Sơ lộ niêm diệp thúy dục tích, nhị hoa giải ý tùy liễu phi
—
Nụ hôn lần này, trở nên không để cho cự tuyệt, thậm chí có chút thô bạo.
Trong lòng là tinh tử y tâm tâm niệm niệm đích, nếu đối phương đã lấy hành động kể ra tâm ý, lúc này đã không cần cưỡng chế tình dục bùng nổ ngày ngày đêm đêm dưới vẻ ngoài an ổn.
Bàn tay dao động ở trên người dần dần trượt xuống, lại cực kỳ quen thuộc thoát đi tầng sa mỏng trên người Diêu Quang, làn da thiếu niên nhuộm sắc trắng ngà hoàn toàn xích lỏa, ngồi trên đùi y, bị hung hăng địa hôn trụ mà không thể không ngẩng cao chiếc cổ tựa như bạch ngọc tuyệt đẹp. Nam nhân không mất thời cơ cầm lấy dương v*t cũng đồng dạng bán ngẩng đầu của thiếu niên.
Ngọc trụ thật ra lại bất đồng với chủ nhân của mình, nhu thuận mà nóng bỏng dừng trong tay y, bởi vì y chạm đến mà ngượng ngùng run rẩy, bắt đầu nhô đầu ra, linh khẩu điểm xuyết những giọt tuyến dịch trong suốt, y dùng ngón cái khẽ vuốt qua thấm ướt cô đầu, làn da non mềm càng trở nên phấn nộn.
“Ân......” Thiếu niên chịu không nổi cao thấp giáp công trùng kích, cánh tay choàng trên vai Tống Đế Vương không khỏi dùng lực.
Nam nhân cư nhiên ngừng lại, rời khỏi bờ môi hắn, đình chỉ tất cả động tác, chỉ nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng thiếu niên, hỏi: “Không muốn sao? Đừng lo.” Y cười đến vân đạm phong khinh như thế, cho dù sắc màu tình dục chưa hề thối lui, nhưng y cũng không tiếp tục, “Ta có thể chờ.”
Y vẫn cứ kiên quyết như thế, giống như hoàn toàn coi nhẹ việc khống chế dục vọng căng tràn như cánh cung mà thân thể buộc chặc, cùng với phân thân nóng cháy sớm nhất trụ kình thiên cọ giữa đùi hắn.
Diêu Quang khẽ cắn môi, dùng sức lắc đầu, màu đỏ ửng lan tỏa trên khuôn mặt tuấn mỹ, giống như giữa đóa sen trắng tỏa ra một tầng đỏ tươi, câu hồn đoạt phách.
“Không phải ta cự tuyệt......”
“Đó là vì sao?”
Diêu Quang bỗng nhiên có chút chán ghét sự dung túng cùng rộng lượng của nam nhân này, hắn dời đi tầm mắt, có chút xấu hổ nói: “Ta chỉ là … Ta không hiểu chuyện này…”
“Không sao, ta có thể dạy ngươi.”
Thanh âm của nam nhân trở nên rất khàn, tuy rằng Diêu Quang đang xấu hổ, nhưng nghe thấy thanh âm khó nhịn được áp lực này, nhưng cũng không thể không buông ra mặt mũi, cúi đầu hừ nói: “Ngươi nói đi......”
“Mở chân ra......”
Diêu Quang vốn đang ngồi khóa trên đùi y, dương v*t trước đó bị y thoáng trêu đùa đã muốn ngẩng đầu trực chỉ lên trên, hiện giờ nếu buông ra, lại không thể che đậy, có thể là đối phương bày mưu đặt kế, hắn đành phải cắn răng, đôi chân bạch ngọc lại khẽ động, rõ rõ rành rành mở ra thật lớn trước mặt nam nhân.
Động tác khiến ngọc trụ thoáng nghiêng về phía trước, một giọt trong suốt tùy theo đó chảy xuôi, mang theo một sợi tơ trắng dính bám vào linh khẩu không cho rơi xuống.
