DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Lộc
Chương 41: Phạt Đàn (2)

“Ta làm sao?” Lâm Tín im nửa ngày, mới nhỏ giọng nói ra một câu như vậy, buông tay xuống bên người, không nhịn được lặng lẽ nắm lấy góc áo bên eo Thẩm Lâu. Đây là, lần đầu tiên Thẩm Lâu chủ động ôm hắn, sao hắn cam lòng đẩy ra, cho dù Thẩm Lâu nói ra cái gì không êm tai, hắn cũng nhận.

“Ngươi hút đi Phệ Linh, sao không nói cho ta? Ngươi không có linh lực, sao không nói cho ta?” Thẩm Lâu hơi không khống chế được, tại góc độ Lâm Tín không nhìn thấy đỏ cả mắt.

Lần cuối lúc chia tay, Lâm Tín nằm trên giường nơi bọn họ triền miên mấy ngày mấy đêm, cười hướng y giơ tay, “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi ôm ta một cái đi.”

Thẩm Lâu trầm mặc hồi lâu, vẫn không tiến lên, chỉ nói một câu, “Lâm Tín, ngươi tự lo lấy.”

Mấy ngày mấy đêm hoang đường bị chọc ghẹo, khiến y hận Lâm Tín bỉ ổi, cũng hận chính mình trầm mê. Cho nên quyết quay đầu rời đi, không cho hắn bất kỳ ôn nhu nào. Rời khỏi Lộc Tê đài, y mới phát hiện linh lực của mình khôi phục, bùa chú Phệ Linh trong đan điền đã biến mất không còn tăm tích. Hậu tri hậu giác mà trở lại tìm Lâm Tín, người kia cũng đã chết trong tay liên quân tấn công vào “Ma sào”.

Trong mấy năm sau, nửa đêm tỉnh mộng, vẫn nhìn thấy Lâm Tín hướng hắn đưa tay ra, lúc khóc lúc cười, hoặc kiệt ngạo cuồng quyến [1], hoặc suy yếu đáng thương, liên tục nhiều lần đối với hắn nói cùng một câu nói: “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi ôm ta một cái đi.”

[1] lưu manh

Đưa tay ra, tất cả đều là một mảnh hư vô, làm sao cũng ôm không tới.

Nghe Thẩm Lâu đề cập tới cái này, Lâm Tín có chút ngượng ngùng, “Ta làm chuyện đó, cũng không phải muốn ngươi cảm kích ta.”

Khi đó Thẩm Lâu trúng Phệ Linh, che linh mạch, hắn dùng bí pháp đem Phệ Linh hút lên người mình, cũng mượn cơ hội chiếm hết tiện nghi. Sau đó bị người khác tấn công vào sào huyệt, không còn linh lực hắn chỉ có thể mặc người xâu xé, chết không lừng lẫy.

Hắn làm như thế, cũng không vì lý do cao thượng gì, tùy tâm làm thôi. Cũng tốt, thật ra ý đồ làm chuyện xấu kia, hắn muốn cho Thẩm Lâu không quên hắn được, vĩnh viễn nhớ tới hắn.

“Ta không hề cảm kích ngươi, ta hận ngươi!” Thẩm Lâu nắm chặt cánh tay, thời điểm Lâm Tín xoay người rời đi, y thậm chí sinh ra kích động dùng xích sắt đem người khóa lại. Đem hắn vững vàng khóa trong phòng, khóa trên giường, nơi nào cũng không cho đi, cũng sẽ không bao giờ biến mất.

Đại khái là điên thật rồi đi.

Hận ta đi, hận dù sao cũng hơn không yêu. Nhớ tới lời lúc trước chính mình nói, tầm mắt Lâm Tín bỗng nhiên mơ hồ, được cái ôm ở đời này, hắn cũng coi như cầu gì được nấy.

Gió thu lên, lá ngô đồng buông xuống trước đình, hai người ngồi bên hành lang gỗ uốn khúc, rốt cục có thể tâm bình khí hòa hảo hảo đàm luận.

