Vươn mình nhảy xuống quan tài, Lâm Tín tìm một vòng bên trong tế đường, mới mò ở trong góc ra một chiếc gương. Là một chiếc gương đồng thau cũ, mặt kính dùng giấy trắng dán, đặt ở trên bàn. Đây là vật đem chôn theo khi hạ táng, cùng một đống đồ chơi nhỏ lung ta lung tung chất thành một đống.
Hai ba lần vạch lớp giấy trắng, giữa mặt kính hiện ra một khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
“Oái!” Lâm Tín sợ hết hồn, còn chưa vẽ bùa, sao quỷ hồn đã đến? Cẩn thận nhìn lại, hình như là mặt mình.
Mười mấy năm không thấy mặt lúc nhỏ, nhất thời có chút không quen. Không ăn cơm tối, ăn mặc đơn bạc, bên trong tế đường bốn phía đều có gió lọt, sắc mặt trắng bệch cũng không có gì lạ.
Lúng túng sờ mũi một cái, Lâm Tín bị chính mình làm cho tức cười. Tiểu hài tử trong gương có một đôi mắt thâm thúy hơn so với hài tử bình thường, lúc Lâm Tín nở nụ cười, mơ hồ có thể thấy được dáng dấp sau này.
“Đáng tiếc, không có cặp mắt hoa đào giống người nhà họ Lâm, trông như mắt sói con vậy.” Lâm Tín nhớ năm đó Lâm gia chủ nói khẩu khí của hắn, nửa thật nửa giả mà cảm khái một câu, cắn ngón tay, tại mặt trái của gương đồng nhanh chóng vẽ bùa.
Nét cuối cùng vừa nhấc, gương đồng đột nhiên phát ra hào quang chói lọi, chốc lát sau, từ dương kính chuyển thành âm kính. Dương kính, là gương thường ngày sử dụng, xem chữ trong gương, phải trái đảo lộn, gọi là ảnh trong gương; âm kính, chính là pháp khí, trong gương xem chữ, là cùng hướng, như thể đem hiện thực dời vào trong gương, nhìn xuyên qua gương mà thấy.
Bây giờ phía trước gương đồng, hiện lên chữ “Tế” ở giữa linh đường, cùng một hướng.
Thuận tay lấy trái cây mang thờ cúng cắn ăn, Lâm Tín mang gương vòng một vòng linh đường. Âm kính không phản chiếu người, chỉ phản chiếu hồn, một lúc liền thấy một tiểu cô nương thanh tú, hình như là Đông Mai bên người Triệu Đại thiếu.
Người chết rồi, nếu không dùng phương pháp đặc thù lưu giữ, hồn thể chỉ có thể lưu lại ở nhân gian không quá bảy ngày. Nói cách khác, Đông Mai này chết chưa tới bảy ngày, đoán chừng Đại thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, bị Triệu phu nhân giận chó đánh mèo. Người phàm mệnh mỏng, nói giết liền giết.
Lâm Tín thở dài, cắn mấy cái ăn xong trái cây, đốt một ít giấy tiền cho Đông Mai.
Đi thêm về phía trước, liền nhìn thấy Tạ Thiên Hà, mặt mũi mờ mịt bay loạn. Chép miệng một cái, Lâm Tín cảm thấy có chút đáng tiếc. Tạ Thiên Hà này tư chất khá tốt, linh khí trong người dĩ nhiên không tầm thường, nhưng đáng tiếc, hiện tại vẫn chẳng đáng là bao.
Dạo quanh linh đường một vòng, cũng gặp vài người quen, nhưng Triệu Đại thiếu lại chẳng thấy đâu.
“Chẳng lẽ là hồn phi phách tán?” Ném văng gương, Lâm Tín một lần nữa bò lên trên nắp quan tài, lật giấy vàng che mặt Đại thiếu lên. Trạng thái này, giống y hệt thời điểm năm đó mình bóp nát hồn phách của hắn ta. Có thể bóp nát hồn phách là phương pháp mười bảy tuổi chính hắn mới nghĩ ra, thời điểm này kẻ nào có thể sử dụng?
Chẳng lẽ là Phệ Hồn thượng cổ hiện thế?
Định giơ tay vò đầu, lại nhớ tay mình vừa chạm qua mặt Triệu Đại thiếu, liền ngừng lại, cúi đầu tìm loạn trong quan tài một hồi, từ bên hông Triệu Đại thiếu kéo ra một khối hoàng ngọc bội.