Thanh âm nam nhân lại càng khàn khàn, dẫn dắt tay hắn, sau khi làm cho ngón tay va chạm vào song nang lại tiến tới huyệt khẩu khép chặt kia.
“… Muốn tiến vào thân thể ngươi, chính là… sợ ngươi bị thương, nơi này thật chặt … Ngươi có thể giúp giúp ta không?…”
“Ân......” Diêu Quang có chút khó xử, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể để mình tiếp nhận đối phương, nhưng hiển nhiên tình huống trước mắt là không được.
Thanh âm tràn ngập dụ hoặc, giống như quỷ mị vang lên bên tai.
“… Ngươi có thể dùng ngón tay thử trước một lần… Nếu như không được, coi như xong......”
“Ân, ta thử xem......”
Ngón tay lạnh một chút, không biết bị thoa lên thứ gì dính dính ẩm ướt, huyệt khẩu tuy rằng khô khốc, nhưng mà được thủy dịch bôi trơn cùng với chính mình cân nhắc lực độ mạnh yếu thích hợp, ngón tay lại dễ dàng trượt vào.
“Đi vào rồi!” Diêu Quang có chút vui mừng, không thể ngờ được dễ dàng như vậy.
“Vẫn chưa được......” Thanh âm của nam nhân cơ hồ là từ yết hầu phát ra, “Còn phải thêm vào hai ngón tay… Nếu không sẽ bị thương, ta không thể làm ngươi bị thương…”
“Ân… Ta đã biết......” Diêu Quang có chút gian nan làm theo lời y nói, đối phương thực săn sóc đỡ lấy thắt lưng hắn, tránh cho hắn nhũn ra mà té ngã, nhưng tiếp theo lại không thuận lợi như vậy, đơn giản có đầy đủ thủy dịch bôi trơn, qua một khắc chung, rốt cục thì thành.
Hắn nâng lên ánh mắt ẩm ướt: “Có thể rồi chứ?”
Hơi thở còn chưa ổn định, liền nghe nói: “Diêu Quang, ngươi nâng thắt lưng lên được không? …”
“Ân......” Diêu Quang đành phải nghe theo.
“Nơi này, đúng, nhẹ nhàng mà ngồi xuống…” Theo động tác của hắn, một vật thể lớn cứng như thiết bổng đặt trên huyệt khẩu khi nãy hắn cố gắng mở rộng, hắn theo bản năng muốn né ra, thế nhưng âm thanh của đối phương không mất ôn nhu lập tức nói tiếp: “Nếu như chịu không nổi, ta sẽ dừng lại ngay lập tức…”
“Đừng… Ta, ta thử xem…” Diêu Quang hít vào một hơi, đè nén xuống bản năng mâu thuẫn trong lòng, chậm rãi ngồi xuống, đỉnh vật thẳng tắp hướng lên kia chen vào huyệt khẩu nhỏ hẹp, theo động tác hắn đi xuống mà tiến nhập vào dũng đạo, không tính là rất đau, dù sao chính hắn có thể khống chế tốc độ cùng động tác.
Thật vất vả nuốt vào hơn phân nửa, Diêu Quang cảm thấy được chính mình tựa như bị một cây chùy vừa nóng vừa cứng chọc thủng thân thể, đồng thời cũng chặt chẽ khảm vào trong cơ thế đối phương. Cảm giác kỳ diệu, làm cho hắn xem nhẹ một chút cảm giác không khỏe cuối cùng.
“Vất vả......” Hơi thở nóng bỏng để sát vào vành tai hắn, “Khó chịu sao? Đều do ta không tốt…”
“Cũng tạm được......” Diêu Quang nắm chặt bờ vai y, không dám nhìn tới mặt đối phương, “Sau đó phải như thế nào?......”
“Lúc sau liền giao cho ta đi......”