“Ta bây giờ không cần báo thù, nhưng ta cần quyền thế, ta muốn đảm bảo Phong Trọng làm Hoàng Đế.” Lâm Tín không hề che giấu chút nào mà nói, Chước Lộc lệnh chẳng mấy chốc sẽ phổ biến, thế lực Chư Hầu tứ phương sẽ một lần nữa xáo trộn, mà Phệ Linh tai họa cũng sẽ tới gần, thời gian cho hắn không nhiều.

“Tuy ta không thích Phong Trọng, nhưng ta đồng ý.” Thẩm Lâu gật gật đầu.

Lâm Tín rất kinh ngạc, nghiêng đầu tiến đến trước mặt Thẩm Lâu nhìn y, “Sau khi ta chết, Phong Chương đã làm gì khiến người người oán trách à?” Có thể khiến tấm gương trung thần Thẩm Thanh Khuyết vì thiên hạ phản chiến, cũng không dễ dàng.

Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín gần trong gang tấc, trong mắt không nhịn được nổi lên ý cười, “Cũng không tính, có điều nếu như hắn đăng cơ, Đại Dung sẽ đi vào đường cũ, ta trọng sinh trở lại cũng không còn ý nghĩa.”

“Ngươi biết mình sẽ trọng sinh?” Lâm Tín từ trong lời này nghe ra vài phần bất thường, bởi vì thân thể nghiêng quá lợi hại, mất thăng bằng suýt rơi xuống dưới, được Thẩm Lâu tay mắt lanh lẹ bắt được kéo vào lồng ngực. Hắn thuận thế nằm xuống, không đứng lên. Thẩm Lâu này hắn còn chưa ngủ qua, coi như không có chuyện gì, đơn giản đem da mặt ném.

Thẩm Lâu cũng không có ý buông tay, cứ như vậy ôm hắn, “Ừ, tóm lại ta sẽ không để Phong Chương làm Hoàng Đế, hắn cũng không phải chủ ta. Cho nên, ngươi không cần…”

“Ai nha nha, ta đem một trung thần tướng tài bẻ thành loạn thần tặc tử, thật ghê gớm nha.” Lâm Tín giả vờ phiền muộn nói, dứt lời, bản thân không nhịn được len lén cười.

Hắn ra quyết định này, sợ nhất là Thẩm Lâu cùng hắn cắt đứt quan hệ. Vốn định sau đó cùng Thẩm Lâu từ từ nói rõ ràng, không nghĩ tới y vừa bắt đầu đã dự định đứng chung một chỗ với mình. Giống như chuẩn bị đánh bạc tính mạng lên vách núi cheo leo hái linh chi, kết quả linh chi tự tiến vào trong túi.

Thẩm Lâu nhìn hắn, cũng hơi cười.

“Tín Nhi!” Ôn nhu ngắn ngủi bị Chu Tinh Ly gầm lên giận dữ cắt đứt, Lâm Tín lồm cồm ngồi xuống, nhìn thấy Phong Trọng sau lưng sư phụ một mặt “Ta đã cáo trạng”, dở khóc dở cười.

“Sư phụ, ngài làm sao… Ai ai!” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Chu Tinh Ly tóm chặt lỗ tai.

“Ta đã nghe Trùng nói, ngươi muốn làm Cát Lộc hầu gì, còn cầm yêu đao Thôn Câu!” Chu Tinh Ly đem đồ đệ kéo tới, tức đến nổ phổi nói, “Ta không cho ngươi ăn uống, hay không cho ngươi đúc kiếm?”

Thôn Câu là thượng cổ bảo đao truyền lại, nhưng sát khí rất nặng, nghe nói đào từ chiến trường cổ ra. Trước Phong Trác Dịch muốn dùng cây đao này, mang tới cho Chu Nhan Cải xem, muốn loại bỏ huyết sát trong đao. Nhưng Chu Nhan Cải cũng không có cách nào, chỉ nhắc nhở Hoàng Đế, người dùng cây đao này, nếu như tâm trí không kiên định, rất dễ dàng bị yêu đao ảnh hưởng, trở nên tàn nhẫn thích giết chóc.

Yêu đao, cũng là bí danh Chu Nhan Cải đặt.

“Không phải, sư phụ ngươi nghe nói ta, gào gào!” Lâm Tín rất ít bị sư phụ đánh, lần này giả bộ đáng thương, run lanh lợi đều vô dụng, chỉ có thể hướng Thẩm Lâu cầu viện.