Đây là ngọc bội Triệu Đại thiếu cướp từ người hắn. Hoàng ngọc lạnh ngắt, trơn nhẵn, được khắc thành hình Tiên Lộc quay đầu, là vật mà phụ thân hắn trước khi chia tay để lại, vật tưởng niệm duy nhất.
Kéo một mảnh dây lụa, tìm một chậu nước trong rửa sạch sẽ, sau đó lấy sợi dây thừng mảnh xuyên qua ngọc bội đeo trên cổ mình. Sau khi phụ thân chết, hắn chưa từng báo hiếu, sợi dây thừng này, coi như bày tỏ tâm ý đi.
“Tín Nhi, con cùng Triệu Kiên đi trước, qua vài ngày nữa, phụ thân tới tìm con.” Sắc mặt nam nhân kiên định, đem ngọc bội nhét vào trong tay ấu tử, bên trong cặp mắt hoa đào đa tình tràn đầy bi thương.
“Phụ thân, con không đi, hu hu hu…”
“Thiếu gia, chúng ta đi trước tới Vị Thủy Triệu gia, đó là lãnh địa huynh trưởng ta, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày.”
“Triệu thúc thúc, ngươi mở mắt ra, hu hu hu…”
Cũng không biết có phải do thân thể hay không, ký ức vốn mơ hồ khi còn bé lại hiện lên rõ ràng. Lâm Tín bị gọi tỉnh dậy, có chút mơ màng không rõ hiện tại mình đang mấy tuổi.
“Đừng ngủ, quỳ đàng hoàng, người Thẩm gia sắp tới rồi.” Trời vừa tờ mờ sáng, quản gia mang một đám người mặc đồ tang nối đuôi nhau mà vào, quét tước bố trí lại linh đường một lần nữa.
“Không phải hôm qua dọn rồi sao?” Lâm Tín xoa xoa con mắt, lầm bầm lầu bầu bò lên.
“Hôm qua nào có biết đích thân Thế tử đến?” Trên mặt quản gia lộ ra biểu tình vừa hưng phấn, lại nhanh chóng buồn khổ, quá mức phức tạp cho nên nhăn lại một đoàn.
“Thế tử?” Danh xưng này, tựa như một đạo sấm sét nhỏ giáng xuống, Lâm Tín sững sờ tại chỗ, “Là Thế tử Hoán Tinh Hải sao?”
“Còn có thể là Thế tử nào nữa?” Quản gia xoa xoa thắt lưng, phảng phất sau một khắc có thể lọt vào mắt Thế tử thăng chức nhanh chóng, thuộc như lòng bàn tay mà nhắc tới vị Thế tử gia này, “Trưởng tử đích tôn của Huyền Quốc công, thiên tài xuất thế, tuy rằng từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh…”
Thể nhược nhiều bệnh? Nghe đến cái từ cuối cùng chẳng có chút nào liên quan đến Thẩm Lâu, Lâm Tín lại có chút không xác định, thân thể người nọ tốt bao nhiêu, hắn quá rõ ràng, nghe đâu từ nhỏ đã cường tráng như trâu nghé, lực có thể khiêng đỉnh. Chẳng lẽ Thế tử không phải Thẩm Lâu, vậy Thẩm Lâu kia đang ở chỗ nào?
Thẩm Lâu đang ngồi trên xe ngựa chạy như bay.
Gia thần Đông Thiệp Xuyên cưỡi ngựa ở phía trước, vẻ mặt đau khổ đón gió nuốt tuyết, “Thế tử gia, Triệu gia kia đã báo lùi ngày hạ táng, chúng ta không cần tức tốc bất kể ngày đêm.”
Khảm mười sáu miếng Lộc Ly, xe ngựa như lướt trên mặt đất bằng phẳng, từ trong xe, âm thanh thiếu niên trầm ổn truyền ra: “Tiếp tục, nhanh.”