Diêu Quang thoáng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng…
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, nam nhân giống như bão tố mạnh mẽ xông lên, khiến hắn ngay cả thời gian kinh hô cũng chưa kịp đã bị cuốn vào lốc xoáy tình ái......
Lá non vừa hé, sắc xanh ướt át, nắng sớm chợt lóe, tô điểm ráng trời.
Long cung Thiên điện, bạng nữ hầu hạ Đông hải Long vương dậy sớm, Long vương dùng muối đen xúc miệng, lại tiếp nhận khăn nóng trên tay bạng nữ lau mặt lau tay rồi mới quay đầu, nhìn thượng tướng quân đang khoanh tay đứng ở góc phòng. Hôm nay Trượng Li không mặc nhung giáp, nhưng cho dù trên người không phải áo giáp mà là trường y viền bạch cừu, đỉnh đầu cũng không đội mũ giáp mà thay đổi khăn xanh bó tóc, vị tướng quân đầy kinh nghiệm chiến trận này dù thế nào cũng khó mà che giấu đi phong tư cương nghị của một vị võ tướng.
“Khởi bẩm bệ hạ, Côn vương cùng chúng Côn tộc hiện còn đang giam ở hoang uyên ngoại hải, chờ đợi bệ hạ xử lý.”
Long vương thản nhiên ngồi xuống, bạng nữ lập tức dâng hương trà, hắn tùy tay cầm lấy uống một ngụm, nhuận nhuận hầu, mới nói: “Kẻ có can đảm ngang nhiên nghịch ý trẫm, dường như mấy ngàn năm qua chưa từng có đi?”
Trượng Li diện vô biểu tình, đáp lại: “Từ sau lần Li tộc làm loạn, đã có ba nghìn năm trăm năm.”
“Nga......” Lúc này lại có vài tên Lí thị (cá chép) tay nâng kim ti lưu ly trản đặt lên bàn, trên trản là các loại điểm tâm tinh xảo, Long vương tiếp nhận đũa ngọc bạng nữ dâng ên, gắp một khối sủi cảo màu ngọc bích, thưởng một ngụm, ước chừng là cảm thấy được hương vị khá được, ăn liền hai cái, sau đó buông đũa, tiếp nhận khăn thoáng lau miệng, mới tiếp tục lời vừa rồi, “Như vậy lần này, ái khanh cảm thấy nên xử trí đàn Côn cả gan làm loạn này như thế nào?”
“Kẻ phạm Đông hải ta, tru.”
Một bạng nữ xinh đẹp vốn đang lặng lẽ đánh giá vị thượng tướng quân uy vũ bất phàm này, nhất thời bị một thân sát phạt khí của hắn sở nhiếp, tay chân mềm nhũn, “Xoảng!” một tiếng, trượt tay đánh nát lưu ly trản, nhất thời hoa dung thất sắc quỳ rạp xuống đất.
Long vương giống như đã sớm có sở liệu, nâng mi cười, cũng không trách tội, phất tay ý bảo chúng thị lui ra.
“Cũng có thể.” Long vương khẽ híp long nhãn, không hề có nửa điểm hài hước.
Chỉ sợ hắn khoác tay thêm một cái, Trượng Li sẽ lập tức xoay người rời khỏi điện, thẳng đến hoang uyên ngoại hải, giết sạch cự Côn, thế đủ để khiến hải uyên yên bình trở thành nơi thượng cổ cự thú bị diệt tộc!
Nhưng Đông hải Long vương lại mỉm cười.
“Bất quá nếu thực giết sạch rồi, ngược lại sẽ chọc đến đám tiên nhân trên trời kia, thể nào bọn họ cũng giương cờ đức hiếu sinh mà chõ mõm vào. Trẫm thật sự phiền chán loại này dây dưa không cần thiết này. Thôi được, tạm tha chúng nó tội chết.” Hắn lại nhấc đũa gắp một khối phong sào cao (bánh mật) màu mật ong, nếm a nếm, Long vương đại khái cảm thấy không thích vị quá ngọt, không ăn thêm nữa, buông đũa ngọc, nhíu mày, “Bất quá, xâm phạm Đông hải ta, tàn sát Thủy tộc, tội này nếu như dễ dàng buông tha, ngày khác chẳng phải là ai cũng dám khi dễ Long tộc Đông hải ta hay sao?”