Thẩm Lâu ném cho hắn ánh mắt thương mà không giúp gì được, nhặt tiểu kiếm trên đất lên, gảy gảy tro bụi, mặc kệ Chu Tinh Ly xách Lâm Tín về lò giáo dục. Mình thì đứng lên, đi chính điện Đông cung tìm huynh đệ Chung gia. Nếu đã cùng Lâm Tín nói ra, có một số việc liền có thể bắt đầu.

Thái tử đang cùng quan Đông cung nghị sự, nghe Thẩm Lâu đến, liền gọi y tới cùng.

“Cô đang cùng Chiêm Sự phủ thương nghị, muốn mời sứ thần Bắc Mạc đến Đại Dung một chuyến.” Thái tử đem nội dung vừa thảo luận đại thể nói cho Thẩm Lâu, “Bắc Vực vừa đánh thắng trận, nếu đàm phán thoả đáng, ít nhất có thể đổi lấy mười năm thái bình.”

Mười năm thái bình sợ là khó khăn, Thẩm Lâu cụp mắt, “Điện hạ muốn đàm luận ra sao?”

“Tất nhiên là kết giao, ” một tên Chiêm Sự phủ nói, “Ô Lạc Lan Khả Hãn chưa thú dâu, gả một công chúa tới, chính là lúc này.”

Bây giờ bộ tộc người Man cơ bản đã thống nhất, có một vị đại hán đứng đầu tên Ô Lạc Lan Hạ Nhược. Anh hùng tiếc anh hùng, Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ vẫn muốn tìm Hạ Nhược đàm luận, không biết tại sao đối phương vẫn luôn không gặp.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Thái tử hỏi Thẩm Lâu.

Không thế nào, dùng nữ nhân đổi biên cảnh an ổn, là việc chỉ kẻ nhu nhược mới có thể làm. Thẩm Lâu ngẩng đầu, nhìn về phía Thái tử, “Điện hạ muốn gả vị công chúa kia đi?”

Dòng dõi Hoàng thất không nhiều, bây giờ đến tuổi chỉ có Vân Hi công chúa lúc trước suýt gả cho Thẩm Lâu.

Vài tên quan Đông cung liếc mắt nhìn nhau, vẫn là vị Chiêm Sự trẻ kia mở miệng trước, “Ý chúng thần là, không bằng đem trưởng nữ Thẩm gia phong làm công chúa, cũng không sai biệt lắm.” Bắc Mạc cùng Bắc Vực, vốn giáp nhau, cũng không coi là gả đi xa.

Thẩm Lâu nháy mắt lạnh mặt.

“Hoàn toàn là nói bậy!” Phong Chương đập bàn một cái, “Thu Đình là thần tiễn tướng tài, đưa đi Bắc Mạc chẳng phải là cấp tướng quân cho người Man!”

Tên Chiêm Sự  trẻ kia lập tức quỳ xuống, “Thái tử bớt giận, thần ngu dốt.”

“Tản đi, tản đi!” Thái tử buồn bực xua tay, đuổi đám quan Đông cung mù kế đuổi ra ngoài, đau đầu xoa xoa thái dương.

“Điện hạ hà tất lo lắng, việc người nào tự có Hoàng Thượng định đoạt, ” Thẩm Lâu bỏ thanh tiểu kiếm lên trên bàn, “Nghe nói Hoàng Thượng mới vừa chọn Cát Lộc hầu.”

Tiểu kiếm này, là Chung Tùy Phong đưa cho Thẩm Lâu chơi, lại bị Thẩm Lâu qua tay đưa cho Lâm Tín. Bây giờ Chung gia hoàn toàn nghe lệnh của Thái tử, Phong Chương chỉ cần tiện tay tra một cái liền có thể tra được, hắn liền trực tiếp nói luôn.

Nghe đến ba chữ Cát Lộc hầu, Thái tử mâu sắc khẽ biến, vị trí này phi thường trọng yếu, nhưng hắn đề cử mấy người phụ hoàng đều không hài lòng, còn muốn tuyển cái kẻ không thân cận với hắn Lâm Tín kia. “Việc này ta từng khuyên mấy lần, phụ hoàng không nghe. Bất quá ngươi không cần phải lo, quan văn đưa ra những sách luật này, chủ yếu nhằm vào một số tiểu Liệt Hầu ngồi không ăn bám, đối với Thẩm gia các ngươi không gây trở ngại gì.”

