Vừa bực lại vừa sợ khiến Lâm Tín không biết làm thế nào, quả nhiên có sư phụ bên người sẽ dễ trở nên mềm yếu, như vậy cũng không tốt. Lăn khỏi lồng ngực sư phụ, mở hòm thuốc lấy ra một bình thuốc, bôi ngón tay đáng thương bị cắn đến ba lần, “Bệnh Thẩm Lâu lại tái phát, do sát khí trên Thôn Câu.”
“Ta đã nói mà. Đừng dùng cây đao thối kia, không may mắn, ” Chu Tinh Ly y như Gia Cát Lượng phán, “Ngươi phải đi các nơi nghiệm cống phẩm đúng không, đi Nam Vực trước, linh kiếm và hồn khí cụ đều đã xong.”
Hắn đi nghiệm cống phẩm, thực tế là muốn tước đất phong, nào có đạo lý tự tước của mình trước? Lâm Tín lườm một cái, “Sư bá mà biết, nhất định sẽ đánh ngươi.”
“Đánh thì đánh, ta sợ hắn?” Chu Tinh Ly hừ hừ nói, nhặt sách cổ bị đồ đệ ném lên, “Trong sách này thực ra ghi lại vài thứ, đối với trị hồn Thẩm Lâu cũng hữu dụng. Hôm khác ta dạy hắn thần hồn ly thể, tự bổ bên ngoài có thể sẽ nhanh hơn.”
“Không cho luyện lại cái này!” Lâm Tín giữ quyển sách kia.
“Ngươi xem đồ đệ nhà ai dám quản sư phụ?” Chu Tinh Ly bất mãn nói, thực sự đã quá nuông chiều hài tử, đứa nào đứa nấy đều được đà lấn tới.
“Ngươi xem sư phụ nhà ai giống như ngươi vậy không bớt lo?” Lâm Tín phản bác, tiện tay đoạt một bình Tiêu Dao Hoàn của sư phụ. Vật này có thể tê gân ngưng đau, nếu buổi tối Thẩm Lâu đau không chịu nổi, có thể cho hắn ăn một viên.
“Một viên là được, đây là dược liệu ta thật vất vả lắm mới có đấy.”
“Hẳn là trộm trong kho thuốc Hoàng cung?”
“Phi, trộm cái gì mà trộm, cái này gọi là mượn. Chu gia chúng ta, thứ gì không mua nổi!”
“…”
Đau đớn từ việc rách thần hồn khiến Thẩm Lâu không ngủ sâu được, nhưng y đã quen nhẫn nại, ngược lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Giữa răng môi đột nhiên xuất hiện vị đăng đắng nhàn nhạt, kèm loại xúc cảm ấm áp mềm mại nào đó, chỉ chốc lát sau, đau đớn bén nhọn nhanh chóng được giảm bớt.
Mộng cảnh từ hắc ám chuyển thành sáng ngời, Thẩm Lâu nhìn Nhận kiếm trên tay, lại từng chiêu từng chiêu luyện bộ kiếm pháp y không hề biết.
Sau đó cảnh lập tức biến hóa, là võ trường diễn ra thi Hương, chợt nghe có người cao giọng gọi: “Võ Thám Hoa!” Là đang gọi ta sao? Ta là ai?
“Không nên nóng lòng, ngươi chắc chắn sẽ được trọng dụng.” Mặt Thái tử Phong Chương đột nhiên xuất hiện, sau đó là những ngày huấn luyện cùng giao đấu vô tận. Thẩm Lâu ý thức được đây không phải là trí nhớ của mình, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được mà bị ảnh hưởng, nặng nề tuyệt vọng.
“Lâm Tín muốn chọn thủ hạ tâm phúc, nghĩ cách khiến hắn tuyển chọn ngươi.”
Nghe đến tên Lâm Tín, Thẩm Lâu bỗng nhiên liền thanh tỉnh, cưỡng ép khống chế thân thể chạy đến bên suối nước, nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Người nọ là Uyên A Thập Tứ Nhận Chi Nhất, năm đó rất được Lâm Tín coi trọng.
