DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Lộc
Chương 8: Oan gia (4)

Lâm Tín nhìn đôi tay mềm mại không xương của Thẩm Doanh Doanh, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

“Hắn vẫn chưa tới mười tuổi đi? Ngươi cần tùy thị nhỏ hơn ngươi theo hầu có ích lợi gì, không bằng cho ta!” Thẩm Doanh Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Tín, càng nhìn càng thích.

Vị đại tiểu thư này không giống nữ tử bình thường, làm tùy thị cho nàng, thân thể nhỏ bé này phỏng chừng sống không quá ba ngày, Lâm Tín ủy khuất nhìn về phía Thẩm Lâu, nhỏ giọng nói: “Có ích mà, ta giúp Thế tử làm ấm giường.”

“…”

“…”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.

Sương trên đầu Hoàng thị vệ đã tan hết, khiếp sợ nhìn về phía Thế tử, lại quay đầu nhìn Tử Xu. Tử Xu nhất kiểm thái sắc [1] giải cứu Lâm Tín từ trong tay Đại tiểu thư, “A Tín, vậy không gọi làm ấm giường, chớ nói xằng bậy.”

[1] mặt không biến sắc

Thẩm Lâu sâu đậm cảm thấy chính mình dạy hư hài tử, sắc mặt có chút không tốt, đem Thẩm Doanh Doanh dạy bảo một trận, không cho nàng cùng đi Tây Vực.

“Dựa vào cái gì không cho ta đi! Ta cũng muốn đi!” Thẩm Doanh Doanh đập một cái vỗ đôn thượng gỗ dưới chân, “Răng rắc răng rắc” một tiếng vang giòn, khiến băng ghế chia năm xẻ bảy, nát tại chỗ.

“Thẩm Doanh Doanh.”

Nghe ca ca mang cả tên họ mà gọi mình, ngữ khí vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, Thẩm Đại tiểu thư hơi co rúm lại, mạnh miệng ngắm Lâm Tín, hừ nhẹ một tiếng, “Không đi thì không đi, ai cần!”

Dứt lời, thở phì phò bỏ đi.

Lâm Tín khẽ thở dài một cái, rất muốn đem chức trách đi Mạc Quy Sơn nhượng cho Thẩm Doanh Doanh, nhưng không biết mở miệng thế nào. Kiếp trước thời điểm này, hắn còn chưa biết Chung gia, chỉ nhớ rõ Triệu Kiên ôm mình chạy trốn, bị vô số bạch y tu sĩ chặn giết ba lần.

“Ta không đi Mạc Quy Sơn, để tiểu thư đi đi.” Lâm Tín nỗ lực mở lời với Thẩm Lâu.

“Mạc Quy Sơn cùng Hoán Tinh Hải của chúng ta không giống nhau, bên dưới núi chính là Tây Đô thành, chơi rất vui!” Tử Xu bưng một chén canh thuốc đi tới, cười khích lệ hắn.

Lâm Tín hít mũi một cái, ngửi thấy mùi “Phá Ách”. Phá Ách có công hiệu gần giống Xích Tinh Thảo, đều là linh dược bổ hồn, chỉ là quý hơn Xích Tinh Thảo rất nhiều, cũng không có mùi khai nước tiểu như Xích Tinh Thảo.

Thẩm Lâu liếc nhìn thư tín bên trong hộp gỗ đàn hương, đối với Tử Xu đến làm như không thấy.

Tử Xu thấy Thế tử coi nàng là không khí, tức giận giậm chân, đem chén thuốc đầy tràn đổ đi một chút, đưa cho Lâm Tín, “Đi, tìm cách cho Thế tử uống thuốc.”

Lâm Tín tiếp nhận bát thuốc, bước đi không vững tới bên người Thẩm Lâu, nghiêng đầu nhìn hắn, lại lén lút uống một hớp. Phá Ách, Quy Linh, Tam Văn Thảo, còn mấy vị nếm không rõ lắm, trị cái gì cũng được, không chỉ là bổ hồn. Thân thể người này đến cùng làm sao vậy?

Thẩm Lâu dở khóc dở cười thả thư tín xuống, sao tiểu miêu tham ăn này cái gì cũng dám ăn, đến thuốc cũng lén uống! “Uống ngon không?”

“Đắng, ” Lâm Tín nhăn mũi, “Nhưng nương ta nói, thuốc đắng dã tật.”