Trượng Li nói: “Xin nghe bệ hạ phân phó!”
Đông hải Long vương dùng trà thơm súc miệng, buông chung trà, chậm rãi nói: “Như thế, liền đánh nát xương cốt, bóc hết lân giáp, nhổ hết lợi nha, khoét hết mắt cá, rồi trục xuất chúng trở về Bắc Minh hải đi thôi!”
Trượng Li mặt không đổi sắc, chắp tay ứng lời: “Thần, tuân mệnh!”
Long vương nhìn thấy hắn một bộ thần tử thuận theo phục tùng, đề điểm nói: “Ái khanh nhớ phải lưu lại tánh mạng chúng nó, hảo hảo truyền lời cho hậu đại, để cho Côn tộc kia… trọn đời không dám tiến hải vực Đông hải ta nửa bước.”
Tướng quân cả người run lên, không dám trả lời.
Trong mắt Đông hải Long vương xẹt qua một tia lạnh lẽo, lập tức hạ mi chuyển mắt, nhìn về phía Hồi Long điện, khóe miệng cong lên nụ cười giảo quyệt: “Đúng rồi, đêm qua rối loạn, không kịp tra hỏi tình huống. Trẫm cùng Tống Đế Vương giao tình thâm hậu, cũng không biết hiện giờ thế nào rồi, ái khanh đi trước dẫn đường, trẫm muốn đến Hồi Long điện một chuyến.”
Trượng Li có chút kỳ quái, nếu thật sự là giao tình thâm hậu, tại sao hôm qua Tống Đế Vương vì mới hồi phục hồn phách mà suy yếu, lại không lấy ra Dưỡng Hồn Đan chí bảo Long cung trợ giúp y vượt qua cửa ải khó khăn đó, ngược lại đưa ra phương pháp song tu gì đó?
Bất quá Long vương bãi giá, tướng quân tự nhiên vâng theo, vội vàng đứng dậy mở đường, một đường thẳng hướng Hồi Long điện.
Bên ngoài Hồi Long điện yên tĩnh không tiếng động, đêm qua Long vương lệnh Thủy tộc trong cung không được tới gần, vì vậy một đường đi vào cũng không thấy bóng dáng ngư thị.
Trượng Li đẩy cửa, vừa vặn gặp Tống Đế Vương đẩy cửa mà ra, liền thấy y tinh thần tràn đầy, nói vậy đêm qua song tu đã đại thành. Chỉ là không thấy Phá Quân tinh ở bên, Trượng Li cảm thấy hơi kinh ngạc, mà Long vương trong lòng đã hiểu rõ.
“Dư điện quân thức dậy thật sớm!”
Tống Đế Vương thấy Long vương, mỉm cười chắp tay: “Long vương điện hạ ngài cũng sớm a!”
“Sao lại không thấy Phá Quân tinh quân?”
“Nga, đêm qua hắn trợ ta tu bổ hồn nguyên, thật sự là mệt muốn chết rồi, vì vậy ta hạ cái an hồn chú, để cho hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Phiền toái Long vương phân phó các vị trong cung tạm thời đừng đến gần Hồi Long điện, để tránh kinh động tinh quân.”
Người này da mặt đủ dày, ở địa bàn Long cung, cư nhiên dám sai khiến Long vương, càng vì Phá Quân tinh yên giấc chiếm luôn cả tòa Hồi Long điện!