Thần trí phục hồi, cái bóng trong nước dần dần vặn vẹo, biến thành mặt Thẩm Lâu. Cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi, núi đá cao ngất, bình địa ngổn ngang hiểm trở, chính là núi Thiên Lao ngày ấy.
“Thả Phong Trọng ra, ta lập tức rút binh.” Trong vạn quân, Lâm Tín cầm Thôn Câu sát khí phân tán, giống như có thể dễ dàng một bước giết một người.
Cung thần Tang Hồ kéo tựa trăng tròn, Lộc Ly gia trì mũi tên mang khí lực xuyên sơn phá thạch, lao thẳng về phía Lâm Tín. Lẽ ra Chi Nhất nên dùng thân hộ chủ, tại thời điểm mũi tên vụt đến đột nhiên né tránh, linh tiễn màu đen đẩy cả người Lâm Tín trượt dài, đâm thủng ngực thấu xương, vững vàng đóng trên vách núi.
Trận hình đại loạn, hai quân hỗn chiến.
Thẩm Lâu xông lên, ôm lấy Lâm Tín cả người đẫm máu, trong tiếng kinh ngạc của muội muội và tướng sĩ, ngự kiếm chạy trốn.
“Đau…” Lâm Tín núp trong lồng ngực của y, đau đến phát run.
“Lâm Tín, chống đỡ!” Thẩm Lâu ôm chặt hắn, truyền linh lực qua, cố gắng giảm bớt thống khổ cho hắn. Không ngủ không nghỉ mà giữ hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng coi như đoạt cái mạng này trở về.
Nhưng khi Lâm Tín mở mắt ra, câu nói đầu tiên chính là, “Phong Trọng đâu?”
“Anh Vương đã đi chiến trường Bắc Vực.” Thẩm Lâu cụp mắt, chậm rãi đứng dậy.
Mộng cảnh hỗn loạn, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, bản thân, người khác, như nước thủy triều che mất lý trí.
Mở bừng mắt, trời sáng choang. Thẩm Lâu sờ vị trí bên người, trống rỗng, nhưng còn chút hơi ấm sót lại. Đầu đã đỡ đau, hồi tưởng giấc mộng quái lạ vừa rồi, lông mày cau chặt.
“Thế tử, ngài tỉnh rồi.” Tử Xu đi tới, đẩy mở cửa sổ, gió mát thổi vào, thổi tan hơi nóng trong phòng.
“Lâm Hầu gia đâu?” Thẩm Lâu đứng dậy mặc áo ngoài, giương mắt nhìn thấy Phong Trọng ở bên ngoài ngó dáo dác.
“Hầu gia bị Hoàng Thượng gọi, mới vừa đi, ” Tử Xu giúp y treo kiếm, lại đem một viên viên thuốc nhét vào trong tay hắn, “Hoàng Các tối hôm qua tới, bảo ta giao cái này cho ngài.”
Thẩm Lâu khẽ gật đầu, nắm chặt viên thuốc đi ra cửa, “Vương gia có chuyện gì?”
“Sao ngươi lại ở trong phòng Tín Tín?” Phong Trọng kinh ngạc, nơi này là Đông cung, đâu phải Nhạn Khâu chỉ có hai gian phòng.
Dư quang liếc xung quanh, nơi này quả thật là Thiên điện Lâm Tín ở, Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói: “Hôm qua A Tín sinh khí.”
Một câu nói, hàm ẩn rất nhiều ý tứ. A Tín sinh khí, ta đến tiếp hắn; A Tín sinh khí, đều là ngươi sai.
Phong Trọng nhất thời nghẹn lời, không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy vị Thẩm Thế tử hắn vô cùng kính phục này, tựa hồ không ưa hắn.
Lâm Tín ngồi trong Ngự Thư phòng lau chùi Thôn Câu, câu được câu không nghe Hoàng Đế bàn luận Chước Lộc lệnh, trong lòng nghĩ tối hôm qua thừa dịp mớm thuốc lén lút hôn một cái. Mảnh môi mỏng manh có chút man mát, mang theo mùi dược thảo đắng chát, lại khiến hắn nếm ra mấy phần ngọt ngào.