Lấy mình làm gương, không thể dạy hư hài tử, Thẩm Lâu tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Tín tiếp nhận chén thuốc trống trơn, rất vui mừng. Nhìn dáng vẻ của Tử Xu, vị Thế tử gia này sợ là thường ngày không chịu uống thuốc. Bây giờ Thẩm Thanh Khuyết có lẽ mới mười hai tuổi, chính là thời điểm phản nghịch, phải đến vuốt lông dỗ dành.

Tử Xu hài lòng bưng bát không đi, Thẩm Lâu một lần nữa cầm lấy thư tín lật xem.

Mỗi khi có người Mạc Quy Sơn đến, đều sẽ mang theo thư tín của anh em nhà họ Chung, phần lớn đều là Chung Hữu Ngọc dông dài, Chung Vô Mặc trầm mặc ít nói cùng lắm chỉ thêm một câu phía sau. Gần nhất là một phong muốn mời hắn Tết Trùng Cửu [2] đến Mạc Quy Sơn bắn nhạn, hoàn toàn không có đề cập việc Thiên Tửu. Mà lần này người đưa tin, lại tay không mà tới…

[2] mùng 9 tháng 9

Khép lại hộp, Thẩm Lâu đứng dậy mang Lâm Tín đi gặp phụ thân, lập tức khởi hành.

Mấy ngày gió tuyết liên hồi, nay thoáng dừng lại, mấy cây phong nhỏ đều bị thổi đến gãy cành xiêu vẹo, trở nên trọc lốc. Lão cây phong trăm năm thì lông tóc không chút tổn hại, phồn hoa như trước, chậm rãi rơi lá cây.

“Ta không thể đi.” Lâm Tín ôm lấy lão cây phong kia sống chết không đi.

“Vì sao?”

“Ta…” Cũng không thể nói cho Thẩm Lâu, hắn là nhi tử của Lâm Tranh Hàn, Chung gia luôn muốn bắt hắn. Thẩm Lâu rất có khả năng, chính là giao hắn cho Hoàng Đế. Lâm Tín có chút buồn rầu, “Ta mặc y phục của Thế tử, bị người nhìn thấy sẽ đánh chết ta.”

Thẩm Lâu sửng sốt một chút, mới phát hiện Lâm Tín đang mặc xiêm y của mình hồi nhỏ. Tùy thị tại Thẩm gia địa vị cao, kỳ thực vị thế tương đương với môn đồ, bất quá đều tùy vào đối tượng. Người nhà họ Thẩm đối xử với bọn họ như đồng môn, không có chuyện mặc y phục của Thế tử sẽ bị đánh chết.

Có chút đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ, “Không sao, đi ra ngoài cứ ở bên cạnh ta, không ai khi dễ ngươi.”

Lâm Tín bất đắc dĩ bị Thẩm Lâu dẫn tới Quỳnh Tân, nơi ở của Huyền Quốc công.

Thẩm Kỳ Duệ vóc dáng cao lớn, tới gần khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lâm Tín, đột nhiên “Ồ” một tiếng.

Mạch cổ tay bất ngờ bị một bàn tay lớn nắm lấy, Lâm Tín theo bản năng rút chủy thủ, mò tới thắt lưng trống trơn tàn nhẫn nắm chặt, mới miễn cưỡng khắc chế kích động trở tay bẻ gãy tay Thẩm Kỳ Duệ.

“Linh mạch rộng rãi, tư chất thượng thừa, hài tử này từ đâu tới?” Thẩm Kỳ Duệ dùng ánh mắt coi trọng linh kiếm nhìn Lâm Tín.

“Hài tử Triệu gia, cha mẹ đã qua đời, Triệu Vạn Hộ cùng phu nhân khắt khe hắn…” Thẩm Lâu đem thân phận bề ngoài của Lâm Tín giải thích một lần.

“Phung phí của trời, thực sự là phung phí của trời!” Thẩm Kỳ Duệ nắn nắn cánh tay nhỏ bé của Lâm Tín, rất tức tối.

Lâm Tín bày ra bộ mặt vô tội.

Thẩm Kỳ Duệ từ trong tay áo lấy ra viên Lộc Ly to như trứng chim bồ câu đưa cho hắn, “Sau này ngươi sẽ là người nhà họ Thẩm, chăm chỉ tu luyện, tương lai tất thành đại khí.”

Nâng viên Lộc Ly long lanh, Lâm Tín hết sức bất đắc dĩ theo Thế tử lên xe ngựa.