Hít vào một đống bụi, Đông Thiệp Xuyên ngượng ngùng kẹp chặt bụng ngựa, nhỏ giọng hỏi thị vệ mặt không cảm xúc của Thế tử bên người, “Hoàng huynh đệ, ngươi nói Thế tử gấp gáp như vậy làm gì? Triệu Đại thiếu gia kia cũng không thể chạy!” Tuy rằng cũng là tiên giả, nhưng hắn ở Hoán Tinh Hải là văn thần, đã lâu chưa từng lao lực bôn ba như vậy. Ban đầu tưởng rằng đây chỉ là việc đơn giản, không ngờ bị Thế tử can thiệp tới, liền trở thành việc khổ sai.
Thị vệ mặc trang phục tối màu, chính là thị vệ ngày ấy bưng thuốc tới, tên Hoàng Các, nghe vậy cũng không quay đầu lại, nói: “Tiên sinh có chỗ không biết rồi, Thế tử vẫn luôn dặn ta chú ý bất kể sự việc người hồn phi phách tán dù hư thực ra sao, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng coi như có tin tức, sao có thể không vội?”
Dù Đông tiên sinh kiến thức rộng rãi, cũng nghĩ không ra Thế tử tìm người hồn phi phách tán để làm gì, chỉ có thể kéo mặt nạ thông khí, hướng cỗ xe ngựa nịnh nọt vài lời rồi đánh một roi, dù sao cũng phải đến, đến sớm một chút, liền bớt khổ.
Thẩm Lâu ngồi trong xe ngựa ấm áp, nâng một chiếc lò sưởi tay màu bạc chạm trổ hoa văn, nhẹ nhàng vuốt tiểu lộc khắc trên đỉnh nắp lò. Vốn tưởng rằng tất cả đã sớm bắt đầu, nhưng không ngờ mình trọng sinh sớm hai năm, hậu quả của hồn phi phách tán năm đó, đến hôm nay mới hiển hiện ra. Lâm Tín khi còn nhỏ ở tại Vị Thủy sao? Chỉ mong Triệu gia này không để y thất vọng.
Triệu Vạn hộ mang theo thê tử thần sắc xanh xao đến trước cửa nghênh đón, xa xa nhìn thấy xe ngựa có lọng che viền bạc, liền thấp người hành lễ. “Thuộc thần Triệu Định cung nghênh Thế tử điện hạ.”
Một khắc trước vẫn còn ở tít bên ngoài, trong chớp mắt đã đến ngay trước mắt.
Xe ngựa dừng hẳn, thị vệ xuống ngựa vén rèm cửa lên, một thiếu niên mặc y phục màu đen dài đi ra, thị nữ bên cạnh lập tức tiến lên giúp y choàng thêm áo khoác da cáo. Thiếu niên cực kỳ tuấn tú, chỉ là thân thể hơi gầy, hiên cử tựa Cửu Thiên Tinh, long chương phượng tư [1], dung mạo cử chỉ như tùng trước gió, thấy qua sẽ không quên, nhưng nhìn lâu sẽ sinh lòng sợ hãi.
[1] đại ý khen phong thái xuất chúng
Thời điểm cống nạp năm trước, Triệu Vạn hộ từng gặp qua Thế tử, khi đó Thẩm Lâu mặc dù cũng cao ngạo kiêu căng, nhưng vẫn kém xa thiếu niên khiến người ta không dám nhìn thẳng trước mắt này. Không biết Thế tử hai năm qua luyện thần công gì, khí chất so với phụ thân y càng muốn dọa người hơn.
Thẩm Lâu bước chân không ngừng, giơ tay ra hiệu mọi người miễn lễ, trực tiếp hướng linh đường bước đi.
Không kịp dọn dẹp xong, toàn bộ đám tôi tớ nhanh chóng lui ra, chỉ lưu lại hai tên gia tướng cùng “hiếu tử” Lâm Tín quỳ gối trên bồ hoàn. Thẩm Lâu vừa bước vào linh đường, liếc mắt liền thấy tiểu hài đồng một thân y phục màu trắng, đối diện với cặp mắt màu lam đậm khó lòng nhận sai kia, tâm trạng xóc nảy một đường trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.
“Thế tử, đây chính là trưởng tử của ta, ngài phải thay chúng ta làm chủ, hu hu…” Triệu phu nhân được nha hoàn đỡ tới, dùng khăn che miệng khóc lóc nỉ non.