Trước đây Thẩm Lâu cũng không cho hắn hôn, cho dù hai người mây mưa nhiều lần như vậy, mỗi khi hắn muốn hôn hôn, Thẩm Lâu đều sẽ né tránh. Nếu Thẩm Lâu không phải trọng sinh, hắn còn dự định giả vờ không hiểu đòi cái hôn, nhưng bây giờ cũng không dám.
“Thảo dân hôm qua viết một phần < Cát Lộc sách >, kính trình bệ hạ ngự lãm.” Vị này cùng Hoàng Đế đàm luận đến khí thế ngất trời người, vậy mà còn không có chức quan! Lâm Tín lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt một cái, các văn thần đều đã đi rồi, chỉ còn lại một người không mặc quan phục. Nhìn có chút quen mặt, hình như đã từng gặp ở đâu.
Nguyên Sóc Đế nhận lấy xem, mâu sắc mờ sáng, “Bất Phụ, ngươi cũng xem.”
Lâm Tín thu hồi loan đao, đến gần liếc mắt nhìn, mâu sắc hơi trầm xuống. Chữ viết trên này, cùng chữ viết đề nghị luật Cát Lộc giống nhau như đúc, hóa ra là người này. Lật tới mặt sau, ký tên La Thị Quân.
Ngày ấy lên triều, lúc Lâm Tín đến La Thị Quân đã bị bắt đi, cho nên hắn không biết vị lực sĩ cả gan dám hò hét “Ba năm diệt một phương Chư Hầu” là ai.
Nhìn thấy danh tự La Thị Quân này, Lâm Tín bắt đầu ngẫm nghĩ. Vị này hẳn là đỗ Trạng nguyên kỳ thi Xuân năm sau, dùng thân phận người phàm tài ba bước lên Tỉnh Trung Thư. Đời trước Lâm Tín tiếp xúc với hắn không nhiều, khi Lâm Tín còn sống cũng không hay nghe về danh tiếng người này, không biết có phải do Nguyên Sóc Đế tận lực bảo vệ hay không.
Cúi đầu nhìn phần < Cát Lộc sách > này, viết rất hay, hoặc là nói, ác rất hay.
【 thiếu mười lạng Lộc Ly, cắt một huyện; thiếu trăm lạng Lộc Ly, cắt một quận; ba năm liên tiếp thiếu ngàn lạng Lộc Ly, đoạt tước, giả mạo cống phẩm, tử nữ sung lao dịch…】
Đoạt tước thì thôi, tử nữ sung lao dịch, vị này sợ là rất có oán khí đối với tiên giả.
“Không biết vị đại nhân này là?” Lâm Tín trên dưới đánh giá người này.
“Thảo dân La Thị Quân, may mắn được Vọng Đình hầu tiến cử, có thể tham gia kỳ thi Xuân năm sau.” La Thị Quân cúi đầu nói, hắn vốn là gọi Lịch Quân, bởi vì phải tham gia khoa cử, thành gia thần La gia, La gia ban thưởng hắn họ La.
Lâm Tín hiểu rõ gật gật đầu.
“Nghe nói ngươi hôm qua chọn mấy tên thủ hạ, ” Nguyên Sóc Đế ý vị thâm trường nhìn Lâm Tín, “Định đi nơi nào nghiệm Lộc Ly trước?”
Lâm Tín cầm phần < Cát Lộc sách > kia phe phẩy, “Nếu đã không thể chối từ thịnh tình của Vọng Đình hầu, hay bắt đầu từ La gia đi.”
Sắc mặt La Thị Quân chợt biến, hắn muốn tham gia thi Xuân, phải dựa vào Vọng Đình hầu tiến cử. Lúc này nếu vì hắn mà mang đến phiền phức cho Vọng Đình hầu, việc thi Xuân kia ắt sẽ nguy hiểm.
Phong Trác Dịch sửng sốt một chút, chợt cười to, “Ngươi nha ngươi, thực là nghịch ngợm.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Lộc
Chương 45: Phạt Đàn (6)
Chương 45: Phạt Đàn (6)