“Phụ thân thưởng ngươi, nhận lấy đi.” Thẩm Lâu trong mắt mang theo ý cười khó giải thích.

“Đây là cái gì?” Viên Lộc Ly này được đánh bóng qua, trơn nhẵn không gợn, là loại mà thế gia tu tiên giàu nứt đố đổ vách như Thẩm gia này đem cho hài tử chơi, khác với loại mà tu sĩ thường gắn trên thân kiếm. Là một hài tử chưa từng va chạm xã hội, Lâm Tín không thể biểu hiện hiểu biết nhiều.

“Lộc Ly.” Thẩm Lâu từ trong tay áo cũng móc ra hai viên, cho Lâm Tín, tiện giải thích cho hắn một chút về Lộc Ly.

Tiên thuật thượng cổ thất truyền, thế gia tu tiên dựa vào bùa chú cùng bảo khí kéo dài hơi tàn, chợt một ngày tranh giành vào núi, lấy được linh thạch, rực rỡ tựa lưu ly, bèn gọi Lộc Ly.

Lộc Ly xuất hiện, khiến Tiên đạo một lần nữa phồn thịnh, suýt chút nữa lưu lạc thành bọn tiên giả bịp bợm giang hồ, có thể ngự kiếm cưỡi gió.

Tây Vực không lạnh như Bắc Vực, cuối thu khí trời mát mẻ, nhạn bắc bay về phía nam.

Mạc Quy Sơn quả thật là một ngọn núi, Chung gia ngụ ở trên núi, bên dưới núi chính là Đô thành Tây Vực. Hoán Tinh Hải và Bắc Đô thành cách nhau một khoảng, nhưng Mạc Quy Sơn và Tây Đô thành liên giao chặt chẽ, vô cùng náo nhiệt.

Dưới chân núi người người nhốn nháo, xe ngựa chứa đầy kim ngân, lương mễ đem cửa núi chặn lại đến nước chảy không lọt.

“Quốc Công gia thứ lỗi, đúng lúc Thu cống, Vạn Hộ, Thiên Hộ đều ở đây, có chút chật chội.” Người đưa tin áy náy, ngự kiếm đi vào bẩm báo. Biết Huyền Quốc công đến, một đám bạch y tu sĩ lập tức xuất hiện, dẹp hết xe ngựa sang ven đường, nhường lối cho người nhà họ Thẩm.

Quốc công, Chư hầu hàng năm tiến cống Thiên Tử một lần, nhưng quy củ các vực thu cống không giống nhau. Bắc Vực thu hai lần Hạ cống cùng Tuế cống, Tây Vực thì lại thu Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa, bây giờ chính là Thu cống.

Chung Tùy Phong cũng một thân váy dài áo bào trắng, cổ áo dệt lông Bạch hổ, sứt đầu mẻ trán chạy đến bắt chuyện người nhà họ Thẩm.

“Huynh trưởng bế quan, ta nhất thời tay chân có chút luống cuống, vạn mong thứ lỗi.” Chung Tùy Phong trường ra bộ mặt hiền lành, nói chuyện chậm rì rì, nói dễ nghe chút là hiền hoà, mà khó nghe chính là nhu nhược.

“Sao ngươi cũng tới?” Chung Hữu Ngọc cùng thúc thúc ra ngoài đón khách, nhìn thấy Thẩm Lâu, trên mặt không những không có kinh hỉ, ngược lại còn ngột ngạt lửa giận. Bên cạnh Chung Vô Mặc mặt không hề cảm xúc, thoạt nhìn rất là tiều tụy.

Lâm Tín đứng phía sau Thẩm Lâu, hơi nheo mắt lại, hai huynh đệ này không phải có quan hệ rất tốt với Thẩm Lâu sao? Làm sao nhìn thấy Thẩm Lâu lại là bộ dáng như chết thân phụ vậy?

Hắn nhớ kiếp trước Chung gia cũng không có đại sự gì, mãi đến khi hắn bóp nát thần hồn Chung Trường Dạ, Chung gia mới bắt đầu suy yếu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thẩm cha: Sau này Lâm Tín chính là người của Thẩm gia.

Lâu Lâu: (⊙v⊙)

Thẩm cha: Ngươi cười cái gì?

Lâu Lâu: Không có gì, chính là cảm thấy không uổng kiếp trước trước linh vị ngươi đốt không ít tiền vàng.

Thẩm cha: Ngươi nói cái gì? (╰_╯)#

Tín Tín: ???

Đọc truyện chữ Full