Thái tử cũng không hỏi Thẩm Lâu làm thế nào biết tin này, lại càng không hỏi Lâm Tín tại sao ném tiểu kiếm, từ trong tay áo móc ra một chiếc nhẫn tròn chạm trổ tinh xảo hình dây cung, giao cho Thẩm Lâu, “Ngươi lúc trở về, thay ta đưa cho Thu Đình.”

Thẩm Lâu tiếp nhận nhẫn, trầm mặc không nói. Y biết Thái tử có ý với Thẩm Doanh Doanh, Thẩm Doanh Doanh cũng không phải thờ ơ không động lòng, nhưng chuyện này y không đồng ý.

Ban đêm trời nổi cơn mưa, mưa thu một hồi lại một hồi tạnh, gió lạnh xen lẫn hơi nước dạt vào trong nhà, càng lộ vẻ cô tịch.

Thẩm Lâu trở mình, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ ngẩn người. Vạch trần thân phận cũng có điểm không tốt, Lâm Tín sẽ không làm nũng làm si, giả dạng thiếu niên đến cùng hắn chen một cái giường.

Cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, một bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào, giật giật mấy hạt mưa nhỏ trên người, hai ba lần mới cởi áo ngoài, nhảy cà tưng tháo chạy lại đây.

Thẩm Lâu yên lặng mở chăn, bóng đen kia khác nào mèo tìm kiếm ổ ấm, xẹt chui tọt vào, chui trong lồng ngực hắn rùng mình một cái.

Hai người ai cũng không đề cập đến chuyện tại sao lại ngủ cùng một chỗ này, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ tí tách cô liêu rơi liên tiếp không ngừng.

“Sư phụ ngươi…”

“Ta nói việc muốn tạo phản cho sư phụ!” Hai người đồng thời mở miệng, Lâm Tín từ trong chăn ló đầu ra, ủy khuất nói, “Sư phụ đánh ta, ngươi xem, đánh ta đến đỏ.” Nói, mở áo lót ra, lộ ra một mảng dấu tay trên bả vai.

“…” Thẩm Lâu nhìn chỗ khác, không nhìn tới mảng vai trắng nõn êm dịu kia, đưa tay kéo kín xiêm y cho hắn, “Ngươi sau này muốn làm gì, đều phải cùng ta thương lượng trước một chút, có một số việc ngươi không biết.”

Lâm Tín ngẩng đầu nhìn y, cười nói: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”

Trong bóng tối, Thẩm Lâu mang theo ý cười đầy mắt chợt sáng chợt tắt trong màn mưa, tựa ẩn giấu ngàn vạn ngôi sao, “Ngươi không phải luôn nói cho ta biết đấy sao?”

Ngươi thấy ta bóp nát thần hồn Hạ Lục Hồn sao?

Ta lừa Hoàng Đế, nói Bất Phụ là vì không phụ hoàng ân.

Ta làm Cát Lộc hầu.

Ta muốn tạo phản.

Đem chuyện xấu mình làm đều nói Thẩm Lâu nghe, mong y tán đồng dù chỉ một chút, bất tri bất giác, miễn sau này tính sổ không khiến y chán ghét mình. Lâm Tín vốn tính toán như vậy, không nghĩ tới Thẩm Lâu này là trọng sinh.

Hiếm thấy có chút ngượng ngùng, Lâm Tín nhe răng, ngược lại hỏi một câu, “Ngươi rõ ràng từ nhỏ đã có ký ức, tại sao gạt ta làm ấm giường cho ngươi?”

Thẩm Thế tử đang từ cười nhạt, trong nháy mắt đỏ ửng lỗ tai.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Ngươi vậy mà muốn đem ta khóa trên giường!

Lâu Lâu: Ta chỉ là nghĩ một chút

Tín Tín: Nghĩ cũng không được!

Lâu Lâu: Vậy ta…

Tín Tín: Mau tới thực thi, ta chuẩn bị xong _(:з” ∠)_

Lâu Lâu:…

Đọc truyện chữ Full