Một bên Trượng Li sắc mặt không vui, nhưng Long vương cũng không chấp nhất, ha ha cười: “Dư lão đệ cần gì khách khí, ngươi ta mặc dù một ở Hải giới, một ở Quỷ vực, nhưng tâm ý hỗ thông, giống như Khổng Hoài huynh đệ, đồng khí liên chi, chiếu cố lẫn nhau, cũng là theo lý thường phải làm! Ha ha......”
Tống Đế Vương cũng không có xấu hổ: “Một khi đã như vậy, nếu Dư khách khí, thật sự có vẻ khinh thường Ngao huynh! Vậy tái phiền toái huynh phân phó đầu bếp trong cung, chuẩn bị tốt thức ăn nóng sốt. Hôm qua gây sức ép một hồi, tinh quân không uống được nửa miếng nước, hiện giờ thân thể phàm thai, không thể so với tiên thân có thể ngàn ngày không ăn không ngủ, cũng làm phiền Ngao huynh chiếu cố nhiều hơn!”
Được một tấc lại muốn tiến một thước còn đương nhiên như vậy, phóng mắt khắp thiên hạ, sợ cũng cũng chỉ có vị quỷ thư sinh cười đến tư văn nho nhã này làm được….
Đông hải Long vương cư nhiên cũng không buồn bực, nhất nhất đáp ứng.
Sau đó, không hề để ý gợi chuyện: “Đúng rồi, lão đệ, ngươi hiện giờ hồn ly thân thể, lại không tính toán chuyển về địa phủ, chẳng lẽ định lấy hồn phách theo sau Phá Quân tinh quân à?”
“Quả thật có điều không tiện.” Tống Đế Vương có chút đăm chiêu, hỏi, “Thi hài kia của ta, hẳn là còn gởi ở chỗ Ngao huynh đi?”
Đông hải long vương gật đầu, hơi kinh ngạc: “Hay là ngươi nghĩ muốn......”
Đối phương cười quỷ bí*, quỷ thư sinh hiện giờ bị vây trong trạng thái u hồn, không có dương khí của thân thể thế gian, âm khí càng nặng, bóng dáng hư ảo không có bóng lơ lửng trong nước clàm cho người ta vừa thấy liền biết này tuyệt đối không phải là người...... (vì là quỷ nên là “quỷ bí” chứ không phải “thần bí” =)))
“Ha hả, tá thi hoàn hồn, luôn luôn là trò sở trường của quỷ địa phủ chúng ta!”
“......”
“Đúng rồi, nghe nói trong bảo khố của Ngao huynh có một viên định nhan châu!” Tống Đế Vương tựa hồ đối với bảo vật của Long cung thuộc như lòng bàn tay, “Nghe đồn châu này có thần hiệu định nhan, có thể làm xác chết ngàn năm không hủ, hoàn hảo như lúc ban đầu, người đã chết nhìn qua mặc dù chết nhưng như còn sống, cứ như đang ngủ.”
“Vậy thì sao!” Đông hải Long vương biến sắc, như lâm đại địch, tên này đột nhiên nhắc tới bảo bối này, nhất định là không có hảo ý!
Không ngoài dự liệu......
“Tiểu đệ muốn mượn dùng một phen.”
“Không cho mượn!!”
Long vương chém đinh chặt sắt cự tuyệt, vung tay áo muốn đi.
“Ngao huynh chậm đã!” Quỷ thư sinh giữ chặt tay áo hắn, nhếch miệng cười, nụ cười kia muốn bao nhiêu âm trầm thì có bấy nhiêu âm trầm, tiến đến bên tai hắn, dùng âm thanh đè nặng chỉ có hai người nghe thấy nói, “Có chuyện không biết Ngao huynh đã quên chưa. Tiểu đệ ngày ấy trên chiến trường thấy long thân thực hình của Trượng Li tướng quân, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, hẳn không phải tiểu Hoàng Li may mắn sống sót trong trận Li tộc làm loạn hơn ba ngàn năm đi?” Không để ý tới thân sắc Long vương càng lúc càng đen, Tống Đế Vương cười đến quỷ bí hơn, “Nếu tiểu đệ không có nhớ lầm, năm đó Ngao huynh chính là vì hắn xông vào Diêm La điện của ta, còn buộc ta giúp ngươi trộm sửa sổ sinh tử…”
“Được rồi!!” Đông hải Long vương hét to một tiếng, cắt ngang lời y, trong con ngươi kim sắc là lửa giận bừng bừng, nhưng mà lại cố kỵ Trượng Li phía sau nhất định có thể phát tác, cuối cùng, hừ một tiếng, bàn tay lớn chụp xuống vai Tống Đế Vương, suýt nữa chụp tản ba hồn bảy phách vừa mới phục hồi kia.