Ánh mắt vừa giao nhau lập tức rời đi, Lâm Tín thậm chí không nhận ra vị Thế tử này đối với mình liếc mắt nhiều hơn mấy cái, ngược lại, hắn chẳng có gì cấm kỵ, đợi người kia chuyển mắt đi, gần như tham lam dùng ánh mắt đem người miêu tả một lần. Lúc nhỏ Thẩm Thanh Khuyết thật là đẹp mắt, mang theo chút độc hữu mảnh khảnh của thiếu niên, phảng phất tựa như ngó sen non rực rỡ giữa suối ngàn vô tận, dụ người ta muốn gặm một cái.
Thẩm Lâu thắp cho Triệu Đại thiếu nén nhang thơm, vì thân phận không cần quỳ lạy, nhưng Lâm Tín làm hiếu tử hiền tôn lại muốn đáp lễ. Tiểu hài tử giơ cánh tay ngắn ngủi, nghiêm trang hành lễ, rất là đáng yêu.
Mặc dù là ác lang hung tàn [2], khi còn nhỏ cũng chỉ là mao đoàn nãi khuyển [3], huống hồ Lâm Tín thực sự rất dễ nhìn…
[2] ác độc hung tàn như sói
[3] lông sữa của chó con, ý chỉ hiền lành, vô hại
“Tê lô má ngọc, hạc cốt tùng tư, tiểu công tử tướng mạo bất phàm, tương lai tất thành đại khí, ” Đông Thiệp Xuyên vuốt vuốt hai phiến râu bên khóe miệng, tán dương, “Vị này chính là Nhị công tử trong phủ?”
Lời vừa nói ra, linh đường rơi vào yên lặng. Sắc mặt Triệu phu nhân có chút khó coi, Triệu Vạn hộ mặt không biến sắc, “Khiến đại nhân cười chê rồi, đây là nhi tử của đệ đệ.” cũng chẳng nhắc tới tên của Lâm Tín, liền mời chư vị đại nhân kiểm tra thực hư thi thể.
“Thiệp Xuyên, ngươi đi xem đi.” Thẩm Thế tử tốc hành hơn tám trăm dặm, bây giờ đối với Triệu Đại thiếu lại không có chút hứng thú nào, ra hiệu Đông tiên sinh đi mở quan tài.
“…” Đông Thiệp Xuyên trợn mắt há mồm nhìn Thế tử chậm rãi gọi hài tử đến bên người, bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, đột nhiên sinh ra kích động muốn ngâm thơ.
Xuyên núi tuyết, vượt băng nguyên, Thế tử gia đi cả ngày lẫn đêm đến cùng chỉ như vậy?
Ngâm thơ cũng tránh không được phải mở quan tài, kể chuyện cứu không được Đông Thiệp Xuyên! Nhận lệnh, Đông tiên sinh chỉ có thể kiên nhẫn cùng Triệu Đại thiếu gia gặp mặt.
“Ngươi tên là gì?” Thẩm Lâu cúi đầu nhìn hắn, bản thân lúc này cũng chỉ là một tiểu thiếu niên, cao hơn Lâm Tín một cái đầu.
“Tín, ta gọi A Tín.” Lâm Tín tựa hồ hơi thẹn thùng, cúi đầu xoắn tay lại với nhau, thừa dịp Thẩm Lâu không chú ý, lặng lẽ sờ soạng mu bàn tay buông bên người của y.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Khuyết là tên chữ tiểu công, Thẩm Lâu, chữ Thanh Khuyết.
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Ta gọi Tín.
Lâu Lâu: Là người hát < Ly ca > sao?
Tín Tín: Không phải, là A Tín.
Lâu Lâu: Vậy là người hát < Quật cường> à?
Tín Tín: QAQ
Lâu Lâu: Ngoan, không khóc không khóc, ta biết là bảo bối Tín Tín =3=
[4] Ly ca và Quật cường là hai bài hát ở Trung Quốc, “Ly ca” do Tín Nhạc Đoàn thể hiện, còn “Quật cường” do nhóm Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday) trình bày, A Tín là thành viên của Ngũ Nguyệt Thiên, hình như còn là người sáng tác bài “Quật cường”. Bài này và Ngũ Nguyệt Thiên sau này cũng xuất hiện mấy lần nữa trong Chước Lộc, vậy nên kẻ ngu muội này sau khi dịch xong toàn bộ mới hiểu được cái đoạn này và quay lại chỉnh sửa 🙂
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Lộc
Chương 3: Bỏ mạng (3)
Chương 3: Bỏ mạng (3)