùng tức giận nghĩ.

“Ta đường đường là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, mắc cái gì phải đứng đây giậm chân tại chỗ. Hừ, chỉ đơn giản là vào đó xem con mèo thương tích ra sao để tránh cho… tránh cho trễ nải hành trình của Bạch gia mà thôi!”

Thấy lý do cực kì đúng đắn, Bạch Ngọc Đường tung chân đá banh cánh cửa.

“Ơ? Triển Chiêu!?”

Vừa vào trong phòng đã thấy Triển Chiêu nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh giường, Cự Khuyết vứt ở trên bàn, cánh tay trái từng bị thương run rẩy kịch liệt. Thấy Bạch Ngọc Đường đạp cửa vào, Triển Chiêu chỉ biết cười khổ.

“Đừng có phá cửa nữa, hiện trên người Triển mỗ không còn đủ tiền để đền cho người ta đâu.”

Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, Bạch Ngọc Đường chẳng nói chẳng rằng cầm tay trái của cậu kéo qua. “Vớ vẩn. Bạch Ngũ gia ta nếu thích dư sức xây mới cái nhà trọ quèn này. Mi đúng là con mèo ngu, mèo thúi, đã biết rõ mình bị thương, sao vẫn dùng nó để đỡ đòn? Bộ mi nghĩ bản thân mình đồng da sắt à? Hay đang tính phế bỏ luôn cánh tay này?”

“Chỉ là vô tình trúng ngay thương tích cũ thôi, không có gì đáng ngại.”

“Im ngay! Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, cái câu đó Bạch Ngũ gia ta nghe phải nói nhàm lỗ tai luôn rồi. À mà quên, Triển đại nhân có bao giờ biết tới từ nghiêm trọng đâu.”

Mặc dù miệng nói cứng nhưng bàn tay gỡ băng kia lại thật cẩn thận. Nhìn thấy vết bầm trên cánh tay sậm màu hơn trước, hiển nhiên là do cú đá khi nãy của mình, Bạch Ngọc Đường chau mày thật sâu. Bực bội, cậu không nói lời nào, lấy thuốc tan máu bầm mang theo bên người bôi cho Triển Chiêu. Nhận thấy sắc mặt ‘ai đó’ không tốt, Triển Chiêu rụt tay về, nói.

“Không dám phiền đến Bạch huynh, Triển mỗ có thể tự lo.”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, bàn tay bôi thuốc lại càng thêm lực. “Mèo chết! Ngồi yên coi.”

Triển Chiêu cau mày vì đau. Cái con chuột bạch này, muốn xả giận cũng không cần phải ác đến độ đó chứ. Thế là cậu nguýt mắt một cái, quay đầu nhìn sang hướng khác. Bạch Ngọc Đường cứ lầm lầm lì lì bôi thuốc rồi băng bó cho Triển Chiêu, xong đâu đấy mới mở miệng nói.

“À này, mèo con…”

“Sao vậy?”

“Ờ thì…”

Bạch Ngọc Đường lộ vẻ lúng túng, ấp a ấp úng nói chuyện. Triển Chiêu thấy vậy chợt mỉm cười, Cẩm Mao Thử xưa nay cương quyết bướng bỉnh, lại nhanh mồm nhanh miệng mà cũng có lúc nói không thành lời vậy ư?

“Bạch huynh, có gì cứ nói thẳng ra, đừng ngại.”

“Tối nay… ta gác đêm… mi… cứ ngủ đi.”

Kể từ lúc rời khỏi nhà trọ Phong Trần, để đề phòng đánh lén, hai người họ chia nhau luân phiên gác đêm. Tối nay tới lượt Triển Chiêu. Nếu là bình thường, Bạch Ngọc Đường từ lâu đã nghênh ngang về phòng tìm mộng đẹp, chẳng lẽ con chuột bạch này vì chuyện khi nãy mà canh cánh trong lòng sao? Nghĩ tới đây, Triển Chiêu chợt thấy trong lòng ấm áp hẳn lên, mỉm cười nhẹ nhàng nói.

“Chút thương tích cỏn con này không có gì đáng ngại…”

Nói còn chưa dứt câu, Bạch Ngọc Đường đã nhảy dựng lên, thở phì phò quát. “Con mèo chết tiệt kia, im ngay! Bạch ngũ gia bảo gác đêm là gác đêm.”

Triển Chiêu không kìm được, bật cười khẽ.

“Mèo chết, cười cái gì chứ?”

“Không có gì. Nếu Bạch huynh đã quyết tâm như thế, Triển mỗ cứ từ chối cũng không hay cho lắm.”

“Được lắm. Dám cười nhạo Bạch Ngũ gia!”

Nói rồi làm bộ muốn đánh, bàn tay không chút lực đạo giơ lên không trung, nhưng đột nhiên có tiếng hét đầy thê lương của một cô gái vang lên.

“Cứu với—!”