“Không phải là một viên định nhan châu sao?! Long cung của bổn vương còn nhiều mà, tặng cho ngươi là được!!”
Một bên Trượng Li không khỏi giật mình, cái gì còn nhiều mà, viên định nhan châu chính là bảo vật ngày thường Long vương thích nhất lấy ra khoe với ba vị Long vương khác kia mà, như thế nào Tống Đế Vương kia nói ba câu bốn chữ liền bị lừa đi?!
Tống Đế Vương chắp tay cảm ơn.
Bị lừa đi bảo bối, Đông hải Long vương âm thầm mài răng, giống như muốn từ trên người y cắn xuống mấy khối thịt cho hả giận, Tống Đế Vương chẳng hề để ý, dù sao y chỉ là hồn phách, không da không thịt.
“Nhận được thịnh tình của Ngao huynh, ta cùng với Phá Quân tinh quân cũng quấy rầy đã lâu. Hiện giờ chuyện tố tháp như lửa xém lông mày, chúng ta không tiện kéo dài thời gian. Xin thỉnh Ngao huynh giao phó dạ quang như ý châu cho chúng ta, để chúng ta tức khắc chạy tới Tỏa Yêu Tháp phục mệnh.”
Vốn nghĩ Tống Đế Vương đến đòi nợ cũ thuận tiện xem kịch vui, Long vương thật thua đến bổ nhào, trước mắt chỉ mong cái tên gia hỏa khiến người chán ghét cùng tên sát tinh tùy thời có thể xốc nóc Long cung kia mau mau cút đi!
Tuy lúc trước có là nói sẽ mở bảo khố mặc y tìm kiếm, bất quá đó chỉ là lời nói trước mặt Diêm Quân mà thôi, nếu thực sự mở cửa bảo khố, chỉ sợ Tống Đế Vương có thể sử dụng đủ loại lý do dọn sạch sẽ tất cả bảo vật bên trong, hiện giờ y chỉ mở miệng đòi dạ quang như ý châu, đương nhiên là không còn gì tốt hơn!
“Như thế rất tốt! Bổn vương lập tức sai người đưa định nhan châu cùng dạ quang như ý châu tới cho các ngươi, bộ thân thể kia của ngươi cũng đã tu bổ tốt, đặt ở băng cửu thủy tinh (quan tài băng), tùy thời có thể lấy ra dùng!”
“Đa tạ Ngao huynh! Đúng rồi, tiểu đệ còn có một chuyện thỉnh cầu!”
“Lại sao?!”
Thuỷ Tinh cung lập tức chấn động lắc lư.
“Có thể nào phiền toái Ngao huynh đem cỗ long mã xa kia cho chúng ta mượn dùng một chút, Thủy Tinh cung cách lục địa thật là xa xôi......”
“...... Cầm hạt châu rồi mau cút đi cho ta!!!”
—
Phong Y: *cười phá lên* kỹ năng cướp cạn… à nhầm, cướp biển *cười không khép miệng lại được*
Cơ mà đoạn H kia hình như bị thiếu thì phải *xoa cằm*, QT của mấy bộ kia cũng thiếu H *sờ cằm*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Hồn Lạc
Quyển 2 - Chương 20
Quyển 2 - Chương 20