Hai người sắc mặt nghiêm túc trở lại, Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, nhanh nhẹn như mèo nhảy qua cửa sổ. Bạch Ngọc Đường xoay vòng vòng tìm Họa Ảnh muốn mửa mật, mãi sau mới nhớ lại đây là phòng Triển Chiêu, vội vàng quay lại phòng mình lấy bảo kiếm yêu quý rồi thi triển khinh công nhảy lên mái nhà trọ. Nhác thấy trong bóng tối vài bóng đen đung đưa, ở giữa còn có một cô gái dung mạo tuyệt lệ liền đuổi theo. Thế nhưng chưa cất bước đã bị Triển Chiêu ở cách đó một mái nhà khoát tay nói.

“Quay lại bảo vệ Lý cô nương!”

Bạch Ngọc Đường tức giận dậm chân. “Mèo chết! Mi mới nên quay lại.”

Triển Chiêu chẳng đợi ai đó nói xong đã nâng kiếm đuổi theo. Trong bóng tối chỉ thấy anh thi triển khinh công, dáng người mau lẹ trên nóc nhà điểm nhẹ vài cái đã không thấy bóng dáng đâu. Bạch Ngọc Đường tức giận quay về, thấy Lý Vân Dung vẫn ngủ yên như cũ nên cũng hạ hỏa phần nào. Cậu thắp một cây nến, tay ôm Họa Ảnh ngồi chờ ở bàn trà, trong lòng vẫn thấy bất an khó chịu. Qua một tuần nhang chợt thấy Triển Chiêu từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, Bạch Ngọc Đường vội vàng hỏi.

“Mèo con! Sao rồi?”

Triển Chiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói. “Là đám sát thủ Vân Sơn lần trước, bọn họ mang cô nương kia lên thuyền đi rồi.”

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên. “Sát thủ nào giờ đi bắt cóc nữ nhân xinh đẹp làm gì. Có khi là nào là bọn dâm tặc không?”

Triển Chiêu không đáp, nếu là bình thường anh nhất định sẽ truy xét tới cùng vấn đề này. Nhưng ưu tiên hàng đầu của họ hiện giờ là bình an đưa Lý Vân Dung đến Biện Kinh, quả thực chẳng cách nào phân tâm cho việc khác được. Đêm đó hai người đều thức trắng, để nguyên quần áo ôm kiếm cố thủ đến sáng.

Ngày kế, cả ba đã khởi hành từ lúc rạng sáng, ngày đi đêm nghỉ, an toàn được đặt lên hàng đầu, bình an vô sự đi hết đoạn đường. Nhác thấy Biện Lương từ xa, họ thúc ngựa chạy gấp, cuốn cả bụi mù lên. Sau bốn ngày đường, cuối cùng cũng đến được cổng chính của phủ Khai Phong. Hai người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Triển Chiêu nhảy xuống ngựa, đỡ Lý Vân Dung vào phủ gặp Bao đại nhân. Bao Chửng ở nội đường hỏi thăm Lý Vân Dung vài điều rồi phân phó Vương Triều đi chuẩn bị nơi trọ lại cho nàng. Triển Chiêu kể sơ lại chuyện đã xảy ra trên đường, tới đoạn mình bị thương thì qua loa nói cho có. Bao Chửng thấy anh có vẻ gầy gò, nhợt nhạt hơn trước trong lòng cảm thấy xót xa, ân cần bảo anh nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt, đừng lo nghĩ nhiều đến vụ án. Triển Chiêu thối lui về khu hậu viện, lúc này mới nhớ ra là khi nãy do vội tìm gặp Bao đại nhân quá mà quên mất tiêu một con chuột bạch thích náo nhiệt nào đó. Thế là ba chân bốn cẳng tìm khắp phủ, nhưng chẳng thấy bóng dáng người cần tìm đâu cả. Nghĩ đến việc Bạch Ngọc Đường suốt đường đi đã cùng vào sanh ra tử, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Đành đợi lần sau gặp lại nói cảm ơn vậy.”

Lầm bầm trong miệng mấy lời đó, anh thở dài đẩy cửa bước vào phòng mình. Mấy ngày nay chưa có bữa nào được đủ giấc cả nên cả người mệt mỏi rã rời, buồn ngủ chịu không nổi. Đặt Cự Khuyết lên bàn, anh di di hai bên thái dương, bỗng nghe thấy có tiếng ngáy ngày càng lớn phát ra từ trong phòng.

“Khò— Khò khò—”

“Ai—!”

Triển Chiêu hốt hoảng cầm kiếm chạy vào gian trong, đã thấy trên giường có một con chuột lông trắng to đùng đang nằm ngửa bụng ngáy khò khò, mơ hồ nghe có tiếng người đi vào, lầm bầm gì đó trong họng, rồi trở mình sang hướng khác. Triển Chiêu dở khóc dở cười, tra kiếm vào bao. Tự cười bản thân khi nãy tất tưởi tìm khắp phủ, ai dè con chuột này quen thói cũ, làm ổ ngủ trong phòng của mình. Tính đi đánh thức cái kẻ khoái chiếm chỗ này, chợt nhớ tới mấy ngày qua cậu ta cũng thức khuya dậy sớm rất là vất vả nên chỉ đành cười khổ. Xem ra hôm nay mình phải ngủ ở phòng khách rồi.

Đọc truyện chữ Full